Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 1

Chap 12

"Phù Phù Phù"

Luhan thở hổn hển khi bước vào công ty, cậu đã trễ giờ vì bị kẹt xe. Cậu nghĩ rằng cậu chỉ là một tạp vụ bình thường nên sẽ không phải bỏ lỡ cái gì cả, nhưng hình như cậu đã lầm rồi

_Xi Luhan! Cậu đã muộn hơn 30 phút rồi, cậu có biết có bao nhiêu việc chờ cậu không hả? – chị trưởng phòng gằn từng tiếng với Luhan

_Em xin lỗi!

_Đi photo cho tôi 200 bảng này và đưa cho tất cả nhân viên trong công ty cho tôi

_Dạ!

Luhan nhận lấy tờ giấy mà chị trưởng phòng đưa, nó hình như là quy định mới của công ty thì phải nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ cần là tốt công việc được giao và sống những ngày êm ả với bà Wu là được rồi

"Tit Tit Tit"

Loay hoay mãi với cái máy photocopy nhưng vẫn không xong, hình như nó không hoạt động nữa thì phải. Cậu cứ bấm những nút mà trưởng phòng đã chỉ cho cậu trước đó nhưng không được, cái nào in ra cũng bị lem luốt trông thật xấu xí
_Cái máy này nó hỏng rồi Luhan à! Cậu vào phòng giám đốc đi, trong đó có một máy đó, tôi gọi thợ để sửa rồi nhưng hình như họ chưa lại thì phải! – Jinsi mỉm cười nhìn Luhan

_À! Cám ơn!

Luhan nhíu mày nhìn về phía căn phòng đó, căn phòng của giám đốc Jung Sehun, một kẻ hai mặt dối trá và cũng là kẻ cậu không thích nhất trong số các "khách hàng" của mình. Anh đã năm lần bảy lượt có cậu và anh còn muốn nhốt cậu vào một cái lồng sơn son thép vàng để cậu mãi mãi ở đó, không ánh sáng, không tự do

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi! – Sehun nói nhanh trong khi anh xem xét các bảng hợp đồng mà thư ký vừa đưa

_Tôi có thể dùng máy photocopy của anh không? Cái ngoài kia hư rồi! – Luhan nói lạnh

_Được! Em cứ dùng đi!

Sehun bây giờ không chú ý nhiều đến Luhan vì công việc với anh luôn là hàng đầu, dù Luhan mang lại cho anh một cảm giác lạ lẫm và nhiều lần đầu tiên đến với anh nhưng đó là chuyện tư, anh không thể phân tâm khi đọc những bảng hợp đồng quan trọng liên quan đến vận mệnh của công ty được. Tuy nhiên, đôi lúc anh vẫn liếc nhìn cậu và luôn bị cuốn hút bởi đôi vai gầy lẫn cặp mông tròn của cậu. Anh biết một kẻ nghiện sex như anh luôn có nhu cầu bất cứ khi nào và anh phải biết kiềm chế nhưng đối với cậu, anh không thể, mãi mãi không thể. Chanyeol đã nói đúng, cậu quá nguy hiểm để chạm vào và bây giờ có muốn thoát ra e cũng không phải dễ

_Em bấm sai rồi!

Luhan hơi giật mình khi cơ thể của Sehun đã ép sát cậu tự lúc nào, do quá bận bịu với việc nhớ lại những cách làm mà chị trưởng phòng đã chỉ trước khi vào đây. Vì máy trong phòng anh là máy mới nên cách sử dụng cũng khác đôi chút và điều này khiến cho cậu không đề phòng với anh

Sehun không làm gì quá sỗ sàng, anh ép sát cậu và nắm đôi bàn tay xương gầy của cậu mà bấm vào các nút phía dưới. Cằm anh tựa vào vai cậu để tìm kiếm cảm giác ấm áp mà cậu vô tình mang lại, tay còn lại anh luồn qua eo cậu và kéo cậu vào gần mình

_Em đã đỡ hơn chưa? Máu còn ra hết? – Sehun nói trong khi anh vẫn nắm tay Luhan mà bấm lên các nút phía dưới

_Đó không phải chuyện của anh và anh không cần phải ôm lấy tôi mới chỉ tôi được.

_Nhưng anh muốn ôm em và hôn em. Anh đã rất lo lắng khi em chảy máu. Em đã đi khám bác sĩ chưa?

_Anh lo lắng sao? Cám ơn! Nếu anh lo lắng cho tôi thì làm ơn đừng chạm vào tôi. Như thế tôi sẽ biết ơn anh nhiều lắm – Luhan lạnh giọng nhưng cậu chợt rùng mình khi Sehun liếm một được dài từ cổ lên dái tai của cậu

_Tôi không muốn!

_Em không thấy chán khi nói câu đó sao? – Sehun mỉm cười và cắn nhẹ lên cổ Luhan và để lại đó một dấu hôn sở hữu – Ngày mai là thứ bảy rồi, chúng ta có thể đi chơi với nhau không?

_Đó là ngày nghỉ và tôi không có nghĩa phải phục vụ anh!

"Rầm"

Luhan giật mình khi bị Sehun xoay người bất ngờ, mặt Sehun kề sát mặt cậu nhưng anh không hôn cậu, anh chỉ nhìn và nhìn cậu thôi. Đôi mắt có gì đó gọi là khó hiểu, muôn vàn câu hỏi ánh lên trôi đôi mắt sáng rực đó, nó khiến cậu như thiêu đốt, nó khiến cậu khó chịu

Sehun không nói, anh nhìn vào đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự của Luhan. Anh phải làm như thế nào đây? Luhan chỉ là một callboy không hơn, anh và cậu đến với nhau và vì nhu cầu hàng đêm của anh không hơn không kém, nhưng.... Sao anh không thoát ra được? Hay là anh không muốn thoát ra? Ở Luhan có cái gì đó khiến anh phải tìm hiểu, cậu có cái gì đó khiến anh luôn chú ý và luôn muốn biết, anh muốn biết tất cả về cậu

Ngấu nghiến đôi môi đỏ của Luhan trước khi cậu kịp phản kháng, cơ thể Luhan bị Sehun đẩy lên cao và cậu nằm hẳn lên máy photocopy. Cậu cố đẩy anh ra khỏi mình nhưng với tư thế không thuận nên không thể dùng hết sức được. Cậu khó chịu khi bản thân luôn ở vào thế bị động với anh, cậu ghét cái cách anh muốn làm gì thì làm với cơ thể cậu, cậu ghét tất cả....

_Buông ra!

Luhan đẩy mạnh Sehun ra xa và đứng thẳng người dậy, cậu kéo áo lại đàng hoàng trước khi nhìn Sehun với đôi mắt giận dữ

_Tôi không phải là đồ chơi của anh Jung Sehun!

_Vậy sao? Bảng hợp đồng...

_Đừng lấy tờ giấy đó ra dọa tôi! – Luhan trừng mắt

_Ok! Em rất giỏi! Cứ làm những việc em muốn – anh đưa hai tay lên đầu hàng – Có vẻ nếu em dễ dãi hơn thì anh đã buông tha cho em rồi. Đừng tỏ cái vẻ ương bướng như thế trước mặt anh, nếu như vậy thì suốt đời này em không thoát khỏi anh đâu

_Tôi sắp được giải thoát rồi, tôi không sợ anh! – cậu nhếch mép – Và thưa giám đốc, tôi đến đây là để làm việc chứ không phải làm callboy. Mà dù có, tôi cũng sẽ không ngủ với anh thêm một đêm nào nữa. Nếu anh ép tôi thì ngay lập tức anh sẽ thấy xác của tôi trước mặt anh! Tôi thề đấy!

Mỉm cười khi nhìn thấy thái độ đó của Luhan, không hiểu sao anh lại cảm thấy có hứng thú đến thế khi chọc cho Luhan nổi giận, giống như lúc này đây, cậu giống như là con thú hoang bị thương, cậu có thể làm tổn thương bản thân mình và tổn thương người khác. Nhưng đó mới là điểm anh chú ý, vì chỉ khi nổi giận, Luhan mới trở về với cảm xúc thật sự của mình, anh muốn tìm hiểu cậu và anh sẽ không ngại khiến cho cậu nổi giận.

"Cốc Cốc Cốc"

Sehun mở cửa khi có tiếng gõ cửa

_Giám đốc, giám đốc bên Blue Design đã đến rồi ạ! Họ đang chờ anh ở phòng họp!

_Được rồi, chuẩn bị hồ sơ cho tôi – Sehun gật đầu và trở về bàn để chuẩn bị những bảng hợp đồng mà anh vừa đọc được. Blue Design là một tập đoàn thiết kế lớn và có quan hệ làm ăn lâu năm với BL. Hai chủ tịch của hai tập đoàn là bạn thân thiết với nhau và cũng sắp sửa trở thành thông gia, điều đó có nghĩa là anh và con gái của Blue Design sẽ kết hôn. Nhưng đó là chuyện của tương lai, bây giờ anh không có thời gian để nghĩ đến, dù sao thì anh cũng là người khởi xướng vụ kết hôn đó và cũng là người đồng ý đầu tiên cơ mà. Anh không có gì để phàn nàn cả.

Phòng họp

_Xin lỗi vì đã để các vị chờ lâu, tôi bận quá! – Sehun mỉm cười và bắt tay người đàn ông trước mặt mình

_Không sao! Chúng tôi đến sớm thôi.

Sehun mỉm cười xã giao rồi cùng ngồi xuống bàn bạc chuyện thiết kế vỏ chai nước hoa mới của tập đoàn, Sehun không có vẻ gì gọi là hào hứng với người đàn ông này vì có cái gì đó khiến anh phải để phòng. Luôn luôn là như vậy.

_Chúng ta bắt đầu họp chứ giám đốc Jung?

_Tất nhiên rồi!

...............

Luhan cảm thấy thoải mái hơn khi Sehun không còn ở trong phòng nữa, cậu cố làm xong mọi thứ một cách nhanh chóng để chiều nay có thể vào với bà Wu sớm hơn. Nói sớm thì cũng không sớm lắm vì theo đúng giờ cậu mới được về, rồi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm nấu nước cho bà và Soo Young rồi mới vào bệnh viện được. tuy nhiên hôm nay cậu có thể ngủ cùng với bà được rồi, như vậy là quá đủ với cậu

"Cạch"

Luhan quay người về phía cửa khi nó mở ra và nở một nụ cười với người bước vào

_Em cũng cần dùng à! Anh sắp xong rồi! – Luhan vội vã gom những tờ giấy lại

_Không sao, anh cứ thong thả đi. Dù sao tôi cũng không muốn làm nhanh! – Soo Young ngồi phịch lên ghế salon trong khi Luhan cố thu dọn xấp giấy lại cho ngăn nắp

_Anh có vẻ được Sehun ưu ái quá nhỉ? – nó vừa nói vừa nhìn khắp phòng, căn phòng sang trọng mà nó mơ ước được ngồi vào hoặc được làm chủ trái tim của kẻ đang sở hữu căn phòng này. Đời nó sẽ được sung sướng, không cần phải đi làm và có thể tiêu xài phung phí

_Không đâu! Anh và anh ta không có gì cả.

_Vậy thì tốt, anh đừng nên có ý định gì với anh ta cả vì anh ta là của tôi. Nhiệm vụ của anh là cứ làm tròn bổn phận của một tạp vụ. Nếu còn dư thời gian thì vào với mẹ tôi và nếu muốn tôi tốt thì gán ghép tôi với Sehun đi. Làm mọi cách cho Sehun chú ý đến tôi.

_Hai điều trên anh sẽ làm tốt còn điều thứ ba thì anh xin lỗi, anh không thể nói hoa mĩ được. Điều đó chắc phải dựa vào em

_Cái đó tôi biết. Một kẻ thô lỗ như anh thì biết gì gọi là ăn nói hoa mĩ chứ. Tốt nhất là cứ ngậm miệng lại và tránh xa Sehun của tôi ra, càng xa càng tốt! – nó trừng mắt với cậu

Luhan không nói, cậu đem xấp photo đi ra ngoài để cho Soo Young có thể làm công việc của mình

"RẦM"

_Anh thật vô ý!

Soo Young nhếch mép và thong thả đến máy photocopy khi nhìn thấy Luhan ngã xuống đất. Ả đã cố tình đưa chân ra bất ngờ để cậu vấp phải, xấp giấy mà cậu vừa chỉnh cho ngay ngắn bị rối tung lên và bay tứ tán khắp phòng, những mấy trăm tờ thì làm sao mà thu dọn hết đây trong khi đầu gối cậu đập mạnh vào cạnh bàn đau điến, cậu có thể nhìn thấy máu thấm vào quần của mình

"Cạch"

_ Luhan! Em không sao chứ?

_ Anh Luhan! Anh không sao chứ?

Soo Young vội vã chạy lại khi nhìn thấy Sehun mở cửa và chạy lại chổ của Luhan. Nó đỡ cậu đứng lên và phủi bụi trên quần áo của cậu

_A!

_Em sao vậy? Đau chổ nào à? – Sehun cũng nắm một bên tay của Luhan và xem xét mọi thứ

_Tôi không sao!

_Sao anh bất cẩn thế, làm em hết hồn!

Soo Young đỡ Luhan ra nhưng bàn tay nó bấu chặt vào cánh tay cậu đến tứa máu. Luhan đau lắm nhưng cậu không thể nói được, chỉ lẳng lặng cắn răng chịu đựng.

_Để tôi gom giấy lại, tôi không sao! – Luhan đẩy tay Sehun ra khi Soo Young đã buông tay cậu ra và cậu nhanh chóng ngồi xuống để nhặt lại những tờ giấy đang hỗn độn dưới sàn

_Để anh giúp em

Soo Young cũng vội vã ngồi xuống thu nhặt giúp Luhan và Sehun, nó lầm bầm vài câu chửi vì sao anh lại vào đúng lúc như thế trong khi Luhan chỉ cố thu dọn cho nhanh mà thôi. Nếu còn ở đây thêm một phút nào nữa thì Soo Young sẽ nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Sehun mất mà cậu thì không muốn nó biết cậu làm cái nghề đó, cậu không muốn nó bị nhục nhã, cậu muốn dành mọi thứ tốt nhất cho nó mặc dù nó không yêu quý gì cậu. cậu chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm mà thôi

_Cám ơn! Tôi đi ra!

Luhan vội chào và bước nhanh qua ngoài, mặc cho ánh mắt kỳ lạ của Sehun, mặc cho cái nhếch mép nguy hiểm của Soo Young.

.......................

Luhan bắt đầu đem xấp giấy đó đến các phòng ban để đưa cho các nhân viên ở đó, công việc này quả thật khiến chân cậu mỏi nhừ, tuy có đi thang máy nhưng nó cũng không làm cho đôi chân đáng thương của cậu giảm bớt sự đau nhức do cú ngã lúc nãy

_A!

Luhan nhắm mắt lại chờ đợi cái đau đớn khi chân cậu bị xụm xuống nhưng đợi mãi vẫn không thấy nên cậu vội mở mắt ra

_Đi đứng cẩn thận nha!

Người thanh niên mỉm cười khi đỡ cậu đứng lên, anh lấy chiếc khăn trắng trong túi ra và cột lên cánh tay đang chảy máu của cậu và vỗ nhẹ lên đó

_Cơ thể không có tội, hãy cẩn thận!

_Cám ơn!

_Cậu tên gì?

_Xi Luhan

_Tôi là Lee Han Kyung. Lần sau phải đi đứng đàng hoàng vì không có sự tình cờ nào hai lần, cậu sẽ đau nếu không ai đỡ cậu.

Người thanh niên mỉm với Luhan trước khi bỏ đi, Luhan cũng mỉm cười. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người như vậy, có cái gì đó ấm áp và vững chãi lắm.

Lee Han Kyung? Cái tên rất đẹp! Cám ơn!

Luhan nhìn chiếc khăn trắng trên tay mình, cậu mỉm cười rồi cũng lo làm việc cho xong. Hôm nay thật là vất vả.

...............

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi! Ủa Luhan à? đã hết giờ rồi mà em còn ở đây sao? – Sehun nhướng mày khi nhìn thấy Luhan bước vào trong, cậu đặt lên bàn anh một cái túi nhỏ màu đen và anh biết bên trong đó là gì nhưng vẫn tỏ vẻ không quan tâm lắm

_Cái gì vậy?

_Mấy cái hộp mà tôi đã mượn anh, tôi đã rửa sạch sẽ rồi. Cám ơn anh vì đã cho mượn chúng. Tôi không phiền anh nữa.
Luhan nói gọn và đi ra ngoài.

_ Luhan à! – Sehun gọi với theo khi cậu định ra ngoài – Ngày mai.... Cậu có hẹn với ai không?

_Ngày mai của tôi không liên quan tới anh

Luhan mở cửa và đi ngay ra ngoài, Sehun gõ mạnh lên đầu mình tại sao lại hỏi cậu như vậy chứ. Tại sao anh không giống như thường ngày?

"Reng Reng Reng"

_Alô?

" Sehun à! Ba về rồi! Chúng ta đi ăn đi"

_Ba? Được ạ!

Sehun mỉm cười và đặt điện thoại xuống, ba anh đã về rồi. Vậy là công việc của anh sẽ nhẹ hơn một chút và điều đó sẽ khiến anh có nhiều thời gian để tìm hiểu con người khó gần và khó tính kia

Chap 13

_Công việc của con dạo này sao rồi Sehun?

_Không mệt lắm, con chỉ gần chết thôi. Ba đi và đổ dồn tất cả vào con, ba muốn con trai ba chết trước khi cưới vợ à? – anh mỉm cười và hớp một ngụm rượu

_Ha ha ha ha! Ba biết con trai ba có thể đảm đương nổi mà – ông Jung cười lớn và nhận lấy ly rượu từ tay Sehun – Ba nghe nói, dạo này con đang qua lại với một callboy hửm?

_Vâng! – hơi bất ngờ khi ông hỏi như vậy nhưng Sehun cũng thành thật trả lời, đối với ông, anh không cần phải giấu giếm bản chất thật của mình

_Ba không cấm chuyện quan hệ của con vì ba biết con biết cách dừng lại đúng lúc và ba cũng không phiền khi con qua lại với ai. Ba tin tưởng con trai ba nhưng ba chỉ nhắc con một điều, gia đình chúng ta là một gia đình có địa vị lớn trong xã hội, bản thân con cũng sắp kết hôn với con gái của Blue Design nên con nên dừng lại trước khi nó đi quá xa

_Con hiểu! Con luôn biết dừng lại đúng lúc mà. Ba yên tâm, cậu ta.... chỉ là qua đường thôi

Sehun nhếch mép và kết thúc bữa ăn tối với ba mình bằng vài ly rượu. Bản thân anh cũng không hiểu sao khi thốt lên hai từ "qua đường" lòng anh lại nhói lên như thế, lại khó chịu đến như thế. Cậu là callboy, anh là người có địa vị xã hội, căn bản anh và cậu là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể chạm vào nhau nhưng sao vẫn có cái gì đó dấy lên trong lòng khi anh thốt lên hai chữ "qua đường"

...............

Bệnh viện ung bướu Seoul

Lăn người qua lại một cách nhẹ nhàng, cậu không muốn làm bà Wu khó ngủ vì mình. cậu không ngủ được, ngày mai là ngày giỗ của YiFan rồi, nhanh thật! Mới đó mà đã ba năm rồi, YiFan đã không còn ở bên cậu đã ba năm rồi. Nhanh thật!

Nhắm mắt lại để hồi tưởng lại quá khứ đẹp đẽ khi ở bên cạnh YiFan, chưa bao giờ cậu hạnh phúc nhiều đến thế, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng cuộc đời của một kẻ mồ côi như cậu lại được vui vẽ mỹ mãn đến thế. Những giây phút ở bên cạnh anh, vui có buồn có, ghen cũng có nhưng những điều đó đều xuất phát từ tình yêu của cậu và anh. Tất cả những gì cậu nghĩ là anh, anh là thế giới của cậu, là báu vật của cậu. Là tất cả của cậu. những kỹ niệm về anh là các giúp cho cậu có thể tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này, nụ cười của anh soi đường cho cậu trong màn đêm lạc lõng, ánh mắt anh chỉ cho cậu biết nơi nào cậu nên về. Anh là tất cả.... anh là tất cả của cậu

Trên giường, bà Wu cũng không thể ngủ, bà lặng lẽ lau những giọt nước mắt đang rơi xuống nệm. Ngày mai là đám giỗ đứa con trai hiền lành của bà, đã ba năm rồi từ ngày anh ra đi, anh mang theo trái tim của Luhan và mang theo cả trái tim của bà. Bà biết Luhan đang cố gắng sống một cách vui vẻ, cậu cười và nói chuyện với bà nhưng cậu biết không, nụ cười của cậu không còn tươi như ba năm trước, ánh mắt cậu cũng không còn lắp lánh như ba năm trước, cậu sống vì giữ lời hứa với YiFan, cậu sống chỉ vì cậu còn bà và Soo Young. Bà bị ung thư, bà không thể sống bên cạnh cậu mãi được, còn Soo Young cũng có ngày phải lấy chồng, và rồi khi mọi việc kết thúc như thế thì cậu phải làm sao đây? Ai sẽ che chở đứa con dâu đáng thương của bà đây? Ai sẽ là bờ vai cho cậu dựa vào khi đau khổ, ai sẽ che nắng che mưa cho thân thể nhỏ bé như thế? Một mình cậu làm sao đối mặt với thế giới như thế này?

Một lần nữa bà nhắm mắt và cầu nguyện cho đứa con dâu của mình, bà cầu nguyện cho cậu tìm được một nơi thật tốt, tìm được một người thật tốt để yêu. Dù có chết, bà vẫn sẽ giống như YiFan, bà sẽ dõi theo cậu và quan tâm đến cậu. Đứa con dâu đáng thương của bà.

...............

_Anh hai!

Soo Young lau nhẹ tấm hình của YiFan trên tay mình, nó yêu thương anh hai nó lắm. Hai anh em bên cạnh nhau bao nhiêu năm trời. Anh yêu thương nó là thế, chiều chuộng nó là thế nhưng.... Anh nó gặp Luhan. Nó còn nhớ nó đã vui mừng như thế nào khi anh nó bảo rằng anh nó đã có người yêu nhưng nó cũng nhớ nó đã giận dữ như thế nào kể từ khi anh nó không còn quan tâm đến nó như xưa nữa.

Ngày xưa, mọi thứ tốt nhất YiFan đều dành cho mẹ và nó, nó muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nó hay nhõng nhẽo với YiFan và khóc lóc khi anh chọc nó giận dỗi. Anh nó dành tất cả thời gian cho nó nếu nó buồn bã và thất vọng. Nhưng Luhan đến, cậu cưới đi anh, thời gian của anh không dành cho nó, tình yêu của anh không dành cho nó và tất cả của anh cũng không dành cho nó. Luhan đã cướp đi tất cả, cướp đi anh trai nó, cướp đi mẹ nó. Nó không còn là cô công chúa nhỏ của ngôi nhà nữa, nó không còn là báo vật của nhà nữa mà là Luhan. Luhan luôn cướp mọi thứ của nó.

_Anh là đồ ngốc! Anh là đồ ngốc! Tại sao anh yêu một đứa xui xẻo như nó? Tại sao anh lại yêu nó? Nó là sao quả tạ, nó là đứa xui xẻo luôn mang vận đen đến nhà chúng ta. Sao anh lại yêu nó?

Soo Young lau nhanh giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má mình, nó vẫn nhớ gương mặt bình thản của anh nó trong cỗ quan tài, gương mặt bình thản của Luhan và gương mặt giàn giụa nước mắt của mẹ nó. Anh thấy không? Anh yêu Luhan nhưng ngày đưa tiễn anh, cậu đã nhỏ mọt giọt nước mắt nào cho anh? Cậu đã đưa tiễn anh bằng gì? Bằng cái nhìn và bằng nụ cười trên môi. Cậu đang vui khi anh chết đấy, anh đã hối hận khi yêu cậu chưa? Anh đã hối hận chưa?

Rồi hai năm sau, bà Wu bị bệnh ung thư. Anh thấy không? Luhan luôn là một kẻ đen đủi, luôn là sao quả tạ chiếu vào gia đình, tại sao mẹ nó không đuổi cậu đi? Tại sao bà luôn bên vực cậu? Tại sao bà cũng yêu thương cậu hơn nó? Tại sao vậy? Nó không cam tâm! Nó phải hành hạ cậu, nó phải xỉ nhục cậu, nó phải cho cậu sống không bằng chết, nó phải khiến cậu tự tử nó mới hả dạ. Nó muốn cậu chết và nó muốn tự tay cậu kết thúc sự sống của mình. Nhưng.... cậu giống như con đĩa vậy, không bao giờ có thể chết. khi con đĩa bị cắt ra làm hai khúc thì mỗi khúc trở thành một con đĩa mới. chẳng lẽ nó xỉ nhục cậu như vậy, đối xử với cậu như vậy mà cậu lại không muốn chết sao? Hay muốn bỏ nhà đi cho thoát khỏi cái địa ngục này sao? Sao cậu lại dai như thế chứ?

_Em sẽ bắt nó..... chết!

Nắm chặt tấm hình của YiFan trong tay, nó nhìn ra ngoài màn đêm đang dần nuốt chửng thành phố. Trong đôi mắt ấy ánh lên những tia nhìn độc ác, thù hận....

.................

_Aish!

Ném điện thoại xuống đất khi anh nhắn tin lần thứ 20. Chỉ với ba tiếng "Anh nhớ em" nhưng mãi vẫn không gởi được. Anh cảm thấy nhớ cậu, nhớ hơi ấm của cậu, nhớ làn da mịn màn và cả mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người cậu. Đó không phải là ham muốn xác thịt, nó chỉ đơn giản là nhớ cậu mà thôi nhưng ba từ ấy mãi vẫn không thể gởi được. Có cái gì đó cứ ngăn anh lại, ngăn lại....

Xi Luhan.... có lẽ tôi nên dừng lại. Tôi không nên quá gần gũi em, rồi tôi sẽ tự nhốt mình trong chiếc lồng của em mất. Tôi không thể thuộc về em....

...................

"soạt, soạt, soạt"

Luhan nhỏ đi mấy đám cỏ dại mọc gần mộ. Gần cả tuần nay cậu không ra mộ viến anh nên cỏ được thế mà mọc lên um tùm. Cậu bận bịu với việc làm ở công ty của Soo Young và mệt mỏi trở về nhà rồi đến bệnh viện. Thậm chí cậu không có thời gian nghĩ đến cơ thể của mình. Cậu có lỗi với anh quá.

Bên trên, Soo Young cũng đang dùng khăn lau mộ cho anh trong khi bà Wu đang dọn trái cây và những món mà anh thích ăn nhất mà Luhan đã nấu từ sớm ra trước mộ. Bà lau nhẹ gương mặt đã in một ít bụi trên tấm bia và mỉm cười. Có lẽ anh đang nhìn xuống và mỉm cười chăng? Hay có lẽ anh đã đi đầu thai làm người rồi cũng nên

Dọn dẹp xong phần mộ của YiFan thì trời cũng đã xế trưa, Luhan cùng bà Wu và Soo Young đứng đó một lúc rồi cũng về. Buổi viếng thăm diễn ra luôn im lặng như vây nhưng nó thật sự ấm cúng, rất ấm. Có lẽ trên trời, YiFan cũng đang mỉm cười.

_Mẹ à! Tối nay con không ngủ với mẹ được, em Soo Young sẽ ngủ với mẹ đêm nay nha – Luhan mỉm cười khi cậu cùng Soo Young đỡ bà lên giường.

_Ừ! Con ngủ ở đây hoài mà nằm ở dưới đất mãi không tốt cho sức khỏe đâu. Con về nghỉ đi, mai cũng đừng vào, ở nhà mà ngủ cho lại sức – bà mỉm cười

_Dạ!

_Đúng rồi, anh Luhan đã lo cho nhà tận tâm tận lực rồi, anh nên nghỉ ngơi một chút, bây giờ em đã lớn rồi, em có thể tự lo cho mình – Soo Young cũng mỉm cười và lấy remote bật máy điều hòa lên

_Anh không sao...

Luhan mỉm cười gượng gạo, vết thương trên tay hôm qua vẫn còn đau âm ỉ và nó nhắc cho cậu nhớ những lời nói bây giờ của Soo Young chỉ là giả dối. Nhưng cậu không quan tâm, đã bao nhiêu năm rồi vẫn thế, cậu không giận nó, cậu càng thương yêu nó hơn và càng muốn lo lắng cho nó nhiều hơn.

_Vậy.... con về nha mẹ

_Ừ! Về đi con

Luhan mỉm cười và đi ra ngoài, cậu khép cánh cửa lại sau khi nhận lấy cái liếc xéo của Soo Young nhưng môi nó vẫn nở nụ cười niềm nở với bà. Vậy cũng tốt, dù ghét cậu đến thế nào, hận cậu đến thế nào nhưng trước mặt bà Wu thì như vậy thì cậu cũng đã an ủi lắm rồi. Cậu mãi mãi không giận nó, không ghét nó.

................

_Lấy cho tôi nhiêu đây – Luhan chỉ vào thùng bia

_Dạ! 150000 won.

Luhan đưa tiền cho bà chủ cửa hàng rồi ôm thùng bia đi. Cậu nói dối bà Wu rồi, cậu không về nhà, trên cơ bản là cậu không dám về nhà. Ngôi nhà với cậu bây giờ chỉ chứa đựng những kỷ niệm về anh và khi trở về vào ngày này, nỗi nhớ mong đó tăng lên gắp trăm ngàn lần. vẫn như mọi năm, cậu sẽ say rồi mặc ra sao thì ra

.................

_Không đi chơi sao Sehun? – ông Jung mỉm cười nhìn cậu con trai của mình

_Dạ không! Lâu lâu được một ngày nghỉ thì mình phải biết tận dụng chứ ba. Với lại ba cũng mới về, con nên qua ăn cơm với ba nếu không mẹ sẽ trách con mất.

_Đứa con này.... Con thật biết cách ăn nói

Sehun mỉm cười và dọn lên bàn những món mà ông Jung thích ăn nhất mà chị giúp việc vừa làm. Hôm nay đối với anh thật sự rất chán nản. từ sáng sớm anh đã muốn nhìn thấy Luhan nhưng anh không có lý do nào để gặp cậu cả. Đã dặn lòng từ hôm qua rằng sẽ phải chấm dứt với cậu nhưng sáng hôm sau anh lại muốn nhìn thấy cậu nhiều hơn. Anh thật là... không biết từ bao giờ lời nói và hành động của anh lại không ăn khớp với nhau đến thế

_Nếu như mọi ngày, thì con trai tôi sẽ đi đến những vũ trường lớn và tìm một chổ khuất nào đó để vui vẻ với mấy cô em xinh đẹp. Bây giờ lại ngồi đây ăn cơm với ông già này... có phải tôi đang mơ không? – ông Jung nói một cách châm biếm

_Thì cái gì đó cũng đến lúc phải chán mà ba! – anh mỉm cười nhìn ông

_Kể cả sex à?

_Không! Cái đó đến với con vào buổi tối thôi ba à!

Hoặc khi cậu ta đứng trước mặt của con...

_Ha ha ha ha! Sehun à! Con thật là.... À mà...con bé Jung Ahn sắp về nước rồi đó. Con làm sao thì làm

_À! Jung Ahn yêu con mà, tại sao con lại lo lắng chứ?

_Ừ! Nó yêu con và nó là một đứa như thế nào thì con hiểu quá rõ rồi phải không? Vì thế hãy cẩn thận với những cuộc tình chóng vánh của con. Nó mà biết thì kẻ đó sẽ không yên với nó đâu

_Vậy sao? Để xem con hay Jung Ahn cao tay hơn – anh nhếch mép

_Cái gì con cũng nói được là sao?

_Vì con là con của Jung Junjin

Hai cha con cùng nhau ăn cơm và nói chuyện một cách sôi nổi. Ông Jung tự hào về con trai mình rất nhiều. Ông hiểu anh là một kẻ nghiện sex và không hề cấm đoán điều đó. Chỉ cần anh biết dừng lại đúng lúc và anh chưa bao giờ để ông thất vọng về điều đó cả

..............

"Crốp!"

Không biết đây là cái vỏ lon thứ mấy bị cậu bóp méo để bỏ ngược vào thùng. Trời đã nhá nhem tối rồi nhưng cậu vẫn còn uống. trong bụng chỉ toàn bia là bia, túi thức ăn bên cạnh đã nguội lạnh nhưng cậu vẫn không có ý định ăn nó. Cậu chỉ muốn say, chỉ muốn say thôi nhưng càng uống thì lại càng tỉnh. Tại sao như vậy chứ? Không phải cậu uống rất dở sao? Không phải chỉ cần uống ba chai soju thì cậu đã không còn biết gì sao? Nhưng tại sao trong ngày này, cậu lại uống mãi mà không biết say thế này? Cậu muốn say! Cậu muốn quên đi ngày hôm nay nhưng sao nó trôi qua một cách chậm chạp như thế?

_Em nhớ anh... hực....hực....

Luhan nói câu nhớ nhung rất nhẹ, cậu ngã người ra sau, bãi cỏ đẫm sương khiến lưng áo cậu ướt đẫm, gió sông hàn thổi vào cơ thể lạnh ngắt của cậu và nó làm làn da vốn không được hồng hào càng thêm tái nhợt. cậu lạnh lắm, rất rất lạnh nhưng cậu không có ai để sưới ấm, không có anh.... Không có anh....

_YIFAN! EM NHỚ ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!YIFAN!

Luhan hét lên trong màn đêm, những cặp tình nhân gần đó nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu rồi họ cũng quay về với câu chuyện của mình, nhìn họ mà cậu cười lạnh, ngày xưa cậu và anh cũng hay ra sông hàn chơi, ở đây không nhộn nhịp, không có gì đặt biệt nhưng những đôi tình nhân rất thích đưa nhau ra đây, chắc bởi vì nó im ắng và không khí lại trong lành. Ở đây sẽ không có tiếng ồn ào của xe cộ cũng không có không khí ô nhiễm, gió sông hàn làm họ gần nhau hơn, họ dùng đôi tay của nhau để sưởi ấm. Cơ thể họ tuy lạnh nhưng trái tim thì lại ấm ám vô cùng. Còn cậu.... cơ thể cậu lạnh....và trái tim cậu chết....

_Hực....

Luhan lấy điện thoại ra, cậu dò tìm một số trong danh bạ của mình và bắt đầu gọi

............

Tit Tit Tit

_Alô?

"Hực.... YiFan à! Cuối cùng em cũng gọi được anh hì hì hì hực!"

_ Luhan?

Sehun tròn mắt nhìn vào điện thoại, đúng là số của Luhan. Anh nên vui mừng hay giận dữ hay vô cảm với cậu đây? Lúc nãy vì không quan tâm đến điện thoại nên anh nhấc máy mà không thèm nhìn tên người gọi, bây giờ....

"Em...hực...nhớ anh...."

_ Luhan? Cậu uống rượu à? – anh nhíu mày, không quan tâm đến lời nói của Luhan

"Sao....anh không bắt máy của em? Sao anh không chịu nghe điện thoại của em? Anh nói anh luôn nhìn thấy em, anh nói anh luôn bên cạnh em mà anh không nhận điện thoại của em sao? Hực.... hu hu hu"

_Em ở đâu? – Sehun vội vã mặc áo khoác vào người và chạy ra xe. Chưa bao giờ anh thấy Luhan như thế nên có chút lo lắng. chỉ một chút thôi

"Hực....em nhớ anh quá YiFan à.... Mang em theo với hu hu hu.... Mang em theo với..."

_Được! Anh sẽ mang em theo. Em nói đi, em đang ở đâu? Em phải nói anh mới mang em theo được chứ! – Sehun nói gấp

"Sao anh hực... không biết em ở đâu? Anh phải là người...biết em...hực...ở đâu.... Anh.... Tại...sao anh không....biết...."

_Anh biết! anh biết! Anh sẽ tới ngay... anh sẽ đưa em đi.... chờ anh....

Sehun vội cúp máy và chạy ngay đến sông Hàn. Anh tình cờ nghe cuộc đối thoại của một cặp nào đó ở gần cậu và họ có nhắc đến "Gió ở đây lớn quá". Chỉ có Sông hàn mới có gió lớn đến như thế. Cầu mong anh không sai. Trong mờ hồ, anh cảm thấy sợ hãi. Luhan chủ động gọi cho anh là điều không thể và đã đôi lần, cậu nhắc đến cái tên...YiFan...

.............

Chạy dọc bờ sông để tìm kiếm bóng dáng của Luhan. Sehun thở phào nhẹ nhỏm khi anh thấy cậu đang nằm ở phía trước nhưng đôi mày anh lập tức nhíu lại khi nhìn thấy thùng bia lớn bên cạnh với vô số vỏ bia trong đó. Trên tay cậu còn cầm một lon nữa. Đó là loại bia nặng độ, vậy mà cậu lại uống hết từng đó sao? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

_ Luhan! Dậy! Sao lại nằm ở đây mà ngủ hả? muốn chết à? – Sehun thô bạo kéo tay của Luhan dậy nhưng hình như cậu đã ngủ nên hoàn toàn không hưởng ứng lại thành động của anh – Tại sao lại uống say như thế này chứ hả? Muốn chết sao? Dậy! Xi Luhan!

Luhan khẽ nhíu mày bởi cái lắc thô bạo nơi bả vai mình, cậu mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra và nhìn kẻ đang phá rối giấc ngủ của mình

_YiFan!

Giật mình bởi gương mặt đang hiện ra trước mình là YiFan, Luhan bật dậy và nhìn chằm chằm vào anh

_Sao lại uống như thế này? Đã ăn gì chưa mà uống hả? – Sehun cào nhào khi nhìn túi thức ăn bên canh Luhan – Điện tôi ra để nhìn thấy bộ dạng của cậu bây giờ sao?

Luhan hoàn toàn không nghe thấy Sehun nói gì. cậu cứ nhìn hình ảnh đang phản chiếu trước mặt, là anh... là YiFan của cậu

_Ya cậu làm gì vậy?

Sehun mở to mắt khi Luhan chủ động ôm lấy mặt mình, mắt cậu xoáy sâu vào mắt anh, nỗi vui mừng ánh lên trong mắt khiến anh không thoát ra được, đôi mắt đau thương thường trực của cậu không còn mà thay vào đó là một niềm vui khó tả, vui nhừng tức tưởi.

_Cuối cùng anh cũng về.... hực.....hu hu hu cuối cùng anh cũng về.....

_Cậu làm gì vậy? Cậu say rồi! Về!

Mặc cho Luhan ôm lấy mặt mình, Sehun cố gắng luồn tay qua chân cậu để bế cậu lên nhưng cậu không chịu, cậu vùng vẫy và ôm lấy gương mặt của anh mà nhìn mãi. Một lúc sau Sehun cũng bỏ mặc mà ngồi kế bên cậu, lấy áo khoác của mình khoác lên người cậu để giữ ấm

_Em nhớ anh lắm YiFan À.... Hu hu hu nhớ anh... nhớ anh đến muốn chết đi.... nhớ anh đến nỗi muốn đi theo anh....

Sehun nhìn vào gương mặt tèm lem nước mắt của Luhan mà chạnh lòng. Cậu nhìn anh nhưng cậu gọi tên của một kẻ khác. Đó là ai? YiFan là ai? Là bạn trai hay là chồng cậu? Tại sao anh ta không bên cạnh cậu lúc này? Hay là anh ta đã bỏ mặc cậu?

_Tôi là Jung Sehun! – Sehun nhấn mạnh từng chữ để Luhan có thể phân biệt được người trước mặt cậu không phải là tên YiFan gì đó mà là Jung Sehun.

_Anh biết không? Em nhớ anh..... em đã nhiều lần muốn đi theo anh....nhưng anh biết vì sao em sống đến bây giờ không? Em vì lời hứa của anh, em vì mẹ, em vì Soo Young. ANH BIẾT EM KHỔ THẾ NÀO KHÔNG? ANH BIẾT EM MỆT MỎI ĐẾN THẾ NÀO KHÔNG? SAO ANH ÁC VỚI EM QUÁ VẬY? SAO BÂY GIỜ ANH MỚI VỀ THĂM EM? BA NĂM NAY ANH CHƯA MỘT LẦN VỀ THĂM EM, SAO VẬY? EM ĐÁNG GHÉT ĐẾN THẾ SAO? ANH KHINH BỈ EM SAO? ANH KHÔNG YÊU EM SAO? NGÀY NÀO EM CŨNG ĐẾN THĂM ANH, EM CHƯA GIẤU ANH CHUYỆN GÌ KỂ CẢ VIỆC LÀM CALBOY. HAY VÌ EM NÓI EM LÀM VÁI NGHỀ ĐÓ NÊN ANH KHÔNG YÊU EM NỮA, VÌ EM ĐÃ KHÔNG CÒN LÀ CỦA RIÊNG ANH NÊN ANH KHÔNG YÊU EM NỮA PHẢI KHÔNG? – Luhan gào lên khiến những cặp tình nhân ở đó nhìn cậu và Sehun bừng ánh mắt khó hiểu nhưng họ cũng không quan tâm nhiều vì nghĩ rằng có thể họ là một cặp tình nhân đang cãi nhau

_Cậu điên rồi sao? Cậu say quá rồi, đi về! – Sehun nghiến răng và bế cậu lên

_EM KHÔNG VỀ! EM KHÔNG MUỐN VỀ! EM MUỐN Ở ĐÂY VỚI ANH! EM KHÔNG VỀ!

_Cậu say lắm rồi cậu biết không hả?

_EM KHÔNG SAY! EM KHÔNG CÓ SAY! HU HU HU HU... EM KHÔNG SAY

_Được! cậu không say, cậu quá say – Sehun nhường Luhan một bước vì những cặp đôi ở đó cứ nhìn anh và cậu suốt – Bây giờ thì nói tôi nghe, sao lại như thế này hả?

_Vì em nhớ anh – Luhan cười và nhìn Sehun trong khi tay cậu luôn nắm lấy tay anh – Anh biết không, em mệt mỏi lắm.... em làm callboy nè.... Nhưng mà em đâu có muốn đâu.... Em không có muốn .... Nhưng... em cần tiền YiFan à, mẹ bệnh rồi Soo Young nữa. em làm cái gì mà có tiền bây giờ..... em ghét tiền nhưng em phải phụ thuộc vào nó, em không thoát được YiFan à – Luhan cười khổ khi tay cậu kéo tay anh vào lòng mình mà ôm – Anh biết không! Không có anh, em cảm thấy mọi thứ thật đen tối. Em là cô nhi nhưng anh chưa hề nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ hay hắt hủi. Anh chưa bao giờ nói nặng với em ngay cả khi em là người có lỗi. Anh hoàn hảo đến mức em chỉ có thể mơ ước. Anh biết em vui và hạnh phúc đến thế nào khi có anh không? Em giống như là người đang ở trên thiên đường vậy, em hạnh phúc nhiều lắm YiFan à!

_ Luhan à! Cậu....

_Anh biết không, khi em ngủ với người khác.... Trong đầu em toàn nghĩ về anh, em tưởng tượng họ là anh và đó là cách duy nhất để em có thể tiếp tục sống. Em kiếm được rất nhiều tiền.... rất nhiều.... em không phải làm việc nặng nhọc nhưng em lại kiếm được gấp trăm lần những người như vậy. Nhưng mà.... Em muốn làm việc.... một công việc đàng hoàng.....hực.... em không muốn đem thân của em.... để đánh đổi.... nhưng không được.... không được YiFan à...

Ngồi bên cạnh, Sehun ôm Luhan vào lòng và vuốt lên mái tóc mượt của cậu, anh hôn lên nó và nghĩ về những khi cậu ngủ cùng anh, cậu rên một cách khiêu gợi như thế là vì người đàn ông đó. Bất giác anh cảm thấy giận dữ, anh siết chặt cổ tay cậu và cả người cậu khiến cậu cảm thấy đau nhức. Nhưng cậu không phản khán, trái lại cậu còn vui mừng với cái ôm chặt của anh

_ YiFan à! Dạo này.... Em hay bị đau lắm.... hình như.... Thuốc bắt đầu có tác dụng phụ rồi anh à.... Nó làm em đau lắm.... đau đến không thở nổi....

_Em đau chổ nào? – Sehun vội vã đẩy Luhan ra để nhìn gương mặt cậu nhưng không thể, cậu ôm cứng lấy anh

_Đừng đẩy em ra.... Đừng đẩy em ra....

_Được rồi... tại sao em đau?

_Vì em.... muốn làm mẹ..... nhưng mà.... Em sẽ không có cơ hội đó YiFan à.... Em mãi mãi không có cơ hội làm điều đó. Bây giờ em đau nhiều hơn, em sút miệng cũng chảy máu nữa.... da em.... cũng không trắng như xưa nữa.... có lẽ....sắp đến lúc em đi theo anh rồi. Vậy cũng tốt, không phải ở lại nữa.....

_Em phải đi bệnh viện chứ

_Không được anh à.... Em đi.... thì em phải chữa bệnh, tiền của em còn lo cho nhiều thứ lắm, tiền cho mẹ, cho Soo Young rồi lo cho nhà mình nữa. Bây gờ Soo Young lớn rồi, nó có thể làm ra tiền nhưng mà cũng ít lắm. Nếu em chữa bệnh thì làm sao em chăm sóc nhà mình đây?

_Đừng tự hành hạ mình.... được không?

_Chỉ cần có anh.... Em không sợ gì cả.... kể cả cái chết....

_ Luhan à..... anh không phải là YiFan.... Anh là Jung Sehun – Sehun thì thầm vào tai cậu nhưng cậu hoàn toàn phớt lờ

_Em yêu anh... YiFan à....

Cảm giác gió càng lúc càng thổi mạnh vào người, Sehun rùng mình bởi cái lạnh thấy xương mà gió sông hàn đang mang lại, anh vội đứng dậy để bế cậu vào xe nhưng khi anh vừa có dấu hiệu đứng thì Luhan lập tức ôm anh lại trong hoảng loạn, cậu lại khóc và bám víu lấy anh như người chết đuối gặp phao cứu sinh

_ĐỪNG BỎ EM.... ĐỪNG BỎ EM YIFAN À... LÀM ƠN Ở VỚI EM MỘT CHÚT NỮA THÔI ĐỪNG BỎ EM... HU HU HU ĐỪNG BỎ EM MỘT MÌNH.... – Luhan gào lên vào ôm lấy Sehun khi anh đã đứng dậy hoàn tòa

_Anh không bỏ em....em biết mà

Bế một Luhan đang hoảng loạn ôm cứng lấy mình, Sehun đưa cậu vào xe và chờ cậu vè nhà mình. Nỗi đau vô hình cắm vào trái tim anh, sao anh lại đau đớn như vậy chứ? Tại sao anh lại ganh tị với người đó, cái tên đó.... khiến anh cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Với Luhan, anh không đáng là một hạt cát... quan hệ của anh và cậu là gì? Có đơn giản là một thỏa thuận ngủ với nhau để đáp ứng nhu cầu của anh không? Hay là một cái gì đó.... sâu thẳm hơn.... Rốt cục.... điều gì đã thôi thúc anh giữ cậu ở lại?

_Đừng bỏ em.... – Luhan nói trong tiếng nấc

_Anh sẽ không thế... nhất định

Chiếc xe lao vào màn đêm tối mịt, mang theo một trái tim đã chết và một trái tim đang chảy máu....

Chap 14

"Phịch"

_Đặt Luhan xuống giường một cách khó khăn, Sehun loay hoay tìm cách thoát ra khỏi tay cậu nhưng không thể. Suốt đoạn đường từ sông Hàn về nhà cậu ôm lấy anh như sợ anh biến mất. Đến khi thắng xe lại để vào nhà thì anh cũng không thể thoát ra và bây giờ thì càng không thể khi anh bị cậu ôm cứng như thế này. Thường ngày anh chắc chắn sẽ đẩy cậu ra chỉ với một chút sức nhỏ nhưng hôm nay cậu dường như mạnh đến không tưởng. Cậu ôm lấy anh và nhất quyết không cho anh rời khỏi tay cậu. Anh biết người cậu đang ôm không phải là Jung Sehun mà là tên chết tiệt nào đó tên là YiFan. Anh cảm thấy ghen tị với hắn ta vì hắn ta có được thứ anh mà anh không có – trái tim của Luhan

_Hực!

Luhan nấc lên một cách khổ sở khi men rượu lên. Cậu mở mắt một cách mệt mỏi và nhìn thẳng vào mặt Sehun. Mỉm cười và chạm vào gương mặt thon nhỏ của anh, cậu kéo đầu anh xuống để bắt đầu cho một nụ hôn dài vô tận

_Em sai quá rồi Luhan! – Sehun bực mình đẩy Luhan ra mặc dù nụ hôn của cậu là thứ anh khao khát

_ĐỪNG! ĐỪNG ĐẨY EM RA! YIFAN À! ĐỪNG ĐẨY EM RA! KHÓ KHĂN LẮM EM MỚI CÓ THỂ ÔM ANH NHƯ THẾ NÀY, LÀM ƠN ĐỪNG ĐẨY EM RA

Luhan ôm lấy Sehun một cách sợ hãi khi anh đang cố đứng dậy để lấy khăn cho cậu. Nếu như mọi ngày, có lẽ Sehun sẽ cười lớn vì hài lòng nhưng hôm nay anh đã biết anh hoàn toàn không có chổ đứng trong lòng Luhan. Cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng mỗi khi Luhan ôm lấy anh và gọi tên người đó. Anh ghét điều đó, anh ghét bản thân bị xem là vật thay thế cho kẻ khác. Anh ghét Luhan ôm anh mà gọi tên hắn. Anh thừa nhận rằng bản thân mình có tính sỡ hữu rất cao và Luhan cũng là người anh sỡ hữu. Anh muốn là phải có kể cả cậu.

_A.n.h l.à J.u.n.g Y.u.n.h.o! – Sehun gằng từng chữ vào tai Luhan nhưng có vẻ cậu không quan tâm đến điều đó

_Đừng bỏ em YiFan à! Làm ơn cho em ôm anh một chút thôi. Một chút thôi.

Luhan ôm cứng lấy Sehun và hôn lên đôi môi của anh, cậu cắn nhẹ lên nó và mút mạnh từng thớ thịt trên môi anh, cậu không muốn rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó, cậu muốn đêm nay cậu là của anh

"BỐP"

_EM SAI RỒI VÀ ĐỪNG ĐEM TÔI RA THẾ THÂN CHO NGƯỜI KHÁC

Mặt Luhan lệt qua một bên khi nhận lấy cái tát trời giáng từ Sehun. Cậu ôm lấy một bên má đỏ ửng của mình mà cười, nụ cười thật sự chua chát, cậu cười nhưng trong lòng cậu đau đớn quá. Nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp. Cậu cứ thế ôm lấy má mình mà cười, cậu cười càng lúc càng ngây dại, nước mắt càng lúc càng nhiều hơn. Nỗi đau càng ngày càng chốc chầng

_Anh không yêu em nữa sao? Anh thật sự không muốn hôn em nữa sao?

_Xi Luhan! Hãy nhìn cho rõ, tôi là Jung Sehun! Tôi không phải là tên chết tiệt nào đó mang cái tên YiFan của em! Nhìn rõ đi! – Sehun gằng từng tiếng và giật cổ áo cậu lên nhưng cậu hoàn toàn không để ý đến điều đó

_Anh.... Anh không yêu em nữa. Chỉ mới ba năm nhưng anh đã không còn yêu em nữa sao? Em đã làm mọi thứ vì anh, em cũng chỉ có anh trong lòng.... Vậy mà anh không yêu em nữa.... Anh ghê tởm khi chạm vào em sao?

_Em sai quá rồi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với em sau. Bây giờ em ngủ đi!

_EM KHÔNG NGỦ! EM KHÔNG SAY! EM ĐANG RẤT TỈNH TÁO. EM TỈNH TÁO HƠN BAO GIỜ HẾT! EM KHÔNG SAY. EM MUỐN ANH YIFAN À! EM MUỐN ANH, ANH CÓ BIẾT LÀ EM ĐÃ NHỚ ANH NHIỀU NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? ANH BIẾT EM ĐÃ ĐAU ĐỚN ĐẾN THẾ NÀO KHÔNG?

Luhan hét lên một cách giận dữ và ôm chầm lấy Sehun. Cậu lật người anh xuống nệm và ngấy nghiến đôi môi của anh, cậu chủ động đi vào khoang miệng anh và khám phá mọi ngóc ngách ở đó. Sehun không muốn, không muốn cậu hôn anh như thế này, anh biết người cậu hôn không phải là Jung Sehun và anh không muốn làm thế thân cho người khác, anh muốn Xi Luhan hôn Jung Sehun!

_Đủ rồi! Tôi không muốn em như thế này. Đừng thách thức sức chịu đựng của tôi. Em biết tôi là một thằng như thế nào rồi chứ? Nếu còn như vậy nữa, tôi sẽ khiến em không thể đi được vào ngày mai!

Sehun đẩy Luhan ra và thở hổn hển. Tuy tức giận vì bị cậu nhìn nhầm ra người khác nhưng bản thân anh là một kẻ nghiện sex, anh không thể chịu nổi những cử chỉ vuốt ve dịu dàng của cậu, không thể chịu nổi tiếng rên khe khẽ của cậu và càng không thể chịu nổi khi người đang trước mặt anh là cậu. Anh sẽ giết cậu bởi dục vọng của mình mất. Anh sắp đánh mất sự tỉnh táo cuối cùng của mình rồi.

_Yêu em đi! Hãy yêu em đi! Em nhớ anh! Làm ơn đừng rời xa em được không?

Luhan ôm lấy Sehun và hôn lên môi anh một lần nữa, cậu vừa hôn vừa khóc và ôm chằm lấy anh, cái ôm của cậu chưa bao giờ mạnh đến thế, chưa bao giờ đau đến thế và nó cứ như muốn níu giữ một cái gì đó mơ hồ lắm, chỉ cần cậu nới lỏng vòng tay một chút thôi thì cậu sẽ không còn gì cả.

_Đừng xa em.... Yêu em.... Yêu em....

Sehun lật người Luhan lại và hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cậu. Giới hạn chịu đựng của anh đã bị phá vỡ bởi những lời nói ngọt ngào và kích thích của cậu. Con quỷ trong người anh đã thoát ra và anh không thể làm một người tốt với cậu được. Rốt cục Sehun cũng không hiểu tình cảm của mình đối với Luhan là thứ tình cảm gì? Đó có đơn giản là mối quan hệ thể xác giữa một bên ham muốn sex và một bên cần có tiền hay là nó sâu sắc hơn? Tình yêu ư?

Không! Không phải là tình yêu bởi vì tình yêu sẽ không cho phép anh làm tổn hại cậu dù chỉ là một sợi tóc, vì tình yêu sẽ khiến anh đau đớn khi môi cậu mấp máy tên một kẻ khác mà không phải anh. Anh không đau, anh chỉ thấy nhoi nhói, anh chỉ thấy ghen tị, anh không đau... anh không yêu cậu. Cuối cùng thì... anh và cậu là quan hệ như thế nào đây?

Vứt bỏ toàn bộ quần áo của Luhan xuống giường, Sehun hôn mạnh lên cổ cậu và để lại đỏ những vết đỏ của sự sỡ hữu. Những vết đỏ hôm trước vẫn chưa lặn hẳn bây giờ lại đậm hơi bởi những dấu hôn mới. Được! Luhan không yêu anh nhưng tuyệt đối anh phải có được thể xác của cậu, một lần, hai lần và nhiều lần nữa, đến khi nào anh chán chê thì anh sẽ buông tha cho cậu. Anh sẽ trở thành một kẻ xấu xa với Xi Luhan.

_YiFan à!

Luhan kéo Sehun lên để tặng cho anh một nụ hôn nhưng anh không muốn, anh sẽ không hôn môi cậu nữa vì đôi môi đó đang nhắc tên một kẻ khác. Anh hôn lên vành tai Luhan và thì thầm tên của mình, anh sẽ khiến cậu gọi tên anh thay vì cái tên chết tiệt đó. Anh ghét cái tên YiFan, anh ghét cái tên đó.

_Sehun à!

Bàn tay Sehun tham lam chạm vào thành viên của Luhan và vuốt ve nó trong khi môi anh vẫn thì thào tên mình bên tai Luhan trong khi cậu đang rên lên một cách thích thú. Men rượu trong người khiến Luhan không còn phân biệt đâu là thật đâu là giả, đâu là giấc mơ và đâu là cuộc sống mà cậu đang sống, tất cả hiện ra một cách mờ ảo và gương mặt YiFan của cậu cũng thế, trong mơ hồ cậu thấy anh cười và hôn lên tai cậu nhưng đâu đó vẫn văng vẳng tiếng ai đó tên Sehun. Cái tên Sehun .....

_Em yêu anh....W....ư.....

Luhan oằn người khi thành viên của cậu cảm nhận được cái nóng ấm khi được ai đó yêu mến. Cậu mỉm cười và để cho nụ hôn của anh tiếp tục. Đã lâu rồi cậu không cảm nhận được tình yêu và sự khoái cảm đang xen vào nhau, lâu rồi nơi ấy của cậu thiếu vắng đi hơi ấm của người mà cậu yêu mến. Cậu đã giữ điều này riêng cho anh, đã giữ riêng cho một mình anh.

_W....AAAAAAAA!!!!!!!!

Sehun cảm thấy tức tối và ghen ghét mỗi khi Luhan muốn gọi tên người đó. Anh luôn cạ răng vào thành viên của cậu mỗi khi cậu muốn gọi tên kẻ đó. Không được! Xi Luhan không được gọi tên ai ngoài cái tên Jung Sehun. Anh biết rằng anh là một kẻ ích kỹ, một kẻ xấu xa nhưng như thế có gì không tốt? Muốn có được cái mà mình thích thì phải dùng đến thủ đoạn, quy luật trên thương trường đã dạy anh điều đó và bây giờ trong chuyện gối chăn anh cũng phải thực hiện điều đó. Nhất là đối với Luhan, anh muốn cậu chỉ gọi tên anh, chỉ riêng mình anh mà thôi

_A....a....ư....

Luhan rên lớn hơn khi Sehun hôn thành viên của cậu ngày cành nhanh, cậu cong người để đón nhận cơn khoái cảm đang ùa về trong khi Sehun đang say mê với thành viên của cậu. Chưa bao giờ anh muốn hôn đến như vậy, chưa bao giờ anh muốn sỡ hữu nhiều đến như vậy, tất cả chỉ vì cậu, là cậu đã khiến anh ham muốn nhiều đến thế, tất cả là tại Xi Luhan.

_AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Luhan hét lên khi toàn bộ tình chất của mình được giải thoát, Sehun nuốt trọn chúng và nhìn cậu bằng đôi mắt say đắm, anh muốn cậu nhiều lắm, với cậu chưa bao giờ là đủ với anh cả, anh muốn nhiều hơn nữa nhưng.... Anh muốn gì? Anh muốn gì ngoài thể xác cậu?

_Luhan à!

Sehun rên tên Luhan khi anh đặt thành viên của mình trước lối vào của cậu, anh muốn vào trong cậu mà không có một sự chuẩn bị nào. Anh muốn cậu đau đớn đến mức phải khóc thét và gào lên tên của anh, anh muốn tên của anh được xướng lên bởi đôi môi xinh đẹp đó, anh muốn cậu rên tên anh không ngớt, anh muốn rất nhiều điều, rất rất nhiều điều.

_AAAAAAAAAA HU HU HU HU.....AAAAAAAAAAAAA.................

Đúng với mong muốn của anh, cơn đau ập đến khiến đầu óc Luhan trở nên rối loại, cậu khóc thét lên và giãy giụa khi anh cố tình xâm nhập vào bên trong cậu, chỉ với một phần ba chặng đường nhưng nơi vào của cậu không ngừng co thắt lại, nó không đón nhận anh, nó không muốn đón nhận anh nữa, anh đã làm nó đau đến mức chủ nhân của nó đang giọt ngắn giọt dài nhưng lại không đẩy anh ra, anh muốn cậu đau hơn, muốn cái đau đó làm cho cậu tỉnh và nhận ra rằng người đang âu yếm cậu không phải là tên YiFan nào đó mà là Jung Sehun. Chỉ có anh mới khiến cậu đau nhưng thỏa mãn đến thế, anh muốn cậu tỉnh lại, anh muốn trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ có hình ảnh của anh, anh muốn thật nhiều, thật nhiều từ cậu

_Đau.... Đau..... YiFan.....đau....AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Luhan hét lên đau đớn khi Sehun đẩy mạnh vào bên trong cậu, cảm giác như cơ thể bị xé toạc ra làm hai bởi sự xâm nhập này, Luhan khóc nhưng ôm cứng lấy anh, cậu không muốn xa anh, dù anh làm cậu đau đớn thế nào cậu cũng không muốn xa anh.

_Sehun à!

Sehun thì thầm tên mình bên tai Luhan trong khi đưa đẩy những nhịp đẩy nhẹ nhàng vào trong cậu, mỗi lần đẩy, anh lại thì thầm tên mình bên tai cậu để cậu khắc sâu vào tâm trí, anh hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, hôn lên cánh mũi phập phồng vì tiếng nấc và hôn lên đôi môi khi cậu không gọi tên người kia nữa. Mỗi nơi anh đi qua, anh để lại những vết đỏ của sự sỡ hữu. Tay anh không chạm vào hai bên ngực cậu và xoa hai đầu nhũ hồng tươi. Những nhịp đẩy mạnh bạo nối tiếp nhau khiến Luhan bị đẩy ngược lên trên, cậu rên lên không ngớt và cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì cậu cũng được anh yêu thương một lần nữa. Cuối cùng, giấc mơ cũng thành sự thật...

_Ư.... Luhan à.... Luhan à....!!!!!!!!!!!!

Sehun rên lên khi bản thân đang cảm nhận thứ khoái cảm mà Luhan đang mang đến, anh giải phóng toàn bộ tinh chất của mình vào sâu bên trong cậu trong khi cậu đã lã đi vì say và vì mệt

Rút nhẹ thành viên của mình ra khỏi lối vào của Luhan, Sehun hôn lên đôi mắt nhắm nghiền kia môt lần nữa trước khi bước xuống giường lấy cho cậu một cái áo khác để thay và vì như thế, anh đã không kịp nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ, rất nhỏ từ Luhan

_Sehun à....

Chap 15

_Ưm....

Nhíu mày bởi ánh sáng chíu qua cửa sổ, Luhan mở mắt một cách mệt mỏi và nhìn lên trần nhà. Thân người cậu không có chổ nào mà không đau nhức, mệt mỏi và bụng cậu đang réo ầm lên vì đói. Nhớ lại đêm qua cậu đã không ăn gì cả ngày, cậu chỉ ngồi đó uống bia và khóc cho cuộc đời mình. Khẽ vẽ trên môi một nụ cười nhẹ, có lẽ đêm qua là đêm cậu khóc nhiều nhất và cũng hạnh phúc nhất, cậu mơ thấy mình nằm trong vòng tay của YiFan và được anh âu yếm yêu thương, cậu mơ thấy cậu và YiFan bên nhau thâu đêm suốt sang, cậu khóc và có anh bên cạnh để an ủi, dỗ dành. Tuy rằng đó là một giấc mơ nhưng nó thật ngọt ngào và nhẹ nhàng biết bao. Như thế đối với Luhan là đủ lắm rồi, chỉ cần như vậy, cậu sẽ có dũng khí để sống tiếp trên cõi đời này. Chỉ đơn giản như thế thôi

Đôi mày thanh khẽ nhíu lại khi Luhan đã định thần lại đôi chút. Cậu nhận ra rằng mình đang nằm trong một căn phòng rất sang trọng và trần nhà này.... Rất quen.... Rất rất quen

Một cảm giác không mấy an toàn chạy dọc sống lưng Luhan khi cậu cảm nhận được hơi thở của ai đó bên cạnh mình, hơi thở ấm nóng đã phả vào tóc vậu và cậu nhận ra rằng phần dưới của mình đang nằm gọn trong bàn tay ai đó. Cậu biết người đó là ai rồi. Chỉ có thể là một mà thôi.

Jung Sehun.

Luhan quay đầu nhìn lên trần nhà và từ từ nhắm mắt lại, cậu cố gắng nhớ lại đêm qua....cậu đã say, đã khóc và đã gọi điện cho YiFan, và bây giờ.... Cậu đang nằm trên giường và trong vòng tay của Sehun. Cậu biết, đó không phải là lỗi của Sehun, hoàn toàn không phải lỗi của anh, là lỗi của cậu và cơn say của mình. Cậu không trách anh vì cơ bản đó không phải do anh cố ý. Nếu trách thì trách bản thân mình đã không đủ tỉnh táo để ngăn lại việc này.

Xin lỗi YiFan, điều duy nhất em hứa với anh.... Đã em đã không thể giữ....

Nhắm mắt lại để ép một giọt nước trong suốt tràn ra ngoài, Luhan nhẹ nhàng gỡ tay Sehun ra khỏi hạ thể của mình và ngồi dậy. Cậu đi từng bước liêu xiêu vào nhà vệ sinh, cái đau nơi lối vào khiến Luhan nhăn mặt, nơi đó đau lắm, thật sự rất đau và Luhan chỉ muốn thét lên thôi.

Cởi chiếc áo sơ mi mà cậu nghĩ rằng Sehun đã mặc cho cậu, bên dưới lớp áo trắng la chi chít những dấu hôn đỏ ửng, cũ có mới có và thành viên của cậu cũng có vài vết đỏ. Mất hết rồi. Tất cả những lời hứa của Luhan đều mất về tay Sehun nhưng cậu không trách anh, có trách thì trách bản thân mình quá nhu nhược, quá yếu đuối.

Với tay lấy bàn chảy và kem đánh răng của mình, Sehun đã mua sẵn cho cậu bộ bàn chảy đánh răng riêng cho mình vì thời gian cậu ngủ ở đây còn nhiều hơn ngủ ở nhà từ khi cậu gặp anh.

"Tong"

Máu

Lại là máu

Máu nhỏ xuống khi Luhan cho bàn chảy vào miệng chà xát, cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên vì hiện tượng này vì cậu đã quen với nó rồi, cậu không đau khi điều này xảy ra, bây giờ.... Không còn điều gì khiến cậu sợ hãi nữa vì cơ bản cậu chẳng còn gì để mất cả. Muốn nhỏ bao nhiêu máu cũng được, cậu không quan tâm.

Thả người vào bồn nước đã được xả trước đó, Luhan nhắm mắt lại để cảm nhận dòng nước mát lạnh đang gột rửa thân thể mình. Cậu thở ra một cách mệt mỏi và đứng dậy lau mình trước khi mặc lại cái áo sơ mi mà Sehun đã khoác lên người cậu đêm qua.

_Em tỉnh rồi à?

Luhan hơi khựng người khi nhìn thấy Sehun đang nằm trên giường và nhìn về phía cậu, có cái gì đó thôi thúc Luhan đi lại và đánh mạnh vào mặt anh, lời hứa của cậu tuy rằng anh không cố ý phá hủy nhưng ... nó đã mất về tay anh. Anh là người thứ hai sau YiFan hôn lên nó. Anh khiến cậu không dám nhìn mặt YiFan nữa. Nhưng cái ý nghĩ đó được cậu kềm lại ngay lập tức. Anh không có lỗi phải chịu cái tát của cậu. Tất cả là do cậu

_Quần áo của tôi đâu? – Luhan đáp lại câu hỏi của anh bằng một câu hỏi lãnh đạm

_Anh đã bỏ nó vào máy giặt rồi, nó thật sự rất hôi! Em có thể lấy quần áo của anh

_Cám ơn... a...

Luhan giật mình khi tay cậu bị nắm lấy bởi tay Sehun và anh kéo mạnh cậu ngã xuống giường. Thân người Sehun đè mạnh lên người cậu và nhìn chằm chằm vào đôi mắt buồn bã nhưng lại vô cảm đó. Anh cứ nhìn và cố tìm kiếm cái gì đó xao động ánh lên trong mắt

_Đêm qua.... – Luhan mở lời trước – Tôi và anh đã làm tình phải không?

_Đúng! – Sehun đáp gọn

_Anh đã hôn?

_Đúng! – Sehun vẫn đáp gọn và nhìn vào đôi mắt của Luhan

_Tôi muốn hỏi anh một câu.... Anh có yêu tôi không?

Câu hỏi của Luhan khiến Sehun mở to mắt. Gương mặt anh hơi xao động và đôi mắt anh bắt đầu tránh cái nhìn của Luhan. Anh nói với cậu như thế nào? Ngay cả tình cảm của anh dành cho cậu như thế nào anh còn không biết thì làm sao mà trả lời cậu đây? Trong khi đó đôi mắt Luhan vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nó không ánh lên sự hy vọng nhưng cũng không chứa đựng sự buồn bã của thất vọng, cậu hỏi đơn giản chỉ vì cậu muốn biết mà thôi. Nếu anh yêu cậu, cậu sẽ không phải xấu hổ với YiFan, vì ít ra kẻ hôn cậu cũng đã yêu cậu

_Không! Tôi không yêu em! – Sehun nói chậm và nhìn vào đôi mắt vô cảm của Luhan

_Tôi biết! cám ơn anh vì đã nói thật!

Luhan mỉm cười nhẹ và hít một hơi thật mạnh, cậu nhắm mắt lại khi Sehun đặt lên môi mình một nụ hôn nhẹ trước khi anh đứng lên để vào nhà vệ sinh. Đúng! Không ai có thể yêu cậu nhiều như YiFan, tất cả chỉ yêu gương mặt và thân hình của cậu thôi. Họ muốn vào trong cậu, họ muốn thể xác cậu, họ chưa bao giờ yêu cậu cả.

"Cạch"

Sehun đóng cửa nhà vệ sinh lại và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Anh vừa nói gì nhỉ? Anh nói anh không yêu Luhan nhưng khi anh nói như vậy, anh gần như ngưng thở. Nhìn thấy ánh mắt vô cảm cùng nụ cười lạnh lẽo của Luhan, anh cảm thấy bản thân mình có tội. Anh đã lợi dụng tình yêu của Luhan với người khác mà hôn cậu, anh đã hai lần cướp đi lời hứa của Luhan với người đó và hai lần đều là khi Luhan không còn đủ tỉnh táo. Thở dài, Sehun bắt đầu công việc vệ sinh của mình. Bổng chốc cảm thấy không khí thật gượng gạo khi đối mặt với cậu, cảm giác có tội dâng lên trong lòng....

_J...

Sehun hơi khựng người lại khi nhìn thấy phòng ngủ của mình được dọn lại một cách sạch sẽ như chưa bao giờ có một trận mây mưa nào ở đó. Biết rằng Luhan đã dọn dẹp và bỏ đi rồi, Sehun cũng không suy nghĩ nhiều mà đi xuống bếp. Anh đã quen với việc Luhan bỏ đi một cách nhanh chóng như thế nhưng cũng có chút hụt hẫng khi nhìn thấy như vậy. Hôm nay nhà bếp lạnh lẽo như thường ngày, nó chỉ ấm áp vào một lần duy nhất khi Luhan mượn hộp cơm của anh, hôm nay anh chỉ có bánh mì vã sữa như mọi ngày, không có những món ăn nóng hổi, bất giác trong lòng có chút buồn bã.

..................

Bước vào cổng bệnh viện một cách mệt mỏi. Lối vào của cậu vẫn còn đau nhức bởi chuyện hôm qua, Luhan lắc đầu cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo hơn trước khi đến phòng của bà Wu. Hôm nay là chủ nhật nên cậu cũng tương đối rảnh rang, Soo Young và bà Wu có lẽ đang ăn trưa với nhau

_Mẹ à....

Luhan mở cửa phòng bệnh ra với nụ cười tươi nhưng nụ cười nhanh chóng tắt hẳn khi cậu không nhìn thấy hofnh dáng quen thuộc trên giường bệnh nữa. Chiếc giường được lót drap mới và không có một dấu hiệu nào chứng tỏ bà Wu đã từng nằm ở đây. Luhan hốt hoảng lấy điện thoại để gọi nhưng phát hiện điện thoại của mình không nằm trong túi. Đúng rồi, cậu nhớ cậu đã lấy nó ra từ máy giặt sau khi nó giặt xong và mặc vào ngay. Có lẽ điện thoại để quên ở nhà Sehun rồi. Không suy nghĩ nhiều, Luhan vội vã chạy lên phòng của trưởng phòng Shim, người đã theo dõi bệnh của bà mấy năm nay. Mong rằng không có chuyện gì không ổn xảy ra với bà

_Bác sĩ Shim, mẹ tôi... sao không thấy bà ở trong phòng – Luhan hỏi bác sĩ Shim với gương mặt xanh xao

_Anh Kim, đêm qua... bà Wu đã bị sốc thuốc và ... chúng tôi rất tiếc. Trước khi mất, bà nói rằng muốn gặp cậu, chúng tôi đã liên lạc với cậu bằng mọi cách nhưng không thể, thậm chí cô Soo Young đã chạy về nhà để tìm cậu nhưng không gặp. Bà đã không chờ cậu được..... Cậu Kim... xin cậu bình tĩnh.... Cậu Kim...

Bác sĩ Shim vội ôm lấy Luhan khi cậu đang từ từ quỵ xuống đất, nước mắt trào ra không thể kiểm soát được, Luhan vội vùng mình và chạy ra ngoài. Cậu đón taxi và chạy về nhà, nơi có một người đang chờ cậu

_MẸ! MẸ...

"BỐP"

_CÚT NGAY! CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY!

Luhan nhận lấy cái tát trời giáng khi vừa mở cửa, máu từ khóe miệng cậu tuôn ra nhưng cậu không quan tâm, cậu đau lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt của Soo Young cùng với chiếc hanbok trắng trên người nó. Mọi người chung quanh nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên nhưng cậu không quan tâm, cậu muốn nhìn thấy bà lần cuối

_Soo Young à! Làm ơn cho anh nhìn mẹ lần cuối... làm ơn....

_ANH CÚT ĐI CHO TÔI! ANH KHÔNG CÓ TƯ CÁCH GẶP MẸ TÔI. ĐÊM QUA MẸ ĐÃ MONG MỎI ĐƯỢC GẶP ANH NHƯ THẾ NÀO NHƯNG ANH ĐÃ Ở ĐÂU? TÔI ĐÃ GỌI ĐIỆN VÀ CHẠY TÌM ANH KHẮP NƠI! ANH LÀ MỘT THẰNG KHỐN. TẠI SAO KHÔNG CHỊU LẠI GẶP MẸ?

_Anh xin lỗi Soo Young à! Anh biết lỗi. Anh biết lỗi rồi. Làm ơn cho anh gặp mẹ... anh muôn gặp mẹ... Soo Young à!

_KHÔNG! ANH KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NHÌN MẸ, ANH CHẲNG LÀ CÁI GÌ TRONG NHÀ NÀY CẢ. ANH KHÔNG ĐÁNG ĐƯỢC NHÌN THẤY MẸ

_Soo Young à... làm ơn đi,.... Cho.. Anh.... – Luhan nắm lấy tay của Soo Young và cố bước vào trong nhưng nó đã cản lại và đẩy cậu ra bằng tất cả sức lực của mình

_CÚT! ANH ĐI CHẾT ĐI!

_SOO YOUNG À! LÀM ƠN CHO ANH GẶP MẸ! SOOYOUNG À! SOO YOUNG!

Luhan gào lên khi hai người đàn ông lôi cậu ra ngoài và ném cậu ra ra cựa tay Luhan lấm tấm máu khi bị chúng đẩy mạnh ra đường và không cho vào. Luhan đã gào lên một cách bất lực khi chỉ có thể đứng ngoài cổng mà nhìn vào ngôi nhà thân yêu đang nhuốm màu tang tóc. Chỉ mới một đêm mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Cậu là một đứa con không ra gì, cậu đã không ở bên cạnh bà vào những giây phút cuối cùng, cậu là một kẻ có tội và cậu cần phải chuộc lại lỗi lầm của mình. Cậu cần gặp bà

_Mẹ ơi....hu hu hu hu MẸ ƠI! CON VỀ RỒI MẸ ƠI! LUHAN VỀ RỒI MẸ ƠI! TỈNH LẠI NHÌN CON ĐI MẸ ƠI! MẸ ƠI! LÀM ƠN...

..............

Một ngày trôi qua với Luhan như cả một thế kỷ. Cậu ngồi bó gối ngoài trước cửa và nhìn vào nhà mình. Khách đã về gần hết và mỗi một vị khách đi ra đều nhìn cậu mà lắc đầu, mặt Luhan tèm lem vì khóc quá nhiều và đôi mắt đã nhuốm màu mệt mỏi. Chưa bao giờ cậu khóc nhiều đến thế. Ngay cả khi đám tang của YiFan. Cảm giác bản thân mất đi một người mà mình yêu quý thật đau đớn và bất lực. Luhan chỉ có thể ở ngoài nhìn vào chứ không thể được tận mắt nhìn bà. Cậu không cam tâm, cậu muốn nhìn thấy bà lần cuối. bất kể như thế nào, cậu cũng phải nhìn bà một lần.

"Cạch"

Luhan mở cửa vào nhà khi trời đã về khuya. Cậu bước nhẹ vào nhà và nhìn xung quanh, nước mắt một lần nữa lại rơi khi nhìn thấy Soo Young đang quỳ bên cạnh bà mà khóc nức nở. Đôi chân chầm chậm tiến lại gần và nhìn vào cỗ quan tài bằng kính, bà đang nằm trong đó bình thản. Gương mặt bà vẫn như vậy, bà chỉ đang ngủ thôi, bà không chết, ít nhất là trong lòng cậu. bà và YiFan chưa bao giờ chết cả. Hai người sẽ mãi sống trong trái tim cậu.

_Sao anh vào đây được? – Soo Young gằng từng tiếng khi nhìn thấy Luhan đang quỳ bên cạnh mình

_Anh mở cửa bằng chìa khóa nhà.

_Nhìn thấy rồi thì cút đi! CÚT ĐI! ĐI CHẾT ĐI! TẠI SAO ANH LẠI SỐNG Ở ĐÂY? TẠI SAO ANH LẠI XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI CHÚNG TÔI? TỪ NGÀY ANH ĐẾN, NHÀ CHÚNG TÔI ĐÃ MẤT ĐI TẤT CẢ, ANH CƯỚP ĐI ANH TRAI TÔI VÀ BÂY GIỜ ANH CƯỚP ĐI MẸ TÔI. ANH VỪA LÒNG CHƯA? HAY LÀ ANH MUỐN GIẾT LUÔN CẢ TÔI ANH MỚI CHỊU? ANH MỚI HẢ DẠ HẢ? – Soo Young hét lên và đẩy Luhan ra khỏi quan tài của bà Wu – ANH LÀ MỘT THẰNG KHỐN, ANH LÀ TỬ THẦN, ANH LUÔN MANG XUI XẺO ĐẾN NHÀ TÔI! ANH HẠI CHẾT HẾT NGƯỜI NÀY ĐẾN NGƯỜI KIA. BÂY GIỜ ANH HẠI TÔI LUÔN ĐI! ĐỒ GIẾT NGƯỜI! ĐỒ GIẾT NGƯỜI

_Anh không có.... Anh không có... ANH KHÔNG CÓ ANH KHÔNG CÓ

_ANH CÓ! ANH CÓ! ANH LÀ TÊN GIẾT NGƯỜI. ANH LÀ TÊN XUI XẺO. ANH ĐÃ HẠI GIA ĐÌNH TÔI TAN NÁT. NẾU KHÔNG GẶP ANH, ANH HAI TÔI ĐÃ KHÔNG CHẾT, NẾU KHÔNG GẶP ANH, MẸ TÔI CŨNG SẼ KHÔNG BỊ BỆNH VÀ RA NÔNG NỔI NHƯ THẾ NÀY. BÙ ĐẮP? MẤY NĂM NAY ANH CHĂM SÓC CHÚNG TÔI ĐỂ CHUỘC LẠI LỖI SAO? BÂY GIỜ ANH CÓ CHẾT THÌ CŨNG KHÔNG THỂ CHUỘC LẠI TỘI CỦA MÌNH. ANH CHỈ ĐÁNG CHẾT! ANH ĐÁNG NHẬN LẤY MỘT CÁI CHẾT THẢM KHỐC NHẤT! ANH CHẾT ĐI. CHẾT ĐI

Soo Young đánh mạnh và ngực Luhan và đẩy cậu ra khỏi nhà, Luhan hoàn toàn có thể đẩy nó ra và đi vào nhưng cậu không làm. Cậu không có tư cách đẩy nó ra. Nó nói đúng. Những lời nó nói đều đúng, nếu YiFan không gặp cậu, nếu họ không yêu nhau thì YiFan sẽ không chết. bà Wu cũng không vì quá đau buồn vì cái chết của con mình mà sinh bệnh rồi cũng qua đời, Soo Young cũng sẽ không trở thành người như thế này. Cứ thể Luhan để cho Soo Young vừa đánh vừa đầy ra khỏi nhà, cậu một lần nữa bị đẩy ra đường khi Soo Young vô tình đóng cổng lại. Nước mắt đã ngừng rơi. Luhan đứng đó và nhìn vào ngôi nhà. Cậu đúng là sao quả tạ. Cậu luôn mang bất hạnh đến với những người mà cậu yêu quý.

Màn đêm phủ lên thân người con trai bất hạnh, cậu chỉ đứng đó và nhìn vào nhà. Đôi mắt đờ đẫn và miệng vẫn luôn gọi

..... Mẹ ơi....

Chap 16

"Soạt"

Đặt xấp hồ sơ lên bàn, Sehun với tay lấy ly cà phê và nhăm nhi và nhìn ra bầu trời đêm. Thám tử đã đưa cho anh toàn bộ hồ sơ về Luhan từ khi cậu sinh ra đến khi quen anh. Luhan – một người có quá khứ đáng thương và người có một cuộc sống đáng thương.

Bây giờ anh đã biết người con trai luôn được Luhan gọi hôm qua là ai rồi. Hắn ta đã mất cách đây ba năm và cũng từ đó cuộc sống của Luhan trở thành địa ngục trần gian. Những tấm ảnh Luhan cười với người con trai ấy, Sehun biết ngày xưa cậu hồn nhiên và vui vẻ chứ không lãnh đạm như bây giờ. Cuộc sống khắc nghiệt và tình yêu rạng vỡ, nặng gánh gia đình khiến cậu trở thành con người hoàn toàn khác. Nụ cười không biết tự bao giờ đã tắt trên gương mặt thiên thần ấy, đôi mắt to dài và ánh nhìn hồn nhiên bây giờ được thay thế bởi đôi mắt lãnh đạm vô tình không sức sống, nước da trắng hồng rạng rỡ bây giờ không còn nữa, chỉ còn lại một cái xác không hồn đang tồn tại.

Anh – một người "khách hàng" của cậu vì thỏa mãn dục vọng của mình mà hành hạ thể xác cậu hết lần này đến lần khác. bây giờ, anh cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé khi đứng bện cạnh cậu. Có mấy ai mạnh mẽ như Luhan không? Có mấy ai hy sinh tất cả vì người mình yêu như thế không? Liệu chính anh có được như thế đối với người mình yêu không hay có ai đó vì anh mà hy sinh nhiều như thế không? Có những chuyện những tưởng chi xuất hiện trong những bộ phim tình cảm ướt át lại diễn ra giữa đời thương. Có mấy ai ngờ được chứ.

Lấy ra một tờ giấy viết riêng về cuộc sống của cậu ở nhà của Soo Young. Con bé có vẻ tốt với cậu lắm, Luhan giấu nó đi làm cái nghề này để nuôi bà Wu và nó ăn học đàng hoàng nên có vẻ nó biết ơn Luhan mà lễ phép vô cùng. Cũng đúng, mọi chuyện đều nhờ vào Luhan cả nên cậu được đối xử như thế là đương nhiên. Anh chợt có cảm tình tốt với cô bé có gương mặt không mấy xinh đẹp này nhưng trên hết là anh tôn trọng Luhan. Anh cảm thấy cậu là một người đáng trân trọng và cần được bảo vệ.

Nhưng anh nghĩ mình không phải là người đó. Anh còn có Jung Ahn . Cô ta là do anh đề xướng việc kết hôn trước và anh cũng biết Jung Ahn không phải là một người dễ bị lấn lướt hoặc dễ bị cướp đi thứ mà mình muốn. Anh biết cô yêu anh và anh cần tăng thế lực của mình. Nếu như ngày xưa, Jung Ahn là mẫu người con gái trong mơ của anh, cô giỏi giang, mạnh mẽ nhưng lại nữ tính, kiêu sa và sang trọng. Ai có được cô giống như là hổ mọc thêm cánh và anh đã phải vất vả như thế nào khi có thể lọt vào mắt xanh của cô. Nhưng... từ khi gặp Luhan, Jung Ahn hoàn toàn không còn chổ đứng trong lòng anh, cảm giác như quyền lực cũng dư thừa khi không tồn tại tình yêu thật sự giữa hai người. rồi sau này cuộc sống sẽ ra sao khi anh không yêu cô mà vươn vấn một bóng hình khác? anh không dám khẳng định là anh yêu Luhan nhưng hiện tại vào lúc này, người anh muốn bảo vệ là cậu. Có thể... anh sẽ bảo vệ cậu đến khi nào cậu tìm được tình yêu đích thực. Có thể như thế không?

Tit Tit Tit Tit

Liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang reo lên. Là số của Soo Young. Anh cầm điện thoại lên nhưng trong lòng không muốn nghe. Tuy nhiên, anh vẫn bắt máy và làm ra vẻ bản thân đang bị phá rối giấc ngủ

_Alo?

"Hu hu hu, giám đốc.... em đau quá..... Hu hu hu"

Soo Young khóc nức nở qua điện thoại khiến Sehun vội ngồi ngay ngắn lại để nghe. Anh cố gắng nghe xem có tiếng của Luhan không nhưng hoàn toàn chỉ là tiếng khóc của Soo Young mà thôi

_Em bĩnh tĩnh lại, có chuyện gì xảy ra vậy?

"Hu hu hu.... Mẹ em... mẹ em qua đời rồi.... Hu hu hu.... Em đau lòng quá.... Em bây giờ.... Không muốn sống nữa"
Tiếng Soo Young càng lúc càng trở nên nức nở, nó khóc lớn qua điện thoại và anh biết ý của nó là gì.

_Được rồi. em cho anh biết nhà em đi, anh đến ngay

"Dạ, là..."

Sehun vội lấy áo khoác và ra xe đến ngay địa chỉ mà Soo Young nói. Lòng anh đang dấy lên một nỗi lo mơ hồ về Luhan. Bà Wu là niềm an ủi của cậu và bây giờ bà đã không còn nữa, Luhan phải làm sao đây? Cậu có Soo Young bên cạnh nhưng nỗi đau này quá lớn đối với cả hai. Cậu bản thân là anh thì không được yếu đuối trước mặt Soo Young. Nhưng cậu cũng biết mệt mỏi và những lúc như thế, cậu sẽ tìm ai đây? Có ai sẵn sang ngồi đó để an ủi cậu? Có ai sẵn sang cho cậu mượn bờ vai để lau khô dòng nước mắt. Càng nghĩ Sehun càng rối bời. Anh bây giờ không biết thứ tình cảm dành cho Luhan là như thế nào. Anh đã xác định với cậu là anh không yêu cậu nhưng rốt cục anh luôn lo lắng vì cậu. rốt cục anh như thế nào đây? Sao anh lại không thể lý giải được cảm giác của mình? Tại sao lời nói và tình cảm của anh luôn không thống nhất với nhau chứ?

"Két"

Sehun thắng gấp trước cửa nhà Soo Young và đi nhanh vào trong. Anh vô tình lướt qua bong người đang ngồi thẫn thờ bên hàng rào, anh vô tình không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe nhưng gương mặt vô hồn của cậu. Anh vô tình lướt qua cậu như cơn gió nhưng lòng anh đang lo lắng cho cậu....

"Ting Tong'

_Anh Sehun! Anh Sehun!

Soo Young ôm chầm lấy Sehun mà khóc tức tưởi khi nó thấy anh xuất hiện. Tay nó ôm chặt lấy cổ anh như sợ người khác cướp mất trong khi Sehun đang đảo mắt nhìn xung quanh nhà. Ngôi nhà chỉ có nó và cỗ quan tài của bà Wu. Hoàn toàn không có bóng dáng của Luhan.

_Em đừng quá đau buồn. Người chết không thể sống lại được. Bà ra đi cũng là một sự giải thoát! – Sehun đẩy người Soo Young ra một chút và vỗ nhẹ lên vai nó an ủi.

_Nhưng .... Chỉ còn hai mẹ con..... bây giờ mẹ em mất rồi... em không biết phải làm sao cả. Hu hu hu... em khổ lắm.... em đau lắm... hu hu hu. Em .... Em không biết phải làm sao, em chỉ có thể gọi cho anh thôi.... Hu hu hu hu

_Luhan đâu? Chuyện như thế này hẳn cậu ấy phải ở đây chứ?

_Anh đừng nhắc đến con người đó nữa. Anh ta.... Ngay cả giờ phút cuối cùng của mẹ mà anh ta cũng không có mặt. Anh ta........ Anh ta.....

_Bây giờ Luhan ở đâu? Em biết không?

_Em không biết, anh ta... anh ta không có đến đây.... Anh ta không muốn đến đây nữa

Soo Young lại khóc và ôm lấy Sehun. Nó ôm cứng lấy anh và nhìn ra ngoài cổng. Nó biết Luhan vẫn còn đang ngồi ở một góc nào đó ngoài kia và nó chắc rằng cậu cũng đang nhìn thấy cảnh này. Nó sẽ cho cậu biết nó luôn là người bị hại và cậu sẽ phải mang cảm giác tội lỗi như thế nào. Nó sẽ cho cậu sống không bằng chết, nó sẽ khiến cậu điên dại bởi tội lỗi của mình. Nó sẽ trả thù cho mẹ và anh trai, nhất định Luhan phải chết mới hả dạ nó.

Sehun ngồi với Soo Young một chốc để an ủi nó. Chuyện của Luhan anh cũng không tiện hỏi nhiều vì bây giờ Soo Young thật sự đang rối loạn. Nó chỉ quỳ bên cạnh quan tài của bà Wu mà thút thít. Phía bên kia còn có một tấm ảnh thờ của YiFan – người trong ảnh với Luhan. Thì ra YiFan là người này, anh ta có gương mặt thật hiền lành và trong sáng giống như Luhan vậy. Những tấm ảnh của anh ta không có tấm nào là không cười hạnh phúc. Nhất là những tấm có Luhan ở cạnh. Anh biết anh ta đã hạnh phúc và vui vẻ đến thế nào và Luhan cũng vậy. YiFan ra đi đúng là một mất mát to lớn của Luhan và điều này đã khiến cậu trở thành một con người hoàn toàn khác với ngày xưa. Liệu có bao giờ gương mặt ấy trở lại nét hồn nhiên như ngày xưa không? Có thể không?

Ở với Soo Young một lúc, Sehun cũng xin phép ra về vì trời cũng đã khuya lắm rồi. Anh bước chậm ra cửa và gọi điện cho Luhan nhưng đáp lại anh là câu nói " Số máy quý khách hiện thời không lien lạc được". Anh cảm thấy thật sự lo lắng cho cậu nhưng không biết cậu bây giờ đang ở đâu

"Soạt"

Sehun giật mình bởi dáng người đang ngồi nép vào hàng rào. Cảm giác đau nhói dấy lên trong lòng khi cái dáng ấy sao quen thuộc đến thế, anh vội vã đi lại và ngồi xuống đối diện con người ấy

_Luhan? Là em?

_............

Luhan không đáp, cậu ôm chặt chân mình và gục đầu vào hai chân. Vai cậu run lên nhà nhẹ khiến Sehun thật sự đau lòng. Anh cũng không nói nhiều. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân người nhỏ nhắn lấy vào lòng và vuốt nhẹ sống lưng cậu. Anh hôn lên mái tóc mềm đã ướt đẫm sương. Anh ôm lấy đôi vai gầy đang run theo từng tiếng nất. Anh chỉ ngồi đó, ôm cậu

_Khóc đi Luhan! Có anh ở đây....khóc đi em....

_..... Mẹ ơi......hu hu hu.... Con không cố ý..... Mẹ ơi...

_Anh biết! Khóc đi! Đừung kiềm nén, em cứ khóc đi

Sehun hôn lên mái tóc mềm một lần nữa và ôm cứng lấy Luhan. Nước mắt anh không biết đã rơi tự bao giờ, nó nóng hổi trên vai cậu và chủ nhân của nó đang ôm cậu vào lòng một cách âu yếm.

_Con xin lỗi....hu hu hu hu.... Sehun.... Tôi là một kẻ có tội....

_Em không có! Đó hoàn toàn không phải em cố ý. Anh biết mà.

_Tôi.... Tôi thật sự không cố ý.... Tôi không cố ý đâu...

_Anh biết mà. Khóc đi Luhan.

Luhan khóc nức nở trên vai anh, chưa bao giờ cậu khóc nhiều đến thế. Tiếng nấc vang lên trong đêm nghe thật bi ai, nhưng có ai nghe, có ai hiểu không?

End chap 16

Chap 17

Tỉnh dậy một cách mệt mỏi, Luhan đưa tay lên trán để xoa dịu cái đau đang âm ỉ trong đầu. Cậu ngồi dậy và nhìn xung quanh, nhận ra rằng đây là nhà của Sehun. Có lẽ hôm qua anh đã đưa cậu về nhà sau khi ôm cậu cả buổi tối. Luhan cũng chỉ nhớ cậu đã khóc rất nhiều trong lòng anh rồi thiếp đi lúc nào không hay. Nếu không có Sehun thì đêm qua có lẽ cậu cũng đã theo bà Wu rồi.

_Tỉnh rồi à! Uống cái này đi – Sehun đưa cho Luhan một viên thuốc nhỏ và một cốc nước – Em dầm sương cả đêm hôm qua nên bị sốt nhẹ. Uống cái này vào đi, sẽ không bị mệt mỏi.

_Cám ơn!

Luhan nhận lấy viên thuốc và cho nó vào miệng. Cậu uống nhanh rồi trả lại ly nước cho Sehun. Anh không nói nhiều, chỉ cẩn thận đặt ly nước lên bàn và lấy tô cháo nóng hổi gần đó đưa cho cậu

_Ăn đi! Ăn cho no vào rồi anh sẽ đưa em đến đám tang của bà Wu.

_Anh...

_Anh biết hết rồi. Em đừng tự trách mình. Đó không phải là lỗi của em. Ai cũng có số cả. Bà Wu ra đi có lẽ là một sự giải thoát

Luhan không nói thêm. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy tô cháo và ăn nó trước mặt Sehun. Anh mỉm cười và xoa nhẹ đầu cậu trước khi lấy cho mình một ít cà phê để đầu óc được tỉnh táo

_Chắc là em đã đánh rơi điện thoại ở bờ sông rồi. Anh đã điện cho em rất nhiều cuộc nhưng vẫn không có tín hiệu liên lạc

_Có lẽ...anh.... ọe....

Luhan vội đặt tô cháo lên bàn và chạy nhanh vào nhà tắm, cậu nôn toàn bộ những gì mình vừa ăn được. Bụng cậu đang quặng lên từng cơn khiến đôi chân cậu bủn rủn, không còn sức để đứng. Hòa cùng với cháo là máu đỏ tươi. Lại chảy máu miệng nữa, bây giờ thì không cần đánh răng nó cũng có thể tự chảy như thế rồi. Có lẽ... cậu cũng không được bao lâu

"Cộc Cộc Cộc"

_Luhan à! Không sao chứ? Mở cửa đi Luhan!

_K... ọe.....không sao.... Khụ khụ khụ.... Tôi không sao...

Luhan ngồi gập người lại và ôm cứng bụng mình. Cậu đau quá, sao hôm nay mọi thứ đến với cậu như thế chứ. Cơn đau vô hình sau nhiều ngày không hành hạ cậu đã trở về, nó khiến mặt cậu trắng bệch trong khi mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương. Tay chân cậu co lại để kiềm nén cái đau như xé ruột này trong khi cơn buồn nôn khiến cậu như lả người đi. Mọi cố gắng của cậu chỉ là vịn vào nắm cửa để Sehun không vào được. Cậu không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình ngay lúc này. Cậu chỉ muốn bước ra với một gương mặt bình thường và đi đứng cũng bình thường. Cậu hoàn toàn không muốn anh nhìn thấy.

_Luhan à! Có chuyện gì vậy? mở cửa đi Luhan!

_Tôi... tôi đang đi vệ sinh... không có gì....

_Thật không?

_Thật....

Luhan bám lấy robine để đứng lên, cậu xả lớn nước để Sehun không nghe thấy tiếng cậu nôn nữa và dùng nước tát vào mặt để rửa sạch mồ hôi đang túa ra ngày càng nhiều. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi và môi cậu trắng bệch trông thật thảm hại. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy chính mình trong gương mà lại đáng sợ như thế. Cậu cứ đứng đó nhìn gương mặt mình, nước mắt lại chảy dài. Gương mặt ngày xưa YiFan hay khen rằng trên đời này đẹp nhất chỉ có cậu, nước da hồng hào căn mịn chỉ có cậu, đôi môi đỏ mọng không son phấn cũng chỉ có cậu. Đôi má bầu bĩnh mà YiFan hay véo đâu rồi, nước da hồng hào đâu rồi? Đôi môi đỏ mọng đâu rồi? Phản chiếu trong gương chỉ là một con người sắp chết với gương mặt tái nhợt không hơn không kém.

"Cạch"

_Không sao chứ? Sao ở trong đó lâu quá vậy? – Sehun nắm vội tay Luhan và đưa cậu lại giường khi cánh cửa nhà vệ sinh vừa được mở ra. Trong Luhan bây giờ thật thảm hại vớ cơ thể yếu ớt và bàn tay lạnh ngắt. Anh cảm thấy có một nỗi lo lắng không yên. Từ khi cậu chạy vào nhà vệ sinh đến bây giờ, anh đã đứng ngồi không yên mà đứng trước cửa. Chỉ mong cánh cửa mở ra và anh nhìn thấy cậu vẫn bình thường.

_Tôi khỏe mà.... Chỉ là hơi khó chịu thôi – Luhan mỉm cười với anh

_Ăn cháo đi!

_Để tôi tự ăn

_Để anh!

Sehun cầm lấy tô cháo và thổi từng muỗng để đút cho Luhan. Anh bón một cách cẩn thận để tránh làm bỏng miệng cậu trong khi cậu nhìn anh chăm chăm. Chưa bao giờ Luhan nhìn thấy hình ảnh Sehun như thế này. Anh luôn là một tên giám đốc ỷ quyền hành mà ép cậu làm những điều không thích, anh luôn dùng tiền để mua lấy sự lác thú mỗi đêm cho mình, anh cướp đi tất cả những gì mà cậu giữ riêng cho YiFan. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy một Jung Sehun hiền lành đang cẩn thận thổi từng muỗng cháo để đút cho cậu ăn, cậu chưa bao giờ thấy sự quan tâm và lo lắng ánh lên trong mắt, cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy sự dịu dàng từ anh. Trước mặt cậu không còn là giám đốc Jung Sehun mà chỉ là một Sehun bình thường như bao người.

_Sao lại nhìn anh? – Sehun mỉm cười khi nhận ra Luhan đang chăm chú nhìn mình

_Cháo này anh nấu à? – Luhan không trả lời mà hỏi ngược lại – Mùi vị cũng không tệ, nhưng thêm chút muối nữa thì ngon hơn

_Anh không biết nấu, chỉ là cháo gói thôi. Anh bằm thêm chút thịt bò để vào cho có chất dinh dưỡng

_Vậy à! Thì ra anh cũng không đến nỗi đáng ghét

Sehun im lặng trong vài giây sau khi nhìn thấy nụ cười của Luhan. Đúng rồi, chưa bao giờ cậu cậu với anh như thế này. Chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng nó không có sự khinh bỉ hay xem thường như những lần trước, ánh mắt cậu cũng không vô cảm, lạnh lẽo đến đáng sợ. Luhan ngồi đó, bó gối nhìn anh và há miệng khi muỗng cháo đến. Sehun cảm thấy có cái gì đó ấm áp lắm, bấc giác anh cũng mỉm cười. Cảm giác như anh và cậu là hai thằng ngốc đang ngồi nhìn nhau rồi mỉm cười vu vơ.

_Sao anh tốt với tôi quá vậy?

_Vì anh muốn như thế. Chẳng vì sao cả.

_Ừ! Cám ơn

.............

Luhan được Sehun đưa về nhà sau khi ăn hết tô cháo. Cậu bình thản bước đi sau lưng anh trong khi những nhân viên khác đang ngạc nhiên khi thấy cậu và anh đi cùng xe. Ngay cả Soo Young cũng nắm chặt tay vì giận. Nó nhìn Luhan đến trước linh vị của bà Wu và quỳ lại. Hôm nay cậu mượn Sehun bộ vest đen để dự lễ tang bà. Cũng giống như 3 năm trước, cậu không khóc. Ánh nhìn của cậu thật bình thản và cậu mỉm cười khi nhìn vào gương mặt đang say giấc kia. Nhưng có ai biết, trong lòng cậu bây giờ đang quặng lên từng cơn. Cậu đau đớn khi không được chạm vào bàn tay bà, không được ôm và hôn bà lần cuối.

Mẹ.... Có phải mẹ và YiFan đang sống cùng nhau trên thiên đàng không?

Quan tài của bà Wu được đem đi hỏa thiêu ngay sau đó và tro cốt được đưa đến nghĩa trang Seoul , chỉ có vài ba người bà con đi theo bà đến nơi an nghĩ cuối cùng. Luhan không được phép đi vì Soo Young không cho cậu làm điều đó. Cậu chỉ có thể ở một nơi thật xa, nắm chắt tay áo mình để ngăn những giọt nước mắt chực rơi khi người ta đặt bà xuống. Cậu nhìn thấy Soo Young gào thét bên tai, nó yêu bà và nó không muốn xa bà. Cậu hiểu, nó tuy không được tốt nhưng rốt cục nó vẫn là một đứa con gái cần hơi ấm của người thân. Nó cần vòng tay bà, nó cần YiFan, nó cần gia đình.

_Luhan à! Chết .... Đôi khi là một sự giải thoát. Anh nghĩ bà Wu đã được an nghỉ. Bà sẽ có một cuộc sống tốt hơn

_Cám ơn

Luhan đáp lại lời an ủi của Sehun bằng một nụ cười nhẹ. Cậu lau sạch nước mắt trên mặt mình. Và nhìn về phía bà Wu. Mọi người đã về hết. Chỉ còn lại vài ba người lấp đất lại cho bà và bắt đầu làm cho bà một căn nhà hoàn chỉnh. Lúc này Luhan mới bước ra và nói với những người đó hãy cho cậu phụ một tay. Chính tay cậu sẽ xây cho bà một căn nhà thật đẹp. Được không?

Mẹ! Hãy yên nghĩ...

Trở về nhà với bộ quần áo lấm lem, Luhan cúi đầu cám ơn Sehun vì đã đưa mình đến tận nhà như thế này, chưa bao giờ cậu cảm thấy Sehun lại ấm áp như thế. Trong lòng thầm mong anh sẽ có một cuộc sống như mong muốn

_Tối anh sẽ qua thăm em

_Không cần đâu.... Mai... anh rảnh không?

_Hửm?

_Anh có thể đi chơi với tôi một ngày không?

Sehun mở to mắt ngạc nhiên khi Luhan chủ động nói câu đó. Trong lòng anh có một cảm giác vui vẻ khó tả, anh mỉm cười và gật đầu trước khi cho xe chạy. Đứng ở phía sau, Luhan chỉ nhìn theo và thì thầm lời cám ơn

"CỘP"

_Cút đi! Đừng trở về đây nữa. Tốt nhất là tìm một chổ nào đó để chết đi – Soo Young ném mạnh đồ đạt của Luhan ra ngoài nhìn cậu bằng đôi mắt khinh rẻ, nó thậm chí không để cậu bước vào cổng nhà

_Soo Young à... em ở một mình.... Sẽ không sao phải không?

Bỏ ngoài tai lời nói cai nghiệt của Soo Young, Luhan chỉ mỉm cười và nhìn đứa em gái của mình. Cậu đưa tay định vuốt mái tóc nó nhưng nó đã hất ra và đẩy cậu ra khỏi nhà

_Lúc nãy có Sehun nên tôi không tiện đuổi anh. Anh hay lắm, không những cướp anh hai tôi nây giờ còn cướp luôn Sehun?

_Anh.... Có thể nấu cho em ăn không? Một lần thôi

Soo Young cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi Luhan hoàn toàn không chú ý đến lời nói của mình. Cậu nhìn nó bằng đôi mắt thật thanh thản cùng nụ cười thường trực như mọi ngày. Lướt qua nó và đi vào nhà, Luhan mang tạp dề của mình vào người và bắt đầu nấu nướng cho Soo Young những món mà nó thích ăn nhất

_Sau khi anh đi rồi, em phải biết tự chăm sóc lấy mình. Một ngày ba bữa đều phải ăn uống đầy đủ, đừng có ăn ở hàng quán, không tốt cho sức khỏe đâu

..............

_Muối tiêu đường anh để ở đây, mấy cái xoong lớn thì ở trên nắp tủ ấy. Đũa anh chỉ lấy ra có ba đôi cho mẹ, em và anh thôi, khi nào có bạn lại thì lấy trong tủ góc trái

................

_Máy giặt thường bị hư ngay đường dẫn. Mỗi khi nó kêu lạch cạch thì em chỉ cần đá nó vài cái nhẹ nhẹ là được rồi, nhớ nha

..................

_Ly uống nước anh để trong tủ kiếng ấy, nhiều lắm. Khi nào bạn lại thì lấy cái đó ra mà dùng.

....................

_Em hay bị thiếu canxi nên hãy mua nhiều sữa để ở trong tủ. Anh không có ở đây nên anh không mua cho em được. Nhớ nha Soo Young

Soo Young đứng bên cạnh cửa nhà bếp nhìn Luhan đang loay hoay với những món ăn mà nó thích. Hôm nay cậu thật lạ, vừa làm vừa nói rất nhiều nhưng tâm trí cậu hoàn toàn đặt vào món ăn. Một điều mà nó phải công nhận rằng Luhan nấu ăn rất ngon. Nó rất thích những món do cậu nấu, nó muốn món nào Luhan cũng chiều nó cả

_Anh xong chưa? Xong thì cút đi – nó lạnh miệng đáp nhưng đôi mắt vẫn quan sát hành động của Luhan như thể sợ cậu lấy đi món đồ nào trong nhà vậy.

_Xong rồi. Em ăn đi. Anh lấy đồ ở ngoài kia. Anh không cần mang nhiều đồ đến vậy đâu

Luhan lại chạy ra ngoài và gói ghém đồ đạt của mình lại. Cậu giữ lại một bộ đẹp nhất cho mình để ngày mai đi chơi với Sehun. Số còn lại, cậu mang đi cho những người nghèo gần đó và mỉm cười khi họ cảm ơn rối rít.

_ANH ĐI ĐI! ĐỪNG CÓ Ở ĐÂY GIẢ NHÂN GIẢ NGHĨA VỚI TÔI! TÔI NÓI CHO ANH BIẾT, DÙ ANH CÓ CHẾT TRƯỚC MẶT TÔI THÌ TÔI CŨNG KHÔNG CẢM ĐỘNG ĐÂU. ĐỪNG ĐEM MẤY TRÒ ĐÓ RA MÀ LẤY LÒNG TÔI! CÚT NGAY ĐI!

Luhan không nói. Cậu bình thản vào phòng mình và lấy tấm ảnh của YiFan trước khi đi ra khỏi nhà. Cậu cũng không quên nhìn Soo Young một lần và nói câu tạm biết

..................

_YiFan à! Anh đã đón được mẹ chưa? Anh và mẹ.... Nhớ đón em....

Luhan vừa nói vừa lau chùi một của YiFan thật sạch sẽ. Cậu mỉm cười nhìn thành quả của mình trước khi đến tiệm giặt ủi để làm sạch bộ vest của Sehun. Ngày mai cậu sẽ đi chơi cùng anh coi như lời cám ơn Sehun đã giúp đỡ cậu trong thời gian qua. Cậu sắp về với bà Wu và YiFan, cậu sắp được hạnh phúc rồi.

Chap 18

_Thư ký Lee, cô hủy cuộc họp ngày mai cho tôi và chuyển nó sang ngay kia đi. Mai tôi không họp được

"Vâng thưa giám đốc"

Ngã người lên chiếc ghế êm ái, Sehun ngửa đầu ra sau và mỉm cười. Hôm nay tuy là một ngày khá buồn với anh vì nhìn thấy Luhan đau đớn như thế nhưng nỗi buồn đó nhanh chóng được khỏa lấp bời lời hẹn của cậu. Đây là lần đầu tiên Luhan chủ động hẹn anh đi chơi. Tuy rằng cảm thấy thật kỳ lạ khi nhận được lời mời của cậu nhưng anh nghĩ rằng con người ai lại không thay đổi, có lẽ Luhan đã có cách nhìn khác về anh rồi chăng? Nghĩ đến đây, anh mỉm cười và xoay xoay cây viết trên tay ra vẻ đắt ý

Có nên gọi cho Luhan không nhỉ?

Nhìn điện thoại đặt trên bàn, Sehun đắn đo một lúc nhưng anh quyết định không gọi. Hẳn là bây giờ Luhan và Soo Young đang an ủi lẫn nhau. Anh không nên phá rối họ vào lúc này. Luhan và Soo Young cần thời gian để quên đi chuyện đau buồn về bà Wu. Anh tin họ sẽ sớm vượt qua thôi vì họ cũng đã chuẩn bị tâm lý về bà rồi.

"Giác đốc! Chủ tịch gọi anh lên phòng chủ tịch ạ!"

_Được rồi!

Sehun gác máy và đi lên phòng của cha mình, trong lòng không ngừng hy vọng về cuộc hẹn ngày mai với Luhan

"Cốc Cốc Cốc"

_Ba ơi!

_Vào đi Sehun!

Sehun mở cửa bước vào, trước mặt anh là người đàn ông đã luốn tuổi đang tất bật với đống giấy tờ lằng nhằng trên bàn. Cặp kính dày của anh trễ xuống mũi làm lộ đôi mắt in hằn dấu chân chim của những tháng năm làm việc chăm chỉ. ông là người mà Sehun kính trọng và yêu thương nhất, ông luôn là một người chồng dịu dàng, người cha mẫu mực và người đàn ông thành đạt. ông luôn cân bằng giữa công việc và tình cảm. Ông chưa bao giờ vắng mặt trong lễ hội thể thao của trường Sehun khi anh còn đi học, ông cũng chưa bao giờ quên ngày sinh nhật của mẹ anh và luôn tạo điều bất ngờ cho bà. Ngày bà mất vì sinh khó đứa con thứ hai của gia đình, ông không khóc và cũng chính vì thế mà đến bây giờ ông vẫn lăng lặng một mình, biết bao bóng hồng bên cạnh ông nhưng ông sợ họ làm tổn thương anh. Bây giờ anh đã lớn, ông lại không muốn đi bước nữa mặc dù anh luôn ủng hộ ông việc đó.

_Bà đừng làm việc quá, sẽ hại sức khỏe đấy, mọi việc để con lo được rồi – Sehun mỉm cười và ngồi xuống ghế đối diện ông – Ba gọi con có việc gì?

_Sáng nay con không đi làm?

_Mẹ của nhân viên con mất nên con đi đưa tiễn

_Vậy à, cho ba gởi lời chia buồn với người đó nhé

_Dạ. Ba gọi con lên đây chỉ để hỏi vì sao con vắng mặt buổi sáng thôi à?

_Không! Ba gọi con lên đây là giao sản phẩm lần này cho con kiểm soát. Việc liên hệ với Blue Design với BL sẽ do con phụ trách

_Dạ, người lần trước cũng khá, rất vừa ý con – Sehun mỉm cười

_Nó là Lee han Kyung. Nó thật sự là một người có tài và nguy hiểm. Tốt nhất là con nên cẩn thận với anh ta

_Không sao đâu ba, tư liệu về anh ta con đã có trong tay rồi. Anh ta không làm gì con đâu. Với lại công ty chúng ta và họ sắp là thong gia với nhau rồi.

_Ừ! Nhắc mới nhớ, con bé Jung Ahn ngày mốt sẽ về nước đấy. Con liệu mà giải quyết với những người tình một đêm của con. Con thừa biết tính của nó. Nó sẽ không để yên cho người tình con đâu.

_Con biết rồi ba, con đi đây

_Ừ

..................

Trở lại phòng của mình, Sehun ngã người một cách ngao ngán khi thông tin ba anh mới đưa ra có liên quan đến Jung Ahn. Mở hộc tủ và lấy tấm ảnh của cô ra ngắm nhìn, Jung Ahn thật sự rất xinh đẹp và sắc sảo. Gương mặt của cô toát lên vẻ cao quý và sang trọng, đôi mắt sắc lẻm khiến cho đối phương phải e dè và đó cũng là điểm đã thu hút anh. Cô luôn là hình mẫu lý tưởng của những người đàn ông thành đạt. Cô giỏi giang, thông minh, quyết đoán và tàn nhẫn. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong công ty khi qua ký kết hợp đồng với BL, cô đã nói "Rồi sẽ có ngày anh thuộc về em". Chính vì sự tự tin đó khiến Sehun bị mê hoặc và đề nghị kết hôn ngay sau đó một tháng. Công ty anh rất cần những người tự tin và quyết đoán như cô cũng như sức mạnh từ công ty cô. Còn gì bằng khi hai công ty lớn nhất hàn quốc trở thành thong gia với nhau. Rồi giới mĩ phẩm sẽ không còn ai bằng BL nữa.

Nhưng.....

Ý nghĩ đó bây giờ đang thay đổi. Anh không biết, mỗi lần anh nhìn thấy Luhan, anh quên mất bản thân sắp kết hôn với Jung Ahn. Anh chỉ muốn bên cạnh Luhan và nhìn thấy cậu. Từ mối quan hệ giữa một bên cần thỏa mãn nhu cầu và một bên cần tiền trở thành mối quan hệ như thế nào anh cũng không biết. Nhiều lần anh khẳng định với chính mình rằng quan hệ giữa anh và Luhan đơn giản và một callboy với một công chủ lắm tiền cần thỏa mãn không hơn không kém. Cậu luôn là món đồ chơi của anh, khi cần thì sử dụng và khi chán thì vứt bỏ. Đúng! Đó là suy nghĩ của anh khi ở bên cậu nhưng đó là trước đây, còn bây giờ... anh không biết nữa. Anh chỉ biết anh mong mỏi nhìn thấy cậu, anh thèm khát nhìn thấy nụ cười như ban sáng của cậu, anh chỉ muốn cậu đứng đó, mỉm cười và nhìn anh. Không có ham muốn, không có thèm khát, chỉ là nhìn cậu cười, chỉ là nhìn thấy gương mặt đó mỗi ngày, chỉ là muốn giang bếp ở nhà luôn nóng ấm như lần đầu tiên cậu nấu cho anh vậy. Càng nghĩ anh càng mâu thuẫn, anh chẳng biết bản thân đang nghĩ gì nữa rồi. Cảm giác như mọi thứ đang loạn lên trong đầu anh, chỉ là vấn đề tình cảm thôi mà rắc rối đến thế này sao. Không nghĩ nữa....không muốn nghĩ nữa

Sehun lắc đầu vài cái để tống những thứ khiến anh nhức đầu ra ngoài, chuyện bây giờ là tập trung vào công việc, phải tập trung vào công việc

............

"Cạch Cạch Cạch"

Bỏ quần áo vào máy giặt nơi công cộng, Luhan cho tiền vào đó và ngồi chờ. Nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi. Đêm nay có lẽ cậu sẽ ngủ ở tiệm giặt ủi này. Cậu muốn ngủ bên cạnh mộ của YiFan nhưng bảo vệ không cho, đúng 7 giờ thì ông ấy đóng cửa cổng rồi. Bên trên toàn là sắc nhọn nên cậu không thể trèo vào được. Cậu thì không muốn ngủ trong khách sạn mặc dù tài khoản của cậu dư sức chi trả cho mọi thứ ở đó. Số tiền mà Sehun chuyển vào tài khoản cậu chưa kịp dùng cho bà Wu thì bà đã không còn nữa. Với một số tiền lớn như vậy cậu biết làm gì đây? Đã không còn mục đích để cậu sử dụng nó nữa rồi.

Luhan thu người lại và ôm gối, Luhan nhìn ra ngoài. 9 giờ hãy còn sớm với người dân thành phố. Họ tấm nập đi ngang qua cậu, vợ chồng có, tình nhân có, gia đình cũng có. Nhìn ra ngoài, Luhan cảm thấy ngưỡng mộ lắm. Mọi người đều có một nửa để sưởi ấm cho trái tim mình. Những cô gái mỉm cười hạnh phúc khi bàn tay mình nằm gọn trong bàn tay to lớn của bạn trai. Những em bé dễ thương được bố cõng trên vai và được mẹ đút thức ăn. Họ vui vẻ đi ngang qua một người cô độc như cậu. Đôi vai khẽ run lên. Ngày xưa cậu cũng như thế. Ngày xưa cậu cũng hạnh phúc trong tay của YiFan, ngày xưa cậu cũng được bà Wu yêu thương và cưng nựng như đứa con trong gia đình. Ngày xưa cậu hạnh phúc lắm chứ không như bây giờ, một mình ngồi ở tiệm giặt ủi như thế này và nhìn những con người hạnh phúc đang rảo bước cùng nhau

Mẹ ơi.... YiFan ơi.... Hu hu hu Joonggie nhớ hai người quá....

Đôi vau khẽ run lên khi cậu hồi tưởng lại gương mặt phúc hậu của bà Wu và nụ cười ngây ngô của YiFan. Họ dường như đang đứng trước mặt cậu và mỉm cười dịu dàng. Cảm nhận được cái lạnh giá trên mái tóc, có phải bà Wu đang vuốt tóc cậu không? Cảm giác được sự lạnh lẽo của đôi môi khô, có phải YiFan đang hôn cậu không? Cảm giác được sự lạnh lẽo đang bao trùm lấy thân thể nhỏ bé. Có phải hai người họ đang hôn cậu không?

"Tách"

Cảm giác đôi môi được làm ước bởi một giọt nước. Luhan chạm nhẹ vào môi mình và bình thản khi nhìn thấy ngón tay dính thứ chất lỏng tanh tưởi màu đỏ. Lại chảy máu nhưng đây không xuất phát từ môi mà từ mũi. Luhan ngước đầu lên cao để máu không nhỏ xuống nữa, chỉ hết ngày mai thôi. Máu sẽ không còn chảy nữa. Cậu cũng sẽ không bị đau nữa.
.
.
.
.
.
.
.
Bộ này không được! Aish!

Ném bộ quần áo thứ n xuống giường với gương mặt bực bội. Sehun nhìn đi nhìn lại đống đồ của mình mà thở dài. Chẳng có bộ nào đủ tiêu chuẩn để anh mặc đi chơi với Luhan cả. Cả đêm qua anh đã không ngủ được. Bản thân cứ trằn trọc mãi, cảm giác cứ như là buổi hẹn đầu của hai đứa. Cứ hồi hộp và vui vui. Lần đầu tiên anh có cảm giác bồn chồn hồi hộp đến thế này. Luhan lại một lần nữa cướp đi lần đầu tiên của anh rồi. Lần đầu tiên nôn nóng một ai đó đến thế.

Lựa chọn mãi mới được một bộ vừa ý, Sehun mỉm cười nhìn mình trước gương một lần nữa để đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo trước khi đón Luhan.

Ting tong!

Giờ này mà ai đến đây?

Đôi mày Sehun hơi nhíu lại khi nghe tiếng chuông cửa. Anh thật sự không muốn tiếp khách vào ngày hôm nay vì đã định sẽ đi chơi cùng Luhan từ sớm, anh không muốn ai phá hỏng buổi hẹn này

"Cạch"

_Luhan?

Sehun ngạc nhiên không nói nên lời khi trước mặt anh là gương mặt khá nhợt nhạt của Luhan cùng với nụ cười của cậu. Vội kéo cậu vào nhà khi nhiệt độ bên ngoài khiến anh rùn mình, anh nhìn cậu như người ngoài hành tinh, cậu có phải là siêu nhân không khi trời sáng sớm lạnh như thế này mà chỉ với một chiếc áo pull và quần kaki đen mỏng manh như thế. Cậu thật sự không biết lạnh sao?

_Sao em không mặc áo ấm? không đợi anh đón à? Em làm anh ngạc nhiên đấy.

_Tôi muốn đến trả đồ cho anh, bộ vest tôi đã giặt sạch lắm, cám ơn anh vì hôm qua cho tôi mượn – Luhan mỉm cười và đưa túi xách đồ cho Sehun

_Hôm nay em có vẻ tử tế với anh nhỉ, đừng làm anh sợ nhé, cứ như em sắp giết anh

Luhan không nói, cậu ho khan vài tiếng khi Sehun quay đầu đi vào phòng, anh lấy một chiếc áo ấm và khoác lên người Luhan

_Em cần có cái này nếu muốn đi chơi an toàn.

Luhan mỉm cười nhận lấy áo ấm của Sehun. Có vẻ như hôm nay anh tốt và dễ thương hơn mọi ngày nhiều lắm. Thật sự bây giờ Luhan không còn ghét anh nữa.. Mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi. Không nên mang buồn bực vào người nữa.

_Chúng ta đi đâu đây?

_Tôi muốn đi....

.....................

_WOA!!!!!!!AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

_AAAAAAAAAAA HA HA HA HA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Luhan cười tít mắt và la lớn khi cả hai đang chơi trò chơi thuyền hải tặt trong công viên. Mỗi lần chiếc thuyền lao xuống là Luhan lại nắm chặt tay nắm và la lên một cách phấn khích. Bên cạnh Sehun cũng la lớn không kém. Anh đã từng chơi trò này khi còn bé nhưng càng lớn thì anh càng ít đi và dần quên cảm giác háo hức rạo rực ngày nào. Bây giờ tìm lại cảm giác đó quả là sảng khoái và hào hứng biết mấy. Nhìn sang bên cạnh, anh nhìn thấy một Luhan đầy sức sống đang hiện diện trước mặt. Mọi thứ về cậu đều toát lên vẻ sôi nổi vào náo nhiệt giống như trong tấm ảnh mà thám tử đã lấy về cho anh. Anh thích một Luhan như thế này, vừa quyến rũ vừa hoạt náo.

Riêng Luhan, cậu vui lắm. Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên cậu đến công viên là YiFan đưa cậu đi. Anh và cậu đã chơi hết các trò chơi ở đây và kết quả là hai đứa không còn tiền đi xe về, phải cuốc bộ về nhà đến nỗi hai chân mỏi nhừ, sáng hôm sau YiFan và cậu chẳng ai có thể đi làm nổi. Nhưng vui lắm, thật sự rất vui

..............

_CẨN THẬN LUHAN!

Sehun giật người Luhan ra khi cậu cố gắng đưa con vịt nhỏ cho con cá sấu con. Tuy rằng anh và cậu đã được giữ khoảng cách bởi một tấm lưới dấy nhưng không loại trừ con cá sấu bất chợt chồm đến cắn cậu, Sehun không muốn Luhan chảy máu, anh cảm thấy sợ mỗi khi máu chảy ra từ người Luhan và mỗi lần bảo cậu đi khám bác sĩ thì đáp lại anh chỉ có nụ cười gượng gạo của cậu. Lần say hôm trước Luhan vô tình nói cậu đau nhưng Sehun vẫn chưa có dịp bảo cậu đi bệnh viện để khám xem bản thân bị bệnh gì mà đau đến thế

_Lo gì, nó không cắn đâu – Luhan mỉm cười nhìn Sehun

_Không! Phải cẩn thận. Nhất là đối với những con vật nguy hiểm như thế này.

Luhan không nói, cậu lại tiếp tục đi chơi chổ này chổ kia. Cả hai đi rất nhiều nơi và thật sự rất vui khi tận hưởng những trò chơi. Cậu thích thú xoay vòng để cho những con cá heo làm theo, cậu xoay đến chóng mặt, đi loạng choạng bên mép hồ. Nếu không có Sehun níu lại, có thể cậu đã ngã xuống rồi

................

_Vui không? – Luhan mỉm cười khi nhìn thấy Sehun trở về với một ít thức ăn và nước uống trên tay

_Vui! Nhưng hôm nay cậu lạ quá... chưa bao giờ tôi thấy cậu như vậy – Sehun mỉm cười và đưa cho cậu lon nước

_Chỉ là muốn thưa giãn thôi mà

Sehun không nói, anh lấy hai hộp cơm ra cho Luhan và cho mình. Hôm nay quả thật là một ngày rất vui của anh. Luhan thật sự trở thành một người hoàn toàn khác mọi ngày, cậu thân thiện và dễ gần gũi hơn. Hình ảnh cậu bây giờ giống hệt như hình ảnh trong bức ảnh chụp chung với Choi YiFan. Nụ cười của cậu rất tươi tắn, tuy da cậu khá nhạt nhưng nó cũng không che đi sự rạng rỡ của cậu dưới ánh nắng. Bỗng chốc Sehun muốn ôm người còn trai này vào lòng và tặng cho cậu một nụ hôn nông nhiệt. Cảm giác muốn ôm ấp dâng lên trong lòng nhưng anh không làm như mình nghỉ, chỉ ngồi bên cạnh và cung cậu dùng bữa trưa. Thế là đủ

_Ngày mai tôi đi rồi! – Luhan mỉm cười nhìn Sehun

_Đi? Đi đâu?

_Thư giãn. Đi một nơi có thể quên đi mọi thứ.

_Ừ! Đi đi cho lòng nhẹ nhàng. Tôi cho cậu 15 ngày nghỉ đấy. Sau khi phấn chấn thì trở về làm.

_Kiếm người làm khác đi. Thời gian đó không ai làm sao?

_Tất nhiên là phải kiếm người rồi. Nhưng khi cậu về tôi sẽ cho cậu vào làm tiếp. Cậu làm vừa ý hơn, cậu định đi đâu?

_Không biết. Có thể tôi sẽ ra biển chăng.... Tôi chưa ngắm hoàng hôn trên biển bao giờ.

_Ừ! Ra biển thì tâm hồn thoải mái hơn. Chúc cậu có chuyến du lịch vui vẻ nhé – Sehun đưa tay ra để bắt tay cậu

_Chắc chắn sẽ rất vui vẻ...- Luhan đáp lại bằng nụ cười hiền, tay cậu nắm lấy tay Sehun, ấm áp

..............

Sehun và Luhan đã chơi hết các trò ở công viên, Luhan hôm nay cười rất nhiều và cũng vui vẻ rất nhiều với anh. Anh thật sự thích nụ cười lúc này của cậu biết bao. Không có ưu phiền, không có sự gượng ép. Đơn giản là cậu muốn cười và thích cười thôi. Trong ánh mắt long lánh niềm vui. Bất giác Sehun cũng mỉm cười. Anh cũng vui và niềm vui ấy nhân lên gắp đôi khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Luhan.

Nhưng... bữa tiệc nào không tàn.... Một ngày đã trôi qua nhanh chóng đến nỗi Sehun không ngờ mình đã trải qua một ngày như thế. Chỉ với một cái chớp mắt mà trời đã tối như thế này rồi ư

_Tạm biệt Sehun! – Luhan mỉm cười khi Sehun đưa cậu đến trước cửa nhà

_Luhan à! Tôi hỏi cậu một câu được không?

_Câu gì?

_Cậu còn ghét tôi không? – Sehun nhìn thẳng vào mắt Luhan

_Không!

_Cám ơn.... Và ngủ ngon

Luhan không nói. Cậu vẫy tay chào Sehun khi anh lái xe về nhà. Sau khi chiếc xe khuất dạng, cậu nhìn vào ngôi nhà thân yêu của mình, nơi mà cậu đã có những kỉ niệm rất đẹp cùng bà Wu và YiFan. Thở dài một tiếng

Vĩnh biệt

_Taxi! Cho tôi đến Boryeong

_Vâng!

Chiếc taxi lặng lẽ đưa một người đi tìm bến bờ hạnh phúc của riêng mình

.................

_Cậu ơi.... Cậu ơi!

Luhan giật mình tỉnh lại khi nghe tiếng người gọi bên tai. Cậu nhìn mọi thứ và nhận ra rằng mình đang ở Boryeong. Người tài xế đã đưa cậu đi suốt một đêm để đến thành phố biển Boryeong của tỉnh Chungcheong. Nơi này cậu đã nghe YiFan nhắc nhiều lần, rằng khi anh và cậu kết hôn, cả hai sẽ đến đây hưởng tuần trăng mật và tham gia và lễ hội tắm bùn nổi tiếng ở đây. Bây giờ cậu đã đến... nhưng chỉ có một mình thôi. Không có anh...lẻ loi
Trả tiền cho bác tài xế, Luhan mỉm cười đi dọc bờ biển. Bây giờ hãy còn sớm nên chưa ai ra đây cả. Gió biển táp vào mặt lạnh buốt khiến Luhan rùn mình vì lạnh. Cậu nhận ra chiếc áo ấm mà Sehun khoác lên người hãy còn đây, Cậu đã quên trả lại anh, kéo nó vào người để giữ lấy hơi ấm, Luhan đi dọc theo bờ biển và ngồi trên một mỏm đá nhỏ chờ đợi bình minh.....

......................

_Ha ha ha ha! Chúc hợp đồng của chúng ta thành công tốt đẹp

_Điều đó là tất nhiên rồi

_Anh Jung! Tôi thích loại người như anh. Giải quyết rất sòng phẳng

Sehun mỉm cười bắt tay cùng đối tác của mình trước khi trở về khách sạn. Với cuộc hẹn vui vẻ hôm qua mà Sehun cảm thấy tinh thần rất phấn chấn vào hôm nay. Anh cùng với nhân viên của mình đi bàn hợp đồng với đối tác ở Nhật tại Boryeong này vì đối tác của anh thích vùng biển này. Nguyên một ngày đi chơi khiến chân Sehun mỏi nhừ. Nếu hôm nay không có cuộc họp thì anh chắc ở nhà mà ngủ một giấc rồi. Nhưng không sao, bây giờ ngủ sớm vẫn chưa muộn mà.

Trời về chiều ở biển Boryeong thật đẹp. Cảnh hoàng hôn hiện ra trước mặt. Bổng chốc Sehun nhớ lại lời của Luhan nói hôm qua. Cậu muốn ngắm hoàng hôn trên mặt biển, bất giác anh muốn Luhan ở đây để cùng anh ngắm hoàng hôn đẹp như thế này.

Với tay lấy ống nhòm để nhìn được đẹp hơn. Anh phóng tầm mắt ra xa. Đứng trên lang can tầng ba của khách sạn 5 sao Rising Sun khiến hình ảnh hoàng hôn càng thêm tuyệt vời. Mặt trời đỏ rực một phương trời rọi xuống mặt biển đang dậy sóng. Có vẻ sắp bão lớn hay sao mà sóng đáng sợ quá. Bất giác Sehun rùng mình khi nghĩ rằng có ai đó sơ ý rơi xuống đó. Hắn sẽ bị sóng cuốn đi mất.

_Giờ này mà cũng có người ngồi ngắm hoàng hôn à?

Sehun dừng mắt ở phía xa, nơi có một người đang ngồi ngắm hoàng hôn. Anh lại nhớ cậu, Luhan luôn là một kẻ liều mạng, cậu chẳng bao giờ biết lo lắng cho sức khỏe của mình, ngày hôm qua trời lạnh như thế nhưng cậu chỉ độc mỗi áo pull và quần kaki. Xem ra trên đời này cũng có người như cậu. Giữa trời lạnh như thế này lại ngồi ở đấy mà ngắm hoàng hôn.

_Chịu về rồi à?

Sehun nhếch mép khi nhìn thấy con người đó đứng lên và phủi quần áo cho sạch khi ánh dương đang dần tàn. Có lẽ sắp kết thúc một ngày rồi nên người đó trở về thôi. Nhưng đôi mắt anh mở to khi người đó không có dấu hiệu quay lại và đi thẳng về phía trước. Cảm giác tò mò càng tăng cao, Sehun bỏ qua hết mọi thứ để nhìn cho rõ người đó. Hình dáng ấy thật sự rất quen... áo khoác cũng rất quen

Áo này.... Sao giống áo mình cho Luhan?

Sehun mím môi nhìn chăm chăm vào người đang đi dần xuống biển. Chiếc áo khoác đen được xếp cẩn thận trên mõm đá và người thanh niên áo pull quần kaki đen đang đi dần về phía mặt trời. Bóng cậu đang dần tan vào ánh nắng khiến mọi thứ về cậu trở nên hư ảo

_Không phải chứ? Luhan?

Mặt Sehun tái xanh khi anh phóng đại toàn bộ hình ảnh qua óng nhòm và giật mình khi người đó không ai khác chính là Xi Luhan, mái tóc đó, thân hình đó, quần áo đó là của cậu, cậu vừa mới đi chơi với anh hôm qua sao lại ở đây vào hôm nay, tại sao cậu lại đi mãi như thế, trời lạnh và sóng biển như thế này sẽ giết cậu mất

_YA! XI LUHAN! EM LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ? VÀO BỜ NGAY!

Sehun hét lên và vội chạy xuống khách sạn. Anh không quan tâm đến bản thân đang mặc quần lở và áo pull, đôi chân anh mởi nhừ vì hôm qua đi bộ quá nhiều nhưng anh cũng không quan tâm. Điều anh quan tâm bây giờ là làm sao chạy đến bên người con trai ấy. Tại sao cậu lại muốn tìm đến cái chết như thế chứ

_YA! LUHAN! NGHE TÔI KHÔNG? QUAY TRỞ VÀO BỜ NGAY! LUHAN!

Hoảng hốt khi bản thân vừa chạy xuống cửa khách sạn thì Luhan đã đi ra khá xa bờ, anh có thể nhìn thấy mực nước đang dâng lên ngực cậu. Anh không còn thời gian để gọi điện thoại kêu cứu nữa. Anh phải cứu cậu trước khi xảy ra chuyện gì đáng tiếc

_YA! LUHAN! DỪNG LẠI NGAY! LUHAN! CẬU NGHE TÔI NÓI KHÔNG? LUHAN À!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vĩnh biệt tất cả, vĩnh biệt Soo Young, vĩnh biệt Sehun.....

Luhan nhắm mắt khi cái lạnh đang xâm chiếm lấy cơ thể khiến người cậu run lên bần bậc. Lực nước ép vào lồng ngực khiến cậu không thở nỗi. Cảm giác cái chết đang đến càng lúc càng gần, cậu biết rằng thời khắc đã đến, cậu sẽ được giải thoát......

Vĩnh biệt

_YA! LUHAN! LUHAN À!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chap 19

"Soạt"

Giật mình khi bàn tay Luhan khẽ co lại, Sehun gỡ miếng khăn trên đầu cậu xuống và thay miếng khăn khác. Luhan vẫn trong tình trạng sốt cao trong khi bác sĩ đã chích cho cậu một mũi thuốc giảm sốt. Nhìn gương mặt xanh xao đang nằm im lìm đó, Sehun khẽ rùng mình, nếu anh đến không kịp thì đôi mắt nhắm hờ này sẽ mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa, nếu anh không đến kịp thì cơ thể này đã bị vùi lắp bởi những con sóng hung bạo, nếu anh đến không kịp thì... con anh....

———————Flash Back—————–

_LUHAN! LUHAN À!

Sehun cố hét thật to để giọng của anh có thể đến tai cậu nhưng gió biển quá lớn, nó khiến cổ họng anh khàn đi và tiếng gọi cũng không thể đến tai Luhan như anh muốn. Cơ thể cậu đang bị biển cả nuốt chửng, những ngọn sóng hung bạo vồ lấy cậu và cuốn cậu ra xa. Cơ thể mỏng manh ấy buông xuôi, không níu kéo sự sống nhỏ nhoi, không phản khan, không chống cự, mặc cho sóng cứ kéo cậu ra xa dần, xa dần khỏi tay anh, lần đầu tiên trong đời anh sợ mất một người đến như thế. Lần đầu tiên anh cảm thấy tất cả sẽ chấm hết nếu người đó không thể bên cạnh anh nữa. Lần đầu tiên anh biết bản thân mình cần người đó biết dường nào.

_ LUHAN À! LUHAN!

Thở gấp khi nước biển dâng lên ngực và ép vào trái tim đang đập liên hồi của Sehun. Anh đang rất gần cậu, chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ cứu được con người nhỏ bé ấy, nhất định anh phải cứu cậu, anh không thể để cậu chết được, nhất định anh phải níu lấy cậu

_LUHAN À!

Nắm chắc bàn tay lạnh buốt của Luhan, Sehun kéo cơ thể cậu lại gần. hơi thở của Luhan đã yếu, nếu anh không mau lên thì đại dương sẽ cướp lấy tạo vật đẹp đẽ của thượng đế và sở hữu cho riêng mình. Không! Không ai có thể sở hữu cậu ngoài anh, kể cả thượng đế, kể cả đại dương

_Cố lên Luhan! Sắp đến bờ rồi, cố lên! Em không được chết! nghe tôi nói không? Không được chết! Nhất định không được chết!

Xe cấp cứu nhanh chóng có mặt khi Sehun kéo Luhan lên bờ, cậu được đưa lên xe ngay và mọi người bắt đầu tiến hành cấp cứu cho cậu. Ngồi bên cạnh, Sehun nắm chắc bàn tay cậu và nhìn biểu hiện trên gương mặt thanh bình đến đáng sợ ấy. trong đầu anh bây giờ trống rỗng ngoài một điều, anh không thể buông tay người con trai này. Anh nhất định không buông tay.

Luhan được đẩy vào phòng cấp cứu ngay khi chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Bác sĩ không cho anh vào và điều đó như đang giết chết anh. Ngồi không được mà đứng cũng không xong, Sehun đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu và tim anh đập nhanh mỗi khi thấy cánh cửa định mệnh ấy mở ra. Chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi...anh nhất định sẽ đợi

"Cạch"

_Bác sĩ... Luhan sao rồi? – Sehun vội vã nắm lấy tay vị bác sĩ già khi ông vừa mới bước ra từ phòng cấp cứu.

Gương mặt anh không giấu được nỗi lo lắng, tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh đang sợ... đang rất sợ...

_Cậu ấy bị tràn nước vào phổi. Rất may là đưa đến kịp thời, nếu không chúng tôi e không cứu được.

_Tạ ơn trời!

Đến lúc này Sehun mới thở phào nhẹ nhỏm, gánh nặng ngàn cân như được tháo ra khỏi vai khiến anh cảm thấy thoải mái được một chút. Nhưng ....

_Tuy nhiên, có vài vấn đề mà chúng tôi vừa phát hiện từ cậu Kim và chúng tôi cần trao đổi với người nhà của cậu ấy. Anh có thể thông báo cho người nhà cậu ấy đến không? Vì theo tôi, chuyện này nếu kéo dài sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu Kim.

_Chuyện gì thưa bác sĩ? – gương mặt anh một lần nữa tối sầm lại khi nghe giọng đều đều của vị bác sĩ già

_Anh là gì của cậu Kim?

_Tôi...tôi là chồng của Xi Luhan! Là tôi. Có chuyện gì xảy ra với vợ tôi thưa bác sĩ?

_Nếu như vậy thì mời anh vào phòng, tôi có một sốt chuyện muốn trao đổi với anh.

_Vâng!

Sehun gật đầu và bước theo vị bác sĩ già, trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng cho Luhan. Cậu được đẩy ra ngoài và đưa thẳng vào phòng hồi sức.

...........

_Anh Jung! Chúng tôi có một vài điều cần thông báo cho anh biết, xin anh bình tĩnh

_Vâng! Bác sĩ cứ nói.

_Vợ anh... đã có thai hai tháng

_Sao?

Mắt Sehun mở to, anh không tin vào tai mình nữa, bác sĩ vừa bảo Luhan có thai và Sehun chắc chắn rằng cha của bào thai đó không ai khác ngoài anh. Luhan đã không thể ngủ với ai ngoài anh và tuổi của thai trùng với thời gian anh và Luhan ngủ với nhau đêm đầu tiên.

_Nhưng.... Chúng tôi rất tiếc.... có thể chúng tôi phải lấy thai ra khỏi người cậu Kim..... cậu ấy bị thiếu tiểu cầu nặng do trong người có một lượng chất độc khá lớn dẫn đến thiếu máu trầm trọng. Các chất dinh dưỡng trong người không đủ cung cấp cho cơ thể, nếu để em bé trong người sẽ rất nguy hiểm cho cả hai. Bản thân chúng tôi cũng không chắc có thể cứu được cậu Kim, chúng tôi hoàn toàn không đảm bảo rằng cậu ấy có thể nuôi thai trong bụng được. Hơn nữa thai nhi cũng quá yếu do không đủ chất dinh dưỡng cung cấp...

Chưa bao giờ Sehun phải chịu hai tin chấn động trong cùng một ngày. Anh chưa kịp vui mừng khi biết Luhan mang thai con của anh nhưng nỗi vui mừng đó chưa tồn tại lâu thì tin thứ hai như vùi anh xuống vực thẳm sâu vạn trượng.

Luhan quá yếu để thai nhi có thể tồn tại. Cậu bị thiếu tiểu cầu nặng vì trong cơ thể có một lượng lớn chất độc, có phải đó là lí do cho những cơn đau quằng quại mà anh đã nhìn thấy khi cả hai đang quan hệ, có phải nó là những giọt máu rỉ ra không ngừng từ khóe môi và tình trạng ngất bất ngờ của Luhan không? Cuối cùng cậu đã làm gì với cơ thể mình thế này để bây giờ tính mạng của cả hai đều bị nguy hiểm. Không! Anh không cho phép điều đó xảy ra. Cả cậu và con đều phải sống, không những sống mà phải sống thật khỏe mạnh. Anh chưa bao giờ sợ mất một người đến thế và anh sẽ không để nỗi sợ hãi của mình trở thành sự thật

_Không còn cách nào có thể giữ cả hai an toàn sao bác sĩ? – anh lo lắng nắm chặt tay mình và nhìn vị bác sĩ với vẻ chân thành nhất, anh không muốn mất ai cả

_Tôi biết bản thân anh là chồng, là cha nên khó chấp nhận được chuyện này nhưng chúng tôi buộc phải nói với anh rằng trên cơ bản, chúng tôi không thể để thai nhi tồn tại trong người của cậu Luhan. Khi thai nhi phát triển đòi hỏi nhiều chất dinh dưỡng từ người mẹ trong khi cậu Luhan không thể đáp ứng được điều đó. Nếu cố chấp giữ lại thì cả hai đều nguy hiểm và xác suất tử vong là 90%. Chúng tôi sẽ cố hết sức để giữ cậu Luhan lại cho anh nhưng nhất định phải lấy thai ra. Cơ thể cậu ấy tồn tại một lượng lớn chất hóa học, nó đã ở trong người cậu ấy khoảng vài năm nên chúng tôi không thể làm gì hơn. Chúng tôi sẽ bổ sung tiểu cầu và các chất dinh dưỡng cần thiết cho cậu Luhan để cơ thể cậu ấy hồi phục dần, sau đó sẽ tiến hành lấy thai ra khỏi người cậu ấy. nếu như thế thì khả năng cậu Luhan sống sẽ cao hơn.

_Nếu cung cấp đủ tiểu cầu và chất dinh dưỡng thì tình trạng này còn xảy ra không bác sĩ?

_Chúng tôi chỉ bổ sung tạm thời thôi. Chất độc này tạm thời chúng tôi chưa biết nó thuộc loại nào và tác dụng của nó ra sao nhưng chúng tôi có thể khẳng định là nó phá vỡ lượng tiểu cầu rất nhanh. Cậu Luhan cần phải vô tiểu cầu liên tục kết hợp với ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì lượng công phá sẽ giảm đi đôi chút. Nhưng chúng tôi cũng không thể truyền tiểu cầu nhiều cho cậu ấy được vì nếu quá lượng tiểu cầu cần thiết cũng dẫn đến tử vong. Chuyện này thật sự rất hệ trọng nên tôi nghĩ anh cần phải chuẩn bị tâm lý. Mọi tình huống xấu nhất đều có thể xảy ra.

_Vâng, cám ơn bác sĩ.... Tôi hiểu rồi – Sehun hít thật mạnh và nhìn vị bác sĩ già, trong đáy mắt ông ánh lên sự thương cảm cho đôi vợ chồng trẻ.

———————–End Flash Back———————-

Vuốt ngược mái tóc Luhan, Sehun hôn lên vầng trán cậu. Anh là một người vô dụng, anh không thể cứu con được... Nhưng anh sẽ cố hết sức để cứu cậu, anh không thể để cậu chết được, nhất định là không!

......................

_Hơ...

Mở mắt ra một cách mệt mỏi, Luhan đảo mắt nhìn khắp nơi. Cậu không biết bản thân mình đang ở đâu, là thiên đàn hay địa ngục. Xung quanh cậu chỉ là một màu trắng xóa và mờ ảo. Cậu chẳng biết, có ai nói cho cậu biết đây là đâu không?

_ Luhan à! Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?

Hướng mắt về nơi phát ra tiếng nói, Luhan nhìn không rõ con người đang nắm tay mình, là ai vậy? Có phải là YiFan của cậu không? YiFan của cậu đến đón cậu đi phải không? Bàn tay anh ấm quá, nó khiến cậu không sợ nữa, nó khiến cậu xác định được bản thân sẽ không bị lạc lõng nữa.

YiFan à... em gặp anh rồi phải không? Em được giải thoát rồi phải không?

Mỉm cười và nắm chặt tay người con trai đang gọi tên mình, Luhan nhắm mặt lại một lúc trước khi mở mắt nhìn rõ người con trai đang nắm lấy tay mình, nụ cười cậu mỗi lúc một tươi khi gương mặt ấy dần hiện ra......nhưng...

Mắt Luhan mở to khi nhìn thấy gương mặt của YiFan được thay thế bởi gương mặt của Sehun. Anh đang nắm chắt tay cậu và mỉm cười. Vội rụt tay lại, cậu nhìn anh như nhìn thấy một cái gì đó thật đáng sợ, nhìn lại xung quanh mình, dây nhợ chằng chịt trên tay và điều đó cho cậu biết rằng

Cậu vẫn chưa chết

Nhận thấy Luhan đã tỉnh và đang nhìn trân trân vào mình, Sehun đứng lên rót chút nước cho Luhan và đem đến cho cậu

_Cậu chưa chết, tôi đã cứu cậu

Gân cổ và gân tay Luhan nổi lên trong khi mắt cậu nhìn anh một cách giận dữ, Sehun cũng không nói nhiều, anh đỡ cậu dậy và cho cậu uống chút nước

"XOẢNG!"

Ly nước bị đẩy ra một cách thô bạo, Luhan điên cuồng giật những cây kim đang ghim vào tay mình khiến máu chảy ra ướt cả áo, Luhan bây giờ như người điên, không còn thiết gì nữa

"BỐP"

_Điên như vậy đủ chưa?

Luhan ngã xuống giường khi nhận lấy cái tát trời giáng của Sehun, máu nhỏ ra từ khóe môi nhưng cậu không buồn lau sạch, cậu cũng thôi không giật những sợi dây truyền ra khỏi người

_Em điên đủ chưa?

_Sao cứu tôi? – Luhan nói một cách giận dữ

_Uống nước đi

_SAO CỨU TÔI?

_UỐNG NƯỚC NHANH CHO TÔI!

Sehun hét lên một cách giận dữ khi Luhan trừng mắt về phía anh, Luhan sẽ không bao giờ biết anh đã mừng vui như thế nào khi cậu mở mắt tỉnh lại và giận dữ đến bao nhiêu khi cậu điên cuồng tháo bỏ hết những dây truyền nước biển và tiểu cầu vào người

_KHÔNG UỐNG! TÔI HỎI TẠI SAO CỨU TÔI?

_Được! Em muốn chết sao? Nếu muốn thì chết đi, đây là tầng 30, em chỉ cần bước ra khỏi cửa sổ là được giải thoát rồi. em đi đi! Nhưng tôi nói cho em biết, em muốn chết thì chết nhưng em không được làm đứa nhỏ đó chết

_Đứa nhỏ? – Luhan mở to mắt nhìn Sehun, đầu cậu hơi choáng và tay cậu bắt đầu bủn rủn không có sức nữa – Anh nói cái gì? Đứa nhỏ nào?

_Là con của tôi và em

_Cái...

Luhan ngã mạnh xuống nệm khi không thể chống đỡ nổi thân người của mình bằng đôi tay không có sức, Sehun vội vã ấn vào nút cấp cứu để bác sĩ chạy lại chăm sóc cho cậu. Gương mặt anh bây giờ mới hiện nỗi lo lắng, anh định dùng kế khích tướng để cứu Luhan nhưng không ngờ...

_Mời anh ra ngoài, chúng tôi cần tiêm cho cậu Luhan

_Vâng

_ANH JUNG!

Các y tá vội vã đỡ lấy Sehun khi người anh ngã xuống đất, Sehun lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. bên ngoài, một người vẫn đang mê man chìm trong giấc ngủ cùng câu hỏi

Con?

Chap 20

_Cháu chào bác ạ!

"Ồ! Jung Ahn nhà ta đã về rồi àh? Đi có mệt lắm không cháu?"

_Dạ không ạ! Cháu bây giờ đang ở nhà, cháu đã gọi cho Sehun nhiều lần nhưng không được

"Àh! Thì ra gọi điện cho ông già này là để hỏi xem chồng tương lai àh? Ông già này đúng là..."

_Bác àh! Cháu không có ý đó mà, bác hiểu cháu mà

"Ha ha ha ah! Được rồi, bác nói chơi thôi, thằng Sehun đi ký hợp đồng ở Boryeong rồi. Theo lịch thì hôm nay nó sẽ về nhưng bác cũng chưa liên lạc được với nó nữa, thư ký điện về là hợp đồng đã được ký kết thành công. Chắc nó muốn ở đó tắm bùn ha ha ha ha! Hay là ve vãn ai đó rồi"- ông Jung nói giọng trêu chọc

_Bác! Bác cứ chọc con mãi thôi! Anh ấy hôm nay về ạ?

"Bác không rõ, bác cũng không liên lạc được với nó. Thư ký nói đêm qua nó cứu một người định tự tử và đưa người đó vào bệnh viện rồi. Chắc là người đó chưa tỉnh nên nó chưa về, con biết tính nó mà"

_Dạ, Sehun luôn tốt bụng mà, con hiểu. Có thể con không đi Boryeong được vì còn mấy bản hợp đồng bố vừa giao cho con

"Để nó tự do vài ngày nữa đi. Sớm muộn gì con cũng là vợ nó mà ha ha ha ha ha"

_Bác cứ chọc con! Con cúp máy nhé!

"Ừh! Bye bye"

Đặt điện thoại xuống bàn, Jung Ahn ngã người ra sau cùng với nụ cười hạnh phúc. Cô cố gắng hoàn thành mọi việc ở Mỹ để có thể toàn tâm toàn ý về đây định cư. Hôn ước với Sehun cũng đã đến lúc phải thực hiện rồi.

Nghiên đầu nhìn tấm ảnh mà cô và Sehun đã chụp chung ở sân bay ngày cô sang Mỹ, gương mặt anh nhỏ nhưng lại rất nam tính và rất mạnh mẽ. Ở bên anh, cô cảm thấy thật an toàn, an toàn đến nỗi cô có thể làm bất cứ điều gì để giữ sự an toàn ấy bên cạnh mình suốt đời.

Cô thích anh từ lần đầu gặp gỡ để bàn hợp đồng, từ đó cô luôn cố trở thành một người phụ nữ hoàn hảo nhất, đẹp nhất, cô muốn trở thành chọn lựa duy nhất của Sehun khi anh muốn lập gia đình và cô đã đạt được điều đó. Sehun đã đề nghị kết hôn để gắn kết hai công ty, mặc dù biết rằng anh lấy cô đầu tiên là vì công ty nhưng cô cũng biết trong ánh mắt của anh không chỉ có chuyện đó, Anh muốn có cô, muốn sỡ hữu cô.

Em về rồi đây Sehun. Em sẽ giữ anh bên cạnh em mãi mãi. Không ai có thể cướp anh khỏi tay em

.....................

Bệnh viện Chungcheong

_Anh tỉnh rồi àh?

Y tá mỉm cười khi Luhan chậm chạp mở mắt, cậu chẳng còn hơi sức để trả lời với cô ý tả dù chỉ là cái gật đầu cho phải phép lịch sự, cả người cậu nặng nề nhưng không có chút sức lực nào để điều khiển chân tay nữa. Nghiên đầu qua một bên, mắt Luhan hơi nhíu lại khi hình ảnh một bệnh nhân đang nằm ở giường bên, cậu cảm thấy dáng đó rất quen nhưng mắt mờ quá, cậu chẳng thế biết đó là ai cả.

_Anh có phước thật, lấy được người chồng như anh Jung, y tá chúng tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy!- Y tá vừa thay nước biển vào tiểu cầu cho Luhan vừa nói chuyện với cậu để cậu không thấy buồn chán

_.........

_Lúc nãy anh ngất, anh Jung cũng ngất. Đêm qua anh ấy bị thấm nước biển mà không chịu thay áo, anh ấy cứ ngồi bên cậu suốt đấy. Đến khi cậu ngất lần nữa thì anh ấy cũng không chịu nổi, bị sốt cao lắm nhưng cũng không chịu nằm phòng khác...

Đến bây giờ Luhan mới nhận ra người nằm bên cạnh giường mình chính là Sehun, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại đối xử với cậu như vậy. Chẳng phải anh nói anh không hề yêu cậu sao? Chẳng phải anh nói anh không bao giờ yêu một callboy sao? Hay tại vì con? Con?

Nghĩ đến đây, Luhan mới giật mình nhận ra bản thân mình đang mang đứa con của Sehun. Cậu cố gắng đưa tay đặt lên bụng mình, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng cậu sẽ có con với ai ngoài YiFan. Cậu đã ngưng tiêm thứ chất độc đó vào người cách đây ba năm từ khi YiFan không còn nữa, cậu chưa bao giờ....

_Đừng buồn! Rồi hai người sẽ lại có con nữa mà!- Y tá mỉm cười khi nhìn thấy Luhan đặt tay lên bụng mình- Lần này phải lo cho sức khỏe của anh trước, anh khỏe thì hai người còn hy vọng

Luhan mở to mắt khi nghe những gì y tá vừa nói. Chuyện này là sao? Tại sao lại có con lần nữa? Đứa trẻ trong bụng này... cậu không giữ được sao?

Luhan định mở miệng để hỏi y tá xem chuyện gì đang xảy ra với cậu nhưng cô đã mang bình nước biển và tiểu cầu đã hết ra ngoài. Bàn tay đưa lên cao từ từ đặt lên bụng và bóp nhẹ nó. Cậu không mong muốn đứa bé này ra đời, nó không phải là kết tinh tình yêu của cậu, nó chỉ là một tai nạn, tai nạn mà cậu vô tình mắc phải. Mất nó không khiến cho cậu đau đớn.

Luhan bóp chặt bụng mình khi nghĩ như vậy. Cậu không cần đứa bé này, cậu không muốn nó sinh ra đời, cậu có thể mang nó theo, cậu có thể tự tử ngay bây giờ.

Đưa tay chạm vào những mũi kim đang ghim vào tay, Luhan muốn rút nó ra, muốn giải thoát tất cả. Chỉ cần rút nó ra, cậu sẽ được về với YiFan nhưng bàn tay lại hèn nhát, nó không dám chạm vào cây kim.

Một chút run rẫy sợ hãi len lõi vào tâm hồn. Cậu không sợ chết, thậm chí cậu còn muốn được như thế nhưng ... đứa nhỏ. Cậu không mong muốn có nó nhưng... cậu không đủ can đảm để giết chết nó.

Tôi làm sao đây? TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Luhan nhắm chặt mắt mình để ép một giọt nước rơi xuống gối. Tay cậu rụt về và đặt lên bụng mình mà bóp chặt lấy nó, đau lắm nhưng nó không bằng nỗi đau trong lòng cậu.

Cậu không biết phải làm như thế nào, những tưởng cậu là một người mạnh mẽ nhưng cậu thực chấc lại là một kẻ quá yếu đuối. Ngay cả việc cậu muốn làm cậu cũng không thể, cậu cơ bản là không dám làm điều đó, cậu không dám ...

_Tỉnh rồi àh?

Giật mình bởi tiếng nói phát ra từ giường bên cạnh. Sehun đang nhìn cậu bằng gương mặt tái nhợt của mình, có vẻ như anh đang sốt rất cao, gương mặt thật sự không giống như mọi ngày

_..........

_Còn muốn chết không?

_Tôi không muốn nó, cũng không muốn giữ nó

Luhan lạnh lùng đáp và cậu run rẩy đặt tay lên bụng mình.
Đúng! Cậu không cần nó, việcc đứa trẻ này tồn tại trên đời này chỉ là tai nạn, một tai nạn mà cậu không mong muốn.

_Tôi biết tôi không thể giữ nó...

Mắt Sehun chùn xuống. Anh thật sự đau lòng khi nghĩ đến chuyện này, đây là đứa con của anh và Luhan. Tuy rằng cậu chưa có danh phận vì với anh nhưng việc cậu mang đứa bé này trong người đối với anh là một việc hết sức quan trọng. Anh không biết bản thân đang nghĩ gì, có phải tâm trạng của những người sắp làm cha luôn như thế phải không? Họ sẽ mừng rỡ khi biết mình sắp có con và đau đớn thế nào khi biết mình không thể giữ nó?

Nén một tiếng thở dài, Sehun nhìn thẳng vào mắt Luhan

_Vậy vẫn muốn chết àh?

_Tôi không cần nó... nhưng tôi không thể tự tay giết nó được....tôi sẽ đợi đến khi bác sĩ lấy nó ra khỏi người tôi...

_Được rồi, tôi hiểu...

Sehun không nói thêm, anh quay mặt sang hướng khác và nhắm mắt lại. Anh mệt mỏi quá, anh cần phải nghỉ một chút, anh không muốn nhìn thấy gương mặt xanh xao cùng với dây nhợ chằng chịt trên giường của Luhan nữa. Càng nhìn, anh càng đau... nỗi đau mơ hồ muốn giết chết anh ngay tức khắc.

Khẽ nhìn Sehun khi anh quay đầu đi nơi khác, Luhan cũng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải nói sao với anh. Cậu chỉ nhìn tấm lưng rộng lớn của anh và thì thầm lời xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ nghe được câu xin lỗi ấy, mãi mãi...

................

Hai ngày sau

_Lên xe đi!

Sehun mở cửa xe cho Luhan khi cả hai đi ra khỏi bệnh viện. Cậu được xuất viện sau hai ngày truyền tiểu cầu và nước biển vào người. Cậu chưa thể ăn được nên chỉ có thể uống thuốc bổ. Hôm nay Sehun sẽ đưa cậu lên Seoul để tiện cho việc theo dõi và chăm sóc, công việc của anh cũng không thể ngưng trễ được.

_Hai ngày qua... tiền viện phí là bao nhiêu?- Luhan hỏi khi mắt cậu nhìn ra ngoài

_Em không cần biết tới điều đó

_Tôi không muốn mắc nợ

_Em không nợ tôi.

Sehun đáp và nhìn ra cửa đối diện. Chiếc taxi lao nhanh mang theo nỗi niềm của mỗi người

..................

"Soạt"

Nhẹ nhàng kéo đầu Luhan dựa lên vai mình khi nhận thấy cậu đã ngủ quên. Sehun vuốt nhẹ tóc ra sau để nó không vướn lên mắt cậu nhưng nhíu mày khi đầu cậu dần ngã về phía đối diện. anh đã làm điều thế hơn 3 lần nhưng lần nào cũng vậy. Luhan không dựa lên vai anh ngay cả trong giấc ngủ. Cậu luôn là một kẻ tự trói buột mình trong bóng đêm lạnh lẽo, cậu không cho cơ hội những ai muốn quan tâm và chăm sóc cậu kể cả anh. Sehun biết, đối với Luhan, anh cũng như bao người khác. Anh không có điểm nào đặt biệt để cậu tin tưởng cả. anh cũng không biết những điều mình đang làm xuất phát từ đâu.

Chẳng phải anh khẳng định anh không yêu cậu sao? Chẳng phải anh đã nói anh luôn coi cậu như người thỏa mãn nhu cầu của mình sao?

Vậy những điều anh làm bây giờ là gì? Anh đang làm gì đây? Mỗi khi nhìn bàn tay đang sưng lên vì ghim kim suốt hai ngày trời, truyền bao nhiêu tiểu cầu và nước biển, chất đạm, chất bổ,... Anh lại đỏ mắt, cảm giác muốn khóc nhưng không khóc nổi. Anh không cho phép bản thân mình yếu đuối được, anh phải mạnh mẽ để làm chổ dựa cho Luhan. Nhưng... cậu không muốn dựa vào anh.

Mệt mỏi, anh cũng ngã đầu ra sau để nghỉ ngơi.

"Soạt"

Kính chiếu hậu in bóng một người đang ngã đầu vào vai người còn lại

End chap 20    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: