Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

( 25 ) Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, giờ Tuất ba khắc, Lệ Xuân Viện xuất hiện một bạch y công tử. Dáng dấp tao nhã, phong thái như tranh, diện như bạch ngọc. Mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều toát ra khí chất.

Tô Long Nhi hôm nay lại vận nam trang, chọn một chỗ thích hợp trên lầu hai, chậm rãi ngồi.

Tiểu nhị mang ra cho nàng một bầu rượu, tùy ý gọi thêm một vài món ăn, rồi nhanh chóng đuổi hắn đi nơi khác.

Nàng thong thả rót một chén rượu, đảo mắt nhìn bên dưới đông đúc ồn ào, phía trên sạp vẫn là mấy tiết mục ca vũ nhảm nhí.

Chán nản nâng ly, một ngụm nhấp vào, hương thơm nhẹ nhàng xông lên mũi, khắp vòm họng lan tỏa vị cay, một lúc sau lại biến thành ngọt ngào, quả là hảo tửu.

Bàn bên cạnh liên tục ồn ào, oanh oanh yến yến không ngừng lôi kéo, cũng mệt hai tai của nàng phải chịu đựng.

Tô Long Nhi thẩn thờ ngồi uống rượu, thức ăn trên bàn cũng vơi đi mấy phần.

Một lúc lâu sau, phía trên sạp bắt đầu im lặng, cửa phòng lầu ba có chút động tĩnh. Mạnh Chí Thần hôm nay khoác bạch y, trên tóc đen điểm cây trâm phượng hoàng. Trên mặt như cũ một tầng mạng che, tay trái giữ lấy mộc cầm, đôi giày thêu hoa điểm nhẹ, tà áo váy theo gió khẽ bay.

Tô Long Nhi nhìn theo không chớp mắt, đến giờ nàng còn không chắc nàng ấy có phải Mạnh Chí Thần hay không. Rõ ràng vẫn là đôi mắt đó, bây giờ lại thêm chút yêu nghiệt câu nhân.

Bên dưới náo loạn một đoàn, liên tục hô hào những lời hoa mỹ. Hôm nay Lệ Xuân Viện thật đông đúc, còn đông hơn cả ngày hôm qua. Đúng là mỹ sắc, đồn đãi thật xa.

Có lẽ nàng ngồi ở góc khuất, nên Mạnh Chí Thần không để ý đến bên này. Thong thả khoanh chân ngồi xuống, đuôi mắt khẽ cong, tay nhẹ điểm dây đàn, đàn lên một tiểu khúc.

Âm điệu trầm trầm theo tay nàng thoát ra, nghe vào tai vừa xa lạ vừa u thương.

Tô Long Nhi nghe đến nhập thần, nàng không biết Mạnh Chí Thần muốn dùng phím đàn nói lên cái gì. Giống như bất mãn, lại giống như vui vẻ trong lòng. Bên ngoài ấm áp, bên trong lạnh lùng.

Là oán trách hay sao?

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Tô Long Nhi đang nghe đến tâm phiền ý loạn cũng bị cắt ngang. Khó hiểu nhìn xuống lầu, bên trên sạp từ khi nào lại xuất hiện một xú nam nhân? Ăn mặc có vẻ sang trọng, chắc là công tử nhà phú hào tiểu bạch kiểm. Vừa nhìn đã thấy chán ghét, dám phá hư không khí của nàng.

Nói đến tên nam nhân bên dưới sạp, hắn một hai muốn vung tiền thu mua Mạnh Chí Thần. Liên tục lôi kéo ả phụ nhân hôm qua ra ngã giá.

- " Công tử thật thứ lỗi, Mạnh cô nương chỉ bán nghệ không bán thân, ngươi như vậy là làm khó lão nương a. "

- " Ngươi có biết ta là ai hay không? Bổn công tử là đại thiếu gia của Ngô gia, cha ta làm quan lớn trong triều đình. Ngươi có tin ta chỉ cần hô một tiếng, Lệ Xuân Viện của ngươi lập tức bị san bằng? "

- " Ngươi... "

Hắn một bước đi tới, bỏ qua người bên cạnh can ngăn, tay trực tiếp muốn bắt lấy Mạnh Chí Thần.

Tô Long Nhi bên kia đã nhịn không được nữa, vung tay đập xuống bàn, ngay lúc hắn ta vừa chạm tới vạt áo của Mạnh Chí Thần, lòng bàn tay đã bị chiếc đũa mạnh mẽ xuyên qua.

- " A... "

Tiếng hắn la như heo chọc tiết, ôm lấy cánh tay của mình, nằm lăn lóc trên sạp.

Lúc này Đoan Thiên Chân cũng kịp thời xuất hiện, nhanh chóng phân phó người đưa hắn trở về. Trước khi đi, nàng còn dặn dò thuộc hạ, phải cùng Ngô lão gia nói qua một ít chuyện hay ho của con trai lão.

Náo loạn qua đi, Mạnh Chí Thần lần nữa chỉnh lại mộc cầm, đưa tay muốn đánh hoàn tiểu khúc, lại bị Đoan đại lão bản lôi kéo trở về.

Tô Long Nhi thấy vậy muốn bước theo, nhưng suy nghĩ một chút lại quay trở về bàn. Nhìn cửa phòng lầu ba mở ra rồi đóng lại, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, khó chịu không thôi.

Mạnh Chí Thần nhìn Đoan Thiên Chân khép lại cửa, mới nhẹ nhàng thoát ra mạng che. Nàng lúc nãy có nhìn qua lầu hai, hình như là thái hậu có đến? Nàng cũng không chắc nữa. Lúc nãy bị Đoan Thiên Chân lôi kéo thật nhanh, nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua một chút.

- " Sao lại thất thần? "

- " A? "

Bị hỏi đột ngột, Mạnh Chí Thần không khỏi giật mình. Nhìn Đoan Thiên Chân từ khi nào đã ngồi xuống đối diện, hai mắt đăm đăm nhìn nàng, tự nhiên trong lòng giật thót một cái.

- " Ta, chỉ là có chút... sợ hãi. "

- " Đừng lo, có ta ở đây, không ai ức hiếp được ngươi."

- " Ân. "

Mạnh Chí Thần đáp một tiếng, bản thân tự hỏi Đoan Thiên Chân nói vậy là ý gì? Nghe vào tai thật lạ, cảm giác rõ ràng không đúng lắm.

Cuộc đối thoại chấm dứt, không gian im lặng có điểm ngượng ngùng. Mạnh Chí Thần bỏ qua cái suy nghĩ vớ vẩn kia, đảo mắt, không biết nói gì. Làm như bình thường rót ly trà, một hơi uống cạn, trong lòng thầm trách đêm nay trời thật nóng.

- " Lát nữa đến phòng ta dùng cơm, thế nào? "

Cuối cùng, vẫn là Đoan Thiên Chân mở miệng trước. Nàng nhìn người kia bối rối, ở trong lòng đột nhiên vui vẻ.

- " Sao lại ăn riêng? Không phải đều dùng chung hay sao a? "

Mạnh Chí Thần ngốc trệ, nàng nghĩ đại lão bản khó hiểu nữa rồi. Bình thường các nàng vẫn cùng oanh yến xung quanh ăn một bữa, hôm nay lại giở chứng trốn về phòng, là muốn trở mặt thành thù hay sao?

- " Hôm nay ta có chút mệt mỏi, lười ra ngoài động động tay chân. Ta đã cùng các nàng nói qua một lượt, ngươi ở lại bồi ta ăn cơm một đêm, hảo? "

Mệt mỏi sao? Nàng ta thường ngày xuất môn không quá một lần, cơm bưng nước rót, ngân phiếu được phòng thu chi đếm không sai. Ngón tay còn không động, là cái gì mệt mỏi đây?

Cũng có khi đại di mụ chào mừng? Lúc nàng đến cũng khó chịu muốn chết đi, ăn uống cũng khó khăn, ngay cả động cũng trở nên lười nhát. Nàng mạnh khoẻ như vầy còn muốn ngất, huống chi người ta lão bản đại nhân, ân, thông cảm được.

- " Nga, hảo! Lát nữa ta sẽ đến. "

- " Ân, ta về trước, ngươi sớm đến, thức ăn còn nóng vẫn ngon hơn. "

Tiễn nàng ra, Mạnh Chí Thần khép cửa trở vào. Mí mắt đột nhiên giật, trong lòng lại nổi lên một chút hoang mang. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị nàng gạt đi, quyết định tắm rửa cho tỉnh táo, còn nhanh chóng đi dùng cơm, đói chết nàng rồi.



_______

Mùa dịch này đầu Thiên mỗ cũng đóng băng, viết cũng thật lâu, mọi người cùng tương tác một ít đi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top