Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Bí cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong Kỵ là thủ hạ của Bách Lý Nhĩ, có cả trăm người, hai phần ba Trúc Cơ đỉnh phong trở lên đều canh giữ ở cửa Hoàng Sa, xếp thành một hàng, kiểm tra từng tu sĩ đi ngang qua, nhất là nữ tu sĩ. Vì để mau chóng tìm ra mẫu đơn đã quậy phá ở Thính Phong Lâu, thái độ không hề khách khí, gây ra chút bất mãn cho các tông môn.

Nhưng Thính Phong Đạo vốn là chợ đen, thứ không đáng tiền nhất chính là đạo đức, đại diện cho bạo lực chính là Phong Kỵ, càng không coi ai ra gì, đem tất cả mọi người ra tra xét tới cùng, đáng tiếc qua nửa ngày, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

"Sẽ không có chuyện không phải tu sĩ đi Hoàng Sa bí cảnh đi"

"Nữ nhân Thái Thanh Tông kia có lỡ miệng nói, là sư tỷ của nàng."

"Đoán chừng chắc là kẻ nghèo khó không được xem trọng trong tông, đến Thính Phong Lâu để 'nhặt bảo vật', ngay từ đầu mục đích đã là kiếm Hàm Xuyên đi, nhưng Thái Thanh Tông không phải có Rừng Kiếm sao?"

"Kiếm Các mới là nơi có kiếm tốt nhất, kiếm trong Rừng Kiếm rất không đồng đều, làm sao có thể so sánh với kiếm của chưởng môn Huyền Linh Tông? Nàng ta coi như bảo bối mà thờ phụng cũng không sai biệt lắm."

Mà cái người bọn họ đang truy bắt, đang sử dụng bảo bối ấy để đào đất.

Thu Ngâm dùng kiếm Hàn Xuyên vừa đào vừa nói: "Không thể trực tiếp phá nổ để mở được sao?"

"Cát ở Thính Phong Đạo đều là do Hoàng Sa Bí Cảnh trước đây thổi tới, rất mịn và lỏng lẻo, nếu phá nổ trực tiếp thì dễ sập." Liên Y giải thích: "Sắp xong rồi, con đường hẹp này thông suốt, đường phía sau sẽ thông."

Như Liên Y đã nói, những khối đất kết lại được đào đi, một con đường nhỏ bằng cát kéo dài ra xa, độ rộng chỉ đủ cho hai người đi qua, không thấy điểm kết thúc, có chút đáng sợ. Thu Ngâm nhìn lên, họ đang ở dưới lòng đất tìm thấy một con đường bí mật, quả thật rất dễ sập.

Hoàng Sa bí cảnh sẽ mở cửa sớm, để tăng tốc độ, họ phải nhanh chóng đến nơi trước khi cửa vào bí cảnh đóng lại. Thế là mấy người quyết định ngự kiếm toàn lực mà đi.

Nhưng Nghiêm Lương Tài lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn có chút quẫn bách: "Nhị sư tỷ, có chuyện này, có thể cho ta mượn một thanh kiếm được không?"

"Trên đường không thấy ngươi ngự kiếm, ta còn tưởng ngươi đang luyện chân đó". Thu Ngâm nói: "Không vào Rừng Kiếm tìm Kiếm sao?"

Nghiêm Lương Tài khó xử, gãi gãi đầu: "Được rồi, là do kiếm chướng mắt ta, mà cũng không có thanh kiếm nào vừa ý, nên ta tùy tiện lấy một thanh kiếm để dùng gấp. Lúc đang cùng chưởng quỹ tranh cãi tiền rượu, không phải đúng lúc gặp được Nhị sư tỷ sao, ta vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình, nên đánh rơi ở Thính Phong Lâu rồi.".

"Có thật không?". Thu Ngâm thuận miệng hỏi một chút, Nghiêm Lương Tài thấp thỏm, cho rằng Thu Ngâm không tin, kết quả là Thu Ngâm lưu loát cầm kiếm Hàm Xuyên ném tới.

Nghiêm Lương Tài vội vàng tiếp lấy: "Cảm tạ Nhị sư tỷ, ôi ôi, ta chính là chó của ngài."

Thu Ngâm: "Cũng không cần."

Nhưng ngược lại là người im lặng không lên tiếng đang ở sau lưng Thu Ngâm, Nam Hận Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, Nghiêm Lương Tài toàn thân rùng mình, che miệng ra hiệu, nhanh chóng cút đi.

Ngự kiếm xé gió không ngừng trong đường hầm, thậm chí bọn họ có thể nghe được tiếng gió lay động cỏ cây ở mặt đất phía trên đỉnh đầu.

Rốt cuộc đến cuối đường là một mặt phiến đá dựng thành vách tường, phủ đầy bụi đất, sớm không nhìn ra bộ dáng ban đầu. Thu Ngâm thổi nhẹ, gió mang theo linh lực rửa sạch phiến đá, toàn bộ bề mặt lộ ra từng vòng từng vòng phù văn (ký tự phù chú) kỳ quái được điêu khắc.

Thu Ngâm: "Tiếp theo làm thế nào?"

Liên Y có chút xoắn xuýt: "Các ngươi, có thể quay người đi không"

Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, đồng ý, cùng nhau quay lưng lại.

Liên Y thấy bọn họ thực sự không có nhìn lén, tới gần phiến đá, nhẹ nhàng mở đầu ngón tay ra, nàng hít nhẹ một hơi, tích rơi một giọt máu, máu thuận theo đường chạm khắc lồi lõm của phù văn chảy khắp mặt tường, chấn động phát ra ầm ầm, bốn vách tường của đường hầm rơi xuống cát đá, rung theo chấn động.

Thu Ngâm lập tức di chuyển người qua, bảo hộ ở trước Nam Hận Ngọc. Nam Hận Ngọc liếc nhìn nàng.

Nghiêm Lương Tài chuyện bé xé ra to: "Có địch tập kích!".

"Mở rồi." Liên Y nói.

Bọn họ quay người lại, phiến đá lùi ra một nửa, phía sau đường hầm không phải là đất, mà là một bầu trời bị che phủ bởi cát vàng (Hoàng Sa), còn có thể thấy những con kền kền vươn cánh bay qua.

Liên Y đặt tay lên bức tường đá, im lặng nhìn họ, nàng đã đưa ra thiện chí, giờ đến lượt họ thực hiện lời hứa.

Nghiêm Lương Tài "Oa" lên một tiếng thật lớn, nhưng Thu Ngâm lại rất điềm tĩnh: "Nghiêm Lương Tài, lấy đồ ra."

"À?" Sau đó hắn mới nhận ra Nhị sư tỷ đang nói đến Bất Kiến Tiên, liền ném viên ngọc cầu đen ra. Thu Ngâm bắt lấy, trưng cho Liên Y xem: "Bất Kiến Tiên, A Liên cô nương hiểu Thính Phong Đạo, hẳn là nhận ra, lại đây lấy đi."

Liên Y dĩ nhiên đã nghe nói về "Bất Kiến Tiên", nhưng có chút nghi ngờ: "Các ngươi có thể có Bất Kiến Tiên, vậy mà vẫn bị Thính Phong Lâu truy đuổi?"

"Ngươi biết cửa vào Hoàng Sa Bí Cảnh, không phải cũng là một trong những người chạy trốn sao?" Thu Ngâm hỏi lại: "Hơn nữa, ta rất tò mò, biết cửa vào bí cảnh, nhưng vẫn cần người dẫn vào, sao vậy? Hoàng Sa Bí Cảnh có viết rõ 'Ngươi và chó không được vào' sao?"

Sắc mặt Liên Y nhất thời trở nên phức tạp, cắn môi không nói lời nào.

Thu Ngâm mang theo nụ cười: "Dù sao ngươi cũng biết cách mở cửa vào Hoàng Sa Bí Cảnh, lại đây lấy Bất Kiến Tiên, lúc nào cũng có thể vào. Nhưng nếu ngươi đứng ở ngay cửa, ta tới đưa Bất Kiến Tiên cho ngươi, ai biết được rằng ngay giây sau ngươi sẽ ôm viên cầu đen này nhảy vào bí cảnh, rồi cánh cửa liền bị đóng lại."

Liên Y không phục: "Chưa nói đến thật hay giả, nếu ta đi qua rồi các ngươi không đưa cho ta thì sao?"

"Có lý, vì vậy rủi ro của chúng ta là như nhau." Thu Ngâm lập tức xoay chuyển lời nói: "Nhưng năng lực thì khác nhau, nếu ta muốn xông vào bọn thủ vệ Phong Kỵ, ta thật sự có tự tin sẽ tìm được đường sống sót, còn A Liên ngươi không biết có thể sống được bao nhiêu chiêu dưới kiếm Phong Kỵ đây."

Liên Y do dự, Thu Ngâm lười biếng nói: "Nếu nói về lý ngươi không phục, vậy nói về mặt đạo đức đi — ngươi chấp nhận rủi ro để có được Bất Kiến Tiên, nhưng ta sẽ không chấp nhận rủi ro ngươi quay lưng bỏ chạy."

"Đây tính là đạo đức gì chứ?"

Thu Ngâm: " 'Thất đức' đức ".

"..." Ngoài Thu Ngâm ra, người ở nơi này đều rơi vào trầm mặc, không tìm ra lời phản bác.

Cuối cùng, Liên Y nhượng bộ, từng bước từng bước đi đến trước mặt Thu Ngâm. Thu Ngâm đưa Bất Kiến Tiên đến trong tay nàng, viên ngọc hóa thành sương mù tản ra, hòa vào cơ thể Liên Y. Nàng gãi gãi tay, do dự: "Không có cảm giác gì cả."

"Đây không phải là thần khí vượt cảnh, dùng xong có thiên lôi rồi còn thả hoa chúc mừng." Thu Ngâm nắm tay Nam Hận Ngọc: "Đi thôi."

Liên Y đi trước Nghiêm Lương Tài, hai người theo sau.

Nam Hận Ngọc từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, nàng mới giống như người đã có "Bất Kiến Tiên", để tùy ý Thu Ngâm nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía trước, như lúc trước ở trước phủ phò mã, Thu Ngâm nắm khăn không yên lòng, đến bên nắm tay nàng, cùng nhau bước qua cửa Hỷ.

"Góc nhìn này không giống mặt đất, giống như đang ở trên một đống đất, nhảy thẳng xuống ..."

Chưa kịp để Thu Ngâm nói hết, tiếng gió "Ù —" tràn vào đường hầm, ngay lập tức che lấp âm thanh của Thu Ngâm, cát vàng từ trên trời rơi xuống, tràn vào con đường hẹp, cuốn theo họ vào cơn bão cát mù mịt.

"Thu Ngâm!"

Thu Ngâm đứng ở vị trí phía trước, trực tiếp bị gió kéo xuống miệng hầm, gió thổi tung mái tóc đen đánh vào mặt nàng, nàng không thể mở mắt, chỉ theo phản xạ giơ tay ra, liền bị một bàn tay nắm chặt, nhiệt độ lạnh hơn nhiều so với nàng.

Là sư tôn. Sự bất an trong khoảnh khắc rơi xuống đã được xoa dịu.

Sư tôn muốn kéo nàng lên, nhưng lại bị cuốn vào bí cảnh cùng với nàng.

Lối vào khác của bí cảnh trong đường hầm là dẫn đến bầu trời của Hoàng Sa Bí Cảnh, các nàng vừa mới vào, liền bắt đầu rơi xuống.

Cát cuộn thành bão táp, giữa trời đất nổi lên vòng xoáy, thời điểm các nàng đến không phải thời điểm tốt, ngay đúng lúc Hoàng Sa Bí Cảnh xảy ra bão cát, sức gió mạnh đến mức như thể có thể thổi Thu Ngâm bay xa ngàn dặm, nhưng vẫn không thể thổi tan được Nam Hận Ngọc đang siết chặt nàng.

Không thể tiếp tục thế này. Thu Ngâm khó khăn mở mắt, từ giữa những sợi tóc đen và cát đá bay loạn, nàng nhận thấy bão chỉ dữ dội trên không trung, còn mặt đất cách đó vài mét thì lại không bị ảnh hưởng.

Vì vậy, Thu Ngâm dùng sức kéo Nam Hận Ngọc vào lòng, trên không trung xoay người lại hướng về mặt đất, lưng dựa vào cơn lốc tàn bạo, cố gắng dùng linh lực để hạ xuống.

Nam Hận Ngọc cũng nhận ra, đưa tay đỡ sau đầu Thu Ngâm, linh lực của Nguyên Anh chặn gió đang đánh vào lưng Thu Ngâm, mang theo nàng hạ xuống vững vàng.

"Khụ khụ." Thu Ngâm bị gió thổi cho hoa mắt chóng mặt, chân không đứng vững, suýt nữa quỳ xuống, Nam Hận Ngọc kịp thời ôm chặt nàng, hỏi: "Thế nào?"

"Khụ, không sao." Thu Ngâm nhổ ra cát vô tình bay vào miệng, dựa vào Nam Hận Ngọc để lấy lại sức, Nam Hận Ngọc chỉnh lại tóc nàng, gài lại sau tai.

Tóc rối rắm có thể tính là cho nàng một cơ hội để thở, nàng thở ra một hơi thật lớn, nhưng lại suýt nữa bị cát từ bí cảnh tràn vào miệng: "Phù, phù phù, cứu mạng, đây là chỗ quái quỷ gì vậy."

Nam Hận Ngọc đỡ Thu Ngâm, bất lực nói: "Ít nói đi, sẽ đỡ hơn."

"Đỡ hơn, có lẽ vậy." Thu Ngâm một tay che miệng để tránh cát, phục hồi lại một chút, tức giận nói: "Sư tôn, mặc kệ chuyện của kiếm Bi Phong là như thế nào, bây giờ con lại có một mục tiêu mới."

Nam Hận Ngọc biết nàng không có lời hữu ích, vẫn hỏi theo: "Mục tiêu gì?"

"Đẩy lùi cát, trồng lại rừng, con nhất định phải trồng đầy cây lớn trên mảnh đất khốn nạn này!" Thu Ngâm đá một đống cát lên, như tuyên chiến nói: "Chờ đó cho ta."

Để tránh Thu Ngâm tự chuốc lấy khổ, Nam Hận Ngọc kéo nàng ra xa, Thu Ngâm nhìn tứ phía: "A Liên và Nghiêm Lương Tài đâu?"

"Có lẽ bị gió thổi tách ra rồi."

Có lẽ do thực lực Nguyên Anh không tầm thường, gió lớn thế này mà không chỉ mạng che mặt tua rua, thậm chí cả mũ rộng vành cũng không bị rơi. Nam Hận Ngọc đưa tay định tháo xuống, đội lên đầu Thu Ngâm, nhưng Thu Ngâm giữ tay nàng lại: "Con da dày thịt béo, còn sợ cái này à, ngài cứ đội đi."

Nam Hận Ngọc nhớ đến hình ảnh Thu Ngâm bạch bào và "da dày thịt béo" mà những kẻ say xỉn khắp tửu lâu đều nhìn thấy, cũng không đồng ý, Thu Ngâm đành phải nói: "Nếu ngài lại tái phát ho khan, chẳng phải con đi nấu thuốc sao, hay là ngài hoài niệm con đút cho ngài uống?"

Vì vậy, Nam Hận Ngọc im lặng buông tay. Vững tâm sư tôn rồi, Thu Ngâm quan sát xung quanh, biển cát mênh mông khiến nàng vô tình nhớ đến cảnh vật đơn điệu trên đỉnh Huyền Nguyệt Phong, cũng là một cảnh chết chóc không thay đổi suốt ngàn năm.

Nam Hận Ngọc hỏi: "Có muốn đi tìm hai người họ không?"

"Không cần." Thu Ngâm quyết đoán: "Vốn chỉ là cùng đường đi đến đây thôi. Hai kẻ đó, nhìn có vẻ đơn giản nhưng trong lòng mỗi người lại có mục đích riêng, đi tìm bọn họ, nói không chừng người ta còn chê chúng ta phiền phức nữa."

Chuyến đi này là vì đệ tử và kiếm Bi Phong, những người khác vốn không nằm trong phạm vi cần cân nhắc. Nam Hận Ngọc gật đầu: "Trước tiên đi về phía Nam, Hoàng Sa không chỉ có cát vàng, đây chỉ là vùng ngoài."

"Được. Sư tôn, ngài mang theo kiếm Bất Trần không?" Thu Ngâm hỏi: "Chúng ta ngự kiếm đi."

Nam Hận Ngọc lắc đầu. Thu Ngâm rút kiếm: "Vậy không sao, Bi Phong chắc có thể chở hai người, con kéo người lên... Sao?"

Nói đến tiên nhân ngự kiếm, có hai loại: một là ngự kiếm của người khác, hai là ngự kiếm của chính mình.

Ngự kiếm của người khác là chỉ những kiếm khác ngoài kiếm bản mệnh, bản chất là linh lực điều khiển vật thể, đổi lại là điều khiển những vậy khác cũng giống vậy, nếu kiếm có thêm thuộc tính nào đó sẽ có một chút hỗ trợ.

Mà phần lớn là ngự kiếm của chính mình, tức là kiếm bản mệnh. Kiếm tu và Kiếm linh thần hồn gắn bó với nhau, kiếm bản mệnh chính là một phần của tu sĩ, ngự kiếm cũng giống như tự mình di chuyển trong gió, điều khiển bản thân dĩ nhiên sẽ dễ hơn điều khiển vật của người khác.

Đó cũng là lý do tại sao Kiếm tu có thể có nhiều kiếm, nhưng trong một khoảng thời gian, thường thì trong suốt cuộc đời, chỉ có một thanh kiếm bản mệnh.

Kiếm Bi Phong lại khác, là kiếm chết, tuy là "kiếm bản mệnh" của Thu Ngâm trên danh nghĩa, nhưng kiếm chết không thể tiếp nhận linh hồn sống, vì vậy Thu Ngâm ngự kiếm trước giờ vẫn là "ngự kiếm của người khác," may mắn là nàng không phụ danh hiệu "kỳ tài ngút trời", ngự mảnh sắt vụn này cũng không khác gì ngự kiếm bản mệnh.

Nhưng bây giờ khi nàng truyền linh lực vào, kiếm Bi Phong lại không nhúc nhích, Thu Ngâm không thể tin được, liền lắc lắc kiếm: "Đại ca, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, một chút nữa là về đến nhà rồi!"

Kiếm Bi Phong không phải là hờ hững lạnh lẽo, mà làm như thể nàng không tồn tại.

"Sư tôn, thất lễ." Thu Ngâm lật tay một cái, mũ rộng vành cũng bay lên theo, gió nhẹ nhàng thổi tóc của Nam Hận Ngọc, nàng lại vững vàng khống chế nó hạ xuống đầu Nam Hận Ngọc: "Năng lực khống chế vật của con không có vấn đề."

Thu Ngâm liền trừng mắt nhìn kiếm Bi Phong: "Vậy thì chính vấn đề nằm của ngươi. Không phải, chỉ là một thanh kiếm, sao ngày nào cũng có vấn đề, trước đây là xác chết vẫn có thể chở cô nãi nãi ta bay, giờ thì ngươi chết hẳn rồi, đã chôn sâu vào luân hồi phải không?"

"Không thể ngự kiếm, chính là cho thấy căn nguyên nằm ở Hoàng Sa."

Nam Hận Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trời, gió cát dần tan, để lộ bầu trời, nhưng không trong xanh, vẫn bị che phủ bởi lớp ố vàng, nàng thu hồi ánh mắt, nói: "Ngự kiếm cũng không an toàn, Hoàng Sa có thể xảy ra bão cát do linh khí bạo động bất cứ lúc nào, đi bộ sẽ an toàn hơn, đi thôi."

Cây cỏ kỳ quái còn lại một ít, miễn cưỡng có thể gom làm kiếm, nhưng sư tôn đã nói vậy, Thu Ngâm đành thu kiếm lại: "Được."

Hai người đi bộ trên sa mạc, con đường như dài ra, so với tiên nhân thì thời gian trôi nhanh, như thể phàm nhân đoản mệnh thì muốn đường dài thêm chút.

Trong hoang mạc mênh mông để lại hai dấu chân dài, nhanh chóng lại bị gió cát chôn vùi, đi ra rất xa mới thấy ngoài màu vàng cát là những màu sắc khác, là những bông hoa đỏ rực rỡ chui lên từ mặt đất, rất hợp mắt Thu Ngâm, nàng hỏi: "Sư tôn, có mệt không?"

Không phải nàng có mệt hay không, mà là đệ tử xui xẻo đã đi chán. Thế là Nam Hận Ngọc dừng lại: "Nghỉ một lát đi."

"Được." Thu Ngâm vui vẻ chạy xa, ngồi chồm hổm xuống, lại gần những bông hoa đỏ để quan sát, hương hoa nồng nàn như một vũ nữ nhiệt tình, câu dẫn nàng tiến tới, nàng đưa tay định hái một đóa, nhưng bị Nam Hận Ngọc giữ lại: "Sư tôn? Sao vậy?"

"Loại hoa này gọi là 'Mỹ Nhân Y', dưới cánh hoa toàn là gai nhọn, chạm vào rất dễ bị thương." Nam Hận Ngọc dừng lại: "Trong sách ghi chép về Hoàng Sa có ghi lại, ta đã dặn dò ngươi, trước khi đến phải đọc hết."

"......Hình như là có chuyện này." Thu Ngâm từ trong xó xỉnh lôi ra đoạn ký ức này, nuốt một ngụm nước bọt: "Con nhớ ra rồi."

"Có thật không." Nam Hận Ngọc nhẹ nhàng hỏi: "Ở trang thứ mấy?"

Thu Ngâm cố gắng giữ bình tĩnh: "Đã quên rồi, con chỉ mới đọc qua một lần, làm sao có thể nhớ trang thứ mấy."

"Trang đầu tiên." Nam Hận Ngọc nhẹ giọng.

"......" Cuộc đối thoại này có phải hơi quen thuộc không?

Thu Ngâm cam chịu: "Được rồi, ngài biết đấy, không ai hoàn hảo, trời cho con vẻ bề ngoài xinh đẹp, cho con thiên phú mà người khác ngưỡng mộ, thì cũng định sẽ lấy đi một số thứ, điều này thật công bằng. Vậy có thể nào, thứ bị lấy đi chính là năng lực nhận biết chữ nghĩa của con."

"Nói theo cách khác" Thu Ngâm mở to mắt: "Là con thực sự không thể coi nổi."

Nam Hận Ngọc thở dài, nghĩ bản thân là sư tôn, thu nhận Thu Ngâm làm đồ đệ, chỉ sợ cái thành công nhất chính là bắt nàng thuộc lòng ngàn chữ huấn và Thanh Tâm Kinh.

Quả thật như Thu Ngâm nói, mỗi người một khác, đọc sách là thú vui duy nhất của nàng trên đỉnh Huyền Nguyệt Phong, nhưng đối với Thu Ngâm, nàng ấy thà chạy nhảy cùng mèo chim khắp núi, chỉ mong có sự tự do.

Nhưng với tư cách là sư trưởng của Thu Ngâm, có vài điều vẫn cần nói, Nam Hận Ngọc: "Ta không yêu cầu ngươi đọc sách, vẫn có những bậc tiền bối không biết nhiều chữ vẫn trèo lên bắc, Hóa Thần như thường. Mỗi người đều có sở trường và sở đoản, ngươi có thể đổ tại trời, nhưng kết quả vẫn do ngươi chịu, vì vậy thay vì quy cho trời, chi bằng quy cho mình. Ít nhất khi số phận bất công, không oán không hận, ngươi chí ít sẽ không bị lạc lối."

Nếu người khác nói câu này, Thu Ngâm sẽ lập tức chế nhạo "đứng nói chuyện mà không thấy đau eo", nhưng khi Nam Hận Ngọc nói ra, Thu Ngâm lại tự nhiên hiểu ý nàng, cười một cách vô tư: "Yên tâm đi sư tôn, trời không thể cho con đồ ăn như thì là hoặc tỏi băm, không đủ xào mâm đồ ăn, nhưng cũng là do người khác dọn lên bàn, con nhất định sẽ tự ăn phần của mình, còn nếu làm phiền đến con, cũng không trách con lật bàn đâu, phải không?"

Quả thật là tâm lý thoải mái. Nụ cười của Nam Hận Ngọc ẩn dưới vành nón, nhưng trước sự càn rỡ của đệ tử, nàng lại khôi phục dáng vẻ trang nghiêm của một sư tôn, ra lệnh: " Đều là 'Chính Tiên Bước Thần' Kim Đan khách rồi, vẫn không quản được cái miệng, sau này không được ăn những thứ linh tinh."

Thu Ngâm nghe như sét đánh giữa trời quang, kêu rên: "Thế như là con đói! Đến lúc bụng kêu còn sớm hơn gà gáy buổi sáng, nếu người không nghỉ ngơi tốt thì đừng có trách con."

"Cũng đúng." Nam Hận Ngọc dừng lại, Thu Ngâm tưởng rằng có hy vọng, nhưng sư tôn lại nói: "Hồi tông ta sẽ bảo Diệu Xuân Phong gửi một rương Tích Cốc đan (thuốc bổ được tinh luyện lâu) đến, nghe Bách Mậu tiên Nhân nói còn có hai loại, một loại làm từ sương sớm, một loại làm từ đất tiên."

Thu Ngâm: "?"

Đó chẳng phải là uống nước ăn đất sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top