Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Sói răng độc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người là ở nơi nào gặp được Tống Dục An?" Diệp Tả Dục trầm giọng hỏi.

Những người khác cả kinh.

Tống Dục An?

Tạ Nghị càng nhíu chặt mày: "Bọn họ gặp được Tống Dục An?"

Trong ánh mắt hỗn loạn của anh ta lướt qua một tia thanh tỉnh, anh ta nhìn Diệp Tả Dữu trước mặt, dùng hết sức lực cuối cùng, đưa tay run rẩy, chỉ về một hướng.

Diệp Tả Dữu lập tức xoay người, đeo ba lô của cậu lên.

Tạ Nghị đoán Diệp Tả Dữu muốn làm gì, cũng đi qua đeo ba lô của hắn lên.

Diệp Tả Dữu nhìn hắn: "Anh cũng muốn đi?"

Tạ Nghị cầm ba lô, nhướng mày: "Chuyện cứu Tống Dục An, sao có thể thiếu tôi?"

Mặc dù có chút thất đức, nhưng Tạ Nghị vừa nghĩ đến có một ngày Tống Dục An cũng phải dựa vào Tạ Nghị hắn đi cứu, hắn sẽ vô cùng vui sướng, thậm chí không nhịn được cong khóe miệng, trong mắt đầy mong đợi.

Diệp Tả Dữu đoán được Tạ Nghị đang nghĩ gì, không ngăn cản.

Hạ Lỗi: "Tôi đi cùng hai người."

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Sói răng độc có chỉ số thông minh rất cao, lang vương  cực kỳ giảo hoạt, nhiều thêm một người cũng tốt.

Trương Minh lại có chút lo lắng nhìn Tạ Nghị: "Anh Nghị, lưng còn bị thương..."

"Một chút thương tổn này có là gì? Đã sớm khỏi rồi." Tạ Nghị không hề quan tâm nói.

Lý Phong biết lúc này có khuyên thế nào cũng không khuyên được Tạ Nghị, liền nói: "Vậy ba người xuất phát trước, đợi đội cứu viện đến xong, chúng tôi sẽ lập tức đuổi theo ngay."

Tạ Nghị: "Được, mấy anh chậm một chút cũng không sao."

Tốt nhất là để mình hắn đi cứu Tống Dục An, những người khác có thể không nhúng tay vào thì đừng nhúng tay!

Tạ Nghị đã không chờ được rồi.

[Cười chết, tôi thật sự cảm thấy Tạ Nghị có bộ dáng rất vui vẻ vậy.]

[Đương nhiên là vui rồi, Tống Dục An là ai! Thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang, quán quân ba năm liền của 'sinh tồn nơi hoang dã'! Là đối tượng mà Tạ Nghị luôn muốn đánh bại!]

[Có điều nói đi phải nói lại, thật sự có động vật hoang dã mà Tống Dục An không giải quyết được à?]

Không ít khán giả rất tò mò, không nhịn được mà thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu, mở phòng phát sóng trực tiếp đứng đầu bảng.

Hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp một mảnh đen kịt, chỉ có thể nghe được vào tiếng gào hú, giống như là tiếng sói tru, làm cho người nghe lập tức sởn tóc gáy.

[Đù đù đù, vừa tiến vào đã bị dọa.]

[Tống Dục An đâu?]

[Sao lại cái gì cũng không nhìn thấy?]

Bóng đêm dày đặc, gió lạnh thấu xương, tứ chi Tống Dục An có chút cứng đờ, anh đã nằm rạp ở vùng đất trũng này rất lâu rồi.

Trước khi mặt trời chưa xuống núi, Tống Dục An phát hiện hai tuyển thủ, lúc đó bọn họ đang bị ba con sói công kích.

Sau khi giải quyết ba con sói, Tống Dục An dẫn hai người rời đi, nghĩ muốn tìm một nơi băng bó vết thương cho họ, nhưng ai mà ngờ còn chưa đợi bọn họ tìm được nơi dừng lại, phía sau đã bị đàn sói đuổi đến nơi.

Không còn cách nào khác, Tống Dục An chỉ có thể để hai người rời đi trước, anh ở lại một mình đối phó.

Vì để thoái khỏi đàn sói này, Tống Dục An cũng không nhớ anh đã đi bao xa, nhưng chỉ là đáng tiếc, anh cố gắng lâu như vậy, vẫn là bị phát hiện hành tung.

Không thể dừng lại lâu, đàn soi bất cứ lúc nào có thể vây công, trầm tư trong chốc lát, Tống Dục An mượn bóng đêm dày đặc, bắt đầu nằm rạp bò về phía trước.

[Tại sao không mở tầm nhìn ban đêm?]

[Mở tầm nhìn ban đêm sẽ có tia hồng ngoại, sẽ bạo lộ vị trí.]

[ ? Cho nên Tống Dục An thật sự gặp phải phiền phúc? Tần nhìn ban đêm cũng không không thể mở ra?]

[Mấy người là ở đây đến? Không phải fan đúng không?]

[Từ phòng phát sóng trực tiếp cách vách đến, thuận tiện có một tin tốt, Diệp Tả Dữu Tạ Nghị còn có Hạ Lỗi đang đi về phía này! Nam thần cứu viện tới rồi!]

[Tạ Nghị?! Vậy thì quá tốt rồi!]

[Diệp Tả Dữu là ai?]

[Các người đến Diệp Tả Dữu cũng không biết là ai?]

[Nghe có chút quen tai, chỉ cần đừng có kéo chân sau là được.]

[Kéo chân sau? Tôi cười rồi.]

Nhìn thấy đạn mạc một lời không hợp thiếu chút nữa là cãi nhau, đột nhiên một tiếng vang lên như tiếng nổ bên tai, hình ảnh trong phòng phát trực tiếp bắt đầu rung lắc kịch liệt. Trong nháy mắt, chỉ nhìn thấy một mồm to như bồn máu, camera theo dõi lập tức nứt thành hai nửa!

[Bị nhìn thấy rồi?!]

[Đù, thế mà tập kích camera theo dõi!]

Tổ tiết mục đang ở trong phòng điều khiển cũng kinh ngạc.

"Nhanh chóng điều camera dự phòng gần đó quá!"

"Nhanh chóng liên lạc với Trương Duệ, chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào! Tống thiếu tướng không thể xảy ra chuyện!"

Tiếng răng rắc thanh túy vang lên đồng thời cũng làm cho Tống Dục An kinh ngạc, nguy hiểm tới gần, anh gần như không hề do dự, lập tức từ bỏ nằm rạp bò về phía trước, đứng dậy cấp tốc chạy về phía trước.

Nhưng toàn lực chạy cấp tốc cũng không cắt bỏ được sự truy đuổi của đàn sói phía sau, thậm chí bọn nó còn tăng tốc đuổi theo Tống Dục An. Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Tống Dục An nhíu mày, rút hoàng đao, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, ba người Diệp Tả Dữ đang toàn lực chạy về phía này.

Vẫn là lần đầu tiên dưới tình huống mệt mỏi, Diệp Tả Dữu vẫn kiên định mở đồng tử lưu ly, cậu thậm chí còn không còn chút thể lực dự trữ nào.

Diệp Tả Dữu nhớ rất rõ, trong tiểu thuyết nguyên tác, cốt truyện phát triển đến đoạn sau Tống Dục An mới chạm trán đàn sói răng độc này.

Lúc đó bên cạnh Tống Dục An đã có đồng đội rồi, mà không phải chỉ có một mình anh.

Đơn độc gặp phải đàn sói răng độc này, cho dù là Tống Dục An, chỉ sợ khó mà thoát chết!

Lúc đọc tiểu thuyết, Diệp Tả Dữu còn rất thích nam chính này, cũng không thể sau khi xuyên sách đến mặt nam chính còn chưa gặp, đã để cho người ta chết mất chứ?

Theo bước chạy, tốc độ linh khí tiến vào cơ thể càng thêm mãnh liệt, trán Diệp Tả Dữu đã thấm ra một tầng mồ hôi.

"Xác định là hướng này sao?" Chạy lâu như vậy rồi, phía trước vẫn là bóng tối dày đặc vô biên, Tạ Nghị không nhịn được hỏi một câu.

Diệp Tả Diệp kìm nén khó chịu lại mở thính giác ra, những âm thanh rất nhỏ xung quanh trong nháy mắt toàn bộ tràn vào lỗ tai cậu.

Tiếng gió, tiếng nước, tiếng côn trùng kêu, tiếng động vật cố ý thả nhẹ bước chân cùng với tiếng binh khí xé rách cơ thể.

"Chính là ở phía trước!" Diệp Tả Dữu toàn lực tăng tốc.

Tạ Nghị lập tức theo sát.

Hạ Lỗi không rõ tình hình phía trước, vì đảm bảo an toàn lấy chủy thủ nắm chặt trong tay.

Càng lại gần, một mùi máu tươi nháy mắt đập vào mặt.

Sắc mặt Tạ Nghị thay đổi, giương giọng lên hô: "Tống Dục An! Anh chưa chết chứ?"

Đường hoành đao sắc bén phá gió cắt đứt yết hầu của một con sói, âm thanh quen thuộc truyền đến, nghĩ cũng không thèm nghĩ, cao giọng nói: "Đừng qua đây!"

Diệp Tả Dữu đã ép đến gần rồi, một con sói răng độc chặn đường cậu.

Chủy thủ trong tay Diệp Tả Dữu vừa xoay chuyển, hàn quang léo lên, cậu nhẹ ngàng dùng chủy thủ cắt yếu hầu sói răng độc, máu ấm nóng bắn đến ngón tay cậu, cậu không hề do dự mà vung tay, thấp giọng nhắc nhở người phía sau: "Chú ý, răng của bọn nó có độc."

Một giọng nói êm tai xa lạ vang lên, thân hình Tống Dục An hơi dừng lại, theo bản năng xoay người.

Trong đêm tối chỉ nhìn thấy hàn quang chợt lóe, Diệp Tả Dữu nhảy tới phía sau Tống Dục An, nhìn bóng đen không ngừng xao động trong bóng đêm trước mặt, sắc mặt cậu trầm xuống.

Còn thật là đàn sói răng độc, có chút khó giải quyết.

Đàn sói này vô cùng ghi thù, giết một đồng bạn của chúng nó, bọn nó sẽ theo mùi hương luôn truy đuổi kẻ địch.

Cho nên muốn thoát khỏi nguy hiểm, hoặc là giết cả tộc đàn của bọn chúng, hoặc là bị bọn nó giết sạch.

Tống Dục An nhìn không rõ người đến, chỉ ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt, anh trầm giọng nói: "Các người không nên đến."

Diệp Tả Dữu đánh phá một lỗ hổng, Tạ Nghị và Hạ Lỗi cũng theo qua, Tạ Nghị đi đến bên cạnh hai người, trên mặt lộ đắc ý: "Có nên đến hay không không phải cho anh quyết định, cứu thế chủ của anh là tôi đến rồi!"

Ba người Diệp Tả Dữu đã đến rồi, cũng dẫn theo camera đến, tổ tiết mục cuối cùng cũng có được vị trí hiện tại của Tống Dục An.

"Nhanh, điều camera dự bị gần đó đến!"

"Quá tốt rồi, vẫn may Tống thiếu tướng không có chuyện gì lớn!"

"May nhờ có ba người Diệp Tả Dữu."

Dưới hình thức tầm nhìn đêm, khán giả cuối cùng cũng nhìn rõ tình huống hiện tại.

Cánh tay Tống Dục An có vết thương xé rách, lúc này máu tươi đang chảy ra, ở dưới chân anh, có thi thể bảy tám con sói răng độc.

Lại nhìn xung quang, có gần ba mươi con sói hình thành một vòng vây, đem bốn tuyển thủ vây chặt như nêm ở bên trong.

Khán giả nhìn thấy, lập tức không bình tĩnh được.

[Cái số lượng này.... có chút dọa người.]

[Trước tiên không nói số lượng, cái thân hình này đã đáng sợ rồi!]

Camera cách gần một con sói nhất, thân nó cao 3 mét, miệng nó có răng năng độc dữ tợn, chỉ là nhìn từ xa, đã làm cho người ta sinh ra sợ hãi.

[Hơn nữa Tống thiếu tướng thế mà bị thương rồi!]

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy bị thương...]

[Vẫn may Tạ Nghị đến rồi!]

Diệp Tả Dữu chú ý đến máu còn đang chảy trên cánh tay Tống Dục An, mở đồng tử lưu ly ra nhìn, nhìn thấy trên vết thương của anh có nhàn nhạt khí đen, vì để an toàn, cậu vẫn hỏi một câu: "Bị cắn?"

Trong đêm tối không nhìn thấy rõ mặt đối phương, Tống Dục An trầm thấp, tràn ngập từ tiếng: "Bị cào."

Diệp Tả Dữu nói: "Răng bọn nó có độc, loại độc này tốc độ phát tác hơi chậm."

Tống Dục An vừa nãy cũng đã nghe thấy: "Mọi người cũng gặp phải đàn sói?"

Tạ Nghị nói: "Không, chúng tôi là gặp hai tuyển thủ đi cùng anh."

Tống Dục An hỏi: "Bây giờ bọn họ thế nào rồi?"

"Giúp bọn họ ấn nút khoang thoát hiểm, đội cứu viện hẳn là đã cứu người rồi," Tạ Nghị nhìn đàn sói trước mặt, hừ cười một tiếng, "Bất quá, Tống thiếu tướng, anh không bằng lo lắng cho tình cảnh của mình chút đi."

[Tạ Nghị cũng quá đắc ý rồi!]

[Nếu anh ta có đuôi, có lẽ lúc này đã vểnh lên trời rồi.]

[Có điều hoàn cảnh bây giờ quả thật có chút không ổn.]

[Tôi đã bắt dầu lo lắng rồi QAQ.]

Dường như vì có ba tuyển thủ ra nhập, đàn sói cũng không tùy tiện phát động tiến công nữa, mà như hổ rình mồi vây lấy mấy người, chuẩn bị phát động bất cứ lúc nào.

Tạ Nghị lấy đèn đi đêm ra quét một vòng, mấy chục đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến mức hắn có chút không thoải mái, hơi lùi về sau nửa bước: "Đm, Tống Dục An, anh rốt cuộc là chọc phải thứ đồ chơi gì vậy? Sao nhiều thế?"

Đồng tử lưu ly vẫn luôn trong trạng thái mở, Diệp Tả Dữu nhân lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, cũng xác định nhược điểm của sói răng độc: "Là bầy sói, cố gắng công kích vào bộ phận yết hầu của nó."

Cậu vừa dứt lời, sói răng độc gần bọn họ nhất thế mà trực tiếp nhào đến.

Diệp Tả Dữu cong khóe miệng, đây xác nhận cậu yếu nhất, cho nên ưu tiên tấn công trước à?

Tống Dục An phát hiện ra trước, anh nghĩ cũng không nghĩ đã chuẩn bị bước lên giúp đỡ.

Diệp Tả Dữu lại nhanh hơn anh một bước, khom người tránh móng vuốt của sói, đồng thời nâng tay phải lên, lưỡi đao sắc bén dạo một vòng ở yếu hầu sói rang độc.

Máu tưới bắn ra, một cái đầu sói hoàn chỉnh lập tức lăn xuống đất!

Trong mắt Tống Dục An là kinh ngạc không thể che giấu.

Nhưng anh không hề có thời gian suy nghĩ nhiều, những con sói răng độc lúc nay cũng phát động công kích.

Tống Dục An: "Chúng ta cố gắng dựa sát gần nhau."

Sau lưng bọn họ là vùng điểm mù của bọn họ, không thể cho sói răng độc có cơ hội đánh lén.

Hơn 30 con sói răng độc phối hợp có trật tự, bốn người đồng thời bị mấy con sói công kích, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Diệp Tả Dữu một bên tiêu hao linh khí, một bên hấp thu kinh khí trong không khí.

Chiến đấu như vậy còn là lần đầu tiên thử, lúc bắt đầu vẫn còn có chút khó khăn, sau đó dần dần thích ứng, thậm chí còn có thời gian lưu ý tình hình của những người khác.

Tạ Nghị mặc dù bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng một chút nào đến phát huy của hắn, hắn không thu đèn đi đêm lại, trực tiếp buộc lên đèn lên đầu, mượn ánh đèn của đèn đi đêm, mỗi lần công kích của Tạ Nghị đều là toàn lực trong một đòn.

Ngược lại là Hạ Lỗi, anh ta không am hiểu cận chiến, bị ba con sói vây chặt, khó khăn giải quyết một con sói, thậm chí còn có lần suýt nữa bị cắn vào tay.

Hoành đao của Tống Dục An vung lên, chặt đứt chân trước của con sói đó, Hạ Lỗi mới có thể tránh đi được.

Hạ Lỗi thở gấp nói: "Cảm ơn."

Tống Dục An lắc đầu, lại bắt đầu đối phó với sói răng độc khác.

Sau khi mấy con sói ngã xuống, đàn sói răng độc dường như cuối cùng cũng ý thức được mấy người trước mặt không dễ đối phó như trong tưởng tượng, bọn nó dừng công kích, bắt đầu chậm rãi lùi về sau.

"Như vậy đã rút rồi?" Tạ Nghị lau máu ở mí mắt đi, hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra cũng chỉ như vậy."

"Đừng thả lỏng cảnh giác." Tống Dục An nhắc nhở.

Tạ Nghị hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Chém giết tiến hành nửa đêm về sáng, ánh sáng bình minh cuối cùng cũng ló dạng ở chân trời, bóng tối lúc này cũng chậm rãi rút đi.

Đột nhiên, từ phía xa truyền đến một tiếng sói tru dài.

Con sói cầm đầu đột nhiên dùng bước chân, nhìn về phía xa xa, quay đầu tru một tiếng đáp lại.

Hạ Lỗi vẻ mặt thay đổi: "Còn có đồng bạn?"

Tạ Nghĩ nắm chặt chủy thủ, mắng một câu: "Sẽ không phải là đánh không lại nên gọi thêm chứ? Cmn, Trương Minh bọn họ sao còn chưa đến?"

Diệp Tả Dữu lắc đầu: "Không, bọn nó muốn rút lúi."

Chém giết gần một đêm, cho dù là bọn họ, hay là bầy sói này, đều sớm đã sức cùng lực kiệt.

Lang vương có chỉ số thông minh rất cao, sẽ không để hy sinh vô ích, cho nên tiếng sói tru này, chính là tín hiệu rút lui.

Có được kết luận này, khóe miệng Diệp Tả Dữu lại một lần nữa mím chặt, quả nhiên Lang vương không có đích thân qua đây.

Giây sau bầy sói nhanh chóng rút lui, không bao lâu, dưới sự dẫn dẵt của sói đầu đàn nhanh chóng chậy về phía xa.

Thần kinh căng chặt của bốn người cuối cùng cũng thả lỏng.

[Kết thúc rồi?]

[Hẳn là vậy, bầy sói đã đều rút lui rồi.]

[Bầy sói này thật sự đáng sợ, bọn nó sẽ không truy đuổi nữa chứ?]

[Chỉ là tạm thời không truy đuổi nữa thôi, nhìn xem đã chết nhiều như vậy rồi.]

Ống kính di chuyển, lộ ra bốn người là trung tâm trận chiến. Trên đồng cỏ còn có mười mấy thi thể sói răng độc, đất dưới chân bọn họ, đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, trở nên vô cùng mềm xốp, vừa giẫm đã có một dấu chân máu.

Cảnh tượng này khiến cho khán giả vô cùng khó chịu, đồng thời cũng cảm thán nguy hiểm của trận chiến vừa rồi.

Mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt, Diệp Tả Dữu chán ghét nhíu mày. Cạu đang muốn tìm một nơi nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cả người lảo đảo, Diệp Tả Dữu sửng sốt.

Cảm giác đau đớn không đến như trong dự liệu, một cánh tay cường tráng có lực vững chắc ôm lấy eo cậu.

"Có sao không?" một giọng nói từ tính vang lên bên tai.

Sắc trời đã dần dần sáng lên, Diệp Tả Dữu mượn ánh nắng sớm, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Tống Dục An.

Người đàn ông tay trái nắm hoành đao còn chưa khô vết máu, tí tách tí tách rơi xuống chiến trường hỗn loạn vừa mới kết thúc, tay phải đang ôm lấy eo Diệp Tả Dữu. Dưới ánh nắng sớm rải rác, ánh mắt thuận theo đường quai hàm sắc bén của người đàn ông hướng lên trên, là ngũ quan anh tuấn của người đàn ông, chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã làm cho người ta khó dời tầm mắt.

Ừm, tiểu thuyết không kinh người đọc, Tống Dục An quả thật rất đẹp trai.

Nếu như Diệp Tả Dữu còn chưa xuyên qua, cậu chắc chắn sẽ bình luận một con rồng một con rồng đang rải hoa. (*)

(*) bình luận nhãn dán.

Chỉ là đáng tiếc, lúc này Diệp Tả Dữu lại không có nhiều thời gian để tán thưởng, cả người đau nhức, gương mặt trắng bệch, khẽ lắc đầu, khàn giọng nói: "Tôi muốn ngồi một lát."

Hạ Lỗi lúc này mới phát hiện khác thường của Diệp Tả Dữu, anh ta nhanh chóng bước lên: "Tôi dìu cậu qua đó."

Tống Dục An khẽ nhíu mày: "Tôi dìu là được rồi," lại hỏi Diệp Tả Dữu, "có bị thương không?"

Diệp Tả Dữu lúc này đến sức lực nói chuyện cũng không có, trên gương mặt tinh xảo đầy mô hôi, cậu chỉ có thể lắc đầu.

Tống Dục An dìu cậu đến một mặt cỏ sạch sẽ, cởi áo ngoài của anh phủ lên.

Diệp Tả Dữu từ từ ngồi xuống, khẽ thở phào, hơi khép mắt lại.

Sau khi đình chỉ vận chuyển linh khí, cả người Diệp Tả Dữu liền mất đi sức lực.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nếm thử sự đau đớn của việc tiêu hao hết thể lực và linh lực mang đến, hôm qua tiêu hao thể lực quá lớn, đến tối một đường chạy vội và chiến đấu lại hao hết linh lực, cậu không thể vừa hấp thu linh khí vừa chiến đấu, hậu quả của việc này chính là quá tải.

Bây giờ kinh mạch cả người như bị người khác dùng kim dâm, cả người càng đau, chỉ cần là khẽ động, sẽ dẫn đến đau đớn cả người, trên mặt càng trắng bệch, một tia huyết sắc cũng không có.

Mặc dù biết Diệp Tả Dữu suy nhược, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Diệp Tả Dữu, Tạ Nghị và Hạ Lỗi theo bản năng cho rằng Diệp Tả Dữu chỉ là nhìn thì suy nhược mà thôi, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ suy nhược bất kham này của Diệp Tả Dữu, hai người đều bị dọa sợ.

"Có chuyện gì vậy?" Tống Dục An hỏi Tạ Nghị.

Tạ Nghị nào có biết?

Rõ ràng vừa nãy nhìn vẫn còn đang ổn, sao đột nhiên chỉ mới một lúc đã biến thành như vậy?

Hạ Lỗi lấy bình nước của Diệp Tả Dữu ra, Diệp Tả Dữu đến sức lực nhận lấy cũng không có, Hạ Lỗi chỉ có thể mở nắp cho cậu uống vài ngụm.

"Có sao không?" Tạ Nghị cũng ngồi xổm xuống, "có muốn ăn chút gì đó không?"

Diệp Tả Dữu lúc này đã hơi hơi hòa hoãn lại, giọng cậu rất nhỏ: "Tôi nghỉ ngơi một chút là được."

Tạ Nghị và Hạ Lỗi không dám đụng vào cậu, chỉ có thể cách cậu hơi xa một chút.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cũng rất lo lắng:

[Hữu Hữu đây là làm sao vậy?]

[Có phải là mệt lắm không, nhìn mà đau lòng quá hu hu hu...]

[Hôm qua trước là giết trùng trắng, tối lại chưa được nghỉ ngơi, đổi lại ai cũng không chịu nổi?]

[Đúng, cộng thể sức khỏe Hữu Hữu vốn đã yếu, chắc chắn là mệt lắm rồi.]

[Nghỉ ngơi thật tốt nhé Hữu Hữu!]

Chiến đấu một buổi tối, bọn họ cũng có chút sức cùng lực kiệt.

Tống Dục An nói: "Chúng ta tạm thời cũng nghỉ ngơi ở đây một lát, bọn nó nhất thời trong chốc lát cũng sẽ không đến nữa."

Tạ Nghi nghe câu này sửng sốt: "Cái gì mà nhất thời trong chốc lát không đến nữa?"

Tống Dục An nhìn hắn: "Cậu không biết?"

Tạ Nghị trợn tròn mắt: "Biết cái gì?"

Tống Dục An nhíu mày: "Tôi cho là hai người họ đã nói với mọi người rồi, bầy sói này sẽ báo thù tất cả những người tổn hại đến bầy sói." Anh nói 'hai người họ' là chỉ hai tuyển thủ bị thương.

Tạ Nghị và Hạ Lỗi đều kinh ngạc: "Báo thù?"

Tống Dục An gật đầu: "Hai người họ sỡ dĩ bị truy đuổi, chỉ là vì lần đầu tiên bị tập kích, giết một con sói," dừng một chút, anh nói tiếp, "lần đầu tiên hai người họ bị tập kích, chỉ có một con sói, mà lúc tôi cứu bọn họ, có ba con sói đến, tôi giết bọn nó."

Tạ Nghị lập tức rơi vào trầm tư.

Hạ Lỗi nói: "Ý anh là, bọn nó sẽ căn cứ vào thực lực của tuyển thủ, sẽ phái tăng số lượng đồng bạn?" vừa nói xong, anh ta theo bản năng phủ định, "đây không thể nào đi? Bầy sói này có trí khôn cao như vậy sao?"

Sau khi nghỉ ngơi ngăn ngủi, Diệp Tả Dữu cũng có sức lực để nói chuyện, chỉ là giọng nói còn có hơi khàn khàn: "Tối quá tổng cộng có 36 con sói, tiếng sói tru vừa nãy cũng chứng tỏ, bọn nó vẫn còn có đồng bạn khác, hơn nữa con đầu đàn của bọn chúng không ở đây."

Lời mày vừa nói ra, Hạ Lỗi cũng rời vào trầm mặc.

Tống Dục An nhìn Diệp Tả Dữu, âm thầm kinh ngạc sự nháy bén và cẩn thận của cậu.

Thanh nhiên trước mặt dáng người thon gầy, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, nhưng cho dù là như vậy, cũng khó che đi ngũ quan xinh đẹp của cậu.

Đây là vẻ đẹp vượt qua vẻ đẹp giới tính, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cậu, sẽ làm cho ánh mắt người ta theo bản năng dừng lại trên mặt cậu, do đó cũng xem nhẹ thực lực mạnh mẽ của cậu.

Tống Dục An và người khác không giống nhau, anh lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tả Dữu, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồi, làm cho anh ấn tượng sâu nhất, vẫn là thực lực của Diệp Tả Dữu.

Dáng vẻ chiến đấu của cậu quá sạch sẽ dứt khoát, không hề ướt át bẩn thỉu, mỗi động tác đều nhắm thẳng vào tử huyệt của sói răng độc, cậu rất mạnh.

Tống Dục An rất thưởng thức cường giả.

Không có linh lực trợ giúp, vì thế một lúc sau Diệp Tả Dữu mới chú ý đến ánh mắt của Tống Dục An, đôi mắt xinh đẹp nhìn khí đen còn tàn lưu trên cánh tay Tống Dục An, hỏi: "Anh không băng bó à?"

Tạ Nghị lúc này mới lấy lại tinh thần, đưa tay vỗ vỗ đầu mình, lấy băng gạc từ ba lô ra, nhíu mày đưa cho Tống Dục An: "Chậc, thật không ngờ, Tống thiếu tướng của chúng ta thế mà lại bị thương."

Tống Dục An không nhận, nhìn băng gạc đã dùng một nửa trong tay Tạ Nghị, nhàn nhạt nói: "Xem ra cậu cũng bị thương không ít nhỉ, một cuộn băng gạch đã dùng hết một nửa rồi."

Nói xong lời này, từ trong ba lô của mình lấy ra cuộn băng gạc mới tinh, mở ra trước mặt Tạ Nghị.

Tạ Nghị: "......"

Hạ Lỗi: "Phụt."

Diệp Tả Dữu cũng cong cong khóe miệng.

Đàn mạc cũng cười điên rồi:

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Lại một lần nữa nhìn thấy Tạ Nghị ăn mệt, vui quá.!]

[Quái lạ, Tống thiếu tướng thế mà cũng biết chọc giận người khác!]

[Vừa nhìn là biết các người không biết rồi, lên tinh võng search video huấn luyện của Tống thiếu tướng nhiều vào, các người sẽ biết xưng hô nộ vương mặt lạnh tuyệt đối không phải là hư danh!]

"Cần giúp đỡ không?" Diệp Tả Dữu nhìn Tống Dục An.

Anh bị thương cánh tay phải, tự mình băng bó có chút không tiện.

Tống Dục An lại lắc đầu: "Không cần."

Lúc ở trong bộ đội anh từng bị thương còn nặng hơn, cũng là tự mình băng bó, càng quan trọng hơn là, anh không muốn làm phiền đến Diệp Tả Dữu, trạng thái của cậu nhìn một chút cũng không ổn.

Diệp Tả Dữu có chút tiếc nuối, xem ra cổ khí đen này cậu không thể hấp thu rồi.

Bây giờ năng lực cậu có hạn, trừ tiếp xúc tứ chi ra, không thể hấp thu khí đen qua không khí được.

Lần trước hấp thu linh khí của gấu hung tàn là vì khí đen tự chạy đến tay phải, đơn thuần là vì ngoài ý muốn.

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi và từ từ hấp thu linh khí, đau đớn trên người Diệp Tả Dữu cuối cùng cũng được giảm bớt, cậu thoải mái thở ra một hơi.

Tống Dục An băng bó xong vết thương, cất băng gạc, nhìn Tạ Nghị: "Các cậu còn mấy người nữa?"

Tạ Nghị nói: "Trương Minh, Lý Phong và Tưởng Mông, anh đều quen biết, có điều nói ra thì, động tác mấy người này sao lại chậm chạp như vậy?"

Diệp Tả Dữu mở đồng tử lưu ly, nhìn về một phía: "Đến rồi."

Bọn họ thuận theo ánh mắt của cậu nhìn sáng, quả nhiên nhìn thấy ba bóng dáng cách đó không xa.

Không bao lâu, ba bóng dáng càng ngày càng gần.

Trương Minh đi phía trước, nhìn thấy thi thể sói răng độc nằm hỗn loạn trên mặt cỏ, sắc mặt anh ta khó coi: "Mọi người không sao chứ?"

Tạ Nghị: "Còn chưa chết, cảm ơn các anh chiến đấu kết thúc rồi mới đuổi đến."

Lý Phong giải thích: "Chúng tôi giữa lúc đi bị lạc đường, đi được một nửa mới phát hiện không đúng, mới đi về phía bên này."

Tưởng Mông từng là cấp dưới của Tống Dục An, chào hỏi Tống Dục An: "Tống thiếu tướng."

Tống Dục An: "Gọi tên tôi là được rồi, hai người bọn họ tình huống thế nào rồi?"

Tưởng Mông biết anh hỏi là hai tuyển thủ bị thương, đơn giản nói một chút: "Đội cứu viện vừa đến nơi đã tiêm thuốc giải độc cho hai người họ, lúc rời đi vẫn còn có dấu hiệu của sự sống, hẳn là không có vấn đề gì lớn."

Tống Dục An gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Trương Minh lại hỏi Tạ Nghị tình huống tối qua.

Tạ Nghị đem chuyện xảy ra tối qua đơn giản nói lại cho ba người biết.

Lúc nghe thấy sói răng độc sẽ tìm đến trả thù, sắc mặt ba người thay đổi.

"Thế chẳng phải bầy sói tối qua sẽ đến nữa à?" Lý Phong kinh ngạc nói.

Diệp Tả Dữu: "Nếu không ngoài dự đoán, số lượng còn gấp đôi."

"Thông minh như vậy?" Trương Minh nói.

Tưởng Mông phát hiện sắc mặt Diệp Tả Dữu còn trắng bệch hơn trước, hỏi nhiều một câu: "Cậu có sao không?"

Diệp Tả Dữu đã tốt hơn nhiều rồi, lắc đầu: "Nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Tống Diệp An nhìn Diệp Tả Dữu: "Chúng ta bây giờ cần phải cố gắng hết khả năng dự trữ thể lực, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã."

Lúc ở trong bộ đội anh kỷ lục nhất là 72 giờ không chợp mắt, tiêu hao tối qua đối với Tống Dục An mà nói không phải là vấn đề to lớn gì, anh lo lắng cho Diệp Tả Dữu và những người khác.

"Chúng tôi trên đường đến đây có nhìn thấy sông ở bên kia." Trương Minh chỉ một hướng.

"Vậy qua đó trước rồi nói." Tạ Nghị nói.

Diệp Tả Dữu đang định chống tay đứng lên, một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt cậu.

"Tôi đỡ cậu?" Tống Dục An hỏi.

Diệp Tả Dữu không khách khí với anh, mượn lực tay anh đứng lên.

Hạ Lỗi vừa mới bước lên nhào vào khoảng không, chỉ có thể xoay người cầm ba lô của Diệp Tả Dữu.

Đi không bao lâu, bọn họ đã đến được bên bờ sông.

Cho dù Diệp Tả Dữu đã mệt đến không còn sức, nhưng cậu vẫn là chống đỡ chính mình đi tẩy sạch vết máu trên người.

Lúc Tống Dục An dìu cậu đi đến bờ sông, có chút kinh ngạc nhìn thấy Diệp Tả Dữu lấy sữa tắm từ ba lô ra sửa tay.

Diệp Tả Dữu chú ý đến ánh mắt của anh, đem sữa tắm đưa cho anh: "Dùng không?"

Tống Dục An nhận lấy, bóp ra một ít, dùng nước rửa sạch, ngửi thấy một mùi đàn hương quen thuộc.

"Cậu lãng phí một danh ngạch dùng để mang sữa tắm theo?" Tống Dục An rửa tay xong, hỏi một câu.

Rửa sạch vết máu, lộ ra làn da trắng nõn của Diệp Tả Dữu, nước từ khẽ ngón tay chảy qua, trong vắt như hành lá.

Diệp Tả Dữu nói: "Thực ra còn có những thứ khác nữa."

Tống Dục An có chút tò mò nhìn cậu.

Diệp Tả Dữu: "Ví dụ như kem đánh răng, dầu gội đầu, bàn chải đánh răng..."

Gương mặt lạnh lùng của Tống Dục An lộ ra vào phần kinh ngạc.

Diệp Tả Dữu tán thưởng gương mặt đẹp trai của anh, hiếm khi nói nhiều thêm: "Có điều những thứ này chỉ chiếm một danh ngạch, bởi vì tổ tiết mục cảm thấy tôi mang những thứ này không có tác đụng gì, được cho vào một loại, gọi là 'đồ tẩy rửa'."

Tống Dục An càng thêm kinh ngạc: "Thế mà còn có thể như vậy à?"

Anh đồng thời cũng có chút hối hận, sớm biết như vậy, anh không nên chỉ mang một tuýt kem đánh răng.

Đàn mạc cũng rất kinh ngạc:

[Thì ra là như vậy!]

[Tôi vẫn còn luôn khó hiểu, tôi nói trong túi của Hữu Hữu sao lại là kem đánh răng rồi lại bàn chải đánh răng, còn có sữa tắm, thì ra chỉ chiếm một danh ngạch!]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha có lẽ tổ tiết mục lúc đó nhìn thấy Hữu Hữu mang nhiều đồ tẩy rửa không có tác dụng như vậy, còn cho rằng cậu ấy là đến chơi, cho nên cũng không để ý.]

[Ở trình độ nào đó, lầu trên bạn có thể là biết chân tướng rồi.]

[Đúng vậy, dù sao ai lần đầu tiên nhìn thấy Hữu Hữu, cũng không ngờ cậu ấy lại mạnh như vậy!]

[Bất quá....những thứ này quả thật cũng là vật phẩm cần thiết.]

[Ừm, các người cứ sủng cậu ấy đi!]

Diệp Tả Dữu rửa mặt xong, quay về đến chỗ dừng chân thì Lý Phong và Trương Minh đã rời đi.

Tối qua săn được bò rừng vẫn còn không ít, chỉ là lúc bọn họ đến đây quá vội, không đem số thịt còn lại đi, cho nên bây giờ chỉ có thể đi săn chút đồ ăn.

Tạ Nghị lại lấy quả mọng trong ba lô ra, Diệp Tả Dữu lần này cũng không khách khí với hắn, nhưng quả mọng suy cho cùng cũng không thể no bụng, cộng thêm quả lần này Tạ Nghị hái hơi chát, ăn mấy miếng Diệp Tả Dữu không có hứng thú liền bỏ xuống.

Tống Dục An đột nhiên đứng dậy, đi về phía bờ sông.

Tạ Nghỉ hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Tống Dục An: "Bắt cá."

Tạ Nghị kinh ngạc: "Dưới sống có cá?"

Hắn lập tức đứng lên, cũng đi theo qua.

Diệp Tả Dữu vừa nãy mới khôi phục được chút thể lực, lúc đi đường lại tiêu hao sạch sẽ, lúc này cậu thực sự không có sức lực để đi qua, dứt khoát lấy túi ngủ ra nằm xuống.

Không nghĩ vừa mới nhắn mắt lại, cậu đã rời vào ngủ say.

Gọi tỉnh cậu, là mùi thơm cá của cá nướng.

Diệp Tả Dữu mở mắt, đã nhìn thấy bảy tám con cá đang nướng trên đống lửa, Tống Dục An ngồi đối diện với Diệp Tả Dữu, thỉnh thoảng còn dùng đũa dài lật mặt cá.

Chú ý đến động tĩnh đối diện, Tống Dục An nhìn cậu một cái: "Dậy rồi?"

Cậu còn chưa ngủ đủ, đôi mắt lười biếng mở ra một khe hở, cánh mi dài rũ xuống, tạo thành bóng nhỏ dưới mí mắt, đôi mắt không còn lạnh lùng, làm cho trên mặt cậu có thêm vài phần nhu hòa, không có cảm giác xa cách như trước đó.

Tống Dục An nhất thời không chú ý đến thời gian ánh mắt anh dừng lại có hơi lâu.

Diệp Tả Dữu chú ý đến, cũng không nhắc nhở, mà ngước mắt lên nhìn bốn phía trống rỗng: "Tạ Nghị bọn họ đâu?"

"Đi hái nấm rồi." Tống Dục An nói.

Trong mắt Diệp Tả Dữu lướt qua một tia ý cười.

Tống Dục An nhìn cậu: "Sao vậy?"

Diệp Tả Dữu: "Chỉ là lại tìm thấy đều là nấm độc."

Tống Dục An nghe ra ý trong câu này: "Cậu ta trước đó đã từng trúng độc?"

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Tống Dục An cười cười, cầm một con cá nướng lên, đưa cho cậu: "Có thể ăn rồi."

Diệp Tả Dữu lúc này mới ngồi dậy, chậm rì rì bắt đầu ăn cá.

Tạ Nghị bọn họ đều đã rời đi rồi, cũng không có ai nói cho Tống Dục An biết Diệp Tả Dữu có gia vị nướng, cho nên trê người con cá này chỉ có một chút muối.

Diệp Tả Dữu vốn dĩ cho rằng mùi vị chắc sẽ rất khó ăn, lại không nghĩ cắn một miếng đầu tiên miệng đã đây mùi vị thơm ngọt, không có mùi tanh, ngoài giòn trong mềm, mắt cậu hơi sáng lên: "Anh thêm cái gì vậy?"

Tống Dục An: "Trước đó ở trong rừng phát hiện được mật ong."

Diệp Tả Dữu: "Ăn ngon."

Tống Dục An không dấu vết cong khóe miệng lên.

Lúc nhóm người Trương Minh quay lại, Diệp Tả Dữu đã ăn xong một con cá.

Những người khác ngửi thấy mùi thơm của cá, bụng đã bắt đầu kêu ọt ọt.

Tống Dục An đơn giản phân chia một chút, để lại một con cho Tạ Nghị bọn họ, còn nhiều một con, anh đưa cho Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu nhìn thấy Trương Minh bọn họ săn được bò rừng, vừa vặn cậu cũng ăn chán rồi, liền nhận lấy cá nướng.

Hơn mười phút sau, Tạ Nghị bọn họ cũng quay về, lần này hái được rất nhiều nấm.

Diệp Tả Dữu chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chỉ chọn được 10 cây nấm có thể ăn được.

Tạ Nghị ngu cả người, cầm lấy một cây nấm trắng so với mặt hắn còn to hơn: "Cậu xác định cái này không thể ăn?"

Diệp Tả Dữu trầm ngầm một lát: "Anh muốn ăn cũng được, chỉ có điều lần này có thể Ultraman sẽ không cho anh sức mạnh, giúp anh đánh bại Tống Dục An nữa, anh sẽ trực tiếp đi gặp Diêm Vương," dừng một giây, cậu bổ sung, "Cũng có thể là tử thần."

Tạ Nghị: "......"

Tống Dục An tò mò: "Trúng độc còn có loại bệnh trạng như vậy à?"

Tạ Nghị thẹn quá hóa giận: "Tống Dục An anh có thể im miệng không?!"

Những người khác cũng không nhịn được nữa, cười càng lớn tiếng hơn.

Nấm có thể ăn không nhiều, nhưng dùng để nấu canh thì vừa đủ.

Diệp Tả Dữu cũng uống một bát, chén canh nấm tươi ngon uống vào bụng, mệt mỏi cả người dường như cũng giảm đi không ít.

Ăn no uống no, bọn họ lại thương lượng chính sự.

Bầy sói răng độc chắc chắn sẽ không chịu để yên, bọn họ có tránh cũng vô dụng, cho nên tốt nhất là nhân lúc trời sáng nghĩ cách toàn diện nhất.

Chỉ là nghĩ một vòng, mọi người cũng không có nghĩ được cách gì hay.

Diệp Tả Dữu bưng bình nước, nghĩ đến thì cậu hình như đã quên mất một tin tức quan trọng, cậu nhìn Tống Dục An ở đối diện: "Anh có kích phát nhiệm vụ không?"

Tống Dục An: "Cậu hỏi bây giờ à?"

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Tống Dục An: "Không có."

Diệp Tả Dữu cười: "Một bầy sói răng độc không biết số lượng cụ thể, thế mà lại không phải nhiệm vụ?"

Tổ tiết mục muốn để cho bọn họ uổng công lãng phí thời gian à?

Không thể nào.

Ý cười của Diệp Tả Dữu quá rõ ràng, sáng đến mức có chút lóa mắt.

Ánh mắt của Tống Dục An không nhịn được một lần nữa dừng lại, suy nghĩ một chút xong anh nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn tọa độ vị trí: "Nơi này cách vị trí tọa độ không xa, nếu như chúng ta toàn lực đi về phía trước, nhiều nhất là ba ngày hai đêm sẽ có thể đến nơi."

Tạ Nghị nhất thời không hiểu hai ngày đang úp úp mở mở cái gì: "Hai người muốn làm cái gì?"

Diệp Tả Dữu uống một ngụm nước, nói tiếp: "Tôi đang nghĩ, dù sao không phải là nhiệm vụ, chúng ta mặc dù bị bầy sói răng độc truy đuổi, nhưng chúng ta đánh không lại, còn không thể chạy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, vị trí tọa độ tổ tiết mục định ra là có nhân viên trấn thủ ở đó đúng không?"

Tống Dục An biết hai người họ có cùng suy nghĩ, tiếp lời: "Cho nên chúng ta chỉ cần toàn lực đi về phía vị trí tọa độ, hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn này là được rồi, còn về bầy sói..." Anh kéo dài ngữ điệu, "chúng ta không giải quyết, tổ tiết mục sẽ giải quyết."

Diệp Tả Dữu sâu kín bổ sung: "Đương nhiên, tổ tiết mục nếu như không đồng ý, cũng còn những tuyển thủ khác giúp đỡ."

Bầy sói đều đã đuổi đến trước mặt rồi, bọn họ còn có thể sống chết mặc bay?

Nằm mơ.

Khán giả trước màn hình:

[Diệu kế!]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha hay cho một chiêu gặp lửa bỏ tay người!]

Tổ tiết mục trước màn hình:

"......"

"Tôi cảm ơn mấy người."

"Làm con người chút đi!"

Mắt thấy Diệp Tả Dữu và Tống Dục An cư nhiên đã bắt đầu khởi động kế hoạch, nhân viên công tác tổ tiết mục đều có chút hoảng:

"Không phải chứ? Bọn họ còn thật sự chuẩn bị làm như vậy?"

"Không thể để bọn họ làm như vậy! Nhanh thông báo cho đạo diễn, bây giờ đưa nhiệm vụ đi!"

Vì thế giây sau, trên thảo nguyên rộng rãi vang lên thông báo:

[Tuyển thủ Diệp Tả Dữu, Tống Dục An, Tạ Nghị, Hạ Lỗi, Trương Minh, Lý Phong, Tưởng Mông kích phát nhiệm vụ cấp SSS, thời gian nhiệm vụ: không giới hạn. Mục tiêu nhiệm vụ: giết bầy sói răng độc.]

Diệp Tả Dữu thở dài, khẽ nói: "Thật đáng tiếc."

Tống Dục An đối mắt với cậu, gật đầu: "Rất đáng tiếc."

===

P/s: Mới gặp nhau mà hai bợn trẻ đã hiểu nhau lại ăn ý như vậy rùi!!!

Chúc mừng năm mới!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Xuân Giáp Thìn 2024🎆🎏🧧 
Chúc mọi người an lành, kính chúc mọi người thật nhiều sức khoẻ, miệng cười vui vẻ, tiền vào mạnh mẽ, cái gì cũng được suôn sẻ, để sống tiếp một cuộc đời thật là đẹp đẽ.
Chúc một năm mới  nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, tỷ lần hạnh phúc/
Chúc năm mới Giáp Thìn 2024 sức khỏe dẻo dai, công việc thuận lợi thăng tiến dài dài, phi những nước đại tiến tới thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top