Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Chu tổng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ nhờ nhân viên trong cửa hàng gửi đồ về khu nhà hắn, còn hắn cùng Lưu Vũ quay xe về hướng ngươc lại, đến địa điểm là công viên trò chơi.

Vì đang là cuối tuần, mấy đứa trẻ con đều được nghỉ không phải đến trường, nên hầu hết phụ huynh đưa chúng đến đây chơi. Châu Kha Vũ và Lưu Vũ lâu rồi mới đến đây, không tránh khỏi ngạc nhiên vì rất đông người, mà đa phần là gia đình, con nít chạy lung tung khắp nơi, còn có cả mấy cặp tình nhân nắm tay nhau tình tình cảm cảm, khi không lại lòi ra hai người đàn ông đi cùng nhau ở đây, cũng không phải hiếm lạ gì, họ cũng nhìn thấy nhiều rồi.

Châu Kha Vũ đi mua vé vào cổng, cả hai cùng nhau đi vào. Dòng người tấp nập, chen chúc nhau, hai người đang đi với nhau thì lạc mất, đến khi Lưu Vũ xác định được điều đó thì cậu và Châu Kha Vũ cũng đã tách ra rồi.

Lưu Vũ đỡ trán, lấy điện thoại ra gọi cho Châu Kha Vũ. Điện thoại reo lên vài tiếng rồi tắt ngúm, cậu nhìn điện thoại, hay rồi, hết pin, cả ngày hôm qua chưa kịp sạc.

Lưu Vũ nhìn chỗ mình đang đứng, trước vòng quay ngựa gỗ, xung quanh toàn là các cặp tình nhân với con nít chạy lung tung, không biết có hi vọng tìm thấy hắn không nữa. Lưu Vũ nhìn quanh quất một hồi, thấy đứng im một chỗ cũng không phải là cách, cậu muốn thử đi tìm coi sao.

Len qua đám người đến trước nhà ma thì không có, Lưu Vũ lại đến chỗ tàu lượn siêu tốc, Châu Kha Vũ rất cao, thật ra hắn rất dễ để nhận ra, đứng trong đám người này vẫn thấy, nhưng không hiểu vì sao hôm nay Lưu Vũ lại chẳng thấy được.

Loay hoay mãi thì bỗng bàn tay bị nắm lấy, Lưu Vũ giật mình rút ra nhưng người ấy lại nắm rất chặt. Cậu quay đầu, thấy gương mặt đẹp trai của Châu Kha Vũ ngay trước mắt mình, theo bản năng thả lỏng bản thân.

"Anh đi đâu từ nãy đến giờ vậy?" Lưu Vũ cao giọng, muốn trách mắng hắn một phen.

"Tôi đi tìm em đấy! Em nói xem, em bé nhỏ thế này tôi cực khổ bao nhiêu mới tìm được em chứ?"

Lưu Vũ trợn mắt, Châu tổng, anh có đang nhầm không, rõ ràng tôi mới là người đang đi tìm anh mà.

"Tôi..."

"Nhưng mà không sao, tôi đã tìm thấy em rồi."

Châu Kha Vũ lại nắm tay cậu chặt hơn, mười ngón tay đan lồng vào nhau.

"Như vầy sẽ không lạc mất nữa."

Châu Kha Vũ hôn lên mu bàn tay cậu. Dưới ánh nắng gắt gỏng của buổi trưa, Lưu Vũ thấy hắn mỉm cười, một nụ cười đẹp và dịu dàng.

**

Ngày Chủ Nhật trôi qua thật nhanh, Châu Kha Vũ và Lưu Vũ lại phải đi làm. Lưu Vũ cũng chẳng đi thang máy nhân viên nữa, đi cùng sếp có vẻ lại nhanh hơn.

Vừa vào văn phòng đã đi thẳng đến chỗ ngồi, công ty hôm nay thật sự rất nhiều việc. Bên đối tác muốn mở một cuộc họp nho nhỏ để bàn về hợp đồng lần này, Châu Kha Vũ rất để tâm đến dự án này của hắn, đã lâu hắn không hợp tác những dự án lớn nữa vì mức độ rủi ro cao. Nhưng lần này lại khác, hắn nói hắn cược hết vào hợp đồng đầu tư lần này, nếu không thể giành lấy, sẽ không có cơ hội nữa.

Được ăn cả, ngã về không!

"Thư ký Lưu!"

"Vâng, Châu tổng!"

"Để trống lịch lúc 11.00 AM đến qua 13.00 PM cho tôi, còn nữa, cậu chọn một nhà hàng rồi đặt bàn luôn. Họp xong tôi sẽ đi ăn với bên đó."

"Vâng Châu tổng, tôi biết rồi!"

Lưu Vũ vừa ngồi xuống đã nhấc điện thoại bàn liên hệ với bên đối tác, hẹn một lịch gặp mặt đi ăn bàn chuyện làm ăn sau buổi họp, và bên kia bảo họ sẽ sắp xếp. Tuy biết bên kia chẳng thấy đâu nhưng mà Lưu Vũ vẫn lịch sự cúi đầu, treo lên nụ cười mỉm tiêu chuẩn.

"Bảo bối, nay nhiều việc làm quá, lại tăng ca nữa hả?"

Lưu Vũ cúp điện thoại, đem giấy tờ ra đánh giấu những chi tiết cần thảo luận trong hợp đồng để lát nữa đưa cho giám đốc.

"Em không biết Tiểu Cửu, em chắc là vậy đó."

"Ôi, biết thế tối qua anh đã đi ăn lẩu rồi!"

Cao Khanh Trần than vãn rồi nằm dài ra bàn làm việc, công việc gì chứ, dẹp hết đi. Lưu Vũ phì cười, cậu lắc đầu, mắt vẫn nhìn xuống giấy tờ đầy dấu bút xanh đỏ gạch ngang gạch dọc trên bàn.

"À mà bảo bối." Cao Khanh Trần như nhớ ra gì đó bật người dậy.

"Sao anh?"

"Sáng qua em nhắn anh tìm nhà cho thuê là sao vậy, giữa chừng còn bỏ đi mất không trả lời tin nhắn của anh."

Lưu Vũ im lặng, hình như hôm qua cậu đi chơi về xong đem điện thoại sạc luôn chẳng kịp coi, thế là không biết Tiểu Cửu nhắn tin cho mình.

"Không có gì anh ơi, em họ em muốn tìm nhà ở ấy mà, nó lên đây học, muốn kiếm nhà nào gần trường để thuê, cũng tiện đi lại. Mà anh không phải lo đâu Tiểu Cửu, em tìm được rồi, cảm ơn anh nha!"

"Không có gì nha, bảo bối nhờ là anh sẵn sàng giúp bảo bối đó!"

Cao Khanh Trần cười hì hì, lại tiếp tục gõ máy tính soạn tài liệu họp.

Cả văn phòng ai cũng bận rộn, mỗi bộ phận của công ty đều có người chạy đến phòng Giám đốc đưa tài liệu hoặc là hỏi về mấy vấn đề có thể phát sinh. Lưu Vũ ngồi gần phòng riêng của Giám đốc nhất, đầu không ngẩng lên nhưng nghe được tiếng đóng cửa ầm ầm. Mạnh hay nhẹ gì thì thời gian cách nhau cũng không nhiều.

Tiếng điện thoại bàn reo lên, Lưu Vũ bắt máy, theo thói quen trả lời.

"Vâng thưa Châu tổng!"

"Thư ký Lưu đúng không?"

Lưu Vũ đưa ống nghe ra xa tai, nhìn nó một lúc, không phải Châu Kha Vũ, nhưng Lưu Vũ rất nhanh lấy lại được tác phong của một thư ký tốt.

"Vâng! Tôi là thư ký giám đốc, Lưu Vũ xin nghe!"

"Giám đốc Châu có ở đấy không? Nối máy cho giám đốc Châu giúp tôi được không?"

"Xin anh đợi một lát, tôi phải hỏi ý kiến của Châu tổng đã."

Lưu Vũ dập điện thoại, gọi vào điện thoại văn phòng của Châu Kha Vũ.

"Tôi nghe!"

"Châu tổng, bên đối tác muốn nối máy với anh, anh có muốn nghe không?"

Lưu Vũ nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây, cậu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng kín, nghe Châu Kha Vũ nói:

"Không! Em nói họ lát nữa đến họp chúng ta có gì nói sau, tôi đang bận."

"Vâng! Tôi biết rồi."

Lưu Vũ lại lần nữa gọi điện cho bên đối tác vừa gọi. Sau hai tiếng "Tút, tút" thì máy được nối, nhưng lần này, giọng nói vang lên ở đầu kia là một giọng nữ.

"Daniel!"

Lưu Vũ nhíu mày, lại nhìn về cửa phòng của Châu Kha Vũ, điềm tĩnh trả lời:

"Thật xin lỗi, nhưng Châu tổng từ chối nối máy thưa cô! Châu tổng nói có gì khi bên cô đến họp sẽ cùng bàn bạc lại!"

"À, ừ được rồi. Nói với Châu tổng là bên tôi sẽ đến nhanh thôi. Cảm ơn cậu chuyển lời, thư ký Lưu." Bên kia im lặng mấy giây rồi lại lần nữa vang lên giọng nói, chỉ là ngữ điệu lại một lần nữa thay đổi, lần này nghe xa cách hơn. Nhưng với Lưu Vũ thì là chuẩn mực hơn.

"Tôi đã biết thưa cô, tôi sẽ nói lại với giám đốc!"

Lưu Vũ nhìn điện thoại đã cúp, trầm mặc một hồi rồi mới đứng lên đi vào phòng làm việc riêng của Châu Kha Vũ.

"Cốc, cốc, cốc..."

"Vào đi!"

Lưu Vũ mở cửa bước vào, cậu hơi nhíu mày, nhìn giấy tờ tán loạn trên đất, có cái còn bay đến tận gần cửa. Cậu thở dài, cúi người nhặt lên, gom hết lại cũng được một tập dày. Đặt gọn lên bàn, lấy chặn giấy đè lên, chặn lại cho chúng khỏi bay mất, xong xuôi Lưu Vũ mới lên tiếng.

"Châu tổng! Bên kia nói họ sẽ đến ngay thôi."

Châu Kha Vũ dứt ra nhìn đồng hồ, rồi lại cầm lấy cây bút tiếp tục ghi chép.

"Em đã hoàn thanh xong báo cáo chưa? Với cả tôi nói em note lại mấy điểm bất hợp lí trong hợp đồng để lát nữa bàn lại, em đã xong chưa?"

"Rồi Châu tổng! Đây. Báo cáo với bản chỉnh sửa hợp đồng của tôi."

Châu Kha Vũ cầm lấy tệp giấy, dở ra coi cẩn thận từng trang, chân mày nhăn một hồi lại giãn một hồi, Lưu Vũ đứng kế bên không lên tiếng.

"Không tồi! Thật tốt khi giao nó cho em."

Lưu Vũ mỉm cười, cậu xin nhận lời khen này vậy.

"Tiểu Vũ, ra pha cà phê cho tôi nhá! Tôi đang rất cần một ly cà phê để bản thân tỉnh táo lại đấy."

"Châu tổng! Sáng nay anh đã uống rồi, uống quá nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là dạ dày của anh."

Lưu Vũ nhíu mày, không suy nghĩ đã ngay lập tức từ chối yêu cầu của Châu Kha Vũ. Bệnh dạ dày của hắn chỉ mới dứt hơn một năm, nói hết thì không đúng, chỉ là đỡ hơn trước. Nhưng không phải vì vậy mà có thể ăn uống loạn xạ.

"Nào, Tiểu Vũ, tôi đang cần lắm, chỉ một ly nữa thôi, được không bé con."

"Không thưa Châu tổng, anh đừng có nài nỉ. Nhưng tôi nghĩ có một thứ khác phù hợp cho anh uống đó."

"Thứ gì có thể thay thế được cà phê em pha sao."

Lưu Vũ xoa cằm, vẻ đăm chiêu, như đang thật sự suy xét xem lời nói của Châu Kha Vũ.

"Hưm...tôi nghĩ là tốt hơn đấy Châu tổng, ngon hơn, và không quá ảnh hưởng đến dạ dày anh nữa."

Châu Kha Vũ nhướng mày:

"Em nói xem."

Lưu Vũ cười rộ lên, nghịch ngợm mà chống hai tay lên bàn áp sát lại gần Châu Kha Vũ.

"Trà sữa!"

Nhìn biểu tình bất lực của Châu Kha Vũ, cùng cái mặt nhăn nhó của hắn làm cậu không nhịn được cười. Đang ôm bụng cười nắc nẻ thì eo nhỏ bị ôm lấy, Châu Kha Vũ đặt cậu ngồi trên đùi hắn, tay cậu ôm lấy cổ hắn, nhưng trên khuôn mặt non nớt vẫn không tan hết ý cười.

"Em ngày càng nghịch rồi mèo con, em biết tôi không thích đồ ngọt mà."

"Nhưng tôi thích đồ ngọt, tôi đang tự hỏi tại sao anh lại không thích nó nhỉ?"

"Tôi không biết, chỉ đơn giản là không thích thôi."

Châu Kha Vũ nhìn cậu, cả hai đều hơn qua đầu ba mà Lưu Vũ trông vẫn rất trẻ, Châu Kha Vũ biết cậu rất để ý đến chuyện chăm sóc da và cả sức khỏe của bản thân. Lưu Vũ tuy thích ăn đồ ngọt nhưng vẫn không quên việc kiểm soát cân nặng của mình, nên con người nhỏ bé này nhẹ đến nỗi hắn có thể bế lên vác đi vác lại.

"Em lại đang giảm cân đấy à?"

"Không giám đốc, tôi tăng tận 5 kg đấy!" Lưu Vũ không vui nói.

"Sao em lại nhẹ thế nhỉ con mèo nhỏ, cứ vầy tôi sợ người khác dễ dàng bắt em đi khỏi tôi mất." Châu Kha Vũ dụi đầu vào hõm cổ Lưu Vũ, làm cậu bị nhột cười khúc khích.

"Anh không xem tiếp tài liệu để lát họp sao?"

"Không, con mèo nhỏ, tôi không đủ tỉnh táo để xem hết đống này, em pha cho tôi một ly cà phê nhé."

Hắn muốn nhân lúc này mà nói Lưu Vũ cho hắn uống cà phê, chỉ là nhìn khuôn mặt cười như không cười của cậu thì hắn cũng đã hiểu rồi.

Cái tên này vòng quanh một hồi lại vẫn là muốn uống cà phê, nhưng là một thư ký tốt, đồng thời cũng là bạn đời tương lai của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ nghĩ mình phải đưa sức khỏe của sếp lên hàng đầu.

"Tôi không giỡn đâu Châu tổng, một ngày một ly cà phê là quá đủ, dạ dày của anh chỉ mới lành lại sau một năm thôi đấy."

"Tiểu Vũ, chỉ một ly nữa thôi, không được sao em?"

Lưu Vũ tránh khỏi vòng tay hắn, cậu đứng xuống đất, cầm lấy tệp tài liệu của mình đang đặt trên bàn.

"Tôi pha cho anh một ly trà nóng nhé, Châu tổng? Tôi thật sự đang lo cho sức khỏe của anh đấy."

Châu Kha Vũ thở dài, đành thỏa hiệp.

"Thôi được rồi, tôi chịu em rồi đấy."

"Không phải chịu Châu tổng, anh phải nghĩ đến sức khỏe của anh."

Lưu Vũ đi ra khỏi phòng, Châu Kha Vũ đưa tay lên nhìn đồng hồ.

"Khoan đã Tiểu Vũ, em dặn mọi người chuẩn bị một chút, cũng sắp tới giờ rồi đấy."

"Vâng Châu tổng!"

Phòng họp đầy đủ nhân viên từ các bộ phận liên quan đến dự án này trong công ty, mỗi người một việc, xem lại tài liệu họp, kiểm tra lại máy chiếu, xem lại bản trình chiếu trên máy tính, tránh cho bất cứ trường hợp nào khác ngoài ý muốn xảy ra.

Châu Kha Vũ ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là Lưu Vũ cũng đang xem lại tài liệu, hắn cầm ly trà hoa cúc thơm thoang thoảng, đưa đến bên môi nhấp một ngụm. Chân mày hắn hơi nhíu, nhìn như hắn đang không hài lòng, nhưng thật ra lại không phải vậy. Châu Kha Vũ đang rất nghiêm túc, hắn thường sẽ nhíu chân mày khi quá tập trung vào thứ gì đó, làm hắn trông có vẻ nghiêm trọng.

Lưu Vũ câu lấy ngón tay hắn đang gõ đều đều trên mặt bàn. Tay kia vẫn đang dở tài liệu, mắt không rời khỏi màn hình máy chiếu. Châu Kha Vũ mỉm cười, hắn co bàn tay lại, nắm lấy ngón tay Lưu Vũ, ngón cái xoa ngón tay cậu, tuy nhiên, tất cả đều diễn ra dưới gầm bàn và chỉ mình hai người biết.

"Thư ký Lưu, có điện thoại."

Điện thoại bàn trong phòng họp reo lên, nhân viên bắt máy nghe một lúc rồi kêu Lưu Vũ lại. Cậu đứng lên, cầm lấy ống nghe.

"Tôi là thư ký Lưu đây!"

"Chúng tôi đến nơi rồi, cậu xuống đón chứ?"

"Vâng, xin cô đợi một lát, sẽ có nhân viến xuống dẫn cô lên phòng họp."

Cậu đưa máy lại cho người ban nãy, về lại chỗ ngồi nói với Châu Kha Vũ bên đối tác đã tới rồi, dặn nhân viên chuẩn bị lại một chút, còn để một người xuống đón giám đốc bên kia.

"Kha Vũ, là Chu tổng anh hẹn đi ăn đêm đó sao?" nhân lúc mọi người bận rộn chạy qua chạy lại, Lưu Vũ cúi người thì thâm với Châu Kha Vũ.

Hắn nắm lấy tay cậu dưới gầm bàn, nhướng mày, mắt nhìn lên bản trình chiếu.

"Ừ, là người mà tôi có cuộc hẹn vào đêm hôm trước ấy."

"Ông ấy sẽ không giận anh vì anh không đến đấy chứ?"

Dứt lời cửa phòng họp lại mở ra, một người phụ nữ cùng một người đàn ông khác đứng ở ngưỡng cửa. Lưu Vũ nghe Châu Kha Vũ chào cô ấy:

"Chu tổng! Hân hạnh được gặp."

Lưu Vũ kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc tây trang đỏ rượu, tươi cười niềm nở, xinh đẹp phía đối diện, cô cũng cất lời chào hỏi hắn:

"Xin chào Châu tổng!"

Lưu Vũ nhận ra giọng nói này, giọng nói của người ban nãy nói chuyện điện thoại với cậu. Thế mà cậu cứ ngỡ đó là thư ký của Chu tổng, cậu còn đang nghĩ không biết Chu tổng có phải một ông già bụng phệ khó tính hay không. Lưu Vũ còn nhớ rõ giọng điệu cô nàng gọi tên Dainel của Châu Kha Vũ.

"Đây là thư ký Lưu nhỉ?"

"Vâng, Chu tổng." Lưu Vũ cúi đầu mỉm cười.

Chu tổng đi đến ghế bên cạnh Châu Kha Vũ ngồi xuống, vị trí đối diện với Lưu Vũ. Rèm phòng họp hạ xuống chắn đi ánh nắng từ bên ngoài hắt vào, bản trình chiếu được chiếu lên màn hình lớn, cuộc họp bắt đầu.

Lưu Vũ đang ngồi im nhìn lên màn hình thì nghe được tiếng Châu Kha Vũ thì thầm bên tai. Hắn nghiêng người nói với cậu:

"Ai bảo em Chu tổng không phải phụ nữ?"

Lưu Vũ quay đầu lại liếc hắn, chỉ thấy cái tên vừa lợi dụng nói chuyện để sờ hông cậu đang lạnh mặt, chăm chú nhìn lên màn hình chiếu, hai tay đan lại đặt trước mặt, che đi khóe môi khẽ nhếch.

Châu Kha Vũ, tôi nghĩ lát nữa chúng ta phải nói một chút chuyện rồi đấy!

Cuộc họp diễn ra thuận lợi, mọi chuyện dự trù cho vấn đề bất chợt xảy ra may mắn không cần dùng tới.

Rèm cửa được kéo ra, nhân viên chào hỏi rồi đi ra ngoài, còn bốn người ngồi lại trong phòng, Chu tổng cùng thư ký của cô và đương nhiên Châu Kha Vũ và Lưu vũ.

"Châu tổng, hợp đồng này chúng ta còn phải gặp nhau bàn bạc nhiều đấy. Tôi thật sự rất thích thái độ và tác phong làm việc của nhân viên công ty anh đấy!"

"Cảm ơn Chu tổng vì đã khen, tôi thay nhân viên của tôi nhận lời khen này."

Châu Kha Vũ gật đầu, hắn đứng lên, tay vỗ nhẹ đầu vai Lưu Vũ, mỉm cười lịch sự.

"Không có gì thì chúng ta có thể đi ăn trưa chứ, tôi đã đặt bàn rồi."

Chu tổng vuốt lọn tóc xoăn rũ xuống trước ngực, cô cười lên rất đẹp, Lưu Vũ không thể không nói, người phụ nữ trước mặt cậu đây thật xinh đẹp, cùng là người gốc Á, nhưng Chu tổng lại mang nét hơi Tây. Cách ăn mặc cũng cho thấy cô là một người phụ nữ hiện đại và biết chăm chút bản thân dù gánh nặng công việc cũng không ít.

"Châu tổng! Thật xin lỗi nhưng bây giờ chúng tôi có việc phải đi, hẹn gặp anh dịp khác." Thư ký đi cùng Chu tổng lên tiếng, gã hơi cúi đầu hướng Châu Kha Vũ nói.

"Thế thì để dịp khác vậy!"

"Châu tổng, rất vui vì được hợp tác với anh!"

Châu Kha Vũ đưa tay bắt lấy bàn tay đang đưa ra của Chu tổng.

"Tôi cũng thế! Hi vọng hợp tác lâu dài."

Lưu Vũ cúi người, tiễn cô cùng trợ lý xuống dưới, đến cửa, Chu tổng đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với người trong phòng.

"Daniel! Bữa ăn hôm đó anh không tới đấy, bữa này không tính, chúng ta vẫn còn nợ nhau một bữa đàng hoàng đấy nhé!"

Tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn, khi đi ngang qua Lưu Vũ, cậu có lẽ đã nhìn thấy người phụ nữ ấy vừa liếc nhìn mình.

______________

*Tác giả: thật xin lỗi mọi người, giờ em mới ngoi lên được, dl dí em muốn xịu 🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top