Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uh, g-gì cơ?" là điều duy nhất Beomgyu có thể lắp bắp. Đôi mắt của anh mở to, cũng như của Kai, người há hốc mồm, không ai trong số họ có thể tin những gì Hyeon vừa nói.

"Không phải hôn là đặt môi mình lên môi người khác sao?" nhóc nói, nghiêng đầu bối rối.

Beomgyu không biết mình có nên không, nhưng anh vẫn gật đầu một cách chậm rãi. Anh liếc nhìn Kai, người vừa liếc lại anh với vẻ mặt không thể tin được.

"Vậy thì con thấy bố và Taehyun-ah đã làm điều đó!" Hyeon nói, quay trở lại chủ đề đó. "Tại sao thế?"

"Uh, H-Hyeonie, có lẽ cháu chỉ đang tưởng tượng thôi," Kai chen vào, mỉm cười lo lắng sau khi vượt qua cú sốc. "Có lẽ cháu đang thiếu ngủ và rất cần một giấc ngủ bây giờ."

"Uh uh." Hyeon lắc đầu. "Cháu biết cháu đã nhìn thấy gì, chú NingNing."

Alpha trẻ hơn giơ tay và lùi lại một bước. "Anh tự lo chuyện này đi nhé, hyung. Chúc may mắn." Cậu lấy túi của mình từ chiếc ghế dài, nhanh chóng hôn lên trán Hyeon và gửi một nụ cười về phía Beomgyu, trước khi rời khỏi nhà của họ. Thế là chỉ còn lại Beomgyu và Hyeon. Hyeon vẫn đang đợi bố trả lời, trong khi Beomgyu không thể tìm thấy giọng nói của mình.

"C-cái gì?"

"Hai người là bạn trai và bạn gái à?" Đôi mắt của Hyeon mở to.

"K-không." Beomgyu lắc đầu. "Đó là bạn trai và bạn trai, con yêu, nhưng anh và cậu ấy cũng không phải vậy."

Hyeon lại nghiêng đầu. "Tại sao không?"

"C-con cần phải đi ngủ thôi, chàng trai trẻ," Beomgyu nói thay vì đưa ra câu trả lời thích đáng.

"Bố ơi," Hyeon rên rỉ. Nhóc đến chỗ Beomgyu và giữ áo len của anh. "Nói cho con đi mà! Làm ơn." Nhóc quyết định làm nũng thêm và tặng cho bố đôi mắt cún con khét tiếng của mình.

Beomgyu buộc mình phải nhìn đi chỗ khác. "Đã quá muộn rồi, con yêu, và ngày mai con còn phải đi học."

"Con sẽ không đi ngủ cho đến khi bố nói với con," Hyeon gắt gỏng, khoanh tay.

"Hyeon."

"Bố."

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, không muốn nhượng bộ. Beomgyu tin rằng Hyeon có được tính bướng bỉnh từ mẹ nhóc, nhưng thực tế, nhóc nhận được điều đó từ cả hai người. Và đôi khi, Beomgyu không thích điều đó, đặc biệt là khi những tình huống như thế này xảy ra.

"Bố sẽ không lặp lại đâu, chàng trai trẻ," anh nghiêm khắc nói. "Đi ngủ đi."

"Bố luôn nói rằng con sẽ hiểu khi con lớn lên," Hyeon cau mày. "Nhưng làm sao con hiểu được nếu bây giờ bố không nói cho con biết khi con vẫn đang lớn lên?"

Beomgyu thở dài, biết con trai mình có lý. "Bánh bao mật..."

"Làm ơn đi mà, bố?" Hyeon thậm chí còn đan hai tay vào nhau, lại nhìn bố bằng đôi mắt cún con khét tiếng.

Beomgyu thở dài. Anh biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng anh chỉ không ngờ rằng nó lại diễn ra sau buổi hẹn hò thứ hai của anh và Taehyun, đặc biệt là vào lúc 11 giờ 30 tối. Nhưng, cả anh và Hyeon đều mệt mỏi, và hiểu rõ bản thân, Beomgyu biết rằng anh sẽ không có can đảm để làm điều đó sau này. Vì vậy, anh cũng có thể làm điều đó ngay bây giờ.

"Được rồi," anh nói nhượng bộ. Điều đó khiến mắt Hyeon sáng lên. "Chúng ta hãy ngồi xuống cho việc này, con yêu."

"Yay!" Phấn khích hơn bao giờ hết, Hyeon chạy về phía phòng khách, khiến bố nhóc thở dài. Anh đi theo con trai vào phòng khách, và cả hai cùng ngồi xuống đi văng. Không có gì đáng ngạc nhiên (ít nhất là với Beomgyu), Hyeon đang chờ đợi, hơi quá phấn khích, đung đưa chân qua lại.

"Trước khi chúng ta bắt đầu, bố cần hỏi con một điều, con yêu," Beomgyu nói, quay mặt về phía con trai mình.

"Bố muốn hỏi gì ạ?" nhóc hỏi, tự hỏi nó là gì.

"Chà, rõ ràng là con biết rằng từ trước đến nay chỉ có bố, con và chú NingNing phải không," Beomgyu bắt đầu. "Nhưng... ai cũng có mẹ, nên rõ ràng là con cũng vậy. Con có nhớ cô ấy không? Giống như, tất cả?"

"Mẹ?" Hyeon nói, chỉ để chắc chắn thôi.

Beomgyu gật đầu. "Phải. Con có nhớ cô ấy không? Cô ấy là người đã sinh ra con và tất cả."

"Con biết tại sao cô ấy là mẹ của con rồi, bố," Hyeon cười khúc khích, khiến Beomgyu nở một nụ cười nhỏ.

"Thế nào?"

"Cũng được ạ," Hyeon trả lời sau khi suy nghĩ một chút. "Con chỉ nhớ con và mẹ đã cười, nhưng chỉ vậy thôi. Con thực sự không nhớ mấy, bố ạ."

Alpha gật đầu. "Nó có thể hiểu được. Rốt cuộc, cô ấy đã rời đi khi con vẫn còn là một đứa trẻ." Anh chắc chắn sẽ lẩm bẩm phần cuối cùng với chính mình, vì vậy Hyeon sẽ không nghe thấy.

"Tại sao mẹ không ở đây với chúng ta nữa ạ?" Và cuối cùng, Hyeon hỏi câu hỏi triệu đô.

"Đó cũng là điều bố muốn biết đấy, bánh bao mật," Beomgyu nhẹ nhàng nói. Anh biết rằng lừa dối Hyeon sẽ chẳng ích lợi gì-và bên cạnh đó, nhóc xứng đáng được biết sự thật. Ngay cả khi đó là một nửa của nó.

"Mẹ không còn yêu chúng ta nữa sao?" Giọng điệu của Hyeon trở nên u sầu, khiến bố ôm cậu nhóc vào lòng.

"Bố nghĩ cô ấy không còn yêu bố nữa," anh nói. "Bố không nghĩ sự ra đi của cô ấy có liên quan gì đến con đâu, con yêu."

"Nhưng dù sao thì tại sao mẹ lại rời bỏ chúng ta?" Hyeon hỏi với một cái cau mày nhỏ. "Con đã được sinh ra rồi mà, phải không?"

"Mẹ của con đã làm một số điều thực sự đáng ngờ," Beomgyu nói, để diễn đạt một cách độc đáo. "Nhưng tóm lại, tất cả những gì bố thực sự biết là cô ấy đã phản bội chúng ta, và bỏ mặc ta một mình. Đó là lý do tại sao bố nói với con rằng đừng bao giờ lo lắng về cô ấy. Và đừng bao giờ tự trách mình vì sự ra đi của cô ấy. Đó không phải là lỗi của con và sẽ không bao giờ như vậy, bất kể mọi người nói gì. Hiểu chứ?"

Hyeon gật đầu. "Con hiểu rồi, bố. Nhưng cho cùng thì, đó cũng không phải là lỗi của bố."

Trong tất cả những điều Hyeon có thể nói, Beomgyu không mong đợi nhóc nói điều đó. Anh nhìn nhóc với đôi mắt mở to, trong khi Hyeon chỉ có vẻ bối rối không hiểu tại sao bố mình lại có vẻ ngạc nhiên như vậy.

"T-tại sao con lại nói thế?" Beomgyu hỏi.

"Bởi vì, rõ ràng là không phải," Hyeon nói. "Có lẽ mẹ chỉ là một tên khốn."

Điều đó khiến Beomgyu bật cười. "Đó, cô ấy chắc chắn là vậy rồi."

"Bố và mẹ có phải bạn trai và bạn trai không?" Hyeon thắc mắc.

Beomgyu cười khúc khích. "Cái này là bạn trai và bạn gái, con yêu. Nhưng chúng ta đã yêu nhau được vài năm, trước khi kết hôn và có con."

"Thật điên rồ," Hyeon nói với một tiếng thở hổn hển nhỏ. "Đó có phải là lý do tại sao bố đã hôn Taehyun-ah sớm hơn?"

Trái tim Beomgyu rung động khi nhắc đến Taehyun, đặc biệt là khi nhắc đến nụ hôn mà anh và omega đã chia sẻ. Một nụ cười trìu mến nở trên khuôn mặt, và trong khi nhóc hơi bối rối về lý do tại sao bố mình lại cười như vậy, thì Hyeon cũng không thể không mỉm cười.

"Một phần lý do tại sao," Beomgyu cuối cùng cũng trả lời. "Và bố đoán cuối cùng cũng đến lúc con biết điềi đấy, bánh bao mật. Taehyun-ah và bố đang...hẹn hò."

Beomgyu thốt ra những lời đó trước khi anh có thể ngăn mình lại. Tuy nhiên, anh lo lắng nhìn Hyeon để xem phản ứng của nhóc là gì. Trước sự ngạc nhiên của anh, chủ yếu là có sự bối rối trên khuôn mặt của Hyeon.

"'Hẹn hò' có nghĩa là gì ạ?" nhóc hỏi.

Một chút nhẹ nhõm tràn qua Beomgyu. "'Hẹn hò' là khi con đi chơi với người mà mình muốn trở thành bạn trai, bạn gái hoặc bạn đời của mình."

"Và đó có phải là điều mà bố muốn Taehyun-ah trở thành không, bố?"

"Ừ," anh trả lời, lần đầu tiên thừa nhận điều đó với con trai mình. "Con thấy thế nào về điều đó?"

"Không, bởi vì điều đó có nghĩa là Taehyun-ah đang đánh cắp sự chú ý của con," cậu bé gắt gỏng. Nhưng Beomgyu không biết liệu mình có nên cười hay không, vì lần đầu tiên, anh không biết liệu Hyeon có đang đùa hay không. Anh hy vọng đó là cái sau. "Nhưng con thích Taehyun-ah! Nên được thôi." Nhóc nhún vai, mỉm cười với bố.

Một cơn sóng thần nhẹ nhõm tràn qua alpha. "Ồ, bố rất vui vì con không sao với chuyện đó, con yêu." Anh ôm nhóc thật chặt như một dấu hiệu cho thấy anh đã biết ơn như thế nào.

"Bố ơi," Hyeon cố gắng thốt lên. "Con"-thở hổn hển-"không thở được."

"Cảm ơn con," Beomgyu nhẹ nhàng nói khi thả con trai mình ra.

"Vì điều gì ạ?" nhóc hỏi, bối rối một lần nữa.

"Vì đã đồng ý cho bố hẹn hò với Taehyun-ah," Beomgyu nói, vuốt tóc Hyeon ra sau.

"Taehyun-ah rất dễ thương và xinh đẹp mà," nhóc nói với một nụ cười, và Beomgyu gật đầu đồng tình. "Và bố có vẻ hạnh phúc với anh ấy. Nếu bố hạnh phúc, thì con cũng hạnh phúc. Chà, ít nhất thì đó là những gì chú NingNing nói."

Beomgyu cười và kéo con trai lại gần. Nhưng lần này, là hôn lên trán nhóc. "Con chắc chắn là đứa con trai yêu thích nhất của bố."

"Con là con trai duy nhất của bố mà," nhóc cười khúc khích, khiến Beomgyu cũng cười khúc khích theo.

"Con vẫn là yêu thích của bố." Anh nháy mắt nhẹ với nhóc.

Hyeon bật ra một tiếng cười khúc khích khác. "Vậy thì bố là người bố yêu thích của con." Nhóc vòng tay quanh cổ bố và rúc vào người anh để hít hà mùi cà phê dễ chịu.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, không muốn rời ra. Họ bị bao quanh bởi sự im lặng, nhưng đó là một sự im lặng dễ chịu.

Nhưng, khoảnh khắc của họ bị phá vỡ khi Hyeon kéo ra vài giây sau đó.

"Bố ơi, con có một câu hỏi," nhóc nói, nhìn thẳng vào mắt bố.

"Chuyện gì vậy, bánh bao mật?" anh đặt câu hỏi, tự hỏi nó là gì (và hy vọng nó không có gì xấu).

"Điều đó có nghĩa là Taehyun-ah là mẹ mới của con ạ?" Hyeon nói, nghiêng đầu bối rối.

Trong tất cả những gì anh mong đợi Hyeon sẽ hỏi, Beomgyu chắc chắn không mong đợi nhóc hỏi điều đó. Tuy nhiên, anh không thể không bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ trong khi lắc đầu.

"Không," anh trả lời. "Anh ấy không sinh ra con, vì vậy không phải là mẹ của con được. Anh ấy có thể là người bố khác của con nếu con muốn, nhưng anh ấy chỉ là người bố thực sự khác của con nếu bố và anh ấy kết hôn thôi."

Đôi mắt của Hyeon sáng lên. "Vậy hai người nên kết hôn đi! Có thêm một người bố nghe có vẻ vui đấy!"

Beomgyu cười khúc khích. "Vẫn còn hơi sớm cho việc đó, con yêu."

"Tại sao chứ?" Hyun rên rỉ.

"Bởi vì bố mới chỉ hẹn hò có hai lần," Beomgyu than vãn lại. "Dù sao thì, bố đã trả lời tất cả các câu hỏi của con bây giờ, thưa ngài trẻ tuổi. Vì vậy, nào, hãy đặt mông của con vào giường. Đã quá giờ đi ngủ của con rồi."

"Nhưng ngày mai con không phải đi học mà bố," Hyeon phàn nàn, mặc dù nhóc đã đi về phía cầu thang. "Và con không mệt."

"Đôi mắt của con nói cho bố biết điều khác," Beomgyu nói. "Bây giờ hãy ngừng phàn nàn. Con đánh răng chưa?"

.

Đúng như Beomgyu và Taehyun mong đợi, Soobin, Yeonjun và Chae-Yeong thực sự đang đợi khi em về đến nhà. Nhưng vì cũng đã quá giờ đi ngủ nên Chae-Yeong đã ngủ từ lâu. Vì vậy, thực sự, những người duy nhất thực sự chờ đợi em là Soobin và Yeonjun.

"Kể. Cho. Tụi. Anh. Mọi. Thứ!" người lớn nhất nói khi Taehyun thứ hai mở cửa trước.

"Trời đất, hyung, anh làm em sợ chết khiếp," em lẩm bẩm, đóng cửa lại sau lưng.

"Em đã nghe thấy anh ấy nói rồi đấy!" Soobin reo lên. "Tụi anh muốn nghe về buổi hẹn!"

"Ít nhất hãy để em cởi giày ra đã," Taehyun nói, nhưng trên mặt đã nở một nụ cười nhẹ.

"Vậy nó thế nào rồi?" Yeonjun hỏi khi kéo Taehyun vào phòng khách. Khi họ đến nơi, Taehyun không ngạc nhiên khi thấy trên bàn cà phê đã có sẵn đồ ăn vặt. Em lấy một vài viên kẹo dẻo khi ngồi xuống, Soobin và Yeonjun cũng làm như vậy.

"Nó có thần kỳ không?" Soobin cho biết thêm.

"Với Beomgyu, điều đó luôn thật kỳ diệu, hyung," Taehyun nói với một nụ cười nhẹ.

"Hai đứa đã hôn nhau chưa?" Yeonjun thắc mắc.

Taehyun ngượng ngùng gật đầu, khiến Soobin và Yeonjun đập tay.

"Bao nhiêu lần?" Soobin nói.

"Hai," Taehyun trả lời, mặt em nóng lên khi nhớ lại nụ hôn của mình và Beomgyu.

"Tuyệt!" Yeonjun ré lên, tung nắm đấm lên trời. Soobin chỉ càu nhàu vài từ không mạch lạc trong hơi thở, trước khi lấy ví ra khỏi túi và đưa cho Yeonjun vài đô la. Người lớn tuổi nhất cười khúc khích, giật lấy tờ tiền từ tay chồng với nụ cười tự mãn trên môi. "Rất vui được làm ăn với em, em yêu."

"Sao cũng được," Soobin càu nhàu, khoanh tay.

"Hai anh cược xem em và Beomgyu có hôn nhau không hả?" Taehyun nhướn mày.

"Không, điều đó thật ngớ ngẩn," Yeonjun chế giễu. "Tụi anh đã biết các em sẽ hôn mà."

Soobin sửa lại: "Bọn anh cá cược xem hai đứa sẽ hôn nhau bao nhiêu lần." "Anh cá là các em sẽ hôn nhau ba lần, giống như đã làm trong buổi hẹn hò đầu tiên."

"Và anh cá là hai ," Yeonjun nói. "Vì vậy, anh đã thắng!"

"Tại sao anh lại cược hai, hyung?" Taehyung hỏi.

"Anh thực sự không biết," Yeonjun trả lời với một cái nhún vai nhỏ. "Anh chỉ cảm thấy như hai là một con số may mắn. Và hóa ra là như vậy thật, vì vậy bây giờ anh đã giàu hơn với vài tờ này rồi." Y vẫy những tờ tiền một cách chế nhạo trước mặt Soobin, người chỉ lườm y.

"Sao cũng được," Soobin hậm hực. "Đó là một vụ cá cược ngu ngốc."

"Em nói thế chỉ vì em thua thôi," Yeonjun cười khúc khích.

"Dù sao thì," Soobin nói, ném cho chồng mình một cái lườm khác, người chỉ cười khúc khích, "Cuộc hẹn của các em diễn ra như thế nào, Tae?"

Người trẻ nhất trong phòng lắc đầu với họ trước khi bắt đầu giải thích. Cả ba ăn đồ ăn nhẹ trên bàn khi Taehyun nói chuyện, Soobin và Yeonjun ré lên khi Taehyun kể cho họ về những khoảnh khắc khiến trái tim em rung động.

"Nếu anh chưa kết hôn, anh hoàn toàn muốn hẹn hò với Beomgyu đấy," Soobin và Yeonjun đồng thanh nói khi Taehyun kết thúc. Khi họ nhận ra rằng họ đã nói cùng một lúc và nói cùng một điều, thay vì tức giận hay ghen tị, cả hai chỉ cười và đập tay với nhau. Taehyun thở dài với họ lần thứ n.

"Khi nào hai đứa có buổi hẹn hò tiếp theo?" Yeonjun thắc mắc.

"Thứ Bảy tới," Taehyun trả lời, mỉm cười với ý nghĩ đó.

"Này, đó là một tuần trước sinh nhật của em," Soobin nhận ra, chỉ để được huých bởi Yeonjun. "Ồ! Cái đó để làm gì, Y-Oh." Anh ngừng nói khi nhìn vào khuôn mặt của Yeonjun.

"Ừ, đúng thế," Taehyun đồng ý, gật đầu. "Nó gần như là sinh nhật của em. Chà, em thậm chí còn không nhận ra."

"Em đã có kế hoạch gì rồi?" Yeonjun hỏi, cố nở một nụ cười ngây thơ. Nhưng Taehyun đã biết y quá lâu để biết rằng nụ cười đó là bất cứ thứ gì.

"Em không biết nữa," Taehyun nói dối. "Em vẫn chưa nghĩ ra."

"Chà, em sẽ nhìn vào đó chứ?" Yeonjun vừa nói vừa kiểm tra đồng hồ-mặc dù y không có đồng hồ. "Đã muộn rồi. Chúng ta nên đi thôi, Bin."

"Anh nghĩ tụi anh sẽ ở lại-"

"Ý anh là đi ngủ," Yeonjun ngắt lời.

"Anh thật khó hiểu, Jun," Soobin thở dài, nhưng vẫn đứng dậy.

"Ngủ ngon, Tae." Yeonjun mỉm cười với em khi vẫy tay, trước khi đi theo Soobin về phía cầu thang. Khi họ bắt đầu leo ​​lên, Taehyun có thể nghe thấy họ thì thầm đùa giỡn với nhau, khiến em bật cười nhẹ với họ. Những khoảnh khắc như thế này là khi Yeonjun thể hiện rõ ràng về bữa tiệc bất ngờ mà y đang lên kế hoạch cho em.

.

Khi thứ Hai đến, Yeonjun và Taehyun đang đi làm sau khi đưa Chae-Yeong đến trường. Khi đó, Yeonjun và Kai để Beomgyu và Taehyun trong thế giới nhỏ bé của riêng họ, trong khi cả hai tìm hiểu nhau. Hyeon bận rộn với Chae-Yeong để thậm chí để ý Yeonjun và Taehyun, và Chae-Yeong quá bận rộn với Hyeon để có thể chú ý đến Beomgyu và Kai. Sau khi chuông reo, và sáu người nói lời tạm biệt, người lớn và trẻ em chia tay nhau. Những người lớn tiếp tục nói chuyện cho đến khi họ đưa các omega đến xe và bây giờ nói rằng các omega hầu như không đến nơi làm việc.

Khi họ bước vào bên trong tòa nhà, tiếng nói chuyện đã lấp đầy tai. Vì đây là một công ty thời trang, nên hầu hết mọi người đều lan truyền tin đồn, nên không có gì ngạc nhiên khi Yeonjun và Taehyun nghe thấy mọi người xì xào bàn tán khi họ đi về phía quầy lễ tân để lấy ID dây buộc và bấm giờ.

"Chào buổi sáng, hai bạn," nhân viên lễ tân beta, Park Sieun, chào, một nụ cười nở trên đôi môi hồng bóng của cô ấy.

"Chào buổi sáng, Sieun-ah," Yeonjun đáp lại, mỉm cười đáp lại.

"Chào buổi sáng, noona," Taehyun cũng quay lại, cũng mỉm cười đáp lại khi em và Yeonjun lấy chứng minh thư. Họ sử dụng chúng để bấm giờ, chính xác là lúc chín giờ sáng.

"Hai người có nghe những gì mọi người đang bàn tán không?" Sieun hạ giọng hỏi.

"Không," Yeonjun nói với một tiếng cười khúc khích nhỏ. "Tụi tôi vừa mới tới nơi mà, Eun."

"À, phải rồi nhỉ." Cô gật đầu, có vẻ như vừa mới nhớ ra. "Dù sao thì, họ đang nói về sếp mới."

"À, em quên mất là chúng ta sắp có sếp mới," Taehyun nói. "Em biết Suzy làm việc cật lực, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc HR sa thải cô ấy. Vậy làm thế nào mà cô ấy lại bị sa thải cơ chứ?"

"Hình như CEO của công ty này có một cô cháu gái mới," Sieun bắt đầu, hạ giọng lần nữa. "Rõ ràng là người đã kết hôn trong gia đình, và xin chào, tại sao chúng ta lại nói về một đứa bé chứ? Dù sao thì, CEO có vẻ yêu cô ấy, nếu em hiểu ý chị, vì vậy ông ấy đã khiến nhân sự sa thải Suzy để đưa cháu gái mới của ông ấy vào văn phòng."

"Nghe chẳng có gì đáng sợ cả," Yeonjun mỉa mai lẩm bẩm.

"Hãy kể cho tôi nghe về điều đó," Sieun đồng ý.

"Đợi đã, vậy là cô ấy chỉ được đưa vào văn phòng vì chú mới của cô ấy yêu cô ấy sao?" Taehyung nói, chỉ để chắc chắn thôi.

Sieun gật đầu, nhai một thứ trông giống như một miếng sô cô la. "Phải. Chắc điên rồi?"

"Điên rồ và kỳ lạ," Yeonjun nói, và hai người trẻ hơn gật đầu đồng ý.

"Sếp mới đã đến chưa vậy?" Taehyun hỏi Sieun.

Beta tóc nâu lắc đầu. "Đúng như dự đoán của hầu hết chúng ta, cô ấy có vẻ như là một con khốn bị mắc kẹt, vì vậy cô ấy đến muộn."

"Không ngạc nhiên đâu," Yeonjun thở dài. "Tại sao chúng ta lại làm việc ở đây chứ?"

"Có tiền là tốt rồi." Sieun nhún vai, nhai một miếng sô cô la khác.

"Phải." Yeonjun và Taehyun gật đầu đồng ý. Họ định mở miệng chào tạm biệt Sieun, nhưng họ bị cắt ngang khi một tiếng còi đột ngột nhưng quen thuộc vang lên. Khi tiếng còi đó xuất hiện, điều đó có nghĩa là có một thông báo quan trọng và tất cả công nhân phải chú ý đến nó. Và lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là về sếp mới của họ.

"Chú ý nào, mọi người!" Trợ lý cũ của Suzy, giờ sẽ là trợ lý của sếp mới, thông báo, hạ thấp chiếc còi trên tay. "Sếp mới của chúng ta đã đến!"

Ngay lập tức, mọi người đứng dậy để nhìn sếp mới của mình rõ hơn. Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô gái vừa mới đến với một chiếc mũ chống nắng lớn, bằng rơm nhưng lạ mắt che gần hết khuôn mặt, đặc biệt là khi đang nhìn xuống khi đi về phía trợ lý mới của mình đang đứng. Cuối cùng khi cô nhìn lên, những người công nhân có thể thấy rằng cô cũng đang đeo một chiếc kính râm sẫm màu, điều này trái ngược với làn da nhợt nhạt và mềm mại. Cô mặc một bộ quần áo ba mảnh màu trắng, đi giày cao gót đế bệt D'Orsay có dây đeo chữ T màu be. Cô có lớp trang điểm lấp lánh phù hợp trên khuôn mặt và son bóng màu hồng trên đôi môi trên vốn đã hồng hào. Mặc dù chủ yếu là do trang phục, nhưng người sếp mới vẫn tỏa ra sự tự tin và độc lập. Và nhờ mùi hương cam quýt ngọt ngào của cô, những nhân viên khác có thể xác định được rằng cô ấy là một omega.

"Cô ấy trông còn quá trẻ để trở thành sếp của chúng ta," Yeonjun thì thầm với Taehyun.

Chàng trai tóc vàng dâu gật đầu đồng ý. "Nếu cô ấy thậm chí còn trẻ hơn anh thì sao, hyung?"

"Vậy thì anh cũng có thể bỏ cuộc," Yeonjun nói, và Taehyun phải nhịn cười.

"Mọi người, xin hãy gặp sếp mới của chúng ta!" trợ lý nói. Cô ấy bước sang một bên nhiều hơn để mọi người có thể tập trung hầu hết sự chú ý vào cô. "Cô Kim Sarang!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top