Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Vùng biển đó (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong một bữa yến tiệc hải sản, bọn họ vô cùng thỏa mãn, nằm liệt tại chỗ lười biếng phơi nắng.

Tạ Nghị nằm trong túi ngủ, hơi phản tỉnh lại cuộc sống xa hoa lãng phí của bọn họ: "Chúng ta như vậy có phải là hơi an nhàn rồi không?"

Trương Minh nằm bên cạnh Tạ Nghị, anh ta vắt chéo chân lắc lắc: "An nhàn không tốt sao? Còn hơn trước đó ngày nào cũng không ngủ yên còn không ngừng truy sát trùng trắng."

Nhắc đến trùng trắng, mọi người lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Lý Phong chán ghét nhíu mày: "Đang yên lành, nhắc đến trùng trắng cái gì."

Trương Minh lập tức im miệng.

Hạ Lỗi tiếp lời nói: "Có điều tôi xác thật cũng có sống an nhàn nghĩ đến ngày gian nguy."

Dù sao bọn họ cũng là đến chương trình sinh tồn, không phải là đến du lịch nghỉ mát.

Tạ Nghị bật dậy: "Tôi có một đề nghị."

Tưởng Mông nhìn hắn: "Thế nào?"

Tạ Nghị: "Chúng ta xây một ngôi nhà gỗ đi!"

Mọi người ồn ào nhìn sang.

Tạ Nghị nói: "Dù sao chúng ta còn ở đây nửa tháng, xây một nhà gỗ tối đến cũng không bị lạnh, mưa thì còn có nơi mà trú."

Quả thật là một đề nghị rất hay, có thể làm cho bản thân ngủ thoái mái một chút, Diệp Tả Dữu cũng rất động tâm: "Tôi cảm thấy có thể."

Những người khác đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, nói làm là làm.

Hạ Lỗi đi chọn một mảnh đất vị trí bằng phẳng cao một chút, chuẩn bị đào móng, những người khác đi về cách rừng nhỏ phía tây chặt câu.

Diệp Tả Dữu cũng đi theo giúp đỡ.

Tưởng Mông mang theo một cây rìu nhỏ, chặt câu vô cùng nhanh.

Những người khác đem cây chặt xong kéo về.

Ở lâu như vậy với nhau rồi, mọi người phối hợp vô cùng ăn ý.

Chỉ tốn thời gian hai tiếng, đã chuẩn bị xong toàn bộ vật liệu gỗ cần cho xây dựng ngôi nhà nhỏ.

Móng đã đào xong, Hạ Lỗi chọn bốn khúc gỗ thô to nhất, đem nó chôn dưới đất, lại thêm vào một vài miếng gỗ nhỏ cố định.

Tống Dục An và Tạ Nghị dùng dây đằng tìm được trong rừng quấn lên cây gậy có chiều dài tương tự nhau, cố định trên bốn cọc gỗ lớn.

Bên này Trương Minh và Lý Phong cũng làm theo phương pháp tương tự làm ra mặt tường.

Không bao lâu, một gian nhà gỗ thế mà đã hình thành sơ bộ.

Tốc độ của bọn họ làm cho khán giả và tổ tiết mục đều rất kinh ngạc.

[Nửa ngày đã có thể có một gian nhà gỗ nhỏ...cái tốc độ này!]

[Mời chú ý dùng từ, đây đâu phải là gian nhà gỗ nhỏ, đây là nhà bằng có thể chứ được bảy tám người lớn!]

[Nhà gỗ này thoạt nhìn rất ấm áp, tôi đột nhiên cũng có chút muốn vào ở.]

[Thuần thiên nhiên, một chút CH2O (*) cũng không có!]

(*) gỗ công nghiệp.

Mặt trời ở chân trời đã dần ngả về phía tây, tiến độ xây dựng nhà gỗ vẫn được tiến hành một cách trật tự.

"Trên đỉnh còn có chút lọt gió." Đem nóc nhà cố định xong, Tạ Nghị phát hiện vấn đề này.

"Đem cổ khô hoặc là vỏ cây làm ngói là được rồi." Tống Dục An nói.

Diệp Tả Dữu: "Tôi đi tìm vỏ cây."

Hạ Lỗi: "Tôi đi cùng cậu."

Tống Dục An không nhịn được quay đầu lại nhìn, ánh tà dương kéo dài bóng dáng hai người, hai bóng đen đan xen trên cỏ, nhìn thì rất thân mật, Tống Dục An khẽ nhíu mày.

Đến khi hai người đi xa, Tống Dục An cũng chưa thu hồi tầm mắt.

Tạ Nghị: "Nhìn cái gì vậy?"

Tống Dục An thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh: "Không có gì."

Tạ Nghị nói: "Nhanh tới giúp tôi một tay, nâng cái giá này giá lên nóc nhà, làm cột chống đỡ."

Tống Dục An bước lên giúp Tạ Nghị giá xong xà nhà, không nhịn được, hỏi: "Quan hệ của Hạ Lỗi và Diệp Tả Dữu hình như rất tốt?"

Tạ Nghị nghe câu này liền cười: "Nào có chỉ là rất tốt, có thế nói là vô cùng tốt! Nghĩ đến lúc đầu, chúng tôi vừa mới gặp được hai người họ, Hạ Lỗi đó quả thật là...."

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tâm trạng Tạ Nghị lại vô cùng không tốt, há há miệng, hắn cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ hừ mạnh một tiếng.

Hắn không chú ý được là, vẻ mặt Tống Dục An sau khi nghe thấy lời hắn nói dần dần trở nên ngưng trọng.

Trong khi rừng nhỏ rải rác rất nhiều gỗ bỏ đi vừa mới chặt cây để lại, Diệp Tả Dữu thu gom toàn bộ chỗ này lại, hơi tính toán một chút cảm thấy vẫn không đủ.

Hạ Lỗi nói: "Tôi lại chặt thêm hai cây?"

Diệp Tả Dữu lắc đầu: "Gỗ đã đủ rồi, lại chặt thêm cây sẽ lãng phí, chúng ta đi chỗ khác nhìn xem có cành cây khô không."

Hai người dùng dây đằng bó gỗ lại, đặt tại chỗ rồi đi vào rừng cây.

Trước đây trong rừng cũng có bóng dáng của động vật hoang dã sinh sống, Diệp Tả Dữu và Hạ Lỗi không đi bao lâu, đã nhìn thấy một thân cây khô bị gãy thân.

Lúc Hạ Lỗi chuẩn bị lấy thân cây khôi đi, một âm thanh đột nhiên vang lên: "Để tôi xem đây là ai nào.... ơ, thật là may nắm, vừa đến đã để cho chúng tôi gặp được hai gương mặt mới."

Giọng nói không hề che giấu sự giễu cợt của chủ nhân, nghe vô cùng chói tai.

Diệp Tả Dữu ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện sâu trong rừng xa xa tầm mười mấy mét có 4 thân ảnh xa lạ đi đến.

Trên cánh tay của người đàn ông dẫn đầu, là hình xăm Thang Long từ trước ngực lan ra sau lưng, trên trán trái có một vết sẹo, một đôi mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Diệp Tả Dữu.

Đặc điểm rất rõ ràng, làm cho Diệp Tả Dữu gần như trong nháy mắt biết được thân phận của người đàn ông này.

Lôi Đào, đầu lĩnh tinh tặc lớn nhất Liên Bang, trước khi tham gia ghi hình chương trình sinh tồn, anh ta vừa mới được mãn hạn tù.

Trong tiểu thuyết nguyên tác dùng tử miêu tả nhiều nhất về anh ta chính là 'tàn bạo'.

Thực tế, Lôi Đào xác thật là một người rất tàn bạo.

Thậm chí đến cả Tống Dục An, cũng thiếu chút nữa gặp rắc rối với anh ta.

Nhưng cho dù là như vậy, Lôi Đào cũng không phải là người xấu hoàn toàn.

Hạ Lỗi đồng dạng cũng nhận ra thân phận của Lôi Đào, sắc mặt anh ta khẽ biến, đặt cây khô xuống đứng trước mặt Diệp Tả Dữu.

"Hai người ai là Diệp Tả Dữu?" Lỗi Đào cong khóe miệng, tầm mắt lướt qua Diệp Tả Dữu, lại nhìn Hạ Lỗi, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Diệp Tả Dữu.

Hạ Lỗi không rõ ý đồ của mấy người này, nhưng ngữ khí của Lôi Đào làm cho anh ta vô cùng không thoái mái, anh ta lạnh lùng nói: "Các người có chuyện gì?"

Ba người đi sau Lôi Đào lập tức không có ý tốt cười lên.

"Có chuyện gì?" Đỗ Chu nói.

Thịnh Hào nói: "Có thể có chuyện gì, đương nhiên là nói chuyện với hai người rồi."

Khang Tuấn Trúc cười: "Hai người yên tâm, chương trình của chúng ta không cho các tuyển thủ làm tổn hại lẫn nhau, còn nữa, chúng tôi đều vừa mới từ trong tù ra, còn chưa tự do đủ, tạm thời không muốn đi vào đó."

Nghe thấy lời nói này khán giả lập tức nhíu mày:

[Mẹ nó, loại người như Lôi Đào sao có thể cũng tham gia chương trình!]

[Đúng vậy, tổ tiết mục cũng không sàng lọc một chút sao? Tội phạm cũng có thể tham gia chương trình?]

[Mặc dù là vậy, Lôi Đào quả thật là tinh tặc, nhưng thân phận của anh ta cũng là thân bất do kỷ, anh ta làm tinh tặc hoàn toàn cũng là bị lừa bị cưỡng ép, anh ta chưa từng làm chuyện phạm pháp gì cả, bị lừa xong vẫn luông muốn trốn chạy, cuối cùng không chạy được, chỉ có thể giết chết lão đại tinh tặc tiền nhiệm, cuối cùng còn chủ động đi đầu thú, anh ta cũng coi như chưa phạm tội ác tày trời gì đi?]

[Quả thật không tính, thậm chí còn vì anh ta chủ động tự thú, còn giúp liên bang giải quyết một phiền phức lớn.]

[Nhưng anh ta nhìn rất hung dữ!]

[Tôi thật sự sợ anh ta sẽ xung đột với Hữu Hữu.]

[Tống thiếu tướng! Hữu Hữu có nguy hiểm! Mau đến.]

Diệp Tả Dữu nhàn nhạt liếc nhìn ba người họ một cái, nói với Hạ Lỗi: "Chúng ta quay lại trước đi."

Hạ Lỗi cũng không muốn xung đột với 4 người trước mặt, gât đầu xoay người muốn nâng cây khô đi.

Lại không ngờ Khang Tuấn Trúc lúc này đột nhiên bước lên, ngăn trước mặt Diệp Tả Dữu: "Cậu chính là Diệp Tả Dữu?"

Diệp Tả Dữu không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái.

Thiếu niên trước mặt gương mặt xinh đẹp, làn da trắng còn có một tầng mồ hôi mỏng, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu càng thêm tinh xảo đồng thời, còn thêm vài phần yếu ớt khiến trong lòng người ta ngứa ngứa.

Khang Tuấn Trúc không nhịn được nuốt nước miếng, vốn dĩ đôi mắt kinh thường nhiều thêm vài phần dục vọng đang kìm nén: "Đừng đi, chúng ta nói chuyện đã."

Trên mặt Diệp Tả Dữu không hề che giấu chán ghét, môi mỏng khẽ mở ra: "Tránh ra."

Khang Tuấn trúc nhìn thấy môi nhạt của cậu, lập tức trong lòng càng ngứa, nụ cười trên khóe miệng càng to lớn: "Tôi nếu như không tránh thì sao?"

[Đm, Khang Tuấn Trúc có phải là có bệnh không?]

[Anh ta cười thật ghê tởm.]

[Hữu Hữu đừng để ý đến anh ta, giữa tuyển thủ không thể xảy ra xung đột!]

Hạ Lỗi ném thân cây khô xuống, đang muốn bước lên, chỉ nghe tiếng 'rầm' một cái, Khang Tuấn Trúc còn đang đứng trước mặt Diệp Tả Dữu thế mà đã nằm dưới đất.

Hạ Lỗi kinh ngạc nhìn kẻ chủ mưu Lôi Đào.

Khang Tuấn Trúc bị đá không hề có chút phòng bị nào, lập tức bị quăng ngã: "Cmn, ai dán đánh lén lão tử...."

Lôi Đào chầm rãi đi đến trước mặt Khang Tuấn Trúc, từ trên cao nhìn xuống liếc anh ta một cái.

Khang Tuấn Trúc lập tức im bặt, anh ta biết tính khí của Lôi Đào, nhanh chóng đứng dậy không nói gì nữa.

Lôi Đào nhìn thấy anh ta lùi về sau, lúc này mới treo lên nụ cười tự mình cho là thiện ý, nhìn Diệp Tả Dữu: "Cậu đừng tức giận với cậu ta, chúng tôi không có ác ý gì, cùng là tuyển thủ, tôi chỉ là rất hiếu kỳ, cậu làm sao có thể thông qua nhiệm vụ cấp S?"

[Tên Lôi Đào này có thể đừng cười nữa không!]

[Anh ta cười dọa người quá đi!]

[Bốn người bọn họ đều cmn như tên bệnh thần kinh vậy.]

[Hữu Hữu mau đi đi! Còn có Tống thiếu tướng sao anh còn chưa đến!]

Diệp Tả Dữu không nhìn Lôi Đào, đồng tử lưu ly nhìn chằm chằm Khang Tuấn Trúc đang xoa eo phía sau Lôi Đào, nhàn nhạt mở miệng nói: "Rất đơn giản."

Vừa dứt lời, một ánh hàn quang nhanh đến mức khó bắt được, chỉ nghe 'hưu' một tiếng, một cây chủy thủ thế mà trực tiếp cắm thẳng vào dưới chân Khang Tuấn Trúc.

Tiếng thét đã đến bên miệng Khang Tuấn Trúc rồi, lại bị anh ta hung hăng ép xuống, biến thành một câu: "Đm, cậu có bệnh à?"

Diệp Tả Dữu vòng qua Lôi Đào, đi thẳng đến trước mặt Khang Tuấn Trúc, khom lưng rút chủy thủ ra, nói tiếp: "Cứ như vậy, là có thể thông quan rồi."

Lôi Đào cười rồi.

Chủy thủ trên tay Diệp Tả Dữu lại kéo lên đạo hàn quang âm u, Khang Tuấn Trúc nhìn thấy có chút sởn tóc gáy khó hiểu, anh ta không nhịn được lùi về sau một bước.

Trong mắt Diệp Tả Dữu lướt qua một tia cười nhạo: "Sợ cái gì?"

Khương Tuấn Trúc tức đến mặt đỏ bừng: "Tôi nào có sợ?"

"Anh tốt nhất bây giờ rút khỏi thi đấu đi," Diệp Tả Dữu ngữ khí rất chân thành, nhìn khí đen trên đầu anh ta đã chuyển hóa thành tử khí, "nếu không sẽ chết đó."

Nếu như không phải Lôi Đào còn ở đây, Khang Tuấn Trúc đã tức đến giậm chân, chỉ nhìn thấy anh ta đến cổ cũng đỏ: "Mày cmn nguyền rủa tao?"

Diệp Tả Dữu không để ý đến anh ta, cậu đã có lòng tốt khuyên nhủ, không nghe lời cậu cũng không còn cách nào khác.

Cất xong chủy thủ, Diệp Tả Dữu xoay người đi đến bên cạnh cây khô, dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Lôi Đào, chỉ dùng một tay phải đã có thể nhẹ nhàng nâng thân cây khô mà Hạ Lỗi còn phải dùng hai tay nâng lên.

"Đi thôi." Diệp Tả Dữu nói.

Hạ Lỗi hung hăng trừng mắt 4 người họ một cái, lúc này mới đi theo.

Lôi Đào nhìn bóng lưng Diệp Tả Dữu đi xa dần, trong mắt hiện lên ý cười nhạt: "Thú vị, Đỗ Chu, nhìn ra cái gì không?"

Đỗ Chu đẩy đẩy mắt kính trên mặt, ăn ngay nói thật: "Cậu ta quả thật là có chút gì đó."

"Vậy xem ra chúng ta đánh giá thấp cậu ta rồi." Lôi Đào thấp giọng nói.

Đỗ Chu thần sắc cũng có chút nghiêm túc: "Quả thật cần chú ý."

Khang Tuấn Trúc vẫn còn đắm chìm trong lời 'nguyền rủa' vừa nãy của Diệp Tả Dữu anh ta tức giận trong lòng, anh ta hung tợn mắng một câu: "Có chút gì đó thì đã sao? Còn không phải là vịt dựa vào đàn ông để thăng cấp à? Tôi......"

"Im miệng!" Lôi Đào quát.

Khoang Tuấn Trúc nói: "Tôi vốn dĩ không có nói sai, cậu ta...."

Thịnh Hào kéo Khang Tuấn Trúc, cho anh ta một ánh mắt.

Khang Tuấn Trúc lúc này mới không tình không nguyện im miệng.

Trong rừng cây lập tức im lặng như ve sầu mùa đông, Lôi Đào đột nhiên cười lên, đưa tay ôm bả vai Khang Tuấn Trúc: "Tiểu Khang, trước đây tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta ra tù rồi, sẽ không còn là tinh tặc nữa, đừng có đem những trò trước đây chuyển đến trước mặt lão tử, nhớ kỹ chưa?"

Khang Tuấn Trúc đánh rùng mình, một lúc sau mới gật đầu: "Tôi......nhớ kỹ rồi."

Diệp Tả Dữu và Hạ Lỗi vừa chuyển thân cây gỗ ra khỏi rừng cây, đã nghe thấy một âm thanh thông báo vang lên:

[Chúc mừng nhóm tuyển thủ Lôi Đào, Đỗ Chu, Thịnh Hào, Khang Tuấn Trúc thành công đến được tọa độ vị trí!]

Hạ Lỗi nhíu mày: "Quả nhiên là Lôi Đào."

Tống Dục An nghe thấy âm thanh thông báo dừng động tác lại.

"Lôi Đào," Tạ Nghị nhíu mày, "Tôi nghe nói anh ta không phải là người dễ ở chung, thế mà còn có đồng đội."

Trương Minh tiếp lời: "Đồng đội của anh ta giống anh ta, trước đây đều là tinh tặc.

"Khó trách." Tưởng Mông gật đầu.

Tống Dục An nói: "Chúng ta sau này cố gắng đừng xảy ra xích mích với bọn họ."

Những người khác sôi nổi gật đầu.

"Hai người họ về rồi!" Trương Minh nói, "Ấy, phía sau bọn họ là......"

Tống Dục An lập tức nhìn sang, anh hơi nheo mắt lại: "Là Lôi Đào bọn họ."

"Qua đó đón một chút." Tạ Nghị đặt đồ trong tay xuống.

Tống Dục An lại nhanh hơn hắn một bước đi về phía Diệp Tả Dữu.

"Đưa tôi." Tống Dục An nhận lấy thân cây khô trong tay Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu cũng không khách khí với anh, lập tức đưa cho anh.

Kéo cây khô về nơi đóng quân, những người khác đều ngồi xuống bóc vỏ cây.

Lôi Đào bon họ đi rất chậm, từ xa xa nhìn thấy một ngôi nhà gỗ có hơi to, trên mặt bốn người họ cũng lộ ra vẻ mặt chấn kinh.

Ngoài dự liệu của Diệp Tả Dữu là, bọn họ không hề chủ động đến kiếm chuyện, mà là tìm một nơi hơi xa nơi đóng quân nghỉ ngơi.

Sắc trời dần tối, vỏ cây cuối cùng đã bóc xong.

Nhân lúc tia sáng cuối cùng, Trương Minh và Tưởng Mông đem vỏ cây trải lên nóc nhà, cuối cùng còn tìm thêm cỏ khô trải lên.

"Như vậy là hoàn mỹ rồi!" Một thảm cổ khô đắp lên xong, Trương Minh vừa ý phủi phủi tay.

"Mau đi vào nhìn xem!" Lý Phong kích động nói.

"Ấy, đợi tôi với, mọi người sao lại đi vào cả rồi?!" Trương Minh nhìn mấy người biến mất ở bên ngoài, toàn bộ vọt vào trong phòng.

Anh ta cũng trèo xuống, lập tức nhảy vào trong.

Phòng gỗ vừa mới làm xong còn có một mùi thanh mát thuộc về mùi cây mới, Tạ Nghị lấy đèn ra quét một vòng bên trong, mọi người cũng nhìn thấy rõ toàn cảnh bên trong.

Sàn nhà gỗ tất cả điều là dùng ghép bằng gỗ, giẫm lên có chút không bẳng phẳng, nhưng lúc này bên được trải bằng da động vậy, giẫm lên vô cùng mềm mại thoải mái.

Diệp Tả Dữu quét mắt một cái, còn nhìn thấy da gấu hung tàn.

[Ôi trời ạ, thế mà còn có cửa sổ!]

[Mọi người lẽ nào không phát hiện ra bên trong còn có ghế?]

[Nhìn thấy rồi!]

[Cho nên bọn họ thật sự là đến sinh tồn nơi hoang dã à?]

[Đáng ghét, đây nào có là sinh tồn nơi hoang dã, đây là đến hưởng phúc!]

[Hình như là còn thiếu một nổi lẩu.]

[Ngày đông ở trong phòng như vậy nấu một nồi lẩu chắc chắn sẽ rất thoải mái!]

"Muốn ăn lẩu quá!" Tạ Nghị cũng có cảm thán như vậy.

Diệp Tả Dữu nhìn hắn một cái: "Nhưng không có thịt bò."

Lẩu mà thiếu thịt bò, vui vẻ liền mất đi một nửa.

Tạ Nghị không nhịn được cười ra tiếng: "Cậu nói như vậy, giống như là chúng ta có thịt bò là có thể ăn lẩu vậy."

Trương Minh cũng thở dài: "Đúng vậy, có thịt bò cũng không thể ăn, lấy đâu ra gia vị lẩu?"

Diệp Tả Dữu: "Tôi có mà."

"Đúng vậy, không có gia vị lẩu..." Tưởng Mông sửng sốt, "Đợi đã, cậu nói cái gì?"

Tống Dục An cũng kinh ngạc nhìn Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu cầm ba lô của mình lên, tìm bên trong một chút, lấy ra một túi gia vị lẩu, ngữ khí bình thường lặp lại lần nữa: "Tôi có gia vị  lẩu."

Người cả phòng đồng loạt vây lại.

Trương Minh run rẩy cầm túi màu đỏ lên, kiểm tra nửa ngày, hai mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy: "Thật, thật sự là gia vị lẩu!"

Tạ Nghị: "Đm."

"Cậu thế mà còn mang gia vị lẩu!" Lý Phong, Tưởng Mông đồng thanh nói.

Diệp Tả Dữu: "Chương trình cũng không có quy định là không cho phép, cho nên tôi đem thôi."

Những người khác: "......"

Ngầu vẫn là Diệp Tả Dữu ngầu.

Diệp Tả Dữu rốt cuộc là còn đem lại cho người khác bao nhiêu bất ngờ nữa?

Trong mắt Tống Dục An đầy ý cười, anh ấn lồng ngực hơi nóng lên, nhìn đám người Tạ Nghị: "Lúc trưa chúng ta ăn hải sản cũng không còn lại bao nhiêu, cho nên mọi người tiếp tục chuẩn bị nằm tiếp sao?"

"Tôi đi tìm đàn bò rừng!" Lý Phong đứng lên nói.

"Tôi đi cùng anh." Hạ Lỗi kinh nghiệm đi săn phong phú hơn Lý Phong, hai người bon họ đi còn có có thể đảm bảo cho nhau.

Hai người nói xong lập tức cầm đồ chạy ra ngoài, chỉ sợ tối rồi chậm trễ việc ăn lẩu.

Trương Minh hai mắt sáng quắc nhìn Tưởng Mông: "Tôi và anh đi ra bờ biển, tôi nhớ ở đó còn có bào ngư! Lại nhìn xem có bắt thêm được hai con cá biển không."

Tưởng Mông nói: "Tốt nhất là bắt một con tôm hùm."

Tạ Nghị nói: "Còn tôi thì sao?"

Diệp Tả Dữu: "Ăn rau không?"

Tống Dục An nói: "Đi thôi."

7 người phân công công việc xong, toàn bộ xuất phát đi tìm nguyên liệu.

Tổ tiết mục ở cách vách nghe thấy động tĩch, không nhịn được hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Phó đạo diễn nói: "Tôi nghe nói là bọn họ muốn ăn lẩu?"

"Gia vị lẩu ở đâu ra?" Mạnh Chính Hào hỏi, "hay là nói định ăn lẩu canh suông?"

Phó đạo diễn không nhìn thấy máy theo dõi, nhún vai: "Ai mà biết, có điều bữa tối hôm nay của chúng ta lại là dịch dinh dưỡng à?"

Mạnh Chính Hào lật tìm một dịch dinh dưỡng mùi vị dâu tây ngửa đầu uống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vì để không kích thích đến tuyển thủ, chúng ta trước tiên phải học cách nhận nhịn."

Bốn người Lôi Đào bên kia cũng nghe thấy động tĩnh.

"Muộn như vậy rồi, bọn họ đi đâu vậy?" Thịnh Hào hỏi.

"Đi theo xem xem?" Đỗ Chu đề nghị.

Lôi Đào đúng dậy: "Hẳn là đi săn, đúng lúc tôi cũng đói rồi, chúng ta đi xung quanh xem xem."

Hơi dừng một chút, anh ta nhìn Khương Tuấn Trúc: "Cậu đi cùng với tôi."

Khang Tuấn Trúc vừa định chuẩn bị đi theo ba người Diệp Tả Dữu, nghe thấy lời này bước chân hơi khựng lại, lộ ra nụ cười thuận theo: "Được."

Ba người Diệp Tả Dữu lại đi vào rừng cây, mặt cỏ ở đây ẩm ướt, là thiên đường của các loại nấm.

Chỉ là muốn từ trong đông đảo nấm chọn ra nấm không có độc, vẫn cò chút phí sức.

Có điều có Diệp Tả Dữu ở đây, tất cả đều trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Không bao lâu sau, bọn họ hái được một giỏ nấm, Diệp Tả Dữu thậm chí còn phát hiện được xương xỉ, toàn bộ đều bị cậu hái cho vào giỏ.

Trên đường đi về, bọn họ đến bờ sông một chuyến, rửa sạch nấm và dương xỉ, lại lấy nước sạch cần dùng về.

Về đến nhà gỗ, Tạ Nghị đã nhóm lửa xong, còn dùng đá đắp thành một cái bếp đơn giản.

Mấy ngày nay không tính là lạnh, nhóm lửa ở bên ngoài.

"Không biết qua khoảng thời gian này có hạ nhiệt độ không, nếu như hạ nhiệt độ có thể dùng bùn đất để tạo một cái bếp ở bên trong." Tạ Nghị vừa nói, vừa nhấc nồi bên cạnh lên, đặt lên bếp, sai đó quay đầu nhìn Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu buồn cười đưa gia vị lẩu cho hắn.

Cho nguyên liệu lẩu vào nồi, Tống Dục An cũng thêm một nước vào nồi.

Còn chưa đợi nước nấu sôi nguyên liệu lẩu, bọn họ đã ngửi thấy mùi hương thuộc về sự vui vẻ hạnh phúc rồi.

Tạ Nghị nuốt nước miếng: "Mẹ nó, tôi có thể lập tức uống nước canh được luôn."

Nồi vừa nấu sôi, mùi hương tỏa ra khắp nơi.

Trương Minh và Tưởng Mông chính vào lúc này cũng quay lại.

"Tôi từ phía xa đã ngửi thấy mùi rồi!" Trương Minh thèm thuồng thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

Tưởng Mông đem ba con cá biển đặt bên cạnh, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm nồi lầu đang sôi sùng sục: "Chúng ta còn đợi bọn họ sao?"

Tạ Nghị liếc anh ta một cái: "Anh nói xem?"

Tưởng Mông tiếc nuối thở dài một tiếng.

Trương Minh cũng đã xử lý bào ngư ở biển hết rồi: "Vậy chúng ta nấu mấy con bào ngư trước? Thì...." Anh ta nuốt nước miếng, "thì thay bọn họ nếm thử mùi vị."

Diệp Tả Dữu cũng nói: "Nấu đi."

"Còn đợi cái gì nữa?" Tạ Nghị cũng sớm đã không chờ được nữa.

Bào ngư tươi mới bỏ vào nồi, dầu ớt nước canh lẩu lập tức bao lấy nó, chỉ cần nhúng mười mấy giây, là có thể gắp lên thưởng thức rồi.

"Tôi... không khách khí nữa nhé!" Trương Minh gắp bào ngư thuộc về mình lên, thậm chí còn không thèm thổi, cho ngay vào miệng.

Bào ngư giòn mềm thơm ngon ngấm nước lẩu, lập tức tan ra trong miệng, hai mắt anh ta lập tức đỏ mắt, nghĩ cũng không thèm nghĩ quỳ một chân xuống, vươn tay ra với Diệp Tả Dữu: "Diệp Tả Dữu! Từ hôm nay trở đi cậu chính là thần của tôi!"

Tưởng Mông vừa bỏ bào ngư vào miệng, đã bị sặc ho khụ khụ.

Đàn mạc càng cười đến không được:

[Trương Minh! Có thể có chút tiền đồ không!]

[Nhìn thấy bọn họ ăn lẩu, tôi cũng thèm quá!]

[Được rồi, tôi đã đặt hàng, một bên ăn lẩu một bên xem phát song trực tiếp.]

Tổ tiết mục bên kia:

Phó đạo diễn u oán nhìn Mạnh Chính Hào: "Không phải là nói nước canh suông sao?"

Mạnh Chính Hào càng tức giận, anh ta 'rầm' một tiếng ném dịch dinh dưỡng mùi dâu tây sang một bên: "Tôi sao lại không biết có người tham gia sinh tồn hoang dã còn mang theo gia vị lẩu!? Nếu không phải là vì suy nghĩ đến tâm trạng của tuyển thủ, tôi...mẹ nó, sớm biết chúng ta đã mang máy túi gia vị lẩu rồi!"

Ăn cái gì mà dịch dinh dưỡng, bọn họ cũng không phải là đến sinh tồn nơi hoang dã!

Còn có Diệp Tả Dữu, cậu ra rốt cuộc còn mang những thứ gì nữa!

Sao lại vừa có gia vị nướng lại còn cả gia vị lẩu nữa thế?!

Đến hoang dã sinh tồn không thể mang theo ít đồ đạc thôi sao!

Còn về tiểu đội bốn người bên kia.

Lôi Đào thỉnh thoảng ngửi được mùi lẩu thổi tới, nhìn thịt thỏ nướng đen thùi lùi trước mặt, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đỗ Chu đẩy đẩy mắt kính, khuyên nhủ nói: "Anh Đào, tốt xấu gì thì cũng ăn một chút đi."

Lôi Đào cầm một con thỏ lên, hung hăng cắn một miếng: "Khang Tuấn Trúc đâu? Cậu ta chạy đi đâu rồi?"

Thịnh Hào nói: "Anh ta nói bên kia có biển, đã chạy qua bên đó xem rồi.

Lôi Đào cũng không hỏi thêm nữa.

Nồi lẩu lại sôi sùng sục trong ngồi gần nửa tiếng nữa, giữa lúc đó Tạ Nghị sợ mình và những người khác thèm thuồng, còn có ý bưng nồi xuống.

Không dễ gì mới đợi được Hạ Lỗi và Lý Phong quay lại, ánh mắt mấy người nhìn hai người họ có chút u oán.

"Nhanh lên!" Tạ Nghị rống.

Trương Minh khoa trương: "Tôi thèm sắp chết rồi...."

Nồi lẩu lại được đặt lên bếp, bảy người vây xung quanh ngồi xuống, không chờ được mà cho nguyên liệu chuẩn bị xong vào nồi.

Ăn một miếng thịt bò nhúng xong, Trương Minh thỏa mãn nhắm mắt lại: "Tôi hạnh phúc quá!"

"Tôi vui vẻ quá!" Lý Phong nói xong nhìn Tưởng Mông.

Tưởng Mông: "Tôi vô cùng hạnh phúc."

Diệp Tả Dữu không nhịn được, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ.

Tống Dục An nhạy bén nhận ra điểm này, nghiêng đầu nhìn sang.

Diệp Tả Dữu đúng lúc cũng quay đầu nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Tống Dục An dùng đôi đũa nhiều ra gắp một miếng thịt bò cho cậu.

Diệp Tả Dữu cười: "Cảm ơn."

Tai Tống Dục An đột nhiên có hơi nóng.

Đại khái là lẩu này quá cay, giống như rượu sẽ xông lên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top