Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Diệp Phàm Chấn Kinh

"Nấc" cô và Thạch Hạo đều che cái bụng lớn của mình, vẻ mặt thỏa mãn ợ một cái, một ánh sáng nhàn nhạt bay ra từ miệng bọn cô đó là thịt di chủng mặc dù không phải thuần huyết, nhưng cũng có chút huyết di truyền.

"Ta thắng, ăn nhiều hơn ngươi ba khối thịt lớn" Thạch Hạo sờ lấy bụng, vô ưu vô lo nói.

Mấy giây sau bụng của cô giảm xuống tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồ ăn bên trong nháy mắt đã được hấp thu xong, hóa thành tinh hoa tẩm bổ huyết dịch.

"Ai, ngươi làm gì tiêu hóa nhanh như vậy, thật sự không biết hưởng thụ a" Thạch Hạo phàn nàn, đồng thời bụng của mình cũng khôi phục nguyên dạng.

"Hưởng thụ hương vị thì có thể, nhưng để bụng to nhìn cứ như mang thai a" Cô giang tay ra.

"Chỉ cần thỏa mãn dục vọng miệng lưỡi là được, không cần để bụng to mới được xem là cảm giác no".

"A đúng rồi, ngươi muốn xem Nguyên Thủy Chân Giải không? Ta đã xem thời gian rất lâu, ngươi còn chưa nhìn qua đâu".

Thạch Hạo lấy từ trong ngực ra một khối bạch cốt lớn chừng bàn tay, ngoài mặt có một tầng huỳnh quang trông không giống xương cốt, ngược lại giống như ngọc thạch óng ánh trong suốt.

Đây không phải là trọng điểm, phía trên được điêu khắc ký hiệu rậm rạp chằng chịt, như là mật mã câu thông thiên địa hầu như trải rộng mỗi một bộ phận của khối bạch cốt này, trong thoáng chốc có thể nghe thấy thanh âm như ẩn như hiện của Thần Ma ngâm xướng, cô cảm nhận được tâm thần mình ngay lúc này huyết dịch trong cơ thể tự phát dâng lên nhanh chóng.

Cô cảm thấy vô cùng chấn động, trái tim đập thình thịch không hổ là kinh văn Tiên Đế sáng tạo, vẻn vẹn nhìn một cái có thể khiến người ta sinh ra phản ứng kịch liệt như thế.

"Cảm ơn, chờ ta nhìn một thời gian, sẽ trả cho ngươi" Cô ổn định tâm cảnh chấn động của mình một chút, tiếp nhận Nguyên Thủy Chân Giải lớn chừng bàn tay.

Không chỉ nhìn giống ngọc cầm trên tay masa cũng rất thoải mái, mượt mà thanh lương, giống như điêu trác bạch ngọc thượng đẳng mà thành, căn bản không nghĩ đây là xương cốt hơn nữa phía trên không có bất kỳ hoa văn nào như xương cốt.

"Cảm ơn cái gì, hai chúng ta là huynh đệ mà a" Thạch Hạo không thèm để ý vỗ vỗ ngực một cái, từ nhỏ đến lớn bọn họ rất thân thiết với nhau cô cũng không giống những tiểu nữ tử khác, mà hắn cũng không xem cô là một nữ tử a.

"Vừa mới bắt đầu xem, không cần quá mê mẩn ta lúc đầu cũng bởi vì quá mức chuyên chú, phun máu khi nào cũng không biết" Thạch Hạo nghiêm túc nói.

Cô gật đầu rồi cất nó đi.

"Đó là ai? Ta tại sao không có ấn tượng?" Cô duỗi ra ngón tay chỉ về phía thiếu niên áo trắng đi theo Bì Hầu với mấy cái oa tử mò cá.

"Thanh Phong, là đệ đệ của ta, hắn rất đáng thương, một năm trước ta mang về Thạch thôn".

Hóa ra là hắn Thạch Thanh Phong đến từ tổ địa thứ hai, người thế thân cho Thạch Hạo sống sót trong những năm qua.

------

Ba ngày sau, cô tìm đến Liễu Thần, mấy ngày nay được ăn ngon ngủ ngon, mọi người đều hết sức nhiệt tình đối với cô.

"Nguyên Thủy Chân Giải là một cốt thư kinh thiên động địa, ngươi bây giờ có tư cách nghiên cứu đây là do tiền nhân tổng kết ra, có thể dùng để tham khảo, nhưng không nên trầm mê trong đó không thể tự kềm chế, con đường của ngươi nhất định là sẽ tự mình đi ra ngoài" Liễu Thần dặn dò.

Trải qua Lôi Kiếp Dịch dịch kinh phạt tủy, còn ở Vạn Trọng sơn khổ tu mấy năm ý chí của cô đã được bách luyện hàng ngàn lần, nhục thân hay là tinh thần đều đủ tiêu chuẩn để đọc Nguyên Thủy Chân Giải.

"Ta cho ngươi một vài đối thủ, mục tiêu duy nhất của ngươi chính là đánh bại bọn chúng"

"Chuẩn bị xong chưa?".

"Tùy thời có thể bắt đầu" Cô hoạt động một chút cổ tay, bên trong con ngươi sáng ngời tràn đầy tinh thần chiến đấu.

"Hưu!" Ngay khi cô vừa gật đầu, một nhánh liễu xanh nháy mắt vọt lên, thần quang diễm diễm, chớp mắt xuyên qua tầng tầng hư không kéo dài đến sâu trong Đại Hoang.

"Rống!" Qua một lát, một con mèo rừng dài năm mét bị Liễu Thần câu qua, toàn thân đầy vằn, sừng thú trên đỉnh đầu dài nửa mét sắc bén lấp lóe tia sáng, hai chân trước cũng là vũ khí rất mạnh mẽ, móng vuốt vươn ra dễ dàng để lại từng đạo vết cắt trên mặt đất.

Con mèo rừng này khí tức tương đương với cường giả Động Thiên cảnh của nhân loại, hiện tại bị Liễu Thần trấn áp dễ dàng bằng một cành liễu, chỉ có tứ chi không ngừng loạn động giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thê lương.

"Ngươi muốn sống, thì đánh bại nàng" Liễu Thần thản nhiên nói rồi buông ra mèo rừng.

"Rống!" Không còn áp chế, mèo rừng đứng dậy hoảng sợ liếc mắt nhìn thân cây hơi đen, sau đó gầm gừ lên đối với cô trong mắt lập lòe tia hung lệ, lông tóc dựng thẳng toàn thân phát ra sát khó lạnh lùng.

Vừa rồi nó đang thân mật cùng với một con mèo cái liền bị cành liễu này áp chế mang đi, nhưng nó biết không nên trêu vào nàng, nhìn cô vật nhỏ bé thoạt nhìn không có sức uy hiếp nào.

"Nam Thiên, cẩn thận một chút, con mèo to này cường độ hai cái Động Thiên" Thạch Hạo nhắc nhở.

"Ta đương nhiên biết, nhưng ta không biết bảo thuật nào cả a, có thể cho ta một kiện vũ khí không?" Cô khóe mắt giật một cái, nhìn cái sừng thú kia nó có thể dễ dàng đâm thủng cô a.

Sớm biết hẳn là cho cô cùng Thạch Hạo học hai cái bảo thuật mới đúng, bởi vì sau khi Lôi Kiếp Dịch tẩy lễ, việc tu hành Lôi đạo bảo thuật đối với cô là một chuyện rất dễ dàng, mà Thạch Hạo vừa vặn có Toan Nghê bảo thuật.

"Tiểu Thiên, cái này như thế nào?".

"Hưu" Cô mắt cũng không nhìn chỉ theo bản năng tiếp nhận, khi cảm giác có chút không đúng như nào lại vuông vuông vắn vắn?, cả người trợn tròn mắt dính chiêu hai điêu thuyền tại chỗ, mẹ nó đây là một cục gạch?.

"Lâm Hổ thúc, ngươi ném một cái cục gạch tới đây làm gì a" Cô gấp đến độ muốn khóc, cho cô cây búa cũng được mà oaa.

Thạch Lâm Hổ sờ đầu, lúng túng cười cười: "Tiểu Thiên, trên người chúng ta không có mang vũ khí, cái cục gạch này là vũ khí có thể tìm gần nhất, không cần lo lắng, rất bền không bị đánh nát đâu".

"Hảo"

"Cục gạch trong tay, ta có thiên hạ!".

Cô chỉ có thể chấp nhận hiện thực này, vẩy cục gạch hai cái cảm giác thật sự rất 'Wow' tiện tay không thể tiện tay hơn.

"Mèo nhỏ, ta tới đây!"

"Phanh!".

Cô hai chân đạp mạnh xuống đất thân ảnh nhanh chóng xông ra, tốc độ này không chỉ dọa mèo rừng sững sốt, ngay cả thôn dân cũng đều trợn mắt, đây là đang bay a?.

Trên thực tế bản thân cô cũng sợ hết hồn, sức mạnh kinh khủng bộc phát này, thân thể như giải trừ gò bó tự do vô cùng, bên tai vang lên tiếng xé gió để cho cô nhất thời có chút nghi hoặc về tình huống này.

"Phanh!" Bất quá giờ đang chiến đấu cô không nên bị phân tâm quá lâu, vung lên cục gạch trong tay đập mạnh vào đầu con mèo rừng.

"Cmn dễ dùng như vậy?" Cô nhanh chóng lui lại, vỗn nghĩ rằng cục gạch này vô dụng kết quả thử một chút cô liền thích cái vũ khí cục gạch này a:)).

Ngươi sao lại thuần thục đến như vậy, Thạch Hạo trầm tư, động tác của cô rất tự nhiên không có khuyết điểm nào, như đã luyện tập từ lâu rồi.

"Răng rắc!" Mèo rừng bị đánh đến mắt nổ đom đóm, lung lay lắc đầu cơn đau vì bể đầu khiến cho nó càng thêm hung hăng hơn.

"Rống!" Mèo rừng chủ động tấn công, sừng thú sắc bén lấp lóe hàn quang, lao thẳng đến phía cô.

"Phanh" cô dễ dàng né tránh còn đánh vào ót của mèo rừng một cái, lần này trực tiếp bắn máu tươi tung tóe.

Cơ thể nhẹ nhàng như bay, cô cũng nhận thức được đây là loại tình huống gì, hoạt động trường kỳ dưới trọng lực nghìn lần không có gì, nhưng mà ở hoàn cảnh trọng lực bình thường này cơ thể cô trở nên nhẹ nhàng linh mẫn.

"Hóa ra là thế, bây giờ đến lượt ta" cô cười đễu một cái nhanh chóng di chuyển, để lại tàn ảnh trong không khí.

"Rống!".

"Để cho ngươi kêu"

"Phanh"

"Rống!"

"Khẩu khí quá nặng, ảnh hưởng đến ta"

"Phanh!"

.........

Nhờ thân thể nhẹ nhàng cô bắt đầu linh hoạt chạy trốn, cục gạch trong tay giống như một bộ phận thân thể mỗi một lần đánh đều đánh vào cùng một vị trí. Quan trọng là mỗi lần đánh cô đều trào phúng một câu, nếu con mèo rừng này biết nói thì sẽ nói 'lão tử không chơi, ngươi khi dễ mèo a'.

"Phanh"

"Bịch" cuối cùng sau tiếng gõ cuối mèo rừng trợn trắng mắt, ngã xuống đất dậy không nổi, một vị trí bị đánh mấy chục lần với sức mạnh mười ba vạn cân a, hơn nữa còn bị trào phúng tinh thần và thể xác đều không chịu nổi.

Quá hung tàn!

Mọi người Thạch thôn đều tặc lưỡi, mèo rừng ngoại trừ bị đánh cho bất tỉnh thì còn một nguyên nhân lớn là do bị chọc tức, có chút huyết chảy xuống từ cục gạch xanh.

"Ngươi gõ tựa hồ thật thoải mái" Thạch Hạo cảm giác một cái chốt cửa của chính mình bị mở ra, tay có chút ngứa ngáy.

Cô thở có chút gấp, quay đầu nhìn Liễu Thần cười cười: "Liễu Thần, ta đây đã thông qua rồi đúng không".

"...."

"..... thông qua" Liễu Thần trầm mặc rất lâu sau đó chậm rãi nói, nàng muốn hỏi một chút chiêu này ngươi luyện ra được từ lúc nào, sau có thể thành thạo như vậy a.

"Tiếp theo cấm ngươi sử dụng cục gạch, học một chút bảo thuật từ Thạch Hạo".

Liễu Thần cảm giác mệt lòng không hiểu, mỗi lần cô dùng cục gạch đánh cho di chủng hung thú bất tỉnh, căn bản không có hiệu quả gì cho luyện thể, thứ duy nhất là thủ pháp thuần thục gõ côn.

Thủ đoạn này không tính là vô nhân đạo mà chính là rất dễ thu lấy cừu hận, tính chất tổn thương nhất định tính chất vũ nhục là cực mạnh, rất dễ bị người kêu người lại đánh a. Nếu là đối phó cường giả gõ một côn này mà nói thì không đáng là gì, bọn hắn thần thức cảm giác nhạy bén làm sao sẽ để cho bị gõ một cái vào ót.

"Cũng được, bảo thuật thì bảo thuật" cô vẫn chưa thỏa mãn chẳng qua là cục gạch này gõ người quá là êm tay.

Cô lập tức đi tìm Thạch Hạo học Toan Nghê bảo thuật còn có Thanh Lân Ưng bảo thuật nữa a, bởi vì hai cái này tương đối hoàn chỉnh, đúng như cô nghĩ Toan Nghê bảo thuật này và Lôi đạo bảo thuật cô học rất hết sức thuận lợi, Thạch Hạo vừa biểu thị một lần cô liền nắm giữ được thứ cần thiết.

"Diệp Phàm: Thạch Nam Thiên bằng hữu, ta hôm nay đi họp lớp gặp phải chuyện kỳ quái, có phải hay không là sắp bắt đầu?".

Diệp Phàm đột nhiên phát tin tức trong Group Chat, kèo theo đó là hình ảnh chín con rồng kéo quan tài. Trong ảnh chín xác Hắc Long dài trăm thước rơi xuống đỉnh núi Thái Sơn, Long thi trên thân buộc lấy xích sắt đen to dài, một chiếc quan tài đồng dài hai mươi mét nối liền với nhau, quan tài đồng bên trên được điêu khắc một chút đồ án cổ lão, có thể cảm nhận qua tấm ảnh một cỗ lịch sử tang thương.

"Đoạn Đức: bần đạo vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy loại quan tài này, trong mộ huyệt Đại Đế cũng chưa từng có, nhưng tại sao bần đạo có một tia cảm giác quen thuộc, rõ ràng từ trước đến nay chứ từng gặp qua".

"Nhan Như Ngọc: Những Long thi này khi còn sống ít nhất là Thánh cấp, thật khó tưởng tượng người phương nào có loại thủ bút này, chẳng lẽ là quan tài chôn xuống của Đại Đế?".

"Hồn Thác: Ta đã từng nghe nói qua trong tinh không có một chiếc quan tài thần bí di chuyển, chẳng lẽ là cái này?".

Cô hơi sững sờ nhìn Cửu Long kéo quan tài, Diệp Phàm hẳn là liền bắt đầu lên đường, mở ra một đời ầm ầm dậy sóng của mình. Hơn nữa cô cũng nhận thức ra thời gian không hoàn toàn đồng bộ so với dự đoán của cô, có chút muộn hơn.

Về phần Đoạn Đức hắn cảm thấy quen thuộc, hẳn là nguồn gốc từ Tào Vũ Sinh là hảo hữu của Thạch Hạo, chắc chắn đã nhìn qua Tam Thế Đồng Quan từ thời kỳ Loạn Cổ.

"Thạch Nam Thiên: Đúng vậy, không cần cảm thấy chấn kinh quá mức, cuộc hành trình của ngươi bắt đầu rồi".

"Diệp Phàm: Ta ngược lại bình tĩnh một chút, chúng ta tất cả đều bị hút vào trong quan tài thật sự là không có chuyện gì?".

"Đoạn Đức: Lên đường bình an, quan tài này thoạt nhìn có chút tà dị".

"Thạch Nam Thiên: Ngươi đừng ở đó nghe tên họ Đoạn hù dọa, ngươi cứ yên tâm, Cửu Long kéo quan tài này bây giờ cứ như là một phương tiện giao thông, đưa các ngươi đi tới thế giới tu chân"

"Thạch Nam Thiên: Đúng rồi, Diệp Phàm, chiếc Mercedes-Benz ngươi vẫn đậu ở dưới chân núi Thái Sơn sao?".

"Diệp Phàm: Đúng vậy, có chuyện gì sao?".

Diệp Phàm cũng bình tĩnh lại chút kinh hoảng kia đã biến mất không thấy, hắn có chút kỳ quái vì sao cô lại hỏi vấn đề này.

"Thạch Nam Thiên: Hahaha, ngươi chuyến đi này không biết bao nhiêu năm mới trở về, bãi đổ xe sẽ thu lệ phí ngươi có thể tính toán được sẽ thu bao nhiêu tiền, đừng để đến lúc đó bảo an Đại Đế tới tìm ngươi tính sổ a".

Cô nghĩ đến bảo an đỗ xe đại gia hóa thân thành Đại Đế, tay cầm nhật nguyệt hái sao, chân đạp tinh hà, tìm đến Diệp Phàm đòi phí đỗ xe a.

"Diệp Phàm: .....Ân? Cmn, không thể nào".

Diệp Phàm vừa nghĩ đến điểm này, nghĩ đến giấy tờ phí đỗ xe giá trên trời rơi xuống, hắn cảm thấy đầu mình có chút nhức hận không thể để cho quan tài đồng bây giờ quay đầu lại, để hắn đưa chiếc xe về nhà trước, nhưng Cửu Long kéo quan không có khả năng nghe được tiếng lòng của hắn, chỉ là cầu mong nhiều năm qua đi Mercedes-Benz sẽ bị hư hỏng.

"Đoạn Đức: Haha, Bảo An Đại Đế nghe thật dọa người, Diệp tiểu tử ngươi tốt hơn hết tích lũy ít tiền a, nếu không đến lúc đó chúng ta cũng không thể cứu ngươi ra khỏi tay Đại Đế a".

"Nhan Như Ngọc: Ở chỗ ta có chút việc vặt, Diệp Phàm ngươi có thể tới xem thử".

Nhìn các nhóm viên trêu chọc, Diệp Phàm có chút dở khóc dở cười tán gẫu với nhau thời gian lâu như vậy, hắn cũng biết được ba người bọn họ là người cùng thời đại. Tu hành cảnh giới cũng hiểu biết một hai, biết ý vị Đại Đế như nào, đó là người mạnh nhất một ngụm liền hút khô tinh khí năng lượng một tinh hà.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top