Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Cạm bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả thành phố hoang tàn tổng cộng chỉ có những người này, liên tiếp hai trận Thiên lôi tàn nhẫn, đồ ngốc cũng nhìn ra, hơi động não một tí liền biết là ai đã vượt cảnh lúc lâm nguy, Liên Y như gặp được cứu tinh, hô to: "A Thu, ta ở đây!"

Thu Ngâm vừa vượt một cái tiểu cảnh giới. Nghiêm Lương Tài bóp cổ Liên Y, dẫn người nhảy xuống tháp chuông, kiếm phong ngay lập tức đến phía sau hắn, giọng nữ gần kề sau lưng, trầm ấm có chút khàn khàn: "Đến rồi."

Nghiêm Lương Tài nhanh nhẹn tránh né, suýt bị cái đuôi lông trên cổ Thu Ngâm quất vào mặt.

Thu Ngâm thở dài tiếc nuối.

Mặc dù Thu Ngâm đã vượt cấp đến Kim Đan Trung kỳ, tu vi vẫn bị Nghiêm Lương Tài áp chế, nhưng có lẽ vì bị ném xuống phía Nam thành phố để nuôi báo nên cơn giận vẫn chưa tiêu tan, Thu Ngâm không màng đến tu vi, lao thẳng lên, mũi kiếm Bi Phong mang theo ánh đỏ hung ác.

Nghiêm Lương Tài không muốn dây dưa, muốn tốc chiến tốc thắng, không ngờ Thu Ngâm như muốn liều chết đánh một trận, lại né sang một bên, ném Bi Phong về phía sau.

Nam Hận Ngọc một tay tiếp nhận Bi Phong, trở tay đánh xuống kiếm chiêu, chém đứt tay Nghiêm Lương Tài đang siết chặt Liên Y, máu phun tung tóe, Liên Y bỗng nhiên rơi xuống nhắm chặt mắt lại, được Thu Ngâm một tay đón lấy.

Thu Ngâm chỉ là một phép che mắt, người thực sự tấn công là Nam Hận Ngọc.

Nam Hận Ngọc và Thu Ngâm đối diện nhìn nhau. Bách Lý Nhĩ quỷ kế đa đoan, Thu Ngâm muốn hỗ trợ nhưng Nam Hận Ngọc gật đầu ra hiệu không cho nàng tham gia. Thu Ngâm hơi nhíu mày, nhưng vẫn tuân theo lệnh sư tôn, ôm Liên Y quay lại tháp chuông, không rời mắt khỏi hai Nguyên Anh đang giằng co dưới tháp.

Thu Ngâm lo lắng quá mức, cho dù Bách Lý Nhĩ có chứa toàn bộ Thính Phong Đạo trong đầu, Kiếm tiên vẫn là Kiếm tiên, vững vàng áp chế Nghiêm Lương Tài, làm cho hắn tan hết bí bảo.

Nhưng mà, Nguyên Anh đấu pháp thật sự làm rung chuyển núi rừng, Thu Ngâm cố gắng bám lấy cột, để không bị ngã xuống, nhìn Nghiêm Lương Tài lần lượt lấy ra những vật kỳ lạ, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nàng không khỏi cảm thán, may mà đây là thành phố trống rỗng, không có chủ nợ, nếu không nàng phải đền cho chủ nhà bao nhiêu linh thạch, có khi bán mình cũng không đủ trả.

Thành chủ lưu lại huyết mạch làm chủ nợ là Liên Y, vẫn chưa biết tâm tư của ân nhân cứu mạng, nàng vẫn không quên ý định ban đầu, giơ tay hỏi lần thứ ba: "Thần kiếm ở đâu?"

Nhưng kỳ lạ thay, vẫn không có câu trả lời.

Cuối cùng, Nghiêm Lương Tài bị Nam Hận Ngọc khống chế, chống tay quỳ gối trên đất, hắn ngẩng đầu nhìn Thu Ngâm, người đang đứng trên cao, khí thế rất uy nhưng y phục không chỉnh tề nên có phần tức cười, ánh mắt của một Nguyên Anh mạnh mẽ khiến người ta bất an, nhưng Thu Ngâm thấy chỉ nhướng mày: "Nhìn gì vậy, tiểu Lương, có phải đã yêu vẻ đẹp của cô nãi nãi ngươi rồi không?"

Nam Hận Ngọc chống đỡ mũi kiếm ở yết hầu của hắn, Nghiêm Lương Tài biết Thu Ngâm là cáo mượn oai hùm, hắn lại cười cười: "Ta quả nhiên vẫn là thích Nhị sư tỷ hơn, ngươi lợi hại hơn Lục Uyển Tư cùng nữ nhi của Liên gia, càng thêm chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, rất có phong phạm Tà ma ngoại đạo, khụ khụ."

Máu không ngừng chảy ra, sát ý kiếm khí tiến vào toàn thân, Nghiêm Lương Tài cắn răng, khó khăn nói: "A Ngọc cô nương tức giận, ha ha ha, đâm trúng chỗ đau của ngươi sao?"

"Rất hiếu thảo, sắp chết đến nơi còn quan tâm ta". Thu Ngâm lười biếng dựa vào cạnh tháp: "Ta có sư tôn, có phu nhân, tu luyện ổn định, tình cảm hạnh phúc, sống còn lâu hơn ngươi, yên tâm lên đường đi tiểu Lương."

'"Liên cô nương, có hỏi được gì chưa?" Nghiêm Lương Tài thấy Thu Ngâm khó công phá, chuyển sang mục tiêu khác, Liên Y trên lầu khẽ run rẩy, hắn tiếp tục: "Chắc không hỏi ra được gì, dòng tộc Liên gia có bao người tài ba xuất chúng, duy chỉ có ngươi là được sinh ra như phế vật, về sau thì cả dòng tộc bị diệt, là trời muốn diệt 'Liên'. Cũng tốt, những ký ức rực rỡ ấy giờ thành truyền thuyết không thể chứng thực, không cần bị cái phế vật mạt duệ như ngươi bôi nhọ."

Liên Y không thể nhịn được nữa, bò tới cạnh tường: "Ngươi là súc sinh máu lạnh, đã từng là người của thành Thính Phong, sao lại muốn giết ta!"

"Tại sao không thể giết ngươi?" Nghiêm Lương Tài hỏi lại: "Người có ân với ta là gia chủ của Liên gia, không phải ngươi. Toàn thành đều bị diệt, chỉ mở một con đường cho ngươi chạy trốn, nếu không có thân phận tiểu công chúa Liên gia, ngươi nghĩ mình xứng đáng sao? Đã đến lúc ngươi phải trả ơn cho Thính Phong Thành rồi đấy, nếu không thì gia chủ Liên gia sinh ngươi ra để làm gì?"

Ý nghĩa được sinh ra như một "con người" bị bác bỏ hoàn toàn, câu nói này khiến Thu Ngâm nhớ đến Bình Dương công chúa.

Liên Y tức giận đến mức như muốn nhảy xuống cùng hắn đồng quy vu tận, Thu Ngâm ngăn lại: "Gần xong rồi, nếu ngươi rơi xuống bị hắn cắn thì ta cũng mặc kệ đó."

Thu Ngâm liếc qua nụ cười méo mó của Nghiêm Lương Tài, thay Liên Y đáp: "Cha nàng sinh ra nàng, hẳn là vì yêu mẹ nàng, tình đến sâu sắc thì thành. Mang đến một sinh mệnh đơn giản như vậy, trẻ con ở trần gian cũng biết, ngươi sống cả trăm năm đáng tuổi con rùa già, không lẽ không biết?"

"..." Nghiêm Lương Tài bị nghẹn lại, không phản bác được, hắn cố gắng duy trì khí thế của một kẻ đứng sau ủ mưu đồ xấu, tiếp tục chế nhạo Liên Y: "Chuông Tam Vấn ngươi còn không hỏi ra được, đừng nói đến việc tự mình làm vu môi."

"Cái thứ đó thật sự tên là Chuông Tam Vấn." Thu Ngâm cảm thấy mới lạ: "Ta cũng không hỏi ra được, không thì Nghiêm đại sư dạy ta một chút?"

"Được thôi, không phải ta đã sớm đề nghị với Nhị sư tỷ rồi sao, nói vấn đề cho ta, ta giúp ngươi hỏi, chắc chắn sẽ tốt hơn nữ nhân ngu xuẩn này bên cạnh ngươi." Nghiêm Lương Tài cười nham hiểm: "Để ta đoán xem, có liên quan đến kiếm bản mệnh của ngươi không?"

Nam Hận Ngọc nói trước một bước: "Ngươi không nhận ra sao?"

Sư tôn đang lừa Nghiêm Lương Tài. Thu Ngâm kịp thời phản ứng lại, thuận theo lời của Nam Hận Ngọc cười nhạo: "Đừng đùa ta nữa, tiểu Lương, kiếm của ta ngươi còn không nhận ra, còn ở đây giả vờ là thảo dân của thành Thính Phong."

Liên Y dường như nhớ ra điều gì, không nói nữa. Nghiêm Lương Tài nheo mắt: "Ngươi biết thành Thính Phong? Ngươi mới hai mươi thôi mà, tiểu quỷ."

Thu Ngâm thật ra hoàn toàn không biết nhưng vẫn trưng vẻ mặt coi thường, Nam Hận Ngọc để tránh việc nàng ấy bị lộ tẩy, tiếp ứng: "Trước khi Hoàng Sa trở thành bí cảnh vẫn là một mảnh đất hoang, nhưng có tin đồn rằng có người sống sót, cung phụng gió từ trời đất như thần thánh, để nghe biết mọi việc xưa nay, xây nên thành phố mang tên 'Thính Phong'. Huyết mạch của thành chủ có thể hóa thành hình gió cát, nhưng giờ chỉ còn là truyền thuyết."

"Chắc chắn rồi, sư tôn, đây chính là lợi ích của việc đọc sách nhiều." Thu Ngâm mù tịt gật đầu theo, vẻ mặt lại cao thâm khó dò, trong lòng còn cảm thấy những thứ vừa nghe được khá mới mẻ.

Nghiêm Lương Tài có chút ngạc nhiên: "Quả nhiên là người trong lòng của Nhị sư tỷ, lợi hại, ta càng ngày càng tò mò cô nương rốt cuộc là thần thánh phương nào, một nhân vật như vậy mà ta lại chưa từng nghe qua. Thành Thính Phong đích xác từng có một thanh kiếm, nhưng thanh kiếm đó không thuộc về thành Thính Phong."

Thu Ngâm và Nam Hận Ngọc cùng nhìn về phía hắn, Nghiêm Lương Tài cố tình thở dài: "Thanh kiếm đó... Đáng tiếc, hết thời gian rồi nha."

Kiếm Bi Phong đâm thẳng vào cơ thể Nghiêm Lương Tài, nhưng nam nhân bị trói buộc ấy lại hóa thành gió cát tán loạn, cái này giống như Liên Y giả ở trên tế đàn, chỉ khác là Liên Y từ đầu đã là bão cát hóa ảo ảnh, còn Nghiêm Lương Tài biến thành bão cát để trốn thoát.

Liên Y không thể tin nổi: "Hóa cát, hắn là người của Liên gia?"

Nàng hoảng hốt nắm lấy tay Thu Ngâm: "Làm sao bây giờ, để hắn chạy..."

Nắm trúng không khí, bên cạnh không còn ai.

Thu Ngâm đã biến mất. Nam Hận Ngọc nhíu mày, đồ đệ hỗn xược vậy mà cũng không phải là bản thể thật, tự tiện tự chủ trương đi đâu rồi.

Trách sao lúc ra tay Thu Ngâm vẫn như Kim Đan Sơ kỳ, hóa ra cái tu vi suy yếu đó chỉ là ảo ảnh, Nam Hận Ngọc còn tưởng rằng nàng vừa mới vượt cảnh nên chưa ổn định.

Nhưng ảo ảnh của Kim Đan Trung kỳ, nàng là một Nguyên Anh, sao lại không nhìn ra được?

Mặt sáng và mặt tối của Hoàng Sa bí cảnh, phải thông qua cơn bão cát không biết đã làm cầu nối từ khi nào.

Nghiêm Lương Tài không chút do dự hướng về cổng thành mà chạy, nơi có Ma vật thì linh khí thường biến động bất thường, dễ dàng sinh ra bão táp, hắn trốn vào sương đen bình tĩnh chờ đợi, Nam Hận Ngọc ra tay quá mạnh, đừng nói đến thực lực Nguyên Anh, hắn suýt chút nữa bị phế tu vi.

Có tiếng gió vang lên, ẩn ẩn có dấu hiệu hỗn loạn, là bão táp muốn ập đến. Nghiêm Lương Tài lập tức đi theo hướng đó, nhưng phát hiện phương hướng ngày càng về phía Nam, hắn không có cơ hội do dự, chỉ đành cắn răng tiến về phía trước. Bão táp hình thành trong làn sương mù đen như mực, dù Nghiêm Lương Tài không nhìn thấy, nhưng dựa vào âm thanh mà đi đúng hướng, cát bay vù vù bên tai, hắn đi ngược gió bước vào gió lốc—

An toàn rồi.

"!" Nghiêm Lương Tài một chân đạp xuống khoảng không, ma khí dâng lên trói chặt tứ chi của hắn, có thứ gì đó lông lá quấn lấy cổ hắn, không đến mức để hắn rơi xuống, tiếng tru của thú dữ vang lên từ bốn phương.

Có một ngọn lửa bùng lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng soi rọi đôi mắt sâu kín của Thu Ngâm, nàng không nói một lời, khác hẳn với sự lười biếng thường ngày, mà trong sự bình tĩnh ẩn chứa một chút tà ác.

Nghiêm Lương Tài chợt cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một tiểu bối kiêu ngạo, mà là một Ma nhân vừa leo ra khỏi Ma quật.

Hắn cũng nhận ra Thu Ngâm khi nãy không phải là bản thể thật của nàng: "Ngươi làm thế nào vậy?"

Thu Ngâm kéo kéo cái đuôi lông quấn chặt Nghiêm Lương Tài: "Thì ngươi nên hỏi chủ nhân của cái đuôi này một chút, bất quá nó đã bị ta chặt thành từng mảnh, thật đáng tiếc."

Đó là đuôi của Tranh. Nghiêm Lương Tài nhận ra, Tranh chủ yếu dựa vào sức mạnh và tốc độ, Tranh ba đuôi của Nam Cảnh cũng như vậy, nhưng có thể tạo ra ảo cảnh mà Nguyên Anh không thể nhìn thấu... chính là Tranh hai đuôi.

Chỉ có trong Ma quật mới có những hung thú hiếm có như vậy, Thu Ngâm chỉ là một Kim Đan sao lại có thể chặt nó như cắt cà rốt?

Nghiêm Lương Tài: "Ngươi không chỉ vượt một cái tiểu cảnh giới."

"Trung và Hậu kỳ. Cũng tạm được, vượt qua một cái rưỡi, trước đó Lục Uyển Tư cũng vậy, không có gì đáng ngạc nhiên."

Thu Ngâm không giống như đang ở lối vào Nam cảnh, thoải mái như đang ngồi bên sườn bắc Huyền Nguyệt Phong, lắc dây thừng trêu chim: "Nói chút về thanh kiếm đó đi, nếu không thì đám lão gia hỏa bên dưới đã lâu không ăn cơm, lấy ngươi làm món khai vị thì không tốt đâu."

Hung thú bên dưới rất phối hợp, phát ra tiếng gầm ghê rợn và chói tai, như tiếng vọng từ sâu trong vực thẳm, sâu không thấy đáy.

Nghiêm Lương Tài thức thời vì tuấn kiệt: "Ta cũng không chắc, nhưng có lẽ là kiếm bản mệnh của ngươi. Ta không biết tên thanh kiếm, nó không phải là kiếm của thành Thính Phong, mà là một người kỳ lạ đến từ xứ khác đã mang vào thành Thính Phong. Sau khi thành Thính Phong bị Ma ở Nam cảnh xâm lấn rồi trở thành Ma vực, ta từ trong cái chết tìm ra đường sống, đã từng trở về thành để tìm người và những đồ vật cũ, nhưng không còn ai sống sót. Rất nhiều linh khí ở Thính Phong Đạo đều là do ta lấy đi từ trong thành, bao gồm cả Tam vấn chung, nhưng không có thanh kiếm kia."

"Cái người kỳ lạ đến từ xứ khác kia là ai?"

"Ta không biết, lúc đó hắn có tu vi cao hơn ta, không phải người ta có thể chọc vào, ta thậm chí không biết hắn là nam hay nữ."

Thu Ngâm thuần thục hạ cái đuôi xuống một chút, Nghiêm Lương Tài trừng mắt nhìn nàng: "Ta thật sự không biết! Người đó đến không lâu, thành Thính Phong liền bị Ma tấn công, có thể hắn là người ở Nam cảnh, thanh kiếm đó cũng vậy!"

"Đã như vậy, ngươi không tìm hắn báo thù, ngược lại còn muốn rút hết máu con gái của ân nhân để hiến tế, thanh trừ yêu ma trong thành để xây dựng lại thành Thính Phong, ngươi đúng là rất khác biệt, không bị 'Đại Đạo' ràng buộc."

"Cảm ơn lời khen nha?" Nghiêm Lương Tài không phủ nhận mình là tên cặn bã, kêu oai oái, lại trở về vẻ mặt tiểu bạch kiểm: "Ngươi rốt cuộc đã vượt cảnh như thế nào? Ngươi cũng không giống như người tốt số có cơ duyên nghịch thiên, lần này là sấm của chính ngươi, sao không đánh chết ngươi?"

Thu Ngâm ngược lại không tức giận: "Bởi vì khó chịu. Nếu Lục Uyển Tư vượt cảnh, thì bọn ta sẽ ngồi ngang hàng với nhau."

"Điều đó không thể." Nàng cười, đuôi mắt mang hơi sắc quyến rũ: "Ta không quan tâm bối cảnh phía sau nàng ta là Thiên Vương lão tử hay là thần kiếm cổ, ta phải luôn áp nàng ta một cái đầu, mỗi một sự kiện ta đều muốn hơn nàng ta một cái đầu."

Thu Ngâm vừa nói vừa nghiêng người, ánh lửa chiếu vào mắt nàng làm chúng giống như hai viên huyết thạch, nàng mang ý đồ riêng, hỏi: "Ngươi đã thấy kiếm Không Vũ chưa, đích thực là một vấn đề phiền phức, với cái tâm địa gian xảo của ngươi, chắc chắn không thể bỏ qua một thanh bảo kiếm trong tay Lục Uyển Tư, đúng không?"

Nghiêm Lương Tài đột nhiên nhận ra điều gì đó, khiếp sợ nhìn Thu Ngâm: "Ngươi lợi dụng ta để vỡ kiếm của Lục Uyển Tư, ngươi... Rốt cuộc ai mới là kẻ xấu, ta thấy ngươi không bằng tự mình xuống Nam cảnh tìm kiếm tung tích của thanh kiếm đó đi, chắc chắn khi tới Nam cảnh sẽ có cảm giác 'như về nhà'."

"Ý kiến hay." Thu Ngâm nhẹ nhàng buông tay trước khi Nghiêm Lương Tài định đánh lén, ma khí tranh nhau kéo Nghiêm Lương Tài rơi xuống, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để bay lên: "Vậy thì nhờ tiền bối đi xuống Nam cảnh giúp ta hỏi thăm một chút nha."

Thu Ngâm dẫn dắt ma khí tạo ra bão táp rút lui, lối vào Nam cảnh mờ mịt từ từ lùi ra ngoài cổng thành, nàng đứng dậy phủi tay, cảm thán: "Tiền bối hy sinh vì hậu bối tìm hiểu sự thật, người thật tốt, sau này ai nói xấu ngươi, ta sẽ kéo người đó đến mộ ngươi tạ tội."

Nàng nghiêng đầu, tiếng vù vù bên tai giảm đi nhiều, ma khí lưu luyến quanh người, lại bị nàng không kiên nhẫn mà vung đi, dường như sợ làm nàng tức giận, không dám tiến lên quấy rầy, từ từ biến mất.

"Thu Ngâm." Nam Hận Ngọc tìm khắp thành, cuối cùng cũng tìm thấy đồ đệ hỗn xược của mình: "Người đâu?"

"Con dẫn bão táp tới cuốn hắn vào Nam cảnh rồi." Thu Ngâm lại trở về dáng vẻ lười biếng, vô tội nhún vai: "Hy vọng hắn ở Nam cảnh sẽ có cảm giác 'như về nhà'."

Quá tùy tiện. Nam Hận Ngọc vừa định răn dạy nàng, Thu Ngâm đã nhảy nhót chạy đến, ôm chầm lấy Nam Hận Ngọc, vùi đầu vào cổ nàng, thì thầm: "Sư tôn, con suýt chút nữa không gặp được người."

Nam Hận Ngọc khẽ giật mình, mới nhớ ra Thu Ngâm đã vượt cảnh trong lúc nguy cấp như thế nào, thoát khỏi vòng vây của ma, trở về từ cõi chết, lửa giận ban đầu vốn không lớn liền không thể bùng lên lại, lúc này nàng nhất thời không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành vuốt ve đầu Thu Ngâm, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói những lời không may mắn như vậy."

"Trở về con sẽ nằm lì trong điện Huyền Nguyệt không ra ngoài, ai gọi cũng không được." Ba tháng chịu phạt đã sớm kết thúc, Thu Ngâm giả vờ thoải mái mà làm nũng, nhưng trong lòng lại lo lắng không biết Nam Hận Ngọc sẽ phản ứng ra sao.

Nam Hận Ngọc dừng lại một chút, tiếp tục vuốt ve Thu Ngâm: "Được."

Thu Ngâm liền lén lút nhếch miệng, lại dựa vào Nam Hận Ngọc một lúc, sau khi làm nũng đủ rồi, nàng mới từ từ ngồi dậy, ghé sát vào tai Nam Hận Ngọc, nói: "Vậy ngày mai gặp, sư tôn."

Túi gấm sáng lên, pháp trận bị Thu Ngâm cưỡng ép triệu hồi, chưa kịp để Nam Hận Ngọc nói gì, nàng liền biến nàng ấy trở về hình dạng cái bóng thổi phồng lúc ban đầu trước khi hóa thành huyễn ảnh, rồi từ tay Thu Ngâm trôi đi, trở về túi gấm. Thu Ngâm nhanh chóng buộc lại, gửi thần thức của sư tôn về Huyền Nguyệt Phong.

Mạng che mặt tua rua cùng mũ rộng vành rơi trên mặt đất.

Nụ cười của Thu Ngâm dần biến mất, nàng nâng kiếm lên, lại tiếp tục đi vào thành.









===================
=========

Editor: Để giải thích thêm một chút cho những bạn lần đầu đọc thể loại tu tiên. 

Mỗi tiểu cảnh giới cách nhau "nửa bậc". Lần lượt các giai đoạn là [Sơ kỳ -> Trung kỳ -> Hậu kỳ -> Đỉnh phong]

Ở tông môn so tài lần trước, Lục Uyển Tư đã vượt 1 tiểu cảnh giới khi đấu với Nghiêm Lương Tài, đồng nghĩa với việc nàng ta từ Trúc Cơ Sơ kỳ -> Trúc Cơ Trung kỳ. Lần này tiến vào bí cảnh thì nhảy liền 1 cái rưỡi, tức là sẽ từ Trúc Cơ Sơ kỳ -> Kim Đan Sơ kỳ.

Về phần Thu Ngâm, Nghiêm Lương Tài nói "ngươi không chỉ vượt 1 cái tiểu cảnh giới", Thu Ngâm liền đáp "vượt cả Trung và Hậu kỳ, một cái rưỡi giống Lục Uyển Tư", có nghĩa là Lục Uyển Tư vốn cho rằng nàng ta đã ngang hàng đồng cấp với Thu Ngâm, cùng là Kim Đan Sơ kỳ, nhưng không, Thu Ngâm cũng nhảy 1 cái rưỡi, nghĩa là bây giờ Thu Ngâm đang là Kim Đan Đỉnh Phong.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top