Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 27. "Nụ hôn đầu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jeon Jungkook đến nơi, quán chỉ còn duy nhất một bàn chưa dọn. Hóa ra người đàn ông gọi cho anh lại là chủ quán, đang bị Amie ôm lấy một cánh tay khóc nức nở, bộ dạng anh ta bất lực đến mức không thể nào khó coi hơn.

Jeon Jungkook trong lòng thầm chửi thề, kiểu gì mà dám tùy tiện ôm tay người khác như thế?

Lúc anh đã ở rất gần, giọng người đàn ông kia cũng khổ sở vang lên.

"Cô ơi, làm ơn đừng khóc nữa. Tôi là người, không phải bánh, cô gọi bánh là bánh cái gì. Ngồi ngay ngắn lên đi, bạn trai cô sắp đến rồi đấy."

Jeon Jungkook gấp gáp đi đến bên cạnh, lập tức khụy gối xuống để đỡ lấy cô về phía mình, trước mắt anh bây giờ là một gương mặt tèm lem nước mắt. Anh bối rối vô cùng, không ngờ mọi thứ vẫn đang yên đang lành thì đột nhiên cô lại thành ra bộ dạng thế này. Jungkook sốt ruột, vội ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng.

Người đàn ông kia trông thấy anh đến cũng mừng đến quýnh quáng lên.

"May quá, là anh có đúng không? Hai người đừng chia tay nữa, nghe cô ấy khóc tôi cũng thấy tội nghiệp lắm rồi."

"Chia tay? Chúng tôi đâu có chia tay?"

Anh thực sự không biết, hóa ra Kim Amie đột nhiên chạy đi nhậu là do thất tình à? Nhưng... anh là bạn trai cô ấy cơ mà? Chia tay anh làm sao lại không biết?

"Tôi làm sao mà biết được, cô ấy khóc lóc mãi, liên tục gọi bánh bánh gì đấy. Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy muốn ăn bánh, sau cùng mới hiểu thì ra cô ấy gọi một người tên Bánh, nói gì mà đừng chia tay với cô ấy. Ha, mà tên anh cũng độc thật đấy."

Lời chủ quán nói, Jeon Jungkook chỉ nghe được có một nửa. Vì giờ phút này đây, Kim Amie lại đang có dấu hiệu muốn quậy. Vừa rồi đã thôi không khóc nữa, bây giờ đột nhiên lại nước mắt lưng tròng, cả người ngồi không vững, lò mò nói sảng:

"Anh Bánh, đừng ghét em, đừng chia tay với em..."

"Ừ ừ." Jeon Jungkook nhìn cô khóc lóc đến xót xa "Anh Bánh không chia tay với em, anh Bánh thương em nhất. Ali ngoan nào, đừng khóc nữa..."

Cô lại nức nở:

"Nhưng anh lại không nhắn tin cho em. Anh quên em thật rồi..."

"Không có, anh không có quên em. Đừng khóc nữa, em đừng khóc..."

Tiếng khóc cuối cùng cũng dần bé lại, anh đến khi không còn nghe thấy âm thanh thút thít nữa thì mới an tâm thở phào. Jeon Jungkook thực sự không ngờ Kim Amie khi khóc lại khó dỗ đến như vậy. Anh đã đòi chia tay với cô bao giờ đâu, thậm chí lúc thông qua địa chỉ gmail, phát hiện hóa ra AkiKim chính là Kim Amie anh cũng chưa từng có ý định muốn chia tay. Trực tiếp ở bên cạnh nhau, anh chẳng qua là ít nhắn tin đi một chút. Cô ấy mấy hôm nay ủ dột như thế, còn tìm đến bia rượu, hóa ra là cho rằng anh đã chán ghét cô?

Đúng là đồ ngốc.

Jungkook hơi buồn cười, không nhịn được liền giơ tay khẽ cốc nhẹ lên trán cô. Ai mà ngờ được, cốc yêu có một cái mà Kim Amie lại bắt đầu khóc hu hu lên, báo hại anh cuống cuồng phải dỗ dành lại từ đầu. Đến chủ quán cũng phải lắc đầu nhìn bộ dạng một thân đồ vest đang khụy một gối để dỗ bạn gái kia, thầm nghĩ quán bán có ế anh ta cũng không bày ra cái bộ mặt bất lực đến thế này đâu.

Đến khi cô đã tựa vào lòng anh ngủ ngon lành, Jeon Jungkook mới thanh toán tiền cho chủ quán, sau đó mang cô ra xe. Lúc ra đến xe rồi lại thấy khóe môi cô mấp máy gì đó, anh còn tưởng là cô muốn nôn liền hoảng hồn đặt cô xuống đất, tay như cái máy mà vỗ vỗ sau lưng. Ai mà ngờ được, thì ra là Kim Amie đang hát.

Hát say sưa cái gì đấy, anh cũng không biết cô đang hát thứ tiếng của hành tinh nào.

Cuối cùng, anh mặt mày xám xịt đưa cô lên xe, rất vật vã mới có thể thắt được dây an toàn. Cuối cùng Amie cũng nghiêng đầu ngủ ngon lành, Jeon Jungkook cũng thở phào an tâm. Anh khởi động xe, sợ cô thức giấc lại khóc liền cho xe chạy thật chậm, thật chậm, một chút anh cũng không dám gấp gáp.

Chạy chậm đến nỗi, lúc đến được chung cư của cô thì cũng đã muộn vô cùng. Anh lại không muốn gọi, chỉ im lặng nhìn cô ngủ, ngủ đến ngon lành. Một lúc sau, anh đè nén tiếng cười trầm thấp của mình, một tay đưa ra vén vài ba sợi tóc dài đang lất phất trên đôi má ửng hồng.

"Đáng lo ngại thật đấy, như này lỡ bị người ta bắt cóc mất thì phải làm sao?"

Jungkook nói khẽ, trong mắt tràn ngập ý cười, hoàn toàn không mang một chút phiền não nào. Vừa rồi say đến không biết trời trăng như vậy, đáng lẽ anh phải quay lại dáng vẻ đó rồi ngày mai đưa cho cô xem mới phải. Trên bàn ban nãy hình như cũng chỉ có hai ba chai rượu, còn là uống chưa hết. Tửu lượng gà như thế cũng dám đi uống một hình, thật biết cách tự diệt.

Kim Amie không có ý định thức dậy, Jeon Jungkook cũng không có ý định gọi. Anh từ nãy đến giờ vẫn đang say sưa nhìn, một chút cũng không rời mắt khỏi cô. Một ý định táo bạo bỗng vụt qua đầu, Jeon Jungkook đột nhiên lại ngứa ngáy liếm liếm môi.

Hôn một cái, chắc không sao nhỉ?

Chắc chắn là không sao rồi.

Nghĩ đến đây, Jeon Jungkook hơi nghiêng người, không do dự chút nào liền tiến đến thật gần, môi chạm nhẹ vào môi một cái rồi dứt ra. Anh thẩn thờ rồi lại cúi mặt mỉm cười, không ngờ môi người say lại có thể ngọt ngào đến như thế, chỉ hôn một cái đúng thật là không đủ.

Do dự mất thêm một lúc, cuối cùng Jungkook vẫn là lại nghiêng cười, hướng đến cô thêm một lần nữa. Kim Amie vẫn đang ngủ, đến hơi thở nhè nhẹ phả vào nhân trung cũng làm cho anh điên đảo. Đôi môi hơi run rẩy chạm vào đôi môi mềm mại đang còn hơi phản phất mùi rượu, sự rung động đến ngọt ngào vây kín cả con tim. Kim Amie mơ mơ màng màng, vụng về cắn nhẹ một cái.

Jeon Jungkook biết mình đã bắt đầu tham lam rồi, chạm vào lần này liền không muốn dứt ra nữa. Đến tay cũng đã không còn yên phận, ôn nhu giữ lấy một bên má người kia. Anh hoàn toàn để đầu óc mình đắm chìm vào nụ hôn này, si mê cảm nhận đầu lưỡi ngọt ngào.

Một lúc sau, cảm nhận được có gì đó hơi kỳ lạ, anh mới luyến tiếc rời đi. Phát hiện ngay trước mặt mình là một đôi mắt tròn xoe, Kim Amie tự bao giờ đã tỉnh ngủ. Mà hình như không chỉ là tỉnh ngủ, cô ấy còn là tỉnh luôn cả rượu. Amie trân trân nhìn anh, khóe mắt lóng lánh ánh nước, bản thân giống như không dám tin vào hành động lén lút cưỡng hôn vừa rồi của Jeon Jungkook. Kim Amie bây giờ chính là hoảng hốt đến mức đứng hình.

Đúng vậy, cô đang không biết mình nên bày ra cái nét mặt gì. Khi vừa mơ màng mở mắt, trước mắt chỉ trông thấy cái mặt to đùng của Jeon Jungkook, anh ta đang điên cuồng chiếm lấy đôi môi cô. Đến giờ cô vẫn còn đang ngờ vực không tin, cố gắng nghĩ lại xem đây rốt cuộc có phải là đang mơ hay không. Trong đầu còn đang thầm nghĩ Jeon Jungkook anh ta đã là người có bạn gái rồi, làm sao có thể dám làm ra chuyện như thế này. Nhưng không, sự bối rối trong ánh mắt của Jeon Jungkook đã chứng minh cho cô thấy rằng tất cả những chuyện xảy ra đều không phải mơ, anh hôn cô hoàn toàn là sự thật.

"Amie, em..."

Giây phút vừa muốn chạm vào cô, Jeon Jungkook đã bị đẩy ra không thương tiếc. Kim Amie giống như đã bừng tỉnh, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô tay chân luống cuống mở cửa xe, sau đó lập tức phóng xuống chạy vào trong chung cư, mặc kệ cho Jeon Jungkook cố gắng giữ người lại.

Toang rồi, lần này toang thật rồi!

Jeon Jungkook không dám chạy theo cô vào thời điểm này, ai mà biết có khi cô đang muốn một dao xiên chết anh cũng không chừng. Anh liền lấy điện thoại ra gọi cho cô, tiếng chuông kéo dài không có ai nghe máy. Đến lần thứ tư gọi không được, Jeon Jungkook bắt đầu điên cuồng vò đầu bức tai.

Kim Amie đóng sầm cửa lại, lập tức ngồi thụp xuống sàn. Bấy giờ cô mới phát hiện ra, trên mặt mình tự bao giờ đã toàn là nước mắt. Cô vội vã lôi điện thoại ra, trông thấy mấy cuộc gọi nhỡ mới đây từ Jeon Jungkook liền thẳng thừng gạt tay xóa sạch. Ngón tay run rẩy, cô nhấn vào Lover App.

Tin nhắn gửi đi từ lâu vẫn chưa nhận được phản hồi.

Amie mím chặt môi, đưa ống tay áo lau sạch đi nước mắt vẫn đang tuông ra của mình. Anh Bánh liệu có biết trong khoảng thời gian anh ấy lạnh nhạt với cô, đã có người đến và hôn cô thay anh luôn rồi hay không? Tại sao lại đối với cô như thế, tại sao anh lại im lặng. Tại sao lại khiến cho cô cảm thấy ngờ vực về tình cảm của hai người họ như vậy, thậm chí vừa rồi khi Jeon Jungkook hôn cô, cô lại không muốn lập tức đẩy anh ta ra...

Cô đã trở thành một đứa con gái xấu xa rồi, trở thành loại người mà cô rất căm ghét. Cô cư nhiên rung động với một người con trai khác, không phải là người yêu cô.

Tra nữ!

Amie chưa bao giờ ghét bản thân mình đến thế này. Lại càng ghét hơn nữa khi cô đột nhiên lại nhớ ra chuyện Jeon Jungkook anh ta đã có bạn gái. Sớm thôi, một ngày không xa, bạn gái anh ta khi biết chuyện rồi thì nhất định sẽ đến lột da cô.

Một đêm dài mất ngủ với cả hai người.

...

Bắt đầu từ hôm đó, ngoài công việc bắt buộc, cô cư nhiên không liên quan gì đến Jeon Jungkook nữa. Buổi sáng, cô cố tình đi làm sớm hơn, trước khi Jeon Jungkook đến rước. Gần tám giờ, ngồi trong phòng làm việc với một đống suy tư, anh bất ngờ đẩy cửa xông vào với một vẻ mặt không thể lo lắng hơn. Cô thừa biết, Jeon Jungkook đã đợi mình ở trước chung cư suốt cả buổi sáng, cũng biết trên mặt anh ta đang có bấy nhiêu sự an tâm khi phát hiện hóa ra cô đã ở đây. Không một lời trách mắng nào, túi thức ăn thơm nức được đặt ngay ngắn trên bàn cho cô. Kim Amie đến nhìn cũng không nhìn một cái, túi thức ăn sau đó yên vị trong thùng rác ngay trước mắt Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook dường như khá bất ngờ với hành động này, ánh mắt phủ lên một tầng buồn bã.

"Em có thể ghét tôi, nhưng đừng bỏ bữa sáng."

Cô nghe thấy thanh âm chất chứa thỉnh cầu ấy, ngón tay vẫn đang liên tục di chuyển trên bàn phím máy tính, một lời cũng không nói. Jeon Jungkook cũng không làm phiền cô, nhưng mười lăm phút sau lại đem đến một phần thức ăn sáng khác, cô biết anh ta lại vừa tự đích thân chạy đi mua. Lần này cô không cho vào thùng rác nữa, nói cách khác, đến ngó một cái cũng không.

Jeon Jungkook tràn trề thất vọng.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, những hôm sau Jeon Jungkook đến rước cô sớm hơn. Trông thấy cô bước ra từ chung cư thì hớn hở vô cùng, chỉ là cô lại vờ như không trông thấy anh, như bình thường đi đến trạm xe buýt. Cô thực sự tỏ vẻ xa lạ chân thực đến mức khiến cho anh đau lòng. Kim Amie biết anh mỗi ngày đều chạy theo sau xe buýt, nhưng cô lại không thể làm được gì khác ngoài im lặng.

Trong công việc, mỗi ngày đều ngồi gần nhau, nghiêng đầu một cái liền có thể nhìn thấy. Nhưng cô cũng không nhìn Jeon Jungkook nữa, vô tình phớt ngang cũng không, dù biết anh ta vẫn đang đợi chờ một ánh mắt từ mình, cô cảm nhận được rất rõ. Hồ sơ cần ký, lịch trình cần triển khai,... tất cả mọi thứ cô đều làm vô cùng nhanh gọn, vô cùng công nghiệp, tương tự như hai người xa lạ đối mặt với nhau.

Hợp đồng lao động đã ký, Kim Amie không thể xin nghỉ việc vào lúc này. Cho nên đây chính là giải pháp tốt nhất rồi, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Dù anh Bánh có lạnh nhạt với cô, có chia tay với cô đi chăng nữa, cô cũng không thể nào trở thành một kẻ đi phá hoại hạnh phúc của người ta, không bao giờ. Jeon Jungkook có thể trở thành một tra nam, nhưng cô thì lại không thể trở thành một tra nữ được. Thật sự không.

Thế nên...

Xin lỗi, tình cảm của anh là thứ tôi không thể đáp lại.






___
*cố lên cả nhà, một xíuuu nữa thôi là hai anh chị chính thức buông điện thoại chào nhau rồi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top