Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Vi phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thận Ngôn vẫn trầm mặc đứng ở một bên an tĩnh giống như không tồn tại, lúc này chợt lên tiếng: "Tô đại tiểu thư học được phương pháp này từ chỗ nào? Trông cũng không giống thuật xoa bóp bình thường."

Tô Nghiêu:.....

"Nói ra thật xấu hổ, phương pháp này là A Dao và tổ phụ cùng nhau suy nghĩ ra được, cũng không theo quy tắc gì cả, đánh bậy đánh bạ có chút tác dụng, thật sự không đáng để nhắc tới."

Đưa Tô lão gia ra dù sao cũng không sai, Tô Nghiêu thề, nếu như Từ Thận Ngôn đã từng đi qua Bình Khê gặp qua Tô lão gia, phơi bày lời nói dối của nàng, nàng liền nhận thua, mặc cho hắn trách móc.

Không ngờ Từ Thận Ngôn gật đầu một cái, cũng là dáng vẻ hoàn toàn thừa nhận, cảm khái nói: "Uổng cho ta đến Thiên Kim các Liễm Diễm sơn bái sư học tập nhiều năm, vậy mà lại chưa từng nghĩ ra phương pháp này. Nếu không nương sớm đã thoát khỏi nỗi khổ nhức đầu, thật sự là xấu hổ."

Tô Nghiêu chớp chớp mắt mắt.

Đệ tử Thiên Kim các Liễm Diễm sơn, là Liễm Diễm sơn tiếng tăm lừng lẫy kia sao?

Hàng ngày Tô Nghiêu thường đọc những sách dã sử cùng bản vẽ, trong đó đề cập rất nhiều Liễm Diễm sơn, nói Liễm Diễm sơn là một địa phương độc lập truyền từ đời này qua đời khác, các triều đại đổi thay không cùng tranh đoạt, vì vậy mới có thể truyền thừa cho đến nay.
Thậm chí nàng còn định chờ khi xử lý xong hết tất cả chính sự hồng trần, sẽ đến Liễm Diễm sơn du ngoạn một chút.

Chẳng trách lần đầu nàng thấy Từ Thận Ngôn lại thấy hắn không giống với những công tử tầm thường mọi ngày vẫn thấy, trên người hắn toát ra loại khí chất từng trải, thì ra là hắn thật sự đã từng gửi gắm tình cảm chốn núi sông.

Tô Nghiêu cười cười thân thiện với Từ Thận Ngôn, ở trong mắt nàng hình tượng người này lại rực rỡ hơn không ít, Từ Thận Ngôn chỉ gật đầu một cái rồi lại lạnh nhạt y như lúc mới gặp.

Chỉ là không biết người xuất thân cao quý như vậy tại sao lại rời xa Trường Ninh, đi đến địa phương xa xôi kia tu tập y thuật.

Diệp Lâm chợt che miệng ho một tiếng, Tô Nghiêu dời tầm mắt nhìn hắn, liền phát hiện lúc này sắc mặt Thái tử Điện hạ lạnh lùng như sương cũng sắp chảy đến tận ngực rồi.

Trời mới biết hắn lại bị làm sao, ngày trước sao lại không phát hiện ra Thái tử Điện hạ tôn quý là một người kỳ quặc quái gở như vậy.

Tô Nghiêu cũng ho khan một tiếng, đổi đề tài. Hàn huyên với trưởng Công chúa Hoài Dương những chuyện không quan trọng nàng mới phát hiện, trưởng Công chúa thật ra vẫn rất thông tình đạt lý lại vô cùng dịu dàng, trước kia bị cái thành kiến gì đó ảnh hưởng, mới nhìn nàng không vừa mắt.

Buổi trưa lại bị trưởng Công chúa giữ lại phủ ăn cơm, gặp được hai nhi tử khác của Hoài Dương là Từ Thận Hành và Từ Thận Tư, một người trong đó môi hồng răng trắng vừa thấy Diệp Lâm liền đỏ mặt, ánh mắt lóe lên núp ở sau lưng các huynh đệ khác.

Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ đây chính là biểu đệ suýt chút nữa bị chỉ hôn rồi.

Thật là đáng tiếc cho dáng vẻ tướng mạo này, nếu đầu thai thành nữ, cùng Diệp Lâm quả nhiên là trai tài gái sắc một đôi bích nhân.

Tô Nghiêu tự cảm thấy không có xảy ra bất trắc gì, nhưng buổi chiều trên xe ngựa trở về Đông cung, trừ những câu cần thiết như "Cẩn thận", "Ngồi vững vàng", Diệp Lâm vẫn không nói chuyện với nàng, mắt lại càng không thèm nhìn nàng đến một lần, nghiêm mặt hình như là đang tức giận.

Tô Nghiêu cũng rất mệt mỏi, cảm giác Thái tử Điện hạ giống như có một thế giới của riêng mình, nói không chừng một lúc nào đó nàng lại đạp phải bãi mìn.

"A Dao khiến Điện hạ mất thể diện?" Tô Nghiêu rất nóng nảy hỏi nguyên nhân.

Diệp Lâm hoàn toàn không để ý nàng.

Đối với Từ Thận Ngôn, từ đầu đến cuối hắn đều có khúc mắc. Thậm chí có lúc hắn nghĩ rằng nếu như không có Từ Thận Ngôn, có phải A Nghiêu của hắn cũng sẽ không bỏ hắn mà đi hay không.....

Nhưng, Tô Nghiêu cái gì cũng không biết thì những lời này làm sao có thể nói ra.....

Tô Nghiêu thấy Diệp Lâm không để ý mình, không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, rũ mắt xuống cúi đầu nghịch ngón tay. Vừa mới quen với trạng thái Thái tử nồng nàn tình cảm, nên bây giờ nàng không quá thích ứng với trạng thái lạnh lùng này.

Nghĩ đến đây chợt thấy hoảng sợ, trong lòng Tô Nghiêu âm thầm đánh một dấu gạch chéo. Phải biết tất cả tình cảm đều là do thói quen mà ra, giống như Diệp Lâm như vậy nhất định phải trở thành cửu ngũ chí tôn, nàng không nên có quá nhiều tình cảm.

Gần vua như gần cọp, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Hai người trầm mặc trên cả quãng đường trở lại Đông cung. Lúc xuống xe, cung nhân sáng mắt nhanh nhẹn đều nhìn ra giữa hai người có cái gì không đúng, chỉ là ai cũng không dám nhiều lời. Thấy rằng lần trước Tô Nghiêu đã ngủ ở Tử Thần điện, liền trực tiếp đưa hai người đến Tử Thần điện.

Tô Nghiêu cảm thấy không khí này đè nén có chút khó chịu, ngồi một lát liền đứng lên định cáo từ: "A Dao....."

Mới vừa mở miệng, Diệp Lâm đã đứng lên theo, mím môi đi tới phía nàng.

Thấy Diệp Lâm từng bước từng bước đến gần, tim Tô Nghiêu nhảy đến cổ, muốn nói từ biệt cũng đành nuốt xuống.

"Điện, Điện hạ?" Tô Nghiêu phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, mới phát giác sau lưng đã đụng đến cột nhà.

Hắn hắn hắn đây là muốn làm gì?

Tô Nghiêu cảm thấy lúc này Diệp Lâm tràn đầy tính công kích, giống như mãnh thú khát máu, tròng mắt đen nhánh như trời đêm hiện lên một mảnh sóng to gió lớn, khiến cho người khác phải lo lắng đề phòng.

Đang lúc hoảng hốt thì người kia đã tiến gần đến, giơ tay lên liền kéo eo nhỏ của nàng vào trong ngực, không đợi Tô Nghiêu phản ứng kịp, liền cúi đầu hôn xuống.

Hắn không muốn lại như vậy, rõ ràng nàng đang ở bên cạnh hắn, nhưng lại giống như cách muôn sông nghìn núi; không muốn nhìn thấy nàng để ý đến nam nhân khác dù chỉ một chút. Hắn muốn người này phải sờ được thấy được, chân chân thực thực ở trong ngực của hắn.....

Cung nhân phụ trách bên ngoài lặng lẽ đóng cửa, cả Tử Thần điện chìm trong yên tĩnh không một tiếng động.

Tô Nghiêu đã hoàn toàn ngớ ngẩn.

Mới vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ gần vua như gần cọp, thế mà..... Cho nên nói nàng quá ngây thơ, cho rằng Diệp Lâm là quân tử một lời hứa đáng giá nghìn vàng, trên thực tế lại nhìn lầm hắn rồi.....

Một tay Tô Nghiêu chống ở trước ngực Diệp Lâm, dùng sức đẩy, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào, ngược lại là đổi lấy hắn tăng thêm sức lực bên hông và càng thêm mãnh liệt tiến công.

Lúc răng môi dây dưa, Tô Nghiêu giống như hít thở không thông, hai chân càng ngày càng mềm khó có thể đứng vững. Trong lòng một ý niệm càng ngày càng mạnh, nàng không thể trao thân cho hắn ở chỗ này, tuyệt đối không thể.

Tô Nghiêu hạ quyết tâm, há miệng cắn.

Giữa răng môi rất nhanh tràn ngập một mùi máu tươi, Tô Nghiêu biết mình hạ miệng không chút lưu tình nào, hắn nhất định là bị cắn bị thương rồi. Nhưng dường như người này lại muốn khắc nàng vào trong xương tủy nên chặt chẽ ôm nàng không buông tay, hoàn toàn không có để ý đến vết thương của mình, chỉ một mực công thành đoạt đất.

Hắn điên rồi.....

Tô Nghiêu dùng sức quay đầu qua một bên, ho khan một tiếng. Thế nào đều cảm thấy mùi máu tươi này có chút ghê tởm, suýt nữa không khống chế được ngồi chồm hổm xuống nôn mửa.

Có lẽ là nàng thật sự phá vỡ được hứng thú của hắn, gông cùm xiềng xiếc trên người nàng rốt cuộc cũng buông lỏng ra.

Tô Nghiêu bất thình lình bị buông ra, phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, gáy chính xác vừa vặn đụng vào cây cột sau lưng, đau đến mức thiếu chút chảy nước mắt.

Diệp Lâm giơ tay lên lau đi vết máu đỏ tươi bên môi.

Tô Nghiêu ngồi xổm xuống ho khan.

Trường hợp này thật đúng là không cách nào dọn dẹp..... Hắn quang minh chính đại cợt nhả nàng, bây giờ nàng..... chỉ muốn tìm một chỗ súc miệng..... Nếu như có thể làm lại, Tô Nghiêu nhất định sẽ lựa chọn về thẳng Tướng phủ.

"Nàng cắn ta?" Người trước mặt nở một nụ cười yêu dã, vết máu nhuộm đỏ tươi đôi môi bạc, tia nguy hiểm nơi đáy mắt còn chưa tan đi.

Tô Nghiêu đứng dậy lui về phía sau, trơ mắt nhìn Diệp Lâm lại đi tới chỗ mình, một cái tay chống lại cây cột, cúi đầu, hô hấp gần trong gang tấc: "Hả?"

Biết rõ còn hỏi..... Khóe miệng hắn rõ ràng vẫn còn chảy máu.....

Tô Nghiêu thầm mắng trong lòng một câu, cầm thú.

Cái này nếu ở hiện đại, có lẽ Diệp Lâm đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi..... Nàng nhất định tự tay đánh Diệp Lâm đến chết..... Nhưng Thái tử Điện hạ hôn phi tử đã đính hôn, nàng còn có thể làm được gì đây?

Thì ra cho tới bây giờ người này cũng không an toàn.

Tô Nghiêu hít sâu một hơi, quay đầu chống lại tầm mắt Diệp Lâm, cất giọng có thể nói là ác liệt: "Thì ra là cam kết của Điện hạ cũng chẳng đáng hai lượng bạc."

Khi đó hắn đồng ý sẽ không ép buộc nàng, đều là thuận miệng lừa gạt nàng phải không, uổng cho nàng vẫn tin là thật!

Nghe chất vấn, vậy mà Diệp Lâm lại khẽ nở ra một nụ cười thờ ơ, ngay sau đó lầm bầm cảnh cáo: "Tô Nghiêu, không được nhìn nam nhân khác."

À, Tô Nghiêu coi là hiểu, không ngờ tình huống hôm nay cũng là bởi vì nàng nhìn Từ Thận Ngôn mấy lần? Ý hắn là sau này tất cả nam nhân nàng đều phải coi như không khí không được đếm xỉa đến sao?

Hắn tức giận, hôn nàng, cũng chỉ là bởi vì nàng là Thái tử phi mà lại nhìn nam tử khác? Không biết vì sao sau khi lấy được đáp án này, Tô Nghiêu cảm thấy trong lòng càng không thoải mái.

Bây giờ nàng chợt có chút đồng tình những oán phi trong thâm cung rồi, chỉ cho quan viên phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn, đây cũng là một cái thói đời gì đó, tại sao nam nhân có thể có được ba nghìn mỹ nữ, còn nữ nhân ngay cả nhìn người khác một cái cũng là tội?

Kém mấy ngàn năm thời gian, sự khác nhau vốn là sông lớn khó lấp. Nàng còn vọng tưởng có thể chung sống với hắn như bằng hữu bình thường, thì ra cũng chỉ là si tâm vọng tưởng, trong mắt hắn, chẳng qua mình cũng chỉ là một vật sở hữu thôi.

Tô Nghiêu cười lạnh một tiếng, từ một bên tránh khỏi Diệp Lâm, sửa lại tóc mai một chút, cáo từ rồi cất bước đi ra.

Trong Tử Thần điện lại hoàn toàn yên tĩnh, giống như mới vừa rồi cái gì cũng không xảy ra.

Diệp Lâm nhắm mắt, dùng sức đấm lên cây cột, thở dài một tiếng.

Nói hay lắm đợi nàng từ từ yêu hắn..... Thế nhưng hắn lại làm gì.....

Tô Nghiêu tuyệt đối không phải là cái loại tiểu nữ tử bị cợt nhã liền lắp bắp định lấy thân báo đáp, lấy hiểu biết của Diệp Lâm về nàng, lần này không trở tay cho hắn bạt tai thật sự là nể thân phận Thái tử của hắn, cho hắn mười phần mặt mũi.

Hành động mất lý trí như vậy làm Tô Nghiêu phát bực, về sau nếu muốn thân cận nàng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

Diệp Lâm xoay người dựa vào cây cột từ từ trượt ngồi ở trên mặt thảm tinh xảo Nam Cảnh tiến cống, ánh mắt quét qua giường hẹp không một bóng người.

Hôm qua, nàng còn ngủ ở chỗ này, ngủ say như vậy, không một chút phòng bị.

Thật ra Diệp Lâm cũng có ý định vụng trộm, Tử Thần điện là tẩm điện của hắn, là nơi hắn ngủ lại hàng đêm, hắn luôn muốn tất cả mọi thứ trong điện này cũng có thể dính hơi thở của nàng.

Như vậy lúc tỉnh mộng, hắn mới cảm thấy cả trái tim không bị chìm sâu trong bóng tối không tìm được lối thoát, mới cảm thấy tim mình vẫn đang đập, cảm thấy đáy lòng một mảnh ấm áp, mà không phải buốt giá như băng. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định, đây không phải là một giấc mộng, hắn đã trở lại, A Nghiêu của hắn còn chưa chết, vẫn còn ở bên cạnh hắn.....

Diệp Lâm nâng tay bưng kín hai mắt của mình, có cái gì đó tràn ra thấm ướt lòng bàn tay hắn.

Cung nữ đứng ngoài không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong mấy lần.

Cung nữ áo xanh nghĩ, không biết có phải là nàng hoa mắt hay không, sao nàng có cảm giác, dáng vẻ bây giờ của Thái tử Điện hạ tôn quý, hình như là..... Khóc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top