Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Xuyên Đến Thạch Thôn

Vào sáng sớm đầy sương mù, mặt trời mộc lan tỏa ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu sáng đại hoang.

Thạch Thôn, một đám con nít dụi mắt từ trong nhà đi ra, đi đến chỗ đất trống để rèn luyện thể phách, thanh âm non nớt tràn đầy dương quang và tinh thần phấn chấn. Một vài đại hán lưng hùng vai gấu chỉ điếm những thiếu niên này với vẻ mặt nghiêm túc.

Mười mấy người tráng niên đại hán tất cả đều mặc trên người hộ giáp còn mang theo bên người vũ khí, tạm biệt thôn dân chuẩn bị đi vào trong đại hoang săn bắt.

"Ầm, kít!" Ngay lúc bọn hắn mới ra khỏi cửa thôn, một vệt nứt xé rách thiên khung, có thể nhìn rõ cương phong hỗn độn mãnh liệt, xuất hiện trong một đạo bạch quang từ trên trời rơi xuống đất, phát ra thanh âm vang dội.

Nhóm tráng hán giật mình cả kinh, rồi cả đám vội vàng chạy lại chỗ bạch quang vừa rơi xuống, bọn họ còn trang trong thi lễ một cái. Bọn hắn thi lễ là đối với Tế Linh của Thạch Thôn nga là một cái lôi kích mộc màu đen, đường kính mười mấy mét, còn có một cành liễu non xanh tươi trên thân, khiến người ta không khỏi cảm thán trước sự ương ngạng của sinh mạng.

"Là một em bé?" Khi bạch quang tán đi một đại hán hô lên, lão tộc trưởng Thạch Vân Phong nghe thế liền đi ra ngoài, tiểu hài tử dáng vẻ chỉ có hai tuổi, chớp đôi mắt to đen láy như bảo thạch, hết sức linh động cùng khả ái.

"Haha, là một nữ hài" một đại hán ngồi xổm xuống, chọc nhẹ vào người nữ hài vừa há miệng cười to, thì một dòng nước phóng lên trời chính xác bắn vào trong miệng đại hán. Sắc mặt đại hán lúc này tái nhợt chạy sang một bên nôn ói, cả người đều không tốt.

"Hahaha, Thạch Thiết Ngưu đáng đời!"

"Haha nước bọt của tiểu hài tử rất tốt, ngươi thật là có số hưởng thụ nga Thiết Ngưu"

"Haha" Mọi người đều phá lên cười, tràng diện trở nên hài hòa sống động hơn, mà Thạch Thiết Ngưu đỏ bừng mặt rời đi, quá mất mặt a.

Vừa mới định thần lại, tiểu nữ hài bây giờ mới quan sát chung quanh. Vừa rồi ý thức của cô còn mơ hồ cô chỉ cảm nhận được ai đó đụng vào thân thể mình, cô khó chịu nên trực tiếp không nể mặt mà phun nước miếng vào người đối phương.

Mà đây là nơi nào a? Trông cây liễu này nhìn khá quen, thân đen như mực... ừm Thạch Đá?.

Chẳng lẽ.... ân? Cmn mình như thế nào lại biến thành một tiểu nữ hài a!. Cô bây giờ không thể nói được là bởi vì trở thành nữ hài tử, trong miệng cứ y y nha nha đôi tay nhỏ đang vung vẫy lung tung.

Với hoàn cảnh đặc thù thế này, cô là người thường xuyên đọc tiểu thuyết, không phải là chỉ thức đêm đọc tiểu thuyết thôi sao, sau đó hai mắt của cô tối sầm lại rồi còn cho cô một vé xuyên việt? Đậu phộng có cần thiết như vậy không?.

Thế giới hoàn mỹ....

Oaaaa, có thể cho cô trở về hay không a, với cái thân thể nhỏ bé này cô có thể làm gì đây huhu. Đổi thành thế giới bình thường đều được, thân thể cô như thể bị trẻ hóa hẳn là phàm thể đi, không có huyết mạch thiên phú gì cả điều này thật sự khiến cho cô khóc không ra nước mắt a.

Trước có Đế Cốt ca, sau có nhất tộc Quỷ Dị, để cho cô là một người bình thường tới đánh nhau, mẹ nó đánh cái rắm à.

"Nữ hài này trạc tuổi với Tiểu Bất Điểm, nàng vừa rồi từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ là hậu đại của dòng dõi đại năng?" Thạch Vân Phong sờ râu thần sắc rất thận trọng, dù chỉ là đứa bé nhưng cũng không rõ lai lịch của nàng, rất dễ đem lại tai họa cho Thạch Thôn.

"Tế Linh... ngài có dặn dò gì?" Trong lúc Thạch Vân Phong do dự, cành liễu duy nhất trên thân cây cháy đen động đậy, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của tiểu nữ hài, cành liễu xanh mơn mởn tản ra từng đạo hào quang, tràn ngập khí tức sinh mệnh đậm đà.

"Ngươi có thể thu dưỡng tiểu nha đầu này, không cần phải lo lắng" thanh âm linh hoạt kỳ ảo của Liễu Thần vang lên, nữ hài từ trên trời rơi xuống đánh thức nàng đang khôi phục, sau một phen nhân quả thôi diễn nàng cũng không phát hiện ra cái cường giả nào.

Dứt lời ánh sáng lộng lẫy trên cành liễu trở nên ảm đạm rất nhiều, nàng vừa mới khôi phục không lâu chỉ là đơn giản thôi diễn cũng đã tiêu hao rất nhiều thần lực của nàng.

Thạch Vân Phong thở dài một hơi, vì Liễu Thần nói không có vấn đề gì cho nên hắn cũng không còn cảnh giác hoài nghi nữa.

"Tiểu nha đầu vừa vặn có thể làm bạn với Tiểu Bất Điểm" Thạch Vân Phong nỡ nụ cười hiền hòa, quấn tiểu nữ hài trong chiếc áo trùm da thú sạch sẽ.

"Tộc trưởng, chúng ta đặt tên đi về sau là người của Thạch Thôn chúng ta" Thạch Phi Giao nói.

Người Thạch thôn rất đơn thuần chất phác, lương thiện, một nữ hài khả ái bọn họ rất vui vẻ tiếp nhận.

"Mặc dù ta không biết cha mẹ ngươi là ai, sau này liền kêu ngươi là Thạch Nam Thiên đi" Thạch Vân Phong suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói.

"Y nha" Thạch Nam Thiên nãi thanh nãi khí kêu lên một tiếng, ừm cái tên này nghe giống nam nhân nhưng mà cũng không tệ lắm, nhập gia tùy tục a.

Aizz với cái thân thể hài tử này thật sự không thuận tiện gì cả, đến nói chuyện còn không nói được, hình như Liễu Thần nhìn không ra điều gì bất thường từ cô, thôi thì đi bước nào hay bước đó.

Cô bị Thạch Vân Phong đưa đến nhà hắn, trong phòng có một cái giường lớn, một cái giường nhỏ, mà trên giường nhỏ nằm là một đứa con nít cũng đáng yêu như búp bê sứ, cùng bằng tuổi với cô.

Đây hẳn là Thạch Hạo a, hồi nhỏ thật đúng là khả ái nếu bây giờ cô không phải là trẻ con thì nhất định sẽ véo khuôn mặt chả Hoang Thiên Đế vài cái a.

"Tiểu Bất Điểm, Tiểu Thiên, ta sẽ đi đun sữa thú đừng có chạy lung tung a" Thạch Vân Phong đem cô đặt bên cạnh Tiểu Bất Điểm, cười ha hả đi lấy hai bình sữa ra ngoài phòng.

Hài tử Thạch Thôn vốn là vạm vỡ, chúng có thể bò khắp nơi từ khi còn nhỏ hoạt bát hiếu động, rất nhiều phụ huynh phải đau đầu.

"Y a y a nha" cô bò lên muốn chào hỏi, nhưng đáng tiếc trong miệng chỉ có phải ra loại thanh âm này.

"Y a y a" Tiểu Bất Điểm cũng phát ra thanh âm tương tự, biểu hiện rất hiếu kì với người trạc tuổi này.

Thơm quá a!, chỉ mất một chút thời gian ngoài cửa bay đến một mùi thơm của sữa, để cho cô và Tiểu Bất Điểm chảy nước bọt.

"Tới rồi, một người một bình" nửa giờ sau Thạch Vân Phong bước vào với bình sữa thú đã hạ nhiệt độ, chia cho mỗi người một bình.

"Ừng ực..." chật vật ôm lấy bình sữa sau đó uống một ngụm, mắt cô lập tức phát sáng sữa không có mùi tanh, cảm giác như sữa bò nguyên chất a. Khi uống vào trong bụng cảm giác một dòng nước nóng rõ ràng theo huyết dịch lưu chuyển toàn thân, làn da hơi nổi lên ửng đỏ khỏe mạnh tràn ngập hào quang nhàn nhạt.

Chẳng trách Thạch Hạo lại rất thích sữa thú như vậy, thật sự là đồ tốt a hương vị rất thơm còn có một loại vị ngọt, rất tốt cho cơ thể đặc biệt là cho hài tử, hấp thu hết sức an toàn tinh hoa thần tính ôn hòa, sẽ không gây tổn thương cho cơ thể.

Thời gian qua nhanh, cô tới Thạch Thôn đã được hai năm thời gian. Cô hầu như mỗi ngày đều ở dưới gốc cây liễu, trong thời gian ngắn ngủi Liễu Thần thức tỉnh, để cho Liễu Thần nhìn xem cốt linh của chính mình, dù sau cũng không biết mình bao lớn, chỉ biết là 3 tuổi.

"Y a y a, Nam Thiên, tộc trưởng gia gia nói muốn dạy chúng ta cốt văn, đi nhanh thôi".

Một giọng non nớt vang lên, hai cái chân ngắn của Thạch Hạo rất linh hoạt, chạy ngay đến trước mặt của cô ngữ khí hết sức kích động, đối với cốt văn vô cùng hứng thú.

"Tiểu Bất Điểm, ngươi trước lau sữa thú còn động trên khóe miệng đi" cô có chút nói không nên lời. Không cần nghĩ nhiều cô chắc chắn Tiểu Bất Điểm vừa đi uống trộm sữa thú, bây giờ còn chưa tới giờ cơm.

Tiểu Bất Điểm liếm sữa trên khóe miệng một chút cũng không để lãng phí.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm tộc trưởng gia gia" cô từ dưới cây liễu đứng lên, cô cũng rất cao hưng khi tiếp xúc với cốt văn, không chỉ thân thể hóa thành hài tử tâm tính cũng trở nên già nua mấy tuổi a.

"Tộc trưởng gia gia, chúng ta tới rồi" cô và Tiểu Bất Điểm đi đến đồng cỏ cách đó không xa, ngoài lão tộc trưởng ra còn có một đám nhóc con ngồi ở đó, một đám nhìn xem ký hiệu trên xướng thú với vẻ mặt ủ dột.

"Tiểu Thiên, Tiểu Bất Điểm, các ngươi tới rồi cùng nhau đến nghe đi" lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cười ha hả vẫy vẫy tay, cô và Tiểu Bất Điểm ngồi xuống phía trước, nhao nhao cầm lấy xương thú trên đất có khắc văn tự như vẻ bùa...

"Tộc trưởng gia gia, cái này thật là khó học a, có thể không học được không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta xem không hiểu"

"Đích xác có chút làm khó các ngươi, Tiểu Bất Điểm ngươi làm mẫu đi, cho những hài tử này mở mang kiến thức về sức mạnh cốt văn" Thạch Vân Phong khe khẽ thở dài, Thạch Thôn rất ít người biết cốt văn không có ngộ tính, nhìn ký hiệu đã khiến họ hoa cả mắt.

"A a, hảo" Tiểu Bất Điểm đang xếp từng khối xương thú lên cao, nghe được Thạch Vân Phong nói rất ngoan ngoãn duỗi hai bàn tay nhỏ ra, dùng hết toàn lực khuôn mặt chợt đỏ bừng.

Một lát sau lòng bàn tay của Tiểu Bất Điểm xuất hiện một văn tự kì lạ như kim loại, có chút thần dị, không hổ là Hoang Thiên Đế tương lai.

Cô hâm mộ nghĩ, bây giờ không có Chí Tôn Cốt thì thiên phú của Thạch Hạo vẫn là đỉnh cấp, sau khí Thạch Vân Phong và Liễu Thần xem xét cô xác định không có khối cốt nào, một đôi mắt và các loại thể chất đặc thù dùng thuyết pháp bên trong Già Thiên, chính là phàm thể bình thường nhất.

Bất quá so với cơ thể khi xưa thì tốt hơn rất nhiều, trẻ hóa lại các tạp chất trong cơ thể đều biến mất, cộng thêm linh khí thiên địa phong phú ở đây ít nhất là rất khỏe mạnh.

"Tiểu Thiên, ngươi có thể nhìn hiểu không?" Thạch Vân Phong ân cần dò hỏi.

Cường độ thân thể của cô yếu hơn tất cả mọi người cùng tuổi trong thôn, hắn cũng rất lo lắng có thể tu luyện hay không, từ chỉ thị của Liễu Thần chỉ có ở bên cạnh hắn.

"Đây là xương cốt của phi cầm sao?" Cô cầm lên khối xương thú màu trắng, cô nghi ngờ hỏi. Nhìn xuyên qua những phù văn bên trên cô phảng phất nhìn thấy một Thái Cổ phi cầm, vỗ cánh đọ sức với không trung lợi trảo như kim loại, có thể cào nát mười mấy thước cự thạch, cô cũng là lần đầu nhìn thấy hình ảnh nguy nga như vậy, trong lòng chấn động.

"Tiểu Thiên, ngươi làm sao biết cái xương này liên quan đến phi cầm?" Thạch Vân Phong hơi sững sờ, kinh ngạc hỏi.

"Bất quá chỉ là một hình ảnh chợt lóe nhưng mà ta chính xác nhìn thấy một con phi cầm, ta nghĩ bản thân không nhìn lầm" cô không hề giấu diếm nói ra những gì mình thấy, trong lòng bàn tay xuất hiện một ký hiệu, giống hệt như ký hiệu bên trên xương thú.

Cô có thể cảm nhânh được lực lượng của mình tăng lên rất nhiều, đây vẫn là cốt văn nhập môn cơ cấp nhất, nếu như ở cấp bậc Thập Hung bảo thuật thì sẽ kinh khủng cỡ nào chứ?.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Thạch Vân Phong nghe loại tình huống này, hắn đưa cô đến chỗ Liễu Thần nói cho Liễu Thần biết tình huống của cô.

"Tế Linh đại nhân, tiểu Thiên nha đầu...".

Liễu Thần về cơ bản trạng thái đã thức tỉnh gần đây, có thêm vài vết nhô lên trên thân bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra một nhánh liễu mới.

"Ngộ tính rất tốt thiên kiêu cổ đại, có rất nhiều người có thể dùng Thái Cổ di chủng phù văn bảo cốt lĩnh ngộ thần hình khi còn sống, mặc dù ngươi không có thể chất đặc biệt nhưng không phải là không tìm được đại lộ thông thiên thích hợp với ngươi" cành liễu xanh mơn mởn sờ lên đầu cô như thể cổ vũ.

"Liễu Thần, vậy ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn không?" Cô kích động khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, trong càng thêm khả ái.

Cô và Thạch Hạo cùng ăn cơm lớn lên, Thạch Hạo bây giờ tuổi nhỏ nhưng khí lực lại không hề nhỏ, còn cô thì chính là đệ nhất từ dưới đếm lên của Thạch thôn, đến một đại nương cô còn đánh không lại a.

"Trở nên mạnh mẽ rất dễ dàng, nhưng ngươi muốn mạnh đến đâu ngươi đã có mục tiêu chưa?".

Liễu Thần không trả lời mà hỏi lại, tiểu nha đầu này nói thế nào cũng là lai lịch bí ẩn, nhưng tư chất của nha đầu này rất bình thường, điều duy nhất để nàng chú ý chính là ngộ tính mới phát hiện được.

"Mạnh đến đâu sao?" Cô trên mặt hiện ra mê mang, cô đến thế giới này tư chất bình thường, cũng không có kim chủ cô vốn muốn ở lại Thạch thôn, nhưng bây giờ cô có khả năng trở nên mạnh hơn cô tự nhiên muốn thử một chút.

"Liễu Thần, tiên nhân thật sự tồn tại sao? Là trường sinh bất tử phải không?" Cô giả bộ không biết hỏi, cô không dùng cảnh giới Chân Tiên để hỏi, xưng hô tiên nhân tại dân gian vẫn rất phổ biến, sẽ không gây nên hoài nghi của Liễu Thần.

"Hừ!" Liễu Thần cười khinh thường một tiếng, thản nhiên nói: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, tiên chỉ là một cảnh giới, trường sinh ngược lại có thể làm được, nhưng mà không chết thì đó chính là chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm".

"Có thể trường sinh là được, miễn là có thể sống sót chờ những người chết, đó không phải là tối cường sao?" Cô nhỏ giọng thì thầm.

Liễu Thần "...."

Cành liễu đang lắc lư khi nghe cô nói xong câu này, lập tức hóa đá trên không trung, điều này cho thấy nàng bất lực cỡ nào, ngươi sợ chết đến mức có thể nói ra lời này.

"Ngươi trở về trước đi" Liễu Thần chậm rãi nói, nàng sợ cô sẽ nói ra vài lời khiến người ta tức chết, sẽ không nhịn được mà đem cô treo lên đánh cho một trận, cái mông nhỏ của cô sẽ nở đầy hoa =))).

Cô cảm thấy da đầu mình tê dại, sinh tồn cảm giác của cô cảm nhận được nguy hiểm sắp phát sinh, lộ ra nụ cười ngốc không chút do dự, quay đầu bỏ chạy trở về tiếp tục xem những cốt văn kia.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top