Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 52. Một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung rời khỏi dãy phòng VIP, cẩn thận nhìn ngó trước sau. Một mình anh bước vào thang máy, tay thoăn thoắt lấy điện thoại từ trong túi áo, căng thẳng nhấn gọi cho một số điện thoại nào đó. Rất nhanh, phía bên kia vang lên một âm thanh kéo dài, chính là cuộc gọi đã bị tắt. Kim Taehyung tựa như đã bị chọc cho giận, đôi chân mày ngay lập tức cau lại, sau khi nhấn tầng, anh liền gọi lại số máy vừa rồi thêm một lần nữa. Từng tiếng chuông vang lên bên tai, cuối cùng vẫn là lại tắt. Kim Taehyung không chịu ngừng lại, nếu không nghe máy của anh, anh sẽ gọi cho đến khi nào không gọi được nữa thì thôi.

Cuối cùng, lúc cửa thang máy vừa mở ra, trong điện thoại cũng vang lại giọng nói rụt rè của người bên kia. Kim Taehyung bất giác hơi siết chặt nắm tay, không kiềm được phẫn nộ:

"Cuối cùng cũng biết nghe?"

Vài y tá bên ngoài đưa mắt nhìn, anh biết bản thân đã có chút lớn tiếng, liền ngay lập tức tiết chế lại:

"Là em làm có đúng không?"

Phía bên kia sợ sệt nói ra vài chữ, Kim Taehyung lại tiếp tục sắp không ngăn được cái miệng của mình.

"Em tưởng mình có thể trốn được sao? Tưởng anh là tên ngu ngốc sao? Em tự nhiên lại chạy đi làm ra cái việc ngu xuẩn đó, bản thân có nghĩ tới hậu quả hay không vậy? Jungkook vì cú tông như trời giáng của em, cả người đều đã bầm dập lên kia kìa."

Người phía bên kia từng tiếng thốt lên như đứt quãng, Kim Taehyung lại càng muốn điên tiết:

"Em sẽ không giải quyết được cái gì cả, nếu như em làm những việc như thế này. Eun Jihyun, anh thật sự không hiểu vì sao em có thể làm được những chuyện đó luôn ấy? Nếu như người biết được không phải anh mà là Jeon Jungkook, cậu ấy sẽ không tha cho em, giờ này cổ tay của em không thể an ổn nghe điện thoại hay ngắt cuộc gọi của anh đâu."

Kim Taehyung ra đến xe, từng tiếng nói chung quy anh đã không thể nghe rõ được nữa, bởi vì người ở phía bên kia điện thoại đã khóc đến mức không thể nói ra lời nào trọn vẹn.

"Được rồi, em nín trước đi. Bây giờ em đang ở đâu, anh đi tìm em."

___

Tình hình của Jeon Jungkook không có gì nghiêm trọng, điều làm Kim Amie kinh sợ cũng chỉ có việc anh ấy sau khi gặp tai nạn đã bị hôn mê cả ngày trời. Min Yoongi kiểm tra rất kỹ, cuối cùng cũng thong thong khẳng định rằng Jeon Jungkook đã có thể xuất viện.

Vết thương của anh chỉ là vết thương ngoài da, Jeon Jungkook cũng không cho rằng nó nghiêm trọng, người biết được cũng chỉ có vài người bên cạnh anh. Đúng như lời đối phương đã hứa hẹn, ngay ngày đầu tiên xuất viện, anh đã cho xe đến chung cư của Kim Amie. Đồ của cô không nhiều, nội thất đều là của chung cư, chút món lặt vặt ít ỏi của cô vận chuyển cũng không tốn nhiều thời gian. Jeon Jungkook cũng đến, anh giúp cô dọn dẹp ổn thoả, trước khi trả lại căn hộ còn không quên gọi điện thoại báo cho Kim Seokjin một tiếng. Kết quả vô tình lộ ra việc Jeon Jungkook vào mấy ngày trước gặp phải tai nạn giao thông, Kim Seokjin phẫn nộ mắng cho cả hai một tràn dài.

Kim Amie lúc này mới ngờ ngợ nhận ra hai người bọn họ có lẽ đã trở nên vô cùng thân thuộc. Jeon Jungkook bị anh mắng đến nóng điện thoại nhưng một chút thái độ khó chịu cũng không có, đến ngại cũng không thấy ngại.

Nhà riêng của anh Kim Amie đã từng ghé qua, nhưng chưa từng nghĩ mình rất nhanh đã dọn đến sống ở đây. Mọi thứ Jeon Jungkook chuẩn bị cho cô rất chu toàn, cô nhận ra trong căn nhà của anh có thêm một vài món đồ mới đầy màu sắc, ngược lại hoàn toàn với màu chủ đạo của nó. Jeon Jungkook hoan hỉ chỉ cho cô biết mọi ngõ ngách trong nhà, còn luôn miệng bảo cô suy nghĩ xem có cảm thấy thiếu món gì không. Nhưng Kim Amie thật sự không cảm thấy thiếu thốn gì ở nơi xa hoa này cả, trong phòng ngủ của anh thậm chí còn xuất hiện một cái bàn trang điểm mới toanh thật to. Phòng thay đồ của Jeon Jungkook đã trống sẵn chỗ, anh bảo rằng chỉ còn đợi cô treo quần áo của mình vào. Nhà tắm cũng có loại sữa tắm mà cô thường hay dùng, trên bàn trang điểm còn có sẵn mấy loại mỹ phẩm cùng nước hoa đắt tiền. Nói tóm lại thì quả thật giống như lời anh nói, dọn đến ở cùng anh, cô không cần bận tay gì cả.

Cất công nghỉ việc nhưng chưa qua được một nửa ngày, mọi thứ đã đâu vào đấy. Sau khi tắm, Jeon Jungkook dắt Kim Amie đến siêu thị gần đó, nói rằng muốn cùng cô đi mua sắm.

Từ nhà anh đến siêu thị gần nhất lái xe cũng chỉ mất khoảng mười phút, Jeon Jungkook bảo rằng anh rất thường đến đây. Dắt tay cô đi lòng vòng trong các quầy bán ở siêu thị, bản thân anh thật ra cũng chỉ muốn cùng cô đi, từ đầu đã chẳng biết nên mua cái gì. Thức ăn anh sớm đã mua chất đầy trong tủ lạnh, nước trái cây cùng sữa cũng không thiếu. Kết quả Kim Amie chỉ lựa hai cái cốc đôi xinh xinh, sau đó bọn họ tính tiền ra về.

Tối hôm đó, Kim Amie nấu ăn cho anh. Thế nên sáng hôm sau dẫu là chủ nhật, Jeon Jungkook vẫn tình nguyện dậy sớm, đích thân mình đi xuống bếp. Kim Amie ngủ trong phòng, báo thức chưa reo đã tỉnh giấc, cô nhìn sang chỗ bên cạnh đã trống trơn, hơi ấm cũng không còn vương lại. Ngồi dậy ngẩn ra một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, cô mặc lại quần ngắn cùng chiếc áo thun rộng thùng thình của anh rồi ra khỏi phòng. Ánh nắng buổi sáng khẽ chiếu qua tờ lịch trên bàn, hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng mười hai.

Chưa đến chân cầu thang đã nghe thấy động tĩnh trong bếp, Jeon Jungkook chỉ mặc độc một chiếc quần ở nhà ngang đầu gối, ở trên cư nhiên không mặc gì. Trời lạnh như thế, nhưng ở trong nhà lại có hệ thống sưởi, thế nên đến cô cũng không cảm thấy quá rét.

Jeon Jungkook tựa như có thể cảm nhận được sự xuất hiện của cô từ xa, dù cho cô có không lên tiếng, cũng không gây ra bất kỳ tiếng động gì. Khoé môi Jeon Jungkook kéo cong, mặc cho cô rón rén bước đến gần, sau đó bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh. Kim Amie áp mặt vào bờ lưng trần, nũng nịu hỏi:

"Làm gì vậy?"

"Nấu thức ăn sáng cho chúng ta."

"Em phụ anh."

Jeon Jungkook xoay người, chậm rãi gỡ tay cô ra. Anh vuốt lại mái tóc còn rối, ở trên trán hôn xuống một cái:

"Ngoan, đi xem tivi đi. Nấu xong anh gọi em vào."

Kim Amie thật lòng muốn cùng anh nấu bữa sáng, kết quả anh lại nói không muốn để cô phải động tay. Cô ở bên cạnh anh ngó qua ngó lại một chút, cuối cùng thật sự đi ra ngoài mở tivi. Bây giờ mới để ý kỹ về kết cấu của căn nhà này, thật sự tinh tế y hệt như cách mà Jeon Jungkook làm việc. Rõ ràng là một màu đen chủ đạo lại không hề có cảm giác u ám, cách bày trí cùng màu sắc của các đồ vật treo trên tường hài hoà với nhau vô cùng. Phòng khách nhà Jeon Jungkook treo hai bức tranh, một nhỏ một lớn. Bên cạnh chậu cây màu xanh còn có đèn trang trí, màu sắc ánh đèn trùng với bộ ghế sofa màu xanh dương.

Kim Amie ngồi xuống ghế, theo quán tính ôm lấy một chiếc gối vào lòng. Buổi sáng trên tivi cũng không có gì thú vị, rất lâu rồi cô đã không ngồi xem tin tức trên màn hình lớn như thế này. Kim Amie nhấn chuyển kênh, giờ này không có nhiều phim, lướt đi lướt lại cũng chỉ thấy có phim hoạt hình dành cho trẻ em. Kim Amie ngón tay dừng lại, bộ phim này thời còn làm sinh viên đại học cô vẫn còn rất thích xem, tình tiết thú vị cũng cảm thấy thật vui mắt. Tiếng của nhân vật hoạt hình vang vọng cả phòng khách, Jeon Jungkook trong nhà bếp dở khóc dở cười:

"Con bé kia, xem cái gì vậy, em còn là con nít sao."

Kim Amie bĩu môi giả vờ không nghe, cũng không thèm để ý anh vẫn còn ồn ào trêu chọc. Sau cùng, Jeon Jungkook lại gọi một câu:

"Anh nấu sắp xong rồi, có muốn nếm thử không?"

Kim Amie nghĩ rất nhanh liền tắt tivi, ngay lập tức chạy vào trong. Jeon Jungkook hầm món gà, nguyên liệu cũng tương đối cầu kỳ, trông khéo léo tựa như không phải là tay đàn ông làm. Chưa đi đến bếp mùi thơm lừng ấy đã ập vào mũi, Kim Amie đôi mắt sáng rực.

"Là anh nấu sao, ngon thế."

"Em còn chưa ăn, làm sao biết ngon."

Quả thật chỉ là thuận miệng khen một cái, nhưng khi nếm qua rồi, cô mới cảm thấy lời khen của mình quả thật đặt không sai chỗ. Jeon Jungkook chẳng những nấu ăn khéo, còn nấu ăn vô cùng vừa với khẩu vị của cô.

"Anh biết em thích ngọt một chút nên đặt biệt làm cho em đấy."

"Ngon thật. Jungkook, anh sống một mình lâu lắm rồi sao, có thể tự nấu ăn ngon như vậy."

"Vài năm thôi."

Kim Amie ngước mắt nhìn anh, tình cờ trông thấy đồ vật hồng hồng treo ở phía sau, cảm thấy có chút quen quen. Lại nhìn chiếc tạp dề mà anh đang đeo, cô từ tròn xoe mắt lại chuyển sang bất ngờ cho đến bật cười. Jeon Jungkook cũng quay mặt lại nhìn, khoảnh khắc trông thấy đồ vật phía sau cũng liền nhận ra là cô đang cười vì điều gì, bất giác gãi gãi đầu. Kim Amie đi đến cầm lấy chiếc tạp dề có hình gấu màu hồng, lại nhìn tạp dề có hình gấu màu xanh của anh, vui thích nói:

"Anh mua từ bao giờ vậy?"

"Gần đây thôi, anh đoán em sẽ thích nên mua. Có thích không?"

"Thích, em thích lắm. Em cũng sẽ đeo vào giống anh."

Kim Amie thật sự bị làm cho bất ngờ bởi những món đồ này, càng bất ngờ hơn khi nghĩ đến việc chính tay Jeon Jungkook đã mua. Cô không thể nào hình dung ra việc một người đàn ông ba mươi tuổi đích thân lựa chọn những thứ đầy màu sắc, sau đó mang chúng đến quầy thanh toán. Chẳng hiểu sao, nhìn qua một cái đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Jeon Jungkook buộc dây phía sau cho cô, Kim Amie thích thú đứng bên cạnh anh, tự nhìn lấy dáng vẻ của hai người bọn họ. Trước đây Jeon Jungkook chưa từng nghĩ mình sẽ thích những điều này, anh còn cho rằng người phụ nữ cùng anh đi tiếp đoạn đường về sau sẽ là một người chững chạc có tư duy vô cùng nghiêm túc. Bây giờ nhìn lại dáng vẻ cỏn con ngây ngô ở trước mắt, anh mới biết đời người quả thật không thể nói trước được cái gì. Anh thậm chí còn đang vì cô ấy mà thay đổi lần lượt thói quen và sở thích của mình, hơn hết lại còn cảm thấy hài lòng vì điều đó.

Bất thình lình, tiếng chuông vang lên, tiếng chuông này chính là từ cái cửa lớn ở đằng kia. Nhà Jeon Jungkook không giống với chung cư, là dạng nhà riêng, ngoài sân vườn còn có cửa cổng. Nếu như có thể qua được cửa cổng mà không gọi anh ra mở, vậy thì cũng chỉ có thể là người quen.

"Em mở đi, có khi lại là Kang Seokjae đấy."

"Ấy, vậy thì anh mở đi. Cậu ấy tìm anh có việc, em mở làm gì. Em... ngại lắm."

"Có gì đâu mà ngại, mau, mở cửa đi. Cậu ta đến đưa hợp đồng với bên PJ đấy."

Kim Amie rụt rè một chút, cuối cùng cũng từ từ tiến về phía cửa. Trong lòng cô thầm nghĩ Kang Seokjae hôm nay sao lại yên tĩnh đến vậy, tiếng chuông chỉ vang lên chỉ có một lần, trong lúc bọn họ nói chuyện cũng không nghe thấy âm thanh nào nữa. Kim Amie mang chiếc tạp dề màu hồng, tốc độ bước cũng nhanh hơn. Cầm lấy tay cầm vặn một cái, cánh cửa lớn mở ra.

Bên trong ấm áp do có hệ thống sưởi, vừa mở cửa liền cảm nhận được gió lạnh thổi nhẹ vào trong, Kim Amie không mặc áo ấm, vì điều này mà thoáng chốc rùng mình. Còn đang định bảo Kang Seokjae vào trong nhà ngồi, sau đó lại nhận ra người trước mặt mình là một người phụ nữ. Bất thình lình, cô cũng trở nên lúng túng cùng khó hiểu, nhất thời quên không thắc mắc việc tại sao người này lại có thể vượt qua được cửa cổng mà vào đến tận đây. Bốn mắt đối diện với nhau, người kia lại còn đeo khẩu trang. Kim Amie thật sự không nhìn rõ mặt mũi, nhưng mà cô vẫn có thể chắc chắn được một phần rằng đây không phải là nhân viên ở trụ sở chính. Trong một giây phút ngắn ngủi, Kim Amie lại loé lên ý nghĩ người này thực chất mới sáng sớm đã đến nhầm địa chỉ, liền ngờ vực hỏi:

"Cho hỏi cô muốn tìm ai?"

Người kia vẫn giữ một dáng vẻ im lặng không nói gì. Kim Amie qua một lớp khẩu trang không thể thấy được sắc mặt của người ta, vì điều này mà cảm thấy có hơi lạnh sống lưng.

"Cô... muốn tìm ai vậy?"

Người kia có một chút cử động, nhưng lại vẫn là không trả lời. Trong lúc vẫn còn tròn xoe mắt chưa biết làm thế nào, Jeon Jungkook ở bên trong nói vọng ra:

"Em yêu, ai đến đấy?"

Kim Amie còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ không nhìn thấy mặt mũi kia đã hốt hoảng chạy vụt đi. Cô ôm một biểu tình láo ngáo không hiểu, ở đằng sau dồn dập vang lên tiếng bước chân, Jeon Jungkook nhanh chóng xuất hiện. Anh một tay cầm dụng cụ nhà bếp, một tay khoác vai cô:

"Kang Seokjae nói gì vậy? Hợp đồng đâu?"

Cô quay sang nhìn anh, tròn mắt:

"Nhưng cô ấy đâu có phải Kang Seokjae?"

"Cô ấy? Là phụ nữ à? Làm gì có ai vào được đến tận đây? Cổng bị khoá lại rồi cơ mà?"

Kim Amie lắc lắc đầu, cô cũng không thể nào biết được. Jeon Jungkook luôn miệng khẳng định không có người phụ nữ nào có được chìa khoá cổng nhà ngoài mẹ anh, hết nói người ta là trộm lại nói ổ khoá của cửa cổng bị hỏng, nhưng Kim Amie lại không cho là vậy. Bởi vì sau khi vào nhà, cô đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi có chút quen thuộc, chỉ là mãi cũng không nhớ đã từng gặp qua ở đâu.







___
*mình vẫn còn làm tiểu luận nha các bác ơi, tình hình là có thêm deadline và phải làm tới ngày 14 luôn :( nhưng mà đăng vì sợ lâu quá các bác quên cốt truyện :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top