Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ℂ𝕙𝕒𝕡 𝟞𝟜: Điểm số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ℂ𝕙𝕒𝕡 𝟞𝟜: Điểm số

Lui cau mày bất ngờ.

-Còn nhớ những người trong nhóm Akiko không?

Shu ngừng lại một lúc, xoay lưng tựa người vào bàn bếp. Tâm trí lại gợi nhắc những hình ảnh trước đây của nhóm người này.

-Trong nhóm người đó có cặp sinh đôi. Nhớ chứ?

Nghe thấy lời nhắc của Lui, hình ảnh trong tâm trí cậu chợt rõ ràng hơn. Xem ra cũng khá lâu, kể từ lần cậu và Lui hợp tác vạch trần bọn họ việc bắt nạt Valt rồi nhỉ?

Shu đưa tay lên cằm, ánh mắt dừng một chỗ tập trung tâm trí vào hình ảnh của mấy tháng trước đây. Khi ấy, lúc Lui dẫn cả nhóm Akiko đến phòng hiệu trưởng, ngoài Akiko, Ohara còn có 3 người nữa. Trong đó có...

Shu mở to mắt, thở hắc một hơi, bất ngờ trước sự trùng hợp này.

-Đúng là có cặp song sinh. Nhưng... Tại sao lại là gây thù oán?

Lui không nhanh không chậm trực tiếp nói hết cho cậu nghe.

-Bọn họ từng là hacker. Và là người cược ngươi rớt khỏi bảng xếp hạng.

Shu lại càng ngạc nhiên. Cảm giác khó hiểu càng dâng đầy. Lý nào bọn họ lại làm vậy? Nếu tính đến ân oán duy nhất là lần cậu vạch trần cả nhóm Akiko, nhưng như thế không có nghĩa là họ phải tốn nhiều công sức thay đổi điểm của cậu. Hơn nữa...

Shu khựng lại, suy nghĩ không biết nên nói chuyện này với Lui hay không. Trong khi đây là chuyện của cậu, là điểm số của cậu, kéo thêm cậu ấy vào, chẳng khác gì lại đi gây thêm phiền phức cho người khác...

-Thế nào? Nhớ ra gì không?

Shu khẽ mím môi. Cố tản lờ mọi chuyện đi.

-Chắc chỉ là do trùng hợp. Thêm nữa, cậu đừng lo cho tôi. Tôi có lẽ... thật sự đã làm bài không tốt.

Lui thở ra một hơi khỏi miệng. Lại nữa rồi.

Mấy câu nói không cần lo không cần nghĩ kia lại khiến hắn ngứa ngáy tay chân. Những lúc cậu nói mấy lời này, hắn hận chỉ muốn tóm lấy cổ cậu ghì ghì lắc lắc hoặc đấm một cái cho cậu tỉnh. Hắn ghét cái tính ấy của cậu, ghét cực kỳ. Vì mỗi lần gặp phải vấn đề, cậu luôn cố thể hiện rằng bản thân chẳng làm sao cả, rồi lại tạo cho mình lớp vọ bọc giả dối, lại trốn chui trốn nhủi trong đó, mỗi ngày mỗi ngày lôi mớ vấn đề ra gậm nhấm nó, dằn vặt nó đến khi bản thân chẳng còn sức để gậm nhấm, để dằn vặt thì thôi.

Shu thoáng nghe thấy tiếng cười nhạt ở bên kia.

-Được, cứ coi như là ngươi làm không tốt. Nhưng ta vẫn sẽ đi hỏi tội cặp song sinh kia.

Shu cau mày vừa mở miệng định phản bác, tiếng dập máy đã vang dài bên tai khiến cậu nhất thời há hốc miệng không kịp phản ứng. Tên này bị cái gì vậy chứ? Cậu đã bảo là đừng nghĩ chuyện này rồi cơ mà?

Shu tức giận, lại đưa tay nhấn số gọi tên kia. Nhất quyết không thể để cậu ta đổ thừa bừa bãi như thế được, trước nhất lại gây oan ức cho người khác thì biết làm thế nào? Chưa kể, đây là chuyện của cậu, không thể cứ thế mà kéo theo Lui vào chuyện của cậu được.

Tiếng quay số chưa kéo dài được một giây, người kia đã nhấc máy như chờ sẵn.

-Hối hận rồi sao?

-Hối hận gì?! Ai nhờ ngươi làm cái gì đâu hả??

-Rõ ràng thế còn gì? Không cần nghĩ nữa, ngày mai tôi đi hỏi-

-Dừng ngay! Không biết thì đừng xen vào chuyện của tôi!

Shu vừa dứt tiếng mắng, chợt cảm thấy lời vừa rồi có hơi quá đà, cậu vô thức đưa tay lên môi định nói một tiếng xin lỗi. Thế nhưng, bên kia nghe xong cũng không đáp lại câu nào. Shu bị sự im ắng này làm cho ngẩn người. Cậu mở miệng, nhất thời ấp úng.

-Nói. Vì sao tôi không được đổ lỗi cho hai người kia?

Shu hơi mở to mắt, miệng mở hờ nhưng không phát ra nổi một tiếng đáp lại.

-Dù cậu làm bài có tệ, tôi biết điểm số của cậu, thực lực của cậu. Là đối thủ của cậu, tôi biết cả nỗ lực của cậu, mong ước của cậu, thất vọng của cậu. Kurenai Shu là ai, một người như thế nào, tôi còn không biết ư?

Shu không nói được gì.

-Tôi biết cậu vì beyblade mà ngày ngày luyện tập ở góc công viên. Biết cậu vì muốn giữ lời hứa mà cố gắng đánh bại tôi. Biết cậu vì không muốn mọi người thất vọng mà cố ép bản thân, lại biết cậu vì chuyện ba mẹ mà tuyệt vọng và tự làm tổn thương mình, biết cậu mệt mỏi vì những rắc rối của bản thân ảnh hưởng đến người khác. Càng biết điểm số kia là cậu không cam tâm nhưng không còn cách nào để thay đổi. Đó là tôi còn chưa hỏi, vì sao cậu lại giả vờ bảo rằng uống sữa sẽ chảy máu mũi? Vì sao lại xin Xander giảm vòng chạy phạt? Lại nói dối việc mình đi nôn trong giờ thi đấu? Lại hối hả giấu mấy vỉ thuốc vào tủ? Lại nộp bài sớm và nhanh chóng rời khỏi lớp? Lại cố che giấu tất cả mọi thứ... với tất cả mọi người?

Shu khẽ buông mi. Nghe thấy từng lời từng lời từ Lui, cổ họng cậu có chút nghẹn, cảm giác như tất thảy những gì cậu cố chôn chặt trong lòng lần lượt bị lôi ra từng chút từng chút một, bị phơi bày, bị nhìn thấu, bị nắm bắt. Bị cậu ấy quan sát, nghi ngờ, phát hiện. Cậu không biết, chỉ là, cậu không thể ngờ nổi, rằng cậu đã che giấu với mọi người, cả ba mẹ cậu, cả Valt. Nhưng với Lui, cậu như đứa trẻ vụng về giấu giếm lỗi lầm với những lời nói dối ngây thơ nhỏ xíu. Nhưng cậu ấy không uy hiếp, không vạch trần, không làm gì cả. Cậu ấy âm thầm biết, âm thầm hiểu, âm thầm che giấu cho cậu.

Shu rũ mắt, cảm giác đau nóng ở hốc mắt càng lớn dần. Cảm xúc phức tạp trong lòng cứ cuồn cuộn lên làm toàn thân cậu nóng bừng. Trước đây cậu tự an ủi bản thân, rằng cậu không cần ai phải hiểu cậu, ba mẹ không còn bên cạnh cậu, Valt cũng rời đi. Cậu chỉ có thể tự mình hiểu mình, tự mình an ủi mình, tự mình giúp đỡ mình.

Vậy mà, cậu ấy lại hiểu cậu, rất hiểu cậu...

Shu quẹt nhanh mấy hạt nước mắt, vội hít khẽ một tiếng, lời phản bác bỗng chốc bay đi mất, cậu còn thoáng nghe tiếng cười khẩy của người ở đầu dây bên kia.

-Khóc đấy à? Tự rửa mặt đi, tôi không dỗ đâu đấy.

Shu hít mấy tiếng, mở nhanh vòi nước rửa mặt, trong đầu không ngừng mắng thầm tên đáng ghét kia lại nói năng lung tung khiến cậu suy nghĩ quá lên. Táp được mấy đợt nước vào mặt, Shu chống tay lên thành bồn nhìn vòi nước chảy, mấy hạt nước còn đọng trên mặt cậu, trên tóc cậu, bết dính. Cậu vẫn suy nghĩ về những lời Lui đã nói. Trong lòng bỗng dưng thấp thỏm không biết người kia đã biết được bao nhiêu chuyện rồi.

-Chưa tắt bếp à?

Âm thanh sùng sục từ nồi lẩu như sắp trào bỗng lọt vào tai kéo tâm trí cậu quay trở về. Shu vội vã điều chỉnh lại tâm trạng, chạy đi tắt bếp, mở nắp, không yên tâm lại lấy muôi khuấy khuấy vài vòng. Cậu múc một muôi nếm lại hương vị, chợt cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Dư vị thanh ngọt từ củ cải, mằn mặn nhàn nhạt của xì dầu và cá ngừ Bonito. Shu khẽ gật gù. Chỗ điện thoại bỗng vang vang mấy tiếng thông báo, Shu đánh mắt sang liền trông thấy yêu cầu kết nối máy ảnh.

-Định nhìn tôi ăn hay gì?

-Món gì đấy?

Shu đảo mắt chẳng nói nổi người này, vươn tay nhấn đồng ý kết nối máy ảnh. Đoạn cậu lại lấy cái gác bếp, nhấc nồi đất đem lại bàn, sau đó mới cầm theo cái tầm mắt của ngài Shirosagi háu ăn đây mà quay vào nồi đất nhỏ. Vừa thấy cậu mở nắp nồi, bên kia đã lên tiếng.

-Trời còn chưa vào Đông, giờ này ăn lẩu Oden?

Cậu thừa biết câu đầu tiên người kia sẽ hỏi chắc chắn là câu này, song không buồn đáp lại. Chẳng qua là, thấy trong tủ lạnh còn vài cái củ cải trắng, đúng lúc chẳng muốn ăn gì, đành nấu một nồi lẩu cho lạ miệng.

-Được rồi, cậu còn định nhìn tôi ăn sao?

-Ừ.

Shu nhướng mày, không lườn trước được câu trả lời kì quái này mà nhất thời nổi đóa.

-Không được, tôi không thích người khác nhìn mình ăn.

Bên kia chỉ cười ha hả rồi ngã người xuống giường.

- Không thèm. Thật ra thì, tôi không nghi ngờ cặp song sinh Mika và Miya. Chỉ muốn hỏi, cậu có thật sự cam tâm với số điểm này hay không?

Shu nghe thấy lời này, tay cầm xiên que thọc thọc trong chén, một hồi cũng không dứt được tâm sự trong lòng. Mãi đến khi Lui nhìn cái trần nhà cậu đến chán, cậu mới cắn một miếng chả cá nhấm nháp, vừa nhấm nháp vừa nhỏ giọng.

-Tôi cũng không biết... Thật sự hôm ấy, tôi làm bài rất tệ, đầu óc chẳng nghĩ nổi chữ nào cả. Lại còn, rất mệt, rất buồn ngủ. Cảm giác chỉ cần nhỡ nhắm mắt sẽ lập tức gục đầu ngủ quên mất. Còn những môn xã hội thì không hẳn là rất tốt, cũng chỉ tàm tạm một chút...

Cậu lại cúi đầu nhai nốt mẫu chả cá trong miệng.

-Trong tiết kiểm tra Lý là do tôi buồn nôn. Mãi đến gần cuối giờ không nhịn được nữa, mới vội vàng nộp bài. Không phải là hoàn thành bài sớm.

-Có xem điểm chưa?

Shu sùy sụp một muỗng nước lẩu lại chậm chạp trả lời.

-Chưa...

Lui lăn người, nghiên mặt sang bên phải, chán chường nhấn vào bảng điểm xếp hạng, lại kéo kéo xuống cái tên Shu Kurenai, phóng to những con số.

-Tiếng anh thấp vậy à?

Shu khẽ nhướng mày. Có thể những môn khoa học tự nhiên cậu sẽ tính toán sai hoặc không suy nghĩ ra cách giải, nhưng tiếng anh...

-Bao nhiêu?

-67 điểm.

-Phụt!

Lui nhận ra điểm kì lạ. Trong tất cả các tiết tiếng anh, Shu đều nhận được lời khen của giáo viên, hơn nữa dù là trước đây hay hiện tại, điểm số vẫn rất ổn định.

-Có gì không đúng à?

Lui có thể nghe thấy bên kia đang ho mấy tiếng vì sặc. Shu vừa đỡ ho lại lên tiếng hỏi về số điểm của những môn thi khác. Lui đều lần lượt đọc lên cho cậu. Ngay lúc này, cậu mới bắt đầu thấy hoài nghi về số điểm của mình. Bởi hầu như tất cả, đều thấp hơn so với dự định của cậu gần 20 điểm?

Shu nhướng mày, hình ảnh về người đã lén lút trò chuyện với cặp song sinh Mika và Miya bỗng bật lên trong đầu cậu, sự nghi ngờ bỗng trỗi dậy.

-Lui. Thật ra có một chuyện, tôi không chắc có thật là người này đã làm gì đó hay không. Nhưng trước tiên cứ điều tra, được không? Tôi không muốn chúng ta tùy tiện đổ lỗi cho người khác.

-Nghi ngờ ai sao?

Shu hít vào một hơi dài, bình ổn lại tâm trí.

-Tôi có biết một người trong nhóm Akiko. Người này học cùng lớp với tôi ở bậc tiểu học. Cũng không phải chuyện gì quá đặc sắc. Đến lúc cậu mang cả nhóm Akiko lên phòng hiệu trưởng, tôi cũng có chút bất ngờ khi nhìn thấy người này. Vì... từ bậc tiểu học, người kia có tỏ tình và bảo sẽ theo đuổi tôi.

Lui nén tiếng cười lớn. Thế nhưng lại sơ sót để lọt vào tai người kia mấy tiếng bập bùng khe khẽ.

-Được rồi, đừng cười nữa. Trước khi tôi sang Mỹ, người này đã thách thức tôi rằng "Nếu lần thi này, cậu rơi khỏi bảng xếp, thì cút khỏi trường này"

Lui hơi nheo mắt.

Rơi khỏi bảng xếp hạng.

Trùng hợp vậy sao?

Shu thở ra một hơi.

-Lại còn, lúc kết thúc giờ thi Vật Lý, tôi đang trên đường từ phòng vệ sinh trở lại lớp, có vô tình... trông thấy người kia đưa tiền cho cặp song sinh Mika và Miya. Lúc đó tôi không có nghĩ nhiều, họ cùng nhóm với nhau, gặp mặt nhau cũng là chuyện thường tình, mà nhỉ?

Lui cầm chắc điện thoại, lại nhỏ giọng.

-Người này tên là gì?

-Azami.

_______________⋆❈⋆________________

Nói ra thì hơi quê vl :") nhưng mà giờ mới biết ở Nhật không có công khai xếp hạng điểm trung bình và học lực :)

thoi coi như đây là thế giới ảo ma canada gì đó do Chan tự chế đi nha :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top