Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Hồi tông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Thanh Tông có năm ngọn núi xanh tốt, duy chỉ có đỉnh Huyền Nguyệt Phong ở phía Bắc bị tuyết chôn lấy, lướt qua toàn ngọn núi giống như từ ngày đông rảo bước đến ngày hè vĩnh cửu, kiếm Bất Trần hướng cửa ra khỏi tông sơn, nhưng mới ra khỏi Huyền Nguyệt Phong liền bị ngăn lại.

Là một đệ tử của Trường Hoa Phong, đệ tử kia nói: "Tiên tử xin dừng bước, Chưởng môn sư tôn mời tiên tử đến Trường Hoa Phong một chuyến."

Nam Hận Ngọc bỏ qua, đệ tử kia còn nói: "Sư tôn đã phái nhóm đại sư huynh đi tiếp ứng tiểu sư muội trước, tiên tử yên tâm."

Lúc này Nam Hận Ngọc liếc qua: "Chỉ có người của Trường Hoa Phong các ngươi?"

Đệ tử sững sờ, nói thêm: "Đường chủ đại nhân của Huấn Giới Đường đúng lúc cũng đang ở Tương quốc, đã đi trước, còn phái theo hạc trắng cưỡi mây tiên."

Nam Hận Ngọc tâm tư buông lỏng, có Lữ đường chủ ở đó, Thu Ngâm hẳn là vô sự, nhưng đứa bé kia máu me khắp người còn cố gắng chống đỡ trên người nàng, lại để mây đen xoay quanh lòng nàng không cách nào tan đi, nàng mặc niệm Thanh Tâm kinh để tạm áp xuống suy nghĩ, lạnh giọng nói: "Đi"

Đệ tử bị uy áp của Kiếm tiên hạ xuống, run lên: "Dạ"

Lúc Kiếm tiên đến, toàn tông giống như bị địch tập kích. Thái Thanh tông tuy chỉ có năm phong, nhưng là Tiên môn đứng nhất, đệ tử dưới trướng nhiều vô số, phàm là đệ tử thân truyền khi trưởng thành đến tu vi nhất định, liền có thể dạy bảo các đệ tử nội môn khác — Ngoài Huyền Nguyệt Phong ra, Kiếm tiên hướng Hóa thần, Tiên giới không ai không biết, nên không ai dám quấy rầy, có ba đệ tử, một người thì không ở nhà, một thì hỗn thế ma vương, một ngoan ngoãn còn được các tông môn khác nâng trong lòng bàn tay.

Nhưng có Kiếm tu nào lại không muốn một lần được thấy phong thái anh tư của Kiếm tiên?

Các đệ tử Trường Hoa Phong lẫn vào cùng các đệ tử các phong khác, mỗi người đều bận rộn với việc của mình, nhưng linh cảm xuyên trời cùng hướng về phía Huyền Nguyệt Phong. Đáng tiếc, Bất Trần tuyệt thế, không đợi bọn họ thấy rõ, "tuyết" vừa rơi xuống, điện Trường Hoa liền đóng cửa lại.

Vươn cổ trừng mắt không nhìn thấy, các đệ tử không chịu ngồi yên, tập hợp lại một chỗ nói chuyện phiếm.

"Làm sao Kiếm tiên tới đây, không phải đang hướng tới đường Hóa thần sao?"

"Ngươi không biết sao? Nhiệm vụ của nhóm Nhị sư huynh xảy ra chuyện, nhất định là do Kiếm tiên lo lắng cho tiểu sư muội nha."

"Tiểu sư muội không sao chứ, không phải là có Nhị sư tỷ theo chân sao, sao có thể bị thương được!"

"Ai biết được, với tính tình của Nhị sư tỷ, cho nổ tung mộ người ta rồi bị đuổi giết cũng không phải là không thể."

"Không phải đâu... Chắc là lại đánh nhau so tu vi ở đó, Nhị sư tỷ đánh thì cùng lắm... Đối thủ đạt đến tu vi gì? Hẳn là do bị tiểu sư muội kéo chân sau..."

"Nói bậy gì đó! Tiểu sư muội tốt tính như vậy, làm sao có thể kéo chân sau, bị Nhị sư tỷ khi dễ tới khóc, nghe còn tạm được"

Lữ Tịnh Liễu là người của Diệu Xuân Phong, mang theo A Khê, đúng lúc đến Trường Hoa Phong đưa thuốc, nghe bọn hắn líu ríu phiền phức vô cùng: "Để ta nói, các ngươi rảnh rỗi như vậy sao, ở nơi này tám chuyện, sư huynh sư tỷ trong môn ra ngoài trừ ma, từng người các ngươi lại không có chuyện gì làm? Vậy chi bằng đến núi của chúng ta hái thuốc đi, đúng lúc thiếu lao động"

Vừa nhìn thấy con gái của Lữ đường chủ, Đại sư tỷ ở Diệu Xuân Phong, đám người không dám trêu chọc, A Khê tránh sau lưng Lữ Tịnh Liễu, lén lút nhăn mặt với bọn hắn.

Nhị sư tỷ không phải là người như vậy!

Đi ra khỏi Huyền Nguyệt Phong liền tốt, ngoài việc không phải đứng dưới tuyết ra, cảnh vật của nhân gian và tiên sơn đều giống nhau, nhưng bước vào điện Trường Hoa, Nam Hận Ngọc vẫn sinh ra một chút cảm giác lạc lõng, chính nàng cũng không nhớ được từ sau khi sư phụ ngã xuống, lần gần nhất nàng bước vào cửa điện Trường Hoa là lúc nào.

Nàng dù không đến mức vô tâm vô tình như không có cảm xúc, nhưng mỗi ngày trôi qua đều làm bạn cùng băng tuyết và sắt lạnh, tâm cũng lên sương giá, không còn nhớ rõ những ngày tháng tuổi trẻ đuổi theo sư huynh sư tỷ. Nam Hận Ngọc giống như hình hài hóa thân của đỉnh Huyền Nguyệt Phong, ngay cả những dây leo xanh tươi không héo úa trong Trường Hoa Phong cũng bị đông cứng rũ xuống một chút, giống như nàng đi đến đâu, nơi đó là cái lạnh cuối đông.

"Sư muội." Bàng Nghiễm đang luyện chữ, thấy Nam Hận Ngọc trên thân còn có huyết khí đang tới, vội vàng đứng dậy đón lấy: "Thân thể này của ngươi vốn yếu, chạy loạn làm gì, nhanh ngồi đi."

Nam Hận Ngọc bất động, hờ hững nói: "Sư huynh, có chuyện gì nói thẳng."

"Bận rộn như vậy, một ngày nói chuyện với sư huynh cũng không có thời gian sao? Ngày ngày nhìn Thiên Thần cảnh, ngươi nhìn một cái liền là trăm năm, cũng không thấy ngươi vội." Bàng Nghiễm biết rõ tính tình Nam Hận Ngọc, từ trước đến nay đều không ép buộc nàng, lại quay về chỗ ngồi của mình: "Lo lắng cho đệ tử, Uyển Tư? Đứa bé đó vâng lời, không có việc gì đi... Xem ra không phải, mà chính là Thu Ngâm."

Nam Hận Ngọc trầm mặc một lát, nói thẳng: "Kiếm Bi Phong, vì cớ gì?"

Bàng Nghiễm biết rõ còn cố hỏi: "Kiếm bản mệnh của Thu Ngâm, ta vẫn nhớ. Là ngươi tự mình chọn cho nàng, là thanh kiếm tốt, sao rồi?"

"Nếu sư huynh không muốn nói, ta liền tự mình đi nhìn, kiếm Bi Phong không phải là chuyện nhỏ, như sư huynh nói". Nam Hận Ngọc lạnh lùng: "Kiếm là ta tặng, người là đệ tử của ta, xảy ra chuyện gì, ta cũng nên quản."

Bàng Nghiễm nhàn nhã mài mực, có chút bất đắc dĩ, không còn quanh co lòng vòng: "Ngươi đó, vẫn cố chấp như vậy, ta cố chấp không bằng ngươi đi. Đã là ngươi tặng kiếm, mà kiếm Bi Phong là kiếm của nơi nào, ngươi hẳn biết rõ. Nó khác với những thanh kiếm mà các tu sĩ khác lấy từ Kiếm Các*, nó có tính tình** rất lớn.. Nhiệm vụ Tương quốc lần này ngươi cũng nhìn thấy, ngươi có muốn kiểm tra xem Thu Ngâm có cầm nổi thanh kiếm này không?"

Nam Hận Ngọc nhíu mày: "Kiếm Bi Phong còn chưa thức tỉnh"

"Đấy chính là mấu chốt." Bàng Nghiễm nói: "Thu Ngâm thiên phú như vậy, nhìn khắp Tiên giới không tìm ra được người thứ hai, Kim Đan đúc thành bản mệnh, không nói đến Kiếm Các, Thái Thanh Tông cũng có thể vì nàng mà mang đến một thanh kiếm, có lẽ nàng có thể múa lên một thanh Bất Trần thứ hai, vậy ngươi vì sao nhất định phải đưa nàng một thanh kiếm đã chết? Kiếm Bi Phong không nhận thiên phú, chỉ nhận tâm, đứa bé kia tâm không được."

Nam Hận Ngọc nghe xong lời minh bạch, chân mày khẽ nâng, Kiếm tiên khí thế nhìn không sót thứ gì: "Ta đã dám cho, nàng liền có thể nhấc lên được."

"Này...". Bàng Nghiễm lắc đầu, hắn quan sát Thu Ngâm từ lâu, mặc dù không phải là sư tôn của nàng như Nam Hận Ngọc, nhưng là chưởng môn trong tông, đối với tâm tính của thiên tài trong môn, hắn cũng biết rõ bảy tám phần: "Thu Ngâm toàn thân gai góc, ý nghĩa của Bi Phong, nàng không thể hiểu thấu đáo, ít nhất phải trăm năm. Coi như về sau có thể hiểu thấu đáo, thì Nam cảnh bên kia... Ta không cần nói nữa. Nàng phải là người thừa kế vị trí phong chủ của ngươi, Thái Thanh Tông không thể chờ nàng rèn luyện cùng cái kiếm chết kia."

Nam Hận Ngọc sững sờ, bỗng nhiên nghĩ tới đỉnh Huyền Nguyệt Phong, nàng nhìn Bắc cảnh, trời tuyết mênh mông, Thu Ngâm vô tình hỏi câu kia: "Sư tôn cũng sẽ có ngày muốn đến nơi đó sao?"

Nàng tin Thu Ngâm có thể thức tỉnh Bi Phong, tông môn sẽ tin sao?

"Ta biết ngươi đối với nàng, có chút mong đợi. Nhưng nếu đũa bị vơ hết lại một nắm, thì một đòn chết chắc, không nói tới ngươi, đầu tiên là Thu Ngâm sẽ muốn nháo ta, Trường Hoa Phong ta nơi này cũng không có Kiếm tiên trấn thủ, chịu không nổi giày vò của nàng". Bàng Nghiễm đi bút trên giấy trắng, viết xuống bốn chữ "Đứng đầu kiếm đạo".

"Thế này, đến Nguyệt tông môn thi đấu, nếu nàng có thể đạt được vị trí đứng nhất, ta liền cho nàng một cơ hội, ý sư muội thế nào?"

Tôn sư như phụ mẫu, Nam Hận Ngọc tuy là sư tôn của Thu Ngâm, nhưng cũng không muốn thay nàng quyết định.

Hiện tại, nàng có thể cưỡng ép giữ lại kiếm Bi Phong, nhưng sau này nàng có thể thay Thu Ngâm thức tỉnh Bi Phong sao?

"Được". Nam Hận Ngọc cuối cùng cũng gật đầu: "Ta sẽ nói lại với nàng"

Lục Uyển Tư co quắp tại nơi hẻo lánh, sợ hãi nhìn ma tu hóa thành bụi — không phải hóa thành sương mù để đào tẩu, mà là hồn phi phách tán.

Mà Nhị sư tỷ nàng rút kiếm Bi Phong ra khỏi cơ thể, lạnh lùng nhìn làn khói sắp tan hết, không chiếu ra tâm tình gì, Lục Uyển Tư không hiểu sao lại từ Kinh Hồng Nhất Kiếm này nhìn thấy vài phần hình bóng của sư tôn.

Máu từ miệng vết thương của Thu Ngâm không ngừng nhỏ xuống, hòa vào áo đỏ của nàng, khắc nghiệt mà đẫm máu. Nàng quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lục Uyển Tư, Lục Uyển Tư toàn thân run lên một cái, nháy mắt không còn cảm thấy giống, sư tôn ngự trên mây cao, hết thảy đều không để vào mắt, còn Nhị sư tỷ lúc này lại giống như đắm vào núi thây biển máu, ai cũng không bỏ qua.

Tiểu sư muội bị dọa đến che miệng lại, mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhị sư tỷ, là ta đây, Uyển Tư đây, ngươi đừng dọa ta..."

Thu Ngâm bất động, chỉ siết chặt kiếm trong tay, linh lực tăng vọt, tràn ra phạm vi bên ngoài, màn trướng tung bay, giấy dán cửa sổ rách tan, cây hoa đào chấn động rớt xuống cánh hoa, lại may mắn đứng vững không ngã, kiếm Bi Phong vù vù không ngừng, giống như là kêu rên.

Lục Uyển Tư nghẹn ngào hỏi: "Nhị sư tỷ, kiếm của ngươi... Ngươi đang làm gì đây?"

"À, ta sao?" Thu Ngâm chậm chạp hoàn hồn, toàn thân nổi lên sát khí, cúi đầu nhìn kiếm bản mệnh dường như đang đau nhức, hời hợt nói: "Vỡ kiếm"

Lục Uyển Tư không nghĩ tới Thu Ngâm vẫn còn thần chí, còn có thể phản ứng lại nàng, sửng sốt một hồi, sau đó mới nhận thức Thu Ngâm vừa nói thứ kinh thiên động địa gì: "Vỡ kiếm?!"

"Thu Ngâm ngươi bản lĩnh lắm phải không!", một tiếng quát khàn khàn dễ dàng đóng lại sự kinh ngạc của Lục Uyển Tư, Lữ Thái cưỡi bạch hạc dừng xuống, một chưởng chụp lên trán Thu Ngâm: "Còn đòi vỡ kiếm, ta thấy ngươi là đang muốn đến Huấn Giới Đường bị chùy sắt đập cho một trận đi!"

Sát khí quanh người Thu Ngâm bị đường chủ đại nhân một chưởng đánh bay, nàng khó chịu che trán: "Không nên đánh vào đầu! Đánh ngu rồi làm sao?!"

Lữ Thái với gương mặt âm trầm, từ mũi phun ra hơi thở khinh thường, một tay muốn giành lấy kiếm Bi Phong: "Ngươi còn có thể ngốc hơn được nữa sao? Nhưng mà ngươi quên đi, ta ở Thái Thanh Sơn tu hành ngàn năm, không gặp qua ai ngu xuẩn hơn ngươi."

"Cái rắm, ai cũng bị ngươi nói như vậy hết" Thu Ngâm xoay tay tránh đi: "Kiếm của ta, ta nói muốn vỡ, không được sao?"

Lữ Thái không rảnh cùng nha đầu hỗn trướng kia lý luận, cổ tay trực tiếp chặt đánh xuống, giúp nàng nghỉ ngơi, Bạch hạc sớm đợi bên cạnh từ lâu, hạ người, đón lấy Thu Ngâm ngã xuống, còn rướn cổ lên hung hăng mổ một cái lên đối thủ một mất một còn, lấy việc công báo thù việc tư, hi vọng nàng nhanh nhanh biến thành kẻ ngốc.

Phía bên kia, đại sư huynh Trường Hoa Phong cõng Trần Văn Xương đang hôn mê, vô tình gặp Lữ Thái, các tu sĩ còn lại vây quanh bên người Lục Uyển Tư, hỏi thăm tình trạng của tiểu sư muội.

"Tiểu sư muội có bị thương không? Ta giúp ngươi"

"Thật cảm tạ sư huynh"

"Không có việc gì, đừng sợ. Trở về sư tỷ nấu thuốc cho ngươi."

"Dạ... làm phiền sư tỷ."

Lữ Thái nghiêm mặt đến cực điểm: "Ta mới nói Thu Ngâm chứ chưa nói đến các ngươi có phải không, từng đứa không lo làm việc đứng chắn ở cửa ra vào, Lục Uyển Tư là sắp chết hay sao! Còn đứng nói chuyện nữa thì tất cả đều trở về lãnh phạt cho ta!"

Đám người này lập tức ngưng lại: "Dạ, lập tức làm liền!"

Lục Uyển Tư bị chỉ đích danh mắng, khổ sở càng muốn khóc, nhưng thấy sắc mặt Lữ Thái một lần nữa thêm khó chịu, lại im lặng trở về, đường chủ tính tình không tốt, Thái Thanh Tông có ai không bị hắn mắng qua, Nhị sư tỷ không phải cũng bị mắng sao?

Đại sư huynh của Trường Hoa Phong, Phùng Tử Mại xin chỉ thị: "Đường chủ, kiếm bản mệnh của Thu Nhị sư muội..."

"Làm sao?" Lữ Thái liếc hắn một cái, ngay thẳng trào phúng nói: "Nàng cầm không nổi, người nghĩ ngươi có thể cầm lên sao? Ngươi so với nàng còn không bằng."

Phùng Tử Mại trầm mặc, hắn nguyên lai không có cái ý kia, lại bị chỉ vào mũi mắng thua nhất đẳng, trong lòng cũng không mấy vui vẻ.

Nhưng đường chủ cũng không để ai vào trong mắt, thế là hắn nói: "Là vãn bối quá phận."

Lữ Thái "hừ" một tiếng, không muốn nhìn đám ngu xuẩn này, xoay người rời đi, Bạch Hạc cõng Thu Ngâm theo sát phía sau.

Giữ lại vài người xử lý những việc tiếp theo liên quan đến Bình Dương công chúa, số đệ tử còn lại đưa Thu Ngâm và họ trở về tông môn. Khi Lữ Thái rời đi, liếc nhìn cây đào bên ngoài thiên điện, bức tranh tiên nhân... Thu Ngâm, cái đứa rắc rối này, không vượt qua được thử thách của vị kia sao?

Có tiên Hạc hộ tống, đám người rất nhanh đã trở về Thái Thanh tông, đệ tử chấp sự của Trường Hoa Phong vội vàng nghênh đón: "Vất vả cho đường chủ — Các ngươi nhanh đưa Nhị sư huynh cùng Tiểu sư muội đến Diệu Xuân Phong!"

Không cần hắn nói, một đám người đã che chở Lục Uyển Tư thẳng đến Diệu Xuân Phong, Lữ Thái chỉ hướng Thu Ngâm: "Còn người lo cho nha đầu chết tiệt này đâu?"

Đệ tử chấp sự mười phần khó xử: "Thật có lỗi, đường chủ, nhưng Nhị sư tỷ... nàng tạm thời không thể đi, đây là Bích..."

Lữ Thái không muốn nghe tiếp: "Ngươi để Bàng Nghiễm đến đây trực tiếp nói chuyện với ta, khắp tông môn coi như còn mình tên ngu ngốc này biết suy nghĩ, để nàng chết rồi về sau chưởng môn của các ngươi cùng ta xuôi Nam trừ ma sao?"

Đệ tử chấp sự bị ngắt lời, gấp đến mức đầu đổ mồ hôi: "Không phải chưởng môn, mà là..."

"Là ta."

Nam Hận Ngọc kéo lấy bạch y thật dài, chậm rãi đi ra từ điện Bích Hoa, nàng liếc nhìn một vòng, ánh mắt ngừng lại trên người Thu Ngâm một lát, điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Đa tạ Lữ đường chủ. Làm phiền tiên hạc đưa nàng về Huyền Nguyệt Phong trước, đúng lúc tiên nhân của Diệu Xuân Phong vừa cho ta xem xong, còn chưa đi".

"Bích Hoa tiên tử". Lữ Thái cười khách sáo một tiếng: "Sư tôn của nàng tới rồi, vậy liền không còn chuyện của lão đầu tử ta nữa — đưa Thu Ngâm về động phủ của nàng."

Bạch hạc ngâm dài, chuẩn bị vỗ cánh, liền nghe Bích Hoa tiên tử uốn nắn: "Không phải động phủ của nàng, mà là đưa đến điện Huyền Nguyệt"

Lữ Thái, Bạch hạc, đệ tử chấp sự đồng thời nhìn về phía Nam Hận Ngọc, không hiểu vì sao. Nam Hận Ngọc ngừng một lúc, kéo lên mặt lạnh, nói thêm: "Nàng còn thiếu hai tháng phạt úp mặt vào tường sám hối cùng một ngàn lần chép phạt chữ Huấn". 




==========================

==============

Giải thích:

(*)Kiếm Các: Các (阁) Gác, lầu, phòng. Nôm na dễ hiểu là kho kiếm. 
(**) tính tình: Mỗi thanh kiếm lấy ra từ Kiếm Các đều có "thần" ngự trong đó, spoil một chút là tụi này nó còn nói chuyện được cơ :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top