Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nguyệt Sắc

Tiểu Thỏ toàn lực dọn dẹp nhà cửa vì không muốn Giản Chính Dương động tay động chân.

Sau khi hoàn tất cô mệt mỏi toàn thân, xương sống thắt lưng đều đau, quả nhiên chưa già đã yếu, cô vỗ thắt lưng tự giễu bản thân mình càng lúc càng vô dụng.

"Bảo bối, em không sao chứ, để anh giúp em."

Thấy Tiểu Thỏ mệt như vậy, Giản Chính Dương nhíu mày, lần đầu tiên đối với thói quen đập phá khi nổi giận của m ình chán ghét.

"Không cần, tay anh không được cử động mạnh, em cũng không muốn thấy anh chảy máu."

Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương đang hối hận thì nắm thời cơ mà giảng dạy.

"Lần sau nếu tức giận có thể mang gối hay búp bê vải ra xả giận, không được đập phá đồ đạc như vậy nữa. Những thứ này có hư hỏng thì mua lại được, nhưng nếu anh có chuyện gì thì em biết làm sao?"

Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ, gật gật đầu,

"Ân."

"Chúng ta hứa nhé?"

Tiểu Thỏ thừa thắng xông lên ôm Giản Chính Dương ôn nhu nói:

"Sau này không vui phải nói cho em biết, không được để trong lòng. Muốn xả giận có thể hét to, có thể nghe nhạc hoặc vận động, nếu muốn đập phá gì đó thì lấy gối hay búp bê vải, không được thấy gì phá đó, càng không được làm mình bị thương, được không?"

"......"

"Bởi vì anh bị thương, em sẽ đau lòng."

Tiểu Thỏ nước mắt lưng tròng nhìn Giản Chính Dương, chỉ vào trái tim mình,

"Nơi này rất đau, khi mẹ mất em cũng không sợ hãi như vậy, nhưng hôm nay em thật sự rất hoảng loạn. Tuy rằng chúng ta quen biết không lâu, nhưng vị trí của anh trong tim em rất lớn, em không muốn anh bị bất cứ tổn thương nào, nếu được em hi vọng người bị thương là em mà không phải anh, anh có hiểu không?"

Giản Chính Dương vì Tiểu Thỏ thổ lộ mà kinh ngạc. anh nghĩ anh đã để lộ ra tính xấu của bản thân, Tiểu Thỏ nhất định sợ hãi anh, nhất định tìm cơ hội rời xa anh. Anh vốn hạ quyết tâm cho dù có chết cũng đem Tiểu Thỏ cột vào người nhưng thật không ngờ cô một chút cũng không sợ hãi lại còn nói những lời như vậy. Giản Chính Dương chưa từng cảm động như vậy.

Lúc nhỏ bởi vì tính tình quái gở không thể khống chế hành vi, anh không có bạn bè, ngoại trừ mẹ và ông bà ngoại thì những người khác đều xem anh như quái vật, khinh thường anh, cách xa anh. Khi trưởng thành, dáng vẻ xinh đẹp của anh khiến nhiều người có hảo cảm, nhưng khi biết bệnh của anh lại sợ hãi tránh xa. Tiểu Thỏ là người đầu tiên, dù không có quan hệ huyết thống vẫn đối xử tốt với anh. Giản Chính Dương cảm thấy mũi ê ẩm, rốt cuộc nhịn không được.

"Tiểu Thỏ, em có biết mình đang nói gì không?"

"Em biết."

Tiểu Thỏ cười gật đầu.

"Không, em không biết. Đây không phải là do tính tình của anh không tốt, mà do anh không khống chế được bản thân, lúc nhỏ anh còn mắc bệnh rất quái gở..."

"Đừng nói nữa."

Tiểu Thỏ dùng tay ngăn miệng của anh:

"Trước đây em đã nói, chỉ cần anh không phụ em, em nhất định sẽ không phụ anh."

Giản Chính Dương kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ, đột nhiên nắm lấy bàn tay của cô trên miệng anh, một tay vòng qua thắt lưng cô cúi đầu hôn xuống.

"Tiểu Thỏ......"

Lần này Giản Chính Dương không dùng nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn mà chỉ để môi mình chạm vào môi Tiểu Thỏ, không nhúc nhích, một lúc lâu mới buông ra.

Sau đó cứ yên lặng kêu tên cô, ôm chặt vào ngực. Anh không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động để đáp lại Tiểu Thỏ, sẽ toàn lực bảo vệ cô suốt cuộc đời. Cảm nhận được Giản Chính Dương đang xúc động, Tiểu Thỏ không nói lời nào, yên lặng ôm anh. Có bệnh thì sao, chỉ cần cô và anh thấy hạnh phúc thì tất cả đều không quan trọng, không phải sao?

"Chính Dương, cẩn thận tay anh."

"Không có việc gì, anh sẽ không làm mình bị thương."

Giản Chính Dương cười cười, ôn nhu nói bên tai Tiểu Thỏ,

"Bởi vì em nói em sẽ đau lòng, như vậy thì anh càng đau hơn."

Tiểu Thỏ hé miệng cười,

"Ân."

Bế cô trong chốc lát, Giản Chính lại xấu tính không muốn tách ra.

Tiểu Thỏ buồn cười lấy mũi chạm vào mũi anh vô cùng thân thiết.

"Được rồi, đã không còn sớm, anh buông ra em nấu cơm cho anh ăn, được không?"

"Được."

Giản Chính Dương gật đầu, cười tủm tỉm nói,

"Đợi tay anh lành lại, sau này mỗi ngày đều làm cơm cho em ăn."

"Ân."

Chỉ nấu ăn cho hai người không làm khó được Tiểu Thỏ, hơn nữa đồ ăn trong tủ lạnh của Giản Chính Dương lại tràn đầy, cô rất mau chóng bắt tay vào làm cơm. Cơm là giữa trưa còn lại, Tiểu Thỏ đứng trong bếp xào rau, Giản Chính Dương lại đứng ở cửa bếp nhìn cô, được người yêu nhìn chăm chú cảm giác cũng thật tốt. cô đột nhiên nhớ lại vì sao ngày đó Giản Chính Dương nhất định bắt cô nhìn anh nấu cơm.

Mang đồ ăn bày lên bàn, hai người ngọt ngào thân mật ăn cơm, Giản Chính Dương bị thương tay trái nên không ảnh hưởng gì đến việc ăn cơm. Vừa ăn Tiểu Thỏ vừa nói chuyện với anh.

"Ngày mai em sẽ về nhà thu dọn thêm một ít đồ. Nếu em ở cùng với anh, căn phòng kia để không rất lãnh phí, em muốn cho thuê, anh cảm thấy sao?"

"Được."

Chỉ cần cô không trở về nơi đó, việc gì anh cũng đồng ý.

"Ân, quyết định như vậy."

Giản Chính Dương sảng khoái đáp ứng như vậy Tiểu Thỏ cũng rất vui. Hiện nay cô không còn đi làm, phòng ở tuy rằng đã cũ nhưng vẫn còn rất tốt, nếu có thể cho thuê hàng tháng thu một ngàn thì cũng tốt. Hai người chưa ăn xong thì chuông cửa vang lên, Tiểu Thỏ đứng dậy:

"Để em mở cửa."

"Ân."

Giản Chính Dương vẫn ngồi như đại gia, căn bản không định đứng dậy. Tiểu Thỏ mở cửa, là bà Giản, cô vạn phần xấu hổ cười:

"Xin chào, dì Giản."

Bà Giản một chút cũng không để ý đến sự xấu hổ của cô, vui vẻ kéo Tiểu Thỏ đi vào, vừa thấy bàn cơm thì có chút bất mãn.

"Sao lại ăn sơ sài vậy, còn nữa, trễ như vậy mới ăn cơm, sẽ dễ bị bệnh a."

Đang nói, bà thấy tay của Giản Chính Dương, nhất thời kinh hãi chạy qua xem, trên băng gạt còn có máu, sắc mặt thay đổi trừng mắt với Tiểu Thỏ.

"Đây là có chuyện gì?"

Tiểu Thỏ bị bà Giản dọa thì sợ hãi,

"Con, con......"

"Mẹ làm gì thế?"

Giản Chính Dương một phen hất tay bà Giản ra, bước đến trước mặt Tiểu Thỏ ôm cô vào trong ngực: "Ai cho mẹ mắng cô ấy, không được mắng."

"Con......"

Bà Giản thấy con bảo vệ Tiểu Thỏ như vậy thì tức giận

Tiểu Thỏ trong lòng có chút buồn rầu. cô nghĩ bà Giản là người vô tư, không nghĩ tới thấy Giản Chính Dương bị thương, không làm sáng tỏ mọi thứ đã trách cứ cô, điều này làm lòng có khoảng cách với bà. Khi Giản Chính Dương chạy đến ôm cô, trong lòng cô rất cảm động.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh luôn ở bên cô là được, nghĩ đến đây Tiểu Thỏ khôi phục tâm trạng, vỗ nhẹ lưng Giản Chính Dương, nói anh biết cô không có việc gì.

"Bảo bối, lại đây ăn cơm, đừng để bị đói."

Giản Chính Dương mặc kệ bà Giản, quay đầu ôn nhu nói với Tiểu Thỏ. Tiểu Thỏ vốn lương thiện, nhưng có người chọc cô mất hứng thì cô cũng rất bốc đồng.

Ví dụ như hiện tại, cô đột nhiên bị bà Giản rống lên như thế, nhìn thấy bà bị Giản Chính Dương làm xấu hổ, đáng nhẽ cô nên làm một cô gái ngoan ngoãn lương thiện mà đứng ra hòa giải. Nhưng không, cô yên lặng theo Giản Chính Dương trở về bàn ăn cơm.

Thấy động tác của Tiểu Thỏ, bà Giản không thể tin được, dù sao Giản Chính Dương cũng chưa bao giờ hòa nhã với bà, bà cũng đã quen.

Nhưng không ngờ tới Tiểu Thỏ ôn nhu lương thiện như vậy cũng làm bà khó xử.

­Hết chương 38­ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top