Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20. Ánh mắt dịu dàng của Jeon Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giám đốc Kim, chẳng phải chúng ta vẫn còn rất nhiều người có thể đi sao?"

"Những người đó chắc ăn đều không muốn đi cùng với Jeon Jungkook đâu, mà cậu ta cũng không muốn đi với bọn họ. Trong tình huống này cũng chỉ có thể để cô đi cùng thôi. Một buổi chiều là xong ngay ấy mà."

Thật lòng mà nói, Kim Taehyung cũng rối trong lòng vô cùng. Chuyện Jeon Jungkook cách đây không lâu còn giở trò mặt nặng mày nhẹ làm khó Kim Amie ấy mà, thậm chí đến anh còn chưa quên thì Kim Amie làm sao có thể quên được. Nếu như anh là cô ấy, đến anh cũng cảm thấy không muốn chạm mặt với Jeon Jungkook.

Chỉ là, anh cũng không thể làm cái gì khác được. Jeon Jungkook dường như có vẻ biết ân hận rồi. Anh còn nhớ, cuộc gọi ngày hôm qua cậu ta đã luôn miệng nài nỉ, nài nỉ rất lâu. Nhất quyết phải đòi bằng được Kim Amie đi theo, Thư ký Lee hay bất kỳ ai cũng không chịu vừa lòng.

Lại nói đến Kim Amie, cô thực sự không muốn dính dáng điều gì đến Jeon Jungkook, kể cả công việc. Nhưng mà còn có thể làm gì sao? Cô là cấp dưới, anh ta là cấp trên. Chẳng những thế, bạn bè thân thiết nhất của anh ta cũng là cấp trên của cô.

"Được rồi, để tôi chuẩn bị."

"Được, bốn giờ đấy nhé."

...

Giận dữ thì cũng không có đến mức đấy, nhưng ấn tượng xấu về Jeon Jungkook thì đúng là khó có thể xóa bỏ được. Trông thấy anh ta đột nhiên mỉm cười rạng rỡ như thế, lại chủ động mở cửa xe, cô cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào. Xe chạy, anh ta ngồi bên cạnh luyên thuyên đủ thứ chuyện đầu đuôi không rõ ràng, cô cũng chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Một phần là do không có hứng thú, một phần là do không hiểu anh ta muốn nói cái gì. Đúng vậy, thật đấy, từ hôm Jeon Jungkook bắt đầu giở trò mua đồ ăn sáng cho cô, cô đã cảm thấy anh ta có chút ngớ ngẩn rồi.

Nhưng đến khi gặp đối tác ở nhà hàng, Jeon Jungkook lập tức thu lại dáng vẻ khó hiểu của mình, trở lại với một bộ dạng nghiêm túc khiến cho cô cũng cảm thấy rùng mình. Con người anh ta đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt, hệt như cái dáng vẻ trước đây trở mặt với cô.

Buổi trưa hôm nay cô không có thời gian ăn, cuộc gặp gỡ này đương nhiên gọi rất nhiều món, nhưng cô làm sao có thể tự nhiên mà ăn no căng bụng được. Đến khi Jeon Jungkook đặt bút xuống ký vào hợp đồng, cô vẫn còn chưa gắp được ba đũa. Thế nên lúc ra đến xe, cô thực sự đói đến muốn hoa mắt, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, sau đó ăn một món gì đó thôi.

Ấy vậy mà tới ngã tư, Jeon Jungkook lại thản nhiên rẽ sang một hướng khác thay vì hướng đến chung cư cô. Anh vô tư chạy, cứ như là bản thân không hề quên mất cái gì.

"Giám đốc Jeon, anh chạy nhầm đường rồi."

Jeon Jungkook nhướn chân mày.

"Đâu có nhầm. Tôi đưa em đi ăn tối."

"...."

...

Xe dừng lại trước một nhà hàng lớn nằm cạnh sông Hàn, Kim Amie mở cửa xuống xe. Cô đã nói cạn nước bọt rồi, đã nói rằng không đi, nhưng Jeon Jungkook vẫn trưng ra cái bộ mặt nhởn nhơ như không nghe thấy gì ấy. Cuối cùng, cô cũng biết mình không thể lì lợm như anh ta. Đành ngồi im lặng, mặc kệ anh ta muốn đi đâu thì đi.

Jeon Jungkook bảo cô theo sau, cô cũng ngoan ngoãn đi theo. Nghe anh ta nói chuyện với tiếp tân, cô mới biết hóa ra anh sớm đã đặt phòng vào ngày hôm qua.

Để làm gì?

Cô cũng không biết. Chẳng lẽ còn gặp đối tác nào nữa hay sao?

"Ngẩn ra gì đấy, mình đi thôi."

Cô cũng chỉ có thể gật gật đầu, sau đó đuổi theo sau Jeon Jungkook. Đôi chân dài ngoằng của anh ta hôm nay cũng đi chậm phết, thật may là như thế. Jeon Jungkook thấy cô hơi chật vật chạy theo sau, bản thân đưa mắt nhìn xuống đôi giày cao gót cô đang mang kia. Cái nhíu mày tỏ vẻ sự không hài lòng, Jeon Jungkook vừa bước chậm rãi hơn, vừa nói:

"Từ giờ đừng mang giày cao gót nữa, lỡ ngã thì biết làm sao."

Cô tròn mắt, chuyện tốt đẹp gì đây? Anh ta đang quan tâm à?

Kim Amie cũng thật lòng nói:

"Do đôi giày này hơi chật thôi, bình thường mang đôi khác vẫn ổn."

Jeon Jungkook không có một chút đồng tình:

"Em nên hạn chế mang giày cao gót đi thôi, lần đầu tiên gặp, tôi nhớ em cũng mang giày cao gót."

Jeon Jungkook bĩu môi, trong lòng không dễ chịu chút nào. Thế mà dạo trước ai đó nhắn với anh, nói rằng bản thân thường hay mang giày bata cơ đấy!

"Tôi trước đây không thường mang giày cao gót đâu, chỉ là nhân viên công sở thì bắt buộc phải mang mà."

"Ai bắt buộc? Tôi cho phép, từ giờ em không cần mang nữa."

"...."

Cảm thấy anh ta sắp ngớ ngẩn trở lại, cô cũng thôi không nói tiếp nữa. Cuối cùng, Jeon Jungkook dắt cô lên tầng năm của nhà hàng, vào một phòng riêng, không hề có thêm đối tác nào. Vừa đến, phục vụ cũng mang thức ăn vào, là thức ăn anh gọi sẵn. Trong chốc lát, cả một bàn đã đầy ắp các món. Ban nãy cô còn có suy nghĩ rằng nếu Jeon Jungkook chỉ muốn ăn thì tại sao không ăn ở nhà hàng vừa rồi luôn cho xong. Giờ thì cô hiểu rồi, thức ăn ở đây ngon nghẻ hơn hẳn. Jeon Jungkook lấy thực đơn xem qua, sau đó hỏi cô:

"Gọi thêm đi, em muốn ăn gì? Bò nhé?"

"Còn gọi nữa? Anh kêu nhiều thế này rồi, chúng ta làm sao ăn hết."

Jeon Jungkook có vẻ không suy nghĩ về câu nói này của cô, bản thân gọi thêm vài món nữa. Trước khi đi, còn không quên dặn nhân viên phục vụ:

"Cô ấy bị đau dạ dày, không thể ăn cay."

"Vâng."

Tới nước này, Kim Amie cũng nhớ ra.

"Nhưng làm sao anh biết tôi bị đau dạ dày? Tôi nhớ mình chưa nói với ai, đến Giám đốc Kim hay Thư ký Lee cũng không biết."

Jeon Jungkook nhếch môi cười, cầm đũa gắp thức ăn cho cô. Anh nói:

"Tôi biết còn nhiều hơn thế."

"...."

Trong quá trình ăn chỉ có một mình Jeon Jungkook hăng hái nói chuyện, cô thỉnh thoảng cũng trả lời vài câu, thật sự không có tâm trạng để tán gẫu. Lúc ăn xong, Kim Amie nhìn hóa đơn mà Jeon Jungkook thanh toán liền sửng sốt vô cùng. Thật may là bữa ăn hôm nay anh ta bảo mời, nếu không cô thực sự sẽ khóc không ra nước mắt. Thẻ không mang theo, trong ví cô cũng không có nhiều tiền mặt đến vậy. Chả trách sao thức ăn lại ngon đến thế, hóa ra là tiền nào của nấy. Ngon đến đâu cũng vậy thôi, cô sẽ không quay lại đây lần thứ hai.

Ra về, vì là nhà hàng cạnh bờ sông nên gió tương đối lớn, cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh. Đang lọ mọ mở cửa xe, Jeon Jungkook đã từ phía sau mà bất ngờ khoác lên người cô một chiếc áo. Cô giật mình quay lại mới phát hiện đó chính là áo vest của anh ta, bản thân Jeon Jungkook bây giờ chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng không mấy dày dặn. Dáng vẻ này cũng thật quen thuộc đi, áo sơ mi này hình như chính là cái áo anh ta mặc ở Awake Coffee hôm gặp nhau lần đầu. Khoác cho cô xong, anh liền thản nhiên đi vòng qua phía bên kia. Cô cũng sững sờ một chút, sau đó vào trong xe. Cửa xe vừa đóng kín, gió không thể lọt vào, liền đưa trả áo lại cho Jeon Jungkook.

"Này, anh mặc đi, tôi không lạnh."

Jeon Jungkook nhìn nhìn một chút làm cô cũng bất chợt bối rối. Sau đó rất nhanh, anh đưa tay nhận lại cái áo. Điều đáng nói là anh không mặc vào, lại đi khoác ngược lại cho cô. Vừa khoác, anh vừa nói:

"Trên trán em viết là em đang lạnh."

Khoác xong, anh tiện thể đặt tay lên cái má tròn mềm kia, ánh mắt dịu dàng, nói:

"Mặt em cũng rất lạnh."

Jeon Jungkook nói xong câu này, mặt Kim Amie cũng lập tức bớt lạnh hẳn. Nói đúng hơn, Jeon Jungkook có thể cảm nhận được cái má phúng phính mình đang chạm vào đã nóng lên, cô đang chằm chằm nhìn vào mắt anh.

Trong hai giây ngắn ngủi, Kim Amie như bừng tỉnh khỏi sự mê hoặc này. Cô thẳng tay đẩy mạnh một cái, Jeon Jungkook kêu hự một tiếng, người đập vào cửa xe.

"Giám đốc, chúng ta nên đi về thôi."

Nhíu mày vì đau, song Jeon Jungkook vẫn có thể bật cười.

"Được được, đưa em về."

Trên suốt quãng đường cô chẳng nói điều gì với Jeon Jungkook cả, anh ta cũng thế. Cô có trộm nhìn qua một chút, phát hiện tâm trạng anh ta vô cùng tốt. Khóe môi liên tục cong lên, cũng không biết là vì lí do gì. Thật ra không phải lần đầu tiên cô nghĩ đến vấn đề này đâu, chính là do Jeon Jungkook làm việc nhiều đến mức bị điên.

Đưa cô về rồi, Jeon Jungkook cũng rời đi. Về đến chung cư chính là thời điểm thoải mái nhất trong ngày cũng nên. Sau khi tắm xong, tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn, mọi thứ mệt mỏi đều để lại đằng sau.

Điện thoại có thông báo từ Lover App, là anh Bánh. Nhắc đến lại nhớ, dạo nay anh ấy có hơi ít nhắn tin cho cô rồi.

J.Cookie

J.Cookie
Em yêu đang làm gì đấy?

Em không làm gì cả, em ở
bên ngoài, vừa về đến nhà

Anh đang làm gì thế?

Dạo nay anh bận lắm sao?

J.Cookie
Anh vừa về đến nhà, đang
nhớ em ❤

Anh bận lắm, nhưng vẫn chăm
chỉ nhớ tới em.

Dạo nay mọi thứ vẫn ổn chứ?

Vâng, chỉ là có một số chuyện
khiến em cảm thấy rất kỳ lạ,
hơi khó chịu một chút

J.Cookie
Chuyện gì thế? Ai chọc em giận
sao? Nói đi, anh thay em dạy dỗ.

Gần đây có một tên thường
xuyên mua đồ ăn sáng cho em

Hành động với thái độ cũng rất
kỳ lạ

Anh không biết đâu, trông lạ lắm

Anh ta càng đối tốt với em, em càng
cảm thấy có gì đó không bình thường

...

Cô nói đến đây, phía bên kia anh Bánh bỗng im lặng, không phản hồi gì nữa. Cô cũng hơi sốt ruột, nhưng sau đó lại cho rằng anh ấy bận công việc, thế là có ý định tắt đèn đi ngủ. Chân vừa đặt lên giường, điện thoại lại báo tin nhắn của anh ấy.

J.Cookie

J.Cookie
Bảo bối, nếu như em dễ chiều một
chút, ngoan ngoãn một chút thì
anh sẽ yêu thương em nhiều hơn
cơ mà.

...

"...?"

Anh ấy đang muốn nói cái gì vậy? Ý anh chính là đang khuyên cô nên ngoan ngoãn với người đàn ông khác thêm một chút á?

Đây rốt cuộc có phải anh Bánh hay không vậy?

.

.

.

.

.

Jeon Jungkook lúng túng vô cùng, hóa ra Lover App không có chức năng thu hồi tin nhắn. Con mẹ nó, anh cũng thật là một kẻ ăn nói không cẩn thận.

AliKim

Bảo bối, em đừng hiểu lầm.

Ý anh nó không phải thế.

Em đã rất ngoan rồi, anh thương
em nhất.

Nhân tiện, anh muốn nói rằng
bọn mình có thể dời ngày gặp
nhau được không?

Anh còn bận một số chuyện...

Thật xin lỗi em.

AliKim
Vâng

Không sao, thật ra em cũng
có ý định như thế.

Em vẫn còn một số chuyện
chưa giải quyết xong.

Nếu anh đồng ý thì chúng mình
dời lại nhé.

...

Đọc đến đây, Jeon Jungkook thở phào nhẹ nhõm vô cùng. Nếu như gặp anh vào thời điểm này, biết được anh Bánh hóa ra chính là Jeon Jungkook, có khi cô ấy sẽ tức đến mức không chịu đựng được, sẽ đòi chia tay với anh mất. Anh phải nhân khoảng thời gian trống trải này đối tốt với cô ấy một chút. Anh thực sự muốn Kim Amie có một cái nhìn hoàn toàn khác về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top