Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ℂ𝕙𝕒𝕡 𝟜𝟠: Tin đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết xong chap này Chan mới biết bên Nhật cấm chở người ngồi sau xe đạp 🙃 Mà thoi đây là thế giới beyblade nên mng du di đi nhen :))
_______________⋆❈⋆________________
ℂ𝕙𝕒𝕡 𝟜𝟠: Tin đồn

Tuy đứa con trai ngỗ nghịch nào đó của nhà Shirosagi đang ngủ ở ngoài, thế nhưng trong nhà vẫn yên tĩnh như vậy. Người làm trong dinh thự vẫn dửng dưng làm công việc của mình, lại còn chẳng có chút gì hối hả. Đến cả phu nhân của dinh thự vẫn nhàn hạ nâng tay xoay ly vang đỏ vài vòng rồi uống một ngụm đặt xuống bàn. Đoạn bà đưa tay chạm điện thoại tắt màn hình định vị.

-Chỗ trốn mới sao?

Bà cười khẩy một tiếng, con trai ngốc của bà rốt cuộc là định làm gì đây.

Màn đêm buông xuống thật lâu cuối cùng cũng xuất hiện vài tia sáng lấp ló sau những dãy nhà. Ở căn hộ X, thiếu niên với mái tóc ánh lửa vì quen giấc bấy giờ đã cựa mình thức dậy.

Hắn vừa mở mắt, trông thấy cái trần nhà lạ hoắc nào đó liền rầu rĩ lăn lại chỗ cũ thở dài.

-Đồng hồ sinh học chết tiệt.

Hắn mắng thầm rồi trở mình nhìn góc tường. Nếu đang ở nhà, giờ này hắn sẽ đến phòng tập luyện. Nhưng con mẹ nó hắn là đang ở nhà tên Shu Kurenai! Lấy đâu ra phòng tập đây? Bây giờ muốn cũng không ngủ lại được.

Nghĩ rồi Lui lại rầu rĩ ngồi dậy vò đầu vài lần. Hắn thở dài, mắt thuận tiện nhìn sang bên kia vẫn đang cuộn người ngủ trong chăn. Lui khẽ đưa tay ngáp một hơi bước xuống giường. Chân dường như đã đỡ đau hơn trước. Lui xỏ dép rồi lề mề bước vào phòng tắm.

Chật! Làm gì có bàn chải đâu mà đánh. Hắn đảo mắt rồi bước lại vào phòng đá cái cục chăn kia.

-Này!

Cục chăn không động tĩnh.

-Này! Này!

Lui đá cục chăn lăn một vòng vào tường. Cuối cùng người trong cục chăn cũng cựa mình uể oải hé mắt. Mống mắt đỏ thẫm hé mở chút xíu vừa đủ nhìn người đứng trước mặt cùng giọng ngái ngủ.

-...gì vậy?

-Bàn chải để đâu?

Người trong chăn không hiểu khẽ cau mày quay lưng đi. Lui hết kiên nhẫn liền nắm vai người kia kéo ra cùng lắc lắc vài cái.

-Bàn chải đánh răng đâu?!

Người kia bị lắc mạnh liền tỉnh táo mà mở mắt. Dạ dày có chút khó chịu mà nhăn mặt đẩy tay Lui khỏi vai mình, Shu chống tay lên nệm nói.

-Trong ngăn kéo tủ...

Nói xong cậu nhắm mắt nằm lại xuống giường.

Lui nghe vậy liền đi đến cái tủ mở ra rồi kéo ngăn nhỏ bên trong. Bàn chải bình thường sao? Lui thở dài.

Hắn ủ rũ cầm cái bàn chải đánh răng phải dùng sức bằng tay, thầm chửi thề hàng vạn lần về sự bất tiện này. Bóp kem rồi hậm hự đánh răng.

Gần bốn giờ hơn, Lui rời phòng tắm rồi khoanh tay bước xuống bếp. Hắn tặc lưỡi.
Không có gì để làm. Khó chịu thật.

Thế rồi hắn quay lưng đi lên phòng khách ngồi khoanh chân trên ghế sofa. Hắn cứ cau mày chán nản nhìn quanh, vậy mà trông thấy mấy cái huy chương treo trên tường thì tò mò đến đó xem thử.

Đáng thương.

Trong số mấy cái này thì chỉ có đúng một cái huy chương vàng.

Giải quận.

Lui cười khẩy. Theo như hắn nhớ thì lần đầu Shu đối đầu với hắn vào hồi hai năm trước. Trong khoảng thời gian lâu như vậy mà chỉ có một cái huy chương vàng. Vậy mà cánh nhà báo đem danh tiếng cậu ta đi khắp nơi y như thể đã dành được năm cái huy chương vàng thành phố.

Biết làm sao được, hắn đã ẵm hết số huy chương vàng kia về rồi. Bản thân hắn cũng không thích khoe khoang như thế nên nhà hắn cũng đuổi đám nhà báo đi hết rồi.

Lui hơi mở to mắt nhìn chằm chằm sang số bằng khen bên cạnh. So với beyblade thì cậu ta giỏi trong khoảng học tập hơn. Số bằng khen đều là giải cấp quận môn toán, còn có một số giải nấu ăn, nữ công,...

Mắt Lui giật giật. Giỏi nhỉ.

Biết nấu ăn, khéo tay, lại giỏi tính toán. Lui thầm nghĩ, thế mạnh của Shu là nấu ăn.

Nếu thay thời gian luyện beyblade thành thời gian học nấu ăn, khả năng cao cậu ta có thể đoạt không phải năm mà là mười lăm cái giải nấu ăn.

Đó là lý do hắn luôn phải chú trọng vào thế mạnh của mình. Ai cũng có thế mạnh, vấn đề là có tìm ra được nó và đi trên con đường ấy hay không. Nếu cứ mãi chạy trên đường đua của người khác thì việc đó chẳng khác gì bắt một con cá phải leo cây.

Nhưng nói gì thì nói, có lẽ là vì một lý do nào đó mà cậu ta đã chọn beyblade.

Lui nhún vai rồi quay đầu rời đi, vậy mà quên đi vệ sinh. Thế là hắn quyết định đến nhà vệ sinh, vừa đến hắn trông thấy bộ áo của mình được treo trên móc, nhăn nhúm đến không thể chấp nhận nổi. Lui nhìn một lúc lại nghĩ, dù sao hiện tại cũng không có gì để làm, hắn lấy cái áo xuống.

Bấy lâu nay thiếu gia nhà Shirosagi không cần động tay vào bất kì công việ nào liên quan đến nhà cửa giặt giũ bếp núc, vậy mà ngày hôm nay lại chịu sắn tay áo đi ủi đồ!!

Không biết bàn ủi để ở đâu và trông như thế nào, Lui đành cầm bộ áo đi đến chỗ cái nệm vẫn còn người ngủ mà đá thêm mấy phát.

-Ngươi biết bàn ủi ở đâu không?

Người đang ngủ cũng gần đến giờ dậy thường ngày, bị mấy cái đá kia mà tỉnh hẳn. Shu mở mắt quay đầu sang nhìn chằm chằm người đang đứng.

Lui nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia mà đảo mắt cúi mặt xuống hỏi lại.

-Bàn. ủi. ở. đâu.

Shu nghe mà hiểu, liền ngồi dậy giụi mắt mấy lần rồi lại đi đến cái tủ mở ra lấy bàn ủi đưa cho Lui.

Lui cầm bàn ủi trên tay mà ngạc nhiên. Bàn ủi trông như thế này?

Shu lơ mơ lại giụi mắt ngáp một hơi quên mất việc Lui có biết dùng bàn ủi hay không thì đã chui tọt vào phòng tắm đánh răng. Đánh răng rồi rửa mặt, một lúc Shu chải lại tóc cho gọn thì nghe có mùi như cháy.

Cậu hơi nhướng mày đi theo mùi cháy, đến nơi liền hốt hoảng rút phích cắm.

-Cái gì đây?! Suýt thì cháy nhà rồi Lui!!!

Lui vừa từ phòng vệ sinh đi ra khó hiểu nhìn cậu rồi nhìn sang bộ đồ phiên bản thiết kế đặc biệt của hắn. Lui liền hốt hoảng vứt cái bàn ủi cầm bộ đồ đang ủi dở bấy giờ đang có một mảng cháy to ở giữa. Nếu Shu không kịp ngăn lại, chắc Lui đã tức giận ném tan nát cái bàn ủi quý giá của cậu mất.

-Cậu lại bàn ngồi đi, tôi xem có thể sửa được không.

Shu liền đến an ủi đẩy Lui lại bàn ngồi.

Lui tặc lưỡi chán nản. Hắn bắt đầu nhớ cái nhà thân yêu của mình rồi.

Shu nói như thế, nhưng vết cháy to lại sắp rách cả áo, căn bản có sửa cũng không được đành thở dài.

-Cậu mặc áo tôi...

-Không!

Chưa hết câu, Lui đã dứt khoát nói. Shu cũng hết cách, cậu mím môi bỏ lại áo trên bàn, quay lưng qua giàn bếp đi lấy cái tạp dề chuẩn bị nấu bữa sáng.

-Cậu định mặc cái áo cháy xém kia sao?

Lui chống cằm lên bàn nghĩ ngợi không đáp. Shu quay đầu thấy cậu ngồi ngẩn ra như thế, chỉ cười mỉm rồi tiếp tục làm bữa sáng. Lui đang rầu rĩ nghĩ chuyện cái áo chết tiệt kia thì trông thấy dáng vẻ lúc nấu ăn của Shu. Tuy chỉ thấy mỗi lưng, nhưng trông cái cách cậu tập trung băm tỏi, đập vỏ trứng, khẽ vén tóc rồi đánh trứng lên thế mà lại rất... uyển chuyển?

Lui đảo mắt, hắn nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ?

Bữa sáng cũng đơn giản, nấu xong Shu đặt hai đĩa lên bàn, cởi tạp dề rồi ngồi xuống đối diện. Lui nhìn bữa sáng thì nhấc cằm khỏi tay nghiên đầu. Hắn thầm cảm thán khả năng phán đoán của bản thân. Có lẽ sở trường của Shu là nấu ăn thật.

Lui theo thói quen nhìn qua hai bên đĩa, hai khoảng trống, hắn ngạc nhiên nhìn sang người đối diện. Shu như nhớ ra gì liền đi lấy hai cái dao nĩa đưa cho Lui. Hắn gật đầu, hài lòng ăn bữa sáng.

Bữa sáng kết thúc cũng là lúc Lui phải đối mặt với vấn đề nan giải của mình. Mặc cái gì đây?

Một là hắn phải mặc cái áo cháy một mảng kia, hai là hắn phải mặc áo của tên Shu!! Lui tặc lưỡi.

Cứ nghĩ đến đống áo màu hồng chết tiệt nào đó hắn liền muốn đạp đổ cả cái tủ rồi giẫm đến nát đống đồ ấy thì thôi.

-Lui? Có gì không?

Shu huơ huơ tay trước mặt Lui hỏi. Lại nhìn sang chủ nhân của đống đồ kia, Lui đảo mắt.

-Có áo khoác không?

Shu lại nhớ đến cái tủ đồ sắp bị Lui đạp đổ.

-Có vài cái.

Cậu nói rồi rời bàn quay lại phòng tìm áo khoác cho Lui. Cùng lúc điện thoại Shu vừa đổ chuông. Lui nhìn sang người gọi.
Wakiya?
Cái tên đầu vàng hay mặc áo tím?

-Có người gọi!

Lui quay đầu nói như hét lên cho người trong phòng nghe thấy. Tức thì Shu cũng trên tay hai ba cái áo khoác đưa cho Lui, rồi cầm điện thoại nghe máy.
-Có chuyện gì không?

Lui vừa đưa mắt nhìn mấy cái áo khoác đen của Shu thì vô thức đảo mắt. Đúng là không nên trông mong gì cái tủ đáng bị đạp đổ ấy.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào, thà chết chứ không mặc đống áo màu hồng nào đó, nghĩ rồi hắn lấy cái áo khoác thân dài có vẻ như có thể che được vết cháy xém, lại nhìn sang Shu đã tắt điện thoại từ bao giờ và đang ngồi thụp trên ghế như vừa nghe tin gì động trời lắm.

Lui nhướng mày hỏi.

-Chuyện gì...

-Lui!

Chưa kịp nói dứt câu, Shu đã gọi như hét tên của hắn làm Lui không khỏi ngạc nhiên mà mở to mắt. Shu thở một hơi nhìn xuống sàn cố bình tĩnh lại nói.

-Từ đêm qua đến giờ, trang báo trường ầm ĩ chuyện tôi với cậu... quen nhau.

Lui lập tức cau mày túm vai cậu.
-Ngươi đùa chắc?!!

Shu bị Lui lắc lắc đến váng cả đầu. Song cũng cẩn thận suy nghĩ không biết ai lại đi đồn đại như thế. Mục đích của họ là gì, hạ bệ Lui? Hay là những người cũng nhóm Akiko muốn hại cậu?

Shu hơi mở to mắt.

Là cái người đã đuổi theo cậu ngày  hôm qua!
Lại còn điện thoại của Lui...

Shu liền ngẩn mặt nắm vai Lui.
-Hôm qua cậu đánh rơi điện thoại ở đâu??

Lui khựng lại cố để trí nhớ tái hiện lại cảnh đánh nhau ngày hôm qua.

-Gần cuối lớp.

Shu vừa bắt được thông tin, có phần hấp tấp mà bảo Lui.
-Một tiếng nữa đến giờ học, chúng ta nhanh, đến đó tìm điện thoại của cậu. Sau đó điều tra người tung tin đồn!

Lui bị vẻ hấp tấp của Shu mà có phần lúng túng, còn bị Shu đẩy thẳng vào phòng vệ sinh thay đồ, trên tay còn cầm theo bộ áo bị cháy xém và cái áo khoác của Shu, hắn đành tặc lưỡi thay đồ.

Shu cũng vừa soạn cặp thay áo bước ra thì trông thấy Lui đang mặc cái áo khoác đen của cậu ngồi gác chân chễm chệ trên ghế sofa.

Shu vừa trông thấy liền đưa tay che miệng cười khẽ. Áo cậu hình như hơi dài quá... Lui mặc dài quá cả đầu gối.

Lui nhìn Shu như sắp ăn tươi nuốt sống cậu. Shu bị cái trừng kia chỉ đành cười thầm trong bụng rồi quay đầu rời đi.

Cả hai vừa xuống đến tầng trệt thì Lui khựng lại nhìn Shu vẫn tiếp tục bước ra ngoài.

-Ngươi... đi bộ?

Shu quay sang ngạc nhiên.
-Không đi bộ thì đi bằng gì?

Lui lại nhìn Shu như định nói ngươi đùa chắc?

Shu chợt nhớ ra người trước mặt mình vừa ủi cháy cả áo lại không biết nấu cơm, đành thở dài đi đến chỗ để xe đạp, lấy ra cái xe của mình.

-Không có ô tô, cậu ngồi yên sau xe được không?

Lui cũng hết cách, thở dài ngồi xuống vị trí yên sau.

-Bám chắc nhé.

Lui vừa nhướng mày thì Shu đã đạp vọt xe đi làm Lui nhất thời hốt hoảng vịn chặt eo Shu.

-Tên chết tiệt, suýt thì ta ngã rồi!

Shu bị mắng thành quen, nghe vậy cũng chỉ cười khẽ tiếp tục đạp xe đến trường.

Suốt đoạn đường, Lui ngồi phía sau xe, tay vịn eo Shu, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút kì quái. Bình thường hắn trông thấy người ta đi xe đạp, bản thân hắn cũng từng đi xe đạp, hắn biết cảm giác gió lạnh phà vào mặt khi đi xe đạp là như thế nào, biết khung cảnh xung quanh chầm chậm lùi dần về sau cùng bầu không khí yên tĩnh là như thế nào. Chỉ là lần đầu hắn ngồi phía sau, có tấm lưng trước mắt che chắn liền khiến hắn cảm thấy là lạ.

Nó giống như, lúc nào hắn cũng đương đầu, lúc nào hắn cũng ở phía trước tự mình bảo vệ mình, tự mình che chắn cho mình. Bỗng dưng ngồi yên sau, có tấm lưng trước mặt thế này, hắn... cảm thấy như được che chở. Lui không hiểu sao mình muốn tựa mặt vào tấm lưng kia. Nhưng may là hắn vẫn còn tỉnh táo để biết người ngồi trước là Shu.

Vừa đến nơi đỗ xe, Lui bước xuống định rời đi bỏ mặc người kia, nhưng lại vì điều gì mà ngừng lại, thành ra là ngập ngừng nửa đi nửa dừng. Shu cũng vừa lúc đỗ xe xong thì bước ra trông thấy Lui đứng đợi mình liền có chút ngạc nhiên. Thế rồi cả hai lại cùng nhau bước vào trường.

Lúc này vẫn còn sớm, ở trường không có quá nhiều người nên cả hai cũng dễ dàng quay lại phòng học.

Lui ném cái cặp lên ghế, lập tức cúi người tìm kiếm những nơi mà hắn cho rằng điện thoại có thể rơi xuống. Shu cũng làm tương tự. Cả hai lần mò đẩy bàn ghế đi nhưng mãi cũng không tài nào tìm được thứ cần tìm.

Một lúc, Lui ngẩn dậy khoanh tay tặc lưỡi. Một lần nữa hắn lại đoán đúng. Đám người kia đã nhặt nó và cá là họ đã lục tìm được thứ gì từ điện thoại của hắn. Nhưng hắn chắc rằng mình đã cài mật khẩu cho những ứng dụng nhắn tin, thư mục chứa tài liệu quan trọng. Trừ một số thứ hắn cho là không quan trọng... Như là thư mục ảnh.

Lui nghĩ rồi đảo mắt ngồi xuống ghế của mình. Đám người chết tiệt, hắn nhất định phải tính sổ đám người đó khi hắn có được điện thoại!!

Shu nghe tiếng kéo ghế thì ngẩn mặt nhìn sang Lui, bản thân cũng rất khó hiểu vì sao tìm mãi mà vẫn không được. Lại thấy Lui hầm hầm như thế đoán rằng cậu ấy đang rất tức giận. Vậy mà cảm giác tội lỗi như nhem nhóm lên lần nữa, cũng vì cậu mà kéo theo Lui phải khổ sở thế này. Nếu hôm nay không tìm ra điện thoại, cậu ấy sẽ đi đâu khi đến cả địa chỉ nhà, số điện thoại nhà cũng không nhớ.

Shu vừa thở dài thì nhận ra phòng học đã đông người hơn trước. Và bất cứ ai bước vào lớp cũng đều nhìn sang chỗ cậu và cười, và nháy mắt với nhau, và thậm chí là lén lấy điện thoại chụp một tấm. Và Lui đã tức giận đi đến đòi xoá tấm ảnh kia với vẻ mặt cau có giận dữ.

-Xoá ngay.

Lui nhắc lại lần nữa. Người kia nhìn Lui ngập ngừng một lúc rồi nhấn xoá theo yêu cầu của cậu.

Nhưng tiếc là, cái ảnh kia đã được gửi đi rồi.

Shu lúc ấy đang tìm trên điện thoại trang báo với số lượng tương tác khủng nhất từ trước đến giờ. Đó là những bức ảnh và lập luận từ người viết về việc Shu và Lui không phải là
"Trai thẳng"!!

Shu hơi nóng mặt nhưng vẫn cố kéo xuống xem những tấm ảnh chụp cậu và Lui đi cùng với nhau, nắm tay nhau. Lại có tấm ảnh chụp cậu ngủ gục trên bàn với lập luận rằng tấm ảnh này lấy từ điện thoại của Lui??!

Shu ngạc nhiên. Ai đó đã lấy điện thoại của Lui rồi! Shu vừa định nói thì trông thấy một tấm ảnh khác vừa mới được cập nhật.

Lui đang mặc áo của Shu! Trời đất! Đây đúng là, yêu nhau cởi áo cho nhau rồi!

Vài trăm lượt thích.

Shu ngỡ ngàng nhìn tấm ảnh, đây chẳng phải là cái áo khoác Lui đang mặc??

Shu vừa ngẩn mặt liền trông thấy Lui nắm cổ áo người nào với vẻ như sắp đánh nhau. Cậu liền hốt hoảng chạy đến ngăn cản

-L-Lui! Có chuyện gì từ từ nói, cậu đánh cậu ta không giải quyết được gì đâu!

Lui nghe thấy liền thả tay quay người sang, đột nhiên nắm giật cổ áo cậu. Shu đột ngột bị người kia túm cổ áo mà có phần hốt hoảng.

-Nói nghe hay nhỉ? Vì ai mà ta không được về nhà? Vì ai mà ta mất điện thoại? Lại cháy cả áo? Và bây giờ là bị bê ảnh đi lung tung như thế?!

Lui mắng xong, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ thẫm một lúc, hắn thấy mình như sắp không kiềm chế nổi cơn giận thì nhắm mắt thở hắt. Hắn thả cậu ra rồi bỏ đi, đồng thời cởi cái áo khoác ném cho cậu.

Shu nhặt lấy cái áo gọi với theo.

-Này, Lui!
Thế nhưng người kia vẫn không quay lại mà tiếp tục bỏ đi thẳng. Shu định đuổi theo nhưng những lời nói của Lui vang vọng trong đầu như lần nữa nhắc nhở cậu rằng.

Chính cậu, bản thân cậu là người đã kéo theo Lui phải liên lụy.
___________________________________

Không cần phải đoán coi điều gì sẽ xảy ra tiếp đâu. Vì chính Chan cũng không biết nữa :))) Đống plot này toàn là mới nghĩ thoi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top