Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 114: Người gác chuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiếm linh Không Vũ và Nam Hận Ngọc đang giao đấu trong thành Thính Phong. Nàng vẫn chưa thực sự đánh nhau với Nam Hận Ngọc, dù sao nàng cũng đang mượn thân xác của Lục Uyển Tư, và Nam Hận Ngọc vẫn thể hiện với bên ngoài rằng hai người vẫn là "sư đồ chính đạo". Chưa có cơ hội toàn lực giao chiến. Tuy nhiên, vài năm trước trong đêm hội đèn lồng ở chợ Bách Bảo, nàng đã lĩnh hội được cơn thịnh nộ của Kiếm Tiên, lần đó suýt nữa đã chém vỡ mưu đồ trăm năm của nàng.

Hơn nữa, nàng biết rằng, vị Tiên Tôn thanh lãnh không nói không rằng này, sâu trong tâm khảm luôn ẩn giấu một sự căm hận rõ ràng với nàng. Có lẽ mỗi lần ở chung một chỗ với nàng, nội tâm của Kiếm Tiên đại nhân bị giày vò khổ sở còn khó chịu hơn cả bị lột da.

Mà lúc này không còn như xưa nữa, Nam Hận Ngọc không cần phải nhịn. Kiếm linh Không Vũ liếm đôi môi khô khốc, đợi nàng giết Kiếm Tiên, rồi làm thịt Ma chủ, nàng sẽ có thể tự do Hóa Thần. Thừa dịp Thu Ngâm còn chưa từ chốn cản trở của các tiên nhân tới đây, nàng cần phải nhanh giết Nam Hận Ngọc.

Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện ra điều không đúng. Dù không rõ ràng, nhưng Nam Hận Ngọc luôn cố ý tránh xa Tháp Chuông. Mỗi khi nàng tiến lại gần, Nam Hận Ngọc lại không hề biểu hiện gì mà dẫn nàng đi chỗ khác. Nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Kiếm Bất Trần quét tới một đạo kiếm phong phủi sạch bụi trên người Lục Uyển Tư, khiến nàng ta đổ máu, Nam Hận Ngọc lạnh lùng như sấm sét lao tới: "Tập trung đi."

Kiếm linh Không Vũ lại không đỡ đòn, mà ngự kiếm bay lên, lùi lại một khoảng cách, rồi không còn động tác gì khác. Nàng ta chậm rãi nói: "Để ta tưởng rằng nàng ấy bị vướng ở Nam Cảnh, thực ra nàng ấy đã sớm tiến vào Ma vực để tranh thủ thời gian. Xem ra không phải ta giữ chân nàng ấy, mà chính nàng ấy giữ chân ta."

Trước mặt hai kẻ sắp chết là Nam Hận Ngọc và Thu Ngâm, kiếm linh Không Vũ không muốn đóng giả cái vẻ ngốc nghếch của Lục Uyển Tư, mà thể hiện sự khinh thường của cổ thần linh vật một cách rõ ràng. Nàng không thể không thừa nhận, Thu Ngâm quả thật đặc biệt, ít nhất trong đám tiên nhân ngu muội này, chỉ có Thu Ngâm mới có thể dễ dàng mạo phạm đến nàng, thậm chí có thể nói là "chọc giận".

Nam Hận Ngọc tiếp tục tiến lên, kiếm Bất Trần sắp hạ xuống, Kiếm linh Không Vũ nhìn xuống nàng, đầu ngón tay trắng nõn điểm nhẹ vào mũi kiếm Không Vũ, không vội vàng: "Từ lần đầu gặp ở chợ Bách Bảo, ta đã nghĩ mãi, làm cách nào để đưa Thu Ngâm vào chỗ chết. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng chọn được một cái chết xứng đáng với nàng ấy— Nam Hận Ngọc, ngươi cảm thấy vạn kiếm xuyên tim thế nào?"

Kiếm Không Vũ lướt qua, lưu lại ánh sáng dày đặc, khiến động tác của Nam Hận Ngọc chững lại một chút. Đột nhiên, tiếng gió gào thét rít lên không ngừng, âm thanh đáng sợ và dày đặc từ cổng thành truyền tới, như một cơn bão không thể ngăn cản. Nam Hận Ngọc cứng đờ ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời u ám của thành Thính Phong bị một tấm vải tang lạnh lẽo bao phủ, đổ xuống phía các nàng.

Kiếm linh Không Vũ đã vắt kiệt giá trị cuối cùng của kiếm Không Vũ để làm chìa khóa của Nam Cảnh, coi cái này là vật trung gian, triệu hồi vạn kiếm của Trương Kế Văn đang chờ lệnh tại biên giới Nam Cảnh.

Đúng lúc này, một tiếng "Đoàng" nổ tung vang lên từ Tháp Chuông, vang vọng ra khắp thành, vạn kiếm như bầy linh cẩu ngửi thấy mùi, điên cuồng lao về phía trước, dễ dàng đánh tan kiếm Bất Trần của Nam Hận Ngọc, người đang có tâm trạng không ổn.

Thu Ngâm vẫn chưa hoàn hồn từ trong tâm kiếp, có lẽ nàng sẽ không thể trở lại nhanh chóng, như thể cả người chìm trong biển mộng vô biên, dập dềnh giữa những ảo ảnh và thực tại, khiến thần hồn nàng bị giam cầm. Ý thức nàng vật lộn, nhưng cơ thể đã gần như chết chìm trong sóng biển.

Trong đầu nàng liên tục hiện lên những điều mà Nam Hận Ngọc đã làm, những điều không thể nói ra, sống tạm bợ vì nàng, điên cuồng vì nàng.

Cho đến khi ánh sáng dày đặc che khuất toàn bộ tầm nhìn của Thu Ngâm, nỗi đau ảo ảnh hóa thành thực tế, nàng mới chậm chạp phản ứng lại. Bầu trời của thành Thính Phong và Nam Cảnh đều cùng một màu tối tăm vô biên, không có ánh sáng sáng ngời của "sắc trời".

Mà đó là kiếm quang phủ kín bầu trời.

...Hóa ra nàng cũng không thể vượt qua được tâm kiếp Hóa Thần.

"Thu Ngâm—!!"

Tiếng gọi tê tâm liệt phế của sư tôn khiến đầu óc Thu Ngâm tỉnh táo trong chốc lát. Khi nàng rơi từ Tháp Chuông xuống, cố gắng mở đôi mắt đã bị máu thấm đẫm, muốn nhìn rõ bóng hình của người ấy, nhưng chỉ là vô ích, lại khiến nàng ấy lo lắng rồi sao?

Vì vậy, nàng dùng hết khí lực cuối cùng, vung kiếm Bi Phong, kiếm ý bay qua, lại trở về im lặng.

Tiếng gió vô tận thổi qua vô số lỗ hổng trên người Thu Ngâm, quỷ dị và uyển chuyển như một khúc cầu hồn, y phục đỏ bị xuyên thành một mảnh lưới. Nàng như một bao tải rách nát đầy bụi bẩn, "phịch" một tiếng ngã xuống đất, không còn âm thanh.

Nam Hận Ngọc đứng sững tại chỗ, một khoảnh khắc, trái tim như ngừng đập.

Kiếm linh Không Vũ lại không buông lỏng, không bằng nói là lãnh đạm, nàng đã học được quá nhiều bài học từ Thu Ngâm. Nàng thờ ơ đi qua Nam Hận Ngọc đang bất động như thể sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào, khẽ cười nhạo một tiếng, kiếm Không Vũ quay trở lại trong tay, Kiếm linh Không Vũ toát lên vẻ khinh bỉ mà Thu Ngâm hận nhất, từ trên cao nhìn xuống thân thể thê thảm không còn chỗ nào lành lặn của Thu Ngâm, nàng rút kiếm, chuẩn bị đâm thêm một nhát, tiễn kẻ thù đã chết của nàng quy thiên.

"Xoạt——"

Bàn tay tàn tạ bỗng nhiên nâng lên, chộp lấy kiếm Không Vũ, kinh văn cổ xưa đột nhiên lưu động trên áo đỏ nhuốm máu, những chữ vàng đồng phủ khắp cơ thể. Thu Ngâm chợt mở mắt, đồng tử thanh lãnh đen như mực, coi trời bằng vung. Kiếm linh Không Vũ tự dưng bị ánh mắt này đâm trúng, cảm giác lạnh sống lưng, nàng chợt nhận ra, đây không phải ánh mắt của đối thủ một mất một còn.

Mà Thu Ngâm lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe, không nghe ra đây là giọng nói vốn có của nàng: "Chuông Tam Vấn, làm như thế nào mới có thể Hóa Thần?"

Kiếm linh Không Vũ sợ hãi, vô thức đâm mạnh kiếm Không Vũ xuống, kiếm Bất Trần từ phía sau vọt tới, ghim chặt lấy kiếm của nàng ta. Kiếm linh Không Vũ quay người lại, thấy Nam Hận Ngọc, vẻ mặt như tro tàn đang âm lãnh nhìn nàng ta, ánh mắt lấp lánh nhảy lên máu tanh, gương mặt như tuyết như trăng hiện lên một nụ cười vừa chế nhạo vừa phách lối: "Quay lại đây."

Kiếm Bất Trần quay lại, nhanh chóng đâm vào cơ thể của Lục Uyển Tư, lôi về hướng Nam Hận Ngọc. Kiếm linh Không Vũ bỗng mở to mắt, nắm bắt được căn nguyên của cảm giác bất thường, cao giọng: "Ngươi là Thu Ngâm!!"

"Nam Hận Ngọc" nghiêng đầu, nụ cười càng sâu: "Ai u, cháu gái ngoan."

Kiếm Linh Không Vũ trong đầu điên cuồng phân tích tình huống hiện tại——

Nếu thần hồn trong cơ thể Nam Hận Ngọc là Thu Ngâm, thì thần hồn trong cơ thể Thu Ngâm chính là Nam Hận Ngọc. Các nàng đã hoán đổi từ lúc nào? Lẽ nào ngay từ đầu khi bước vào thành Thính Phong, nàng đã đối mặt với Nam Hận Ngọc mà thật ra lại là Thu Ngâm?

Không đúng, thời gian không đúng, Thu Ngâm ở Nam Cảnh có thể ra lệnh cho quần ma, nhất định đó chính là người nguyên bản, ngoài "điểm neo" ra, Thu Ngâm không có chìa khóa nào khác, chắc chắn là sau khi nàng vào thành, lúc đó vẫn chưa có sự hoán đổi.

Chờ đã.

..."Hoán đổi"?

Kiếm linh Không Vũ bỗng trở nên u ám, Thu Ngâm khi rơi xuống từ tháp chuông đã phóng ra một đường kiếm ý, lúc trọng thương vừa chạm phải Nam Hận Ngọc đã tan biến, không đến lượt nàng quan tâm. Nàng vốn cho rằng đó chỉ là sự vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng hóa ra đó là kiếm ý của Không Vũ!

Mới cách đây không lâu nàng còn chế nhạo trình độ của Thu Ngâm cách kiếm ý thật sự của Không Vũ quá xa, giờ đây đã biết hoán đổi thần hồn sao?

Càng là tu sĩ ở cảnh giới cao, thực lực của thần hồn càng mạnh, nếu không thì ngưỡng cửa Phân thần thức Hóa ảnh chi Thuật sẽ không phải là "Nguyên Anh" mà nhiều tu sĩ cả đời cũng không thể với tới.

Đoạt xác Lục Uyển Tư còn tương đối đơn giản, năm đó nàng đoạt xác Trương Kế Văn, để có thể hoán đổi thần hồn với hắn, đã phải ẩn núp rất lâu, nhân cơ hội Thiên đạo giáng lôi mới tìm được khe hở để thay thế thần hồn vào xác của hắn.

Thu Ngâm mới học được kiếm ý Không Vũ bao lâu, đã có thể ở trong tình huống nguy cấp mà hoán đổi thần hồn với người cùng cấp Nguyên Anh đỉnh phong như Nam Hận Ngọc...... Chỉ sợ là còn một lý do khác, cũng là lý do quan trọng nhất——

Thần hồn tương hợp, vô cùng thân thiết, giữa nàng và Nam Hận Ngọc không có một chút hiềm khích, tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, cho nên mới có thể giao phó thần hồn cho nhau.

Nhưng làm sao có thể...... Thế nhân yếu ớt lại tự phụ, ngu ngốc lại hèn hạ, trên đời này thật sự có tình cảm đồng điệu như vậy sao?

Kiếm linh Không Vũ nghiến răng, hai sư đồ các nàng như đại diện cho lũ sâu kiến mà nàng ta khinh thường, đã cho nàng ta một cái tát vang dội.

Mà một bên khác, trong cơ thể của Thu Ngâm, Nam Hận Ngọc vẫn không nhận được câu trả lời từ trời, nàng cảm nhận được nỗi đau Vạn kiếm xuyên tim, lại hỏi lần thứ hai.

"Sư tôn của ta nói đúng, tốt nhất ngươi đừng phân tâm." Kiếm ý của Bất Trần như ánh sáng ban mai không bao giờ tắt, xuyên thấu qua động tác chậm lại của kiếm linh Không Vũ, chém ra uy áp của Kiếm Tiên và Ma chủ, tựa như bản thân mạnh mẽ bao trùm cả mưa kiếm đầy trời. "Nam Hận Ngọc" nhếch môi: "Không đề cập đến Không Vũ, Bi Phong là kiếm mà ta có được khi mới vừa Trúc Cơ, ngươi có biết không, thanh kiếm đầu tiên ta vận lên trong đời chính là Bất Trần của sư tôn ta."

Kiếm linh Không Vũ ôm lấy vết thương lùi lại, Vạn kiếm xuyên tim không phải là kiếm pháp thông thường, chuyển Ma Tường về lại Sơn Hải kiếm trận, đã tiêu tốn không ít sức lực của nàng. Một khi điều khiển vạn kiếm để xuyên qua một trái tim, hủy diệt một thân thể, yêu cầu về điều khiển linh khí là rất cao.

Nàng có chút chật vật tránh né, suy nghĩ về lý do tại sao các nàng làm như vậy.

Nàng luôn cảm thấy những ký tự phù chú lưu động trên người Thu Ngâm rất quen thuộc, khoan đã, nàng nhớ ra rồi — đó là kinh văn khắc trên Chuông Tam Vấn!

"Chuông Tam Vấn của Thính Phong Đạo là giả!!"

"Không đúng nha, cái đó là thật, à đúng rồi, ngươi đã giao cái chuông đó cho Phùng Tử Mại, còn bản thân thì núp trong bóng tối để xác nhận Chuông Tam Vấn vỡ thì liền lập tức rút lui, tránh bị ta đuổi kịp, trốn thật xa chứ gì? Lại còn dùng tẩu địa xà, Long Cốt và ma hỏa, có phải là không nhìn rõ không?"

"Nam Hận Ngọc" nghe vậy thì mỉm cười: "Ngươi nghĩ chỉ có Không Vũ ngươi mới hợp nhất được với linh khí cao cấp sao?'

"......Kiếm Bi Phong đã dung hòa vào Chuông Tam Vấn", kiếm linh Không Vũ không thể tin nổi: "Bi Phong có vạn ma, kết nối với thần hồn của ngươi, là nửa thân của ngươi!"

"Nam Hận Ngọc" gật đầu một cách tùy ý, kiếm Bất Trần bay lên: "Những mảnh vỡ đó chỉ là ảo thuật của pháp khí cao cấp, dù sao ngươi cũng phải đi rồi, cũng sẽ không nhìn kỹ đâu."

Kiếm Bi Phong dung hòa vào Chuông Tam Vấn, tương đương với Thu Ngâm dung hòa vào Chuông Tam Vấn, mà trên Chuông Tam Vấn còn có một sự tồn tại không thể thiếu, đó chính là "Vu Môi".

Toàn bộ Vu Môi của thành Thính Phong đều bị bịt kín miệng, mà tình cờ, Thu Ngâm có một cái nút thắt nhất định phải trải qua, gọi là "Vạn kiếm xuyên tim", thế là điều đó đã tặng "Vu Môi" miễn phí đầy trên người của nàng.

——Thân thể của Thu Ngâm đã trở thành Chuông Tam Vấn mới.

Và lý do các nàng phải hoán đổi thần hồn là vì mỗi thần hồn chỉ có thể hỏi Chuông Tam Vấn một lần, thần hồn của Thu Ngâm đã bị Nghiêm Lương Tài sắp đặt để hỏi khi ở Thính Phong Đạo, nhưng Nam Hận Ngọc thì chưa — ở kiếp trước, thời điểm mà Nam Hận Ngọc muốn hỏi, vị Thần đắc ý này vì muốn tra tấn tinh thần của nàng, đã cố tình ẩn giấu thần văn, vào khoảnh khắc Nam Hận Ngọc gõ hỏi, nó đã tàn nhẫn nghiền nát chuông và hy vọng của nàng.

Thu Ngâm đã từng hỏi Chuông Tam Vấn, nhưng dưới ánh mắt của Trời, Chuông Tam Vấn không thể trả lời được câu hỏi về kiếm Bi Phong, có lẽ chỉ có thể ở thành Thính Phong tránh được trời mà có chút khả năng. Nếu hai người các nàng đều thất bại trong việc Hóa Thần, thì câu trả lời của Chuông Tam Vấn sẽ vô cùng quan trọng.

Ở một bên khác, đất không ứng, thần hồn của Thu Ngâm điều khiển kiếm Bất Trần ngăn chặn kiếm linh Không Vũ, mà thần hồn của Nam Hận Ngọc cuối cùng cũng phát ra câu hỏi.

Khoảnh khắc đó, thân thể của Thu Ngâm đang làm Chuông Tam Vấn, Nam Hận Ngọc ở trong đó đã nghe thấy câu trả lời.










==========================

================

Editor: Sợ mấy bạn quên nên tui nhắc lại chút xíu, hồi xưa, lúc mà lần đầu tiên bước vào thành Thính Phong, Thu Ngâm có hỏi mấy cái lỗ hổng đầy trên tường thành là cái gì, thì Liên Y có nói đó là "Vu Môi", cái tên"Vu Môi" nghĩa là đôi môi của phù thủy, Thu Ngâm còn chế nhạo là "ai đặt tên gì kì z?", rồi Liên Y mới nói là những lỗ Vu Môi đó dùng để vấn thiên.

Bây giờ Thu Ngâm bị vạn kiếm đâm xuyên, người của Thu Ngâm giờ như tổ ong :))) nên những lỗ thủng trên người như là lỗ "Vu Môi" vậy á. Lúc này đã có đủ kinh văn khắc trên Chuông tam vấn + Vu Môi. Thế là thân xác Thu Ngâm trở thành cái chuông cho thần hồn của Nam Hận Ngọc hỏi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top