Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Sói răng độc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi rừng rậm rạp, cây xanh che khuất bầu trời, vừa bước vào khu rừng rậm rạp này, mọi người đều không khỏi tự chủ nâng cao cảnh giác.

Diệp Tả Dữu hiếm có khi đi ở phía trước đội ngũ, mở đồng tử lưu ly thời khắc quan sát tình huống trong rừng rậm.

Tống Dục An đi theo cậu đi về phía trước: "Hẳn là ở gần đây."

Bầy sói răng độc muốn truy đuổi bọn họ, mỗi ngày sẽ không tốn quá nhiều thời gian trên đường truy đuổi, cho nên bọn nó không thể sống sâu trong rừng, càng không có khả năng sống ở bìa rừng.

Diệp Tả Dữu và Tống Dục An có cùng suy nghĩ.

Đột nhiên cậu dừng bước chân, nhìn bụi cây thấp bé bên cạnh.

Tống Dục An ngồi xổm xuống, dùng bàn tay so sánh kích cỡ, "Là sói răng độc, hẳn là ở gần đây, mọi người chú ý."

Xung quanh có chút quá yên tĩnh, bọn họ đi càng cẩn thận hơn, lần lượt lấy vũ khí ra đề phòng.

Bên ngoài 10 mét, một thân ảnh đột nhiên từ bụi cây nhảy ra, thoáng chốc lại biến mất không thấy.

Chỉ vài giây lộ đầu ngắn ngủi, lại làm cho Diệp Tả Dứu nhìn rõ bóng dáng của nó.

Diệp Tả Dữu gần như không hề do dự, nhấc chân đuổi theo.

Tống Dục An đuổi theo sát.

Tạ Nghị kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

"Chính là ở phía trước." Diệp Tả Dữu nói lại một câu.

Những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.

[Không phải, mọi người vừa nãy nhìn thấy cái gì rồi sao?]

[Tôi cái gì cũng không nhìn thấy......]

[Thật sự không phải là tôi mù sao?]

Giây sau, tiếng sói tru đột ngột vang lên, phá vỡ yên tĩnh của rừng rậm.

Khán giả dựng cả tóc gáy.

[Đù, còn thật là ở đây!]

[Hữu Hữu nhạy bén quá.]

[Cách xa như vậy cũng nhìn thấy được.]

Chỉ nhìn thấy mấy đạo thân ảnh màu đen vội vàng chạy qua bụi cây, bước chân có chút hỗn loạn, Diệp Tả Dữu cẩn thận nghe một chút, chạy về phía ngược lại.

Tạ Nghị nhíu chặt mày: "Không phải là ở bên đó sao?"

Tống Dục An: "Thủ thuật che mắt."

Trong lòng Trương Minh rùng mình: "Bầy sói này....thật sự cmn thông minh."

Lý Phong và Tưởng Mông dừng lại: "Hai người bọn tôi ngăn chặn bọn nó, mọi người đi trước!"

Bầy sói rõ ràng cũng không ngờ được Diệp Tả Dữu bọn họ sẽ đột nhiên đổi đường, không đợi mấy con sói dẫn bọn họ rời đi quay đầu lại, Diệp Tả Dữu đã dẫn đầu xuyên qua khu rừng rậm này.

Rừng cây cao lớn che khuất mặt trời lui về phía sau, tầm mắt đột nhiên trở nên sáng lên, đây là một vùng đất dốc, phía dưới là một thung lũng.

Tống Dục An cũng nhìn ra khác thường: "Hẳn là ẩn giấu ở bên dưới."

Bầy sói này quá thông minh rồi, bọn nó dựa vào mình có số lượng nhiều, chủ động rời khỏi vùng đất cao, ẩn thân dưới thung lũng, chỉ cần có người dễ dàng bước vào, sẽ bị bọn nó tàn nhẫn cắn xé.

Xác nhận vị trí, Diệp Tả Dữu xoay người đi về bụi cây bên phải.

Tách bụi cây ra, Diệp Tả Dữu không nhịn được cong khóe miệng lên.

Tống Dục An cũng đi tới: "Phát hiện ra cái gì?"

Diệp Tả Dữu đưa tay nắm lấy nhãi con đang chuẩn bị nhảy lên cắn người, một tay nhấc lên.

Hạ Lỗi nói: "Giết nó?"

Diệp Tả Dữu lắc đầu.

Bầy sói răng độc cực kỳ ghi thù, lại vô cùng bảo vệ con non.

Nếu như bọn họ lúc này giết con sói con này trước mặt bầy sói, mặc dù mấy người bọn họ cộng lại miễn cưỡng có thể giết sạch bọn chúng, nhưng như vậy quả tiêu hao lãng phí thể lực.

Có thể dùng cách nhẹ nhàng giải quyết vấn đề, tại sao lại phải dùng cách phức tạp chứ?

Tống Dục An nhìn chằm chằm Diệp Tả Dữu hai giây, trong mắt lướt qua ý cười.

Anh biết Diệp Tả Dữu muốn làm gì.

"Lý Phong và Tưởng Mông hẳn đã giải quyết năm con sói đó rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đã." Tống Dục An nói.

Lời này vừa nói ra, mấy người Tạ Nghị và khán giả đồng thời sửng sốt.

"Rời đi?" Trương Minh khó tin nhìn Tống Dục An.

[Có ý gì?]

[Bầy sói không phải ở bên dưới sao? Không giết bọn nó sao?]

[Hẳn là phán đoán làm như vậy quá nguy hiểm, dù sao bầy sói dường như đầu ẩn nấp ở bên dưới, tùy tiện đi xuống rất nguy hiểm.]

Tạ Nghị có chút không xác định nhìn Diệp Tả Dữu.

Sói con trong tay Diệp Tả Dữu giãy giụa một hồi lâu, thấy không căn được người bắt đầu dùng cổ họng phát ra vào tiếng gừ gừ uy hiếp, Diệp Tả Dữu mắt cũng không chớp một cái, nói với Tạ Nghị: "Anh có biết câu cá quan trọng nhất là cái gì không?"

Tạ Nghị nhíu mày: "Kiên nhẫn?"

Tống Dục An khẽ cười: "Không, là có mồi câu cá ngon."

Hạ Lỗi lấy lại tinh thần đầu tiên, bừng tỉnh nhìn sói con trong tay Diệp Tả Dữu: "Thì ra là như vậy."

Tả Nghị và Trương Minh cũng dần dần hiểu ra.

[Diệu kế, không hổ là Hữu Hữu! Chiêu này quả thật là giết sói giết vào tâm sói.]

[Đợi đã, tôi sao lại nghe không hiểu?]

[Rất đơn giản, chính là dùng con sói con đó làm mồi câu, đợi những con sói khác mắc câu.]

Tạ Nghị cũng hỏi câu hỏi tương tự: "Bất quá cậu có chắn bọn nó sẽ vì con sói con này mà đến không?"

Diệp Tả Dữu không nói gì.

Tống Dục An nói: "Bọn nó lúc đầu nhìn chằm chằm tôi cứu hai tuyển thủ đó, cũng là vì hai người họ giết một con sói răng độc," hơi dừng một chút, anh nói tiếp, "huống hồ, chúng ta không chỉ giết một con?"

Tạ Nghị và Trương Minh hoàn toàn yên tâm.

Trái tim vọt lên cổ hong của khán giả cũng đặt về chỗ cũ.

[Không hổ là Hữu Hữu thông minh xinh đẹp mê người của chúng ta!]

[Mong chờ Hữu Hữu tiếp theo sẽ làm thế nào quá.]

[Tạo bẫy thôi nhỉ?]

[Bẫy? Sói răng độc thông minh như vậy, sẽ mắc bẫy sao?]

[Vậy thì phải xem Hữu Hữu bẫy sói như thế nào rồi.]

Trước khi đi, Diệp Tả Dữu cố ý đánh vào mông con sói con một cái, nhất thời tiếng kêu rên của nó càng lớn hơn.

Bóng cây dưỡi thung lung lắc lư trong chốc lát, lại rất nhanh yên tĩnh xuống.

Diệp Tả Dữu nhướng mày, mang sói con rời đi.

"Bắt ở đâu ra vậy?" Lý Phong chấn kinh.

Tưởng Mông: "Bắt nó làm gì?"

Bọn họ không hề lập tức giải thích cho hai người họ, Tạ Nghị nhướng mày: "Đợi lát nữa hai người sẽ biết ngay."

Sói con bởi vì luôn không thành thật, Tống Dục An nhận lấy, anh kéo hai dây leo rừng, trói mồm và bốn chân của sói con lại. Đảm bảo nó sẽ không giãy giụa chết xong, lại treo nó lên hoành đào.

Bọn họ rất nhanh đã đi ra khỏi rừng rậm, về lại thảo nguyên.

Trong rừng là nơi đóng quân của bầy sói răng độc, địa hình phức tạp, thảm thực vậy dày dặc, mặc dù thích hợp bố trí đặt bẫy, nhưng lại không thích hợp chế tạo bẫy.

Hơn nữa, Diệp Tả Dữu nghĩ đến một cái bẫy, cũng không dễ gì mà tìm được.

Cả một buổi chiều, tiểu đội đều đang toàn lực đi về phía trước, thế mà một chút suy nghĩ dừng lại cũng không có.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng không nhịn được nữa:

[Bọn họ đây là đang làm gì vậy?]

[Không biết, bọn họ mặc dù vẫn ở cách xa rừng rậm, nhưng vị trí này cũng không phải là đi về phía tọa độ vị trí mà.]

[Lại đổi phương hướng rồi!]

[Lần này....là phương hướng lúc đi tới!]

[Là phương hướng lúc đi tới?]

[Chính là phương hướng của trùng trắng mặt người.]

[??? Đi tới đó làm gì?]

[Sẽ không gặp trùng trắng nữa chứ......]

[Tôi đột nhiên có một suy nghĩ lớn mât, Hữu Hữu không phải là muốn mượn sức đánh sức chứ?]

[Mượn sức đánh sức?]

[Mượn trùng trắng ...đánh sói?]

Nếu như Diệp Tả Dữu có thể nhìn thấy đàn mạc, cậu chắc chắn sẽ cho bình luận này một cái like.

Không sai, Diệp Tả Dữu khi nhìn thấy con sói con này, kế hoạch này đã được hình thành.

Thay vì bọn họ phí sức lực lớn đi đấu trí đấu dũng với bầy sói răng độc, còn không bằng để sinh vậy khác đến giúp bọn họ, bọn họ làm ngư ông đắc lợi là được rồi.

Lúc Diệp Tả Dữu nói kế hoạch này với mọi người, thần sắc mọi người lập tức có chút phức tạp.

Chỉ có Tống Dục An không hề biết chuyện hỏi một câu: "Trùng trắng cái gì?"

Tạ Nghị rất ghét bỏ kể lại chuyện bọn họ đã trải qua cho Tống Dục An nghe.

Lúc Tống Dục An đồng tình, cũng cảm thấy kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ.

Chỉ là lần trước Diệp Tả Dữu bọn họ lúc thiêu trùng hình như thiêu có chút hung hãn, bọn họ đi cả buổi chiều, cũng không phát hiện ra bóng dáng của một con trùng trắng nào.

Chuyện này làm cho Diệp Tả Dữu không khỏi bắt đầu suy nghĩ, lẽ nào đám ký sinh trùng đó cũng có lãnh địa?

Từ lúc đi ra khỏi rừng rậm, Tống Dục An nhìn ra được Diệp Tả Dữu đang suy nghĩ.

Sắc trời dần tối, bọn họ lại theo hướng hướng lúc đến đi về phía trước.

Diệp Tả Dữu cả ngày hôm nay đều không mở đồng tử lưu ly, cộng thêm lại toàn lực đi về phía trước, sắc trời vừa tối, cậu liền cảm thấy thể lực cạn kiệt.

Tống Dục An nhìn ra được cậu khó chịu, đề nghị: "Ở đây nghỉ ngơi một chút?"

Diệp Tả Dữu lắc đầu: "Không, bọn nó sẽ đuổi theo đến."

Tốc độ bầy sói răng độc toàn lực đi về phía trước rất nhanh, trước khi tìm chưa tìm thấy trùng trắng, Diệp Tả Dữu không có suy nghĩ giao phong chính diện với bầy sói này.

Hơn nữa cậu rất chắc chắn, tối này nếu gặp phải sói răng độc, bọn họ tuyệt đối sẽ phải đối diện với cả bầy đàn.

Chân trời chỉ còn lại ánh tà dương cuối cùng, ánh tà dương chiếu trên mặt Diệp Tả Dữu, để lại một ánh sáng rực rỡ, làm ngũ quan của cậu càng thêm xuất chúng.

Cũng chính vào lúc này, mới làm cho người ta cảm thấy sắc mặt trắng bệch của cậu càng thêm đau lòng.

Tống Dục An khẽ nhíu mày lại, vươn tay ra với Diệp Tả Dữu: "Đưa ba lô cho tôi."

Vẻ mặt Diệp Tả Dữu có chút kinh ngạc, có điều cậu cũng chỉ là do dợi ngắn ngủi 0,1 giây, liền đưa ba lô cho Tống Dục An.

Không cần phải đeo ba lô nặng nữa, Diệp Tả Dữu cảm thấy thể lực của cậu lại khôi phục được một chút.

Tống Dục An dùng tay không bị thương vững vàng nhận lấy ba lô, ba lô to lớn được anh đeo lên vai, thế mà không hề có một chút ảnh hưởng nào đến động tác của anh.

Diệp Tả Dữu không khỏi có chút hâm mộ.

Không hổ là nam chính, thân thể cường tráng lại còn chu đáo.

Tạ Nghị đi phía trước quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này, hắn không khỏi bĩu môi nói với Trương Minh: "Một thời gian không gặp, Tống thiếu tướng thật sự càng ngày càng chu đáo rồi."

Trương Minh nghi hoặc: "Nói thế nào?"

Tạ Nghị bảo anh ta nhìn ra phía sai.

Trương Minh nhìn rồi, lại quay đầu nói: "Thể lực của Diệp Tả Dữu vốn dĩ là không tốt như chúng ta, giúp cậu ấy đeo ba lô cũng là bình thường mà."

Trước đó không phải Hạ Lỗi ngày nào cũng giúp Diệp Tả Dữu đeo ba lô sao?

Tạ Nghị lắc đầu: "Không, cậu không hiểu ý tôi."

Trương Minh: "Có ý gì?"

Tạ Nghị: "Cậu không cảm thấy Tống Dục An đối xử với Diệp Tả Dữu có hơi tốt quá rồi sao? Hai người bọn họ rõ ràng mới quen biết thời gian không dài......"

Vẻ mặt Trương Minh phức tạp nhìn Tạ Nghị một cái, rốt cuộc cũng không nhịn được nói: "Anh Nghị, cậu thật sự không phản tỉnh một chút tại sao Tống thiếu tướng không chu đáo với cậu à?"

Mỗi lần chỉ cần gặp Tống Dục An là hét lớn muốn đánh bại người ta, còn đơn phương coi Tống thiếu tướng là kẻ địch giả tưởng, Tống Dục An lần này vẫn còn đồng ý tổ đội với bọn họ, Tạ Nghị phải cảm ơn Diệp Tả Dữu một chút á!

Tạ Nghị hung dữ: "Đừng có tưởng anh mắng tôi ở trong lòng mà tôi không biết!"

Trương Minh: "......"

Anh ta cái gì cũng không nói mà.

[Cười chết mất, Tạ Nghị đây là ghen rồi sao?]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ghen cái gì, Tạ Nghị là cảm thấy kình địch của mình lại không đặt sự chú ý lên người mình, có chút không vui mà thôi.]

[Lầu trên phân tích rất đúng, đừng có nghi ngờ, trong lòng Tạ Nghĩ chính là nghĩ như vậy.]

[Có điều nói đi phải nói lại, Tống thiếu tướng và Hữu Hữu thật sự có chút dễ gặm đường kìa!]

[Đúng vậy đúng vậy! Tôi vừa nãy cũng không nhịn được mà hét chói tai, phát hiện ra Hữu Hữu thể lực không đủ liền chủ động giúp cậu đeo ba lô, đây là công tuyệt thế chu đáo gì vậy chứ!]

[? Tốc độ đu CP của các người cũng nhanh quá rồi đi? Công thụ cũng phân ra rồi à?]

[?]

[Lẽ nào mọi người cho rằng Hữu Hữu mới là công?]

[.....nghi vấn phát ra từ linh hồn.]

Mắt nhìn thấy đàn mạc bình luận càng ngày càng lệc hướng, cuối cùng có khán giả không nhìn được nữa:

[Các người đu CP có thể âm thầm du CP được không, đừng có bình luận nhiều như vậy ảnh hưởng đến người khác chứ?!]

Đu CP đều tự hiểu được, vì thế những bình luận như vậy cuối cùng cũng ít đi nhiều.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, mọi người nhân lúc đêm tối lại đi về phía trước thêm hai tiếng nữa.

Diệp Tả Dữu biết cậu không thể tiếp tục tiêu hao thể lực nữa, dừng lại nói: "Ở đây nghỉ ngơi đã."

Những người khác cũng có chút mệt mỏi, đều gật đầu.

Cũng không quan tâm chỗ này có thích hợp dừng chân không, bọn họ trực tiếp ngồi xuống ngày tại chỗ.

"Có muốn nhóm lửa không?" Hạ Lỗi hỏi.

Diệp Tả Dữu: "Không cần phiền phức như vậy."

Tạ Nghị nhìn cậu: "Vẫn phải đi về phía trước?"

Diệp Tả Dữu gật đầu, bình ổn hơi thở một chút, mới nói tiếp: "Chúng ta nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục xuất phát."

Cho dù bọn họ đều đã rất mệt rồi, nhưng lúc này dừng lại, mới là quyết định sai lầm.

Mặc dù Diệp Tả Dữ không nghe thấy động tĩnh của bầy sói răng độc, nhưng cậu có thể cảm nhận được bầy soi vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.

Một khi bọn họ thả lỏng cảnh giác, bầy sói sẽ chờ cơ hội này để phát động công kích.

Tống Dục An và Diệp Tả Dữu có cùng suy nghĩ, có điều anh có chút lo lắng cho thể lực của Diệp Tả Dữu.

"Cậu còn đi được không?" Tống Dục An hỏi.

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Mặc dù vừa tiêu hao linh lực vừa hấp thu rất đau đớn, nhưng tình huống bây giờ cũng không do Diệp Tả Dữu lựa chọn.

Tống Dục An quay đầu, không nói gì nữa.

Lý Phong nằm một lúc, thở dài: "Có hơi đói."

Anh ta vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bụng ọt ọt của người khác vang lên.

Tưởng Mông không nhịn được, cười lên.

Tạ Nghị trừng anh ta: "Có gì mà buồn cười, anh đói bụng không phải cũng kêu à?"

Trương Minh cảm thán: "Đây hình như là lần đầu tiên chúng ta đói bụng kể từ lúc ghi hình chương trình nhỉ?"

[Lần! Đầu! Tiên! Đói! Bụng!]

[Tôi nghi ngờ các anh đang ở Versailles (*).]

(*) là một thành phố ở Pháp

[Đây đâu phải là Versailles, đây nếu như bị những tuyển thủ khác nghe được, có lẽ lập tức sẽ khóc thành tiếng.]

Tạ Nghị nói: "Trong túi tôi còn còn vài quả mọng khó ăn, mọi người phân một chút ra ăn đi."

Quả mọng chua chát khó ăn, Diệp Tả Dữu chỉ ăn một miếng, rồi không đụng đến nữa.

Trương Minh nhìn sói con đang treo trên hoành đao, đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ: "Thật sự không thể nướng nó lên ăn sao?"

Sói con sau khi bị trói lại, đã thành thật hơn nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn còn rên rỉ gầm gừ, nhưng cũng chỉ là vô ích.

Thậm chí Diệp Tả Dữu còn muốn nó kêu thêm vài tiếng, miễn cho bầy sói để mất dấu.

Lúc này sắc trời đã tối ầm, sói con cũng mệt mỏi kiệt sức, thế mà lập tức bò dưới đất ngủ mất.

"Đói thì ăn thêm hai quả." Tạ Nghị lấy hai quả mọng đưa cho Trương Minh.

Trương Minh ghét bỏ quay đầu đi, lập tức nói: "Không đói nữa không đói nữa."

Tạ Nghị lườm anh ta một cái.

Trương Minh lại nhìn sói con đang treo trên hoành đao, không nhịn được dùng tay chọc chọc, sói con lập tức mở mắt, đôi mắc màu xanh lục âm u hung tợn trừng anh ta.

Trương Minh chậc một tiếng: "Chậc, nhìn cái gì mà nhìn? Bây giờ tha cho mày một mạng đó có biết không?"

Sói con không biết, nó thậm chí còn bắt đầu hung tợn gầm gừ dữ dội.

Nghỉ ngơi nửa tiếng, bọn họ lại xuất phát.

Bóng đêm dày đặc, trên thảo nguyên lại vô cùng yên tĩnh.

Thời gian đêm tối sau đó, bọn họ cứ đi hai tiếng, lại dừng lại nghỉ ngơi nửa tiếng.

Đi đến gần sạng sáng, bọn họ cuối cùng cũng đến được lãnh địa của ký sinh trùng trắng.

"Hẳn là ở phía trước." Diệp Tả Dữu nói.

Theo như ký ức, Diệp Tả Dữu lại dẫn mọi người đi về phía trước đi một đoạn nữa, sau đó ngửi thấy một mùi dầu hỏa gay mũi, lại đi về phía trước, chính là hố sâu đã cháy đen còn chưa khôi phục lại.

Chính là ở đây.

Tạ Nghị thở phào, đi một đêm, hắn đã mệt lắm rồi, rất muốn lập tức nằm xuống đất ngủ một giấc.

"Nghỉ ngơi ở đây vậy?" Tạ Nghị nói, "Tôi thật sự là nửa bước cũng không muốn đi thêm nữa."

Nói xong, hắn định trực tiếp nằm xuống cỏ.

Diệp Tả Dữu đột nhiên bước nhanh tới, kéo cánh tay hắn, thần sắc nghiêm túc: "Đợi đã."

Tạ Nghị sửng sốt: "Sao thế?"

Diệp Tả Dữu đón lấy đèn đi đêm của Tạ Nghị, dùng chủy thủ tách cỏ chỗ Tạ Nghị vừa đứng.

Giữa chỗ đất mềm, một con trùng trắng dài bằng ngón tay, đang há cái mồm to đầy răng.

Nếu như vừa nãy Diệp Tả Dữu chậm một bước, nó đã cắn lên rồi.

Tạ Nghị nhìn thấy cả người sợ hãi, lập tức lùi về sau mấy bước.

[Đù! Ghê tởm quá đi!]

[Quả nhiên là đến tìm trùng trắng......]

[Cái tôi khó hiểu là, cái đồ chơi này đã bị Hữu Hữu bọn họ đốt hết rồi sao? Tại sao lại vẫn còn!]

[Có ngốc không vậy, ký sinh trùng và ong là giống nhau, đều là sinh sống theo bầy đàn. Một tổ ong bị chọc phá, còn có hàng ngàn gàng vạn tổ ong khác, Hữu Hữu bọn họ chỉ là đốt một bầy đàn trong đó mà thôi.]

[Phiền quá, tôi thật sự có chút sợ cái thứ đồ chơi này QAQ.]

Diệp Tả Dữu rất vui mừng, thật sự là là không phí công chút nào.

Cậu không dùng chủy thủ, nhặt một cây gậy gỗ nhỏ, ấn chặt trùng trắng không cho nó chạy, đồng thời vươn tay với Tạ Nghị.

Tạ Nghị lập tức nhìn Tống Dục An: "Nhanh, đưa sói con cho tôi."

Diệp Tả Dữu nói: "Cho tôi một cái vật đựng, cái không dùng nữa á."

Tạ Nghị sửng sốt: "Không dùng sói con?"

Tống Dục An lấy túi nhựa bọc băng gạc trong ba lô đưa cho Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu cẩn thận cho con trùng trắng vào trong túi, sau đó buộc chặt miệng túi.

"Trùng trắng ký sinh và sản sinh quá nhanh," Diệp Tả Dữu, "trước khi còn chưa gặp được bầy sói, chúng ta tạm thờ không thể để con sói con này chết được."

Có thể đem trùng trắng cho bầy sói răng độc không, là dựa vào con sói con này.

Bởi vì chuyện vừa nãy, bọn họ cũng không dám tùy tiện ngồi trên cỏ nữa, mà đứng nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, xa xa phía chân trời liền xuất hiện một tầng ánh sáng.

Trời cuối cùng cũng sáng.

"Rời khỏi đây trước đã."

Sau khi nghi ngời ngắn ngủi kết thúc, bọn họ lại một lần nữa xuất phát.

Đã bắt được trùng trắng, bọn họ không cần phải ở lại đây nữa.

Lần này Diệp Tả Dữu dẫn đội, dứt khoát dẫn mọi người đi về phía tọa độ vị trí.

Đi ra khỏi lãnh địa của trùng trắng lại tốn thời gian đại khái nửa giờ, đợi đến khi bọn họ tìm được nơi dừng chân thích hợp, mặt trời đã lên đến đỉnh điểm.

Cho dù đã mệt mỏi rã rời, nhưng bọn họ cũng không lập tức nghỉ ngơi.

Đã một đêm cậu cộng buổi sáng chưa ăn gì, tất cả mọi người đều có chút không chịu nổi.

Hạ Lỗi bọn họ đi săn bắn, Tống Dục An cũng không ngồi yên, đi theo cùng.

Nơi dừng chân chỉ còn lại Diệp Tả Dữu và Tạ Nghị, Tạ Nghị tìm được một đống cỏ, nhóm một đống lửa.

Diệp Tả Dữu lấy túi nilon ra, xác nhận trùng trắng chưa chết, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Một buổi tối cộng với một buổi sáng quá tải, Diệp Tả Dữu sớm đã mệt mỏi rã rời, chưa ngồi bao lâu, cậu đã bắt đầu thấy buồn ngủ.

Ngay khi Diệp Tả Dữu định nghỉ ngơi một lát, cậu đột nhiên nghe thấy một loại tiếng bước chân cố ý thả nhẹ.

Diệp Tả Dữu đứng bật dậy, rút quân đao ra.

Tạ Nghị bị cậu dọa sợ, cũng đứng lên theo.

Vừa đứng lên, hắn giật nảy mình.

Không biết từ lúc nào, mười con sói răng độc đã vô thanh vô thức đến gần!

"Đm, bầy sói điên này, đến nhanh như vậy à?" Tạ Nghị lấy chủy thủ ra, vẻ mắt có chút khó coi.

Có chút xui xẻo, đúng lúc những người khác đã đi săn.

Chỉ có 10 con sói, là bầy sói tiên phong.

Tạ Nghị hỏi: "Giết bọn nó? Hay là chúng ta rút trước?"

Bầy sói tiên phong đã phát hiện ra bọn họ, chứng minh khoảng cách bầy sói phía sau cũng không còn xa nữa.

Diệp Tả Dữu nói: "Không cần rút."

Bây giờ chính là lúc bọn họ sức cùng lực kiệt, tốt nhất là đừng có xung đột chính diện với bầy sói.

Không có bóng đen che giấu, sói răng độc vào ban ngày sẽ không dám tùy tiện phát động công kích với bọn họ.

Chỉ nhìn thấy Diệp Tả Dữu ngồi xổm xuống, nhanh chóng mở túi ni lông.

Trùng trắng ở trong túi ni lông nửa ngày vừa đi ra đã muốn chạy, lại bị Diệp Tả Dữu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, sau đó mặt không đổi sắc đặt lên người sói con.

Trùng trắng ngửi thấy mùi con mồi, nghĩ cũng không nghĩ đã há miệng cắn.

Da thịt sói con lập tức bị cắn đứt, trùng trắng thuận theo miệng vết thương không lớn, cứ thế chui vào.

Sói con rên rỉ một tiếng.

Tạ Nghị nhìn thấy mà dựng hết tóc gáy.

Diệp Tả Dữu vung chủy thủ, cắt đứt dây leo trên người sói con, sao đó nhặt sói con lên ném về phía bầy sói.

Bầy sói cũng không ngờ còn có thể nhìn thấy sói con đang còn sống, nhất thời dừng bước chân lại, không có tiến về phía trước.

Sói con có lại tự do, lập tức không quan tâm đến vết thương trên người làm nó không thoải mái, vội vàng chạy về phía bầy sói.

Quả Nhiên, đúng như suy đoán của Diệp Tả Dữu, 10 con sói răng độc sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, không hề do dự hạ mệnh lệnh rút lui.

Bọn nó không chú ý được là, dưới vết thương sau lưng sói con, có một con trừng trắng đang cố gắng chui vào trong bụng sói con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top