Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Sư muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy nói vượt cảnh Hóa Thần là khảo nghiệm lớn nhất của Tiên nhân, nhưng Thu Ngâm cứ ở đó quấy rầy Nam Hận Ngọc, khiến cho nàng có ảo giác rằng sư tôn mình cũng rất nhàn rỗi, lại thêm mỗi lần bái kiến đại thúc Bàng Nghiễm giống như đi gặp đại gia mỗi ngày đều rảnh rang ngồi uống trà đánh cờ, giao hết mọi việc cho tiểu bối, đi làm gián điệp điều tra Nguyên Anh cũng giao cho nàng. Thu Ngâm lúc nào cũng cảm thấy Thái Thanh Tông sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.

Lữ Thái là trường hợp ngoại lệ lớn nhất, trông như đang rất gấp, lúc nào cũng như sắp nhập thổ, nhưng lại bận rộn đến mức gần như không thấy bóng dáng. Hắn thường xuyên ra Nam cảnh trừ ma, tần suất còn nhiều hơn cả Chùy tu phong chủ của Nghiễm Vân Phong làm lĩnh đội xung phong. Thu Ngâm vòng một vòng mà không tìm được người, đành phải từ bỏ.

Nàng cảm thán lắc đầu, không thể tin được, trách sao mà lão đầu đó rụng tóc nhiều như vậy, một người tuổi tác còn cao hơn cả đám phong chủ, trưởng lão, đệ tử tràn đầy sức sống, đây mới là trụ cột vững vàng của Thái Thanh Sơn.

Thu Ngâm quay trở lại chính đường, thấy sư tôn mình ngồi ở ghế chủ tọa, Tam Tử Nhi bên cạnh dâng trà, đứng thẳng như cây, một điểm khí thế cuối cùng của người thành thật làm đại quản sự ở Huấn Giới Đường đã tan thành mây khói trước mặt Kiếm tiên.

"Ui, Tam Tử Nhi, đang bị phạt đứng à." Thu Ngâm lại kéo một chiếc ghế, rất tự nhiên ngồi cạnh Nam Hận Ngọc. Nàng vẩy vạt áo lên, nhấc chân ngửa người ra sau đến khi tạo thành đường cong nguy hiểm, chỉ còn một chân ghế chạm đất. Người thường nhận thẻ phạt - Nhị sư tỷ, không chút khách khí nâng cao lông mày: "Không nên như thế chứ, chưa nhận thẻ phạt à, để sư tỷ giúp ngươi?"

Tam Tử Nhi méo miệng, nàng ngược lại là đang cáo mượn oai hùm, nhưng không thể phủ nhận là con hổ này không phục không được. Vì Nam Hận Ngọc ở đây, hắn nén lại: "Ghi chép về Nghiêm Lương Tài ở địa lao của Huấn Giới Đường đây, mời Bích Hoa tiên tử xem qua."

Thu Ngâm đưa tay ra: "Ta xem một chút."

Nam Hận Ngọc chưa nhận lấy, chỉ cúi đầu nhấp trà, Tam Tử Nhi hiểu rằng người muốn xem ghi chép là Thu Ngâm, có chút không tình nguyện mà đưa qua: "Tất cả đều ở đây, những cái khác thì ngươi phải ra ngoại môn."

Thu Ngâm lật qua lật lại, xem kỹ ghi chép về tội lỗi của Nghiêm Lương Tài: "Hắn phạm tội nên bị giam, sao không ghi chép luôn cả lúc hắn ở ngoại môn, cảm thấy không cần thiết sao?"

"Ngoài Huấn Giới Đường ra thì không còn ghi chép nào cả. Hơn nữa, đệ tử ngoại môn rất ít khi vi phạm, thiên phú của bọn hắn quyết định thời gian bọn hắn trở thành tiên nhân là hạn chế, một cái liếc mắt là có thể nhìn hết đời, ở Huấn Giới Đường hao tổn mười năm cũng không có lợi lắm. Nghiêm Lương Tài đáng lẽ sau khi chịu phạt thì phải trở về ngoại môn, nhưng bất ngờ là hắn đã vượt cảnh trong địa lao."

"Từ Luyện Khí lên Trúc Cơ." Thu Ngâm dừng lại một chút, đầu ngón tay chỉ vào một dòng chữ: "Hắn nói mình lừa được sư tỷ của Châu Thanh Phong đến dạy học, dùng lời ngon tiếng ngọt lấy được lệnh bài của người ta, rồi theo đám đông êm xuôi tiến vào... Lời này mà các ngươi cũng tin sao?"

"Bởi vì hắn thật sự rất tiểu bạch kiểm."

Tam Tử Nhi dùng ánh mắt "Ngươi hiểu mà" để ra hiệu: "Nhưng cái này là phiên bản hắn nói láo, ngươi lật về sau tiếp đi, có ép cung ghi chép."

" 'Thính Phong Đạo đã bỏ ra số tiền lớn để thu mua linh vật có thể làm mờ linh lực, khiến cho lệnh bài mất linh mà không nhận chủ thật, chỉ có thể sử dụng một lần. Hắn đã táng gia bại sản để mua linh vật đó, đến ngoại môn của Đại tông chỉ để ăn rồi chờ chết, tìm một chỗ sống an ổn, tốt nhất là có thể tái giá với một tiên tử phu nhân lợi hại, vui vẻ sống dựa dẫm'. Ừm, thật lý tưởng... Nhưng không, hắn cũng rất 'thành thật', diễn một vai tiểu bạch kiểm hoàn hảo như thật. Cái linh vật đó các ngươi còn giữ lại không?"

"Sau khi tìm ra, đúng như hắn nói là hàng dùng một lần, linh lực đã tiêu tán, không thể sử dụng lại. Trong sách của Huấn Giới Đường có ghi chép, đường chủ đã ra lệnh vứt đi, nói là không muốn tăng thêm phế phẩm cho núi Thái Thanh. Lúc Nghiêm Lương Tài Trúc Cơ chúng ta còn bàn tán, hắn có bản lĩnh như này nếu mà ở ngoại môn cố gắng một chút, nói không chừng đã sớm vào được nội môn, cũng không cần táng gia bại sản để trà trộn vào nội môn bằng cách ngồi tù."

"Cái đồ chơi nhỏ nhặt này hắn cầm trên tay mà đốt cũng không thấy tiếc." Dù sao Bất Kiến Tiên mà còn có thể cho nàng mượn tùy lúc, Thu Ngâm tiếp tục xem: " 'Thái độ tốt', ta thấy là nịnh nọt thì có. Nếu các ngươi để người quản lý bọn hắn là nữ tu sĩ, hắn nhất định sẽ như khổng tước (chim công) xòe đuôi đem người ta dỗ dành đến xoay vòng vòng."

Nam Hận Ngọc lại không mấy hứng thú với những ghi chép cặn kẽ này: "Không cần căng thẳng như vậy, ngồi đi. Nghiêm Lương Tài vượt cảnh khi nào?"

Tam Tử Nhi thụ sủng nhược kinh, kéo ghế ngồi xuống: "Chỉ một tháng trước khi được thả."

Ghi chép không có thêm thông tin gì khác, Thu Ngâm ném ghi chép lên bàn gỗ, lắc ghế: "Hắn cũng coi như tốt. Hẳn là hắn cũng không thiếu linh khí che giấu tu vi, còn không phải là muốn 'vượt cảnh' lúc nào cũng được sao."

Tam Tử Nhi nhìn đôi sư đồ này, vẫn có chút sợ hãi Nam Hận Ngọc, nên hỏi Thu Ngâm: "Liên quan tới bí cảnh lần này, Chưởng môn không tiết lộ nhiều, cũng chính là có liên quan tới Huấn Giới Đường chúng ta một chút, ta mới nghe được một số tin tức. Địch nhân ngươi gặp phải ở trong bí cảnh chính là tên tiểu bạch kiểm đó, tu vi của hắn?"

Kinh tài tuyệt diễm nhất trong những người đồng trang lứa thế hệ mới - Nhị sư tỷ bình tĩnh nói: "Cũng chỉ hơn ta một chút."

"Ôi ôi, chỉ hơn..." Tam Tử Nhi quá sợ hãi: "Hơn ai, ngươi?"

Thu Ngâm đang chờ cái phản ứng này của quản sự Huấn Giới Đường, nhếch miệng: "Tam Tử Nhi coi trọng ta như vậy, thật cảm động, sau này ta sẽ thường xuyên đến đây."

"Ngươi đến còn chưa đủ chuyên cần sao, nhanh đừng đến nữa, không thì cửa vào Huấn Giới Đường sắp bị ngươi giẫm nát rồi."

"À, vậy lần sau ta sẽ bay vào."

Tam Tử Nhi mỗi lần nói nhiều với Thu Ngâm đều sẽ có một loại cảm giác khí huyết bất lực, hắn đã nghĩ đến việc đuổi người, không ngờ Nam Hận Ngọc - người đóng vai trò làm nền trong bầu không khí bỗng lên tiếng, tiếp thêm sức mạnh cho hắn: "Không cần, nếu nàng nghịch ngợm, ngươi cứ phi thư cho ta, ta sẽ tự mình dạy dỗ."

"Không phải chứ." Thu Ngâm bĩu môi, cảm thấy hụt hẫng.

Tam Tử Nhi lại rất cảm động, nếu không phải vì không dám, hắn đã lắc lắc tay Nam Hận Ngọc mà rơm rớm nước mắt. Mắt hắn ngấn lệ, hết thảy mọi thứ bên trong đều không cần nói: "Có lời này của ngài ta mới yên tâm, ta sẽ về chuẩn bị thêm nhiều thư."

Thanh danh tồi tệ của đệ tử ở bên ngoài bị tố cáo đến trước mặt, Nam Hận Ngọc đã quen với điều này, mới đầu còn cảm thấy xấu hổ và không thích ứng được, đến giờ đã bình thản đối mặt, hợp tác chống lại địch. Nàng lịch sự cáo biệt với thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Lữ đường chủ, dẫn theo đệ tử rắc rối rời đi: "Đi ngoại môn đi, hiểu rõ tình hình, nhanh chóng khởi hành."

"Nói thì đúng là như vậy." Thu Ngâm đánh giá Nam Hận Ngọc từ trên xuống dưới: "Nhưng ngài cứ thế này mà vào ngoại môn, nội trong Thiên Tông đã vỡ tổ truyền nhau khắp núi rừng hoang dã, con thật sự sợ nếu ra ngoại môn thì các đệ tử ở đó sẽ ngất xỉu tại chỗ."

Nam Hận Ngọc không hiểu ý của Thu Ngâm: "Ta lại đâu phải là yêu quái gì."

"Ý con là, sư tôn ơi, ngài có nhận thức sai về danh hiệu 'Kiếm Tiên' của mình không. Chỉ riêng phản ứng từ mấy người bạn của con hôm nay với ngài liền có thể thấy rõ, con chưa bao giờ thấy Lữ sư tỷ và Tam Tử Nhi cung kính như vậy, chỉ thiếu chút nữa là giống như Bách Mậu tiên nhân và Lữ đường chủ rồi. Nếu Thái Thanh Tông không có ngài, số người đến học kiếm sẽ giảm đi một nửa."

"Cẩn thận lời nói, Bách Mậu tiên nhân và Lữ đường chủ..."

Thu Ngâm ngắt lời, nói một cách đương nhiên: "Ai da, chỉ là so sánh thôi, hơn nữa trong lòng con, ai cũng không sánh bằng sư tôn."

Nàng dừng một chút, nói như thì thầm: "Ngay cả thần nhân Hóa Thần cũng không được."

"Không được nói bậy về thánh nhân ở thiên ngoại thiên." Nam Hận Ngọc tuy có giáo huấn như vậy, nhưng vẻ mặt có vẻ bình thản hơn một chút, nói không đau không ngứa, thế là nàng hỏi: "Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?"

"Ừm." Thu Ngâm chớp chớp mắt hồ ly, giảo hoạt hỏi: "Sư tôn muốn con gọi một tiếng 'sư tỷ', hay 'sư muội'?"

Tại cổng chính của ngoại môn, một nam đệ tử có chút căng thẳng nắm chặt tay áo, nhìn đông nhìn tây, hỏi thăm người quản sự của ngoại môn, cũng chính là Trưởng lão ngoại môn: "Ngài không phải nói sẽ phân cho ta một đối tác sao, sao vẫn chưa tới, một lát nữa các tiền bối nội môn đến, ta một mình thì làm sao đối phó, lỡ nói gì sai cũng không ai giúp nói đỡ, mà nghe nói người đến còn là đệ tử thân truyền của Phong chủ."

Trưởng lão ngoại môn cũng khá phiền: "Ta đã bảo người đi gọi nàng ta rồi, nếu không được thì đổi người khác..."

"Ngài chính là Trương trưởng lão phải không?" Thu Ngâm vừa bước vào cổng chính, liếc mắt đã thấy hai vị tu sĩ đang trao đổi, nhìn khí chất là dễ dàng phân biệt ai là trưởng lão. Nàng lập tức tiến tới chào vị đại thúc có vẻ ngoài cực kỳ thôi miên: "Hân hạnh hân hạnh, đệ tử nội môn Thu Ngâm, theo lệnh chưởng môn đến đây, xin làm phiền trưởng lão, ngài cứ gọi ta là Tiểu Thu là được. Trương trưởng lão không hổ là quản sự một phương, nhìn xa xa đã khiến ta suýt bị khí thế của ngài dọa cho sợ rồi."

Người đã đến trước mặt, Trương trưởng lão trở mặt rất nhanh: "Ha ha, thật khách khí, nào có đâu, Thu cô nương tuấn tú lịch sự. Đúng ra nên là ta nói không hổ danh đệ tử nội môn, ta tự cảm thấy không bằng mới phải."

"Nhìn ngài nói kìa, ta chỉ là may mắn, không bằng đệ tử của ngài ổn định. Không giới thiệu một chút về vị bên cạnh ngài sao?"

Trương trưởng lão vỗ trán một cái, kéo nam đệ tử lại, cười nói: "Quên mất quên mất, Tiểu Hà, gọi Thu sư tỷ đi."

Tiểu Hà cố gắng kìm nén sự căng thẳng, thi lễ với Thu Ngâm: "Chào Thu sư tỷ."

"Ai u, sư đệ khách sáo rồi." Thu Ngâm cười đáp lại, tỏ ra như một sư tỷ tốt. Trương trưởng lão chú ý đến cô nương đeo khăn che mặt đứng sau Thu Ngâm, ra hiệu cho Thu Ngâm: "Cô nương này cũng là đệ tử của nội môn phái tới phải không? Tiểu Thu không giới thiệu một chút sao?"

Thu Ngâm lúc này mới nhìn về phía Nam Hận Ngọc: "Đây là sư muội của hắn, chán ở trên núi, ta dẫn nàng đi dạo một chút. Nàng nhút nhát, không dám gặp người, cứ đi cạnh ta là được. Ngài nhanh đừng hỏi tới nàng nữa, nếu không một lúc nữa mà nàng đỏ mặt thì ta lại phải dỗ."

"Sư muội" Nam Hận Ngọc yên tĩnh đi theo sau Thu Ngâm, thật sự giống như một sư muội dịu dàng dựa vào sư tỷ đáng tin cậy.

Trương trưởng lão cười vài tiếng, Tiểu Hà cũng nói với Nam Hận Ngọc câu "Chào sư tỷ". Sau khi kết thúc vài câu xã giao, Trương trưởng lão đề nghị mọi người vừa đi dạo ngoại môn vừa bàn về chuyện của Nghiêm Lương Tài, Thu Ngâm liền được thấy đệ tử ngoại môn chăm chỉ khắc khổ như thế nào, treo ngược trên cây, ngồi dưới thác đón nước, leo lên nóc nhà mái cong, đánh nhau trong sân huấn luyện, khắp nơi đều có đệ tử đổ mồ hôi, miệt mài tu luyện.

Chỉ có Huấn Giới Đường mới có người ghi chép lại mọi thông tin, còn cuộc sống của Nghiêm Lương Tài ở ngoại môn chỉ có thể dựa vào lời kể của bọn họ. Trương trưởng lão giữa đường có việc, áy náy để Tiểu Hà chăm sóc Thu Ngâm và Nam Hận Ngọc, rồi rời đi.

Thu Ngâm hiểu được tâm ý tốt đẹp của Trương trưởng lão, đệ tử thân truyền của nội môn đều là lãnh giáo, có quyền thu nhận đệ tử vào phong. Nếu có thể được đệ tử thân truyền ưu ái, đó là cơ hội hiếm có cho những đệ tử ngoại môn xuất sắc.

Nam Hận Ngọc nhẹ nhàng đánh giá, tỏ ý đồng tình: "Tinh thần của đệ tử ngoại môn không thua kém nội môn, vị Trương trưởng lão này rất có phương pháp dạy dỗ."

Thu Ngâm dừng cuộc trò chuyện cùng Tiểu Hà lại, có chút ngạc nhiên: "Oaaa, sư...muội, ngươi cũng có mặt ngốc nghếch đáng yêu như vậy sao?"

Nam Hận Ngọc nhìn Thu Ngâm với vẻ không hiểu. Bị ánh mắt có chút "ngây thơ" của Kiếm Tiên nhìn, Thu Ngâm khả nghi dừng lại một chút: "Không có gì, thật đáng yêu, sư muội là đáng yêu nhất thiên hạ."

Tiểu Hà trong lòng cảm thán quan hệ giữa các sư tỷ sư muội nội môn thật tốt, vị sư muội này của Thu sư tỷ có vẻ như thực sự nhút nhát, giống như hắn.

Mà Nam Hận Ngọc "nhút nhát" trong mắt Tiểu Hà, ở nơi hắn không nhìn thấy, lặng lẽ bóp lấy eo Thu Ngâm, chậm rãi ngắt một vòng nhỏ, cảm giác đau nhức nhẹ nhàng truyền đến. Thu Ngâm cố gắng giữ bình tĩnh, chịu đựng sự tức giận của sư tôn, truyền âm dỗ dành nàng: "Sư tôn, con sai rồi, tê quá, nhẹ tay chút. Ngài thân ngự ở trên cao, chưa thấy những chỗ thấp hơn, khi cấp trên đến kiểm tra, thì cấp dưới liền như thế này thôi, nhưng con không phủ nhận tinh thần của đệ tử ngoại môn, ít nhất cũng mạnh hơn con."

Thu Ngâm liên tục xin lỗi, Nam Hận Ngọc mới buông tha cho Thu Ngâm.

Nam Hận Ngọc hạ thủ rất tàn nhẫn, có lẽ biết đệ tử rắc rối này da dày thịt béo, Thu Ngâm xoa nhẹ eo mình.

Những câu hỏi cần hỏi đã hỏi xong, không thu hoạch được gì. Huấn Giới Đường không nhìn ra được con cá chạch tiểu bạch kiểm, chứ đừng nói tới ngoại môn có thể nhìn ra được mánh khóe, phần lớn là những câu trả lời không đau không ngứa, không có thông tin hữu dụng nào.

Nghiêm Lương Tài giả trang, nhưng quan hệ với mọi người tương đối tốt, những đệ tử ngoại môn không biết rõ sự thật còn tưởng hắn chỉ gây ra chuyện nhỏ, bên trong bên ngoài đều biện hộ cho hắn.

Có vẻ như là không công mà về. Thu Ngâm tùy tiện hỏi Tiểu Hà: "Chỉ mình ngươi đến sao? Ngoại môn nhiều đệ tử ưu tú như vậy, Trương trưởng lão đang giữ vàng à, không cho ta gặp thêm vài người."

Tiểu Hà bị hỏi khó, có chút do dự, Thu Ngâm nhận ra, mỉm cười hỏi: "Có vẻ như ta thật sự không được ai chào đón, trong nội môn mọi người thấy ta đều né tránh, sư đệ sư muội ở ngoại môn cũng không muốn gặp, thật thất bại."

"Không phải đâu sư tỷ, sư muội của ta nghe nói ngài đến, đã đặc biệt xin trưởng lão được ra đón tiếp, chỉ là..." Tiểu Hà gấp đến mức nói không rõ ràng: "Ta cũng không biết có chuyện gì, ngài đã đến mà nàng vẫn chưa đến, có thể là tu luyện mệt mỏi nên ngủ quên? Ngài chớ để tâm."

"Ta để tâm làm gì, chăm chỉ không phải tốt sao, nhưng đã hẹn mà không đến thì thật kỳ quái." Thu Ngâm không thể nào để tâm, vì nàng thường xuyên ngủ quên, nên đề nghị: "Đi xem thử đi, những tiểu cô nương thường khiến người ta lo lắng."

"Được."

Tiểu Hà dẫn Thu Ngâm và Nam Hận Ngọc đến chỗ ở của sư muội, mới bắt đầu đi còn thấy bình thường, nhưng càng đi về sau Thu Ngâm càng thấy quen thuộc, đây là con đường dẫn đến chỗ ở của Bình Dương Công Chúa.

Tiểu Hà dừng lại trước cửa, trước tiên chào hỏi Thu Ngâm, được cho phép mới tiến lại gần cửa, nhẹ nhàng gõ cửa: "Chước Lan sư muội, ngươi có ở nhà không?"

Không có ai trả lời. Tiểu Hà gõ thêm hai lần nữa, vẫn không có âm thanh, hắn có chút luống cuống nhìn về phía Thu Ngâm.

Không ở nhà? Cảm giác có chút kỳ lạ.

Thu Ngâm tiến lên, khoát tay áo ra hiệu Tiểu Hà lùi ra, linh khí chui vào khe cửa, thăm dò vào trong, như chạm phải một cơ quan kỳ quái, giao động trong giây lát rồi bật ra ngoài cửa, Thu Ngâm một cước đá tung cửa, một luồng ma khí ập đến.

Trong căn phòng vốn sạch sẽ thanh nhã của thiếu nữ, giờ đây hỗn loạn một mảnh, tranh chữ rơi vãi khắp nơi, mực nước vương vãi khắp chỗ, toàn là những ký tự quái dị không biết từ đâu ra, ấm trà nhỏ vỡ nát trên bàn, bút gãy một nửa, máu từ bàn chảy xuống tí tách từng giọt, không khí tràn ngập mùi máu tanh của ma, bên trong không có ai.

Chước Lan đã bị ma bắt đi rồi.

Tiểu Hà kêu lớn, cuống cuồng chạy đi tìm trưởng lão.

Ánh mắt Thu Ngâm chợt trầm xuống, nàng quét một vòng, đi vào chỗ mà Chước Lan đã viết chữ trước đó, chạm vào chút máu trên bàn nhẹ nhàng xoa nắn, hơi suy nghĩ một chút, nàng liền quay người đi ra ngoài.

Nam Hận Ngọc nhíu mày, gọi Thu Ngâm lại: "Thu..."

Đúng lúc Trương trưởng lão dẫn theo vài đệ tử bước vào cửa, lời của Nam Hận Ngọc liền đổi thành: "Sư tỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top