Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện đặt cược ở trước cửa Huấn Giới Đường, không có gì bất ngờ khi bị Lữ Thái biết, một ổ tóm gọn.

Tốc độ rất nhanh, chân trước vừa rải tiền chân sau liền bị tóm, Lữ đường chủ thích nhất là bắt trọn một đám. Để làm cho Huấn Giới Đường trông có thể diện, thế là đám tuyển thủ thi đấu ngày mai, đồng thời phải xách theo thùng nước quét dọn vệ sinh mà không được phép dùng linh lực.

Có thanh niên chưa trải đời, vọng tưởng trốn phạt, bị phạt thêm phải đi cày ruộng ở linh điền. Duy chỉ có Thu Ngâm và Lữ Tịnh Liễu là may mắn thoát khỏi. Lữ Tịnh Liễu vốn không có đặt cược, cha nàng cũng không có cách. Còn Thu Ngâm bên này, đơn giản là Lữ đường chủ muốn tìm nàng nói chuyện phiếm.

Thu Ngâm chấp nhận lấy thùng gỗ, ngo ngoe muốn chạy: "Ta có thể nào không trò chuyện được không?"

Lữ Thái sờ đầu Bạch hạc: "Ngươi muốn đi quét rác cùng bọn hắn? Nhớ kỹ hôm nay, trước khi mặt trời lặn phải quét xong hết ngũ phong."

Thu Ngâm vịn lấy thùng gỗ: "Vẫn là trò chuyện tiếp đi."

Lữ Thái nói chuyện không thích đi vòng, trực tiếp vào chủ đề chính: "Kiếm Bi Phong là ta mang về, nhưng Bàng Nghiễm lấy đi, hắn không muốn đưa ngươi. Nhưng vẫn cho ngươi một cơ hội, Nam Hận Ngọc hẳn là đã cùng ngươi nói về chuyện của kiếm Bi Phong."

"Biết, ta đạt hạng Nhất, kiếm là ta mang về xử trí. Ta không đạt được, kiếm về các ngươi xử trí." Thu Ngâm lầm bầm: "Thật quá bá đạo đi, đây không phải kiếm bản mệnh của ta sao, vậy mà ta không được làm chủ."

Lữ Thái hừ một tiếng: "Ngươi từng thấy Kiếm bản mệnh đâm chủ nhân sao? Thanh kiếm kia tà dị. Nam Hận Ngọc tự mình làm chủ, vậy mà lại cho ngươi một thanh kiếm cũ không có Kiếm Linh, phàm là ngươi bị áp chế, nó tùy thời đều có thể hướng mũi kiếm về ngươi."

Thu Ngâm luôn tự luyến lại tự tin, nhưng nghe người khác nói Nam Hận Ngọc như vậy, trong lòng không vui: "Được rồi, mặc dù không có muốn cúi đầu trước cái thanh phản đồ kia, nhưng không có năng lực thức tỉnh Kiếm Linh, chính là do ta không được, không liên quan gì tới Sư tôn ta."

"Ngươi ngược lại là che chở nàng" Lữ Thái âm dương quái khí nói: "Biết bản thân yếu thì liền mang về một thanh kiếm khác cũng yếu giống ngươi đi, đừng đi tới tai họa khác."

Thu Ngâm có thể tự giác hiểu lời của Lữ đường chủ, đây là muốn nói với nàng, nếu không thể thức tỉnh Kiếm Linh của Bi Phong, liền nhanh nhẹn tới Kiếm Các tìm một thanh kiếm tốt khác, không cần phải treo cổ trên một thân cây.

Lúc đầu Thu Ngâm cho rằng, chỉ có thiên tài tuyệt thế mới có thể vào mắt Lữ Thái. Sau lại phát hiện không chỉ nàng, Sư tôn của nàng trăm năm đăng đỉnh người đứng đầu - Kiếm tiên, ở trong mắt Lữ Thái cũng chỉ là một cái tên, Thu Ngâm cho là hắn cao tuổi nên tính tình không tốt, không để ý tới những cái trào phúng của hắn.

Bao gồm cả câu nói của hắn lúc rời đi: "Tu sĩ tu luyện là tu dưỡng bản thân, chỉ có bản thân sẽ không lừa gạt chính mình."

Hắn thiếu điều muốn nói: "Nam Hận Ngọc là sư tôn ngươi, vẫn không thể tin tưởng như thường."

Thu Ngâm lại không đồng ý: "Phàm nhân còn có chí thân tri kỷ đáng giá để phó thác, nếu thành Tiên nhân, ngược lại lại chẳng thể tin vào một ai, không phải quá đáng thương đi, ta càng tu càng trở về không."

Lại tùy hứng đến không biết giới hạn, trong nội tâm nàng xưa nay luôn có một cân đòn, biết ai đã đặt chân tâm, và mình nên đặt lại bao nhiêu chân tình ở đòn bên kia.

Lữ Thái sống trăm ngàn năm, đã thấy qua vô số đệ tử từ bướng bỉnh đến tỉnh ngộ, không muốn cùng nàng lãng phí miệng lưỡi, bực bội nói: "Tùy ngươi, chết thì ta không nhặt xác."

Có chuyện lại không nói rõ ràng, lo lắng nhưng lại muốn mượn lời mắng chửi, lão đầu vẫn là mạnh miệng như thế.

Ngày mai tông môn thi đấu bắt đầu, sẽ rất bận rộn. Thu Ngâm lấy một bình hoa ngâm từ Diệu Xuân Phong, chuẩn bị mượn lý do thư giãn, kéo Sư tôn thường ngày uống trà nay làm vài chén rượu, mang theo chút tư tình, lén lút trong tuyết nói chuyện gió trăng.

Nàng không khỏi tưởng tượng bộ dáng uống rượu của Nam Hận Ngọc, vậy gió thanh trăng sáng Tiên tử sẽ say rượu sao? Nếu là có, thì khuôn mặt cũng sẽ đỏ lên giống phàm nhân sao?

Trong ấn tượng của Thu Ngâm, Bạch y tiên tử hoặc là mặt không đổi sắc, hoặc là lạnh lùng mà giận, không dễ đọc được cảm xúc. Nàng không khỏi đại nghịch bất đạo, tưởng tượng Sư tôn say đỏ mặt, Bạch y nhuộm dần mùi rượu, vĩnh viễn không chiếu thiên địa mắt mông lung nhìn bộ dáng của nàng...

Không được, não nàng đều suy nghĩ cái gì?!

Bốn bề vắng lặng, Thu Ngâm che mặt, lộ ra lỗ tai lần đầu bị tuyết của Huyền Nguyệt Phong làm cho hồng lên "vì lạnh", nàng cúi đầu mặc niệm mấy lần Thanh Tâm kinh.

Thu Ngâm thấy tim mình hỏng rồi, ở bên ngoài lề mề một hồi mới hướng điện Huyền Nguyệt mà đi. Tuyết trước cửa, có một chuỗi dấu chân vào bên trong, nàng hơi kinh ngạc, có người tới trước?

Điện Huyền Nguyệt chỉ có hai người là Nam Hận Ngọc cùng Thu Ngâm, Nam Hận Ngọc không xuống núi, Thu Ngâm thì không thích ngự kiếm mà bay, tự thân tản bộ để ra ngoài, lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài, nhưng rất nhanh cũng sẽ bị phong tuyết che bao phủ, lúc trở về sẽ lại mà một tầng tuyết sạch sẽ. Trước kia tuyết chặn đến không thấy được cửa, Nam Hận Ngọc không ra khỏi cửa nên cũng không quản. Thu Ngâm liền dùng linh lực, cứ cách một đoạn thời gian lại dọn sạch tuyết một lần.

Vẫn còn dấu chân, rõ ràng người đến chưa được bao lâu, có thể là Lữ sư tỷ đến đưa thuốc.

Bất quá vẫn muốn cảnh giác, nửa tháng luyện kiếm, có khi Nam Hận Ngọc sẽ kiểm tra để đánh giá. Phương pháp kiểm tra là ngự kiếm đánh lén, về sau còn bị kiếm gỗ đuổi theo phải chạy quanh núi hai vòng. Thu Ngâm sẽ dừng linh tức lại, để tránh qua kiểm tra.

Mấy ngày nay nàng trà trộn ngũ phong, nghe ngóng không ít tình báo, Bàng Nghiễm thì nàng không tin lắm, nhưng Lữ Thái và Bách Mậu tiên nhân là người mà vẫn có thể hỏi được một hai.

Nhất là Lữ Thái, sống còn lâu hơn Chưởng môn, nhìn Nam Hận Ngọc từ thiếu nữ trở thành Kiếm tiên. Nghe nói sư tôn của nàng vẫn luôn rất quy củ, bây giờ là cây kem lớn, khi bé là cây kem nhỏ, ngàn chữ Huấn đặt lên đầu, chưa từng lén uống rượu.

Thu Ngâm thuần thục nhảy lên hành lang, cầm theo rượu hướng về căn phòng duy nhất sáng đèn mà đi, nàng thả nhẹ bước chân, chuẩn bị cho Nam Hận Ngọc một bất ngờ, cảm thụ một lần ý đẹp nhân gian rượu hoa ngâm say lòng người, một lần làm phàm nhân không quy củ.

Còn chưa vào cửa, Thu Ngâm đã nghe được động tĩnh gì đó.

Nàng dừng tại chỗ.

Trong chính điện, thiếu nữ hồng phấn mặt mày ôn hòa, ghé lại gần sát cánh tay thanh lạnh của mỹ nhân, níu lấy góc áo của nàng, mềm mại lại cẩn thận: "Sư tôn, người không giận con đúng không?"

Nam Hận Ngọc cũng không có từ chối Lục Uyển Tư tới gần, Thu Ngâm ở cửa ra vào nhìn chăm chú bóng lưng của hai người, vui sướng dường như đông cứng trong một nháy mắt, tay cầm rượu buông thõng, giữ im lặng.

Tiếng nói chuyện của Nam Hận Ngọc còn nhỏ hơn so với Lục Uyển Tư cố ý hạ thấp thanh âm, nhẹ như làn gió: "Có cái gì có thể tức giận."

Lục Uyển Tư vui vẻ ra mặt, cho rằng cuối cùng Nam Hận Ngọc cũng chịu để ý đến nàng ta. Nỗi buồn không gặp bấy lâu nay toàn bộ biến thành niềm vui, tốt nhất có thể ở lại điện Huyền Nguyệt thêm một chút, đem tất cả hai ba tháng không gặp mặt ra bù đắp.

Thật ra nàng ta còn có nhiều lời muốn nói cùng Nam Hận Ngọc, nhưng lần trước nàng ta có chút vượt giới hạn, Nam Hận Ngọc liền bế quan không thấy đâu, Lục Uyển Tư sợ Nam Hận Ngọc lại xoay người rời đi, quyết định chầm chậm mưu toan: "Tông môn thi đấu sắp tới, con sẽ không làm mất mặt Sư tôn, nhưng Uyển Tư có một chuyện muốn thỉnh cầu, nếu như ở trận đấu con vào được danh sách ba người đứng đầu, con có thể lấy phần thưởng từ Sư tôn không?"

Nam Hận Ngọc cúi đầu, không trả lời, ngược lại lại thấp giọng ho hai tiếng, sau đó rốt cuộc nhịn không được, ho khan liên thanh không ngừng, Lục Uyển Tư lúc này mới phát giác không đúng, muốn đỡ Nam Hận Ngọc: "Sư tôn, người lại khó chịu sao?"

Nam Hận Ngọc bất động thanh sắc dời tay đi, tiến về phía trước một bước, thân thể hơi lung lay, suýt nữa không đứng vững, Lục Uyển Tư lo lắng tiến lên, nhưng lại có người nhanh hơn nàng ta, một phát bắt lấy tay Nam Hận Ngọc.

Nam Hận Ngọc bên trong tầm mắt như thấy trời đất quay cuồng, bắt được một màu đỏ quen thuộc, nàng hơi ngừng lại, có chút phí sức ngẩng đầu, nhìn thấy Thu Ngâm đang khép chặt môi.

Nàng siết chặt cánh tay Thu Ngâm.

Thu Ngâm cảm nhận được Nam Hận Ngọc phát lực, vững vàng đỡ lấy Nam Hận Ngọc lung lay thân hình sắp đổ, bình thản nói: "Sư tôn có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt, Tiểu sư muội đi về trước đi, ở đây có ta."

Lục Uyển Tư sững sờ, nàng biết Nhị sư tỷ đang tạm trú ở điện Huyền Nguyệt. một là vì Huấn Giới Đường đích thân gửi thư, để Nam Hận Ngọc giám sát Thu Ngâm lãnh phạt, hai là Thu Ngâm bị thương đúng lúc Bách Mậu tiên nhân cũng ở điện Huyền Nguyệt, xem hết thương thế, trực tiếp lưu lại điện Huyền Nguyệt để tịnh dưỡng.

Dù mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng Thu Ngâm có thể cùng Nam Hận Ngọc ở chung một chỗ, Lục Uyển Tư vẫn có chút ghen tị, nàng ta nhất thời là không biết đang ghen với ai: "Ta cũng lo lắng cho sư tôn, ta cũng ở lại đây"

Thu Ngâm nghiêng đầu, trong mắt chiếu ánh nến đến sâu kín, giống một đám hỏa quỷ, không thể nghi ngờ: "Đi"

Lục Uyển Tư hô hấp cứng lại, cảm giác như trở lại Thiên điện cung Từ Ninh, lúc Thu Ngâm cả người đẫm máu âm lãnh nhìn nàng, giống như ác quỷ vừa leo ra khỏi Ma vực, nàng ta trong mắt Thu Ngâm không khác gì một vệt bụi trên điện đài, ác quỷ có thể giẫm qua người nàng ta bất cứ lúc nào.

Nàng ta đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân gây ra các lời đồn đãi về Thu Ngâm ở trong tông, là chuyện phát sinh trước khi nàng ta gia nhập Thái Thanh Tông. Hiện tại chỉ có thể nghe các tiền bối kể lại chút hồi ức lập lờ nước đôi. Nhưng đã đủ khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Lục Uyển Tư cuối cùng cũng tiêu tán chút tâm tư muốn ở lại, dù sao sư tôn ở đây, Nhị sư tỷ mạnh đến mấy cũng không địch lại Sư tôn, nàng ta còn có chuyện tông môn thi đấu phải xử lý: "Vậy Uyển Tư xin cáo lui trước, thân thể Sư tôn không tốt, Nhị sư tỷ thay Uyển Tư chiếu cố nhiều một chút."

Thu Ngâm không để ý tới lời nói của Lục Uyển Tư như một sự tuyên bố chủ quyền, chỉ lạnh lùng quan sát nàng ta rời đi, Nam Hận Ngọc đã tỉnh táo hơn chút, thấp giọng nói: "Buông tay đi."

"Có thể đứng được không?" Thu Ngâm quay đầu, cũng không có buông Nam Hận Ngọc ra: "Sư tôn cảm thấy con rất dễ bị lừa sao?"

Câu nói này quen tai, mấy ngày trước Nam Hận Ngọc vừa dựa vào đó mà chất vấn Thu Ngâm, nàng nhất thời không nói gì, Thu Ngâm lại rất lưu loát. Không đợi Nam Hận Ngọc phản ứng, cúi người, không nói lời nào liền ôm ngang nàng nâng lên: "Đệ tử thất lễ."

Nam Hận Ngọc tức giận, nhiệt độ cơ thể ấm áp của đệ tử bao bọc lấy nàng, thanh âm nàng lạnh đến dọa người: "Thu Ngâm, thả ta xuống."

"Không thể đi thì đừng cậy mạnh, chỉ có vài bước, con là đệ tử ruột của người, không phải người ngoài." Thu Ngâm vững vàng ôm Nam Hận Ngọc tiến tới giường: "Vẫn là so với con, Sư tôn càng muốn để cho Tiểu sư muội ôm người hơn?"

Nam Hận Ngọc sững sờ, ngửa đầu nhìn thần sắc Thu Ngâm. Thu Ngâm thích cười, phong lưu mà tùy ý, mắt cong lên giống một chiếc thuyền con, dù việc lớn đến đâu cũng chỉ như một cuộc dạo chơi trên biển mây, để người lo lắng, nhưng cũng làm cho người an tâm.

Nhưng khi nàng không cười, cặp mắt kia tựa như khúc đao bị bẻ cong, trong tiếng sắt lạnh lẽo có chút ý nghĩa liều lĩnh, không đem bất cứ chuyện gì để vào mắt.

"Thu Ngâm" Nam Hận Ngọc kêu nàng một tiếng, giống như thường ngày.

Miệng Thu Ngâm cắn càng chặt hơn, cũng tự giác thất thố, nhưng hình ảnh Nam Hận Ngọc cùng Lục Uyển Tư gần sát bóng lưng trong đầu không vung đi được, nàng trầm mặc quay đầu qua, cũng không trả lời, đem Nam Hận Ngọc nhẹ nhàng đặt lên giường, xoay người muốn đi: "Sư tôn nghỉ ngơi đi, con không quấy rầy, có việc thì gọi con."

Nam Hận Ngọc chống nửa người dậy, khàn giọng kêu nàng một tiếng: "Thu Ngâm"

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, dính chút khàn khàn, giống mặt trăng cao ngạo lặn nhập bụi bặm, lại để cho Thu Ngâm nghe nhầm ra một tia luống cuống, nàng như có tinh thần trở lại. Nam Hận Ngọc bị đau nhức, kìm nén ho đến gương mặt phủ mấy tầng mỏng hồng, một đôi mắt chăm chú nhìn nàng, ngược lại ngoài ý muốn khép lại suy nghĩ "Thái độ sư tôn khi say rượu" của Thu Ngâm, nàng xuôi ở bên người, ngón tay khẽ nhúc nhích cử động.

"Sư tôn còn có việc?" Thu Ngâm mặc dù nói việc không liên quan đến mình, vẫn là quay trở lại, đỡ Nam Hận Ngọc nằm xuống: "Chuyện tông môn thi đấu không cần người nhọc lòng"

Nam Hận Ngọc không có thuận theo khí lực của Thu Ngâm để nằm xuống, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: "Ta quan tâm ngươi."

Thu Ngâm cụp mắt xuống, sư tôn không phối hợp, khí lực của nàng giảm lại chút: "Đệ tử của sư tôn, chỉ có con là có khả năng đi gây chuyện nhất, ngài đương nhiên phải quan tâm"

Nam Hận Ngọc nghe ra chút khó chịu của nàng, cho rằng Thu Ngâm cảm thấy nàng yên tâm Lục Uyển Tư hơn, nên mới có thể nhìn xem người không khiến người khác yên tâm là Thu Ngâm, nhíu mày nói: "Đối với đệ tử, ta đều đối xử như nhau."

Nhưng con không muốn đối xử như nhau. Thu Ngâm tự nhủ trong lòng.

Sư tôn không biết tâm tư của nàng, đương nhiên không sai, Thu Ngâm nghĩ là bản thân mình quái đản, không muốn tính toán, nhưng một hơi thở chắn ở trước ngực, làm thế nào cũng không thuận đi xuống.

Cuối cùng, nàng ỷ vào một điểm đặc biệt mà nàng tự biên, hỏi: "Đã đối xử như nhau, vậy nếu như con là người đứng đầu, cũng có thể hướng Sư tôn lấy một phần thưởng sao?"

Nam Hận Ngọc căn bản không có ý định đồng ý Lục Uyển Tư, nhưng Thu Ngâm lúc này ẩn ẩn ánh mắt mong chờ lại khiến nàng không thể nói lời cự tuyệt, nàng gần như thỏa hiệp: "Được... muốn cái gì."

Thu Ngâm toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú lên Nam Hận Ngọc, vừa mới suy tư liền thốt ra: "Thưởng cho con một nụ hôn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top