Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Taehyun trở lại nhà vài phút sau đó, Chae-Yeong và Hyeon mở cửa, họ có vẻ ngây ngất khi nhìn thấy em.

"Taehyun-ah!" cả hai đều ré lên, phục kích ôm lấy chân em.

"Chào hai đứa," em cười khúc khích.

"Em mất nhiều thời gian quá đấy," Yeonjun càu nhàu, đứng về phía bọn trẻ. Anh ấy giúp Taehyun với hai chiếc túi, để lại cho em bốn chiếc. Yeonjun sẽ giúp em nhiều hơn nếu anh ấy không khó chịu với em.

"Taehyun-ah, ba đưa em và Hyeon ra ngoài mua pizza!" Chae-Yeong thông báo khi cô bé và Hyeon đi theo hai omega vào bếp.

"Ồ, nghe ngon quá," Taehyun nói. Họ đến căn phòng nói trên, nơi em đặt những chiếc túi xuống đảo bếp. "Còn một ít pizza nữa không?"

Hyeon gật đầu. "Chúng ta có phô mai và xúc xích, và cả hai loại này đều còn một ít."

"Chà, tốt, bởi vì anh đói quá."

"Em sẽ không đói đến thế nếu em về nhà sớm," Yeonjun càu nhàu, bắt đầu cất đồ đi.

"Hyung, anh có giận em không?" Taehyun hỏi, hơi nhướn mày nhìn y.

"Ừ," anh ấy hậm hực. "Em mất nhiều thời gian để về nhà. Anh đã để em ra ngoài để có đến cửa hàng tạp hóa. Nó không mất gần bốn giờ để mua một số cửa hàng tạp hóa ngớ ngẩn."

"Em... mắc phải một thứ," Taehyun nói. Em biết tốt hơn hết là không nên đề cập đến Jihyo với Yeonjun, vì vậy em cẩn thận với lời nói của mình. "Thật xin lỗi vì đã để lâu, hyung."

"Sao cũng được," Yeonjun lẩm bẩm. "Đi ăn thôi."

Taehyun bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ với Yeonjun, và những đứa trẻ theo em đến bàn bếp, hào hứng nói chuyện với em về những ngày ở trường khi bắt đầu ăn.

.

"Hyung, em hỏi anh một chuyện được không?" Taehyung hỏi hai tiếng sau. Em và Yeonjun đang ngồi trên đảo bếp, trong khi bọn trẻ đang ở phòng khách xem TV. Soobin và Beomgyu vẫn đang đi làm, nhưng họ sẽ sớm về nhà thôi. Họ không lo lắng nhiều về Kai, biết rằng cậu vẫn còn quá bận rộn với HYBE.

"Chắc chắn rồi," Yeonjun cho phép, nhìn lên từ điện thoại của mình. "Có chuyện gì vậy?"

"Làm thế nào mà anh phát hiện ra mình mang thai Chae vậy?"

Yeonjun hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Taehyun, đặc biệt là khi y nghĩ rằng Taehyun đã biết. "Chà, anh đã thử thai, Tae. Em không nhớ sao? Em đã ở bên anh khi anh lấy nó."

"Ý em là, tại sao anh lại thử thai?"

"Bởi vì đó là hai tuần sau khi Bin động dục, và biết cách bảo vệ là vô ích," Yeonjun bắt đầu. "Và anh bắt đầu cảm thấy các triệu chứng mang thai, vì vậy anh quyết định làm xét nghiệm. Tại sao em hỏi điều này, Tae? Em đã trải qua tất cả những điều này với anh mà. Em là người đầu tiên sau anh biết về việc mang thai của anh luôn đấy."

Taehyun phớt lờ những câu cuối cùng của Yeonjun để đặt câu hỏi, "Và anh đã có những triệu chứng gì?"

"Em không phải biết điều này rồi à-"

"Trả lời câu hỏi của em đi, hyung."

Yeonjun nhìn Taehyun một cách kỳ lạ, trước khi trả lời, "Buồn nôn, nôn, ốm nghén, ngực thay đổi, mệt mỏi, anh phải đi tiểu rất nhiều, thèm ăn,...đau lưng..." Yeonjun dừng lại, mắt y mở to dần khi bắt đầu nhận ra điều gì đó.

"Vậy là em không sai," Taehyun lầm bầm, chủ yếu là với chính mình.

Tuy nhiên, Yeonjun nghe thấy em, và anh ấy nhíu mày nhìn em. "Sai về cái gì?"

Taehyun thở dài. Em định giữ chuyện này cho riêng mình, nhưng Yeonjun là bạn thân nhất của em. Bên cạnh đó, Yeonjun hiểu em hơn cả bản thân em, vì vậy em cũng có thể nói với anh ấy. Và Taehyun chưa bao giờ thực sự thích giữ bí mật với Yeonjun, đặc biệt nếu chúng quan trọng như thế này.

"Anh..." Taehyun hít một hơi thật sâu. "Em muốn có thai, hyung."

Yeonjun mất vài giây để tiêu hóa những lời của Taehyun trước khi nó chạm vào y. Đôi mắt anh ấy mở to như hai cái đĩa, và hàm rớt xuống.

"Em muốn có thai ?!"

"Im đi, hyung," Taehyun rít lên. "Em không muốn bọn trẻ nghe thấy."

"Pfft." Yeonjun phẩy tay với em. "Họ vẫn nghĩ trẻ sơ sinh đến từ loài cò."

Taehyun thở dài. "Vâng, em muốn có thai, hyung."

"Ôi, chúa ơi." Không ngạc nhiên, Yeonjun đã khóc. Y đứng dậy khỏi ghế, tiến đến chỗ Taehyun để ôm em vào lòng. Taehyun không ngạc nhiên và ôm lại Yeonjun. "Thật là... anh không biết, nhưng trời ơi. Đã bao lâu rồi em muốn có một đứa con vậy, Tae?

"Kể từ tháng Mười."

"Vậy em và Beom đã thử chưa?" Yeonjun hỏi, cố giữ sự phấn khích của mình.

"Vô tình thôi," Taehyun trả lời, có chút ngại ngùng. "Đôi khi tụi em không sử dụng biện pháp bảo vệ, đặc biệt là sau kì động dục của Beomgyu."

"Đợi đã, chẳng phải em đã phải có thai rồi sao?" Yeonjun nói khi nó chạm vào y. "Chết tiệt, chắc đã có một chút em và Beomgyu chạy xung quanh."

"Đó cũng là những gì em nghĩ," Taehyun đồng ý.

"Em và Beom đã 'vô tình' cố gắng trong bao lâu rồi?"

"Chà, kể từ...tháng 10."

"Và em vẫn chưa có thai?"

Taehyun chậm rãi lắc đầu.

"Lạ thật," Yeonjun lẩm bẩm, lông mày hơi nhíu lại. "Nếu em và Beom đã cố gắng kể từ đó, thì em đã phải có thai rồi."

"Em biết," Taehyun nói, khẽ cau mày. "Nhưng không có gì em cố gắng. Em đang sợ đấy, hyung." Em nhíu mày, và em không thể ngăn được mắt mình bắt đầu rơm rớm nước mắt. "C-chuyện gì sẽ xảy ra nếu...em không thể mang thai?"

"Vớ vẩn," Yeonjun cau mày, mắt nheo lại. "Em là một omega, Tae. Tất nhiên, em có thể mang thai!"

"Không phải omega nào cũng có thể mang thai đâu, hyung."

"Điều đó không có nghĩa là em không thể. Em có thể mang thai, Taehyun."

"Vậy tại sao em vẫn chưa có thai?" em nói thẳng thừng. "Đôi khi em và Beomgyu không sử dụng biện pháp bảo vệ, anh ấy xuất tinh vào bên trong em, em đã cố gắng theo dõi quá trình rụng trứng của mình, đồng thời ăn các loại thực phẩm và đồ uống khác nhau được cho là có thể giúp mình dễ thụ thai hơn, nhưng không có tác dụng gì!"

"Thế này thì sao," Yeonjun nói, "tại sao chúng ta không đến phòng khám sinh sản? Anh biết em có thể mang thai, nhưng có thể có lý do khiến em không thể. Và này, có lẽ Beomgyu chỉ bị tinh trùng yếu thôi."

Taehyun lắc đầu. "Nếu anh ấy như vậy, Hyeon đã không được sinh ra."

"Tinh trùng của cậu ấy có thể đã thay đổi."

"Trong sáu năm? Em không nghĩ vậy đâu, hyung. Anh ấy cũng vẫn còn trẻ."

"Vậy thì hãy đến phòng khám hiếm muộn đi," Yeonjun gợi ý. "Nếu em muốn, anh thậm chí sẽ sắp xếp một cuộc hẹn cho cả hai chúng ta."

Taehyun nhướn mày nhìn anh. "Tại sao anh lại muốn đi?"

"Chỉ muốn chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong tử cung của anh," y nói dối. "Vì thế? Em nói sao?"

"Được rồi." Taehyun thở dài chịu thua. "Nhưng chuyện này sẽ chỉ xảy ra giữa chúng ta thôi. Gyu không thể biết, và Soobin-hyung cũng vậy."

"Tại sao Bin không thể biết?"

"Bởi vì anh ấy và Gyu gần như là bạn thân," Taehyun nhắc nhở. "Họ và Kai. Cả ba kể cho nhau nghe mọi chuyện, ngay cả khi chúng ta nói với họ đó là bí mật."

"Được rồi, vậy thì đó sẽ là chuyện giữa các omega chúng ta." Yeonjun mỉm cười, y và Taehyun cùng cười nhẹ khi đan ngón út vào nhau. "Khi nào anh nên đặt lịch hẹn?"

"Ngày mai," em trả lời. "Em muốn vượt qua mọi chuyện và biết mình có vấn đề gì."

"Không có gì sai cả-"

"Cái đó em biết."

Yeonjun thở dài chịu thua. "Được thôi. Vậy thì anh sẽ đặt lịch hẹn vào ngày mai."

Taehyun gật đầu, một chút nhẹ nhõm tràn ngập trong em. "Cảm ơn, hyung."

Yeonjun chỉ gật đầu đáp lại, trước khi lấy điện thoại và đi đến tủ lạnh để lấy đồ ăn nhẹ trong khi gọi cho phòng khám hiếm muộn mà y đã nghĩ đến.

.

Mặc dù hôm nay cả em và Yeonjun đều có việc, nhưng hai omega này đã báo ốm để đến cuộc hẹn tại phòng khám hiếm muộn. Họ có cuộc hẹn lúc chín giờ sáng, tức là gần bốn mươi phút kể từ khi họ đưa Chae-Yeong và Hyeon. Beomgyu và Kai cũng đi, và Taehyun cố tỏ ra như thể mọi chuyện vẫn bình thường khi em và Beomgyu hôn nhau, nắm tay và nói chuyện. Nhưng Taehyun chưa bao giờ thực sự là diễn viên xuất sắc nhất-tuy nhiên, may mắn thay, Beomgyu dường như không chú ý hoặc không muốn hỏi.

"Em lo lắng sao?" Yeonjun hỏi khi y và Taehyun đi về phía lối vào phòng khám.

"Một chút," em thừa nhận.

"Em không có gì phải lo đâu, Tae," Yeonjun cố gắng trấn an, mỉm cười với em. "Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Taehyun gật đầu, cố gắng để những lời nói của Yeonjun an ủi mình. Họ đến bên trong phòng khám, và chỉ có một vài người ở đó. Yeonjun và Taehyun đi về phía quầy lễ tân, nơi họ đăng ký và lấy các mẫu đơn cần điền. Họ điền vào chúng một cách nhanh chóng và gửi lại cho nhân viên tiếp tân, người này đảm bảo với họ rằng y tá của họ sẽ sớm nhận được chúng.

Yeonjun và Taehyun nắm tay nhau đợi bác sĩ của họ xuất hiện trong phòng chờ. Vì lý do nào đó, Yeonjun cũng có vẻ lo lắng. Nhưng Taehyun không để ý nhiều đến anh ấy, chủ yếu tập trung vào sự căng thẳng của chính mình.

Khoảng năm phút sau, cánh cửa dẫn đến phòng y tế mở ra. Một y tá omega trong bộ đồng phục màu xanh bước ra, trên tay là một tập hồ sơ. Cô ấy đọc tên trên giấy tờ của mình, trước khi gọi to, "Kang Taehyun?!"

Đôi mắt của omega hơi mở to. Em nhìn Yeonjun với vẻ hơi hoảng hốt. "H-hyung, đi với em."

"Anh không thể, Tae," y nhẹ nhàng nhắc nhở. "Em sẽ ổn thôi."

Taehyun muốn tiếp tục nài nỉ Yeonjun đi cùng mình, nhưng y tá và bác sĩ của em không có cả ngày để tiếp tục đợi. Vì vậy, với một tiếng thở dài run rẩy, em gật đầu, và Yeonjun siết chặt tay em một lần nữa trước khi Taehyun bước về phía y tá. Cô nở một nụ cười ân cần với em và để em bước vào trước, trước khi bước theo sau, cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

Khi họ đi về phía một căn phòng, y tá hỏi Taehyun một số câu hỏi, chủ yếu để đảm bảo rằng em là người phù hợp. Vài giây sau, họ đến một căn phòng, nơi y tá đo huyết áp, chiều cao và cân nặng của Taehyun. Cô ghi lại thông tin, trước khi đưa em đến một phòng khác. Khi họ đến nơi, cô ấy đưa cho em một chiếc áo choàng bệnh viện, bảo em thay đồ.

"T-tại sao tôi cần phải mặc cái này vào?" em hỏi, thần kinh của em đang căng thẳng.

"Để bác sĩ có thể tiếp cận tốt hơn với cái lỗ của cậu," cô y tá trả lời, khiến mặt Taehyun nóng bừng cả triệu độ. "Tôi sẽ để cậu làm việc đó." Cô đến gần cửa, mở nó ra. "Bác sĩ của cậu sẽ đến đây sớm thôi."

Taehyun chỉ gật đầu, và cô y tá rời đi, đóng cửa lại sau lưng. Chỉ còn lại Taehyun một mình, và em run rẩy thở dài khi nhìn vào chiếc áo choàng bệnh nhân trên tay. Em cố gắng làm dịu thần kinh của mình khi đặt nó xuống để cởi quần áo. Vài giây sau, em kéo chiếc váy ra, gặp một chút khó khăn khi buộc dây ở phía sau, nhưng đã xoay sở được. Sau đó, em ngồi xuống giường y tế trong khi chờ bác sĩ xuất hiện.

Khoảng năm phút sau, có tiếng gõ cửa trước khi nó được mở ra. Bằng mùi hương của cô ấy, Taehyun có thể nói rằng cô ấy cũng là một omega, điều này khiến thần kinh của em thư giãn một chút. Mái tóc vàng của cô ấy được búi cao, và cô mặc áo khoác màu xanh nhạt hơn, cũng như chiếc áo khoác màu trắng. Cô nở một nụ cười ân cần với em khi họ giao tiếp bằng mắt, rồi đóng cánh cửa lại sau lưng.

"Xin chào," cô chào. "Kang Taehyun?"

Người tóc đỏ gật đầu. "L-là tôi."

"Xin chào," bác sĩ lại nói. "Tôi là bác sĩ Hwang, hôm nay tôi sẽ là bác sĩ của cậu. Vậy, cậu ở đây để làm gì?"

"Ừm, thì, tôi và bạn đời đã cố gắng mang thai trong vài tháng qua," Taehyun hơi nói dối. Nó giống như em đang cố gắng hơn. Beomgyu không biết và tin vào lời nói dối của em về việc sử dụng biện pháp tránh thai. "Nhưng như chị thấy đấy" - em khéo léo di chuyển vào bụng vẫn còn phẳng lì - "vẫn chưa có em bé."

"Cậu có nhớ mình đã cố gắng từ khi nào không?" Bác sĩ Hwang hỏi, phết nước rửa tay lên tay.

"Tháng Mười."

"Đó là bốn tháng trước," Tiến sĩ Hwang trầm ngâm, chủ yếu là nói với chính mình. "Vậy, các cậu đã không sử dụng bao cao su, bạn đời của cậu luôn xuất tinh vào bên trong và cậu không sử dụng biện pháp tránh thai hay bất cứ điều gì tương tự?"

"Không, tôi không có."

"Bạn đời của cậu có phải là alpha không?"

Taehyun gật đầu. "Nhắc mới nhớ, tôi cũng đã trải qua kì động dục với anh ấy. Và cuối cùng tôi cũng không có thai vào thời điểm đó."

"Điều đó chắc chắn hơi kỳ lạ," Tiến sĩ Hwang lẩm bẩm. "Nhưng đừng lo, Taehyun-ssi. Tôi chắc rằng chúng ta sẽ tìm ra điều gì sai ở đây."

Taehyun gật đầu. Em im lặng nhìn bác sĩ Hwang sắp xếp những thứ còn lại của cô, có vẻ như chỉ là một miếng gạc và một túi nhựa zip nhỏ. Mọi thứ được đặt trên một chiếc bàn có khay kim loại nhỏ, và cô ấy lăn nó sang cạnh giường của Taehyun, trong khi ngồi xuống một chiếc ghế xoay. Cô ấy sát trùng tay một lần nữa, trước khi đeo một đôi găng tay.

"Cậu có thể dang rộng chân ra cho tôi được không, Taehyun-ssi?" cô ấy hỏi khi chuẩn bị tăm bông.

Taehyun cảm thấy hơi do dự khi làm vậy nhưng biết rằng điều đó là cần thiết. Vì vậy, với khuôn mặt nóng bừng, em lại ngại ngùng dang chân ra, và bác sĩ Hwang mỉm cười cảm ơn. Cô lại gần hai chân dang rộng của em, và với miếng gạc trong tay, cô chỉ lướt một đường bên trong lỗ của Taehyun, khiến em há hốc mồm vì cảm giác đó. Nhưng nó biến mất nhanh như khi nó xuất hiện, và lần tiếp theo khi Taehyun chớp mắt, bác sĩ Hwang đã đóng chặt chiếc túi nhựa với miếng gạc bên trong.

"Tôi sẽ lấy miếng gạc này để đi xét nghiệm," cô ấy nói khi đứng dậy. "4-5 ngày nữa phòng khám sẽ gọi điện thông báo kết quả cho cậu."

Taehyun gật đầu, khép chân lại. Em ngồi dậy và nhận ra rằng sẽ nhận được kết quả sau sinh nhật của mình.

"Đ-được rồi. Cảm ơn chị." em cười nhẹ với bác sĩ Hwang.

"Tất nhiên rồi." Cô mỉm cười đáp lại. "Chúc một ngày nghỉ ngơi tốt lành, Taehyun-ssi."

"Chị cũng vậy," em đáp lại, em và bác sĩ Hwang cúi đầu chào nhau trước khi bác sĩ rời khỏi phòng. Cô ấy đóng cửa lại sau lưng, để lại Taehyun một mình.

Khi bác sĩ Hwang đi rồi, đó là lúc Taehyun đứng dậy. Khi thay quần áo trở lại, em hy vọng Yeonjun cũng đã xong việc.

.

Thật nhẹ nhõm khi Taehyun nhìn thấy Yeonjun đang đợi trong phòng chờ khi em quay trở lại phòng. Yeonjun có vẻ như đang chìm trong suy nghĩ nên vẫn chưa để ý đến Taehyun. Taehyun tự hỏi y đang nghĩ gì khi ở gần mình.

"Hyung," Taehyun gọi, đánh thức Yeonjun khỏi dòng suy nghĩ.

"Ồ, hey, Tae." Yeonjun nở một nụ cười nhẹ khi ngước nhìn omega nhỏ tuổi hơn. "Em xong chưa?"

Taehyun gật đầu. "Vâng. Chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ."

Yeonjun gật đầu đáp lại, và đứng dậy, lấy đồ của mình. Họ bước ra khỏi phòng khám, quay trở lại xe của Yeonjun. Họ vào trong, và trong một thỏa thuận im lặng, họ lái xe về phía nhà của Soobin và Yeonjun.

"Vậy mọi chuyện diễn ra như thế nào?" anh ấy hỏi khi lái xe.

"Tốt," Taehyun trả lời với một tiếng thở dài nhỏ. "Bác sĩ nói 4-5 ngày nữa sẽ có kết quả. Mọi thứ với anh thế nào?"

"T-tốt," Yeonjun nói với một nụ cười nhẹ. Mặc dù vậy, Taehyun có thể nói đó là giả. Em chỉ thắc mắc tại sao lại như vậy. "Mọi thứ dường như ổn với anh."

"Anh có chắc không?" Taehyun hỏi, nhướn mày nhìn y. "Anh có vẻ không chắc lắm, hyung."

"A-anh chỉ hơi đói," y nói. Taehyun nghĩ rằng anh ấy đang nói dối vì họ đã ăn trước khi đưa Chae-Yeong đi học, nhưng một lần nữa, đôi khi Yeonjun rất dễ bị đói. Vì vậy, Taehyun cố gắng nhún vai trong phần còn lại của chuyến đi.

.

Ba ngày sau, cuối cùng cũng đến sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Taehyun. Rõ ràng là Beomgyu, Kai và Hyeon được mời, và lần đầu tiên, Kai không bận. Nhóm mà cậu đang sáng tác nhạc sẽ không sớm phát hành bất kỳ bài hát mới nào, vì vậy, hiện tại, cậu sẽ được thư giãn.

May mắn thay, hôm nay Beomgyu không có việc gì, vì là Chủ nhật. Đó là lý do tại sao anh và hai người trẻ hơn sẽ đến nhà Taehyun trong vài giờ nữa, mặc dù bữa tiệc của Taehyun phải đến vài giờ nữa mới bắt đầu. Cũng giống như năm ngoái, công việc của Beomgyu là giữ cho Taehyun bị 'phân tâm', trong khi Yeonjun và những người còn lại hoàn thành việc sắp xếp phần còn lại của bữa tiệc. Beomgyu đã không gặp Taehyun kể từ buổi hẹn ăn trưa ngày hôm qua, và anh đã nhớ em ấy lắm rồi.

"Hai người sẵn sàng chưa?" Beomgyu hỏi con trai và người bạn thân nhất của mình, người dường như đã sẵn sàng khi họ tham gia cùng anh. Kai cầm trên tay món quà của cậu dành cho Taehyun, trong khi Hyeon cầm trên tay món quà của nhóc và bố mình.

"Chúng con được sinh ra đã sẵn sàng, bố ạ!" nhóc trả lời, phấn khích. Chủ yếu là vì nhóc sẽ gặp lại người bạn thân nhất của mình sau hai ngày không gặp.

"Đi thôi," Beomgyu nói, rồi anh cùng hai người nhỏ hơn bước ra khỏi nhà.

Họ vào trong xe của anh, và vài giây sau, anh lái xe về phía nhà của Taehyun. Trong khi lái xe, Hyeon hào hứng kể lể với bố và chú của mình về việc nhóc vui mừng như thế nào khi được gặp lại Chae-Yeong, Beomgyu và Kai chỉ có thể lắng nghe, đặc biệt là vì Hyeon không cho họ cơ hội nói bất cứ điều gì.

Vài phút sau, họ đến nơi. Cả ba ra khỏi xe, và Hyeon nắm tay bố và chú của mình. Cả ba đảm bảo rằng họ có quà trước khi đi về phía cửa trước. Trước khi họ kịp gõ cửa hay bấm chuông cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô bé quen thuộc trong bộ đồ ngủ Bọ rùa kỳ diệu xuất hiện. Mái tóc nâu sẫm của cô bé giống như một ổ chuột, nhưng đó dường như là điều cô ấy ít lo lắng nhất, đôi mắt cô nhóc sáng lên khi nhìn thấy người bạn thân nhất của mình.

"Hyeonie!"

"Chae!"

Hai đứa trẻ ré lên khi ôm nhau, khiến Beomgyu và Kai mỉm cười trước cảnh tượng đáng yêu đó.

"Beom! NingNing!" Chae-Yeong ré lên khi cô bé và Hyeon buông ra, mỉm cười rạng rỡ với hai alpha.

"Chào cháu, Chae," Beomgyu cười khúc khích. "Chúng ta vào trong được không?"

Chae-Yeong gật đầu. "Được ạ!"

Beomgyu và Kai cười khúc khích với cô bé, rồi cả hai cùng Hyeon bước vào nhà Taehyun. Không có gì ngạc nhiên khi ngôi nhà vẫn chưa được trang trí, đó là lý do tại sao Taehyun vẫn ở đây. Khi họ bước vào bên trong, Beomgyu và Kai để ý thấy tầng dưới của ngôi nhà có vẻ trống trải đến nhường nào.

"Chae, bố mẹ cháu đâu?" Kai hỏi.

"Ba đang chuẩn bị cho Taehyun-ah," Chae-Yeong bắt đầu, "và bố thì..." Lông mày của cô bé nhíu lại khi cô nhóc dường như nhận ra điều gì đó. "Hm, cháu thực sự không biết."

"Có lẽ là anh ấy vẫn còn đang ngủ," Beomgyu lẩm bẩm, chủ yếu là với bản thân và Kai, điều đó khiến alpha trẻ hơn cười khúc khích.

"Ooh, nếu vậy, cháu có thể đánh thức bố dậy!" Chae-Yeong đề nghị, mắt cô bé sáng lên trước ý tưởng đó.

"Không, không sao đâu, Chae," Kai cười khúc khích. "Chúng ta nên để anh ấy ngủ."

"Bố ơi, Chae và con ra ngoài chơi được không?" Hyeon thắc mắc.

"Chắc chắn rồi, bánh bao mật," Beomgyu cho phép. "Chỉ cần an toàn, được chứ?"

Chae-Yeong và Hyeon gật đầu, trước khi cùng nhau chạy đi, cười về điều gì đó. Thế là chỉ còn lại Beomgyu và Kai, họ đặt những món quà của mình lên bàn cà phê.

"Vậy, khi nào anh và Tae sẽ kết hôn?" cậu hỏi, khiến Beomgyu gần như sặc nước bọt vì câu hỏi đột ngột của cậu.

"X-xin lỗi?"

"Anh đã nghe em nói rồi, hyung."

"K-Kai-"

"Đừng nói với em rằng 'còn quá sớm' nhảm nhí," cậu nói với một chút giận dữ. "Các anh đã hẹn hò được một năm rồi. Hơn một năm. Thêm vào đó, ai có mắt đều có thể thấy rằng các anh là những người bạn đời thực sự."

"Anh...anh đoán là anh chỉ đang chờ đợi thời điểm hoàn hảo thôi."

Kai đảo mắt nhìn anh. "Làm ơn đi. Anh cũng nói thế về cô ấy, và nhìn này. Nhưng, thật tốt khi các anh không kết thúc với nhau. Nhưng nó cũng có thể xảy ra với anh và Tae, chuyện không được kết đôi, nên cứ làm đi, đồ khốn nạn! Sự tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì?"

"Uh, anh và Tyun nhận ra tụi anh không phải là bạn đời thật sự sao?"

"Điều đó sẽ không xảy ra," Kai chế giễu.

Beomgyu thở dài. "Kai, chúng ta đến đây để chúc mừng sinh nhật Tyun. Không phải để em mắng anh về việc chưa kết đôi với Taehyun đâu."

"Được thôi." Kai thở dài chịu thua. "Nhưng cuộc trò chuyện này chưa kết thúc đâu, chàng trai trẻ."

Lần này Beomgyu đảo mắt nhìn cậu. "Được rồi, bố."

Kai lườm anh trước khi cười khúc khích. "Dù sao thì, anh có muốn một đứa con nữa không, hyung?"

"Kai, có chuyện gì với em và những câu hỏi đột ngột của em vậy?"

"Cái gì? Em chỉ muốn biết."

Beomgyu thở dài. "Vâng, anh muốn một đứa con nữa."

"Với Taehyun?"

"Không, với mẹ em."

"Hyung!"

Một tiếng cười khúc khích nhỏ rời khỏi môi Beomgyu khi anh đảo mắt. "Phải, với Taehyun, Kai. Còn ai nữa chứ?"

"Anh đã nói chuyện với cậu ấy về chuyện đó chưa?"

"À, chưa?"

"Tại sao chưa?"

"Nếu em ấy không muốn có con thì sao?"

"Vậy thì tốt hơn là nên biết ngay bây giờ," Kai nói thẳng thừng. "Anh không nên lãng phí thời gian cho một người không muốn những thứ giống như anh, hyung."

"Anh biết, nhưng..." Tim Beomgyu thắt lại khi nghĩ đến điều đó. "Anh không muốn rời xa Taehyun."

"Vậy thì hãy nói chuyện với cậu ấy về điều đó," Kai nói như thể điều đó không rõ ràng. "Em chắc rằng cậu ấy cũng muốn những thứ tương tự. Các anh là những người bạn tâm giao như thế đấy."

Beomgyu cười khúc khích trước những lời của Kai, khiến Kai nở một nụ cười. Sau đó, họ bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang, hai mùi hương quế táo và vani quen thuộc xộc vào mũi. Họ nhìn lên, ánh mắt đổ dồn về phía Yeonjun và Taehyun. Yeonjun vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, đó là một chiếc áo sơ mi oversized (chắc là của Soobin) và quần pyjama kẻ sọc đỏ. Trong khi Taehyun mặc một chiếc áo len dệt kim sọc xanh đen rách, tay áo hơi kéo lên để lộ ống tay áo sọc đen trắng được kéo vào. Mặt trái của áo len được nhét trong một chiếc váy denim màu xanh lam, có trang trí các ngôi sao màu trắng ở mỗi bên. Bên dưới váy là quần denim. Taehyun cầm trên tay đôi giày đế bệt màu đen, mà Beomgyu cho rằng em sẽ đi sau khi họ ra ngoài. Taehyun cũng có phong cách trang điểm tự nhiên trên khuôn mặt, với son bóng màu dâu tây nổi tiếng trên môi. Và để hoàn thiện vẻ ngoài, em đội một chiếc mũ nồi đen trên mái tóc duỗi thẳng màu đỏ, cũng như một chiếc vòng cổ hình trái tim màu đỏ quanh cổ (được bao quanh bởi chiếc vòng cổ ngôi sao mà Beomgyu đã tặng em vào ngày kỷ niệm của họ).

Nói một cách đơn giản, Beomgyu gần như bị choáng ngợp. Taehyun trông thật xinh đẹp trong bộ trang phục sinh nhật, và khi họ giao tiếp bằng mắt, Beomgyu thề rằng anh sẽ đổ nhiều hơn vì em.

"Hai người mất nhiều thời gian quá đấy," Kai nói khi hai omega xuống đến chân cầu thang.

"Ồ, im đi." Yeonjun đánh nhẹ vào tay Kai, phớt lờ sự phản kháng của cậu. "Làm đẹp cần có thời gian, Huening."

"Trông em thật lộng lẫy," Beomgyu nói khi Taehyun dừng lại trước mặt anh, nắm lấy tay em. Cả hai đều không để ý đến Yeonjun và Kai.

"A-anh thực sự nghĩ vậy à?" Taehyun ngại ngùng hỏi.

"Anh biết thế." Beomgyu hôn lên chóp mũi khiến Taehyun mỉm cười. "Chúc mừng sinh nhật, Tyunnie."

Omega bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. "Cảm ơn, hyung."

"Chúc mừng sinh nhật, Tae," Kai nói tiếp, ôm em vào lòng. Taehyun ôm lại, cảm ơn cậu. "Cậu đang già đi," cậu trêu chọc khi họ rời đi.

"Ồ, im đi." Taehyun đảo mắt nhìn cậu. "Chúng ta chỉ cách nhau có sáu tháng thôi, Hue."

"Hiện tại cậu vẫn lớn tuổi hơn tớ." Alpha lè lưỡi với em.

"Sao cũng được," Taehyun gắt, khiến Kai cười khúc khích.

"Em đã sẵn sàng để đi chứ?" Beomgyu đặt câu hỏi, thu hút sự chú ý của Taehyun trở lại với anh.

"Anh sẽ đưa em đi đâu?" Taehyun nói.

Beomgyu mỉm cười. "Đó là điều bất ngờ."

"Gyu," Taehyun rên rỉ, khiến alpha bật cười.

"Em sẽ biết sớm thôi," anh cười khúc khích. "Giờ thì thôi nào, chúng ta không có cả ngày đâu."

"Đồ dở hơi," Taehyun bĩu môi và Beomgyu hôn lên đó.

"Ừ, anh biết mà." Beomgyu cười toe toét với em, trước khi nắm lấy tay em. Anh vẫy tay với Yeonjun và Kai khi cùng Taehyun đi về phía cửa trước. "Tụi em sẽ quay lại sớm thôi, hai người."

Yeonjun vẫy tay với họ. "Chúc vui vẻ."

Kai cũng vẫy tay với họ, Beomgyu và Taehyun cũng vẫy tay đáp lại trước khi rời khỏi nhà. Họ xỏ giày vào và đi về phía xe của Beomgyu. Như mọi khi, Beomgyu mở cửa cho Taehyun, người cảm ơn anh khi bước vào. Beomgyu đóng cửa sau khi anh chắc chắn rằng chân không cản đường và vài giây sau đó vào trong. Anh bắt đầu lái xe đến điểm đến được chỉ định của họ. Trong vài phút tiếp theo, Taehyun liên tục hỏi họ sẽ đi đâu, và Beomgyu tiếp tục trả lời, "Đó là bí mật."

.

Vài giờ tiếp theo dành cho việc Beomgyu đưa Taehyun đến những địa điểm khác nhau: trung tâm thương mại, rạp chiếu phim và đi ăn. Đến giờ ăn tối, Beomgyu lại đưa Taehyun đến một nhà hàng sang trọng. Không giống như năm ngoái, Beomgyu đã thuyết phục được cả nhà hàng hát chúc mừng sinh nhật Taehyun, người chỉ lườm Beomgyu khi hát theo. Beomgyu nở một nụ cười tự mãn, và khi mọi người bắt đầu hát, Beomgyu và Taehyun được phục vụ món tráng miệng miễn phí.

Sau bữa tối, họ nhận ra mặt trời đã lặn. Mặt trăng và các ngôi sao đã thay thế mặt trời, và khi nhìn lên bầu trời, Beomgyu và Taehyun nhận ra rằng những vì sao đêm nay trông đẹp như thế nào.

"Hãy nhớ rằng, phải tỏ ra ngạc nhiên đấy," Beomgyu nói khi đỗ xe gần nhà Taehyun.

"Em sẽ cố," em thì thầm.

Beomgyu nhìn em, Taehyun cười bẽn lẽn với anh. Họ nắm tay nhau bước về phía cửa trước nhà Taehyun. Taehyun không buồn lấy chìa khóa ra, biết rằng cửa trước đã được mở khóa. Em vặn tay nắm cửa và đẩy cửa ra. Anh và Taehyun bước vào trong, không ngạc nhiên khi thấy căn nhà tối om.

Beomgyu mấp máy miệng thành chữ 'o', chủ yếu là để vui đùa. "Woah, sao nhà tối thế-"

"Ngạc nhiên chưa!" Gần như ngay lập tức, mọi người ra khỏi chỗ ẩn nấp của họ, bao gồm cả Soobin, Yeonjun, Kai và những đứa trẻ. Tất cả họ đều nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, và Taehyun giả vờ ngạc nhiên.

"Chúc mừng sinh nhật, Tae!" Yeonjun cười khúc khích khi ôm chàng trai tóc đỏ.

Taehyun ôm lại, bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. "Cảm ơn, hyung. Và cả vì bữa tiệc."

"Tất nhiên rồi." Yeonjun mỉm cười tự hào với em, trước khi cúi xuống thì thầm, "Đừng lo, lần này, anh không mời bố mẹ em."

"Tốt, cảm ơn anh." Taehyun cười nhẹ nhõm.

"Đi nào, chúng ta hãy đi chào hỏi mọi người đi." Yeonjun không để Taehyun nói thêm lời nào trước khi nắm lấy tay và kéo em quanh phòng khách để nói lời chào với khách.

Điều đó để lại một mình Beomgyu, nhưng không lâu đâu. Một cậu bé và cô bé quen thuộc tiến về phía anh, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bầu bĩnh.

"Bố, bố đã trở lại!" Hyeon ré lên, ôm lấy chân người đàn ông tóc bạch kim.

"Bố cũng nhớ con, bánh bao yêu," anh cười khúc khích, mỉm cười với cậu nhóc.

"Chú và Taehyun-ah đã đi đâu vậy Beom?" Chae-Yeong hỏi.

"Chú đưa anh ấy ra ngoài để đánh lạc hướng anh ấy khỏi bữa tiệc," Beomgyu trả lời.

"Ồ, thông minh đấy." Miệng của Hyeon hình thành chữ 'o', khiến Beomgyu cười khúc khích. "Dù sao thì, bố ơi, bố có biết ở đó có một ngôi nhà phao không!?"

"Có sao?" Beomgyu thành thật ngạc nhiên.

Chae-Yeong gật đầu. "Cháu và Hyeonie đã thuyết phục được bố mua một cái."

Beomgyu cười khúc khích, biết rằng rất có thể Yeonjun không tán thành ý tưởng này. "Và ba của cháu đã nghĩ gì?"

Chae-Yeong cười bẽn lẽn. "Ba vẫn còn hơi giận bố, nhưng đó chỉ là do ba chưa thử thôi!"

Beomgyu cười khúc khích. "Vậy tại sao cháu không đi thử nó? Chú chắc chắn rằng nó rất thú vị."

"Bố nên đi với con!" Hyeon gợi ý.

"Bố sẽ đi sau," Beomgyu đảm bảo.

Chae-Yeong và Hyeon gật đầu và nói lời tạm biệt với Beomgyu, trước khi rời đi để đi ra sân sau, nơi rất có thể là ngôi nhà phao. Điều đó để alpha một mình, và anh cười khúc khích với bọn trẻ khi đi về phía nhà bếp, nơi anh cho rằng đồ ăn và thức uống là ở đó. Không có gì ngạc nhiên khi thấy Soobin và Kai ở đó, họ đã uống một chiếc cốc nhựa màu đỏ. Beomgyu chắc chắn 99% rằng thứ họ đang uống là thứ gì đó có cồn.

"Hey, hai người," anh chào, lấy một chiếc cốc để tự phục vụ đồ uống cho mình.

"Hey, Beom."

"Hey, hyung."

"Hai người đang uống gì vậy?" Beomgyu hỏi.

"Spike punch," Soobin trả lời.

"Thật nhàm chán, nhưng Yeonjun-hyung không muốn chúng ta uống rượu," Kai giận dữ.

"Tuy nhiên, spike punch là 'tăng lực', Kai..."

Soobin giải thích: "Chỉ với một phần trăm cồn."

"Hừm, vậy thì hai người thật tệ," Beomgyu cười khúc khích, khiến Soobin và Kai lè lưỡi với anh. "Nhưng tại sao hyung không cho hai người uống rượu?"

"Anh ấy không cho Soobin-hyung uống nó, vì anh ấy rất nhẹ đô," Kai nói. "Nhưng em cũng không thể vì em đã chọc Soobin-hyung."

"Ha, đó là những gì em đáng nhận được." Beomgyu nhếch mép cười với Kai, người đang thè lưỡi với anh.

"Ồ, nhân tiện, tụi anh có vài điều muốn nói với em, Beom," Soobin nói khi chợt nghĩ ra điều gì đó.

"Cái gì?" Beomgyu nói, tự tung ra cú đấm như búa bổ.

"Hê, thật ra cũng chẳng có gì to tát đâu," Kai nói, rõ ràng là ngập ngừng.

"Ừ, đó là lý do tại sao em không nên lo lắng khi tụi anh nói với em điều này," Soobin nói thêm, cũng ngập ngừng.

Beomgyu thở dài. "Chỉ cần cho em biết nó là gì."

Soobin và Kai nhìn nhau.

"Jihyo ở đây," em út buột miệng trước khi Soobin kịp ngừng lại.

Beomgyu gần như đánh rơi cốc của mình. Mắt anh mở to, và anh quay sang hai người kia với hàm há hốc.

"Ý em là sao Jihyo ở đây?" anh nghi hoặc hỏi. "Park Jihyo á?"

"Chúng ta còn nói về Jihyo nào khác nữa?" Soobin nói thẳng thừng.

"N-nhưng làm sao cô ấy lại ở đây?" Beomgyu hỏi, vẫn không thể tin vào tai mình. "Ai đã mời cô ấy?"

"Theo cô ta nói, Tae đã làm," Kai thông báo.

Beomgyu gần như mắc nghẹn vì nước bọt của chính mình. "Taehyun mời cô ấy à?"

Soobin và Kai gật đầu.

"Điều đó là không thể," Beomgyu chế giễu. "Tae ghét của cô ấy. Đặc biệt là sau những gì cô ta đã làm với Chae năm ngoái."

"À, như em đã nói, đó là năm ngoái," Soobin nói. "Vì vậy, có lẽ Tae đã bỏ qua."

"Cả ba chúng ta đều biết Tae sẽ không bao giờ từ bỏ những thứ như thế," Beomgyu nói thẳng thừng. "Cô ấy đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

"Cô ấy cứ khăng khăng rằng Tae đã mời cô ấy," Kai nói. "Và, tụi em thực sự không thể yêu cầu cậu ấy đưa ra bằng chứng, vì tụi em không muốn cậu ấy phát hiện bữa tiệc."

"Yeonjun-hyung có để ý đến cô ấy không?" Beomgyu thắc mắc.

Soobin ném cho anh một cái nhìn 'Em nghiêm túc đấy chứ?'. "Nếu anh ấy đã biết, chúng ta đã không nói về cô ấy ngay bây giờ."

"Hyung và em đã đảm bảo giữ cô ấy tránh xa tầm mắt của anh ấy," Kai giải thích.

"Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Beomgyu thắc mắc.

"Trong phòng ăn," Soobin trả lời. "Hy vọng là thế."

Beomgyu nhìn hai người họ, trước khi đặt cốc của mình lên kệ bếp và bước ra khỏi bếp. Anh nghe thấy Soobin và Kai đi theo sau mình, nhưng anh không để ý lắm mà chủ yếu tập trung vào việc tìm kiếm Jihyo. Anh đến phòng ăn, và may mắn thay (hoặc không), không có nhiều người ở đó. Do đó, Beomgyu không mất nhiều thời gian để tìm thấy Jihyo. Cô gái tóc vàng mặc một chiếc áo crop top lệch vai màu trắng, một chiếc váy màu trắng, xanh đậm và bình thường, cam và hồng nhạt, và đi tất đen cao đến đầu gối. Mái tóc vàng của cô ấy được uốn gợn sóng, và khuôn mặt được trang điểm tự nhiên với một lớp son môi màu hồng trên môi. Cô đang nói chuyện với một nam alpha, hai người họ cười trước điều gì đó mà người kia nói.

"Đợi đã, nếu cô ấy ở đây, vậy nghĩa là Ari cũng ở đây sao?" Beomgyu hỏi trước khi đòi hỏi mọi thứ từ Jihyo.

"Em không nghĩ là có," Kai nói. "Hyung và em chưa gặp con bé."

Beomgyu thấy điều đó hơi lạ, nhưng anh chỉ gật đầu. Anh quay lại, hít một hơi thật sâu trước khi bước về phía Jihyo. Mùi cà phê của anh dường như đã bay đến mũi cô ấy kể từ khi cô quay lại trước khi anh có thể nhận ra mình. Đôi mắt cô hơi mở to, và cô có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.

"B-Beomgyu?"

"Chị đang làm gì ở đây vậy, noona?" anh hỏi, thậm chí không thèm chào cô.

"Ừm, Taehyun-ah đã mời chị," cô ấy thông báo.

"Không, em ấy không," Beomgyu chế giễu. "Em ấy vẫn còn ghét chị sau những gì chị đã làm với Chae năm ngoái."

"Hôm trước chị tình cờ gặp cậu ấy ở cửa hàng," Jihyo nói, khiến Beomgyu vô cùng ngạc nhiên. "Chị đã xin lỗi và mời cậu ấy đi uống cà phê, giống như chị đã làm với em. Tụi chị nói chuyện hàng giờ và làm lành. Cậu ấy đã tự mời chị, Beomgyu. Nếu em không tin chị, em có thể hỏi cậu ấy."

"Vậy tại sao em ấy không nói với em về điều đó?" anh hỏi, chủ yếu là với chính mình.

Jihyo nhún vai. "Hỏi cậu ấy."

"Ngay cả khi em ấy có mời chị," Beomgyu nói, vẫn không muốn tin vào tai mình, "Em nghĩ tốt nhất là chị nên rời đi, noona. Ba của Chae vẫn chưa bỏ qua những gì chị đã làm, và em chắc rằng nếu anh ấy nhìn thấy chị-"

"Cô ta đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

Nói về ác quỷ, một omega tóc xanh (bây giờ) nào đó đã tham gia cùng họ. Bên cạnh y là một omega tóc đỏ quen thuộc, với đôi mắt to hơn bình thường và có vẻ hơi sợ hãi.

"Nói đến quỷ," Beomgyu lẩm bẩm.

"Hyung, làm ơn-"

"Ai đã mời cô ta?" Yeonjun hỏi, mùi hương của y trở nên hơi chua khi đến gần bốn người còn lại. Y lườm cô khi họ giao tiếp bằng mắt. "Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

"T-Taehyun đã mời tôi," cô ấy trả lời.

Yeonjun quay sang Taehyun với ánh mắt sắc lạnh, khiến em hơi nao núng trước ánh mắt đó. "Em đã mời cô gái này sau những gì cô ta đã làm với Chae?"

"Đ-để em giải thích, cô ấy mời em đi uống cà phê và xin lỗi," Taehyun cố gắng bào chữa cho mình. "Cô ấy thực sự xin lỗi."

"Chậc," Yeonjun chế giễu. "Người mà cô ta nên nói lời xin lỗi là anh." Y quay sang lườm cô, khiến cô phát ra một tiếng thút thít nhỏ khi mắt y chuyển sang màu xanh đậm. "Biến đi."

"H-hyung-"

"Anh không quan tâm nếu cô ta có xin lỗi!" Yeonjun cáu kỉnh. "Cô ta vẫn làm tổn thương con gái anh. Đó không phải là điều dễ dàng tha thứ. Đặc biệt nếu em là người đã được yêu cầu sự tha thứ. Vậy nên"-y quay lại với Jihyo-"cút đi. Ngay lập tức ."

Taehyun thở dài, và em nhìn Jihyo xin lỗi. Omega lớn tuổi hơn chỉ gật đầu, đặt cốc xuống bàn trước khi rời đi. Cô thì thầm một lời xin lỗi nhỏ với Yeonjun khi đi ngang qua y, và y chỉ quắc mắt nhìn cô. Vẻ cau có của anh ấy không biến mất, kể cả khi Jihyo đã đi rồi.

Nhưng rồi cái lườm lạnh lùng của Yeonjun được thay thế bằng sự mệt mỏi đột ngột, và y cảm thấy như căn phòng đang quay cuồng. Y loạng choạng và sẽ ngã nếu Taehyun không đỡ kịp thời.

"Chúa ơi, hyung, anh không sao chứ?" Taehyun hỏi, trong lòng ngập tràn lo lắng.

Yeonjun lắc đầu, nắm chặt tay Taehyun hơn. "A-anh thấy chóng mặt."

"Anh có muốn ngồi xuống không, hyung?" Beomgyu đưa ra, cũng lo lắng.

Yeon Jun lắc đầu. "A-anh không muốn làm lớn chuyện này lên đâu."

"Vậy em sẽ đưa anh lên lầu, Jun," Soobin nói. Anh ấy nắm lấy tay chồng mình, người đang mỉm cười với y đầy biết ơn.

Soobin và Yeonjun không nói gì nữa trước khi rời đi, Soobin dẫn Yeonjun lên lầu. Thế là chỉ còn lại Beomgyu, Taehyun và Kai trong phòng ăn, đặc biệt là khi những người khác ở đó đã rời đi ngay khi Yeonjun xuất hiện một cách giận dữ.

"Em hy vọng hyung sẽ ổn," Kai thì thầm.

"Tớ chắc là anh ấy sẽ như vậy," Taehyun nói với một nụ cười nhẹ. Sau đó, em nhìn Beomgyu, người dường như có vẻ mặt nghiêm túc hoặc đang suy nghĩ sâu sắc. "Ừm, tại sao cậu không kiểm tra mấy đứa trẻ, Hue? Tớ chắc rằng họ đang làm gì đó."

"Phải rồi, bọn trẻ, tớ quên mất chúng," Kai nói, chủ yếu là nói với chính mình, khi rời khỏi phòng ăn.

Khi Kai ra ngoài, chỉ còn lại Beomgyu và Taehyun. Taehyun quay sang Beomgyu, thấy rằng anh vẫn giữ vẻ mặt như vậy.

"Gyu, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Taehyun thắc mắc.

"Tại sao em không nói với anh rằng em đã đi chơi với Jihyo vào ngày hôm trước?" Beomgyu nói, thay vì trả lời câu hỏi của Taehyun. Anh biết thật trớ trêu khi anh bị dồn nén vì điều này, đặc biệt là khi anh cũng không nói với Taehyun về cuộc gặp gỡ của mình với cô ấy.

"Anh không nói với em khi hẹn hò với cô ấy," Taehyun nói thẳng.

"...Được rồi."

Taehyun thở dài. "Cô ấy xin lỗi, và tụi em đi uống cà phê. Tụi em phải nói chuyện, và làm lành. Đó là lý do tại sao em mời cô ấy đến bữa tiệc."

"Em biết hyung sẽ phản ứng thế này mà?"

"Được rồi, đó có thể không phải là ý tưởng hay nhất của em, nhưng em đang cố gắng làm cho mọi thứ trở nên thân thiện giữa tụi em."

Beomgyu thở dài. "Anh xin lỗi vì đã không nói với em về việc tôi đi chơi với cô ấy. Và lý do duy nhất anh không làm là vì không có gì nhiều xảy ra. Cô ấy xin lỗi và mời anh đi uống cà phê. Nhưng tụi anh không thể nói chuyện, và rời đi ngay sau khi lấy đồ uống. Điều đó thật kỳ lạ, bởi vì cô ấy là người đề nghị rời đi vào lần thứ hai."

"Chà, cô ấy không làm thế với em," Taehyun nói.

"Có lẽ không có gì," Beomgyu nói. "Có lẽ cô ấy chỉ thích em hơn anh."

"Làm sao cô ấy có thể?" Taehyung cười khúc khích. "Em là người đã đấm cô ấy. Ngoài ra, không phải cô ấy đã từng thích anh sao?"

"L-làm sao em biết?"

"Cô ấy tự giới thiệu mình là bạn gái của anh trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"Ồ. Phải rồi." Beomgyu đã thực sự quên mất điều đó.

"Vì vậy, có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy không đề nghị ở lại và trò chuyện," Taehyun nói. "Cô ấy chỉ quá lo lắng khi ở bên người mình thích thôi ~"

"Em không nên ghen tị hay gì đó thay vì trêu chọc anh chứ?" Beomgyu cười khúc khích.

"KHÔNG." Taehyun nhún vai. "Em không có lý do gì để ghen tị. Em biết anh là của em." Em cười một chút táo tợn khi vòng tay quanh cổ Beomgyu.

"Tốt, vì anh là vậy," anh đồng ý, vòng tay quanh eo thon của Taehyun, khi hơi cúi xuống để hôn lên môi Taehyun. "Có lẽ chúng ta nên quay lại bữa tiệc của em."

Taehyun gật đầu đồng ý với một tiếng cười khúc khích nho nhỏ, và họ trao nhau nụ hôn cuối cùng trước khi bước ra ngoài.

.

Hai giờ sau, Yeonjun có vẻ như đã cảm thấy khá hơn khi đi xuống cầu thang, ngay khi họ chuẩn bị cắt bánh. Mọi người hát chúc mừng sinh nhật Taehyun, em ước trước khi thổi nến, và khuôn mặt của em được sáu bàn tay quen thuộc đẩy xuống chiếc bánh, mà em biết là của Soobin, Yeonjun, Beomgyu, Kai, Chae-Yeong và Hyeon . Để trả ơn, em hôn lên má từng người trong số họ, ngoại trừ Beomgyu và hôn Beomgyu thật lâu, để anh có thể được bao phủ bởi nhiều lớp kem hơn. Sau đó, em được trao một con dao và cắt những lát bánh ra cho mọi người thưởng thức.

Một tiếng sau, khách bắt đầu ra về. Sau một giờ trôi qua, tất cả các vị khách đã về hết. Những người vẫn ở đó là năm người và hai đứa trẻ, nhưng những người duy nhất còn thức là năm người. Hai đứa trẻ đi ngủ gần như ngay lập tức sau khi ăn những lát bánh của chúng, đặc biệt là vì tụi nhỏ đã tràn đầy năng lượng trong cả ngày.

Cả năm dọn dẹp nhiều nhất có thể, và khi họ cho rằng ngôi nhà đã đủ sạch sẽ, đó là điều họ quyết định dừng lại. Họ đi lên lầu để chuẩn bị đi ngủ, và may mắn thay, Taehyun có thêm ba phòng ngủ dành cho khách: một phòng cho Soobin và Yeonjun, phòng còn lại dành cho Kai và phòng còn lại cho bọn trẻ. Beomgyu và Taehyun sẽ ngủ trong phòng của chàng trai tóc đỏ.

Cả hai đã bắt đầu quan hệ ngay khi họ đóng cánh cửa phòng ngủ của Taehyun lại sau lưng. Beomgyu ghì chặt Taehyun vào nó, cánh tay anh vòng quanh eo nhỏ của Taehyun, trong khi những ngón tay của Taehyun lạc vào những sợi tóc bạc mềm mại của Beomgyu. Nụ hôn của họ không mất nhiều thời gian để trở nên nóng bỏng, và Beomgyu quấn chân Taehyun quanh eo mình, bế em lên giường. Anh đẩy em xuống và trèo lên người. Anh ngắt nụ hôn của họ vài giây sau đó để bắt đầu hôn xuống vùng da cổ lộ ra của Taehyun.

Khi Beomgyu bắt đầu đánh dấu lên cổ Taehyun, một điều nảy ra trong đầu Taehyun: em muốn có con, và em cần phải nói với Beomgyu về điều đó. Và có lẽ đây là thời điểm tốt để nói với em ngay bây giờ vì họ sắp bắt đầu quá trình sinh em bé.

"G-Gyu," Taehyun gọi, phát ra một tiếng rên nhỏ khi alpha mút một điểm nào đó giữa vai và cổ em.

Beomgyu rời khỏi cổ Taehyun, và Taehyun gần như muốn thút thít trước ánh nhìn săn mồi trong mắt Beomgyu. Nhưng em nhắc nhở bản thân phải tập trung, đặc biệt là vì những gì em muốn nói là quan trọng.

"E-em cần nói với anh một điều," em nói.

"Nó không thể để sau sao?"

Taehyun lắc đầu. Beomgyu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng anh gật đầu. Anh rời khỏi Taehyun, đáp xuống chỗ bên cạnh em. Người trẻ hơn nở một nụ cười nhỏ cảm ơn và ngồi dậy cho đến khi dựa vào đầu giường, giống như Beomgyu.

"Em muốn nói về điều gì?" anh hỏi.

Taehyun hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân rằng mình có thể làm được. "Em...em muốn có con, Beomgyu."

Đó chắc chắn là điều cuối cùng mà Taehyun mong đợi sẽ nói. Đôi mắt anh từ từ mở to, và miệng anh từ từ hạ xuống. Taehyun bắt đầu trở nên lo lắng trước sự im lặng của Beomgyu, và em nghịch ngợm với đôi tay của mình vì lo lắng khi chờ đợi Beomgyu nói điều gì đó.

"O-oh."

Và đó là điều cuối cùng Taehyun mong Beomgyu nói. Tiếng "ồ" của anh nghe có vẻ hơi thất vọng, điều đó khiến trái tim của Taehyun rơi xuống.

"N-nếu anh không muốn, thì em xin lỗi, nhưng em thực sự muốn," em tiếp tục, đặc biệt là khi Beomgyu vẫn chưa nói bất cứ điều gì. "Em thực sự muốn, Gyu. Và nếu anh không, thì... em không nghĩ mình nên ở bên một người không muốn những thứ giống như em." Trái tim em thắt lại trước những lời nói của mình, và em cảm thấy nước mắt mình trào ra, nhưng em buộc mình phải mạnh mẽ.

"Này, này, ai nói anh không muốn những thứ giống em?" Beomgyu nheo mắt lại. "Em đừng nhét chữ vào mồm anh thế, Taehyun. Đặc biệt là những loại từ đó. Và đừng bao giờ cho rằng chúng ta không thể giải quyết được mọi việc. May mắn thay, chúng ta không phải cần đến lúc này."

Đôi mắt của Taehyun dần mở to khi em bắt đầu nhận ra ý của Beomgyu khi nói điều đó. "C-chúng ta không?"

Beomgyu lắc đầu, nụ cười nở trên môi. Anh nắm lấy tay Taehyun, và siết nhẹ. "Anh cũng muốn có con. Với em."

"A-anh sẽ làm?"

Beomgyu gật đầu. "Anh làm. Anh muốn được làm cha mẹ với em, Taehyun."

Nước mắt trào ra trong mắt omega, và một giọt lăn dài trên má em. Em bật ra một tiếng nức nở nhỏ, trước khi ném mình vào Beomgyu. Người đàn ông tóc bạch kim ngạc nhiên, nhưng anh lại chìm vào vòng tay của Taehyun, mỉm cười dựa vào vai em, khi vòng tay quanh eo nhỏ của Taehyun.

"A-anh không biết em vui thế nào khi nghe anh nói thế đâu," em nói khi lùi ra, một giọt nước mắt khác lăn dài trên má.

"Tại sao em lại khóc thế, Tyun?" Beomgyu hỏi với một tiếng cười khúc khích nhỏ, lau nước mắt cho Taehyun bằng ngón tay cái của mình.

"Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc," Taehyun đảm bảo.

Beomgyu mỉm cười với em, và Taehyun tự điều chỉnh để có thể ngồi lên đùi Beomgyu. Beomgyu đặt tay lên hông Taehyun, trong khi ngước nhìn Taehyun với rất nhiều tình yêu.

"Sau đó, em muốn bắt đầu một gia đình với anh chứ?" Beomgyu thắc mắc.

Taehyun gật đầu. "Hơn bao giờ hết, Gyu."

"Vậy thì hãy bắt đầu thôi," là tất cả những gì anh nói, trước khi lật em lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top