Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Tông môn tuyển chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con đường này rộng thật, trước kia lại không có cảm giác gì." Thu Ngâm cảm thán.

Chờ đợi đã lâu, Lữ Tịnh Liễu gọi nàng: "Cuối cùng cũng đến, giúp ta xem hạt giống đã gieo đủ chưa?"

Châu Thanh Phong ở phía nam, gần cổng chính của tông môn, một phần con đường chính đi qua Châu Thanh Phong, rộng rãi và bằng phẳng, thường dùng cho các đệ tử ra vào.

Nhưng sau khi tông môn tuyển chọn kết thúc, sẽ có mây mù bao phủ, tạo thành "Đường Trời", chưởng môn sẽ triệu hồi linh khí từ hoa cỏ, chúc mừng các đệ tử mới gia nhập trở thành thành viên của Thái Thanh Tông, nhận lệnh bài vào các phong.

"Chỉ cần gieo hạt giống là được, hoa có ý nghĩa riêng mà, nếu không được thì để chưởng môn tạo một ảo ảnh, cũng lừa được một đám Luyện Khí với Trúc Cơ."

Thu Ngâm huýt sáo một tiếng, chim thú ẩn mình nghỉ ngơi trong núi xanh đáp lại âm thanh, nhìn Thu Ngâm với ánh mắt đầy u oán, nếu không phải nàng mang lệnh bài núi Thái Thanh, đã sớm lột da nghiệt súc này.

"Đừng có máu lạnh, đừng tưởng ta không biết các ngươi đang nghĩ gì trong đầu." Thu Ngâm cảm nhận ánh nhìn "nồng nhiệt" từ các linh thú, vỗ tay: "Chỉ là kéo các ngươi ra xếp hàng một lần nữa thôi, sợ tới lúc đó các ngươi như xe tuột xích quên mất ám hiệu, không sao đâu các vị, tan họp."

Lữ Tịnh Liễu đang gieo hạt cũng không thể nhìn tiếp, kéo Thu Ngâm lùi lại một bước, áy náy tiễn những linh thú muốn nuốt sống Thu Ngâm: "Hôm nay ngươi đã xếp hàng sáu lần rồi, mà hôm nay còn chưa được nửa ngày trôi qua."

"Thường xuyên luyện tập sẽ luôn thấy mới." Thu Ngâm tò mò nhìn con đường rộng rãi thường ngày đều sạch sẽ gọn gàng: "Ngày cấp lệnh bài, lão hồ ly niệm một câu thần chú, hoa liền nở? Cảm giác ta gọi bằng tiếng huýt sáo vẫn là đáng tin cậy hơn đi."

"Lão hồ ly?" Một giọng nữ dịu dàng từ phía sau truyền đến, Bách Mậu Tiên nhân đội một chiếc mũ rộng vành, trên mũ thêu thật nhiều những bông hoa non nhỏ, cõng theo một giỏ thuốc, gương mặt của lão phụ nhân cách giữa màn sa bên trong, thoáng hiện ra vài phần tươi trẻ: "Châu Thanh Phong có hồ ly biết nói chuyện sao?"

Thu Ngâm lười biếng cười, trong mắt có phần ngả ngớn: "Không phải Châu Thanh Phong, mà là hồ ly ở Trường Hoa Phong, già nua, còn không chịu cắt râu."

"Sư tôn?" Lữ Tịnh Liễu có chút ngạc nhiên, tiến lên chào: "Sao ngài lại đến đây?"

"Đi Nam sườn núi hái thuốc." Bách Mậu Tiên nhân vén màn sa trên nón, chỉ vào dây treo trên vai, rồi quay lại nhìn Thu Ngâm. Không biết có nghe lời nàng nói không, hay là không hiểu Thu Ngâm đang ám chỉ ai: "Nguyên lai là Trường Hoa Phong à, ta còn tưởng ngươi nói hồ ly ở Huyền Nguyệt Phong, nghe Bích Hoa nhắc đến, ở trong núi làm bá chủ một phương, không dễ chọc vào."

Thu Ngâm nâng mày: "Đúng vậy."

Bách Mậu Tiên nhân nhìn con đường chính đã gieo hạt, kéo dài lên phía sâu trong tông môn, có chút cảm khái: "Các ngươi lúc đầu cũng bước vào Thái Thanh qua đường mây, giờ đến lượt các ngươi nhìn người khác bước vào mây. Ta vẫn nhớ dáng vẻ của Tịnh Liễu lúc đến."

Lữ Tịnh Liễu mỉm cười: "Đã bao nhiêu năm rồi, ngài vẫn còn nhớ."

"Đại đệ tử của ta, sao lại không nhớ được." Bách Mậu Tiên nhân vỗ vỗ tay Lữ Tịnh Liễu, ánh mắt có chút mờ đục, không phải sự sáng suốt mà một tiên nhân trường sinh nên có, mà như những dấu vết năm tháng phủ lên một lớp sương mỏng, tương liên với những quang cảnh quá khứ, lão phụ nhân hỏi: "Ta nghe nói Thu Ngâm lần này muốn làm lĩnh giáo"

"Lữ sư tỷ nói với ngài sao?" Thu Ngâm thuận miệng đáp lại.

Không ngờ Bách Mậu Tiên nhân lại nói: "Không phải, Bích Hoa phi thư nói với ta, để ta chú ý nhiều hơn đến ngươi."

Thu Ngâm rõ ràng không nghĩ đến việc Sư tôn gấp rút phong bế núi lại làm công tác với nhiều người như vậy, ừ hử vài tiếng rồi lẩm bẩm: "Ai cũng nói như vậy, chẳng ai thèm để ý đến ta."

"Ngươi vẫn còn cảm thấy uỷ khuất sao, Bích Hoa thương ngươi biết bao nhiêu." Bách Mậu Tiên nhân nhìn về con đường chính, vén màn sa hồi ức: "Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ, khoảnh khắc Bích Hoa nắm tay ngươi đi hết con đường này, lúc đó ta đã nghĩ, có lẽ nàng sẽ dắt ngươi đi qua rất nhiều con đường."

Thu Ngâm ngẩn người, nàng không có đoạn ký ức này, cốt truyện trong nguyên tác cũng gần như quên sạch, nhưng biết rõ với tính chất của nguyên tác, hẳn sẽ không để cho Thu Ngâm tự thuật nhiều về chuyện quá khứ, nghĩ đến cũng không. Nàng hợp thời mà giữ im lặng.

Lữ Tịnh Liễu cũng nhớ rõ, trêu chọc: "Ký ức vẫn như vừa mới đây, đường mây là do đệ tử tự mình đi, chỉ có Thu sư muội là được sư tôn dắt đi hết. Hồi đó sư muội chưa phải là tiểu hồ ly, mà là một con nhím nhỏ, trên đường mây cứ cảnh giác, sửng sốt không chịu bước lên, giằng co đến nỗi chưởng môn cũng bó tay. Nếu không có Bích Hoa tiên tử tự mình xuống khỏi cao đài, nắm tay ngươi đi hết con đường này, có lẽ lệnh bài của ngươi còn không biết bao lâu mới đến tay."

Những điều chưa trải qua, Thu Ngâm vốn nghĩ rằng sẽ rất khó tưởng tượng, nhưng khi nhập tâm một chút theo lời Lữ Tịnh Liễu, hình ảnh Nam Hận Ngọc và nàng nhỏ bé tự nhiên hiện lên, nàng không nhịn được cười vài tiếng: "Anh hùng sợ gặp lão hàng xóm, có lẽ lúc đó bị mặt của chưởng môn dọa sợ, nhìn hắn thực sự không giống người tốt."

"Hở? Ta thấy chưởng môn cũng được, mặt mũi ngay thẳng mà." Lữ Tịnh Liễu lại chạy theo chiều hướng khác: "Dọa trẻ con thì Phong chủ của Nghiễm Vân Phong phải hơn một bậc đi."

Nàng vừa nói xong mới nhận ra Bách Mậu Tiên nhân vẫn đang ở đó, lập tức che miệng lại. Ở lâu với Thu Ngâm, miệng nàng cũng không còn biết kiềm chế.

"Hai người các ngươi, tiếp theo có kế hoạch gì không?" Bách Mậu Tiên nhân ngược lại là không trách Thu Ngâm đã dạy hư đệ tử mình, thấy hai người lắc đầu, liền cười âu yếm: "Nếu đã hết bận, cùng ta về Diệu Xuân Phong xem thử phần thi viết đã tiến hành đến đâu rồi."

Hôm nay là ngày tông môn tuyển chọn, các tu sĩ đến tham gia tuyển chọn sẽ tập trung ở Châu Thanh Phong nghe giảng, do đệ tử thân truyền của Châu Thanh Phong công bố quy tắc tuyển chọn, kiểm tra từng người một sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì mới cho qua, sau đó những thí luyện tiếp theo sẽ được tiến hành tại Diệu Xuân Phong.

Khi họ đến nơi, chỉ còn một vài tu sĩ ở trong sảnh đang múa bút hành văn, thấy một đám người tụ tập ở cửa ra vào, thần thái mỗi người một khác, có người lo lắng chờ đợi kết quả, hô hấp bất ổn; có người như biết chắc mình có cơ hội, vui vẻ cười cười; có người như cảm thấy tất cả đã kết thúc, không ngừng thở dài.

Thấy ba người các nàng, mọi người liền vội vàng chào hỏi.

Lữ Tịnh Liễu bảo họ không cần để ý đến ba người các nàng, các đệ tử tuy tò mò người mới đến là ai nhưng cũng ngoan ngoãn tụ tập lại thảo luận cảm nghĩ về bài thi viết, mặc dù không quen nhưng cũng nói chuyện đồng cảm cộng khổ với nhau.

Có một số người đã tham gia tông môn tuyển chọn nhiều lần, tông nào cũng đều đi qua, mắt nhìn đề thi viết, liền có thể suy đoán ra hàng vạn hướng đi.

Suy cho cùng, Đạo trong ngòi bút vẫn là Đạo trong lòng, kiếm cũng tốt, đan cũng tốt, Đạo đều ở trên pháp lý. Nếu trong lòng có Đạo, võ thuật tiếp xuống sẽ tự nhiên xuất phát từ tâm.

"Ta cảm thấy mình tạm được, ổn."

"Khó quá, thực sự xem không hiểu được bao nhiêu, đây có thực sự là bài thi nhập môn không?"

"Phần sau mà giải đạo bị lệch, lại bị loại, ta không nên thay đổi, đạo tâm bản nguyên, phải kiên trì."

"Cảm nhận được ngưỡng cửa của Đệ nhất đại tông rồi, ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, sẽ không bị trượt chứ."

"Này, mới chỉ bắt đầu thôi, đến đây ngoài những thiên tài kia và những người phía sau, ai mà không ngày đêm khổ luyện chờ một cơ hội, đệ tử thân truyền thì đừng nghĩ đến, trong nội môn vẫn có khả năng không nhỏ."

"Mấy người trong đó vẫn đang viết, thật mạnh."

"Có thể không mạnh sao, đều là những người có tiềm năng được chọn từ trước, nhắm đến 'đệ tử thân truyền', để được phong chủ chú ý, chúng ta không cùng đẳng cấp, biết đâu đã có phong chủ chọn trúng rồi."

"Nhưng cũng có những tu sĩ bình thường không xuất thân từ danh môn, ta thấy một gương mặt quen thuộc, đã tới đây vài trăm năm, bây giờ đang viết bên trong, khổ luyện một thanh kiếm, lần này chắc chắn phải thành công."

"Chỉ mong có một kết quả tốt, liều một phen thử sức vào nội môn, nếu không thì ta sẽ về chợ bán linh khí."

Thu Ngâm không rời mắt khỏi mấy "nhân tài đã được định sẵn" trong sân, nhưng không thể nào để tâm nhiều, ngược lại, nàng vểnh tai lên, dùng tu vi Kim Đan nghe lén đám tuyển thủ nói chuyện, phẩm ra một chút tình cảm không "Tiên" cho lắm.

Nàng không có ký ức về tông môn tuyển chọn, nên không thể tránh khỏi sự tò mò với "kỳ thi" của các tiên nhân, đã từng tưởng tượng về việc dùng đạo để đụng đạo, không màng danh vọng, chỉ cầu đạo và kiếm. Giờ nghe lại, thấy cũng chẳng khác gì thi cử ở nhân gian.

Có người sinh ra đã được trời phú cho vinh quang, tên tuổi treo trên đỉnh núi; có người vòng vo mấy năm, chỉ luẩn quẩn trên một mảnh đất nhỏ; có người không tin vào vận mệnh, chờ đợi cơ hội, tìm được bánh ngọt; cũng có người bình thường, trong cảnh nghèo khó lại có thể nghịch thiên cải mệnh.

Mây tiên và biển phàm, thiên tài và người thường, ngọt ngào và không cam lòng, ranh giới lúc thì rõ ràng, lúc lại hòa hợp.

Rõ ràng là số mệnh của họ không còn giống nhau, nhưng lại hòa quyện giữa Tiên giới trên mây và nhân gian dưới đất.

Thu Ngâm nhớ đến Hàn Thuận, đoán chừng nếu không có Bình Dương công chúa làm ràng buộc chốn hồng trần, hắn chắc chắn đã thành người mặc y phục đỏ, đi qua kinh thành. Cũng tốt, dù sao cũng là y phục đỏ, tình cảm không như ý, ít nhất thì chí hướng cũng vươn lên.

Nàng như tự tìm cho mình một lối thoát.

"Thu Ngâm, trở lại đi nào." Lữ Tịnh Liễu thấy Thu Ngâm cuối cùng cũng nhìn về phía nàng: "Ta đã gọi ngươi ba lần rồi, đang nghĩ gì mà mê mẩn thế?"

"Không có gì." Thu Ngâm như thường lệ: "Đang nói gì vậy?"

"Ta và sư tôn nói, bên trong chắc chắn có những hạt giống tốt được chọn ra lần này, còn về võ đấu thì còn một đợt nữa, nhưng nếu là về đan đạo, bài thi viết và bài thi thuốc sắp tới sẽ cho thấy rõ." Lữ Tịnh Liễu có tư tấm, nhìn về phía Bách Mậu Tiên nhân: "Chỉ là đoán xem có tiểu sư muội, tiểu sư đệ tương lai của ta trong đó không thôi."

Bách Mậu Tiên nhân lắc đầu bất lực: "Bây giờ mới bắt đầu, Thu Ngâm có chọn trúng ai không?"

"Có chọn trúng cũng vô dụng, chí hướng của người ta cũng không ở nơi này, đều là nhắm vào các vị mà đến." Thu Ngâm trước tiên khen một câu, rồi mới thờ ơ nói: "Dù có muốn đến, ta cũng không dám nhận."

Mấy người các nàng có tu vi cao, nói chuyện như truyền âm, các tu sĩ không nghe thấy.

Đúng lúc bài thi viết kết thúc, vài người cuối cùng cũng bước ra, Thu Ngâm quay sang đám đông đang truyền sự lo lắng cho nhau, lần này dùng giọng nói mà họ có thể nghe thấy: "Các ngươi."

Những đệ tử còn đang nghị luận ngay lập tức đứng thẳng dậy, đồng thanh: "Thưa tiên tử."

"Cũng rất có văn hóa." Thu Ngâm ngạc nhiên với điều mà mình không có, cố ý tỏ ra mấy phần không kiên nhẫn: "Đừng đứng chắn ở cửa ra vào mà líu ríu, chim nhỏ ở Diệu Xuân Phong cũng không cần các ngươi biết hát. Đây mới chỉ là vòng đầu, thi xong thì đi nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm thái, rồi chuẩn bị cho vòng tiếp theo, đừng ai làm như thể sống không nổi, bán sắt bên đường cũng là hai chân của tiên. Bị loại cũng có phân biệt cao thấp, Tiên giới đâu chỉ có một ngọn núi thiêng là Thái Thanh Tông, thi cử kém thì ra khỏi cửa Thái Thanh sẽ không thể sống được ở Tiên giới sao? Ngựa tốt không nhìn lại đường đã đi, dưới vó ngựa là gió của con đường phía trước, đi đi, nghỉ ngơi đi."

Mặc dù trong các tu sĩ đó có người lớn tuổi đến mức có thể làm tổ tiên của Thu Ngâm, nhưng vẫn bị thái độ như bậc tiền bối của nàng làm cho sững sờ, chờ tiêu hóa xong đoạn văn này, họ mới nhận ra vừa rồi mình quá tự ti, cảm ơn Thu Ngâm.

"Xin hỏi tiên tử là ai?"

Thu Ngâm không thèm ngẩng mặt lên: "Huyền Nguyệt Phong, đệ tử của Kiếm Tiên."

Nàng không nói tên, nhưng chỉ với hai từ "Huyền Nguyệt Phong" và "Kiếm Tiên" đã đủ để các tu sĩ cung kính thi lễ: "Cảm tạ đã dạy bảo."

Thế là từng người một rời đi có trật tự.

Lữ Tịnh Liễu chứng kiến mọi chuyện: "Rất có uy nghiêm nha, Thu lĩnh giáo."

Bách Mậu Tiên nhân nghe vậy cũng mỉm cười: "Xem ra Bích Hoa không cần phải lo lắng nữa."

Thu Ngâm hoàn toàn không biết thế nào là khiêm nhường, chỉ gật đầu một cách tự mãn: "Đúng vậy."

Sau bài thi viết là bài thi thuốc, chủ yếu là nhận diện linh thảo và luyện đan dược.

Bách Mậu Tiên nhân đã trở về điện Diệu Xuân để luyện đan nấu thuốc, Thu Ngâm hoàn toàn không hiểu gì, chỉ theo sau Lữ Tịnh Liễu để chơi đùa.

Lữ Tịnh Liễu đứng trên cao đài, giải thích quy tắc của bài thi thuốc, các đệ tử nhận ra hai người họ, Thu Ngâm thậm chí còn vẫy tay với họ, khiến các đệ tử không khỏi phấn khích.

Liền nghe Lữ Tịnh Liễu nói: "... Ở trên là nội dung thử nghiệm của bài thi thuốc. Còn nữa, trong số linh thảo dùng cho thử nghiệm lần này, có một phần mười là linh thảo cao cấp và một vài cọng linh thảo đặc cấp, do Huyền Nguyệt Phong cung cấp. Để khuyến khích mọi người, tất cả đan dược luyện thành sẽ cho mọi người tự mang về, mong chờ sự thể hiện của các vị— Diệu Xuân Phong."

"Linh thảo cao cấp và đặc cấp?" Dưới sân lập tức xôn xao, tranh luận sôi nổi: "Không hổ là Thái Thanh, quy mô này thật lớn, linh thảo cao cấp không hề rẻ, trên chợ đen có thể lên tới hàng ngàn linh thạch, đặc cấp thì khó tìm lại dễ gặp hung thú, quả thực là có nơi bán mà không có nguồn cung. Dù không trúng tuyển, cũng đã có lãi rồi."

Không chỉ những tu sĩ bình thường, mà cả một vài người có tham vọng cũng cảm thấy phấn chấn hơn, vì cơ hội này thật sự hiếm hoi, linh thảo cao cấp và đặc cấp không phải vào tông liền có thể có được, đó đều là thời gian, thực lực và thủ đoạn.

"Đây đâu phải là tuyển chọn, mà là phổ độ chúng sinh." Một người dũng cảm hỏi: "Lữ đại sư tỷ, xin hỏi là chủ ý của ai ở Huyền Nguyệt Phong vậy?"

Hầu hết các đệ tử, bất kể là dự kiến thân truyền, hay ổn định trong nội môn, hoặc vật lộn ở ngoại môn, đều nhìn về phía Thu Ngâm, rõ ràng là câu nói vừa rồi đã để lại ấn tượng tốt cho họ, đáp án hiển nhiên dễ thấy.

"Cái này đừng hỏi ta, có người cứ nhất định phải đem linh thảo đến, nháo đến sư huynh đệ chúng ta đều thấy ghen tị với các ngươi, người đó còn góp vào thật nhiều bảo bối để làm vui lòng các sư huynh đệ, làm không ít việc nữa." Lữ Tịnh Liễu ý vị thâm trường hỏi Thu Ngâm: "Ngươi cứ nói đi, sư muội?"

Mọi người dưới sân đều biết còn cố hỏi ồn ào: "Mau nói đi, là ai vậy, vị tiên tử tuyệt thế nào?"

"Nam Hận Ngọc." Không ngờ, Thu Ngâm nói một cách nhẹ nhàng, khiến mọi người đang ồn ào liền ngẩn ra, Thu Ngâm sợ họ phản ứng không kịp: "Kiếm Tiên, Bích Hoa tiên tử, giờ chắc biết là ai rồi chứ."

Lữ Tịnh Liễu ngạc nhiên nhìn Thu Ngâm, nhưng Thu Ngâm vẫn bình thản: "Ta chỉ là đệ tử theo sau, mới sắm thêm chút ít, không thể sánh với sư tôn ra tay xa xỉ, ta và sư huynh ta có một chút tấm lòng, hy vọng tương lai có thể cùng các vị kề vai chiến đấu, ngộ đạo Hóa Thần."

Các tu sĩ kịp thời hiểu ra và nói lời cảm tạ, đối với Kiếm Tiên họ không dám hỏi nhiều, nhưng với tiên tử trước mắt và sư huynh của nàng, vẫn có chút tò mò: "Sư huynh của tiên tử ở đâu, có đến xem thí luyện không?"

"Hắn?" Thu Ngâm nghi ngờ dừng lại: "E rằng không được, hắn rơi xuống nước rồi, một lúc nữa mới lên được."

***

"Á á— Sư muội cứu mạng, ngươi có thấy không, uhm, ùng ục!"

Vưu Tác Nhân nắm chặt thuyền, giãy dụa để lên bờ, nhưng bị Thu Ngâm lãnh khốc vô tình đè trở lại xuống nước. Nàng liếc nhìn chiếc thuyền rách rưới ở xa, không thèm bố thí cho Vưu Tác Nhân một ánh mắt: "Đại nam nhân sợ gì cá chứ, ta chúc ngươi năm nào cũng có cá, thuyền kia sắp khởi hành rồi, nhanh lên."

"Mặc dù vậy, nhưng mà đó là cá...ùng ục... cá bình thường sao? Mắt mọc ra trên mang...ùng ục... đuôi thì có răng dài, đó là tân sinh mệnh khủng khiếp do nước đen sinh ra!" Vưu Tác Nhân cố gắng thò đầu lên: "Hơn nữa, vừa vào Nam cảnh, ta cảm giác như ngươi như lộ nguyên hình, nghe lén dưới đáy thuyền như kẻ bắt cóc thì quá hung tàn rồi."

Thu Ngâm thở dài, vỗ đầu sư huynh thực dụng của mình: "Có chơi có chịu, ai bảo ngươi oẳn tù tì ra vải*. Hơn nữa sư tôn bảo ngươi chiếu cố ta, ngươi quên rồi sao?"

Vưu Tác Nhân đã vật lộn ở Nam cảnh nhiều năm, sớm đã quên "có chơi có chịu" và "nói phải giữ lời" những cái đạo đức này, nhưng dù hắn có ngày nào đó mạnh mẽ đến mức đạp Đại ma đầu của Nam cảnh xuống khỏi ngai vàng, lệnh của Nam Hận Ngọc hắn cũng không dám không nghe.

"Được thôi, vì không bị trục xuất khỏi sư môn." Vưu Tác Nhân nhìn thoáng qua Vương Nhị, có chút u uất mà nói: "Sao ngươi không để Nhị ca đi?"

Thu Ngâm nghiêng đầu gật gật với Vương Nhị: "Sư huynh ta bảo ta nhấn ngươi vào trong lồng heo."

"Ngươi cũng biết ngươi hạ thủ nặng vô cùng." Vưu Tác Nhân sờ sờ mũi, không thể nào thật sự làm cho Thu Ngâm và Vương Nhị đi, bản thân đành chấp nhận lặn xuống nước: "Thù lao của ta Nhị ca còn chưa trả đủ, sư muội đừng lợi dụng lúc ta không có ở đây mà làm thịt người."

Thu Ngâm lại nhìn về phía Vương Nhị: "Sư huynh ta mắng ngươi là heo."

Vương Nhị: "..."

Sư huynh muội các ngươi cùng biến đi.

Đường Thiên Ấn quá dài, tận cùng thẳng vào ma động, con đường về sau đầy nguy hiểm.

Vì vậy, ba người bọn họ đi được một nửa liền rẽ khỏi đường Thiên Ấn, đến Nam cảnh, đúng lúc thấy bên bờ nước đen có một chiếc thuyền lẻ loi chưa rời đi, Thu Ngâm quyết định dứt khoát, mang người buộc vào thuyền, đi nhìn xem có manh mối gì không.

Vưu Tác Nhân hoàn toàn biến mất dưới nước, nước đen như mực, không thấy cả gợn sóng.

Trong sự tĩnh lặng, chiếc thuyền chờ đợi ở xa đột nhiên lắc lư, Thu Ngâm mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đến Nam cảnh với mục đích gì, Nhị điện hạ?"

"Vương Nhị" khẽ cứng người.










===========================

================

Tác giả có điều muốn nói:

Đại Thu: Cấm không được emo!

__________________________

_______________

Editor: Đại Thu cấm không được emo nhưng mà tôi đọc cái đoạn nàng không có ký ức gì về việc ngày nhỏ được Sư tôn dắt tay đi hết đường mây, thấy đau đau nhói nhói sao á :")))) huhu, không biết nữa. Vừa tội Thu Ngâm vừa thương Sư tôn T.T

Và cảm động vì câu nói của Bách Mậu tiên nhân nữa... 

_"Khoảnh khắc Bích Hoa dắt ngươi đi hết con đường này, ta đã nghĩ, có lẽ nàng sẽ dắt ngươi đi qua thật nhiều con đường."😭

***
Còn về bài hát "Still with you" của Jung Kook, thật ra lyrics không liên quan lắm tới nội dung truyện, chỉ là lúc tôi edit đến đoạn "đau đau nhói nhói" kia thì đúng lúc youtube phát bài này, thấy cũng deep nên để vào cho mọi người nghe cùng thôi :")
____________________________

Giải thích:
*Vải: Ở Trung Quốc người ta chơi Kéo - Đá - Vải. Việt Nam mình chơi Kéo - Búa - Bao (có vùng còn chơi Giếng thay Búa =)))))) ). Luật thắng thua cũng khác nha:

Kéo (剪刀) thắng đá (石头) (kéo cắt đá).Đá (石头) thắng vải (布) (đá đè vải).Vải (布) thắng kéo (剪刀) (vải bọc kéo).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top