Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nguyệt Sắc

"Tiểu Thỏ, sao cô lại đi làm?"

Tiểu Thỏ nhớ đến chuyện ngày hôm qua nhìn Tần Ca ngượng ngùng, là cô làm phiền toái Tần Ca: "Tần Ca, anh muốn đuổi việc tôi sao?"

Tần Ca sửng sốt,

"Đương nhiên không phải, hôm qua cô ngất xỉu, mẹ của bạn trai cô đã nói về sau cô sẽ không đi làm nữa. Tôi tuy là ông chủ của cô, nhưng anh ta là bạn trai cô a, tôi không có quyền ngăn cản anh ta." "Hôm qua cô không có việc gì chứ?"

Không có việc gì? Sao lại không có việc gì, Giản Chính Dương hỗn đản đó làm ra chuyện có lỗi với cô như thế, nhưng cô không thể hận anh, Tiểu Thỏ bất đắc dĩ cười.

"Tôi không sao, Tần Ca, ngược lại ngày hôm qua khiến nơi này hỗn loạn như thế, tôi thật có lỗi." "Cũng không có gì, dọn dẹp một tí là xong."

"Không biết Tiểu Bân thế nào, nghe Tiểu Tình nói anh ta muốn từ chức sao?"

"Ân, ngày hôm qua sau đi đi bệnh viện về cậu ta gọi cho tôi."

Tần Ca nói,

"Chuyện này không liên quan gì tới cô, Tiểu Bân nói muốn nhân lúc còn trẻ muốn ra ngoài thử sức một chút, việc này cậu ta cũng từng nói qua với tôi rồi."

Tần Ca chính là yên lặng an ủi cô không muốn cô áy náy.

Tiểu Thỏ rất cảm kích nhìn Tần Ca: "Tôi đã biết, cảm ơn Tần Ca."

"Không có gì."

Tần Ca cười cười,

"Tôi cứ nghĩ cô cũng sẽ nghỉ làm, thật tốt quá, nếu ngay cả cô cũng nghỉ, chắc siêu thị 24 giờ này phải đổi thời gian buôn bán quá."

Nghe Tần Ca nói vậy Tiểu Thỏ chỉ có thể thấy thật có lỗi mà cười.

Tần Ca nhìn Tiểu Tình đứng bên cạnh,

"Tiểu Tình, cô có thể tan làm rồi, không cần ở lại đâu."

"Được rồi, ông chủ."

Tiểu Tình nhìn hai người cười cười rồi đi ra ngoài.

Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ, có một chiếc ô tô vượt đèn đỏ sắp va vào cô.

Tiểu Tình hoảng sợ tới mức không dám nhúc nhích, hét lên một tiếng chói tai, may mắn chiếc xe dừng kịp lúc ngay trước mặt cô.

"Cô không sao chứ?"

Một người đàn ông trung niên từ trên xe đi xuống lo lắng nhìn cô hỏi. Đàn ông trung niên trải qua mưa gió cuộc đời nên rất có sức sống và từng trải, những chàng trai trẻ tuổi cũng không có được khí chất này. sự nghiệp thành đạt, phong độ nổi bật, tuy không đẹp lắm nhưng hình tượng ổn định này làm không ít cô gái trẻ nảy sinh ảo tưởng. Tiểu Tình thấy người đàn ông lo lắng quan tâm thì mặt liền ửng đỏ:

"Tôi không sao, chỉ là chân có chút run."

Chân run là do bị dọa, cô mặc quần áo đi làm, mặt ửng đỏ, trong mắt có biểu hiện bất an, người đàn ông trung niên rất hiểu ý mà cười, giúp cô đứng lên.

"Tôi mang cô đến bệnh viện xem một chút. cô xinh đẹp trẻ trung như vậy, nếu có chút sơ sẩy gì, lão già tôi đây không gánh nổi trách nhiệm a."

Tiểu Tình đỏ mặt liếc mắt nhìn người đàn ông, sau đó nhìn đến chiếc xe sang trọng bên cạnh. Nếu cô làm cả đời cũng sợ không mua nổi cái xe này, trong lòng hâm mộ nhỏ giọng nói.

"Ngài không già, tôi cũng không còn trẻ nữa."

"Ha ha, thật không nghĩ tới cô lại nói vậy. Tôi họ Đổng, nếu không ngại cô có thể gọi tôi là anh Đổng, tôi hôm nay sẽ dày da mặt một chút."

Người đàn ông giới thiệu, cẩn thận giúp Tiểu Tình vào xe, thắt dây an toàn cho cô, thuận tiệp đưa danh thiếp. Chủ tịch xí nghiệp Nhuận Phong: Đổng Nhuận Phong. Tiểu Tình đối với các công ty không hiểu biết nhiều, chỉ thấy danh thiếp sang trọng cùng chiếc ô tô đẹp đẽ mà cô đang ngồi, Đổng Nhuận Phong lại nho nhã ôn hòa, Tiểu Tình cười ngọt ngào.

"Anh Đổng, nếu tôi đã gọi anh như vậy thì anh gọi tôi Tiểu Tình là được."

"Ha ha, tốt, Tiểu Tình."

Đổng Nhuận Phong biết nghe lời phải,

"Tiểu Tình năm nay bao nhiêu tuổi?"

"22."

"22 a, quả nhiên là tuổi trẻ đầy sức sống, anh quả nhiên đã già, hơn Tiểu Tình gấp đôi nha."

Đổng Nhuận Phong cảm thán.

"Anh Đổng mới có bốn mấy tuổi?"

Tiểu Tình có chút kinh ngạc nhìn Đổng Nhuận Phong,

"Một chút cũng không giống, em còn nghĩ anh mới có ba mấy tuổi."

"Ha ha, Tiểu Tình đang an ủi anh sao, nghe cũng thật thoải mái a."

Đổng Nhuận Phong cười ha ha, thanh âm sang sảng.

"Đúng rồi, Tiểu Tình anh thấy em mặc quần áo này, làm việc gần đây sao?"

Thấy Đổng Nhuận Phong nhắc tới công việc của mình, Tiểu Tình đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, "Ân, làm nhân viên thu ngân ở một siêu thị nhỏ, nhưng chỉ làm tạm thời thôi."

"Như vậy a, Tiểu Tình có học qua đại học không?"

"Trường đại học."

"Ân, tốt nghiệp đại học lại đi làm nhân viên thu ngân siêu thị thật lãng phí. Thế này đi, anh vừa vặn muốn tuyển một thư kí, Tiểu Tình có hứng thú đến công ty anh làm không?"

Tiểu Tình nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia mừng như điên,

"Thật vậy chăng? Nhưng là, em không có kinh nghiệm làm thư kí."

"Ha ha, học dần là được, quan trọng anh thấy em rất thông minh, chỉ cần có người hướng dẫn thì tin chắc rất nhanh sẽ làm tốt. Như vậy đi, nếu em đến công ty anh làm thư kí, một tháng tiền lương là sáu ngàn, cùng với các phúc lợi khác, đây là tiền lương của nhân viên chính thức. Tiểu Tình mới đến, em sẽ thực tập một tháng, sau đó nhìn khả năng của em sẽ cân nhắc đi lên làm chính thức, lương thực tập là ba ngàn."

Tiểu Tình có chút rung động, sau khi làm chính thức là sáu ngàn còn có phúc lợi, tương đương với tiền lương cô làm ở siêu thị trong ba tháng a. Cho dù thực tập thì tiền lương cũng đã ba ngàn, vẫn nhiều hơn ở siêu thị, Tiểu Tình tính toán một chút liền gật đầu.

"Được rồi, em muốn thử một lần, nhất định không làm anh Đổng thất vọng."

"Ha ha, quả nhiên người của anh thật không tầm thường."

Đổng Nhuận Phong rất vừa lòng nhìn Tiểu Tình. Bởi vì ba chữ 'người của anh' của Đổng Nhuận Phong mà Tiểu Tình đỏ mặt quay đầu ra ngoài cửa xe.

Trước kia cô không có cơ hội quen biết kẻ có tiền, nay một kẻ có tiền lại dâng đến tận cửa. Tuy rằng trung niên, nhưng khí chất nho nhã, kinh tế mạnh, kinh nghiệm phong phú lại thành thục ổn định, cô càng thích.

Cầm danh thiếp trên tay, cô quyết định đồng ý làm thư kí cho Đổng Nhuận Phong cũng có nguyên nhân. Thư kí cũng có phân loại, một loại là thư kí thực sự cần tài năng giúp ông chủ xử lí công việc, loại kia hiểu ngầm chính là 'thư kí riêng'.

Tiểu Tình cũng không phải kẻ ngốc, cô biết bản thân không có năng lực gì để người ta mời làm thư kí. Lúc cô đồng ý thì cô chỉ biết, vận mệnh mình bây giờ bắt đầu thay đổi...

Giây phút Tiểu Tình đem vận mệnh của mình thay đổi thì di động Tiểu Thỏ vang lên, là của Giản Chính Dương. Cô không muốn nhận nên ngắt máy, không quá 1 phút sau, anh lại nhắn tin đến, chỉ có hai chữ ngắn ngủn: Cứu anh.

Tiểu Thỏ thấy bất an trong lòng, sắc mặt tái nhợt, Tần Ca quan tâm hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Tiểu Thỏ lấy lại bình tĩnh, đi ra cửa gọi cho Giản Chính Dương. Bên kia nhận điện, Tiểu Thỏ quan tâm hỏi.

"Giản Chính Dương, anh đang làm gì vậy?"

"...... Tiểu Thỏ ~"

Bên kia im lặng trong chốc lát mới truyền ra một âm thanh mỏng manh. Tim Tiểu Thỏ nhảy lên đến cổ họng.

Không được, cô phải trở về nhìn một chút .

Lúc ra đi, ánh mắt tuyệt vọng của Giản Chính Dương khiến cô không an tâm.

"Tần Ca, tôi muốn ra ngoài một chút."

Tần Ca nhìn sắc mặt Tiểu Thỏ không hỏi gì chỉ gật đầu nói:

"Đi đi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi tôi, đừng ngại."

"Cám ơn."

Tiểu Thỏ cảm kích gật gật đầu, nhanh chóng chạy về tiểu khu đối diện. không biết quan hệ với bạn trai vẫn tốt đẹp hay đã xảy ra chuyện gì, Tần Ca nhìn thân ảnh Tiểu Thỏ chạy đi, không tiếng động thở dài, chỉ mong đứa nhỏ lương thiện này có thể đi đến hạnh phúc. ­

Hết chương 35­

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top