Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106: Thế ngoại địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân Khải Hoàng Đế rõ ràng đã cố ý ở trong bức tranh để chờ người. Nếu Thu Ngâm không đoán sai, chính Bách Mậu đã thông báo cho hắn biết sẽ có người vào tranh và yêu cầu hắn nói cho người đến biết sự thật về bức tranh Tiên Nhân. Còn về mục đích vì sao Bách Mậu làm vậy, không phải xoay quanh cái chết của Thẩm Chước Lan, mà là Bình Dương— đây là "sợi dây" duy nhất có thể kéo cả vị hoàng đế vô tình và ma chủ tàn nhẫn lại với nhau. Lão phụ nhân biết kết cục đã đến, hy vọng Thu Ngâm có thể tha cho Bình Dương.

Thu Ngâm cười khẩy, vậy thì Bách Mậu nên ở lại Diệu Xuân Phong, che chở tiểu tôn nữ (cháu gái) của mình sống sót, thay vì đến Thính phong Đạo rêu rao.

Thu Ngâm đương nhiên không tín nhiệm Nhân Khải Hoàng Đế. Nàng nắm tay Nam Hận Ngọc, như thể đi dạo thưởng ngoạn, vòng quanh toàn bộ cung Tử Loan, thoải mái như ở đào nguyên chân chính. Khắp nơi đều thấy những bông hoa Chước Lan nở nửa chừng, nơi chúng tươi tốt nhất chính là Chước Lan Hiên, hoa rơi như mưa. Khi ra ngoài, nàng như đi trong nước, tiếp theo là cây hoa lớn ở bên hông cung Từ Ninh, phải ngẩng đầu nhìn lên, như một chiếc ô lãng mạn, che chở cho tiểu công chúa qua phong ba và thực tại.

Thu Ngâm trải áo choàng đen dưới gốc cây, để Nam Hận Ngọc ngồi nghỉ, còn nàng tựa vào thân cây, nhìn về bầu trời xa xăm, có chút thất thần.

Nam Hận Ngọc hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"

"Đang nghĩ đến thuộc hạ tốt của ta." Thu Ngâm nhìn xuống: "Ta đã đưa cho hắn cơ hội tốt như vậy, tức là trao quyền lựa chọn cho hắn. Dù sao Thẩm Chước Lan cũng đã chết rồi, hoàng thất Tương Quốc, hắn muốn giết ai thì giết, nhưng hắn biết ta muốn ai chết— Nếu Nhân Khải Hoàng Đế chết, Tương Quốc sẽ hỗn loạn. Nơi này có nhân quả của Thẩm Chước Lan, có nhân quả của nàng và ta, hỗn loạn có thể thu hút một phần sự chú ý của trời, tuy rằng không đáng kể, nhưng vẫn tốt hơn không có."

"Giết thái tử thì không có ích gì, Nghiêm Lương Tài là người tinh ranh, gặp một lần đã biết lão hoàng đế đó là hạng người gì. Thái tử chết thì đổi một người khác là được, dù sao nhóm "gà vịt" ở hậu cung cũng sinh cho hắn nhiều con như vậy, nhiều lắm là chỉ treo cờ tang vải trắng vài ngày ở Đông Cung để bày tỏ 'đau lòng', không chừng lúc đó Lưu Hàm còn có cơ hội chen chân vào." Thu Ngâm lãnh đạm nói: "Hắn giết Lưu Hàm, chắc chắn là vì Lưu Hàm đã phát hiện ra điều gì, để tránh việc bị mật báo cho ta, đã trực tiếp khai đao giết Lưu Hàm nhằm làm một câu trả lời xác đáng cho ta. Còn về việc Nhân Khải Hoàng Đế bước vào bức tranh, cũng có sự tiếp sức của hắn— Hắn lại một lần nữa đá quyền lựa chọn lại cho ta, giết hay không giết, quốc gia hỗn loạn hay không, là do ta quyết định, hắn không phải gánh chịu cái 'tội' này."

Nam Hận Ngọc không biết vì sao cười một tiếng: "Nàng sẽ không trao quyền lựa chọn quan trọng như vậy cho kẻ khác."

"Đúng, Lưu Hàm chỉ là một cái cớ không quan trọng, người liên lạc của ta chỉ có Hàn Thuận thôi." Thu Ngâm nói: "Còn về Tương Quốc... Hừ, vốn dĩ ta cũng không có kỳ vọng gì, muốn dùng thế gian để giam cầm ta, hắn mơ đi, chả liên quan gì đến ta, ta có kế hoạch khác."

Nam Hận Ngọc ngẩng đầu: "Là kế hoạch gì?"

Thu Ngâm và Nam Hận Ngọc hiểu rõ nhất, các nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thiên Đạo. Dù các nàng có là kỳ tài ngàn năm hiếm gặp hay là kỳ tích vạn năm thì cũng mãi mãi bị đè ở "Nguyên Anh đỉnh phong", không thể Hóa Thần, không thể thấy được thiên ngoại thiên.

Cách duy nhất là vòng ra một vùng "thế ngoại địa" để tránh trời. Nhiễu loạn nhân gian gì đó, cũng chỉ giống như Nhị hoàng tử bệnh trạng ngập đầu đã dũng cảm hy sinh, chỉ là một cái cớ mà thôi.

(Thế ngoại địa: một vùng không gian tách biệt với trời đất, có thể tạm thời tránh được ánh mắt của trời, như cái cách Thẩm Chước Lan tạo ra một cái tiểu bí cảnh nằm trong bức tranh Đào Nguyên ấy)

Nàng biết Nghiêm Lương Tài sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nàng vốn không có ý định gì đối với Tương Quốc, chỉ là thể hiện chút ý tứ rằng mình đã "cố gắng hết sức" để động vào cái người tâm địa không lương thiện này— Ma chủ không coi trọng mạng sống của phàm nhân, điều này không phải là quy luật trời đất, là chuyện đương nhiên sao?

Thu Ngâm cúi đầu, nhìn thẳng vào Nam Hận Ngọc. Nam Hận Ngọc ngẩng đầu, mũ rộng vành suýt nữa trượt xuống, thế là Thu Ngâm tự nhiên ngồi xuống đất, đối diện, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt có chút ảm đạm.

Nam Hận Ngọc nói: "Nàng bây giờ trông như muốn ăn ta."

"Đó không phải là điều ta luôn nghĩ đến sao?" Thu Ngâm vô ý đùa giỡn một câu, nhưng Nam Hận Ngọc không đáp lại, vì vậy nàng lại im lặng: "...Ta thực sự đang nghĩ đến một việc rất thất lễ."

Nam Hận Ngọc thấy nàng im lặng, đột nhiên cảm thấy việc vạn ma chọn đệ tử của mình không phải không có lý do. Thu Ngâm đích xác rất giống Vạn Ma Quật, bên trên vang vọng sôi sục tất cả những cảm xúc mãnh liệt, nhưng dưới lớp ồn ào chồng chất đó lại là một vùng đất hoang vắng không ai có thể chạm tới— chính là dáng vẻ yên tĩnh của nàng lúc này, bình thản, lại khiến người khác rùng mình.

"Còn có việc thất lễ hơn cả ăn ta." Nam Hận Ngọc nói.

"Không chỉ là thất lễ" Thu Ngâm nói: "...mà nàng sẽ giận ta."

Lại im lặng, Nam Hận Ngọc thấy đôi mắt vốn sáng như lửa của nàng bị màn sương âm u bao phủ, sự im lặng kéo dài một lúc, Nam Hận Ngọc cười một tiếng: "Vậy thì đừng làm."

Thu Ngâm chớp chớp mắt, dường như không ngờ tới câu trả lời này, có chút chưa kịp thích ứng.

Nam Hận Ngọc: "Bởi vì ta không muốn giận nàng."

Thu Ngâm dường như thở phào nhẹ nhõm, lập tức nắm lấy dây thừng mà Nam Hận Ngọc buông xuống để trèo lên, sương mù từ từ tan biến, nàng cười lười biếng: "Được."

Hoa rơi bay bay, Nam Hận Ngọc đón lấy một bông hoa nhỏ: "Có thể tạm thời tránh khỏi trời, đây quả thật là một 'Đào Nguyên'."

Thu Ngâm ậm ừ một tiếng, Nam Hận Ngọc đột nhiên nói: "Ta biết nàng đang nghĩ gì, ta cũng từng có suy nghĩ giống như vậy."

Thu Ngâm khẽ giật mình.

Ánh mắt của Nam Hận Ngọc giống hệt như nàng vừa nãy, ẩn chứa sự chiếm hữu và giam cầm, nhẹ nhàng nói: " 'Muốn vĩnh viễn giam giữ nàng ở đây, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy' – – đúng không?"

Thu Ngâm nhìn nàng mà không chớp mắt. Đột nhiên, ý thức được điều gì, Nam Hận Ngọc lại hiện ra dáng vẻ dịu dàng thanh nhã, nhưng nàng có chút khó xử: "Sư tôn..."

Nàng mãi không thốt nên lời, nàng muốn hỏi, có thật là người đã từng thử qua không?

Những điều chôn giấu trong quá khứ không muốn nói với nàng, những nỗ lực phải trả giá, người, người còn làm gì nữa?

Nam Hận Ngọc lại gần hôn nàng, Thu Ngâm ngoan ngoãn đáp lại, sư tôn của nàng rời đi: "Lời hứa."

Chỉ cần có câu hỏi, sẽ đáp lại bằng nụ hôn.

Thu Ngâm bật cười, nàng ban đầu chỉ muốn chiếm tiện nghi nhiều chút, mà sư tôn nàng thì hay rồi, tự mình tiếp tay cho thói hư tật xấu của nàng: "Kể từ khi vào bức tranh Tiên Nhân, ta đã nghĩ có thể để nàng ở lại đây, nghe những gì Nhân Khải Hoàng Đế nói, càng khiến ta động lòng, dù sao nơi này cũng tốt hơn nhiều so với chỗ ta chọn."

"Nhưng đây không phải là Đào Nguyên thật sự." Nam Hận Ngọc mở bàn tay ra, hoa nở chậm rãi, trở thành một bông lan màu hồng nhạt: "Đây không phải hoa đào, mà là hoa lan, là hài cốt của một kẻ nghịch thiên thất bại."

Nam Hận Ngọc nói: "Nàng muốn âm thầm đưa ta tới thế ngoại địa, để Hóa Thần phá thiên, dù sao đây cũng là lý do ta nhắm vào Vạn Ma Quật. Ta là một mắt xích trong kế hoạch của nàng, là một mắt xích khác biệt so với những người khác, những người khác đều là 'Lưu Hàm', chỉ là những cái cớ để che giấu mục đích cuối cùng của nàng, lỡ bị công phá thì liền đi đường khác ứng phó, chẳng hạn như phản văn của Liên Y cô nương, tuy nói là rất quan trọng, nhưng nàng căn bản không hoàn toàn trông cậy vào nàng ta. Nàng lại thật sự đã dành cho ta một nửa 'quyền lựa chọn' mà cái quyền lựa chọn ấy chỉ chừa cho chính nàng, nếu ta Hóa Thần thất bại, nàng rất có thể sẽ không còn đường nào khác – bởi vì nàng tin tưởng ta."

"Đúng vậy." Thu Ngâm không chút do dự gật đầu: "Điều này không phải là lẽ đương nhiên sao?"

"Vì vậy ta cũng tin tưởng nàng." Nam Hận Ngọc nói: "So với Thẩm Chước Lan, ta càng tin tưởng 'Đào Nguyên' mà nàng chọn hơn."

Thu Ngâm cúi đầu không nói, cuối cùng như thua trận, chỉ nói: "Ta cũng không có Đào Nguyên, chỉ có một tòa thành tồi tàn, không có sự tráng lệ như hoàng cung, cũng không có hoa cây mây trời mơ mộng, trơ trụi chỉ toàn là những ma đầu và hung thú có hình dạng kỳ quái, nhìn nhiều thì con mắt sẽ chịu không nổi, nàng sẽ không làm một công chúa giả trong thâm cung đâu, chỉ có thể chịu khổ ở đó thôi."

Càng so sánh bức tranh Tiên Nhân và thành Thính Phong, Thu Ngâm càng cảm thấy thực sự là không thể đưa lấy ra được cái gì tốt dẹp, khô khan bổ sung thêm: "Nhưng thực ra cũng không tệ, dù sao thành Thính Phong còn có, ừm, còn có..."

Nam Hận Ngọc cười khẽ: "Còn có phò mã giả của ta?"

Thu Ngâm im lặng, trầm ngâm một hồi, cũng không nhịn được mà cười rộ lên, nàng phủi áo đứng dậy, nhướn mày có phần hăng hái: "Đó là đương nhiên, vẫn là ta quý giá nhất nhỉ, đi thôi, phu nhân?"

Lúc này ám chữ của Phong Nương truyền đến: "Phản văn thành công."

Kiếm Bi Phong lướt qua đêm tối, mở ra con đường dẫn thẳng đến thành Thính Phong.

Nam Hận Ngọc: "Nhân Khải hoàng..."

"Không cần quan tâm đến hắn, hắn rõ ràng biết sự tồn tại của ta là một mối đe dọa với Tương Quốc mà hắn vẫn tới, có lẽ hắn cũng không rõ lí do, không phải là vì trong lòng mong ngóng có thể được gặp Bình Dương một lần nữa sao?" Thu Ngâm nói: "Hồi đó Bình Dương không muốn gả, tìm hắn khóc, hắn không gặp, giờ hắn muốn gặp, nhưng Bình Dương lại không vui vẻ gì khi thấy hắn— Đã không còn Bình Dương công chúa nào nữa, tiểu cô nương đó không phải muốn theo tên của mẫu thân nàng sao, vậy thì ngay từ đầu đã không có quan hệ gì với hắn."

Nàng nhíu mày lạnh nhạt: "Trên đời này sao có chuyện tốt như vậy, muốn gặp lúc nào là gặp, hắn tưởng mình là Lục Uyển Tư à? Ô, tiểu sư muội kia của ta không phải cũng mang mệnh bị đoạt xác sao."

Kiếm Bi Phong xé toạc không gian, treo giữa biển hoa mơ màng, đen nhánh đặc quánh, như vết sẹo dữ tợn trên gương mặt mỹ nhân, nhìn vào là thấy không phải nơi tốt đẹp.

Thu Ngâm đứng ở lối vào không có đường quay đầu, không nói gì, cho Nam Hận Ngọc cơ hội cuối cùng để đổi ý, chỉ cần Nam Hận Ngọc nói một chữ "không", nàng sẽ một mình bước vào ma vực, đối mặt với trời đất bao la, và chôn vùi đào nguyên của sư tôn vào trong đất mà mọi người không thể nhìn thấy, đưa hết thảy về kết thúc, "bình an" bước ra ngoài.

Dù sao Vạn Ma Quật cũng có phản văn của trận xuyên hành, kiếm Bi Phong không phải tùy tiện liền có thể mở ra thành Thính Phong, theo 'cốt truyện trong sách', Lục Uyển Tư phất cờ khai chiến, Thiên Đạo diệt Nam cảnh. Cái gì dùng một lần thì bị ít đi một lần sử dụng, còn đối với Nam Hận Ngọc mà nói, chỉ có lần này.

Nếu nàng nói "không", Thu Ngâm sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho nàng, nhốt nàng vào đất, không tranh với đời, Nam Hận Ngọc biết.

Nhưng Nam Hận Ngọc thậm chí không cho Thu Ngâm thời gian đoán mò, giữ chặt tay Thu Ngâm một cách tự nhiên, bước vào con đường tối tăm: "Đi thôi."

Nàng quay đầu, chặn lại tất cả những lời lẽ lo lắng vòng vo của Thu Ngâm: "Ta tin tưởng nàng."

Thu Ngâm ngừng lại, khóe môi cong lên, mặc cho Nam Hận Ngọc kéo, thân ảnh hai người biến mất trong biển hoa.

Bão cát từ ma vực gào thét, quần ma và hung thú ngửi thấy mùi thịt người quay đầu lại, hung ác nhỏ dãi, thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Thu Ngâm, lập tức ngậm miệng lại, không còn một khe hở, còn có một số nhanh chóng lùi lại, chỉ dám làm những gì nên làm.

Nam Hận Ngọc đột nhiên nói: "Ở kiếp trước cũng thế, khi nàng chết."

Thu Ngâm nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?"

Sau đó mới hiểu được là nói "Ta tin tưởng nàng".

Nàng không có đoạn ký ức này, e rằng đây chính là "khiếm khuyết" trong ký ức kiếp trước của nàng đã bị cắt đi, nàng vừa muốn chuyển đề tài, Nam Hận Ngọc lại nói: "Ta ghét Bi Phong."

Kiếm linh Bi Phong có lẽ muốn phát biểu, nhưng không dám, thế là thành thạo giả chết, Thu Ngâm không bất ngờ, nhưng Nam Hận Ngọc dường như ngại chưa đủ, lại đổi một cách nói chính xác hơn: "...Ta hận nó."

Lần này Thu Ngâm thẳng người lên, nhưng không hỏi vì sao: "Vậy sao không đập nát Bi Phong?"

Nói một cách hiển nhiên, như thể đang nói "nó đã làm nàng không vui, tại sao không để nó chết", hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của chó kiếm nhà mình, kiếm đương sự rốt cuộc không nhịn được nữa, bất mãn run lên, như sự quật cường cuối cùng của ma kiếm.

Phản văn chằng chịt dày đặc lưu chuyển trên tường thành của thành Thính Phong, bão tố trong thành ngừng lại, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Hoàng Sa Bí Cảnh, trở thành một tòa thành cô lập không ai có thể chạm tới ngoài Ma Chủ, hoang vu tự sinh tự diệt.

Nam Hận Ngọc nói: "...Bởi vì đó là kiếm mà nàng tự tay giao cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top