Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Bện tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Ngâm ngủ không được yên ổn, bất an như sương mù trên núi, nàng loạng choạng bước, càng đi càng không thoát khỏi trời.

Bốn phía đều giống nhau, phương hướng đều trở nên vô nghĩa, mà mất đi phương hướng, tất cả nỗi sợ hãi tiềm ẩn ngày trước không còn kiêng nể gì cả.

Nàng có nhiều giấc mơ, cũng không thuộc về giấc mơ của nàng. Trong mơ có trận chiến khói lửa, có những cuộc di tản, người phàm bất lực ở nơi trần thế khốn khó, có khi cuộc đời rất nhanh kết thúc ở trong vận mệnh vô hình kia. Mà có người bắt được cái đuôi của vận mệnh, thế là tỉnh ngộ phi thăng, bước vào Linh Sơn, muốn làm tiên nhân thanh tịnh không lo âu, cuối cùng lại bị cuốn vào một trận "chiến tranh" khác để đạt được Hóa Thần.

Tiểu cô nương trong mơ bắt lấy góc áo của ai đó, mân mê nhìn xem, làm cho Thu Ngâm nghĩ tới Bình Dương công chúa ngày nhỏ, cũng đi theo sau lưng mẫu thân thế này, giống như không cần phải hiểu được mọi thứ quá nhanh, có người nâng đỡ, liền có thể bình an lớn lên.

Tiểu cô nương ngẩng đầu, mong đợi nhìn người kia, Thu Ngâm cũng cảm nhận được, như nắm được một cọng rơm an toàn mà nhìn theo, người kia chậm rãi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt bị bao quanh bởi sương mù của ma tu, trong tay cầm theo kiếm Bi Phong —-

"A!" Thu Ngâm đột nhiên bừng tỉnh, những giấc mơ phức tạp tan biến, nhưng những cảm xúc dồn dập vẫn khiến nàng bất an. Đầu óc nàng choáng váng, có chút hoa mắt, chỉ có thể nhìn rõ được bản thân đại khái đang ở trong phòng, động phủ của nàng sao? Không giống lắm.

Một vệt màu trắng tinh che chắn tầm mắt, Thu Ngâm liền căng thẳng, nhanh chóng đưa tay lên bắt lấy, xúc giác cảm thấy lạnh như băng khiến tay nàng co rúm lại một chút, nàng vội vàng ngẩng đầu, không đợi nàng nhìn rõ, âm thanh quen thuộc vang lên, cách nàng gần chút, giống như thổi tới một làn gió: "Tỉnh rồi sao?"

Thu Ngâm không hiểu sao được câu nói này trấn an, sương mù trong lòng tán đi, giống như cuối cùng cũng tìm được phương hướng ngay trước mắt nàng. Chậm một lúc sau, người kia kiên nhẫn đợi nàng, Thu Ngâm mới nhận ra, nhẹ nhàng hỏi: "Sư tôn?" Nàng không những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn.

"Ừ." Nam Hận Ngọc thả nhẹ thanh âm, tùy ý để cho Thu Ngâm nắm chặt cổ tay mình, nàng hiển nhiên ngủ không yên ổn, tóc đen tán loạn, trên trán đẫm mồ hôi, có chút mất hồn vía. Nam Hận Ngọc cho là nàng không nghe rõ, nhích lại gần chút: "Ta đây."

Thu Ngâm có chút hàm hồ "ừm" một tiếng, cũng ngồi bất động, không nói chuyện, chỉ im lặng cầm cổ tay của sư tôn nàng. Nam Hận Ngọc từ trước đến nay chỉ thấy qua Thu Ngâm kiêu ngạo không biết sợ là gì, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Thu Ngâm "trầm mặc luống cuống", bản thân cũng không biết nên đối mặt như thế nào, nàng luôn cảm thấy Thu Ngâm lúc này có chút dính lấy nàng.

Lúc đầu, Thu Ngâm đang bị thương còn muốn điều động linh lực toàn thân để vỡ kiếm, Nam Hận Ngọc là muốn giáo huấn nàng một trận, nhưng Thu Ngâm hôn mê mấy ngày nay, nàng thường xuyên đến thăm, thấy đệ tử cau mày co quắp trên giường, một chút tức giận cũng bị mài hết. Bây giờ thấy Thu Ngâm tội nghiệp không nói lời nào, cuối cùng Nam Hận Ngọc thở dài, chủ động hỏi: "Còn đau không?"

Thu Ngâm phản ứng một lúc lâu, nàng thường ngày không cần mặt mũi chính là không biết xấu hổ, nhưng kỳ thật lại rất thể hiện, càng là người nàng ghét, nàng càng không chịu cúi đầu. Nếu như bây giờ người hỏi nàng là Lục Uyển Tư hay những vị ở Trường Hoa Phong kia, nàng có thể trực tiếp liều mạng làm năm mươi cái nhào lộn không dùng tay, sau đó vui vẻ bảo bọn hắn cút đi.

Nhưng trước mặt là sư tôn, cái tính bướng bỉnh của nàng giống như cành cây khô héo, làm thế nào cũng không ngóc đầu lên nổi. Nàng lằng nhà lằng nhằng nửa ngày: "Đau... đau muốn chết luôn."

Nam Hận Ngọc lòng mềm nhũn, cổ tay khẽ động, hơi hướng xuống, sờ sờ cổ tay của nàng, trấn an nói: "Vậy nghỉ ngơi một lúc nữa."

Thu Ngâm lại luống cuống, cho rằng Nam Hận Ngọc muốn rời đi, lập tức xoay người xuống giường, tiến đến bên người Nam Hận Ngọc: "Con không buồn ngủ, không muốn ngủ, con muốn đi theo người."

Lời ngay thẳng vừa thốt lên, Thu Ngâm cùng Nam Hận Ngọc đồng thời sững sờ, Nam Hận Ngọc lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu không nói gì.

Thu Ngâm cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh, nàng vừa mới nói mấy lời ngốc nghếch gì đây! Nội tâm Thu Ngâm điên cuồng gào thét, trên mặt giận dữ xấu hổ gần chết: "Không có chuyện gì, con nói là con buồn ngủ, buồn ngủ quá, con lại đi ngủ một giấc đây!"

Nam Hận Ngọc dời tầm mắt xuống dưới, rơi vào cổ tay vẫn đang được Thu Ngâm nắm lấy, Thu Ngâm hiển nhiên cũng nhìn thấy, xoắn xuýt một lúc, vẫn là hậm hực buông ra, biểu tình có chút không tình nguyện.

Nam Hận Ngọc cử động tay, chỗ ấm áp trên cổ tay còn chưa tan đi, nàng quay người, Thu Ngâm cho là nàng muốn đi, không khỏi cảm thấy mất mát, ảo não cả người, ngã về giường, giường bị nàng tác động làm cho vang một tiếng. Đấy, bản thân đến chết vẫn sĩ diện, nàng không muốn sư tôn rời đi thì cứ việc nói thẳng, bây giờ thì hay rồi, tiếp tục gặp ác mộng bị đâm sau lưng? Thu Ngâm ngươi thật không có tiền đồ!

Sau đó sư tôn cho nàng hi vọng, nói: "Đừng ngủ, đi theo ta."

Đi theo? Ánh mắt Thu Ngâm sáng lên, như con cá chép bật dậy, vội chạy lại quấn bên người Nam Hận Ngọc, cười ngây ngô nói: "Ha ha, ngài không ngại con phiền là được."

Nam Hận Ngọc nhìn về phía Thu Ngâm lần nữa nắm ống tay áo nàng: "Ta ngại, ngươi liền có thể không làm phiền sao?"

Thu Ngâm buông tay, đã chứng minh mình trong sạch, vô tội nói: "Ngài ngại là chuyện của ngài, con làm phiền là chuyện của con, hai thứ này không xung đột."

Nam Hận Ngọc liếc qua, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút trống rỗng, nàng cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, đồ đệ hẳn là vừa kinh qua ma tu lại bị đâm sau lưng, gặp ác mộng mới bất an muốn tìm người ở cạnh, hiện tại tỉnh rồi sẽ không sao nữa.

Nhưng mà sự thật rất nhanh liền chứng minh, khả năng Thu Ngâm dính người nàng là thật.

Nam Hận Ngọc đọc sách, Thu Ngâm liền ở một bên chống đầu nhìn nàng, Nam Hận Ngọc uống trà, Thu Ngâm vẫn luôn nhìn xem nước trà còn nhiều hay ít, thấy đáy liền chủ động châm trà cho sư tôn. Nam Hận Ngọc tâm vô tạp niệm, nhưng bị Thu Ngâm lớn tướng như vậy nhìn chằm chằm vẫn không thể chuyên tâm nhìn xuống sách được.

Bích Hoa tiên tử lâu rồi không có đọc sách chậm như vậy, nàng muốn đệ tử cản trở bên cạnh đi đâu đó đi, nhưng vừa thấy Thu Ngâm đối diện đang giương mắt chú ý, lời nói lại nuốt trở vào.

Nam Hận Ngọc trầm mặc một lát, hỏi: "Có chuyện gì?"

Thu Ngâm ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."

Nam Hận Ngọc hỏi: "Vậy vì sao nhìn chằm chằm vào vi sư?"

Thu Ngâm ăn ngay nói thật: "Bởi vì sư tôn đẹp."

Nam Hận Ngọc hơi nhấn mạnh ngón tay, lưu lại vết tích mờ mờ trong sách: "... Càn quấy."

"Không có càn quấy, sư tôn là người đẹp nhất con từng gặp". Thu Ngâm không cảm thấy gì, chỉ là đem lời thật lòng nói ra. Tóc rối bời quét qua gương mặt, có chút ngứa, nàng vuốt mái tóc lên, ghim lại, chợt nhìn về phía sư tôn của nàng vẫn luôn để tóc xõa, ý tưởng đột phá: "Để con bện tóc cho sư tôn."

Nam Hận Ngọc hoàn hồn từ một chút quẫn bách bên trong, không biết Thu Ngâm lại muốn ồn ào cái gì, nhíu mày nói: "Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới chưa tiến triển tốt, quậy phá cái gì, yên tĩnh nghỉ ngơi. Còn nếu không có chuyện gì để làm thì đi chép ngàn chữ Huấn chưa hoàn thành đi."

"Không muốn, con đau lắm, cầm bút không nổi." Thu Ngâm tựa đầu trên bàn nhỏ, lầm bầm: "Hơn nữa, nếu phải chép thì chi bằng chép một ngàn lần Thanh Tâm kinh, ngàn chữ Huấn là những giáo điều cũ rích rồi, không có gì để chép, dù sao chép xong con cũng sẽ không làm theo."

Nam Hận Ngọc nghiêm túc vài phần: "Thu Ngâm, không được vô lễ."

"Dạ~~~" Thu Ngâm kéo dài âm điệu, cằm dán lên bàn, hai tay dang ra như hoa bung nở, cười híp mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy thì như này, sư tôn để con bện tóc, con liền chép ngàn chữ Huấn, sư tôn thấy sao?"

Nam Hận Ngọc không chấp nhận bộ dáng này của Thu Ngâm: "Đó vốn là hình phạt của ngươi."

Thu Ngâm làm như nghe không hiểu: "Coi như ngài đồng ý!"

Nàng nhảy xuống khỏi giường, vây sau lưng Nam Hận Ngọc, kích động: "Sư tôn thích dạng nào? Búi tóc ngã ngựa, búi tóc phi tiên, hay là loại búi tóc nào khác?"

Đệ tử từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn ỉu xìu có thể đã khôi phục chút sức sống, hoàn toàn quay trở lại giày vò trên người sư tôn nàng. Đôi mắt hồ ly mở to, tất cả đều là sự cao hứng nhất thời.

Đồ đệ xui xẻo còn có ý đồ thuyết phục người: "Ngài nhìn tóc ngài này, dài như vậy, tản ra một bên người sẽ che đi trang sách, đọc sách sẽ không tiện, cúi đầu xuống cũng dễ khiến tóc chạm vào trong chén trà. Để con thử một chút thôi, cam đoan là 'mang thuốc đến trừ bệnh'. "

Nam Hận Ngọc bị dáng vẻ "lợn chết không sợ bỏng nước sôi" của Thu Ngâm làm cho không thể phản kháng, trong lòng tự thuyết phục bản thân rằng đệ tử có việc làm sẽ không nhìn mình chằm chằm nữa, thế là ngầm chấp nhận cho nàng làm xằng làm bậy.

Thu Ngâm được ngầm cho phép, trong lòng không hiểu sao đắc ý mấy phần, hai tay nàng xuyên qua tóc đen của Nam Hận Ngọc, cẩn thận từng chút nâng lên. Lơ đãng đụng phải tai của Nam Hận Ngọc, đầu ngón tay như bị bỏng mà cuộn lại, rồi lại vờ như không có chuyện gì, từ từ chải mái tóc đen. Sờ lên cảm giác giống như tơ lụa, rất mượt, nhưng cũng rất lạnh, thẳng tắp quy củ như nàng một bút hạ xuống nét mực, một điểm cũng không giống vẻ rối bời của Thu Ngâm.

Nàng suy nghĩ một lát, vừa rồi toàn là nói bừa, nàng làm gì biết những kiểu tóc phức tạp cổ đại, lỡ làm hỏng chắc sư tôn sẽ không giải quyết đệ tử ngay tại chỗ chứ?

Thu Ngâm trầm mặc, quyết định làm một cái bím tóc đơn giản, cứ như vậy nàng sẽ không bởi vì lật lọng mà bị kiếm Bất Trần đánh tơi bời đi. Dựa vào mỹ mạo của sư tôn, nó cũng sẽ không khó coi lắm đâu...

Thế là tay nàng động, đem tóc dài chia làm ba túm, từ vị trí giữa lưng bắt đầu bện tóc, sợ tóc sư tôn bị kéo đau, nàng làm nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt chuyên chú ngược lại còn hơn cả Nam Hận Ngọc lúc bài trừ tạp niệm.

Chờ đến bím tóc cuối cùng, Thu Ngâm tìm khắp nơi xem có dây buộc tóc không, không thu hoạch được gì. Quả nhiên, điện Huyền Nguyệt sẽ không có những món đồ tầm thường này.

Cuối cùng, nàng gỡ dây buộc tóc màu đỏ duy nhất của bản thân xuống, dùng linh lực từ giữa dây xé thành hai đoạn, ngậm một đoạn, đoạn còn lại thắt thành một cái nơ bướm ở cuối bím tóc: "Xong! Sư tôn người xem một chút... Hửm? Sao sư tôn vẫn còn nhìn trang sách này?"

Nam Hận Ngọc vẫn luôn chú ý đến động tác của Thu Ngâm, lúc tay xuyên qua tóc nàng, chạm vào vành tai nàng, từng nhất cử nhất động khi kéo tóc, còn có hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ băng, chiếu ra bộ dáng Thu Ngâm cụp mắt chuyên chú, giống như đang làm gì đó tác động tới tiên ma đại sự.

Cho đến khi Thu Ngâm nghi hoặc hỏi thăm, nàng mới giật mình, bản thân nửa ngày chỉ đọc được có vài dòng, che giấu nói: "Tổ tiên ngữ điệu huyền ảo, cần nghiền ngẫm nhiều lần."

"Dạ". Nam Hận Ngọc biểu tình bình thản từ trước tới giờ, Thu Ngâm không phát hiện được mánh khóe, không quên trêu chọc thêm một câu: "Không hổ là sư tôn, con nhìn thấy thanh tâm kinh là muốn nôn, chứ nói chi là những cuốn sách không nói tiếng người này."

Thu Ngâm khẽ động tay, một tấm gương bằng băng rơi vào tay nàng, nàng đưa tay về phía trước, giơ lên ở trước hai người, nửa thân thể gần như vòng lấy Nam Hận Ngọc, tay còn lại cầm lên mái tóc, để Nam Hận Ngọc có thể nhìn rõ: "Thế nào?"

Nam Hận Ngọc chú ý đến dây cột màu đỏ trên tóc, là dây cột tóc của Thu Ngâm, thật chói mắt, dường thu hồi ánh mắt: "... Quậy phá đủ rồi? Đi xuống được chưa?"

Thu Ngâm không thấy có việc gì nữa, sư tôn có thể chịu đựng nàng làm xằng làm bậy trên tóc, nàng đã rất thỏa mãn, tiếp tục quậy phá nữa nàng cũng sợ Nam Hận Ngọc sẽ giận. Quy củ quay về chỗ ngồi, không quên thưởng thức kiệt tác của mình qua từng bước đi, đỏm dáng nói: "Thật là đẹp mắt, sao con lại tài giỏi như vậy chứ... Không, chủ yếu vẫn là do sư tôn đẹp, nên cảm thấy bện kiểu nào cũng sẽ không sai, lần sau con sẽ mua một cây trâm ngọc, thử một chút."

"Ngươi dưỡng thương cho tốt trước đi rồi hẵng nghĩ tới những thứ khác."

Nam Hận Ngọc nghe "lần sau" dừng một chút, chẳng biết tại sao lại không phản bác. Nàng vốn cho rằng Thu Ngâm dù sao cũng nên nghỉ ngơi an tĩnh, không ngờ tới lại bắt đầu nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng Nam Hận Ngọc đành nhượng bộ, để sách xuống, quyết định đứng dậy đi luyện kiếm.

Thu Ngâm vẫn như cao dán, lập tức đứng dậy, ôm cái sọt tràn đầy kiếm gỗ đuổi theo, tìm bậc thang ngồi xuống, tiếp tục nhìn.

Nam Hận Ngọc: "... Ta muốn luyện kiếm."

"?" Thu Ngâm không hiểu ý, tự mình suy đoán một lúc, cho là sư tôn không có người luyện cùng, liền rút ra một thanh kiếm gỗ từ trong sọt, thuần thục nói: "Sư tôn, ngài đánh con nhẹ thôi nha."

Nam Hận Ngọc: "..."

Nàng triệt để hết cách, giải thích nói: "Tự ta luyện, ngươi ngồi đi."

Thu Ngâm không rõ ràng cho lắm, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời sư tôn, ngồi xuống lại: "Được rồi". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top