Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Shangri-La

"Seungwan à, em có tin vào Shangri-La không em?"

"Em có, vì, em muốn sống ở nơi đó"

______________________________________________

Tháng,năm của tôi. Đã chớm sang những ngày đầu tiên của tháng cuối cùng trong năm (tháng mười hai). Khép mắt lại khi bóng tối phủ xuống và mở mắt ra khi bóng tối rút dần. Đầu tuần nháo nhào và quay cuồng làm việc, cuối tuần thong thả vô ưu. Giấc mơ đêm chẳng còn nhọc nhằn sau những câu chuyện dông dài cùng em. Hôm nay, trục quay của bánh xe thời gian đảo lại về đầu tuần: thứ hai. Hai ngày cuối tuần vẫn trong mùi không khí hanh hao, trên tấm drap giường xô rúm, trên kệ bếp nồng mùi dầu ăn. Nhưng cảm thức về quãng thời gian vừa mới mẻ vừa xa xôi đó trong tôi giờ chỉ như một khúc nhạc đã chẳng thể cất lên trên phím đàn mà đành nằm lại trên bản nhạc phổ cũ mèm. Lẽ chăng có ai đó đã vặn đồng hồ nhanh hơn?
Có những ngày mệt mỏi với vòng quay không ngừng nghỉ, khi mà trái tim tôi đã trĩu nặng bởi tiếng thở dài ngao ngán. Dù là hôm nay hay ngày mai, tôi sẽ lại một lần nữa tỉnh giấc, và để đời mình trôi qua thêm một ngày. Những hy vọng mơ hồ và nụ cười đắng ngắt ấy, theo thời gian rồi cũng sẽ thay đổi. Thì trái tim đau đớn bị hằn lên một vết sẹo này, cũng sẽ không bao giờ biến mất. Tiếng khóc xé lòng này, liệu có ai nghe thấy? Cứ như vậy mà chịu đựng tất cả rồi lại chẳng để ai hay. Dù cho bị bóng tối bắt kịp, thì tôi cũng sẽ vững bước.

Ngày qua ngày, tôi lại nuôi hy vọng, và cầu nguyện ở đâu đó sẽ xuất hiện một tia sáng, xuyên rọi qua ô cửa sổ tối tăm kia. Tôi vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình không ngừng hy vọng, thì ngày đó nhất định sẽ đến. Có ai nghe thấy tiếng khóc này? Cứ như vậy mà chịu đựng tất cả rồi lại chẳng để ai hay. Cho dù bóng tối có bao trùm lấy tôi, tôi cũng cứ bước đi. Này, sao lại chẳng có một ai lên tiếng vậy? Có lẽ sẽ lại cứ im lặng mà chịu đựng lâu như vậy.

Hôm nay em thức dậy rất sớm, đến nơi em ấy làm nhân viên. Tôi thì vẫn đang nằm quằn quại trong cơn đau về tinh thần, tâm trạng của tôi không được tốt, có vẻ như nó đã xuống dốc tồi tệ. Nó bắt đầu từ thứ bảy, khi tôi chợt nhận ra ngày đầu tuần này, có chút gì đó không đúng. Ừ, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Từ khi tôi bảy tuổi chăng? Có lẽ vậy, thời gian trôi qua một cách tàn nhẫn, tôi lại cảm thấy nhớ mẹ, nhớ rất nhiều. Vì, hôm nay đã tròn hai mươi năm ngày mẹ tôi mất, là cái ngày cuối cùng tôi được ôm bà, được nhìn thấy bà cười và xoa đầu tôi. Tôi đã tự nói với bản thân, mình vẫn luôn ổn khi không có mẹ mà, nhưng việc này vẫn luôn lặp lại vào ngỳ này trong suốt hai mươi hai năm nay. Giống như một cực hình, một nỗi ám ảnh so với một đứa trẻ bảy tuổi như tôi lúc ấy, tôi vẫn luôn muốn được tỏ ra thật trẻ con để được bà cưng chiều, kể cả lúc đã lớn khôn, nhưng bây giờ, nó giống như một thứ gì đó vĩnh hằng, hơn cả ước mơ được bay lên vũ trụ của một đứa nhóc.

Tôi cũng đang lo cho em rất nhiều, tôi đang băn khoăn, em có kịp ăn sáng không hay lại vộ vã bắt xe bus chuyến sớm nhất vào trung tâm thành phố. Seungwan bảo hôm nay em ấy còn đi làm thêm tại cửa hàng bánh sau giờ làm, phải đến tối muộn mới về, Vậy là đến tận lúc đó, chúng tôi mới gặp lại nhau. Nghĩ đến đây, lòng tôi thấp thỏm và bồn chồn khôn xiết. Tôi phải rồi khỏi nhà ngay thôi, nếu không sẽ bị cuộn chặt trong nỗi đa cảm này mất.

Chiếc xe bus tôi đi chỉ lác đác vài hành khách, cho dù ở bất cứ thời điểm nào trong ngày. Ai cũng chọn chỗ cạnh cửa sổ để dễ dàng tựa đầu và tranh thủ ngủ một giấc. Phụ xe cũng chỉ qua quýt liếc kiểm tra vé của hành khách mỗi khi có người lên xe rồi lại gục đầu ngủ gà ngủ gật. Tôi băn khoăn, có đúng là thứ hai đã đến thật hay chưa, liệu giờ có phải buổi sáng không?

Tôi chợt nhận ra vì sao bao nhiêu người yêu mùa đông thì bấy nhiêu người sợ hãi nó đến vậy. Tôi không nhắc đến tình hình chính trị, xã hội hay chính sách của nhà nước quan tâm đến dân nghèo, chỉ thấy đồng cảm với những cá thể yếu ớt và đơn độc trong hỗn mang và bóng tối nhập nhòe. Với chúng tôi, ánh sáng rực rỡ và không khí trong trẻo của ban ngày chính là một món quà, đó là sự sống, là lời nhắc nhở âm thầm rằng nhân loại vẫn đang mỗi ngày xé đi một tờ lịch, con đường đã in dài thêm những dấu chân, và nếp nhăn trên gương mặt khắc sâu thêm như đường gân trong thân gỗ. Dường như mùa đông khắc nghiệt dài hơn bất cứ mùa nào trong năm, và ánh sáng mà tròng mắt đón nhận chỉ như đứng trong chai thủy tinh dày dặn đục màu mà nhìn ra bên ngoài. Chúng tôi phải vịn vào một dấu hiệu nào đó thật rõ nét để xác minh cho sự tồn tại vật lý ủa mình. Tạm thời, đời sống công sở cho tôi mượn nhịp vận hành của nó.

"Chào buổi sáng! Ju Hyun unnie!"
"...À,...ừ, chào buổi sáng...Chào buổi sáng!"

Cứ mỗi buổi sáng đi làm, câu nói đó tự động lặp đi lặp lại trên môi mỗi người. "Kúc cu! Kúc cu!", mọi âm thanh trùng lập đó bị biến đổi trong đầu tôi thành tiếng chim báo thức đều đặn.

Sáng nay có cuộc họp đầu đầu tháng. Tất cả từ nhân viên thị trường, tư vấn, điều chế nước hoa, designer,nhân viên kho đều tập trung quanh bàn họp, bấm bụng nháy mắt nhìn nhau, lo lắng những ngày cuối năm vắt cổ mà chạy. Phó giám đốc miệng còn bóng nhờn mỡ thức ăn, hớp một ngụm nước lớn rồi nuốt xuống cái cổ họng to tướng, yết hầu gồ lên như một viên đá ngáng đường, hùng hồ cất tiếng.

"Sau khi thảo luận về kế hoạch cuối năm, Ban giám đốc và Tổng giám đốc ra chỉ thị: tất cả các nhân viên điều chế nước hoa mới được tuyển dụng có nhiệm vụ hỗ trợ đội ngũ tư vấn. Và từ nay, cũng tăng thời lượng ra ngoài nông trại hoa hồng. Nhân viên điều chế nước hoa lâu năm ngoại trừ trường hợp bắt buộc thì được phép ở lại nhà máy, nhưng phải đảm bảo chất lượng của một chai nước hoa."

Câu chuyện bắt đầu từ khi những bông hoa hồng tháng năm được trồng.Phía bên kia của nông trại là một nhà máy xử lý, nơi những bông hoa mới được thu hoạch được chuyển hóa thành tinh dầu hoa hồng. một loại chất tỏa hương mạnh và thường được dùng trong các công thức nước hoa. Chất lượng cao là điều được lặp lại nhiều lần trong những giai đoạn này; từ đồng hoa đến nhà máy. Do diện tích khá lớn của nông trại, nhân viên thu hoạch cũng không nhiều, thế là từ nay chúng tôi phải ra nông trại thường xuyên hơn. Giống vơi ý tưởng của phương pháp Terroir trong rượu vang, nguồn gốc của các nguyên liệu nước hoa cũng chỉ nhấn mạnh sức hấp dẫn của chúng. Một chai No.5 30 ml chứa 1000 bông hoa nhài và 12 bông hoa hồng – tất cả đều được trồng trên mảnh đất này, điều mà tôi yêu thích ở nước hoa chính là một dạng thơ ca và quá trình tạo ra nó là cả một nghệ thuật thơ văn. Nhưng tôi là một nhà điều chế, hay có thể là một nghệ sĩ, nó hoàn toàn ổn khi được trải qua một ngày tại nông trại hoa hồng, như đã nói, thì nó có thể sẽ là ý tưởng cho bộ sưu tập mới.

Mọi ánh mắt đổ dồn về đám điều chế mới - bao gồm cả tôi. Kẻ mừng thầm, người thích chí. Phó giám đốc quệt mồ hôi rịn trên vầng trán nhẵn bóng, lấy hơi rồi nói tiếp. Nhiệt độ trong phòng cao hơn hẳn so với ngoài trời, ai đó đã chỉnh điều hòa quá mức thì phải.

"Chủ điểm cho các bộ sản phẩm tháng này là 'sang trọng'. Không thắc mắc, không hỏi han gì thêm. Tất cả chỉ có thế. Tất nhiên lợi nhuận sẽ tăng lên, thưởng cho nhân viên hoàn thành tốt công việc một tháng lương. Đây cũng là cơ hội cho các cô cậu nhân viên điều chế mới thực hiện."

Chủ điểm được đưa ra, rốt cuộc lại khiến tất cả nhân viên xôn xao. Những cái 'luxury spotlight' tối mò. Một số người chẳng bận tâm khai giải nội dung, ngược lại, 'spotlight' trong mắt họ là phần thưởng cuối năm hậu hĩnh.

Sau giờ nghỉ trưa, tôi ra ngoài nông trại. Đi bộ dọc theo con phố trụ sở công ty ra nông trại, tôi loanh quanh không biết nên làm thế nào. Đồng nghiệp đều tản ra tới các vườn hoa, làng nghề, triển lãm...

Phố mùa đông co rúm người lại, ngăn trở những đợt gió lạnh thốc tới ráo riết. Những chiếc lá khô cháy không bám trụ nổi, đành lòng rơi xuống, run rẩy trên mặt đường lạnh toát, chốc chốc lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi qua mang theo tiếng lá vỡ vụn. Dừng ở trạm chờ xe bus, mặc cho những chuyến xe nối nhau dừng lại rồi chuyển bánh, tôi ngồi đó miên man với dòng suy nghĩ. Nếu có thể, chỉ cần lên một chuyến đi bất kì, xuống ở một chặng ngẫu nhiên, biết đâu sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Lẽ nào những gì trước giờ chúng tôi tạo ra đều tẻ nhạt, không đủ hấp dẫn?" Tôi tự hỏi mình. Những người điều chế như chúng tôi vin vào "cảm hứng" như một cái cớ cho sự cẩu thả và xuống tay. Cảm hứng chỉ là một ánh sao băng xẹt qua, nếu không kịp chộp lấy thì cái còn lại chỉ là màn trời đen thăm thẳm. Một màu xám xịt ảm đạm trùm lên mọi con đường, ánh đỏ xanh vàng của đèn giao thông cũng nhòe đi trong gió và hơi nước. Ai cũng đi tìm cho mình một điểm sáng, chỉ có điều không ai đánh dấu được trên bản đồ nó thuộc về chốn nào.

"Seungwan đang làm gì nhỉ? Em ấy mặc đồ như thế nào? Trời lạnh thế này có phải ra ngoài như mình không?" Bất chợt, tôi nhớ em da diết, dù rằng mới hôm qua còn cùng nhau xuống quán cà phê dưới nhà, gọi hai cốc mojito vị hăng như soda, ngồi rít ở đó tận hai tiếng để xem một bộ phim chiếu lại trên TV sau đợt công chiếu ngoài rạp.

Tôi lôi chiếc điện thoại được ủ ấm trong túi áo ra, tính bấm số gọi cho em, vô tình trượt tay mở phần tin nhắn. Ngoại trừ tin nhắn về công việc với một vài đồng nghiệp và tin nhắn từ một số điện thoại không lưu nhưng tôi đã thuộc lòng vẫn ở chế độ unread, tất cả những tin nhắn còn lại đều là với em. Nội dung rất đơn giản: hôm nay chúng ta sẽ ăn gì, hôm nay tôi về muộn, lấy hộ quần áo của em ở cửa hàng giặt với...

"A lô!" Tiếng Seungwan vọng lại từ đầu bên kia, trong veo như trẻ nhỏ.

"Seungwan, em đang làm gì thế? Có bận lắm không em?"
"Hi hi! Không có gì. Em chỉ đang làm việc và giúp nhân viên tạp vụ thôi. Ju Hyunie có việc gì vậy?"

"Tôi qua chỗ em nhé! Quanh quẩn chẳng có chỗ nào để đi cả. Chiều nay tôi phải ra ngoài rồi."

"Hi hi! Ju Hyun unnie này, đến ăn chè đậu đỏ cùng với em nhé!"

Tôi bắt chuyến xe bus tới nơi Seungwan làm việc, chỉ mất chừng hai mươi phút, chờ đợi và điện thoại để chế độ nghe nhạc lặp lại. Cái lạnh của mùa đông trong "Winter in me" của Skylar Grey se khít những góc nhỏ tận trong lòng, bồi vào khoảng trống một màu sương giá trong suốt, nhưng đâu đó trong tôi đã mơ hồ nhen nhóm những chấm sáng lơ thơ của một mùa xuân còn chưa thành hình.

"Ju Hyun unnie!" Seungwan bước ra từ cổng, rạng rỡ vẫy tay chào tôi

"Seungwan, tôi đến rồi đây. Em đang làm việc à?"

"Em xong rồi đây! Ju Hyun unnie theo em vào trong nhé!" Seungwan nắm lấy tay tôi dẫn vào. Tay của em thật ấm.

Em đưa tôi ra hiên nhà ngồi chơi. Ngoài trời khá lạnh, tôi nắm lấy tay em truyền hơi ấm. Chuông gió bằng gỗ va vào nhau phát ra những tiếng lách cách.

Bầu trời đột nhiên sầm sì, gió cũng xiết lạnh hơn. Chẳng mấy chốc, mưa ập tới. Một cơn mưa vừa phải nhưng khiến cho bầu không khí càng loãng và lạnh hơn, cảnh vật càng thêm buồn bã.

Tôi kéo Seungwan lui vào bậc cửa nhưng không hề có ý định đi vào bên trong tòa nhà. Mưa bắn vào hiên, những hạt mưa rơi từ trên mái xuống nền gạch bậc thềm vỡ tan, vang ra thành những vệt liêu xiêu.

"Mùa đông ở Ukraine như thế nào nhỉ, Ju Hyun unnie?" Seungwan đột nhiên hỏi.

"Tôi chưa đến Ukraine bao giờ. Qua các thước phim tài liệu, báo chí, tranh ảnh, tôi nghĩ đến tuyết phủ đầy những cây thông và cây sồi. Các loại cây thấp và thân mảnh hơn rụng hết lá, nặng trĩu vì tuyết bám. Các trang trại co ro vì gió lạnh, bầy gia súc sợ hãi không dám cất tiếng kêu. Thi thoảng vì trời lạnh, những con già yếu lại gục xuống, và...có thể thể là ra đi vĩnh viễn. Những lâu đài và thánh đường cổ chìm trong mưa tuyết như những gã khổng lồ cô đơn và sầu thảm, kiên nhẫn đợi chờ mùa xuân đến."
"Hay quá! Như thật ấy Ju Hyun unnie ạ! Em thích mùa đông lắm, thích nhất trong các mùa ấy."

"Vì em rất thích ngủ phải không?" Tôi trêu chọc,

"Hi hi! Một phần thôi. Em không hề cảm thấy mùa đông chết chóc như nhiều người nghĩ, mặc dù sự thật đúng là vậy. Nhưng em cảm thấy yên tâm khi mọi thứ đều được ngưng trệ, một trạng thái ở thể tuyệt mỹ nhất được duy trì. Càng đi lên, càng vươn xa tức là càng chạm gần hơn đến sự băng hoại. Khi mọi thứ bung ra, các tế bào nứt toác và đạt đến độ chín, đó chính là sự khởi đầu của phai tàn và mất mát. Em chỉ muốn được đóng băng lại và trẻ mãi. Các lớp da thịt vẫn căng mịn và tươi tắn, tóc vẫn đen nhánh và không thưa rụng."

"Vì thế nên em thường đến phụ việc ở nhà trẻ à?"
"Có lẽ vậy. Nhưng thực ra hồi còn bé, em luôn mong muốn được lớn lên thật nhanh, để đi thật xa. Em nghĩ ai cũng đã từng như vậy. Chỉ khác là khi lớn lên, em chưa bao giờ muốn bé lại. Em chỉ muốn được sống mãi những năm tháng này thôi, không trẻ con, không già cỗi, cứng cáp và xanh mướt."

"Một dạng tôn sùng tuổi trẻ à?"

"Đúng thế! Quãng thời gian tươi đẹp nhất!"
"Ừ, Seungwan...Seungwan à, em có tin rằng Shangri-La thực sự tồn tại không?"

"Có chứ, em tin. Vì em muốn sống ở đó (1). Em tin ở đâu đó trên thế giới này có những nơi gọi là Shangri-La. Sẽ không dễ dàng tìm thấy Shangri-La chỉ bằng một chuyến bay thần tốc hay ung dung vừa đi vừa thưởng ngoạn bằng du thuyền. Chỉ có những trái tim thuần khiết và soi rọi nhận thức mới tìm được phương hướng, nếu không sẽ bị những cám dỗ và bận tâm trên đường cản bước và làm nản lòng. Em tin Shangri-La ở một nơi rất sâu, rất bí ẩn và có khả năng đánh lừa mắt thường, là đáy đại dương hay tận cùng cánh rừng, hay tít tận sa mạc hoang vu. Ai mà biết được. Nó trôi nổi và phân tán trong thế giới này. Một thể dạng cô đặc và tinh xảo, có khả năng không bị thấm hút hay biến dạng bởi thế giới bên ngoài, như dầu không tan trong nước ấy."

"Một thế giới tuyệt mỹ và lý tưởng có phải quá ảo tưởng không? Đường chân trời trên thực tế không hề hiện hữu, nó chỉ là một cái tên để gọi vùng hình ảnh trong võng mạc phân chia bầu trời và một vùng khác. Tôi nghĩ đến khi người ta hồ nghi và trốn chạy, khi ra khỏi thế giới đó thì tất cả sẽ trở nên tồi tệ hơn, thế giới đó hút cạn kiệt cái bản thể kia, nếu rời bỏ sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt."

"Hồ nghi thì sẽ không tìm được chân trời và sẽ sớm bị đòa thải thôi, Ju Hyun unnie ạ! Một trái tim thuần khiết khác với một tâm hồn cực đoan. Về cơ bản thì bằng an và triệt tiêu đều dùng phương thức chọn lọc. Nhưng Ju Hyun unnie thấy đó, chúng hoàn toàn khác nhau. Shangri-La không phải thế giới của Adolf Hitler, cũng không phải thiên đường của Thiên chúa giáo hay cõi Niết Bàn trong tôn giáo."

"Tôi hy vọng là như vậy."
Seungwan chỉ tay về phía bầu trời đã ngớt mưa. Trời dường như sáng hơn.

"Cho tới khi chạm đến ngày mai - nơi thời gian là ngày hôm nay vĩnh viễn ở lại thì từ ngày hôm qua còn biết bao nhiêu dặm trùng. Có một chân trời đã mất đang đợi ta tìm kiếm. (2)" Seungwan ngân nga hát.

Đợi đến khi trời tạnh mưa, tôi nói với em rằng mình phải trở về. Seungwan chào tạm biệt rồi tiễn tôi ra cổng.

Tôi trở về công ty một lúc mới về nhà. Mùa đông, bóng tối buông xuống thật nhanh. Màu xanh đen của bầu trời kia. Có lẽ ai cũng đều có thể thắp lên một điểm sáng le lói nào đó trong lòng, chỉ cần thêm một chút mộng mơ và dũng khí. Vừa viết lời giới thiệu sản phẩm cho ngày mai, tôi vừa nhẩn nha mấy câu hát, đợi chờ một cô nàng mộng mơ trở về,

"...Cơn mưa sẽ rơi rồi sẽ ngớt, đây là đạo lý bất biến

Trên bầu trời đêm có sao Bắc Đẩu, kẻ lạc hướng không còn sợ hãi nữa

Tôi hát em nghe, nhất định gió yên thì sóng lặng

Hợp âm G trưởng xoa dịu tâm linh yếu đuối

Tôi chỉ muốn dắt em đi đến một nơi thật xa trong giấc mơ

Địa chỉ của căn nhà gỗ nhỏ có mái đỏ là một bí mật

Em ôm con mèo nhỏ mắt biếc xanh không còn u buồn nữa

Shangri-La ở nơi nào để chúng ta tìm kiếm (3)."

Chú thích:

(1) Đoạn Seungwan và Ju Hyun hỏi nhau dựa theo đoạn đối thoại ở cuối phim "Lost Horizon" (1973) "Do you believe in Shangri-La?"/"Yes, I belive cuz I wanna live in it."

Bộ phim "Lost Horizon" dựa trên cuốn sách cùng tên của James Hilton kể về một đoàn khách trên máy bay bị cướp. Họ được đưa đi đến một nơi gọi là Shangri-La, tu viện ẩn mình trong một vùng đất xinh đẹp, bình yên, "sạch" đến tuyệt mỹ. Cuối phim, khi một vài nhân vật bỏ trống thì phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp ở trong tu viện đó theo thời gian dài đã bị lão hóa và chết đi. Nhân vật chính trong phim khi được cứu đã trốn ra khỏi bệnh viện để đi tìm lại Shangri-La. Từ đó, Shangri-La được dùng như là biểu tượng của thiên đường nơi hạ giới, một vùng đất hạnh phúc vĩnh viễn, biệt lập với thế giới bên ngoài.

(2) Ca khúc "Lost Horizon" do ca sĩ Shawn Phillips thể hiện, nhạc phim của bộ phim cùng tên (1973)

(3) Ca khúc "Shangri-La" ("Hương Cách Lý Lạp" theo cách gọi của người Trung Quốc) do ca sĩ Ngụy Như Huyên thể hiện.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top