Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Dấm chua đậm đặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc ăn cơm, Thẩm Cương rất không khách khí trực tiếp đi làm bóng đèn, căn bản là lấy xong bát đũa rồi nhồi nhét ngồi ở giữa hai nàng cùng ăn. Ban đầu ngồi cùng Lâm Úy nhớ về quá khứ vài hồi ức ngắn ngủi, một hồi sau, liền dựa qua hỏi Phạm Dĩ Nhiên có hợp khẩu vị không, nói đến miệng gấp gáp không ngừng. Chỉ cần Phạm Dĩ Nhiên có bất cứ ý nghĩ kêu thêm gì đó, Thẩm Cương lập tức không chút nào nương tay liền "Chiêu đãi!". Vốn Lâm Úy cũng rất vui vẻ, nếu tự kêu thêm đồ ăn được "Chiêu đãi" kia, tiền thưởng nàng vừa lãnh hẳn là đã bay đi phân nửa, nay lại có thể ăn miễn phí, cớ sao mà không làm?

Nhưng, tới lúc Thẩm Cương bắt đầu thao thao bất tuyệt hỏi tên Phạm Dĩ Nhiên, công việc, thích gì , yêu gì, chòm sao, thần tượng..v...v... Mặt Lâm Úy càng ngày càng dị dạng, quá khó ngửi! Hơn nữa, Phạm Dĩ Nhiên trả lời thành thật không nói tới, làm gì mà mặt còn tươi cười!! Chẳng lẽ cô không sợ tên công tử chó má này cố ý lên máy bay để quấy rối sao? Chẳng lẽ, cô đi thích cái tên công tử chó má này? Lâm Úy càng ăn càng phát hỏa, càng ăn càng không thấy vị! Cuối cùng bắt đầu tạo ra tạp âm, bàn chén leng keng liên tục chen vào lời nói của hai người kia.

"Lâm Úy tiểu thư thân ái, xin hỏi là đồ ăn nào không hợp khẩu vị của ngài? Hay còn muốn kêu thêm gì sao? Cứ tự nhiên mà kêu, đừng khách khí với ta, lâu như thế không gặp, hôm nay ta mời hết!" Thẩm Cương nhịn không được, cuối cùng dừng miệng, quay đầu hỏi bạn học cũ dễ thương của hắn.

Lâm Úy không đáp lại, chỉ là dùng mặt dị dạng nhìn chằm chằm Thẩm Cương một hồi, lại đem cùng gương mặt đó nhìn Phạm Dĩ Nhiên thật lâu, cuối cùng hít một ngụm khí lớn, bỏ lại một câu: "Ta đi giải quyết!", liền bước đi.

"Giải quyết còn báo chúng ta biết!? Thật là có lễ phép!" Thẩm Cương choáng váng.

"Phụt!" Phạm Dĩ Nhiên nhìn bộ dáng tức giận của Lâm Úy, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lâm Úy đến WC, nhìn chằm chằm mặt mình trong gương. Trong lòng liên tục trình diễn tiết mục không có hồi kết.

Làm cái gì vậy?

Chính mình vất vả hảo tâm gọi cô rời giường ăn cơm, cô ở trong này quyến rũ đàn ông?

Bất quá là nói chuyện thôi, tức cái gì chứ?

Nói chuyện thì nói chuyện, vừa cười vừa nói làm cái gì?

Không cười nói. . . Chẳng lẽ vừa khóc vừa nói sao?

Tên công tử chó má kia ra sức gắp đồ ăn cho cô, cô cũng chẳng từ chối!

Cô hình như có từ chối. Chỉ là thằng kia cứ tiếp tục gắp...

______________

Chậc chậc chậc, Lâm Úy a Lâm Úy, ngươi đến cùng tức cái gì? Còn tưởng rằng ngươi nói chuyện tình yêu chẳng giống ai, kết quả còn là đi tới mấy kịch bản phim truyền hình cũ rích. Huống chi, còn chưa hoàn toàn là nói chuyện yêu, cũng đã tới cái tình hình này, chẳng lẽ tình yêu nhất định phải cách mình rất xa sao?

Lâm Úy liếc mắt xem thường chính mình, từ túi trong lấy ra một cọng thun cột tóc, lưu loát cột tóc đuôi ngựa, mở vòi nước, khiến cho nước lạnh một lần lại một lần đem cảm xúc của đánh ra ngoài.

"Ngươi khóc?"

Lâm Úy đương nhiên nghe ra chủ nhân thanh âm, rửa mặt lần cuối, đóng vòi nước, thuận tay lấy khăn giấy một phía, lau khô giọt nước trên mặt, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đứng sau mình trong gương, chuyển thân lại mặt đối mặt với cô.

"Ai khóc? Ngươi mới khóc."

Phạm Dĩ Nhiên nhìn Lâm Úy, gương mặt vừa dùng nước rửa qua càng trắng hơn bình thường, vài sợi tóc chưa buộc chặt còn lưu lại chút nước, ánh mắt ướt át, đôi môi đỏ mọng đối lập với gương mặt trắng nõn, Phạm Dĩ Nhiên nhớ tới ngày đó buổi tối, "Vậy ngươi làm gì rửa mặt?" Phạm Dĩ Nhiên đi đến một vòi nước khác, mở nước rửa tay.

"Buồn ngủ ~ không được sao?" Lâm Úy ném đi khăn giấy vừa mới lâu, không đợi Phạm Dĩ Nhiên mở miệng lại đi ra ngoài.

Phạm Dĩ Nhiên nhìn bóng dáng Lâm Úy đi ra, nở nụ cười. Ngươi đến tột cùng là rùa hay là đà điểu? Muốn tránh bao lâu? Có năng lực tránh được bao lâu?

Lâm Úy về lại vị trí, bữa cơm đã tới món điểm tâm, món ngọt là Pudding. Thẩm Cương thấy chỉ có Lâm Úy trở về lập tức dựa gần lại.

"Lâm Úy, Dĩ Nhiên hiện tại có bạn trai không?"

Dĩ Nhiên? Là để ngươi gọi sao?! "Không biết." Lâm Úy hung hăng xúc một muỗng Pudding.

"Không biết? Làm sao được? Nàng không phải bạn cùng phòng ngươi sao? Nhìn thấy có đàn ông đưa đón nàng hay không là biết ngay mà!"

"Không biết!!! Nàng mới chuyển đến hai ngày thôi." Lâm Úy khẩu khí không tốt, hai ba muỗng ăn xong Pudding.

" Ai! Ngươi đừng ăn vội vậy! Vậy, ngươi xem thấy ta có hi vọng không?" Thẩm Cương chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

"Ngươi? Không có!" Lâm Úy thấy Phạm Dĩ Nhiên hướng bên này đi tới, không đợi Thẩm Cương tỉnh lại từ bát nước lạnh của nàng, Lâm Úy liền lấy túi của mình, lôi kéo Phạm Dĩ Nhiên, nhanh một chút đi ra khỏi nhà hàng.

Lúc Thẩm Cương đuổi theo ra tới, chỉ có thể nhìn thấy mông tiểu March của Lâm Úy càng chạy càng xa.

"Món điểm tâm ngọt ta còn chưa có ăn nha." Phạm Dĩ Nhiên lên xe oán giận.

"Đừng ăn, ăn không ngon." Lâm Úy khẩu khí kiên định.

"Điểm tâm nhà hàng năm sao ăn không ngon?"

" Ừ! Chua loét!"

Chua? Phạm Dĩ Nhiên thì thào tự nói: "Ngươi ăn tới dấm chua thì có." Một bên đường ray có xe lửa chạy qua, Lâm Úy hoàn toàn không nghe được câu này.

"Ngươi thích tên công tử chó má kia sao?" Lâm Úy nhịn không được, hỏi.

"Sao? Thẩm Cương? Không có!" Chó má? Phía trước là công tử, phía sau là chó má bộ hợp lý sao?

"Không có, vậy ngươi làm gì cùng hắn hi hi ha ha nói chuyện?"

"Ta không có hi hi ha ha nha."

"Là có! Ta thấy được ngươi đều cùng hắn cười nói!"

"Cười nói với hắn, chứ không phải hi hi ha ha == ! Hơn nữa ta chỉ là mỉm cười lễ phép, xem thấy hắn là bạn học của ngươi, với lại đồ ăn thật sự rất ngon!"

"Ngươi có hay không ăn đến thịt dê xào! Không tanh chút nào, hơn nữa thịt cũng rất thơm ngon ! Ta về nhà thử xem sao, ta cảm giác gia vị của nó nêm nếm rất ngon..." Phạm Dĩ Nhiên giải thích xong, đột nhiên hưng phấn nhớ tới thức ăn ban nãy.

Nghe Phạm Dĩ Nhiên khen không dứt miệng chuyện nêm nếm, rối rắm của Lâm Úy trở nên không có, thậm chí có chút ảo não chính mình chua xót quá nhanh, thực sự không nếm được cái gì.

Chờ tới lúc đèn đỏ, di động Lâm Úy đột nhiên vang! Lâm Úy cũng không xem lập tức bắt máy.

"Alo?"

"Lâm Úy? Ngươi nãy làm gì đi lẹ vậy? Ta còn chưa theo các ngươi nói lời tạm biệt nữa!" là Thẩm Cương.

"Ấy, ta còn có việc! Cúp máy đây!"

"Khoan khoan khoan, đợi đã, đợi đã. Ngươi đem số điện thoại của Dĩ Nhiên cho ta đi, như vậy ta mới có thể liên lạc qua lại với nàng được!"

Số điện thoại...liên lạc...Lâm Úy nhìn Phạm Dĩ Nhiên một chút, cô mỉm cười nhìn mình.

"..." Lâm Úy thấy mặt mình chắc chắn có chữ 囧.

"Alo? Alo? Nghe được không?" Thẩm Cương nhất thời không có nghe lời đáp lại, cho rằng điện thoại đứt dây.

Nghe không được...Lâm Úy thuận thế đem điện thoại đóng, tắt nguồn.

Trên xe im lặng, Lâm Úy nghe không được, Phạm Dĩ Nhiên nhưng là nghe rõ ràng thấu đáo, cô biết là Thẩm Cương gọi điện hỏi cách liên lạc cô, nhìn Lâm Úy phản ứng, cô lên tiếng phá lên cười.

Lâm Úy đối với hành động của mình cũng thấy buồn cười, ai, Thẩm Cương ơi Thẩm Cương, này cơm Bá Vương này coi như ngươi báo ân đi.

"Ngươi hiện tại muốn đi đâu?" Phạm Dĩ Nhiên hỏi.

Đi đâu? Hỏng! Tinh thần Lâm Úy vừa nãy cứ lao tới, cũng chưa nghĩ ra muốn đi đâu, cũng chỉ biết chạy loạn ra đường cái, hiện tại phương hướng hoàn toàn không phải đường về nhà. Đột nhiên, Lâm Úy nhìn đến phía trước có rạp chiếu phim luân phiên.

"Ngươi ngày mai có bay không?"

"Không có."

"Chúng ta đi xem phim."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top