Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NHTT 2: Xuân cung đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân Đào đặt cốc nước ấm vừa mới rót xuống bàn, liền nghe tiếng vén rèm phía sau, đúng là người cả buổi chiều nay không thấy bóng dáng đâu - Thu Diệp, lúc này Thu Diệp đã thay ra một bộ đồ lụa màu hồng phấn, khuôn mặt cũng hồng hào hơn, kèm thêm một đôi mắt hạnh sóng nước lóng lánh, Xuân Đào cũng không biết đến tột cùng là không giống ở chỗ nào, chỉ cảm thấy đẹp mê người.

"Diệp tỷ tỷ, chiều nay tỷ đi đâu vậy?"

Xuân Đào nhàm chán suốt một buổi chiều, đúng là có rất nhiều điều muốn nói: "Tỷ biết sao không, lúc muội ngủ dậy thì nghe nói tiểu thư đi thư phòng... Ơ kìa!" Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, làm cho Thu Diệp hoảng sợ.

"Sao miệng của tỷ sưng sưng vậy, khóe miệng cũng bị rách nữa?"

Xuân Đào lo lắng nhìn nàng, hai bên khóe môi bị trầy da, hơi hơi sưng đỏ, trên mặt dặm một lớp phấn dày, nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra, nhưng mắt nàng rất tinh, đối mặt một cái là nhìn ra.

Khuôn mặt Thu Diệp ửng đỏ, nhỏ giọng trả lời:

"Tỷ đi phòng bếp tìm chút gì ăn, vừa lúc đói bụng nên ăn chim... chim cút quay*, ai biết lại cay thành như vậy."

(*tác giả cho Diệp tỷ ngập ngừng chữ kê ba ("chim") thành kê sí (cánh gà), Sâu đổi "món" để dễ hình dung đó mà, muahahaha)

Dừng một chút lại nói thêm: "Hảo muội muội, chúng ta mau đi đốt nhang muỗi thôi, trời vào thu nhiều muỗi lắm." Nàng vừa nói vừa kéo tay Xuân Đào đi vào trong.

Xuân Đào chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cửa sổ phòng này chiếm hết nửa bức tường, lấy ánh sáng không thể tốt hơn, án thư và ghế đẩu đều hoa lệ tinh xảo, nổi bật nhất chính là cái giường Bạt Bộ khổng lồ.

Nàng nhìn thấy mà líu cả lưỡi, phòng ngủ của cha mẹ ở nhà bất quá chỉ lớn bằng cái giường này thôi, quả thật có thể tùy ý lăn lộn cũng không sợ rớt xuống.

Không bao lâu tiểu thư đã trở về, tâm tình nàng tựa hồ đã khá lên, phá lệ tươi cười, Xuân Đào kích động đến mặt đỏ bừng, thấp thỏm lo lắng lúc trước tức khắc tiêu tan.

Sau khi ăn xong chủ tớ ba người liền đi hoa viên tiêu thực, đến khi trở lại trong viện, tiểu thư vẫy tay gọi Xuân Đào:

"Lại đây!"

Xuân Đào bị mê hoặc tiến lên hai bước, một bàn tay ngọc thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, chủ tớ hai người liền mắt đôi mắt, đối diện với mỹ nhan không gì sánh được, Xuân Đào lập tức nhìn đến ngây ngốc. Gương mặt kia quan sát Xuân Đào hết nửa ngày trời, cái miệng nhỏ hồng diễm hơi hơi hé ra:

"Tạm được." Như là miễn cưỡng tiếp nhận.

Cái gì tạm được? Xuân Đào vẫn duy trì tư thế ngưỡng mặt, vẫn ngơ ngác không hiểu gì, tiểu thư cao bằng Thu Diệp, nàng hơi hất cái cằm nhòn nhọn:

"Ngươi xuống trước đi, hôm nay không cần hầu hạ."

Dứt lời lại quay đầu mỉm cười vũ mị với Thu Diệp: "Diệp Nhi lại đây."

Thu Diệp thấy Xuân Đào ngờ nghệch thì bưng miệng cười trộm, thình lình nghe thấy tiểu thư gọi, trên mặt không khỏi bay lên một rặng mây đỏ, e lệ ngó qua Xuân Đào liếc mắt một cái, tiến lên đỡ lấy tiểu thư, hai người cũng mặc kệ Xuân Đào còn đó hay đi rồi.

Thu Diệp đóng cửa phòng lại đang định xoay người, trước mắt đột nhiên tối sầm, đến khi nhìn được đã bị tiểu thư ôm chặt trong lòng ngực.

"Diệp Nhi ngoan."

Tiểu thư một tay ôm eo thon của nàng, một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng trầy da sưng tấy.

Thu Diệp thấy nàng dùng động tác ám chỉ mà quả tim bé nhỏ như muốn tê dại, nhịn không được 'ưm' một tiếng, mềm nhũn ngã vào lòng ngực mềm mại của tiểu thư.

"Tối nay phải hảo hảo hầu hạ ta đó nha!"

Tiểu thư rất hài lòng phản ứng này của nàng, bóp cái mông vểnh của Thu Diệp ép mạnh vào bụng dưới của mình.....

Đêm, còn dài lắm!

Xuân Đào đứng nghệch một chỗ, nhìn cánh cửa gỗ khép lại, trong lòng chịu đả kích to lớn, âm thầm tổn thương một trận, đành phải ủ rũ cụp đuôi đi về phòng.

Đến khi Xuân Đào tắm rửa xong, trời đã tối xuống, ánh nến ấm áp chiếu vào gian phòng, Xuân Đào thở dài một hơi, dù sao hơn nửa tháng trước mình có nằm mơ cũng không thấy được sẽ có ngày lành thế này.

Nàng dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc ướt đẫm, đi khắp nơi xem xét một vòng, đầu giường bày một tủ nhỏ đơn giản sát tường, bên trong là một chút vật dụng linh tinh không mấy giá trị, Xuân Đào phát hiện nơi đó thế mà lại bày một quyển sách.

Xuân Đào không biết chữ, nhưng nàng thấy quyển sách kia rất dày, chữ trên mặt óng ánh vàng rất là hoa lệ đẹp mắt, cũng không còn việc gì để làm, thôi thì xem đỡ cái này đi vậy.

Xuân Đào ngồi dưới ánh nến, thấy trên bìa có hình một đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át, cánh hoa nửa mở ra nửa cuốn lên như là e thẹn, nhụy hoa dính đầy giọt sương trong suốt, trên cánh hoa cũng có một ít.

Nàng thật thà mở sách ra, trang đầu tiên vẽ một quý nữ mặc hoa phục, khuôn mặt thập phần đoan trang, phía sau nàng có một hạ nhân đang lấp ló nhìn trộm, ra đây là một bộ tranh liên hoàn chăng?

Xuân Đào lập tức hứng thú, sách này quả nhiên hiếm có, bất quá phải nói họa sĩ vẽ được sự ái mộ trong mắt nam nhân kia thập phần sinh động, chắc hẳn đây là câu chuyện cổ tích về một hạ nhân cầm lòng không đặng yêu thầm tiểu thư cuối cùng cũng được thành thân cùng ái nhân mà người kể chuyện ngoài phố thường hay kể.

Nàng rất tự nhiên mở tiếp trang thứ hai, khi nhìn rõ hình ảnh kia, đôi tay không khỏi run lên, ném sách xuống bàn nghe bộp một tiếng. Xuân Đào mặt đỏ tai hồng, che lại ngực mình.

Bức tranh ở trang thứ hai, vẽ người quý nữ đoan trang kia quần áo bất chỉnh bị cột vào một cái ghế thái sư, vạt áo bị xé nát nhừ, một cặp tuyết nhũ cực đại ngạo nghễ đứng thẳng, váy đều bị kéo lên tới hông, hai cái đùi trơn bóng banh rộng ra đặt lên trên tay vịn, trên chân vẫn còn mang vớ trắng, giữa hai chân lại trần như nhộng, phô bày toàn bộ nơi riêng tư mắc cỡ của nữ nhân không sót gì, có thể rõ ràng nhìn thấy từng sợi âm mao nơi hạ thể, giữa âm hộ múp míp có một khe nhỏ hồng nhạt, trước mặt nàng chính là gã hạ nhân kia, thượng thân nam nhân vẫn mặc đầy đủ, hạ thân thô tráng thì lại trần trụi, giữa hai chân hắc mao rậm rạp, từ bên trong chỉa ra một cây thịt to đen, hắn dùng tay vịn côn thịt, nhắm ngay khe mềm nơi âm hộ của quý nữ, tựa hồ muốn thọc thứ đồ kia vào.

Thật không thể tin được, hóa ra đây là một quyển xuân cung đồ!

Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, Xuân Đào nhanh trả sách về lại chỗ cũ, thổi tắt ngọn nến, nằm lên giường suy nghĩ xem tại sao trong phòng lại có thứ đồ này, không thể để người khác nghĩ là mình đã xem hết, nhất thời những hình ảnh kia lại đột nhiên xâm nhập vào trong óc, trong lòng vừa thẹn vừa lo lắng, ngộ nhỡ người khác nghĩ sách này là của mình thì biết làm thế nào?!

Cứ thế trằn trọc đến nửa đêm, Xuân Đào mới mơ màng đi vào giấc ngủ.

===

Quả là một tấm chiếu mới mua a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top