Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58: Rời núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã nửa năm trôi qua kể từ lần nguy hiểm ở Nam cảnh, cây dây leo ở Trường Hoa Phong lại lớn thêm một đoạn, mềm mại rũ xuống, chắn ngang cửa, như thể đang định chôn vùi chính điện. Nhị sư huynh của Trường Hoa Phong có phần khó xử: "Vạn vật có linh, sư tôn lại nói không được đốt, ai có nước dẫn linh của Diệu Xuân không? Đưa cây leo phiền phức này đi."

"Vài ngày trước nóng nên đã dùng hết nước mát, lại đi mời các sư huynh đệ của Diệu Xuân mang đến chút nữa đi."

Trần Văn Xương chợt nảy ra ý kiến, đi lấy phi thư: "Có phải sắp đến lúc Lữ sư tỷ gửi trái tiên không? Nhờ sư tỷ tiện thể mang theo một ít nhé."

"E rằng không được, hãy gửi cho các đệ tử khác đi." Đệ tử kia nói: "Nhị sư huynh quên rồi, Lữ sư tỷ nói nàng bận muốn chết, có việc gì đừng đến phiền đến nàng, những chuyện nhỏ này nàng không quan tâm đâu."

"Bận cái gì?" Trần Văn Xương dừng tay cầm phi thư, nghi ngờ hỏi: "Gần đây yên tĩnh, cây leo thì nhàn rỗi lớn như cỏ đuôi chó, có gì mà bận, ta thấy Đại sư huynh cũng rất nhàn kìa."

Đệ tử kia muốn nói nhưng lại thôi: "Ngài quên rồi sao, vị sư tỷ kia mất tích, đệ tử ở Huyền Nguyệt Phong không có manh mối, đều là Lữ sư tỷ giúp đỡ."

Trần Văn Xương mới nhớ ra, cắt một tiếng: "Vậy sao không giao cho Tiểu sư muội? Tiểu sư muội giờ đã là Kim Đan Trung kỳ, tài năng không thua kém Thu Ngâm, không lẽ không thể dạy đám Luyện Khí đó sao?"

Nửa năm trước, Thu Ngâm vốn dĩ đang bận rộn thu xếp tông môn tuyển chọn tại Thái Thanh Tông, từ thi thử đến huấn luyện, tuy hành động có phần bất quy tắc, nhưng vẫn ra hình ra dáng, không ít đệ tử đối với Huyền Nguyệt Phong sinh lòng ngưỡng mộ, nhân số thậm chí sánh ngang với Trường Hoa Phong và Diệu Xuân Phong.

Lần đầu tiên làm lĩnh giáo, Thu Ngâm lại không nhận hết tất cả, nàng theo dõi toàn bộ, chọn lọc kỹ càng, loại ra một nửa người, nhưng cũng không phải là chọn toàn những đệ tử xuất sắc, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Nhưng điều khiến người ta khó hiểu nhất là, vào trước ngày lên đường mây để tiến vào các phong lĩnh lệnh bài, Thu Ngâm đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm thấy người.

Ban đầu mọi người nghĩ rằng Nhị sư tỷ rốt cuộc cũng đã mệt mỏi, quay về bản tính thích đi là đi, nhưng kết quả là những đệ tử khẩn cấp rút về từ Nam cảnh cho biết, đã thấy Thu Ngâm trên đường Thiên Ấn ở Nam cảnh.

Hơn nữa không phải là luyện tập bình thường ở Nam cảnh, Nhị sư tỷ lần đầu vào Nam cảnh lại bị Ma tôn nhắm vào, không biết sống chết ra sao.

Cả tông môn tự nhiên xôn xao, vì có chuyện đệ tử ngoại môn đột ngột mất tích trước đó, không thể tránh khỏi nghi ngờ rằng vậy Thu Ngâm xuất hiện trong tông môn tuyển chọn là thật hay giả, không biết có phải là Ma giả trang hay không, và ở Nam cảnh xảy ra chuyện gì.

Các nghi ngờ xuất hiện, có một số tiếng nói trong bóng tối lặng lẽ đưa ra giả thuyết "Thu Ngâm có thể là gian tế của Nam cảnh", thậm chí còn lôi ra những chuyện Thu Ngâm đạt Trúc Cơ năm đó, cho đến khi Chưởng môn tự mình ra tay, đem sự việc này định nghĩa thành chỉ là một vụ đệ tử mất tích bình thường, mới miễn cưỡng dập tắt những tin đồn đang ngày càng hoang đường.

Điều bất ngờ là, lần này lại có không ít người lên tiếng bênh vực Thu Ngâm, đặc biệt là những đệ tử mới vào Huyền Nguyệt Phong, gần như đứng về phía Huyền Nguyệt Phong vô điều kiện, dù ngàn chữ Huấn thì họ chưa học thuộc, nhưng đã học được "khí phách" từ lĩnh giáo của họ, tuyên bố rằng "việc của Huyền Nguyệt Phong không cần người ngoài can thiệp".

"Những lời này mà còn không phải do ai cố tình đào lại để nói sao, ta không tin."

Lữ Tịnh Liễu giải tán đám đệ tử mới vào của Diệu Xuân Phong và Huyền Nguyệt Phong, nói chuyện với đại quản sự của Huấn Giới Đường - Tam Tử Nhi: "Sư huynh, Huấn Giới Đường có tin tức gì không?"

Là hai kẻ xui xẻo mà Thu Ngâm đặc biệt giao phó, đồng thời gửi gắm Huyền Nguyệt Phong tạm thời, trong nửa năm qua, Lữ Tịnh Liễu và Tam Tử Nhi ngoài việc giao lưu với Lữ Đường Chủ còn tăng thêm nhiều chủ đề trò chuyện mới. Tam Tử Nhi lắc đầu: "Bắt được vài người, nhưng chắc không phải cá lớn, tình hình hỗn loạn quá."

"Thủ đoạn cũng không tệ, có thời gian này mà tu luyện thì Tiên giới không đến nỗi ngàn năm không có ai Hóa Thần."

Lữ Tịnh Liễu ngả người vào ghế mây, không phải là quá mệt, nhưng là trong mắt nàng vẫn không thể xua đi nỗi lo âu: "Nàng ấy rốt cuộc đi lêu lổng ở đâu."

"Nhị sư tỷ chắc hẳn đã biết sẽ xảy ra vấn đề." Tam Tử Nhi trầm giọng, nhìn về phía đám đệ tử nhỏ vô tư ở xa: "Nếu không thì đã không báo trước cho chúng ta, kéo chúng ta vào cuộc. Chỉ có thể giữ vững phòng tuyến trước khi nàng trở về, bên Lục tiểu sư muội thì sao?"

"Cứ bám riết lấy." Vừa nhắc đến Lục Uyển Tư, Lữ Tịnh Liễu nhíu mày lại: "Người khác đều thấy nàng ta khéo hiểu lòng người, nhưng mà, rõ ràng đây đều là những người do Thu Ngâm chọn, nàng ta lại dùng cái mác sư muội của Thu Ngâm muốn dẫn họ đi, mấy người ở Trường Hoa Phong nghĩ gì trong đầu vậy, cướp người rồi còn muốn Thu Ngâm trở về cảm ơn sao?"

"Vấn đề là Nhị sư tỷ không biết khi nào trở về, họ dù sao cũng là đệ tử Huyền Nguyệt Phong, không thể mãi mãi để ngươi dẫn dắt." Tam Tử Nhi cũng đau đầu: "Nhưng quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của các đệ tử."

Lữ Tịnh Liễu thả lỏng đôi mày: "Thật bất ngờ, đặc biệt bênh vực Thu Ngâm, chắc là tiểu sư muội cũng không thể mời họ đi được."

"Vậy thì tốt." Tam Tử Nhi yên tâm, đột nhiên nhìn nàng một cái: "Gần đây hình như ngươi có chút không hài lòng với tiểu sư muội?"

Lữ Tịnh Liễu trong lòng chợt hoảng, nhớ lại lời dặn dò đặc biệt của Thu Ngâm "đừng nói xấu Lục Uyển Tư trước mặt người khác".

Nàng ánh mắt sáng tỏ nhìn lại, giả vờ ngại ngùng nhếch miệng: "Ta không có... Được rồi, gần đây có quá nhiều chuyện, có chút giận chó đánh mèo, ta biết nàng ta có lòng tốt, đều là do hai vị sư huynh sư tỷ của nàng không ở nhà. Hừm, giá mà Bích Hoa Tiên Tử ở đây thì tốt, nhanh chóng ra ngoài thu phục Thu Ngâm cái yêu nghiệt này đi."

***

"Ngươi hẳn là biết rõ, không thành công thì cũng phải hy sinh, hoặc là Thẩm Tĩnh Trúc chết, hoặc là chúng ta chết, Nam cảnh không có Kiếm tiên nào để che chở cho ngươi."

Nghiêm Lương Tài tức giận đứng bên đống xác, ghét bỏ tránh xa những phần thân thể thỉnh thoảng rơi xuống, hắn bị buộc phải ngước nhìn Thu Ngâm đang ngồi trên "đỉnh núi" quan sát: "Vạn Ma Quật là lợi thế của ngươi, sao lại đến Nam cảnh để mai phục."

"Lợi thế của ta là lợi thế của ta." Thu Ngâm quan sát khoảng cách từ nước đen đến sườn núi: "Còn nhược điểm của Thẩm Tĩnh Trúc mới là chìa khóa để phá vỡ thế bế tắc, ngươi nên biết hắn khống chế lân huyệt, chỉ cần hắn trốn trong hang chuột thì gần như là bất khả chiến bại, cần phải dụ hắn ra ngoài, giống như ta đã dụ ngươi vào hang."

"Kiếm ý" từ Tử phủ truyền đến những cơn đau rát, Nghiêm Lương Tài nghiến răng: "Sao ngươi không dụ hắn vào Vạn Ma Quật rồi cho hắn một kiếm?"

"Ý kiến hay, thực ra ta cũng muốn, nhưng lỡ mấy đứa nhỏ cũng thích hắn thì sao, mặc dù dựa vào hành vi phong ấn Vạn Ma Quật của hắn thì có thể làm hai bên ghét nhau. Vậy nên phương án tốt nhất vẫn là bắt Thẩm Chước Lan, phương pháp tầm thường cũng không quan trọng, có hiệu quả là được." Thu Ngâm châm chọc: "Cảm tạ các vị thù địch đều không phải là kẻ xấu toàn tâm toàn ý, còn có một hai kẻ có thể nắm bắt, để cho một tiểu nhân như ta có cơ hội lợi dụng."

Thu Ngâm là muốn dùng lại chiêu cũ, lấy nhược điểm làm mồi, đưa thi thể Thẩm Chước Lan đi. Nghiêm Lương Tài cười lạnh: "Nói như ngươi không có nhược điểm vậy."

"Có, nhưng ta không bao giờ tránh né." Thu Ngâm cười tươi, kiêu ngạo: "Bởi vì chẳng có gì để tránh né cả, nhược điểm của ta là ta vẫn chưa mạnh lắm, ngươi không phải đã sớm biết ta là tên ăn bám sao? Có bản lĩnh thì đến bắt sư tôn của ta đi."

"......Ngươi thật coi trọng ta." Dưới kiếm Bất Trần không có oán hồn, Nghiêm Lương Tài không biểu lộ cảm xúc mà chuyển đề tài: "Ngươi chuẩn bị làm gì."

Thu Ngâm chưa trả lời, nhẹ nhàng nhấc váy, nhảy lên một đống xác chết cao hơn, nhìn xuống vùng đất chết chóc của Nam cảnh. Nói là đất chết, thực ra còn có sinh cơ hơn Hoàng Sa, luôn có một chút oán hận điên cuồng nuôi dưỡng đất đai, có lẽ vì gần một vùng nước đen mênh mông, đất Nam cảnh luôn ẩm ướt, nhớp nháp, dính dớp với tơ máu.

Hơn nữa, đất rất mỏng, mỗi bước đi đều để lại dấu chân. Nếu nước đen dâng lên, sẽ có thể nhấn chìm đất Nam cảnh.

Nàng xoay ngón tay, lấy sáo Khóa Hồn ra đặt ngang miệng, nhẹ nhàng thổi ra một đoạn nhạc ngắn, thỉnh thoảng còn không thành thạo để lộ vài âm thanh lạc điệu, có thể nghe được nhưng dở dở ương ương, như thể phản nghịch giữa vùng đất đầy ma quái của Nam cảnh.

Nghiêm Lương Tài ánh mắt hơi động, Thu Ngâm vẫn chưa hỏi sáo Khóa Hồn có cần một bài nhạc cụ thể hay không, hắn dĩ nhiên cũng không nói, lưu lại một chút bí mật để giữ người, nhưng nàng thổi như vậy không tránh khỏi khiến người ta nghi hoặc.

Đã có thể từ Vạn Ma Quật bò lên, chắc không chừng là học được Ma khúc gì đó, Nghiêm Lương Tài vểnh tai lắng nghe.

Gió Nam cảnh yên ả, ma quái vẫn tiếp tục giết chóc ăn thịt lẫn nhau, "yên bình" đến lạ, Nghiêm Lương Tài không khỏi nhìn về phía Thu Ngâm, có phải đang tự làm mình bẽ mặt không?

"Thu đại nhân, cho phép tiểu nhân lắm mồm, ngươi đang biểu diễn tài nghệ chờ Ma tôn lên sườn núi thưởng thức sao..."

Giọng Nghiêm Lương Tài yếu dần, nhìn xuống mặt đất, nhấc chân lên, hắn cảm thấy đất này hình như ẩm ướt hơn. Dù sao đất Nam cảnh cũng chưa bao giờ khô ráo, nhưng có thể ướt giày tất lại là lần đầu tiên.

"Ào—"

Âm thanh như sóng biển dâng trào vang lên bên tai, Nghiêm Lương Tài nhìn về phía biên giới, những lớp sóng đen trùng trùng điệp điệp như núi dồn dập nổi lên, như muốn cuốn trôi ánh chiều tà quỷ quyệt của Nam cảnh, khuấy động thanh sắc Nam cảnh, khi rơi xuống bất ngờ thẩm thấu vào mặt đất, nhấn chìm đường chân trời ven biển.

Nước đen như chết liên tục tràn vào đất Nam cảnh, nước và đất hòa quyện vào nhau, biến Nam cảnh thành một bãi bùn đen đỏ.

"A a!!"

Bầy ma không ngừng la hét liên tục, cơ thể chúng bị chôn vùi trong bùn không thể tự chủ, vô lực chìm vào mặt đất, hắn thậm chí có thể nhìn thấy những con cá quái dị ẩn nấp trong bùn, nhân cơ hội bất ngờ cắn lấy đám ma vật đang vùng vẫy, kéo vào vực sâu hỗn loạn.

"Địa thế và nước ở Nam cảnh thật thú vị, không biết vùng đất ma này có được ông trời quản lý không. Ngươi nhớ chứ, vách đá toàn là hang động, đất Nam cảnh đè lên nóc lân huyệt, ngay dưới chân ngươi." Thu Ngâm chứng kiến nước đen sống dậy xâm chiếm Nam cảnh, vui vẻ giải thích: "Cảm hứng từ Hoàng Sa bí cảnh, cát lún và đầm lầy thật sự là hai mặt của một đồng xu."

"Ngươi muốn kéo quần ma của Nam cảnh vào lân huyệt." Nghiêm Lương Tài không phải kẻ ngốc: "Dù Thẩm Tĩnh Trúc có thể trực tiếp giải quyết tất cả ma vật trong lân huyệt, nhưng đất Nam cảnh bị giẫm lên, tương đương với việc chơi đùa trong lãnh địa của hắn, như vậy, chắc chắn hắn sẽ muốn lên sườn núi xem chuyện gì xảy ra."

"Hắn không quan tâm đến sự sống chết của ma Nam cảnh, ma trong ma quật cũng vậy, nhưng khuôn mặt của kẻ kiêu ngạo không thể chịu được chút 'gió thổi, nắng chiếu', thật trùng hợp ta rất giỏi trong việc tát vào mặt người khác." Thu Ngâm nhẹ nhàng chạm vào sáo Khóa Hồn, miệng vẫn húng hắng một điệu nhạc kỳ lạ.

"Miếu Nguyệt Lão, dây đỏ quấn lại, kéo khăn cùng tới gọi uyên ương..."

Có thể khiến nước đen "sống lại", Nghiêm Lương Tài chăm chú nhìn sáo Khóa Hồn, không tìm thấy câu trả lời từ kho nhạc phong phú của mình: "Ngươi thổi cái gì vậy, sao ta chưa từng nghe qua?"

"Không nghe ra sao?" Thu Ngâm hơi dừng lại, như bừng tỉnh: "À, đúng rồi, ngươi không phải người Tương Quốc, đây là khúc nhạc mà người Tương Quốc thổi khi thành thân. Xùy, cây sáo so với kèn thì đúng là kém hơn rất nhiều, bọn họ còn có cả bài hát nữa, gì mà uyên ương, Nguyệt Lão lại se duyên."

"......Nhạc cưới." Nghiêm Lương Tài lặp lại, cảm giác sâu sắc mụ điên này đang trêu chọc hắn: "Thẩm Tĩnh Trúc sắp lên rồi, đừng nói với ta là ở đây chờ hắn nổi trận lôi đình, đem tro cốt hai ta đi rải."

"Muốn rải thì cũng rải ngươi thôi, ta cảm thấy, hổ đã ra khỏi hang chuột."

Thu Ngâm cười tươi vẫy tay với Nghiêm Lương Tài, cả người như bóng ma tan vào đống xác và vũng bùn đen đỏ, còn không quên để lại một câu châm chọc: "Nếu ngươi không may qua đời, khi ta lên ngôi ở Nam cảnh, người đầu tiên ta đưa vào bảng danh nhân của Vạn Ma Quật chính là ngươi."

"......" Nghiêm Lương Tài lập tức ẩn hình, không quên ở trong lòng mắng tám trăng lượt: "Ngươi là mụ điên!"

"Tính tình nhỏ nhặt, nhưng cũng khá thú vị." Thu Ngâm nhún vai, nàng chỉ đang lấy cái chiêu của người trả lại cho người mà thôi, Nghiêm Lương Tài con chó này còn thiếu cái trò đó sao, dù sao hắn cũng có bí thuật hóa cát làm chỗ dựa, cùng với trí óc và Tiên khí, không có Ma nào ở Vạn Ma Quật cản trở chân tay hắn, không khó để trốn thoát khỏi Nam cảnh hỗn loạn.

Tất nhiên, nếu Ma tôn đại nhân có thể bắt được hắn, thì Thu Ngâm cũng rất vui vẻ xem tiết mục này.

Với tu vi Nguyên Anh, Thu Ngâm dễ dàng thu hồi cái bóng, bản thể thật của nàng đang dừng lại trong hầm băng quen thuộc.

Lần này nàng không đi vào, mà lại dùng kiếm Bi Phong để mở vào vùng đất đen chưa bị xâm chiếm, mạnh mẽ một cái, cả người rơi vào lân huyệt dưới chân—— giữa đó có một chiếc quan tài băng giống hệt như chiếc kia.

Lân huyệt trở thành con mắt của Thu Ngâm, nàng mới nhìn rõ được những mạch lạc phức tạp bên trong, tìm tới bức tường kép mà Thẩm Tĩnh Trúc cố tình giấu kín, nếu không vòng qua lân huyệt, thì mãi mãi cũng không vào được cái hang này.

Thu Ngâm cúi xuống trước quan tài băng, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến lạnh lẽo của người đang ngủ say.

"Vù——" lần này tiếng vo ve của kiếm Bi Phong rõ ràng hơn nhiều, nhưng Thu Ngâm lại lạnh lùng nhìn bốn phía, dưới tiếng vù vù của kiếm, lại ẩn giấu một âm thanh vỡ vụn.

Pháp trận mà Thẩm Tĩnh Trúc lưu lại đã vỡ.

Quả nhiên. Pháp trận giống như cái chuông chôn chặt dưới dây thừng, mật báo cho chủ nhân biết.

Ma tôn đại nhân có lẽ lúc này đã phát hiện mình bị trúng điệu hổ ly sơn (hổ rời núi), có người đến cướp xác muội muội bảo bối của hắn.

"Yên tĩnh đi." Thu Ngâm không cho kiếm Bi Phong cơ hội khóc than cho chủ cũ, khi kiếm vụt xuống như gió, cả quan tài băng lẫn tảng đá đều bị đập vỡ, nàng nâng xác chết lên rồi chạy.







================================

=================

Editor: Riết thấy mấy con ma ở Vạn Ma Quật như mấy con pet của Thu nhị sư tỷ. "mấy đứa nhỏ" đồ, "cục cưng" đồ, "các bé ngoan" đồ =)))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top