Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Châu Kha Vũ gần đây đang tránh mặt Lưu Vũ.

Tuy là bọn họ ở nhà cũng không có nói chuyện nhiều, chỉ thỉnh thoảng vào cuối tuần sẽ cùng nhau ăn cơm, sau đó cùng nhau xem phim, nhưng Châu Kha Vũ bắt đầu đi làm sớm hơn nửa tiếng, buổi tối về trễ một tiếng, cuối tuần đi tìm bạn bè, có ý muốn tránh né đối phương, hai người giống như người xa lạ dưới cùng một mái nhà, ở nhà ngẫu nhiên chạm mặt nhau cũng chỉ cùng lắm là gật đầu chào hỏi.

Không biết người bị trốn tránh có phát hiện hay không.

Châu Kha Vũ không biết đã bao nhiêu lần bị mất tập trung trong giờ làm việc vì vấn đề này, nhưng hắn vẫn không thể đoán ra được.

Nếu nói Lưu Vũ nhận ra, nhưng cậu ấy cái gì cũng không nói.
Nếu nói không nhận ra, Châu Kha Vũ lại cảm thấy cậu ấy ngẫu nhiên đụng phải mình biểu tình đều rất lãnh đạm.

Nghĩ mãi cũng không ra lý do, Châu Kha Vũ nghĩ lại, hắn vì sao lại vì chuyện này mà phải buồn rầu suy nghĩ?

Rõ ràng người muốn tránh mặt là hắn, quan hệ lạnh nhạt đi cũng là kết quả mà hắn muốn, hiện tại sao lại sợ đối phương lãnh đạm với mình?

Lãnh đạm là đúng, động tâm mới là sai lầm.

Mười sáu tuổi rung động có thể tha thứ, hai mươi sáu tuổi vẫn không thể khống chế trái tim của mình sao?

Không thể nào để chuyện này đi xa hơn nữa.

Châu Kha Vũ đỡ lấy trán thở dài.

“Đang làm việc mà cậu thở dài cái gì, mặt mày ủ rũ như vậy bộ phận nhân sự nhất định sẽ tìm cậu nói chuyện.” Lâm Mặc không biết từ khi nào đã bưng một tách cà phê đứng bên cạnh hắn.

“Tìm tôi làm gì?” Châu Kha Vũ vẻ mặt khó hiểu.

“Sợ cậu muốn từ chức. Mấy ngày nay lúc nào mỗi ngày đều thấy cậu đi làm với vẻ mặt khổ sở như vậy, có người vừa mới hỏi tôi có phải cậu không muốn làm ở đây nữa, muốn nhảy việc hay không.”

“Nói cái gì vậy chứ.” Châu Kha Vũ buồn bực không muốn nói nhiều. Hắn quay đầu lại hỏi Lâm Mặc, “Thế cậu làm gì ở đây? Cậu không sợ nhân sự cũng tìm cậu nói chuyện à?”

“A, thiếu chút nữa quên mất.” Lâm Mặc vỗ ót một cái, “Tôi chuyển nhà mới, hôm nay gọi bạn bè đến chơi, cậu cũng đến đi.”

Châu Kha Vũ nghe xong chỉ suy nghĩ ba giây liền lập tức đồng ý, vừa vặn hôm nay chưa còn chưa tìm được lý do để hắn có thể về muộn. Hắn nghĩ mặc kệ như thế nào, có thể tránh được Lưu Vũ thêm một ngày thì cứ tránh, có lẽ qua một thời gian, tâm tư của hắn cũng sẽ phai nhạt.

Nhưng khi đến nhà Lâm Mặc, hắn mới nhớ đến một chuyện mà đáng lẽ hắn không nên quên.

Lưu Vũ, Lưu Vũ cũng là bạn thân của Lâm Mặc!

Thời điểm bắt gặp Lưu Vũ đang phụ việc ở trong phòng bếp nhà Lâm Mặc, thân thể hắn liền cứng đờ, cả người đều sững sờ ở ngoài cửa phòng bếp. Hắn biết biểu tình của hắn lúc đó nhất định rất thất lễ, nhưng Lưu Vũ lại chỉ mỉm cười một chút, gật gật đầu với hắn, sau đó quay đầu lại chuyên tâm gọt khoai tây trong tay.

Châu Kha Vũ âm thầm thở phào, lúc này mới phát hiện trong phòng bếp không chỉ có một mình Lưu Vũ.

Một cô gái tóc ngắn, thân hình mảnh mai, trên mặt mang theo vài nét trẻ con đáng yêu đứng ở bên cạnh Lưu Vũ, chỉ vào khoai tây trong tay cậu, không biết nói cái gì, hai người liền cùng nhau nở nụ cười, giữa bọn họ tương đối gần gũi, cơ hồ đã phá bỏ khoảng cách xã giao bình thường.

“Cô gái trong bếp là ai vậy?”
Châu Kha Vũ trở về phòng khách, vừa đưa quà tặng tân gia cho Lâm Mặc vừa hỏi.

“Là bạn trung học của tôi, tên là Trương Giai Học. Sau khi tôi chuyển đến đây thì mới phát hiện ra cô ấy đang sống dưới lầu của tôi, nên đã mời cô ấy đến đây.” Lâm Mặc trả lời.

Châu Kha Vũ lại hỏi: “Có quen biết với Lưu Vũ sao?”

“Hôm nay mới làm quen, chắc là cùng Lưu Vũ tương đối hợp nhau, bọn họ tán gẫu rất vui.”

“Là vậy à...” Châu Kha Vũ như có điều suy nghĩ gật đầu.

Lâm Mặc mời bạn bè đến nhà mới cũng chỉ có ba người bọn họ, đồ ăn cũng tự mình làm một ít rồi gọi đồ ăn ngoài một ít, cho nên mấy người bọn họ rất nhanh đã chuẩn bị xong cơm chiều bắt đầu ngồi xuống dùng cơm. Đồ ăn bày đầy trên bàn, Châu Kha Vũ ngồi đối diện Lưu Vũ, giữa hai người vừa vặn bày một nồi canh, hơi nóng dâng lên làm cho mặt Lưu Vũ thoạt nhìn mơ hồ mờ đi, làm cho hắn không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên bàn ăn tương đối náo nhiệt, Lâm Mặc và cô gái kia đều nói rất nhiều, ngay cả Lưu Vũ cũng sôi nổi không ít, khi nói chuyện thì nụ cười không hề biến mất. Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy, liền bất giác nhìn thêm vài lần, kết quả thoáng cái liền đụng phải tầm mắt của Lưu Vũ.

“Nói mới nhớ, sao cậu không mang bạn gái tới đây?” Lưu Vũ cười cười nhìn hắn, “Còn chưa nói với Lâm Mặc sao?”

“Bạn gái nào?” Lâm Mặc sửng sốt đến mức đánh rơi một chiếc đũa, “Châu Kha Vũ có bạn gái khi nào??”

Xong đời rồi. Mình quên mất chuyện này.

Châu Kha Vũ cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cố gắng nói một cách bình thản: “Chia tay được một thời gian rồi. Bởi vì cảm thấy sẽ không được lâu dài nên mới không nói với quá nhiều người.”

“Không đúng.” Lâm Mặc vẫn cảm thấy không thích hợp: “Cậu đi đâu có bạn gái, tôi cho tới bây giờ cũng không....”

Cậu ta thật sự là một người bạn vô dụng.

Châu Kha Vũ gắp một miếng cánh gà nhét vào miệng Lâm Mặc. “Đừng nói việc này nữa, coi như tôi thất tình đi.”

“Thất tình? Cậu bị người ta đá à?” Bạn học của Lâm Mặc quả thực là rất giống với cậu ta, Trương Giai Học cười ha hả trên ghẹo. “Người đẹp trai như vậy cũng sẽ bị người ta đá ~”

Tuy rằng đây là nhà Lâm Mặc, nhưng Châu Kha Vũ lúc này thật sự rất muốn đem Lâm Mặc cùng bạn học của cậu ta gói lại cùng một chỗ rồi ném ra ngoài.

Hắn không dám nhìn biểu tình của Lưu Vũ, tầm mắt chỉ có thể dừng lại trên người Trương Giai Học, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ mà hắn cho là tuyệt diệu.

“Không nói đến tôi, mấy người không phải đều độc thân sao?” Châu Kha Vũ nhìn Trương Giai Học, biểu tình tương đối mất tự nhiên, “Tôi thấy cô với Lưu vũ tán gẫu rất vui vẻ, hay là tiếp xúc nhiều hơn thử xem.”

Ý tưởng của hắn rất đơn giản.
Tuy rằng hắn chưa có bạn gái, nhưng nếu Lưu Vũ có bạn gái, có lẽ hắn có thể triệt để dập tắt những tâm tư vừa mới chớm nở kia. Nói không chừng Lưu Vũ sẽ dọn ra ngoài sống chung với bạn gái, tuy rằng mất đi một khoản tiền thuê nhà, nhưng so với việc mình biến thành đồng tính luyến ái, đây thật sự là tổn thất nhỏ nhất rồi.

Hắn cố ý nói mấy câu bông đùa, lại không nghĩ tới nghe xong những lời này của hắn trên bàn ăn lập tức yên tĩnh đến mức có chút nghiêm trọng, ngay cả Lâm Mặc cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

“Từ khi nào mà cậu đã thích làm bá mối vậy.” Lâm Mặc vỗ vỗ bả vai hắn, “Thật sự là lớn tuổi rồi, Châu Kha Vũ.”

Lưu Vũ uống một ngụm rượu sủi bọt trong ly, đáy ly một lần nữa rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng nặng nề, làm cho trái tim Châu Kha Vũ giật giật.

Lưu Vũ không nói gì, ngược lại Trương Giai Học ở bên cạnh đã lên tiếng trước.

“Cái này không được.” Cô nói chuyện mang theo chút khẩu âm Đông Bắc, nghe có chút vui vẻ nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc.

“Tôi còn phải theo đuổi Lâm Mặc.”

Tự giác rời khỏi tình huống đương sự đỏ mặt, người ngoài ngượng ngùng, bởi vì nhà bọn họ cách đó không xa, Châu Kha Vũ và Lưu Vũ liền cùng nhau đi bộ trở về. Họ đi đường tắt, đi qua một công viên nhỏ, đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên bóng người đi đường, gió đêm thổi vi vu, lá cây Long Não xào xạc. Họ đi một trước một sau, không khí im lặng bất thường.

Châu Kha Vũ kỳ thật không tính là chậm hiểu, hắn nhận ra tâm tình của Lưu Vũ lúc này không tốt, trực giác cũng cảm thấy là bởi vì hắn. Nhưng hắn phải làm gì bây giờ? Hắn có nên xin lỗi không? Xin lỗi vì cái gì?

Hắn luôn rối rắm vì những chuyện liên quan đến Lưu Vũ, cho dù là một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khiến hắn không thể quyết định, do dự không tiến lên.

Châu Kha Vũ biết đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Mấy ngày trước vừa mới có một trận mưa, gió đêm thổi tới, không khí hơi lạnh phả vào làn da trần trụi. Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Vũ đang đi phía trước co rúm lại, nhưng một giây sau lưng vừa mới khom xuống liền lập tức thẳng tắp, không chịu buông lỏng.

Sau khi gặp lại, hắn cảm thấy Lưu Vũ thay đổi rất nhiều, cử chỉ cùng nụ cười của cậu ấy đều rất thoải mái, không giấu mình nữa, khác rất nhiều với thiếu niên mười sáu tuổi ngây ngô nhút nhát, quật cường xa cách. Nhưng chỉ một động tác rất nhỏ này làm cho bóng dáng của cậu ở trong mắt Châu Kha Vũ lại chồng lên trước kia.
Giống như một cây kim nhỏ nhẹ nhàng đâm vào ngực Châu Kha Vũ, hắn theo bản năng sải bước, sóng vai cùng Lưu Vũ.

“Có lạnh không? Hay là... chúng ta chạy về đi.” Hắn nhẹ giọng.

Lưu Vũ lắc đầu, vẫn duy trì tốc độ đi bộ như bây giờ một hồi lâu, cậu lại đột nhiên dừng bước. Châu Kha Vũ cùng dừng lại, chờ cậu nói chuyện.

“Châu Kha Vũ.” Ngữ khí của Lưu Vũ không nghe ra là vui hay buồn.

Hôm nay tóc của cậu không tạo kiểu, tóc mềm bị gió thổi lên, lộ ra đôi mắt bình thản của cậu, lệ chí dưới mắt càng thêm rõ ràng.

“Chuyện hôm nay cậu làm, tôi không thích.”

Ít nhiều đã dự đoán được những gì mà cậu muốn nói, Châu Kha Vũ cũng không kinh hoảng, chỉ là biểu tình trở nên phức tạp.

Lưu Vũ nhìn khuôn mặt cứng đờ của Châu Kha Vũ, một lát sau, đột nhiên lộ ra nụ cười áy náy
“Xin lỗi, tôi nói quá lời.” Cậu nói.

Ở khoảng cách ngắn như vậy, Châu Kha Vũ nhìn thấy thái dương của cậu ướt đẫm mồ hôi, mùi dầu gội đầu của Lưu Vũ được gió đêm vô tri xông vào mũi hắn, khiến tăm tư của hắn bỗng dưng chạy xa, trong lòng nghĩ đây là mùi gì? Freesia? Hoa Nhài? Rõ ràng là ở nhà có thể thường xuyên ngửi thấy, nhưng vào thời điểm này lại làm cho người ta dị thường để ý.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lưu Vũ giống như lon coca lạnh áp lên má, khiến hắn lập tức hoàn hồn.

“Thật ra tôi đã có đối tượng rồi. Bây giờ... xem như là đang mập mờ.” Cậu nói, lại giống như đang nghĩ tới chuyện gì rất vui vẻ, ngữ điệu ngọt ngào, “Tôi vẫn rất thích người đó, người đó cũng không quá tệ. Nên là, cậu không cần phải bận tâm.”

Châu Kha Vũ...

Châu Kha Vũ choáng váng.

8.

Cao Khanh Trần làm công tác nhân sự của công ty đã 5 năm, nhưng bây giờ đang cùng nhân viên bị anh tìm tới để khiển trách tán gẫu về chuyện tình cảm của đối phương trong giờ làm việc, thì đây là lần đầu tiên.

“Cho nên, tóm lại mà nói là,” Cao Khanh Trần khổ não xoa huyệt thái dương, “Cậu thích một người không nên thích, cậu muốn đẩy người đó ra, nhưng sau khi biết được đối phương bây giờ đang có đối tượng phát triển, cậu lại cảm thấy khó chịu. Hmm, đúng không?

“Vâng.” Châu Kha Vũ gật đầu.

Cao Khanh Trần thốt lên: “Vậy đây không phải đều là lỗi của cậu sao?”

Nói xong anh mới cảm thấy không ổn, dù sao anh và Châu Kha Vũ cũng không thân thiết lắm, nói chuyện như vậy có chút quá đáng. May là Châu Kha Vũ đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, không để tâm lời nói của anh.

“Nếu đã như vậy thì nhân cơ hội này hoàn toàn buông bỏ không phải tốt sao? Dù sao đối phương cũng không có ý gì với cậu.”

Nói thì nói như vậy, Châu Kha Vũ đương nhiên cũng biết đây là biện pháp tốt nhất. Hắn cảm thấy gần đây mình hẳn là cũng giống như năm mười sáu tuổi, chỉ là nhất thời động tâm mà thôi, cũng không quá nghiêm túc.

Nhưng... Tâm tư đột nhiên chuyển sang chữ “nhưng.”

Nhưng hắn từng được Lưu Vũ thích, hắn biết bị đôi mắt ngây thơ kia nhìn chăm chú là cảm giác gì, Châu Kha Vũ mười sáu tuổi chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, trái tim liền mềm nhũn thành một bãi chất lỏng. Hắn khó có thể không nghĩ, Lưu Vũ hiện tại cũng sẽ dùng ánh mắt đó nhìn người cậu ấy thích sao?

Vậy thì đối phương nhất định sẽ rất nhanh vì cậu ấy mà thần hồn điên đảo.

Châu Kha Vũ cực kỳ chắc chắn.

Uể oải ngồi chờ đến giờ tan tầm, Châu Kha Vũ hiếm khi không đi la cà đâu cả, mà là ở siêu thị mua chút hoa quả rồi xách về nhà. Khi đi đến dưới lầu tiểu khu, một chàng trai, hoặc có thể nói là chiếc xe phía sau chàng trai này đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Người nọ khuôn mặt trầm tĩnh, trương đối điển trai, thoạt nhìn độ tuổi còn khá trẻ, giá của chiếc xe phía sau lại khiến người ta tặc lưỡi. Bởi vì đó là chiếc xe mơ ước của hắn, Châu Kha Vũ không khỏi nhìn thêm hai lần, người nọ dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, cười thân thiện với hắn.

Châu Kha Vũ cũng gật đầu lại, không nói chuyện với cậu ấy, trực tiếp quay về nhà.

Lúc vào nhà hắn nhìn thấy dép lê của Lưu Vũ không có ở cửa chính, trong phòng khách cũng không nhìn thấy người, xem ra hẳn là đang ở trong phòng. Hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy hướng phòng tắm truyền đến thanh âm của Lưu Vũ.

“Kha Vũ? Châu Kha Vũ? Cậu về rồi à?”
Giọng nói của cậu có chút cấp bách, Châu Kha Vũ vội vàng đáp một tiếng, hỏi cậu làm sao vậy.

“Sữa tắm của tôi bị đổ rồi, có thể dùng một chút của cậu không?” Lưu Vũ hét lên.

Thật là một vấn đề lớn. Châu Kha Vũ tương đối vui vẻ nói với cậu cứ dùng đi, muốn dùng lúc nào cũng được.

Lưu Vũ tắm xong đi ra mặc một chiếc áo vest màu xám nhạt rộng thùng thình, bả vai và xương quai xanh mang theo hơi nước lộ ra trong không khí, sữa tắm của Châu Kha Vũ là mùi quả mâm xôi tùy tiện mua ở siêu thị, cùng với khí chất của bản thân hắn cực kỳ không phù hợp, lại ở trên người Lưu Vũ tản ra một mùi thơm khác biệt, mí mắt Châu Kha Vũ giật giật, lập tức quay đầu đi.

Cậu tựa hồ vội vàng muốn làm cái gì đó, tóc còn chưa kịp sấy liền đi vào trong phòng, không đến một phút đã cầm một thứ giống như văn kiện, vội vàng xỏ giày muốn đi ra ngoài. Châu Kha Vũ nhìn mái tóc ướt sũng của cậu có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi cậu muốn đi đâu.

“Có một văn kiện vô tình bị tôi lấy về từ công ty, đồng nghiệp của tôi ở bên dưới đang chờ tôi đưa xuống.” Lưu Vũ vừa buộc dây giày vừa trả lời hắn.

Bên dưới chung cư.

Châu Kha Vũ thoáng cái liền nghĩ tới chàng trai anh tuấn giống như đang chờ ai đó kia.

“Lúc tôi trở về hình như nhìn thấy đồng nghiệp của cậu, bằng không để tôi giúp cậu đưa xuống.” Châu Kha Vũ đi tới.

“Không cần,” Lưu Vũ mỉm cười từ chối, sau đó mở cửa.

“Tôi... cũng rất muốn gặp cậu ấy.”

Nói xong, cậu cũng không quay đầu liền chạy ra ngoài, đóng cửa lại, để lại một Châu Kha Vũ đang sững sờ đứng ở huyền quan.

Sao lại rất muốn gặp cậu ta?
Tại sao lại rất muốn gặp?

Một câu nói ngắn ngủi lại tạo nên sóng to gió lớn trong lòng Châu Kha Vũ.

9.

Công việc hôm nay của Châu Kha Vũ vẫn còn một ít, hắn thay quần áo ở nhà rồi ngồi trên thảm phòng khách, trên laptop trước mặt mở ra một phương án chưa viết xong, nhưng dù cố gắng tập trung chú ý vào công việc, suy nghĩ của hắn vẫn bay đến câu nói của Lưu Vũ “Tôi cũng rất muốn gặp cậu ấy.”

Đẩy nhẹ gọng kính xem thời gian trên máy tính, đã hơn hai mươi phút kể từ khi Lưu Vũ ra ngoài, nếu như chỉ cần đưa một văn kiện thì đã sớm trở về.

Hắn nghĩ đến chàng trai đang chờ bên ngoài tiểu khu kia, cậu ta là đồng nghiệp của Lưu vũ sao, là người mà Lưu Vũ muốn gặp sao, cũng là người mà hiện tại Lưu Vũ thích à?

Châu Kha Vũ cực kỳ bực bội, bàn phím máy tính bị hắn gõ đến muốn nổ tung, cuối cùng gõ ra một đống văn tự lộn xộn, giống như tâm tình của hắn bây giờ.

Lại qua đại khái mười phút đồng hồ, chỗ huyền quan rốt cuộc cũng phát ra tiếng động, Châu Kha Vũ giật mình, vội vàng thẳng lưng, làm bộ chuyên tâm làm việc.

Lưu Vũ sau khi vào cửa liền đi tới chào hỏi hắn: “Đang làm việc à?”

Châu Kha Vũ gật gật đầu, nương theo động tác uống nước mà ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Tóc Lưu Vũ đã hoàn toàn khô tự nhiên, kiểu tóc không được tinh xảo như khi sử dụng máy sấy, mái tóc hơi cong, có chút rối, có chút đáng yêu. Sữa tắm của Châu Kha Vũ lưu hương rất ngắn, lúc này mùi hương quả mâm xôi trên người cậu đã hoàn toàn tan biến, khiến Châu Kha Vũ không hiểu sao có chút phiền não.

Lưu Vũ hoàn toàn không biết tâm tư đang xoay chuyển không ngừng của hắn, nhìn hắn một lát, nhìn thấy sự mới lạ trên sống mũi của hắn: “Kính mắt, trước kia chưa từng thấy cậu đeo.”

“À, cái này, không thường xuyên đeo.” Châu Kha Vũ sờ sờ gọng kính của mình, có chút thấp thỏm hỏi: “Sao vậy, không đẹp à?’

“Đương nhiên là không phải.” Lưu Vũ cười rộ lên, ngồi xổm xuống bên bàn trà nhìn thẳng vào mặt Châu Kha Vũ, “Cậu đeo kính rất đẹp, rất thích hợp với cậu.”

Còn không đợi Châu Kha Vũ trả lời, cậu lại nói tiếp: “Nhưng mà, đeo kính... hôn môi rất bất tiện nhỉ?”

Lúc cậu hỏi những lời này ánh mắt trong veo, biểu tình cũng không có biến hóa, tựa hồ thật sự chỉ đơn thuần tò mò, Châu Kha Vũ nghe xong thì núi lửa trong đầu lại đột nhiên phun trào, nham thạch nóng bỏng hun đỏ lỗ tai của hắn, biểu tình thoạt nhìn có chút ngốc.

“Hả?” Hắn chỉ có thể phát ra một âm thanh ngắn.

“À đúng rồi, cậu vừa mới chia tay rồi.” Lưu Vũ hai mắt mở to, giọng điệu mềm nhũn xin lỗi hắn: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Ngoại trừ “không sao” thì Châu Kha Vũ còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể sau khi đối phương quay về phòng lại tiếp tục gõ nát cái bàn phím.

Lưu Vũ sao có thể như vậy, một chút cũng không biết nội tâm hắn dày vò bao nhiêu, chỉ biết đem trái tim hắn làm thành cái vợt, vỗ mạnh lại nhẹ nhàng bật lên, như vậy đối với sức khỏe tim mạch rất không tốt.

Bàn phím bị hắn gõ đến bắt đầu phát ra thanh âm kỳ quái, Châu Kha Vũ cuối cùng ngã đầu lên bàn trà.

Thủy tinh lạnh lẽo không làm nguội đi được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn, hắn nhắm mắt lại, lại nghĩ đến câu hỏi lúc nãy Lưu Vũ nói ra.

“Nếu đeo kính, hôn môi sẽ rất bất tiện nhỉ?”

Chắc là không tiện lắm, hơi thở quá gần của hai người sẽ làm cho mắt kính nổi lên sương mù, nhưng sương mù thì sao chứ, dù sao hắn cũng phải nhắm mắt lại, dù có nhắm mắt thì hắn cũng không thể quên được hình dáng của người kia, nhưng có lẽ khi cánh môi đảo qua xoay lại, gọng kính lạnh lẽo sẽ cà lên da, nếu như hôn mạnh bạo một chút, nói không chừng sẽ làm đối phương bị thương. Hắn sẽ đau lòng.

Gió đêm lùa vào từ ô cửa sổ đang mở, Châu Kha Vũ chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên rất muốn ngửi mùi quả mâm xôi trong chai sữa tắm của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top