Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Valt Aoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naoko ngồi mân mê chiếc nhẫn cưới trên ngón tay mình mà nhớ về "Kou-san của mình" một mình trong thư viện. Cô chợt nhớ lại cái ngày mà Kouji cầu hôn cô. 

Hôm đó, khi hai người vẫn còn chưa tới trước cổng thì đã thấy cả căn nhà sáng bừng lên và còn có quản gia cùng vài người hầu đứng sẵn ở trước cửa. Ôi không... Bị phát hiện mất rồi...

"Không sao đâu, có anh đây mà."

Kouji nắm lấy bàn tay của Naoko để trấn an cô nàng. Naoko thấy vậy cũng an tâm hơn rất nhiều.

"Cảm ơn anh, Kou-san."

Hai người họ bước vào trong nhà và y như dự đoán, ba mẹ của Naoko đã ngồi sẵn trên ghế và chờ họ về với sắc mặt chẳng hề tươi tốt một tẹo nào cả. Naoko nắm chặt bàn tay của Kouji và tiến tới chỗ ba mẹ mình. 

"Chịu về rồi đó hả?" Ông Ishimori nghiêm giọng nói, "Con to gan quá nhỉ, Naoko? Đêm hôm khuya khoắt mà dám lẻn ra khỏi nhà một mình! Nếu không phải mẹ con đột nhiên gặp ác mộng thì việc làm của con đã trót lọt rồi nhỉ?"

"Con xin lỗi, tại con thấy khó chịu trong người nên muốn đi dạo cho khuây khỏa."

Rầm!

Ông Ishimori đập bàn một cái rầm làm mọi người trong phòng giật cả mình chứng tỏ là ông không hề chấp nhận cái lí do mà Naoko đưa ra. Naoko hiểu ý cha nhưng cô nàng cũng chẳng biện minh gì thêm. Không lẽ giờ cô nói rằng cô đến trường lập tế đàn để giải thoát cho một con ma? Ba cô tin mới là lạ đấy.

Dù đó là sự thật...

"Nè, mẹ thấy nãy giờ sao con cứ nắm tay Mamoru hoài vậy hả?"

Bà Ishimori nãy giờ im lặng không nói gì giờ lên tiếng thì lại nói đúng ngay trọng tâm. Nói vậy thôi, chứ nãy giờ ai cũng thấy cả nhưng ai nào dám mở miệng khi chủ nhà còn đang giận cơ chứ?

"Nhạ thật ra..."

"Thưa ngài Ishimori và bà Ishimori." 

Kouji cắt ngang lời của Naoko làm cô ngạc nhiên. Tiếp đó, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên trước hành động tiếp theo của Kouji.

"Làm ơn... hãy cho phép tôi cưới tiểu thư Naoko!"

Kouji cúi gập người 90 độ và ngay sau đó, Naoko cũng bắt chước theo. Hai ông bà Ishimori rất đỗi ngơ ngác vì chuyện này, ai ngờ được chỉ trong một đêm mà lại có nhiều sự thay đổi lớn đến thế này cơ chứ?

Một tràng im lặng diễn ra.

"Em ơi." Ông Ishimori kêu vợ mình.

"Hửm?"

"Anh thắng cược rồi nhá."

"... Có sao?"

"Em tính nuốt lời à?"

"Em có cược gì với anh đâu mà nuốt lời?"

"Có mà thưa phu nhân, lão quản gia già này có thể làm chứng."

"Ư..."

...

"Hể?"

Kouji và Naoko nhất thời không thể tiêu hóa được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt. Những gì họ thấy là cảnh ông Ishimori đang cười giòn giã trong khi bà Ishimori thì nhăn nhó mặt mày vì tức.

"Tụi con đang rất cần lời giải thích ạ." Naoko lên tiếng.

"Chuyện là..."

Người quản gia bước tới và kể toàn bộ mọi chuyện cho hai con người chưa hiểu tình hình kia. Hóa ra là hai ông bà Ishimori đã để ý thái độ của Kouji dành cho Naoko từ trước vì anh trông rất giống ông Ishimori hồi còn trẻ. Qua quãng thời gian làm việc dưới trướng của ông bà, họ thấy Kouji là một chàng trai tốt, đáp ứng yêu cầu của họ nên đã thầm gán ghép cho đôi trẻ với nhau.

Tuy nhiên, nếu họ tự tiện nhúng tay vào, chắc chắn sẽ khiến mọi thứ rối tung lên nên họ để bọn trẻ tự quyết định. Để mọi thứ thú vị hơn, họ đã đặt cược với nhau coi đứa nào sẽ mở lời với họ trước. Ông Ishimori đặt cược vào anh chàng Kouji Mamoru, còn bà Ishimori thì đặt cược vào con gái của mình.

Và mười năm sau, trò cá cược này cũng kết thúc.

Mí mắt Naoko bắt đầu giật giật khi nghe câu chuyện này xong. Nếu Shu có mặt lúc này chắc chắn cũng sẽ phản ứng như cô thôi. Ba mẹ à, công nhận ba mẹ thật kiên trì làm sao. Hên là có mười năm thôi chứ thêm vài chục năm nữa thì không biết thế nào đây.

...

Rầm! 

Một tiếng động lớn phát ra thành công kéo Naoko khỏi dòng hồi tưởng. Cô ngước lên thì thấy cánh cửa thư viện bị mở toang ra cùng sự xuất hiện của một nam sinh đi cùng một "cô gái" đang thở hồng hộc như thể vừa mới chạy marathon xong.

"Ái chà chà..." Naoko cảm thán, "Mới có tí tuổi mà bày đặt yêu đương nhau rồi, đã vậy còn tay trong tay với nhau suốt đoạn đường dài~"

"Còn đỡ hơn là bà già nào đó gần 30 tuổi mới có nhẫn để ngồi mân mê nhỉ? Đúng không Nee-chan~?" Shu cười cười.

"Ồ..." Mí mắt của Naoko giật giật, "Thế hai đứa làm gì chạy dữ vậy?"

"Em không biết." Shu nhún vai, "Tự dưng Lui lôi em đi."

"Ngươi giả ngu hay ngu thiệt thế hả?" Lui quát, "Nãy ngươi và Alcazaba-sensei g-"

"Boa???" Nàng thủ thư bất ngờ, "Chạm mặt với Boa rồi á?"

"... Làm gì mà chị phản ứng dữ vậy?"

"Em quên rồi sao? Boa đó giờ nổi tiếng là bám dai như đĩa mà, trong số những người quen biết thì chị không muốn em gặp Boa nhất đấy. Thế nào tên nhóc đó cũng sẽ đến làm phiền dài dài rồi đây."

"Đợi đã... Alcazaba-sensei... đừng nói là..." Lui lên tiếng.

"Boa là bạn học cùng khối hồi đó với tôi." Shu giải thích, "Đồng thời, Boa-kun từng phụ giúp ở đây giống tôi đấy."

"Chẳng phải thư viện chỉ có nhà ngươi và Naoko-sensei thôi sao?"

"Boa là ngoại lệ a~"

"... Không thể tin được là cậu lại có thể chơi thân được với loại người như Alcazaba-sensei."

"Đừng nói vậy chứ. Hồi trước cậu ấy dễ gần lắm mà... dù phải công nhận lúc đó nhìn Boa-kun dễ sợ thật. " Shu gãi cằm nói.

"Dễ gần? Cái người lúc nào cũng hằm hằm với người khác mà dễ gần à?"

"Thì cũng giống Lui thôi."

"Đừng có mà tự ý đem người ta ra so sánh!"

"Vâng, vâng."

Shu cười cười với cái vẻ nửa đùa nửa thật trước mặt Lui đang nhăn nhó mặt mày như một con khỉ. Naoko đứng ngoài cuộc thở dài nhưng vẫn cảm thấy vui vui trong lòng.

"Shu này, có lẽ em không nên xuất hiện nữa... Em đã gây quá nhiều chú ý rồi." Naoko lên tiếng.

"... Em cũng nghĩ vậy."

"Thế còn chuyện của Alcazaba-sensei thì giải quyết thế nào đây, Naoko-sensei?"

"Hừm... Có lẽ là không sao... nhưng cũng có sao..."

"... Cô giải thích rõ hơn được không?"

"Vấn đề là..."

---o0o---

Cạch!

Cửa sổ được mở ra nhẹ nhàng và gió theo khoảng trống đó mà thổi vào bên trong một căn phòng màu trắng tinh khiết. Shu tựa lên khung cửa sổ nhưng gió không tài nào làm cho mái tóc màu bạch kim của cậu bay bay được, thay vào đó, nó thổi tung bay chiếc rèm cửa trắng, sẵn tiện đùa giỡn với mái tóc màu lam đậm của một chàng trai đang nằm ngủ trên giường. Cậu chuyển sang chống cằm bằng hai tay và ngắm nhìn bầu trời trong xanh, gió mát, nắng đẹp bằng đôi mắt màu đỏ thắm.  

"Trời hôm nay đẹp lắm đó. Quả thật rất là phí khi cứ nằm lì trong đây hoài đó...

Valt."

Shu quay đầu lại và nhìn cái người đang ngủ ngon lành với "bạn ngủ chung" là ống thở oxi và vô số các dây được gắn trên người. Shu lấy tay chạm vào mái tóc của Valt mà vuốt nhẹ như thể sợ bị phát hiện.

Nơi Shu đang ở hiện tại chính là bệnh viện ở trung tâm thành phố. Vào cái ngày đáng tiếc của mười năm trước, vì lí do nào đó mà Valt đã ngã cầu thang và bị thương rất nặng ở vùng đầu khiến cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức và thành công giúp cậu thành công vượt qua được cơn nguy kịch. Thế nhưng... do não đã bị tổn thương nặng, Valt đã mất đi ý thức và trở thành "người thực vật" cho tới tận ngày hôm nay.

Nếu phải nhận xét Valt là người như thế nào thì chỉ cần hai chữ "tăng động" là đủ. Không những luôn luôn oang oang cái miệng với tần số ngang ngửa cá voi suốt cả ngày, đã vậy còn dễ bị khiêu khích rồi bị người ta dụ nữa chứ. Trong số những người phải chịu thiệt thòi với cái miệng đó nhất không ai khác ngoài Shu.

- Shu ơi!!! Ra công viên chơi với tớ đi!!

- Shu ơi!! Đừng phũ với tớ như vậy chứ~

- Shu là cái đồ khó ưa~ 

- Ấy ấy! Đừng giận tớ mà. Tớ biết lỗi rồi. Tớ không gọi cậu là 'đồ khó ưa' đâu.

- Tớ xin lỗi mà!!

- Shu, tớ quên làm bài tập về nhà rồi. Thầy giáo sẽ giết tớ mất.

- Shu, cứu tớ với!! Tớ lỡ làm đổ xô nước lên đầu thầy hiệu trưởng rồi.

....

"Haiz..."

Shu khẽ thở dài khi nhớ lại cái quãng thời gian ở cùng Valt rồi nở nụ cười nhẹ. Cậu nắm lấy tay của Valt để nó chạm vào má mình.

"Valt nè, tớ thật sự rất tò mò đấy. Không biết cảm giác khi trở thành 'người thực vật' sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ khi cậu tỉnh lại sẽ bất ngờ lắm khi mình ngủ tới tận mười năm phải không? Liệu lúc đó cậu có hét toáng lên và chạy loạn hết cả cái bệnh viện này không nhỉ? Chắc có mà, đúng không? Cậu vốn nổi tiếng là ồn ào mà, dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.

"Nhìn cậu thế này nhiều lúc tớ tự hỏi là cậu đang mơ thấy cái gì vui lắm sao mà cứ ngủ mãi không chịu tỉnh. Tớ đã không còn trên đời này nữa rồi, tớ không thể nào mà nhắc nhở cậu mãi được đâu. Lớn rồi thì phải tự lập chứ. Mẹ cậu, Toko, Nika, mọi người... ai cũng lo cho cậu hết đấy. Nhắc tới mọi ng--?!"

Có tiếng bước chân!

Ngay lập tức, Shu làm bản thân trở nên vô tình và lùi lại vài bước. Sau đó, cánh cửa mở ra với sự xuất hiện của Free De la Hoya. Shu thoáng mở to mắt vì sự xuất hiện đột ngột này. Cậu bắt đầu đấu tranh tư tưởng: cậu nên âm thầm rời khỏi như chưa từng tới đây hay tiếp tục ở lại?

Rồi bỗng trong đầu cậu xuất hiện ý nghĩ lộ diện trước mặt Free nhưng cậu liền gạt phắt nó đi ngay tức khắc. Không được, nếu cậu mà xuất hiện thì không khéo sẽ làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn thì sao? Việc vô tình lộ diện trước mặt Boa hồi sáng đã tạo ra linh cảm chẳng tốt lành gì rồi. Hơn nữa...

người đã chết thì không có quyền gì mà can thiệp vào thế giới của người sống.

Trong khi đó, Free đã lấy hoa được cắm ở trong bình cho vào thùng rác và thay nước trong bình. Tiếp đến, anh cắm bó hoa mình mang theo vào bình rồi để lại vị trí cũ. Xong xuôi, anh đến bên giường bệnh và kê chiếc ghế lại gần giường rồi ngồi lên.

"Anh đến rồi đây, Valt."

Free cầm tay người bệnh lên và hôn lên mu bàn tay một cách nhẹ nhàng. Shu lặng im chứng kiến tất cả rồi bỗng dưng... thứ gì đó trong suốt rơi xuống nhưng không bao giờ chạm đất.

Shu bất ngờ khi phát hiện đó là nước mắt của mình. Cậu cố gắng dụi mắt và lau mắt để ngăn giọt lệ đang trào ra nhưng không có tác dụng gì. Cậu không hiểu, sao tự dưng cậu lại khóc? Tại sao... lòng cậu đau đến thế này chứ? Vì lí do gì? Cậu không biết.

Shu lùi lại thêm vài bước nữa rồi bay khỏi phòng bệnh. Cậu tìm đến một cái cây lớn trong bệnh viện rồi ngồi xuống đó và để bản thân sụt sùi một trận cho đã.

---o0o---

"Là chỗ này sao?"

Trong khi Shu lang thang đến bệnh viện, Lui đã hỏi xin địa chỉ của nhà Valt Aoi từ Naoko và hiện hắn đang đứng trước tiệm bánh mì Aoi. Hắn đứng nhìn tiệm bánh sạch sẽ và ấm cúng đó hồi lâu. Hắn vừa nhìn vừa bâng khuâng suy nghĩ có nên vào trong trò chuyện với chủ tiệm không. Lỡ chẳng may làm cho người ta tổn thương thêm thì phiền phức lắm. Hắn vốn không hề quan tâm gì tới chuyện đó nhưng...

Shu mà biết thì thế nào cũng sẽ nhíu mày không vui cho mà xem.

Lui thở hắt một hơi và vào trong tiệm bánh.

Leng keng!

Hả?

Lui nghệch mặt ra nhìn cái cảnh tượng trước mắt mình. Ừm... Thật ra cũng không phải là cảnh tượng ngàn năm có một gì đâu. Chỉ là cảnh một nam một nữ hôn nhau thôi. Người nữ thì Lui biết đấy, đó là Nika-sensei, còn người nam kia là ai thì hắn hoàn toàn không biết. Đó là một anh chàng tóc màu lam nhạt và đôi mắt màu lục, thoạt nhìn khá giống Nika-sensei. 

Biết vậy hắn đã đi về luôn rồi!

Mà lúc hắn mở cửa thì có tiếng chuông mà nhỉ? Hay là họ chú tâm hôn quá mà không để ý?

Để thế này mãi thì thật không hay cho lắm.

"E hèm!"

Lui đằng hắng một tiếng rõ to và thành công thông báo sự hiện diện của mình cho hai con người kia. Họ giật nảy khi nghe có tiếng người và trở nên hốt hoảng khi có sự xuất hiện của khách.

"Ch-Ch-Chào m-mừng quý khách đ-đến với t-tiệm bánh của ch-chúng tôi!" Cả hai người họ đồng loạt cúi gập người để chào đón khách với gương mặt đỏ tận mang tai.

"..."

"..."

"Hai người không cần căng thẳng vậy đâu. Lần sau chú ý hơn đi ạ, Nika-sensei." Lui lên tiếng.

"... Tr-Tr-Trò Shirosagi???"

Nika giật thót khi phát hiện khách hàng lại chính là cậu học trò ở ngay tại trường mà mình đang dạy. Cô hoảng loạn vung tay loạn xạ cả lên và từ ngữ trong đầu cô cũng bay đi đâu hết rồi. Còn cái con người tóc lam nhạt kia thì chỉ biết đứng tại chỗ mà không thể làm gì hơn.

"Em không hé một chữ nào ra đâu." Lui nói một câu cụt ngũn.

"Ư... ừ... cảm ơn?" Nika đáp lời.

"Có chuyện gì vậy, Toko, Nika?"

"Mẹ!"

Một người phụ nữ tóc đen mang tạp dề xuất hiện từ phía lối đi nối vào phía trong căn nhà. Chỉ cần nhìn sơ qua thôi, bạn cũng dễ thấy được những dấu hiệu cho thấy tuổi già đang đến với người phụ nữ này. Với lại, nhìn người phụ nữ này lại làm cho Lui thấy rất lạ, cứ như là bà ta chỉ là một vật thể biết đi mà thôi và có thể biến mất bất kì lúc nào.

Ngay khi thấy bà ấy, Toko và Nika đã lập tức chạy đến đỡ bà đi dù bà có nói là không sao bao nhiêu lần đi nữa. Cộng với tiếng "mẹ" trước đó, coi ra bà ấy chính là mẹ của Nika-sensei rồi.

Thế anh chàng kia là ai?

"Toko, em vào trong nhà lấy nước cho mẹ đi." Nika nói.

"Vâng."

"Chờ đã. Không cần đâu hai đứa." Người phụ nữ lên tiếng.

"Toko, đi lấy đi." Nika bảo và Toko gật đầu chạy đi trước khi người phụ nữ kịp nói gì.

"Thôi nào, Nika. Đừng làm phiền em trai con mãi chứ."

...

Em trai?

Mặt của Lui chính thức ba chấm khi nghe hai chữ đó và bắt đầu không tin vào tai mình nữa rồi. À phải rồi, cái người tên Toko kia nhìn giống Nika-sensei thiệt và có vẻ họ chạc tuổi nhau hoặc hơn kém nhau chút. Nếu thật sự họ là chị em, vậy thì...

Loạn luân à?

"Ôi trời, Nika. Sao con lại để khách đợi vậy chứ?"

Hửm? Nhớ tới cái "bóng đèn" này rồi à?

"Thôi chết. Xin lỗi em, Shirosagi. Em muốn mua gì?"

"... Con quen cậu nhóc này à?"

Nhóc? Tôi là học viên năm nhất cấp ba đấy nhá!

"Vâng, là học viên ở chỗ con dạy."

"Con là Shirosagi. Rất vui được gặp bác. Bác là Chiharu Aoi có phải không?" Lui cuối cùng cũng khẳng định sự hiện diện của mình.

"À phải? Con biết bác sao?" Chiharu nghiêng đầu thắc mắc.

"Vâng. Con đến là muốn bác giúp con vài thứ."

"Là gì nào? Con nói thử xem."

"Vào 10 năm trước... con trai của bác, Valt Aoi đã gặp chuyện. Con muốn bác cung cấp một chút thông t-"

"Đi về."

"Đi về? Tại s-?

"Đi ngay cho tôi! Ngay lập tức!"

Bà Chiharu bỗng kích động làm cho Lui, Nika và cả Toko vừa mới đi ra đồng loạt hoảng hốt. Bà đứng bật dậy và liên tục tuôn những lời lẽ xua đuổi Lui mặc cho hai đứa con của bà có can ngăn tới mức nào đi chăng nữa.

Thấy tình hình chuyển biến xấu, Lui thuận theo ý của Chiharu. Hắn không nói gì và rời khỏi tiệm bánh.

...

"Làm gì mà tự dưng ngồi khóc ở đây thế hả?"

Vì lí do vi diệu nào đó mà thay vì về thẳng nhà thì Lui lại đến bệnh viện - nơi mà Valt Aoi đang nhập viện và trùng hợp hơn là ngay đúng chỗ cái cây mà Shu đang ngồi ôm gối khóc. Hắn biết Trái Đất này tròn nhưng không ngờ lại tròn tới mức này luôn đấy.

"Sao cậu lại ở đây? Tôi tưởng cậu tới nhà của Valt?"

"Tôi mới bị đuổi khỏi đó đấy."

"Hể? Tại sao?"

"Khoan hãy lo chuyện đó. Trả lời câu hỏi hồi này của tôi đi."

"Cái này... không biết. Tự dưng muốn khóc vậy thôi."

"..."

"Lui nè, tôi mượn vai một lát được không?"

"... Ừ..."

Lui ậm ừ cho có và ngồi xuống cạnh Shu. Shu tựa đầu vào vai hắn và nước mắt tiếp tục rơi nhưng cậu tuyệt nhiên không bật ra tiếng thút thít nào. Về phần Lui thì... hắn sẽ không bình phẩm gì đâu.

---o0o---

Lui đứng cạnh bên lan can trên dãy hành lang dài mà mơ mơ màng màng nhìn khung cảnh trước mắt mình. Hắn cắn một miếng bánh mì thật to rồi vừa nhai vừa suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm qua ở tiệm bánh Aoi.

Chậc! Hắn vốn chỉ định hỏi về việc vì sao Valt Aoi lại có mặt ở học viện lúc đó và liệu cậu ta có liên quan gì tới vấn đề khác hay không. Ai dè mới giới thiệu tên là đã bị đuổi thẳng cẳng rồi. Nếu ở đó có chổi thì hắn đảm bảo là Chiharu sẽ cầm chổi rượt hắn tới cùng!

Nhưng... tại sao Chiharu lại kích động như vậy? Qua nét mặt của bà ta, hắn đọc được sự sợ hãi nhiều hơn là sự tức giận. Vậy câu hỏi ở đây là: Tại sao bà ta lại sợ? Bà ta sợ cái gì?

Bộp! Bộp!

"Trò là Shirosagi đúng chứ?"

Một giọng nói của một người đàn ông vang lên đã thu hút sự chú ý của Lui. Dù không nhìn nhưng Lui cũng biết là ai, với lại... hắn cũng đoán được là chuyện này sẽ xảy ra mà.

"Phải, em là Shirosagi. Thầy tìm em sao... Alcazaba-sensei?"

"Tôi có vài chuyện muốn hỏi em."

Boa Alcazaba nhìn Lui bằng cặp mắt sắt bén.

--------------------------------To be continued--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top