Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Tự Sát Vì Tình Ở Sonezaki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y như rằng cứ cách mỗi một ngày trôi qua là một email sẽ gửi đến hộp thư của tôi đều đặn vào lúc 11 giờ khuya. Nội dung các email thường là một bức thư ngắn hay là những tấm ảnh chụp hồi tôi còn học cấp ba hoặc là ảnh của Shu.

Và tất nhiên, người gửi vẫn luôn là Shu Kurenai.

From: [...]

To: [...] 

Tittle: Chào buổi tối senpai.

Senpai sống hạnh phúc ghê. Chắc senpai vẫn cư xử với vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của mình nhỉ? Đành chịu thôi, mấy người nhìn tốt bụng hầu như đều có tâm địa đen tối mà.

...

From: [...]

To: [...]

Tittle: Chào buổi tối senpai.

Senpai công nhận may mắn ghê~

Đến cả ngồi tù mà cũng có người ngồi thay~

...

From: [...]

To: [...]

Tittle: Chào buổi tối senpai.

Tên sát nhân.

...

From: [...]

To: [...]

Tittle: Chào buổi tối senpai.

Sao senpai không xuống dưới địa ngục gặp em? Em nhớ senpai lắm đấy. Từ chối lời mời của kouhai là không nên đâu.

...

Nhìn cái cột "Thư đã nhận" làm tôi muốn buồn nôn và ghê sợ. Mỗi khi nhìn vào màn hình laptop thì tôi chẳng thấy thứ gì ngoài cả một danh sách email được gửi đến cùng một địa chỉ.

Đủ rồi! Đủ lắm rồi!

Mày còn muốn dày vò tao tới mức nào đây? Tất cả đều là tại mày chuốc lấy mà thôi! Mày bảo tao giả nhân giả nghĩa? Mày thử nhìn lại mày coi! Mày chỉ là một con quái vật, một con ác quỷ đội lốt thiên thần! Mày là người đã dồn tao vào đường cùng như một con chó! Và tao biết làm gì hơn ngoài việc cắn lại mày chứ!

---o0o---

Đã 12 giờ đêm - thời khắc chuyển giao từ ngày này sang ngày kia. Lui nằm ngủ thẳng cẳng trên giường ngon lành sau một ngày dài. Tiếng thở đều đều của hắn bị lấn áp bởi tiếng máy lạnh đang hà hơi để giữ nhiệt độ căn phòng ổn định. Bỗng màn hình điện thoại của hắn để trên tủ sáng lên và kéo theo đó là tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng Lui vẫn cứ ngủ như không có gì xảy ra. Gần một phút sau, chiếc điện thoại ngừng reo và màn hình tắt ngủm.

Thế nhưng, vài giây sau, chiếc điện thoại lại vang lên và lần này đã thành công kéo mí mắt của Lui lên. Hắn nhăn nhó mặt mày khi phải chống chọi cơn buồn ngủ mà ngồi dậy để cầm lấy chiếc điện thoại lên. Hắn nheo mắt nhìn dãy số lạ trên màn hình.

Ai mà lại rảnh tới mức đi gọi giờ này vậy trời?

"A lô? Cho hỏi ai đang ở đầu dây thế?"

[...]

"A lô? Này, là ai thế hả? Đừng nói là nhà ngươi nhé, Shu? Khuya lắm rồi, cho người ta ngủ đi."

[Sao một thằng nhãi như ngươi biết Kurenai hả?]

Một tông giọng thấp vang lên ở phía bên kia làm Lui tỉnh ngủ. Không phải giọng của Shu! Giọng này trầm hơn nhiều, nghe cứ như... đàn ông? Hay là đàn bà?

"Là ai thế hả? Trả lời đi! Muốn quấy rối hả? Có tin tôi báo cảnh sát không?"

[Thằng nhãi như ngươi muốn tìm ta đâu dễ.]

Chậc! Lui tặc lưỡi trong lòng. Quả là vậy thật. Số điện thoại này là thuộc đường dây của nước ngoài, rất khó trong việc tìm kiếm vị trí của người gọi điện.

"Ông muốn gì hả?"

[Rất đơn giản. Đừng có đi tập làm thám tử nữa! Đó không phải là trò chơi cho con nít!]

Con nít! Oi! Hắn là học sinh cấp ba rồi đấy nhá! Tuy chiều cao chỉ thuộc tầm trung bình ở lứa tuổi của nam sinh cấp ba nhưng hắn cũng trưởng thành không thua gì mấy thằng cao nhòng đâu!

"Ông thì có quyền gì cấm tôi này nọ hả? Với lại ông biết Shu Kurenai?"

[Tất nhiên, Shu Kurenai chính là một hình mẫu tuyệt vời của một thiên thần sa đọa.]

"Thiên thần sa đọa? Ý ông là sao hả?"

[Điều đó có nghĩa là... mày không hề biết được bản chất thật sự của Shu Kurenai.]

"?!"

...

Tút... tút... tút...

Người phía bên kia đầu dây đã ngắt máy từ lúc nào. Còn về phần Lui thì vẫn còn cầm nguyên si chiếc điện thoại trên tay và nhìn chăm chăm vào cái màn hình hiện đã đen thui mà đứng chết trân tại chỗ như bị đóng băng toàn thân. Dù thời tiết ban đêm đã lạnh nhưng mồ hôi trên trán hắn vẫn chảy xuống thành hàng.

Lui rất muốn phản biện lại nhưng... có cái gì đó đã ngăn hắn lại làm hắn không thể thốt ra bất kì lời nào khác.

"Lạ quá, Lui. Lạ quá."

...

"Tôi cứ nghĩ rằng khi mình nghe đoạn ghi âm này xong thì tôi sẽ bị sốc tinh thần nhưng không hiểu sao tôi lại không cảm thấy vậy..."

...

"Thay vào đó... tôi lại cảm thấy rất vui sướng..."

...

"Và cậu biết tôi vui sướng nhất là khi nào không? Là cái lúc tôi nghe cảnh Valt nằm yên không nhúc nhích với cái đầu chảy lênh láng máu ấy! Phụt! Hahaha!"

Những câu nói hồi sáng của Shu lại lảng vảng trong đầu của Lui.

Dù không muốn nhưng... hắn đã phần nào đồng tình với người phía bên kia đường dây.

---o0o---

Lui lòm còm bò dậy khỏi giường ngủ vào lúc sáng sớm nhưng không phải là do tiếng chuông báo thức reo hay là hắn tự thức mà là do có tiếng ồn phát ra đâu đó. Hắn nghe kĩ một chút thì phát hiện tiếng phát ra ở dưới nhà hắn và có vẻ là tiếng cãi nhau. Bằng tất cả sự tỉnh táo vốn có mà Lui ráng căng tai lên lắng nghe, để coi, là giọng của một người phụ nữ và một người đàn ông nhưng giọng người phụ nữ nghe lớn hơn nhiều. Cha và mẹ hắn à? Mới hôm qua còn nói chuyện với nhau bình thường, sao giờ tự dưng lại lạnh nhạt công khai luôn vậy?

Có lẽ tôi nên giải thích chỗ này một chút.

Từ lúc Lui bắt đầu có nhận thức cho đến nay, hắn đã luôn cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa mẹ hắn và cha hắn. Tuy không đến mức rườm rườm cả ngày hay tệ hơn nhưng giữa họ rất ít xảy ra ẩu đả. Về mặt thể hiện tình cảm, nếu đem đi so sánh thì mẹ hắn bộc lộ nhiều hơn, về phía cha hắn thì ít khi như vậy, điều đó có thể là do ông không phải thuộc dạng người để cho người ngoài thấy được cảm xúc của mình nhiều và điểm này cũng được truyền qua cho Lui.

Hắn lần theo bức tường đi đến nhà bếp - nơi xảy ra cãi vã. Hắn quyết định là sẽ núp sau bức tường để tránh bị phát hiện thay vì đi thẳng vào hỏi trực tiếp luôn vì hắn nhận ra là làm vậy chỉ vô ích, khi hắn hỏi thì thế nào cả hai người họ thế nào cũng im bặt và đánh trống lảng liên tục cho mà coi. 

"Trời ơi là trời! Tôi rốt cuộc là thua con ả ở ngôi đền chết tiệt ở điểm nào chứ! Tôi có tiền bạc, có vật chất, có điều kiện hơn ả ta! Vậy là ông suốt ngày cứ tơ tưởng đến con hồ ly đó là sao hả?"

Cha hắn ngoại tình? Vụ này mới à nha.

"Giờ chẳng phải tôi đã là chồng của bà hay sao? Còn có con với bà nữa! Bà còn muốn gì nữa đây?"

"Tôi muốn ông quên luôn con ả đó! Xóa bỏ sự tồn tại của ả ra khỏi đầu của ông! Con khốn Nathalie!"

Nathalie? Là ai vậy?

"Bà muốn lăng mạ tôi hay gì cũng được nhưng tôi cấm bà xúc phạm Nathalie!"

"Cái gì đây hả? Tôi đã ở bên ông, chăm sóc ông, yêu thương ông! Thế mà trong mắt ông, tôi lại không bằng một góc của con khốn khiến ông mê muội suốt hơn 40 năm trời! Còn tôi thì mãi tới tận 20 năm trước mới có thể khiến ông đồng ý cưới tôi. Ông có biết là tôi đã phải chịu đựng sự lăng mạ của lão già chết tiệt bảo thủ kia tới thế nào không hả?"

40 năm?? Ông già chung tình dữ! -  Lui tự nhủ trong đầu. Hắn tự hỏi cái người tên Nathalie này là như thế nào. Hắn đưa tay vò vò cái đầu rối bù xù của mình làm nó càng rối thêm và thản nhiên đi vào trong bếp làm cắt đứt cuộc cãi vã giữa hai người kia. Hai ông bà Shirosagi nhìn hắn bằng cặp mắt mở to với vẻ ngạc nhiên tột cùng như thể họ vừa nhìn thấy ma. Lui không để ý gì tới họ, thay vào đó, hắn đi lại tủ lạnh và lấy từ trong đó một chai nước mà tu một hơi.

"Hửm? Làm gì mà nhìn con dữ vậy?" Lui hỏi.

"Ừm... Con nghe tới đâu rồi?" Mẹ hắn lên tiếng.

"Nghe gì cơ?" 

"Không có gì. Con mau tắm rửa đi rồi ăn sáng."

Thế là một buổi sáng lại trôi qua ở căn nhà quen thuộc của Lui Shirosagi.

---o0o---

Tiếng chuông điểm giờ tan học đã điểm. Như mọi khi, lớp học vẫn ồn ào và tấp nập bởi các nữ sinh mà cụ thể hơn là fan của Zac the Sunshine. Phiền phức. Đó là hai chữ mà Lui đã phun ra khi Zac rủ hắn đi uống cafe. Làm sao hắn có thể thư thả uống cafe trong khi bị người ta nhìn chăm chăm được chứ? Với lại đi uống với cả nhóm nữ sinh? Cho xin đi. Hắn đâu phải là idol trường học gì đâu.

Bằng cách leo ra cửa sổ và leo lên trên nhờ vào ống dẫn nước như một con khỉ, hắn đã thành công thoát khỏi lớp học ồn ào và thay vào đó là trở thành sự chú ý của cả trường khi một thằng nào đó đã hét lên rồi chỉ vào hắn khi thấy hắn đang leo. Dù không nhìn ra phía sau nhưng hắn dám cá là cặp mắt rực lửa của siêu nhân Zaruki đã tia hắn rồi.

Khi leo lên tới lớp học phía trên lớp hắn một tầng, hắn nhảy vào bên trong và tiến thẳng đến thư viện. A... Hai tay hắn bắt đầu ê ê lên rồi đây nè, đã vậy còn đỏ nữa chứ. Hậu quả của việc leo trèo trong khi mình là dân nghiệp dư đây nè. Nhắc mới nhớ, hình như cái ống nước hắn leo có dấu hiệu không ổn cho lắm...

Chắc không sao đâu ha?

"Chào cậu, Lui."

Tiết trời nắng ấm của buổi chiều tràn qua khung cửa sổ mở toang tạo cơ hội cho gió thổi bay những tấm rèm cửa sổ làm chúng trông như thể đang lơ lửng giữa không khí. Thư viện vẫn yên tĩnh như mọi khi. Vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy với chiếc đồng hồ kêu tích tắc liên hồi thi thoảng xen tiếng kêu cúc cu, cúc cu khi kiểm phút đi đến con số 12. Trên chiếc bàn được đặt gọn giữa căn phòng được bao bọc bởi những chiếc ghế, Shu ngồi thẳng trên đó mà lật quyển sách được đặt gọn trên đùi. Ngón tay thanh mảnh của cậu di chuyển theo từng con chữ trên trang sách. Trông cậu tựa như một bức tranh tĩnh lặng nhưng vẫn rất sống động. Dù biết rõ có người bước vào nhưng cậu vẫn chăm chú đọc quyển sách mà không buồn ngước lên...

"Chào hỏi người ta mà không thèm nhìn mặt người ta luôn sao? Không sợ nhầm người à?" Sau khi đóng cửa thư viện lại, Lui đặt chiếc cặp của mình xuống một chiếc ghế trước khi phun ra những từ cần nói.

"Tôi có giác quan thứ 6 mà."

"Tôi không biết có thứ đó đấy. Thế... vẫn là Tự sát vì tình ở Sonezaki à? Cậu thật sự thích nó tới vậy sao?"

"Cũng không hẳn..."

"Là sao?"

"Tôi cũng không rõ là mình có thích nó hay không nữa... À tôi không nói đến nội dung quyển sách đâu."

"Ý cậu nói là bản thân cuốn sách?"

"Có lẽ vậy... Cảm giác mâu thuẫn lắm... Tôi thích quyển sách này tới nổi mà muốn nó là của riêng nhưng đâu đó trong tôi lại muốn xé nát quyển sách này ra thành từng mảnh vụn và vứt nó đi coi như nó không hề tồn tại trên cõi đời này... À xin lỗi, tôi lại nói mấy thứ kì lạ rồi... Thiệt tình, tôi lúc nào cũng vậy cả. Đã khó hiểu lại còn mâu thuẫn nữa..."

Lui không bình phẩm gì thêm cả. Cuộc gọi điện đêm qua vẫn còn để lại dư âm trong lòng hắn. Bản chất thật sự của Shu Kurenai? Rốt cuộc là thế nào chứ? Chậc! Có lẽ hắn nên tạm gác vụ này lại. Trước mắt thì...

"Nè Shu, tôi hỏi cậu câu này được không?"

"Ừ?"

"Lão già là người như thế nào?"

"Cha cậu là người như thế nào?" Shu lặp lại câu hỏi và chớp chớp mắt nhìn Lui với vẻ khó hiểu. "Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

"Ý tôi là... lão già từng làm giáo viên ở đây nên chắc hẳn là cậu cũng từng tiếp xúc mà nhỉ? Tôi thấy cậu rất giỏi thu hút người ta mà."

"Cậu làm tôi liên tưởng tới việc tôi là một đứa chuyên đứng đường ấy."

"Đừng có mà bẻ nghĩa theo ý của mình! Cứ trả lời câu hỏi của tôi là được rồi!"

"Thứ cộc cằn." Shu càu nhàu. "Tôi thấy cậu nên hỏi Zaruki-sensei hay là hỏi người quen của cha cậu á, họ hàng chẳng hạn, không thì hỏi thẳng cha cậu luôn đi... Rồi rồi, để tôi nhớ lại xem. Lúc còn làm ở đây, Hamada-sensei được biết đến như là-"

"Hamada-sensei? Tôi đang hỏi lão già nhà tôi mà. Đánh trống lảng đi đâu thế hả?"

"... Hamada-sensei và cha cậu là cùng một người đấy."

"Hả?"

"Hamada là họ thời con trai của cha cậu trước khi lấy vợ."

"Vậy là lão già ở rể nhà mẹ tôi?"

"... Đến việc đó mà cậu cũng không biết? Làm con kiểu gì vậy?"

"Lão già có bao giờ nói cho tôi nghe đâu."

"... Thôi kệ đi. Nó cũng không ảnh hưởng gì mấy."

"Hừm..."

Hamada-sensei, tên đầy đủ là Hamada Ryohei, vào thời điểm mới bắt đầu vào làm cho tới thời điểm 10 năm trước, ông vẫn luôn được gắn với danh hiệu "Cha già khó ưa". Như cái danh hiệu, ông thường được biết đến với cái bản mặt không ai chịu được, thời ông còn là học sinh, ông là một trong những học sinh cá biệt của trường và thường hay gây gổ với người khác. Trái lại, ông lại có bản chất của một người chủ, một người đứng đầu, chẳng hạn như một lần trong hội chợ, nhờ vào sự chỉ đạo và sắp xếp của ông mà lớp của ông đã phá kỉ lục về số tiền thu được trong ngày khi bán hàng và phá luôn cả kỉ lục tổng số tiền thu nhập cao nhất của trường, cho đến nay, vẫn chưa có lớp nào phá được kỉ lục đó. Hay nói một cách dễ hiểu hơn, Hamada-sensei có tố chất của một người kinh doanh.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là Hamada đã chọn nghề giáo viên thay vì kinh doanh như mọi người dự đoán. Bản thân Hamada từng khẳng định rằng mình ghét làm nghề giáo viên nhất vì nghe nó thật nghèo nàn. Nhưng khi mọi người hỏi tại sao ông lại quyết định làm giáo viên thì ông tuyệt nhiên không giải thích mặc cho mọi người suy đoán như thế nào đi chăng nữa.

Khi chính thức trở thành giáo viên, Hamada không thân thiết mấy với đồng nghiệp hay học sinh gì nhiều vì cách nói chuyện của ông rất dễ đụng chạm tới người nghe. Ông cũng từng bị dính nhiều rắc rối như gây gổ với đồng nghiệp hay là với phụ huynh học sinh khiến ông suýt chút nữa là bị đuổi việc vĩnh viễn. Nhưng ông vẫn kiên trì tiếp tục cái nghề này và thậm chí còn sẵn sàng quỳ gối xuống và cúi gập người trước người ta ngay giữa nơi đông người.

Suốt quãng thời gian đi làm, ông vẫn sống độc thân mãi dù gia đình đã giới thiệu nhiều người với ông nhưng vừa gặp mặt một cái là người ta đã xách dép đi về luôn.

Mãi cho tới thời điểm 20 năm trước, ông cưới Airiko Shirosagi và làm rễ nhà người ta. Bốn năm sau, học viện Beigoma xảy ra án mạng và ông chính thức xin nghỉ việc rồi thay người cha vợ quản lí xưởng rượu.

"Đó là những gì tôi thu thập được."

"Nhà ngươi hiểu rõ cha ta quá nhỉ?"

"Trước đây, tôi và thầy ấy từng trò chuyện với nhau mà."

"Cha tôi mà chịu mở lòng với người khác dễ dàng vậy sao?"

"Cậu bảo là mình giống hệt cha mình đúng không?"

"Phải thì sao?"

"Chẳng phải bây giờ... cậu cũng nói chuyện với tôi à?"

Shu nghiêng nghiêng đầu cười, còn Lui thì chỉ đánh mắt qua hướng khác. Trong khi Shu lấy ngón tay chọt chọt vào má Lui thì bị hắn một cái nhưng cậu chỉ cười đáp trả. Hắn thở dài và mặc kệ Shu vẫn chọt má của hắn mà  không nói thêm một tiếng nào ngoài việc chạm tay vào Tự sát vì tình ở Sonezaki - cuốn sách cũ kĩ mang đậm nét dấu ấn của thời gian trước mặt hắn. Từ lúc nào, việc gặp gỡ Shu tại thư viện đã trở thành thói quen của hắn. Hắn không rõ chính xác là tại sao, cảm giác như thể là Shu có một sức hút nào đó có thể lôi kéo người khác đến với mình, cụ thể là hắn cảm thấy rất thoải mái và yên bình khi ở cạnh cậu.

"Nè Lui, cậu có muốn nghe hai bí mật nhỏ này của tôi không? Miễn là cậu đừng hứa kể cho bất kì ai cả."

Đột nhiên, Shu ghé sát mặt mình vào mặt Lui mà thì thầm to nhỏ với vẻ bí ẩn. Thường thì Lui sẽ lấy tay hất mặt bất kì ai dám ghé sát mặt hắn như thế này nhưng lần này Lui lại không làm như thế, vả lại hắn có phần hứng thú với hai điều bí mật mà Shu đề cập đến. Hắn đưa mắt quan sát thư viện xem có ai không rồi mới quay mặt sang chỗ Shu và gật đầu.

"Tôi đã từng hỏi lí do tại sao cha cậu lại có thể tâm sự một cách tự nhiên tới như vậy thì nhận được câu trả lời thế này..."

'Thầy cũng không biết nữa nhưng em lại mang cho thầy cảm giác thoải mái và yên bình... hệt như người đó...'

'Người đó... chắc hẳn đặc biệt với thầy lắm nhỉ?'

'Phải. Người đó.... chính là cả thế giới của thầy và... em thật sự giống người đó.'

"Vào thời điểm đó thì cha cậu cũng đã lập gia đình cỡ bốn năm rồi nên tôi đoán là thầy ấy đang nói đến mẹ cậu nhưng sau đó, tôi lại cảm thấy cực kì mâu thuẫn vì ánh mắt thầy ấy trông có vẻ rất xa xăm, giống như đang nhìn về một nơi rất xa, rất xa nào đó. Khi tôi mạnh dạn nói đó không phải là mẹ cậu thì thầy trông rất ngạc nhiên. Sau đó, thầy tự dưng mỉm cười và lấy tay xoa đầu tôi."

Lui bóp bóp trán để mà suy nghĩ. Tuy chưa có bằng chứng cụ thể nhưng những điều Shu nói có phần khớp với những điều mà mẹ hắn đã nói đến hồi sáng. Mãi đến tận 20 năm trước mới cưới à? Thời điểm Shu còn sống là mười năm trước, hắn khi đó sáu tuổi và cha hắn thì đã cưới mẹ hắn được bốn năm. Con số hoàn toàn trùng khớp!

Nhưng... cha hắn không nhớ đến mẹ hắn?

Chẳng lẽ là...

"Shu này, cậu có nghe đến người tên Nathalie không?"

Hắn thề, hắn thề chắc chắn một điều là vai của Shu hơi run nhẹ lên nhưng sắc mặt của cậu lại không hề thay đổi gì mấy. Sau vài giây đồng hồ, cậu mới đáp lời, "Chưa, tôi mới nghe đấy. Người quen của cậu à?"

"... Không... Tôi chỉ tình cờ hỏi vậy thôi..."

"Vậy à..."

"Thế... bí mật còn lại là gì vậy?"

Shu lại cười. Có gì khiến cậu vui tới vậy à?

"Vào thời điểm tôi và cha cậu nói chuyện, chúng tôi đã nói chuyện tại thư viện này, tại vị trí này và cùng một quyển sách." Shu gõ gõ quyển sách đang mở trước mặt hắn. "Là quyển Tự sát vì tình ở Sonezaki này nè."

Lui hơi ngây người như thể có cái gì đó đánh động tâm can hắn. Tựa như một mặt hồ tĩnh lặng bỗng chốc dao động. Một cảm giác thật quen thuộc và cũng không kém phần ấm lòng.

"Hể?... Quả là m-"

"Chưa hết đâu nha."

"Hả? Còn nữa á?"

"Phải... Vào thời điểm thầy ấy còn là học sinh của học viện này... tại thư viện này, tại vị trí này, và cũng quyển sách Tự sát vì tình ở Sonezaki... thầy ấy đã gặp được người mình yêu cũng như thổ lộ tình cảm của mình với người mình yêu và họ chính thức hẹn hò từ đó."

Lui đánh mắt về phía quyển sách Tự sát vì tình ở Sonezaki một lần nữa và vuốt ve trang sách nhẹ nhàng như nâng niu một quả trứng. Hắn cười, phải, hắn đã cười. Dù không nhìn về phía Shu nhưng hắn dám cá là cậu cũng đang cười.

"Quả là một sự trùng hợp thú vị nhỉ?" Shu lặp lại câu hỏi bị cắt ngang của Lui vừa nãy.

"Nè Shu... Tôi vốn không tin vào mấy thứ như là định mệnh gì đó đâu."

"Ừ."

"Nhưng hôm nay, tôi phải suy nghĩ về điều đó rồi... Quyển sách này... thật giống như là sợi chỉ kết nối chúng ta vậy..."

"Cậu nói đúng rồi đó!"

Và hai người họ bật cười.

----------------------------To be continued----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top