Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Nhạc đệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Ngươi tính hai bàn tay trắng đi vào sao?" Lâm Úy dừng xe xong, thấy bên cạnh có cửa hàng bán hoa, nàng biết Phạm Dĩ Nhiên là muốn đi xem triển lãm tranh của bạn, hai tay trống không có vẻ rất không lễ phép, liền lôi kéo Phạm Dĩ Nhiên vào cửa hàng bán hoa chọn bó hoa.

" Nhìn không ra ngươi là người cẩn thận như vậy!" Phạm Dĩ Nhiên thật là quên nên mang chút đồ có lễ đến, nếu không nàng từ trong nhà đã tùy tiện chọn quà đều là hàng tốt.

" Ừ hử ! TV đều là diễn thế này mà! Bội phục ta đi!" Lâm Úy biểu hiện bây giờ giống như là đứa trẻ muốn có cục kẹo đường để ăn. Phạm Dĩ Nhiên cũng không chút do dự cho nàng một nụ cười hư tình giả ý, liền tự mình cất bước hướng về phía trước đi, hoàn toàn không có ý tứ muốn phối hợp diễn xuất. Lâm Úy chỉ có tự nói xong chán, yên lặng đi theo phía sau.

" Dĩ Nhiên! Trời ạ! Cuối cùng đến đây, ngươi này vương bát đản, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng thấy lại ngươi, làm gì mà họp lớp đều không thấy ngươi tới?" Uông Hân Hối đã lâu chưa thấy Phạm Dĩ Nhiên, hưng phấn mà quên mất chính mình còn đang ở nơi đông người, liền không giữ hình tượng kêu to lên.

" Khí chất! Khí chất! Có họa sĩ nào ồn ào giống ngươi vậy sao?" Phạm Dĩ Nhiên cho Uông Hân Hối một cái ôm lớn, " ta này không phải đã đến đây sao ! Chúc mừng Uông đại họa sĩ của chúng ta, mỗi lần triển lãm đều là kín người." Phạm Dĩ Nhiên đem hoa đưa cho Uông Hân Hối.

" Ui ! Lớn rồi, đầu cũng lớn theo luôn! Nói chuyện ngọt không tính, thế nhưng còn nhớ rõ mang đồ đến cho ta nha. Cám ơn!"

" Thiết, ai không có đầu a. Hơn nữa ta là không nhớ rõ, người nhớ rõ là nàng." Phạm Dĩ Nhiên một tay kéo qua Lâm Úy đang ở một bên xem kịch vui.

Lâm Úy bị gạt qua bên cạnh một hồi, nhưng xem hai cô gái xinh đẹp này đấu võ mồm, cũng là rất có thú.

" Hi ! Xin chào, ừ, ta là nàng. . . . hàng xóm, Lâm Úy !" Kỳ thật Lâm Úy có thể nói là bạn, thế nhưng lại cảm giác hàng xóm thì chính xác hơn, sự thật nha.

" Phụt! Xin chào a, nàng. . . . hẳn là hàng xóm ác đi!? Làm khó ngươi." Uông Hân Hối xem Lâm Úy xinh đẹp bên trong còn mang chút gì đó trẻ con, cho người ta một loại cảm giác rõ ràng, rất là thích.

" A ~ không sao. Bất quá chính là tính tình có chút nóng nảy, mới nhận thức nàng chưa tới vài ngày, liền đã bị nàng mang ra ngoài. Còn có, buổi sáng nếu không phải ta đúng lúc mở cửa, bằng không ta thấy nếu gõ thêm hai lần nữa, cái cửa nhà ta đành phải mời người tới sửa chữa mất." Nói xong, Lâm Úy cùng Uông Hân Hối liền không để ý hình tượng bật cười, không biết một bên Phạm nữ vương trên mặt treo đủ ba đường thẳng.

" Dĩ Nhiên, họp lớp tháng sau ngươi không được vắng mặt nữa, ngươi đều không biết mỗi lần họp lớp, ngươi tuy rằng người không tới, thế nhưng tên của ngươi lúc họp không ngừng bị nhắc tới, ai cũng đều hỏi ta ngươi đang ở đâu? Đang làm gì? Có bạn trai hay không? Hay đã kết hôn rồi? Hỏi ta đều phiền, bọn họ tìm ta hỏi đáp án, ta hỏi ai đây, lần này chính ngươi đến xử lý!"

" Không phải ta không đến nha, là đúng lúc đó ta đều phải bay, ta đâu có biện pháp nào khác." Phạm Dĩ Nhiên hết sức lảng tránh.

Lúc này trợ lý Uông Hân Hối nói gì đó vào tai nàng.

" Ta mặc kệ, lần này ngươi không được không tham dự. Ta phải đi trước chiêu đãi khách khác, các ngươi đi vào trước xem tranh đi, ta lát nữa thì đi tìm các ngươi."

" Ừ, ngươi bận gì thì làm đi, đợi lại tới tìm ngươi kí tên." Uông Hân Hối cho Phạm Dĩ Nhiên liếc một cái liền cùng trợ lý tiếp đón khách khác, nàng thì cùng Lâm Úy thưởng thức tranh vẽ.

Người đến tham quan không thiếu, Uông Hân Hối từ hồi còn đại học thời kì đã lục tục tham gia không ít triển lãm tranh, Phạm Dĩ Nhiên cũng thường xuyên bị lôi kéo bồi nàng đi, chỉ là cái kia thời điểm đều chỉ là trưng bày kết hợp, sau khi tốt nghiệp không bao lâu, liền có một ông chủ lớn thưởng thức tài hoa của nàng, vì nàng tổ chức triển lãm tranh cá nhân, thị trường đánh giá cũng là tương đối tốt, hiện tại có thể coi nàng tương đương là họa sĩ tân tiến có tên tuổi.

Đừng tưởng rằng Phạm Dĩ Nhiên học đại học là ngành mỹ thuật, đương nhiên, cũng không phải ngành tiếng anh linh tinh, đáp án đúng làm người khác đoán không ra là ngành sinh học nha, a, lấy bạn học trong lớp đến nói, xem công việc của bọn họ là cực kì khác loại, tuy rằng cũng có chút người theo đuổi đến cùng, nhưng đại bộ phận bạn học vẫn là làm giáo viên, hoặc là nghiên cứu viên chiếm đa số. Vốn, đọc sách cùng đam mê, có khi cũng không thể kiếm ra được đồng nào.

" Dĩ Nhiên !" Một thanh âm người nam.

Phạm Dĩ Nhiên tìm thanh âm xoay người, nàng nhìn thấy hắn, một kẻ từng làm nàng tổn thương, một kẻ khiến nàng không muốn tham gia họp lớp, Nhan Dật Chung.

Lâm Úy mắt nhìn hai người nam đang tiến tới, vừa mở miệng nói chuyện bộ dạng không sai, ngoại hình nhã nhặn nhưng lại không mỏng manh, so với vị kia bên cạnh hắn, cảm giác trầm ổn hơn rất nhiều. Mà cái vị bên cạnh kia, trừ bên ngoài lưu manh ra, không có từ nào khác để hình dung.

" Thật là ngươi. Đã lâu. . . đã lâu không thấy." Nhan Dật Chung lại mở miệng.

" Là Dĩ Nhiên nha, thật là đã lâu không thấy, vừa Dật Chung nói là ngươi ta còn chưa tin đâu! Biến mất lâu như vậy, nghe nói ngươi hiện tại đang làm tiếp viên hàng không, thật sự là rất thích hợp ngươi nha." Lưu manh nam bên cạnh cũng lập tức mở miệng.

" Ừ, đã lâu không thấy." Nhìn Phạm Dĩ Nhiên xem như trả lời tự nhiên, nhưng Lâm Úy tựa hồ từ ánh mắt cô cảm thấy được có chút cảm giác muốn trốn tránh.

" Vị này là?" Lưu manh nam nhìn Lâm Úy hỏi.

" Là bạn của ta. À, ta đi toilet một chút." Phạm Dĩ Nhiên mới nói nửa câu với Lâm Úy, nói xong liền hướng WC mà đi. Vốn Lâm Úy cũng muốn theo sau, nhưng Nhan Dật Chung lại nhanh một bước tiến lên cố đuổi theo, mà lưu manh nam thế nhưng lập tức cùng nàng bắt chuyện. Nàng đành phải nhìn chằm chằm hướng WC, có câu được câu không đáp lại lưu manh nam. Không biết vì cái gì, Lâm Úy có chút lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top