Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[oneshot] Hồi đáp 2020

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: foreveryoung0701

T/N: Edit fic trong tình trạng hơi sảng nên chưa được beta lại ;;___;; Dạo này không hiểu sao toàn vớ trúng mấy chiếc fic bối cảnh hiện thực xen lẫn thế này lúc nào edit xong cũng rơi vào trầm tư....

.

.

.

.

.

Ngủ trưa quá lâu sẽ gặp ác mộng.

Ánh mặt trời giữa trưa đã bị bức rèm cửa chặn lại, khiến căn phòng ngủ ngập chìm trong bóng tối mờ mịt. Trước khi Nhậm Dận Bồng đóng cửa, Vũ Tinh có hỏi anh lát nữa Gia Nguyên sẽ quay lại thu dọn đồ đạc, sao em không đợi cậu ấy một chút.

Anh muốn đáp lại bằng giọng điệu đùa cợt, "Không sao đâu ạ, cũng không có gì phải lo mà? Về sau có khi ngày nào cũng gặp nó trên hotsearch Weibo ấy chứ, dù sao thì công ty đã mua trọn gói dịch vụ một năm rồi."

Hoặc cũng có thể để ý đến cách nói, rằng nhìn cậu ấy rời đi như vậy vẫn có chút luyến tiếc, thôi thì cứ quên đi.

Nhưng anh không đủ nhẫn tâm để nói ra một câu đùa như vậy. Anh che giấu tâm can của mình quá kĩ nên không thể thẳng thắn với lòng mình, cũng không thể móc ruột móc gan để thốt nên những lời thật lòng.

Anh im lặng một lúc, sau đó hạ giọng, "Không, giờ em hơi đau đầu nên đi ngủ một lát."

Xung quanh mình là thứ ánh sáng mờ ảo chập choạng đầy giả tạo, Nhậm Dận Bồng quấn trong chiếc chăn bông, cố gắng từ từ nhắm chặt mắt lại. Trước khi anh mất dần ý thức, tiếng mở cửa ký túc xá từ bên ngoài vọng vào phòng, còn có tiếng của bánh xe trên vali lăn trên mặt đất, hẳn là Trương Gia Nguyên đã trở lại.

Anh nghe loáng thoáng giọng Vũ Tinh, bảo rằng Bồng Bồng đang đau đầu nên vào phòng đi ngủ rồi.

Trương Gia Nguyên liền bảo "Không sao, anh ấy có chuyện gì vậy ạ? Em đã gửi Wechat nhưng anh ấy lại không trả lời em." Vũ Tinh giải thích gì đó, sau đó Trương Gia Nguyên mới nhỏ giọng: Vậy thì chúng ta nói nhỏ thôi, đừng làm phiền anh ấy."

Sau khi thành đoàn, cậu sẽ sống cùng với các thành viên trong nhóm mới, hôm nay cậu trở lại ký túc xá để dọn đồ chuyển đi.

Nhậm Dận Bồng nghe thấy những âm thanh vang vọng bên ngoài, trước mắt hoàn toàn tối sầm lại, nhưng rồi dường như anh thoáng nhìn thấy được những dấu vết bóng hình của một người đang dần biến mất.

Trong phòng tắm bớt đi một chiếc bàn chải, nước cạo râu có mùi bạc hà biến mất trên bồn rửa mặt, cả chiếc cốc trên bàn ăn, dép, khăn mặt, chiếc gối sô pha yêu thích, món kem cậu thích trong tủ lạnh...

Tất cả những dấu vết cho thấy Trương Gia Nguyên đã từng sống ở đây.

Lúc này, anh dần chìm vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ, Nhậm Dận Bồng thấy mình đang mở cửa ký túc xá, trong phòng khách rất nhiều vali chất đống ngổn ngang đến nỗi không có chỗ để đặt chân.

Nghe thấy động tĩnh, Trương Gia Nguyên từ trong "bãi chiến trường" phòng khách đi ra, trên tay vẫn cầm bản hướng dẫn lắp ráp đồ đạc, cất giọng oang oang: "Bồng Bồng? Anh bảo đi mua băng dính cơ mà, sao quay về nhanh dữ-"

Nhậm Dận Bồng – người đã qua hành trình ròng rã một năm – vừa hỏi vừa xoay người nhìn Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi trong giấc mơ, một nửa số hành lý trong phòng khách đã được dỡ ra. Tựa như có một dòng sông kết nối giữa quá khứ và tương lai, anh nhìn thấy một Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi đầy hoài bão chuyển đến ký túc xá Ngân Hà, háo hức nghĩ về hành trình theo đuổi ánh sáng, đến việc bản thân sắp trở thành một hành tinh tỏa sáng trong Hệ Ngân hà.

Nhưng hành tinh đó không tỏa sáng quá lâu, Trương Gia Nguyên mười tám tuổi đã rời bỏ Ngân hà, đi đến một phương trời khác, theo đuổi một giấc mơ hoàn toàn khác.

Nhậm Dận Bồng không dám tiến về phía trước, anh biết đây chỉ là giấc mơ, nhưng vẫn sợ rằng nếu tiến về phía trước thì ngay cả giấc mơ cũng sẽ tan thành mây khói.

Lúc này là mùa hạ một năm trước, khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Họ vui vẻ cùng nhau dọn vào ký túc xá, bỏ thật nhiều thời gian công sức để trang trí lại phòng ốc.

Khi đó, Trương Gia Nguyên đã lên mạng tìm mua đủ thứ linh tinh, cậu mua ghế có thể điều chỉnh độ cao để mọi người có thể tập đàn trong ký túc xá; một bộ nồi mới tinh để sau này có thể trổ tài vào bếp; bàn chải đánh răng gia đình cho mỗi người một chiếc, xếp lại thành cầu vồng thiếu hai màu; mua cả 5 chiếc gối đệm sô pha cùng kiểu dáng nhưng khác màu, còn cẩn thận đặt tên cho từng chiếc. Chiếc màu đen là "Nguyên Nguyên", chiếc màu trắng là "Bồng Bồng". Lúc đó Nhậm Dận Bồng cảm giác cậu giống như bé gái tiểu học đặt tên cho búp bê, chê cười cậu sao mà trẻ con vậy.

Trương Gia Nguyên giật lấy chiếc gối trong tay anh rồi phân bua "Em mới mười bảy tuổi còn trẻ con đúng rồi, không chỉ trẻ con mà em còn muốn ôm "Bồng Bồng" ngồi ăn vặt, ngủ, chơi game nữa đấy, anh tính làm cấy chi.*

Nhậm Dận Bồng thực sự không thể "làm cấy chi" cậu, không những thế còn đỏ mặt xấu hổ trước câu nói "muốn ôm Bồng Bồng ngồi ăn vặt, ngủ, chơi game" của Trương Gia Nguyên.

(*) T/N: từ gốc là 咋地, khẩu âm Đông Bắc)

Trương Gia Nguyên cười khúc khích ném cái gối màu đen về phía anh rồi bảo, "Em giao cho anh "Nguyên Nguyên" này, bắt lấy nha."

Nhậm Dận Bồng miệng nói "Ây dà đừng có ném đồ loạn lên vậy chứ!" tay thì lúng túng nhặt lên chiếc gối mềm mại, như thể mới bắt được một đám tinh vân có thể đưa anh bay lượn vi vu giữa Ngân hà.

Mọi người còn bảo muốn dán nội quy nhóm Ngân Hà trong phòng khách - cái này quan trọng, rất quan trọng, nhưng ở ký túc xá mới lại không có băng dính, vì vậy lúc đó Nhậm Dận Bồng phải chạy ra ngoài mua.

Một năm trước khi Nhậm Dận Bồng mang về cuộn băng dính, họ quyết định dán nội quy nhóm thật chỉnh tề như thể khuôn vàng thước ngọc có thể bảo vệ ban nhạc giống như một ngôi sao thật sự, cùng với sự tồn tại của vũ trụ mà tỏa sáng vĩnh cửu trong suốt hàng trăm triệu năm.

Thế nhưng trong mơ Nhậm Dận Bồng lại trắng tay đi về mà không mang theo băng dính. Anh biết rằng dù có gắn chặt nội quy nhóm thì cũng không thể ngăn cản bọn họ chia ly.

Thời gian tỏa sáng của một Hệ Ngân Hà năm người thậm chí còn ngắn ngủi hơn cả khoảnh khắc sao băng rơi. Thời gian không thể quay ngược, anh cũng không dám tiến bước - Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi mà anh từng gặp đã đi thật xa rồi.

Thế nhưng Trương Gia Nguyên trong phòng khách không hề hay biết gì, chỉ nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt rồi cười hỏi: "Bồng Bồng, có chuyện gì vậy? Anh không đi mua băng dính à? Sao lại thay quần áo luôn thế kia?"

Trong lúc vẫn đang mơ hồ nửa đùa nửa thật, cậu tinh ý nhận ra điều gì đó rồi nhìn chằm chằm vào mắt Nhậm Dận Bồng như thể nhìn thấu tâm can của anh, bất chợt lên tiếng: "Không đúng, anh không phải Bồng Bồng, anh là ai?"

Cũng thật kì quái khi rõ ràng người kia giống anh mình y như đúc, nhưng trực giác nhạy bén như một con thú hoang đã mách bảo cậu rằng có gì đó không đúng. "Em thấy anh có gì đó kì lạ lắm."

Cảnh trong mơ rất thật, thật đến mức người trong mơ lại có thể cùng anh nói chuyện tương tác như thế này. Nhậm Dận Bồng giữ lấy khung cửa, lúng túng cất giọng: "Anh... Anh là Nhậm Dận Bồng của năm sau."

"Ồ-"

Trương Gia Nguyên mở to hai mắt trong ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Cậu dựa tay vào chiếc vali trước mặt, nhẹ nhàng từ nhảy xuống rồi bước qua đống đồ ngổn ngang trong phòng khách, tiến tới trước mặt anh nhìn ngó săm soi cẩn thận một vòng.

"Bồng Bồng của năm sau?" Trương Gia Nguyên vươn tay để so chiều cao của cậu với anh, "Anh đã cao lên tí nào chưa?"

Không để Nhậm Dận Bồng trả lời, cậu nói tiếp: "Sao em vẫn thấy anh gầy thế nhỉ?"

"Anh lại giảm cân à?"

"Anh vẫn ăn uống đầy đủ đấy chứ?"

Trước một loạt những câu hỏi không chút khách sáo từ đối phương, anh bỗng cứng họng, liên tục xua tay: "Không có, anh..."

Trương Gia Nguyên nhìn thấy anh xấu hổ, nhớ ra còn những vấn đề quan trọng hơn bèn hỏi: "Vậy Bồng Bồng của năm sau đến đây để nói với em về tương lai của chúng ta ư?"

"Trời ạ, không phải đừng biết sẽ tốt hơn sao? Mọi người đều bảo rằng dựa theo nguyên lý vật lý nếu con người biết trước và muốn thay đổi tương lai thì dòng thời gian sẽ bị bóp méo mà đúng không?"

Nhậm Dận Bồng muốn nói rằng cậu suy nghĩ nhiều quá rồi – cậu không cần phải đối mặt với sự lựa chọn liệu nhân vật chính có muốn cứu thế giới hay không.

Đây chỉ là giấc mơ của anh, cậu chỉ là người xuất hiện trong giấc mơ ấy mà thôi.

Nhưng khi vừa toan mở lời, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh gật đầu, "Đúng vậy..."

"Anh đến đây để nói cho em biết về tương lai."

Hai người ngồi xuống trong một khoảng trống của phòng khách, sau đó anh nói với cậu: "Em cần biết điều gì thì cứ hỏi đi."

Trương Gia Nguyên suy nghĩ một hồi, đầu tiên hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Mọi người vẫn ổn chứ?"

"Ổn." Nhậm Dận Bồng rũ mắt xuống, "Tất cả đều ổn."

"Thế còn chuyến lưu diễn của chúng ta?"

"Mặc dù có chút tiếc nuối... nhưng cũng khá tốt đẹp."

"Vậy thì... một năm sau, chúng ta sẽ có concert riêng chứ?" Trong mắt Trương Gia Nguyên có một tia sáng nhỏ, giống như những vì sao lấp lánh, "Chúng ta sẽ tiến bộ hơn nhiều đúng không? Bài hát mới ra sao?"

Nhậm Dận Bồng cúi đầu tránh ánh mắt của cậu, mỗi câu hỏi đều giống như một nhát búa nặng nề lần lượt giáng xuống trái tim anh, trong phút chốc anh bỗng không biết nên nói gì với cậu.

"Anh sao vậy?" Trương Gia Nguyên hỏi, "Mọi chuyện không được thuận lợi sao? Không sao cả, cuộc sống có không suôn sẻ cũng là điều bình thường mà."

"Dù sao nếu cả năm người bên cạnh nhau thì chúng ta cũng sẽ vượt qua được mà, đúng không anh."

Có vấn đề gì thì cố gắng giải quyết, khi gặp khó khăn dù có vượt qua được hay không cũng sẽ cố gắng kiên trì, Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi dù không phải sắt thép nhưng vẫn luôn dám thử thách, dám mắc sai lầm bằng chính xương thịt của mình.

"Không phải." Nhậm Dận Bồng cúi đầu, anh muốn nhìn cậu nhưng lại không dám nhỉn thẳng. Trước kia anh có thói quen cố ý tránh ánh mắt của cậu vì ánh mắt ấy có sức nóng khủng khiếp, quá tập trung, như những cơn sóng biển cuốn phăng đi mọi thứ.

Và anh giống một kẻ không biết bơi, nhưng cứ lưu luyến nán lại bờ biển không nỡ rời đi.

Cho đến một ngày anh mới biết được nước biển cũng sẽ rút, ánh nhìn chăm chú như vậy cũng có thời hạn.

Rõ ràng anh đã biết sự thật này từ lâu và cũng tự nhủ rằng bản thân đã chấp nhận được một cách êm đẹp. Nhưng khi tự mình nói ra sự thật đó, dường như nỗi đau lại được nhân lên vài phần.

Nhậm Dận Bồng nói: "Hệ Ngân Hà bây giờ còn bốn người."

Trương Gia Nguyên trợn tròn mắt, vươn tay cầm lên bảng nội quy nhóm trên bàn còn chưa kịp dán, không thể tin được mà sửng sốt: "Không được, Hệ Ngân Hà sẽ ra sao nếu có người chạy trốn đây?"

"Mới một năm thôi mà. Điều thứ nhất không ai nghe theo cũng không sao, nhưng cả điều thứ hai là điều quan trọng nhất mà cũng có người không tuân thủ ư?"

"Ai chạy trốn? Vũ Tinh à? Không thể nào! Hay là anh? Chắc cũng không phải đâu ha? Siêu? Từ Dương? Không thể nào?"

"Nhanh lên, nói cho em biết ai dám to gan như vậy đi," Trương Gia Nguyên nói xong liền xắn tay áo, "Để em đi nói chuyện với người đó sau."

Nhậm Dận Bồng ngước nhìn nhìn ánh mắt như thiêu đốt của cậu, những cảm xúc sống động giống như ngọn lửa in sâu trong tầm mắt, như thể muốn thiêu đốt trái tim anh.

Anh lắc đầu: "Không, không có ai chạy trốn cả."

"Thế tại sao chỉ còn lại có bốn người?" Trương Gia Nguyên hiển nhiên không thể chấp nhận, "Tại sao?

Cậu chỉ vào chính mình, ánh mắt đầy hoài nghi: "Không thể là em đúng không?"

Nhậm Dận Bồng nhắm mắt hồi tưởng lại sân khấu tràn ngập tiếng hò reo vỗ tay. Lúc đó bọn họ đang chúc mừng nhóm nhạc mới thành đoàn, nhưng sự ra đời cũng đồng thời đi kèm với sự chết chóc. Ánh sáng bắt đầu lóe lên vào mùa hạ năm ngoái không phải là những vì sao, mà là ánh sáng của đom đóm được định sẵn sẽ phải vụt tắt vào cuối mùa hạ.

Cơn mưa vàng trong đêm chung kết chính là tro tàn mùa hạ. Đêm ấy Trương Gia Nguyên đã quay lưng về phía anh, bước đi trên con đường khác mà không hề ngoảnh lại.

"...Đúng vậy." Nhậm Dận Bồng thì thào, "Gia Nguyên, là em."

Trương Gia Nguyên lúc này đã nghẹn ngào không nói nên lời, cậu sững người một lúc lâu rồi mới phát ra tiếng: "Hả??"

Cậu mấp máy môi, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật: "Em đi một mình sao?"

"Hay là em đã làm gì sai?"

"Mọi người không cần em nữa ư?"

Cậu không ngừng hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi kia, bởi vì Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi không thể nghĩ ra lý do để rời đi, cũng như việc cậu không thể giải quyết vấn đề lớn ở cuối bài toán - Vì lý do gì mà cậu lại buông tay khỏi chiếc guitar của mình? Làm sao cậu lại có thể bỏ lại đồng đội mà đi một mình cơ chứ?

Vẻ hoang mang của cậu khiến Nhậm Dận Bồng cảm thấy mình giống như một kẻ xấu nói với lũ trẻ rằng không có ông già Noel trên thế giới này vậy. Anh nhanh chóng phủ nhận trong khó xử: "Không, không phải, không phải như vậy. Em đừng nghĩ bậy bạ."

Trương Gia Nguyên nắm lấy cổ tay anh: "Vậy rốt cuộc là vì sao?"

"Đó là bởi vì chúng ta đi thi Sáng tạo doanh." Nhậm Dận Bồng đáp, "Cuối cùng thì... em được xuất đạo, tham gia một nhóm nhạc mới."

"..." Trương Gia Nguyên cong môi mà không hề hé răng, thế nhưng trên mặt hiện rõ câu trả lời – Anh tính lừa ai.

"Không, anh không nói dối em..." Anh kiên quyết giải thích, rất ít khi anh hành xử như thế này, hiện tại anh đã không còn sợ hãi khi đối mặt với máy quay, không còn lắp bắp lúng túng mất nửa ngày mà không nói được thành câu hoàn chỉnh. Anh cũng bắt đầu học cách đùa giỡn và kể chuyện trước ống kính, so với năm ngoái cũng gọi là đã đi được một quãng đường rất xa.

Nhưng bây giờ khi đối mặt với Trương Gia Nguyên của ngày trước, anh dường như đã trở lại vẻ ngượng ngùng ban đầu, cố gắng lục lọi ra một ít bằng chứng: "Là sự thật, ở đó anh học mọi thứ rất nhanh, rất chăm chỉ, biểu hiện cũng rất tốt..."

"Chính em cũng đã bảo, mục tiêu mới của em là làm tốt công việc trong nam đoàn."

Cậu hỏi tiếp: "Vậy còn guitar? Khi đó em còn chơi guitar không a?"

"Chắc là có... nhưng là lén chơi." Nhậm Dận Bồng tránh khỏi ánh mắt của cậu. Sau khi cậu ra mắt, hai người chưa bao giờ gặp lại. Những con người từng bên cạnh nhau sớm chiều đã biến thành những bóng hình thoáng xuất hiện trong video trên điện thoại rồi lại biến mất. Anh biết rằng sau khi ra mắt lịch trình của họ rất dày đặc, nhưng lại không rõ Trương Gia Nguyên khi ấy còn thời gian luyện đàn hay không.

Trương Gia Nguyên nhận ra anh đang lẩn tránh: "Này từ từ, ngay cả anh cũng không biết à?"

Hai người rõ ràng là đang ở trong một mối quan hệ thân thiết không thể tách rời, vì thế đáng nhẽ ra anh phải là người hiểu rõ nhất những chuyện của cậu chứ.

Nhậm Dận Bồng cúi đầu im lặng. Trước đây anh luôn cho rằng giữa mình và Trương Gia Nguyên có một sợi dây cao su, nếu giữa họ có rắc rối xảy ra anh hay lảng tránh tạo khoảng cách, nhưng Trương Gia Nguyên sẽ luôn nhanh chóng đuổi kịp anh. Sau lưng cậu như có gió, anh càng chạy trốn, cậu lại càng giữ chặt lấy anh.

Cứ lặp đi lặp lại, anh cũng trở nên chán ghét mối quan hệ kéo đẩy như vậy, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cắt đứt nó.

Trước khi bản thân nhận ra điều đó, anh đã sẵn sàng xây nên một nhà tù giam cầm chính mình.

Nhưng lần này, chính Trương Gia Nguyên là người chạy đi.

Ngôi sao tinh nghịch này đã chạy ra khỏi Dải Ngân hà, cậu muốn đến một phương trời khác để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, còn sợi dây cao su mà Nhậm Dận Bồng cứ liên tục kéo đẩy là một quỹ đạo mà cậu sẽ không quay trở lại.

Cậu bước đi xa dần giữa ánh đèn nhấp nháy và tiếng hò reo, Nhậm Dận Bồng đứng ở phia xa đằng sau đám đông, tai không nghe thấy tiếng reo hò náo nhiệt. Anh chỉ nhắm chặt mắt lại, bỗng chốc nghe thấy dây cao su bị đứt "phựt" một tiếng khe khẽ.

Sau khi trở về ký túc xá lần đầu tiên sau khi xuống đảo, thấy ba chữ "Trương Gia Nguyên" dán trên cửa phòng của cậu đã rơi ra một đoạn, anh liền lấy băng dính dán phần bị rơi rồi dùng bút viết lại bảng tên. Xong xuôi anh lùi về phía sau để ngắm lại thành quả một lần nữa mới chợt nhận ra làm vậy cũng có ích gì đâu? Cậu cũng sẽ không quay về.

Anh không biết bắt đầu từ đâu với dòng suy nghĩ rối ren này, cũng không thể tường thuật chi tiết, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng bảo: "Anh không biết nữa."

Anh không dám nhìn Trương Gia Nguyên, chỉ khẽ cúi đầu: "Là do anh không tốt."

"Là do anh đã bỏ lỡ cơ hội."

"Là do anh đã không đi đến cùng."

Dù bảo rằng mọi chuyện đã an bài, thế nhưng trong lòng anh vẫn đang đè nặng một khối bia mộ của sự nuối tiếc và hối hận. Anh vẫn còn nhiều điều bản thân không cam tâm, cũng có nhiều thứ không muốn từ bỏ.

Anh muốn được cùng cậu đứng trên sân khấu, trong dòng giai điệu chủ đạo bởi tiếng Cello luôn xen lẫn những hợp âm rung động của guitar. Anh muốn tìm được niềm vui ở nơi đây, được ánh nhìn chăm chú của cậu hướng về. Anh vẫn hằng mong được đứng trên một sân khấu giống như vậy, cùng nhau tạo ra những giai điệu như vậy, và anh còn mong muốn rất nhiều thứ nữa.

Anh cũng muốn gửi lời chúc mừng đến Trương Gia Nguyên, cũng muốn hào phóng bước ra khỏi phòng giúp cậu đóng gói hành lý, căn dặn cậu hãy trưởng thành và có trách nhiệm trong nhóm, ngay cả khi không có lời dặn dò của người khác. Anh cũng muốn đối mặt với cậu mà nói rằng, anh không muốn em rời đi, khi có đồng đội mới đừng quên bọn anh, nếu có thời gian chúng ta hãy thường xuyên liên lạc và gặp gỡ nhau.

Tất cả đều là những việc bình thường, hết sức bình thường, những việc mà những người đồng đội khác có thể dễ dàng làm được, nhưng anh lại không làm được. Những gì anh có thể làm và những gì anh đang làm dường như là cách duy nhất để đẩy cậu đi xa hơn - rõ ràng là anh không hề muốn như vậy chút nào.

Hai hốc mắt đỏ hoe, anh cúi đầu lau khóe mắt.

Cuối cùng, anh chỉ có thể thều thào: "Anh xin lỗi."

Trong phòng chỉ có luồng gió nhẹ từ điều hòa tổng, Nhậm Dận Bồng cúi đầu xuống, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trương Gia Nguyên đang hướng lên trên người mình. Một lúc sau, anh nghe được giọng của người kia: "Nhậm Dận Bồng, anh có phải là đồ ngốc không?"

Trương Gia Nguyên rất ít khi gọi anh bằng họ tên, thoạt nghe có vẻ hơi tức giận nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng tiếp lời: "Theo lời của anh thì em mới là người bỏ chạy. Sao anh lại xin lỗi em chứ?"

"Với lại, em có thể giận anh không?"

"Em không quan tâm anh là Nhậm Dận Bồng một năm tới, hay Nhậm Dận Bồng một trăm năm nữa. Trương Gia Nguyên em xin hứa, đời này kiếp này sẽ không bao giờ giận anh."

Trước kia cậu cũng nói điều tương tự. Lúc đó hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, và họ cũng không nhớ nổi nguyên do của những vấn đề vụn vặt ấy – Là những chuyện hết sức bình thường không thể phân rõ đúng sai, nhưng Nhậm Dận Bồng luôn là người đầu tiên tỏ ra khó chịu, là người đầu tiên phát động chiến tranh lạnh, cũng là người đầu tiên cảm thấy hối hận, nhưng không phải là người đầu tiên nhận lỗi.

Trương Gia Nguyên ôm gối ngồi trên ghế sô pha, như muốn tỏ ra vẫn đang chiến tranh lạnh, trong tay ôm chặt chiếc gối màu trắng tên "Bồng Bồng" vào lòng, tư thế như thể đang bóp nghẹt chiếc gối.

Nhậm Dận Bồng đứng trước tủ lạnh hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra một hộp kem vị mắc ca, đi đến chỗ Trương Gia Nguyên của quá khứ đang ngẩn ngơ.

Trương Gia Nguyên nhìn anh, hai người đều không nói lời nào.

Nước bên ngoài hộp kem đọng lại trong lòng bàn tay, đầu ngón tay anh bắt đầu tái đi vì lạnh. Cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng lên tiếng: "Để làm chi vậy? Anh dùng kem em mua để mua chuộc em à? Nhậm Dận Bồng, anh mà cũng có lúc làm thế này luôn à? "

"À... thì... lát nữa anh mua cho em."

"Anh nói đó nha." Trương Gia Nguyên nhận lấy hộp kem. "Về sau tất cả kem vị mắc ca của em đều do anh mua nhé".

"Được rồi." Nhậm Dận Bồng nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Trương Gia Nguyên thấy anh ấy đồng ý dễ dàng như vậy lại rút lời: "Em đùa anh đấy! Tiền lương anh kiếm được cũng đâu có bao nhiêu mà đem đi mua kem hết."

"Vậy là em không giận anh nữa hả?"

"Làm sao em giận anh được? Em mãi mãi sẽ không bao giờ giận anh mà." Trương Gia Nguyên vừa ăn món kem yêu thích vừa nói rất nghiêm túc, "Được rồi, để em dạy cho anh mẹo này - Cho dù em nổi giận thật thì cũng chỉ cần một hộp kem thôi là dỗ được em rồi đó."

"Nếu vẫn không được thì chỉ cần hai hộp, hai hộp nhất định sẽ đủ."

Giống như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua chứ không phải là một hồi ức xưa cũ, Nhậm Dận Bồng luôn cảm thấy Trương Gia Nguyên là một đứa trẻ, bởi vì chỉ một đứa trẻ mới có thể không ngại ngần gì mà đặt lên môi những từ như "mãi mãi" "đời này kiếp này" một cách vô tư lự như thế. Nhưng cậu lại có vẻ rất kiên định, kiên định đến mức không hề e ngại tương lai sẽ xảy ra điều gì bất trắc.

Hiện tại đứa trẻ không biết sợ kia cũng dám lật đổ cả tương lai, "Với cả, ai mà biết được có phải anh đang lừa em không? Giờ anh mà bảo em xuất đạo trong nữ đoàn, hay là đổi nghề để thành hát chính của một ban nhạc khác em cũng chẳng biết có phải thật hay không nữa á."

"Em thấy Hệ Ngân Hà rất tốt, nên là em sẽ không đi đâu cả đâu."

Nhậm Dận Bồng lấy tay áo dụi mắt, tròng mắt vừa đỏ lên đã bị Trương Gia Nguyên chọc cho cười: "Đúng là ngây thơ."

Trương Gia Nguyên vươn tay, dùng ngón cái lau nhẹ đi giọt nước mắt cuối cùng trên khóe mắt của anh, nhưng lại rất thẳng thắn: "Em mới mười bảy tuổi, còn ngây thơ là đúng rồi."

Nhậm Dận Bồng nhắm mắt nở một nụ cười: "Dù sao thì... chỉ cần biết rằng, trong tương lai em sẽ gặp rất nhiều bạn mới, sẽ có rất nhiều người biết đến em và gọi tên em thật to..."

Dù không còn sánh bước bên nhau nữa, dù không có anh đi chung đường, nhưng đó cũng là một tương lai tươi sáng và rộng mở dành cho cậu.

Nhậm Dận Bồng nói: "Cũng sẽ có rất nhiều, rất nhiều người thích em—"

Nhưng Trương Gia Nguyên đã không chút do dự mà ngắt lời, "Vậy còn anh thì sao?"

"Anh còn thích em không?"

Cái gọi là thích ở tuổi mười bảy chính là cười đến nỗi dựa cả vào người đối phương mà không muốn ngồi dậy, là tựa vào lồng ngực nghe tiếng trái tim đối phương đập nhè nhẹ phía sau xương sườn, là cố chấp muốn được nghe người kia khen ngợi mình, là im lặng nguyện ý chờ đợi nhau.

Là cùng nhau đi qua một quãng đường mà cứ ngỡ có thể mãi mãi sánh bước bên nhau trên những quãng đường tiếp theo.

Trương Gia Nguyên thoáng nhìn ánh mắt của anh liền nghiêm túc hỏi: "Anh thích em à?"

Nhậm Dận Bồng mở mắt.

Tỉnh mộng.

Nhậm Dận Bồng từ trên giường ngồi dậy, nhịp tim đập nhanh như nhịp trống đang dồn dập, cảm giác như lồng ngực anh sắp vỡ tung. Giọng Trương Gia Nguyên vọng ra từ xa bên ngoài cửa. "Em đi đây, khi nào có thời gian chúng ta gặp nhau nhé, tạm biệt mọi người."

Cửa ký túc xá được mở ra rồi khép lại, bên trong yên tĩnh trong phút chốc.

Không suy nghĩ cũng không biết vì lý do gì, Nhậm Dận Bồng trong tiếng trống ngực đập thình thịch liền nhảy ra khỏi giường, không kịp xỏ cả dép, mở cửa xông ra ngoài.

Cửa phòng của Trương Gia Nguyên mở ra, mọi thứ bên trong đều trống rỗng, cảm giác phòng khách trống trải đi rất nhiều, chiếc gối màu trắng trên ghế sô pha dường như cũng trở nên vô hình.

Vũ Tinh thấy anh đột ngột lao ra như thế cảm thấy rất khó hiểu, "Bồng Bồng, em đi đâu vậy-"

Trương Gia Nguyên đang đứng trước thang máy, hành lý đã được xe hơi chở đi từ trước, cậu chỉ mang theo một chiếc guitar và một chiếc vali bên cạnh, giống như khi bọn họ cùng nhau khởi hành vào năm ngoái.

Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy Nhậm Dận Bồng đột nhiên xuất hiện: "...Bồng Bồng?"

"Anh bị đau đầu hả? Đã đỡ hơn chưa?"

Nhìn thấy Nhậm Dận Bồng đang đi chân trần trên mặt đất, cậu lại càng ngạc nhiên hơn: "Sao anh không mang giày?"

Con số trên thang máy lần lượt nhảy lên, môi Nhậm Dận Bồng mấp máy, miệng khô khốc, có quá nhiều câu chữ bị mắc kẹt lại trong cổ họng nhưng lại chẳng thoát ra được chữ nào.

"Ting", cửa thang máy chậm rãi mở ra. Điện thoại của Trương Gia Nguyên bắt đầu đổ chuông, có lẽ là trợ lý ở dưới lầu đang thúc giục. Cậu đi vào thang máy được nửa bước, thấy anh vẫn không nói năng gì đành phải cười nói: "Vậy em đi đây nhé, khi nào có thời gian gặp lại--"

"Đừng..." Nhậm Dận Bồng túm lấy dây đeo của túi đàn guitar, anh lo lắng như lần đầu tiên khi được biểu diễn trên sân khấu, "Đừng đi."

Trương Gia Nguyên quay đầu lại nhìn anh. Nhậm Dận Bồng cúi đầu xuống, chỉ nghe được giọng nói run rẩy của anh.

Anh nói, Gia Nguyên, anh muốn đi đến mùa hạ năm 2020.

...

Em có thể đi cùng anh được không?

-End-

Mùa hạ nơi ta lần đầu gặp gỡ cũng là nơi ta từng ở trong mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top