Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên lôi đến từ thiên ngoại thiên*, chỉ đối ứng kiếp nạn của một người, chuyện đánh trượt lại là lần đầu tiên, may mắn có Kiếm tiên kết thúc, bình ổn độ qua.

Người bình yên không hao tổn, nhưng sấm sét lại bị những lời đồn nhấc lên chút sóng gió, không tới một ngày đã có rất nhiều suy đoán. Đem ba người đương sự sắp thành một chỗ liên quan, thậm chí còn nói Thiên lôi là cố tình bổ Thu Ngâm, còn lý do là gì thì vẫn khiến người ta mơ màng.

Thậm chí còn đùa giỡn rằng Thu Ngâm sớm muộn gì cũng nhập Ma, đồng thời xuất hiện nhiều sự cảnh giác kín đáo.

Thu Ngâm không đếm xỉa tới câu chuyện bọn hắn bịa ra, Nam Hận Ngọc nhiều lần nội thương, vẫn luôn chỉ có thể điều dưỡng mà không thể trị tận gốc, chặn Thiên lôi sẽ bị ảnh hưởng thêm chút, Thu Ngâm theo lời dặn của y sinh Bách Mậu tiên nhân chiếu cố Nam Hận Ngọc nghỉ ngơi, để tránh Nam Hận Ngọc không yên tâm khi nghỉ, nàng ôm kiếm gác ngoài cửa phòng một đêm.

Nam Hận Ngọc đã nói không có vấn đề gì, Thu Ngâm ngoài miệng đáp ứng để dỗ dành sư tôn nàng. Sáng sớm trước khi đi, Thu Ngâm lại thay Nam Hận Ngọc đắp chăn che che đậy đậy kỹ càng, suýt nữa bị gương mặt khi ngủ của Nam Hận Ngọc mê hoặc làm quên mất thời gian, bất quá chuyện quan trọng vẫn còn trong đầu, Thu Ngâm vẫn là nhịn sắc đẹp mê hoặc kia xuống, đem thuốc đặt cạnh quyển sách ở vị trí dễ thấy, nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi Thiên lôi ứng kiếp sẽ có điềm lành, lúc đó, điện Trường Hoa dẫn tới muôn chim, sắc hồng nhuộm trời. Lục Uyển Tư thân là đệ tử Huyền Nguyệt Phong, nhưng phần lành này lại chưa xuôi theo đến Huyền Nguyệt Phong, lúc Thu Ngâm xuống núi chỉ cảm thấy gió tuyết nặng nề hơn ngày thường, đường đi đều không thấy rõ, cùng tâm tình của nàng có vài phần tương tự.

Thu Ngâm là người cuối cùng đến điện Trường Hoa, chiến trận hôm nay không khác hôm qua là mấy, ba người đang chờ nàng, bốn người bọn họ phân làm hai người một tổ, nhóm thắng sẽ tranh nhất nhì, nhóm thua tranh hạng ba, người còn lại không có duyên với Kiếm Các, bỏ lỡ cơ hội.

Nàng đang mò thăm rút, tới một thăm kia liền dừng lại, lật tay một cái, vẫn là tùng bách, không ngoài dự liệu, là cùng một tổ với Lục Uyển Tư.

Nhìn như không mang chút huyền niệm so đua nào, ngược lại là Lục Uyển Tư tâm thái cực tốt, gần gũi lại không mất tự tin nói với Thu Ngâm: "Thực lực của Nhị sư tỷ rõ như ban ngày, Uyển Tư đã muốn luận bàn cùng Nhị sư tỷ rất lâu rồi, nhưng Nhị sư tỷ không nên vì ta là sư muội mà thủ hạ lưu tình nha."

Thu Ngâm cười với Lục Uyển Tư: "Như ngươi mong muốn."

Đại mỹ nhân xinh đẹp ôn nhu cười một tiếng, lực sát thương kinh người, Lục Uyển Tư nghĩ nhân lúc Thu Ngâm còn tốt, khi nói chuyện dính nàng nhiều hơn một lúc.

Nhưng không thành công, các nàng nói chuyện có chút sớm, Tam Tử Nhi đuổi các nàng qua hướng bên cạnh: "Nhường một chút, nói hai người các ngươi đó, tỷ thí sắp diễn ra tuyển thủ lên trên chờ đi, đừng chặn đường vào lôi đài."

Thu Ngâm gật đầu, liếc mắt nhìn vân đài bên trong vắng vẻ, lui qua một bên yên tĩnh xem so tài. Người xem nhiều, cách nhau chỉ một hai thân người là đã đến chân trời góc biển. Lục Uyển Tư nhìn Thu Ngâm bị đám người đông đúc chen lấn, chỉ đành tiếc nuối mà thôi.

Tam Tử Nhi hơi kinh ngạc khi thấy Thu Ngâm yên tĩnh, nhưng mắt thấy sắp bắt đầu thi đấu, chỉ coi như nàng còn chưa tỉnh lại sau dư uy của Thiên Lôi.

Trận đầu tiên là giữa Phùng Tử Mại và Thường Hải, được coi là đại diện của thế hệ mới và là những tiểu tiền bối, cả hai đều rất chính trực và có trách nhiệm. Mặc dù trong danh sách kết quả họ đồng hạng, nhưng phùng Tử Mại bị Thường Hải bức lui khi sử dụng Trường Hoa kiếm pháp Thức thứ năm, chính là một kiếm đã giúp chưởng môn Bích Vân tôn giả thành danh, có vài phần cái bóng của sư tôn hắn, tuy thua nhưng mang mười phần thể diện.

Thu Ngâm lười nhác vỗ tay theo. Trong năm phong của Thái Thanh, có ba phong chủ tu Kiếm đạo, phong chủ Nghiễm Vân Phong tự mình luyện chùy, nhưng vẫn truyền thụ Phong Vân kiếm pháp cho các đệ tử. Nhưng dưới ảnh hưởng của hắn, các Kiếm tu của Nghiễm Vân Phong lấy trọng kiếm làm chủ, sức mạnh như kéo núi lấp biển.

Trường Hoa Phong là một mạch của Chưởng môn, Trường Hoa kiếm pháp ngàn năm truyền thừa, từ lúc núi Thái Thanh hình thành liền tồn tại, là một trong những nền tảng của Thái Thanh Tông.

Trong môn đều là Kiếm tu. Kiếm pháp, Kiếm quyết, Kiếm đạo mỗi cái đều có hình thái riêng, mọi người lại từ những hình thái riêng đó sinh ra biến thức, đem Kiếm pháp biến thành Kiếm pháp của mình, nhiều Kiếm tu ở ngọn núi đều học Kiếm pháp này.

Mà phong chủ của Huyền Nguyệt Phong tuy là Kiếm tiên, lại là một bước lên thiên, mang danh "Tiên", kiếm càng trí mạng hơn ma, không có Kiếm pháp cố định nào, chỉ cần phá địch trảm khấu, đánh đâu thắng đó như thường.

Đệ tử tổng cộng có ba người, Đại đệ tử vì chủ nghĩa thực dụng, Nhị đệ tử thì tính cách không thích trói buộc, đều đi theo con đường của Nam Hận Ngọc, duy chỉ có Lục Uyển Tư.

Thiên phú của Lục Uyển Tư được xem là khá, nhưng trước hai vị sư huynh sư tỷ biến thái kia thì cũng không nổi bật lắm. Việc "tự ngộ kiếm pháp" nàng không làm được, thế là sau khi nhập môn không lâu, Nam Hận Ngọc liền tặng nàng bí kíp luyện kiếm "Trường Hoa kiếm pháp". Lục Uyển Tư học được ba thức, còn lại không hiểu thêm được nữa.

Sau đó, ngay tại lúc đối đánh cùng Thu Ngâm đột nhiên lĩnh hội. Trong truyện thì là ngay sau khi sư tỷ ở Châu Thanh Phong dùng ra Trường Hoa kiếp pháp Thức thứ năm ở vòng trước.

Trận thứ hai. Thu Ngâm xoay người lên đài, mũi kiếm cọ sát ra tiếng vang "leng keng", nàng đè ép cổ tay một chút, từ trạng thái tản mạn dựng thẳng mũi kiếm bén nhọn lên, nhắm vào Lục Uyển Tư chậm một bước: "Tiểu sư muội, mời."

Lục Uyển Tư sững sờ, bị Thu Ngâm chĩa kiếm, không hiểu sao có chút khó chịu. Nhưng mà mấy ngày nay vẫn còn có chút chất vấn đối với nàng, hiện tại chính là thời cơ để làm sáng tỏ.

Nàng điều chỉnh tốt trạng thái, đồng thời rút kiếm ra, chân thành nói: "Lời ta nói không hi vọng Nhị sư tỷ chiều theo, chỉ muốn tỉ thí công bằng cùng Nhị sư tỷ, để chứng minh ta là người không chỉ dựa vào vận may, Nhị sư tỷ không cần trước hết phải nhường cho ta một kiếm, chi bằng chúng ta cùng một chỗ —"

Nàng còn chưa nói dứt lời, hồng y đã tới trước mặt, kiếm quang vạch một đường, trực tiếp đem Lục Uyển Tư quét ra hơn mấy mét, cho đến khi ngừng lại ở rìa, Thu Ngâm không chờ nữa, lại bổ tiếp một kiếm muốn trực tiếp đưa Lục Uyển Tư rớt đài.

Vượt một tiểu cảnh giới đích xác có sự nhảy vọt về chất, Lục Uyển Tư trong lúc nguy cấp đã quay người giãy dụa lên đài, suýt chút nữa rơi xuống. Đám người trợn mắt há hốc mồm, trận thứ hai suýt nữa bị Thu Ngâm kết thúc trong một giây.

Thu Ngâm tiếc nuối thở dài, không thể tốc chiến tốc thắng thành công: "Sư muội đừng nhìn ta như vậy, là ngươi nói, không cần nhường ngươi trước một kiếm, nên ta liền bắt đầu ngay."

Nàng nói xong không cho Lục Uyển Tư cơ hội thở dốc, tốc độ nhanh tới mức chỉ thấy tàn ảnh, kiếm và kiếm va chạm tạo ra tiếng thanh minh, không mất bao lâu Lục Uyển Tư đã vết thương chằng chịt.

"Cái này... Nhị sư tỷ cũng quá tàn nhẫn đi."

Trần Văn Xương biểu hiện rất đồng tình, vì Lục Uyển Tư bị thương mà gấp gáp, gọi Tam Tử Nhi: "Thu Ngâm ra tay tàn nhẫn như vậy, quá mức đi, cái này còn không coi là giết hại đồng môn à?"

Tam Tử Nhi nhìn cũng không nhìn, liếc Trần Văn Xương một cái, trực tiếp móc bài cảnh cáo: "Hôm qua là hai ngươi nói muốn lấy mạng nhau, bây giờ là cách cái chết còn xa, đừng quấy rầy trận đấu."

Nói thì nói như thế, dưới đài một chút, một số học trò giỏi có quan hệ với Lục Uyển Tư đều rất lo lắng cho Lục Uyển Tư, lo lắng xem trận đấu, cũng có Thường Hải với Tôn Nhất là kiểu người đơn giản chỉ quan sát Kiếm đạo.

Thường Hải: "Sớm nghe đại danh, quả nhiên không tầm thường."

Tôn Nhất, Phùng Tử Mại gật đầu.

Lữ Tịnh Liễu có quan hệ không tệ với Thu Ngâm, cũng vinh dự lây: "Đúng vậy, hơn nữa lại nói, mặc dù tính tình của Thu Ngâm cùng Bích Hoa tiên tử như hai thái cực, nhưng nhìn Thu Ngâm xuất kiếm, lại có cảm giác 'Quả nhiên là đệ tử của Bích Hoa tiên tử'."

Trước đây là người nói nhiều nhất, ngay lúc này Nghiêm Lương Tài trầm mặc, nhưng hai mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm vào hai người trên lôi đài giao thoa mũi kiếm.

Nếu không phải tu vi của Lục Uyển Tư vượt tiểu cảnh giới, căn bản chỉ so tài không quá vài chiêu, hiện tại cũng đã đến cực hạn, Thu Ngâm phong tỏa đường lui của Lục Uyển Tư, kiếm đẩy đưa.

Lục Uyển Tư cũng không bị một kiếm đưa tới thất bại, ngược lại biến đổi ánh mắt, kiếm đi như rồng lượn, tập kích Thu Ngâm, nếu không phải là Thu Ngâm vẫn luôn cảnh giác, thật đúng là có khả năng bị trúng một kiếm bất ngờ này.

Rất nhanh có người nhận ra: "Đây không phải là Trường Hoa kiếm pháp Thức thứ năm sao, Phùng đại sư huynh vừa sử dụng qua, Tiểu sư muội liền tìm hiểu ngay sau đó!"

"Nhưng mà cái này ngộ ra cũng quá nhanh đi, hôm qua vượt tiểu cảnh, hôm nay liền có thể sử dụng Thức thứ năm, đây quả là thiên tài rồi!"

"Đệ tử của Kiếm tiên, từng người đều quá xuất sắc."

Phùng Tử Mại và Thường Hải đều bất ngờ, cho rằng đã xem thường Tiểu sư muội.

Thu Ngâm cười lạnh trong lòng, người di chuyển như Hồng điệp nhẹ nhàng, nhưng thanh kiếm lạnh lẽo lại tỏa ra sát ý, bùng nổ sức mạnh đỉnh cao của Kim Đan sơ kỳ, kiếm vừa ra không có quy tắc gì nhưng lại mười phần máu lạnh, áp chế Thức thứ năm kinh diễm của Lục Uyển tư một cách gắt gao, linh khí vừa xuất, đem kiếm của Lục Uyển Tư chém vỡ.

Nàng đem Lục Uyển Tư ngã ngửa trên mặt đất, nơi người khác không nhìn thấy, đầu gối mang linh lực áp trên người Lục Uyển Tư, để nàng ta mất đi năng lực phản kháng, kiếm lướt qua sát gương mặt Lục Uyển Tư, cắm vào trong đất, cho đến khi Tam Tử Nhi tuyên bố kết thúc, thắng bại đã phân.

Vết thương trên người Lục Uyển Tư nhìn cũng không phải là đặc biệt nặng, đó là do Thu Ngâm đánh cho xảo diệu, chỉ có Lục Uyển Tư mới biết có bao nhiêu đau.

Nàng ta bị Thu Ngâm chế trụ, không thể tin mà nhìn Thu Ngâm, dù là gần đây Nhị sư tỷ đối xử với nàng lãnh đạm hoặc là không kiên nhẫn, nhưng cũng chưa từng ra tay đánh hoặc là để nàng bị thương. Nên nàng chỉ cho rằng là Nhị sư tỷ tâm tình không tốt, là ghen tuông hờn dỗi.

Nhưng bây giờ, Lục Uyển Tư chỉ cảm thấy là Thu Ngâm thật sự muốn mạng của nàng, nước mắt tràn đầy hốc mắt không ngừng được, thiếu nữ nhu nhược hai mắt đẫm lệ, giống như bị người thân nhất phản bội, cùng không thể tin nổi, chất vấn Thu Ngâm: "Nhị sư tỷ, vì cái gì?!"

Người ở dưới đài không biết Thu Ngâm ăn bậy thuốc gì, nhìn không được nữa, vượt lên đài muốn ngăn cản. Thu Ngâm mặt đối mặt với Lục Uyển tư điềm đạm đáng yêu, không thấy đau lòng, chỉ có sảng khoái, những uất ức tích tụ cuối cùng cũng được giải tỏa một phần.

Dư quang nàng bắt được một vệt trắng, thuận lý thành chương mà nghĩ đó là sư tôn của nàng, vốn cho rằng chỉ là ảo giác, nhưng nghe được có người nói "Bích Hoa tiên tử tới rồi", Thu Ngâm mới hơi nghiêng đầu, hiển nhiên Lục Uyển Tư cũng nghe thấy, nhìn theo, ủy khuất nghĩ muốn hô to, hướng Nam Hận Ngọc cáo trạng.

Thu Ngâm lẳng lặng nhìn, phía trên đám mây, Nam Hận Ngọc ngồi thẳng trời sương, không quản trần thế, nhưng mỗi một động tác đều là dáng vẻ mà Thu Ngâm yêu.

Nàng chợt thấy vui trong lòng, xích lại bên tai Lục Uyển Tư, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, cười nói: "Vì cái gì ư? Là vì ta cũng thích sư tôn, sư muội à."

Lục Uyển Tư bỗng nhiên mở to hai mắt, khiếp sợ không nói nên lời, không rõ vì sao nàng cho rằng Nhị sư tỷ luôn có hảo cảm với nàng, thế nào lại đột nhiên thích sư tôn, thành tình địch của nàng.

Mà người khoan thai tới chậm chỉ thấy được hồi kết, Nam Hận Ngọc. Mặt không đổi sắc, nhìn xem đệ tử áp chế một đệ tử khác, cũng không có cảm tưởng gì, chỉ là ở khoảnh khắc Thu Ngâm xích lại gần Lục Uyển Tư, Kiếm tiên quanh năm mắt không gợn sóng, lại nổi lên một tia gợn sóng mờ mịt.

Thu Ngâm khiêu khích xong, tâm tình đều tốt, nàng buông ràng buộc ra, tùy ý để bọn Trần Văn Xương đỡ Lục Uyển Tư xuống dưới, không thèm để ý mấy vị đang trợn mắt trong đó cùng cái nhìn của người khác, tiêu sái xuống đài.

Một số người bảo vệ Lục Uyển Tư nhất đã ra mặt, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn từ sự liều lĩnh của Thu Ngâm. Lữ Tịnh Liễu vỗ tay vang dội, đám người mới lấy lại tinh thần, vỗ tay theo.

Tu sĩ có điểm này, cuối cùng vẫn là tôn trọng kẻ mạnh, dù là thích Tiểu sư muội đi nữa, hay là mâu thuẫn với Nhị sư tỷ đến đâu, khi thực lực nghiền ép trước mặt, cũng chỉ có thể cùng tâm tình phức tạp mà dùng sức vỗ tay.

Lữ Tịnh Liễu thấy Thu Ngâm trở về, tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay với mấy bữa trước không quá giống nhau nha."

Thu Ngâm trêu ghẹo: "Hôm nay đẹp hơn mấy bữa trước sao? Không nên mê luyến ta nha."

"Vẫn tự luyến như thế, đúng là ngươi." Lữ Tịnh Liễu im lặng, bên trong nhẹ nhàng thở ra, còn có thể tiện miệng nói giỡn hẳn là không có vấn đề gì, thế là nàng buông xuống gánh nặng, hỏi bát quái: "Bởi vì người trong lòng của ngươi đi"

"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, chỉ cần đừng nói ta thích Lục Uyển Tư."

Những người khác nói chúc mừng, Nghiêm Lương Tài chen giữa đám người, tiến đến bên người Thu Ngâm, tựa như thân thiết bắt lấy tay Thu Ngâm lắc mạnh, nịnh nọt nói: "Chúc mừng Nhị sư tỷ, đã sớm thấy Nhị sư tỷ đẹp như Tiên nữ, khí vũ bất phàm, xem như cho chúng ta mở mang tầm mắt, thực xứng với danh hiệu."

Nghiêm Lương Tài gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đối với Lục Uyển tư là tiểu bạch kiểm câu dẫn, đối với Thu Ngâm là kẻ yếu quy thuận kẻ mạnh, là "kê thuốc phù hợp". Đáng tiếc, Thu Ngâm rất cảnh giác cây cỏ đầu tường này, qua loa: "Cảm ơn ngươi, Nghiêm Lương Nhân."

Nghiêm Lương Tài: "... Nhị sư tỷ, ta tên Nghiêm Lương Tài, không phải Nghiêm Lương Nhân."

"Cái này không quan trọng, bỏ đi."

Hiện tại, vị trí người đứng đầu đang khóa chặt ở Thu Ngâm và Thường Hải, hạng Ba khóa chặt ở Phùng Tử Mại và Lục Uyển Tư, hai trận cuối cùng ngày mai sẽ tiến hành, quyết định xem những ai sẽ là ba tài năng của thế hệ mới được tiến vào Kiếm Các.

Thi đấu hôm nay kết thúc, đám người giải tán, Lục Uyển Tư còn chưa hồi phục sau cú sốc, được bọn Trần Văn Xương chuyện bé xé ra to đưa đi Diệu Xuân Phong trước, đến Diệu Xuân Phong mới nhớ ra là muốn tố khổ với Nam Hận Ngọc.

Những Tiên nhân khác phải đi trước, có người chỉ là một tia thần thức chiếu xuống, còn Nam Hận Ngọc thì thật sự đến đây.

Thu Ngâm không quan tâm đến việc bình thường các đệ tử có được lên đài mây hay không, ngự kiếm ngược dòng người bay lên, tự giác đỡ lấy Nam Hận Ngọc: "Ngài không nghỉ ngơi mà tới đây làm gì, không hồi hộp chút nào."

Nam Hận Ngọc: "Ngày mai không tới."

"..." Thu Ngâm nghẹn một cái, có chút mất mát, nhưng lo lắng cho thân thể của Nam Hận Ngọc, không có sơ hở, gật đầu: "Tốt."

Nam Hận Ngọc tựa hồ cười một chút, Thu Ngâm không thấy rõ, sư tôn của nàng nói: "Không hỏi ta vì sao à?"

Sư tôn giống như có tâm trạng không tệ, Thu Ngâm tâm trạng cũng tốt theo, thuận hỏi: "Vì sao?"

"Lúc ngươi Trúc Cơ, hướng ta đòi phần thưởng, ta từ trong Kiếm Các lấy ra một thanh kiếm đặc biệt nhất cho ngươi". Nam Hận Ngọc hơi ngừng lại, bây giờ ngươi đã Kim Đan, lại được vị trí người đứng đầu, vi sư thật không biết nên tặng gì cho tốt. Vì không để ngươi hụt hẫng, ta phải suy nghĩ thật kỹ."

Ai cũng đều nói Bích Hoa tiên tử không hỏi đến tình cảm, mặc dù Thu ngâm biết sư tôn cũng không phải là như thế, nhưng cũng chưa từng nghe qua Nam Hận Ngọc thẳng thắn biểu đạt như thế này.

Nếu nói rằng hận ý và sảng khoái đến từ cốt truyện giống như một cú nổ mạnh mẽ làm sôi lên mặt nước sâu, dữ dội nhưng đến nhanh đi cũng nhanh, thì những gợn sóng do Nam Hận Ngọc khuấy động tâm tư nàng lại giống như một bàn tay thò vào mặt nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng khuấy động, gợn sóng liền lan ra, đến nỗi gợn sóng có thể truyền tới đáy hồ.

Thu Ngâm nhất thời không biết trả lời thế nào, nàng cố gắng đè mong chờ xuống: "Không cần phiền phức như vậy, con nói luôn cho, hiện tại việc con muốn sư tôn làm là nghỉ ngơi thật tốt, đừng để con lo lắng, đối với con đó là phần thưởng tốt nhất."

Nam Hận Ngọc khẽ vuốt ve tay Thu Ngâm đang dìu nàng, không nói gì.

Nam Hận Ngọc và Thu Ngâm đều là người có thể ở một mình, Nam Hận Ngọc có thể một mình ở nơi cô độc chỉ có tuyết rơi để độc vấn Thiên cảnh trăm năm, Thu Ngâm có thể ở trong đám người ồn ào náo động vẫn thanh tỉnh dò xét. Nhưng Thu Ngâm ở điện Huyền Nguyệt một thời gian, hai người có một loại ăn ý không thành lời.

Ví dụ như, sau khi Thu Ngâm chiếu cố tốt cho Nam Hận Ngọc uống thuốc, nàng vừa muốn rời đi, Nam Hận Ngọc kêu nàng một tiếng, Thu Ngâm liền rõ ràng ý của nàng, giải thích nói: "Đêm nay có hẹn A Khê đi Châu Thanh Phong hái minh lam đàm, cô bé mong chờ thật lâu rồi, ngài có việc gì thì phi thư cho con."

(Minh lam đàm: loài hoa sáng như đèn, có ánh sáng màu lam.)

Vì vậy Nam Hận Ngọc tiếp tục đọc sách, từ đầu đến cuối không nhìn qua Thu ngâm, giống như chưa từng gọi nàng.

Thu Ngâm tập mãi thành thói quen, không quên dặn dò: "Đọc sách một lát thôi là được, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Nam Hận Ngọc thờ ơ "Ừ" một tiếng.

Thu Ngâm rời khỏi điện Huyền Nguyệt, khép khép ngoại bào, tuyết vẫn lớn như buổi sáng. Nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy nhỏ, là Nghiêm Lương Tài mượn lúc nắm tay đút cho nàng tờ giấy.

Trên đó viết: "Gặp ở phía nam sườn núi của Châu Thanh Phong, có đường thông ra ngoại môn."





==========================

===============

*Thiên ngoại thiên: là một vùng không gian được hình thành từ các vụ nổ tinh cầu ở ngoài Tam giới và được bao quanh bởi hỗn độn loạn lưu. Có nhiều vùng thiên ngoại thiên khác nhau


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top