Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Đến thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Từ khi biết quá khứ của Do Kỷ, Ma Hữu đối với nàng càng thêm yêu thương. Ánh mắt thường di chuyển theo Nguyệt Hi, tâm trí toàn nghĩ về nàng, hại nàng thường xuyên quên rằng mình còn đang lập trình. Mỗi khi tới tình trạng 'nguy cấp' vì làm việc mà bị phân tâm, nàng cố gắng tập trung lại, không thì uy tín bao nhiêu lâu xây dựng với khách hàng bị tan biến mất. Do Kỷ cũng chú ý tới sự kỳ quặc của Ma Hữu. Thường thường nhìn mình đờ ra, lúc đầu còn tưởng nàng muốn nói gì với mình, nhưng nàng lại bừng tỉnh.

" Ma Hữu, ngươi không sao chứ?"

Ngày hôm nay lại như thế rồi, Ma Hữu không biết đã đờ ra bao lâu, chẳng lẽ là bị bệnh rồi?

"Hả? À......Không, không có việc gì!"

Lại thế nữa rồi! Làm sao vậy nhỉ? Không nên, không nên. Hành động cử động như vậy thất quá lộ liễu, phải kiềm chế, phải kiềm chế....

Thấy Ma Hữu hình như thực sự không sao,Do Kỷ cũng không có để ý hơn nữa, bằng không thì nàng sẽ thấy ánh mắt thâm tình kia nhìn nàng chằm chằm.

Không được ! Ta phải tập trung. Ta phải chăm chỉ ! Ma Hữu ép buộc mình phải chuyên tâm vào số liệu trên máy tính, hôm nay lại có một đơn hàng khó của khách hàng, thật là chỉ làm tình cảnh của nàng thêm phức tạp.

Do Kỷ nhìn Ma Hữu lại bắt đầu vùi vào công việc lu bù, nên cũng không quấy rối nàng. Nhưng nhìn thấy trên bàn một lớp bụi bặm, rác linh tinh chồng chất thực sự cũng không biết nói sao nữa. Nàng ta có công phu gây bẩn quả là hạng nhất.Do Kỷ vừa mới lau dọn không lâu đã thành bẩn như thế.

Biết Ma Hữu lúc chăm chú làm việc thì không để ý tới chuyện xung quanh, thừa cơ hội này giúp nàng dọn dẹp một chút vậy! Cầm khăn lau và thùng rác, đem đống rác vụn này đều quét dọn sạch, thoả mãn nhìn mặt bàn trở nên sạch sẽ sáng bóng.

"Đính đoong ! Đính đoong!"

Lúc này chuông cửa vang lên.Do Kỷ nhìn qua Ma Hữu, biết bây giờ nàng đang vào cõi riêng, đành phải giúp nàng ra mở cửa.

"Ngươi là?"

Do Kỷ vốn tưởng rằng là nhân viên giao hàng. Không thể không nói là Ma Hữu rất rất thích mua hàng như thế này, cho nên thường nghe chuông cửa là nghĩ tới người giao hàng lại đến. Nhưng trước mắt bây giờ là một thiếu nữ nhỏ nhắn khả ái.

"Xin chào! Ngươi hẳn là Bách Mộc Do Kỷ nhỉ !"

Thiếu nữ cười cười tự nhiên đi vào.

Hơ? Sao cô nhóc biết tên mình?

"Ta là.....Xin hỏi ngươi là?"

"Ta tự giới thiệu một chút ! Ta là Doanh Doanh, là muội muội của Ma Hữu!"

"Muội muội ?!"

Ma Hữu lại có một muội muội khả ái như thế này a...

Doanh Doanh vừa vào cửa thì thấy tỷ tỷ lại đang gấp gáp viết mã chương trình. Thật đúng là may mắn khi tỷ đểDo Kỷ ở cùng, không thôi thì nàng phải đứng ở cửa chờ cả tiếng đồng hồ mới có người ra mở.
"Hô ~~ thật sự là mệt chết đi được.... !"

Doanh Doanh thoải mái nằm ở ghế sô pha. Từ xa tới đây thật đúng là mệt người. Ngồi trên xe mất vài tiếng cơ mà.

Do Kỷ quan sát Doanh Doanh, tò mò hỏi:

"Ừm...Ngươi hẳn là học sinh? Trốn học là không tốt đâu."

"Hả ?"

Doanh Doanh suýt chút nữa thì té từ trên ghế xuống.

" Ngươi nói cái gì? Ngày hôm nay là chủ nhật nha!"

Trời ạ. Chẳng lẽ nàng ta cũng bị tỷ tỷ mình đồng hoá rồi ?

"A? Thật vậy sao?"  

Do Kỷ không khỏi xấu hổ đỏ mặt, xem ra ngày tháng nàng cũng đã quên. [>_<]

Doanh Doanh cười cười nghĩ: có vẻ nàng ta và tỷ tỷ đúng là xứng đôi. Không biết tỷ tỷ lần này là có ý tứ...?

"Ngươi không cần phải ngại ngùng làm gì. Ta đã sớm quen với kiểu cách của tỷ tỷ a! Thường thường làm một chương trình có thể vài ngày liên tục không ngủ, ta thấy nàng có đọc sách cũng không chăm chú bằng như thế ! Ha ha ~"

Doanh Doanh không khách khí mà nói xấu tỷ tỷ của mình.

Những lời Doanh Doanh nói Do Kỷ cũng đã biết qua, bởi vì có mấy lần đã thấy Ma Hữu cắm cọc ở máy tính mấy ngày liền.

"Thế nhưng ta còn càng bội phục nàng. Mã chương trình phức tạp như thế tỷ vẫn có thể làm được, lại còn giúp người khác lập trình mà kiếm được tiền." Do Kỷ Ngẫm lại mình, cái gì cũng không biết.

"Đúng vậy. Ai bảo tỷ là thiên tài vi tính chứ !"

Doanh Doanh cười tươi đáp lại.

Hai người, ngươi một lời ta một câu, bắt đầu trò chuyện quên thời gian, thấm thoát một tiếng đồng hồ cũng trôi qua mà các nàng cũng coi nhau là bạn bè.

"Hô ~~ cuối cùng đã xong ~!"

Ma Hữu mệt mỏi nằm dài xuống sàn. Chương trình này thật đúng là phiền phức, khiến cho nàng đau đầu hoa mắt, chỉ cần phân tâm một chút cũng rất dễ làm lỗi, hại nàng phải chỉnh lại vài chỗ.

Theo thói quen,Ma Hữu hướng về phía sô pha nhìn Do Kỷ tuy nhiên lại thấy một người không ngờ tới.

"Tiểu Doanh ?! Ngươi thế nào lại tới đây? Không phải đi học sao?"

Giật mình nhìn Tiểu Doanh, lẽ nào muội học xấu? Giờ biết trốn học à?

Doanh Doanh từ sớm đã đoán được Ma Hữu sẽ hỏi mình cái gì, theo thói quen trả lời:

"Tỷ ! Hôm nay là chủ nhật !"

"À! Ngày nghỉ. Thì ra là vậy."

Ma Hữu ngơ ngác nhìn Doanh Doanh, lại nhìn màn hình máy tính một hồi lâu rồi bỗng nhiên tỉnh ra.

Doanh Doanh quay sang Do Kỷ nháy mắt, ám chỉ Ma Hữu vẫn là người như vậy.

Ma Hữu thắc mắc hỏi:

"Tiểu Doanh, ngươi tới tìm ta có chuyện gì vậy?" Dù sao cũng không chỉ tới uống trà chứ!

"Hắc hắc ~ Ta tới xem Do Kỷ a~!"

"Hả? Tìm ta??"

Do Kỷ nghi hoặc nhìn Doanh Doanh, mình có gì đặc biệt sao mà muốn kiếm mình.
"Xem Do Kỷ?"

Ma Hữu cũng rất thắc mắc.

Doanh Doanh cười, liếc mắt qua Do Kỷ, đi tới nói bên tai Ma Hữu:

"Hắc hắc ~, tỷ tỷ, ngươi hẳn là thích nàng rồi phải không ? Ta tới giúp ngươi tìm hiểu nàng a !"

"Cái gì ??"

Thấy mình la to quá, Ma Hữu vội nhỏ giọng hỏi:

"Làm sao muội biết? Nó rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa Tiểu Doanh cũng mới đến hôm nay mà ?!"

"Hắc hắc ~ Thì tất nhiên là ta lợi hại mà!"

Quả nhiên, tỷ tỷ thích Do Kỷ....Hơn nữa, đây là mối tình đầu nha. Thực làm mình chờ kì vọng.
Do Kỷ nhìn hai tỷ muội tránh qua một góc thì thầm to nhỏ với nhau cũng không đến quấy rầy. Lại không hề ngờ rằng hai người họ đang nói về mình! Nếu như biết được thì làm sao cho phép hai nàng làm càn như vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mayuki