Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66: Yên Vũ Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Ngâm có linh cảm ngẩng đầu lên, chỉ thấy mưa phùn khắp núi, thấm vào mây mù, như cơn mơ lúc ẩn lúc hiện.

Bi Phong ngoi đầu lên: "Phát giác ra lão đầu kia sao?"

"Không có." Thu Ngâm khẽ nhíu mày: "Chỉ là cảm giác có người đang nhìn ta."

"Chưa từng nghe lão đầu đó có đam mê rình mò nha, tốt xấu gì thì cũng là người đứng đầu trước cả Nam Hận Ngọc." Bi Phong thấy áo đỏ của Thu Ngâm bị mưa phùn thấm ướt: "Ma khí cũng không lấy ra cản, dù cũng không mở, ngươi là đang đón nhận nước mắt của ông trời sao?"

"Ngươi mắng ta có bệnh còn hơn nói lời này làm ta ghê tởm." Thu Ngâm ghét bỏ Bi Phong, tự lừa mình dối người mà nâng nó lên để che mưa: "Quan tâm ta như vậy thì thay ta đón nước mắt đi... Oẹ."

"Thật sự rất ghê tởm nha, mau dừng lại đi... Oẹ ọe aaa!" Bi Phong tru lên, Thu Ngâm làm như không nghe thấy, mang theo kiếm tiến vào rừng sâu.

Tại chủ phong của Huyền Linh Tông, các đệ tử thân truyền đang chờ đợi những vị khách nhỏ từ tông môn khác tại chính điện thì thấy một thiếu nữ hồng phấn mang theo đệ tử vào điện, nâng cao mặt mũi của Thái Thanh Tông, thi lễ với đối phương một cách trang nhã, nhận lấy một cái hộp gấm dài, cười dịu dàng: "Đệ tử Huyền Nguyệt Phong, Lục Uyển Tư, hân hạnh đến Huyền Linh sơn thủy, đây là chút tâm ý của Chưởng môn sư thúc gửi tặng cho Chưởng môn Huyền Linh, mong nhận cho."

Nếu nhắc đến thiên tài của Thái Thanh Tông, tất cả mọi người đều sẽ đáp "Thu Ngâm", nàng đã không chỉ là thiên tài, mà còn trở thành biểu tượng cho con đường của Thái Thanh Tông. Sau sự kiện ở Hoàng Sa Bí Cảnh, chưởng môn Huyền Linh còn đặc biệt trêu chọc Bàng Nghiễm, nói rằng muốn đào tường của hắn, khiến lão bằng hữu phải chịu một trận châm chọc.

Người ta vẫn nói tiên nhân sống lâu, trăm năm như một, nhưng kể từ khi Thu Ngâm mất tích hơn nửa năm, cái "biểu tượng" này dần dần đổi người. Dù về tu vi hay năng lực, Lục Uyển Tư đã chứng minh mình đủ khả năng sánh vai cùng Thu Ngâm, thậm chí vì tính cách dịu dàng, đoan trang của mình, nàng ta còn được yêu thích hơn, rõ ràng trở thành người đứng đầu mới trong lớp trẻ của Tiên giới.

"Nhìn xem, nhìn xem, đến còn mang theo quà, coi ta như người ngoài."

Đệ tử đưa hộp gấm lên, Chưởng môn Huyền Linh cao giọng, mở ra thấy một thanh kiếm trong suốt, lập tức biết đó là tuyệt thế bảo kiếm của Kiếm Các, ngay lập tức cười rạng rỡ: "Vẫn là Bích Vân hiểu ta, vậy ta cũng không cần khách sáo với hắn."

Huyền Linh Tông và Thái Thanh Tông đều có "người đứng đầu" kiếm chỉ lên trời, trong tông môn đều tôn kính kiếm, không ai không yêu kiếm, một thanh bảo kiếm mở ra câu chuyện, những việc tiếp theo sẽ dễ thương lượng hơn, sau khi nói chuyện một lúc, họ đi vào chủ đề chính.

"Bàng huynh chịu thả ngươi đến đây, chắc chắn không chỉ để tặng kiếm thôi." Chưởng môn Huyền Linh nghiêm mặt: "Ta nghe nói quý tông đã nắm được manh mối của ma chủ Nam cảnh?"

"Đúng vậy." Lục Uyển Tư không khúm núm mà tiếp nhận một cuộn giấy, quay sang Vương Oánh đứng dưới chưởng môn Huyền Linh: "Ta và sư tỷ Vương Oánh đã quen biết tại Hoàng Sa Bí Cảnh, nói chuyện như tri kỷ, cùng nhau xuống Nam cảnh tìm kiếm tin tức, đã biết được thân phận của ma chủ."

Nàng ta cố ý dừng lại một chút, rồi nói: "Mời chưởng môn xem qua."

Vương Oánh mặt không biến sắc gật đầu, Lục Uyển Tư cố ý liên hệ trước với nàng ta, chính là muốn hai đệ tử thân truyền của hai tông cùng xuất hiện để xác thực Thu Ngâm chính là ma chủ, nàng ta cũng lấy ra cuộn giấy mà Lục Uyển Tư đã chuẩn bị trước, sắp sửa để cho các sư huynh đệ xem.

Không ngờ chưa kịp cho Vương Oánh mở ra, cuộn giấy bỗng như sống dậy, thoát khỏi tay nàng ta, bay lên không trung, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong chính điện.

Lục Uyển Tư không ngờ Vương Oánh còn nhiệt tình hơn cả mình, cuộn giấy của mình còn chưa được đưa cho chưởng môn Huyền Linh, liền thấy cuộn giấy trên không rơi xuống, như một thác nước mở ra, lộ ra khuôn mặt "ma chủ" trong tranh, bức tranh còn tốt bụng bay vòng quanh trong chính điện, sợ có người không nhìn thấy.

"Hở??" Tiếng nghị luận ồn ào vang lên trong điện, các đệ tử đồng loạt nhìn về phía Lục Uyển Tư, ánh mắt kỳ quái và phức tạp, chỉ thiếu mỗi câu hỏi "Ngươi có bệnh không?".

Lục Uyển Tư ngẩn người, vội vàng điều khiển bức tranh quay về, bức tranh mới miễn cưỡng bố thí nàng ta một cái liếc mắt— Lục Uyển Tư và khuôn mặt của chính mình đối diện nhau.

Trong bức tranh không phải là Thu Ngâm, mà chính là Lục Uyển Tư.

Lục Uyển Tư đột ngột nhìn về phía Vương Oánh, Vương Oánh hoảng hốt tay chân lộn xộn: "Không đúng, bức tranh này không phải như vậy..."

Chưa kịp để Vương Oánh nói xong, người trong bức tranh hóa ảnh lắc lư, nhanh chóng va vào cuộn giấy trong tay Lục Uyển Tư, Lục Uyển Tư hoàn toàn không kịp phản ứng, một ngọn lửa đen bùng lên, nếu không phải nàng buông tay ra nhanh, nửa người có thể bị thiêu rụi cùng hai bức tranh.

Vương Oánh hét lên một tiếng, chính điện rối loạn, may mà chưởng môn đã giữ vững được tình hình.

Lục Uyển Tư không động đậy, bình tĩnh nhìn ngọn lửa đen bất diệt, trong cuộn giấy vàng cũ thấy được hàng lông mày và đôi mắt của mình bị thiêu rụi, âm lãnh quỷ dị, như thể đang cười khiêu khích với mình.

Đó là Thu Ngâm...!

Lục Uyển Tư mua tin tức từ Thính Phong Đạo, biết ma chủ đang tiến về phía tây, chắc chắn là đi vào ma vực, không thể nào đến nơi xa như Huyền Linh Tông, Thu Ngâm không cần thiết phải đến đây. Vậy thì ai, bức tranh này là nàng vừa đưa cho Vương Oánh.

Trong mắt Lục Uyển Tư vẫn phản chiếu ngọn lửa, đối diện với ánh mắt hoảng loạn của Vương Oánh, trống rỗng đến đáng sợ.

Là ngươi sao?

"Giải quyết xong chưa?" Bi Phong hỏi.

"Ừ." Thu Ngâm lười biếng đáp, nhẹ nhàng nhấc vạt áo lên, bước lên con đường đá ướt, len lỏi qua rừng cây và lá: "Sớm muộn gì cũng bị phát hiện, chỉ là thêm một mồi lửa, để cho bọn chó tự cắn nhau."

Tĩnh Hải Phong gần như không có lối đi, chỉ có rừng và mưa, không có người ở.

Thu Ngâm không muốn ngự kiếm, đội mưa phùn, vén những tán lá cản đường ra, nhìn thấy một tòa lầu gỗ tre dựng đứng trong mưa, trên biển hiệu gỗ sẫm có viết ba chữ "Yên Vũ Lâu".

"Đây thật sự là cấm địa sao, sao lại có vài phần giống như chốn bồng lai tiên cảnh." Bi Phong mượn mắt Thu Ngâm quan sát tòa lầu cô độc này: "Lão đầu đó không giống người có phong cách tinh tế như vậy."

"Xem thử thì biết." Thu Ngâm tiến lên, lắc lắc nước mưa trên áo đen, đẩy cửa gỗ "Két" một tiếng, nàng mang theo một ít dấu vết của mưa vào.

Thu Ngâm không đóng cửa, tiếng mưa nhẹ nhàng rơi xuống trong Yên Vũ Lâu, nàng quét mắt quanh tòa gỗ cũ, không thấy ai, vì vậy bước lên cầu thang lên tầng hai, tầng hai cũng trống rỗng, vẫn mở cửa sổ, như một căn phòng bỏ hoang.

Nhưng trên bàn bên cửa sổ có một tách trà còn ấm, hơi nước từ từ bốc lên, hòa quyện với làn sương nhẹ từ bên ngoài, quyện lại không dứt, như thể vừa có một người ngồi bên cửa sổ thưởng trà ngắm mưa, hoặc có thể là dành cho vị khách đội mưa đến.

Nàng chợt cảm thấy khung cảnh này quen thuộc như thể muốn xé tan làn sương mù trong đầu, kéo nàng vào giấc mộng dịu dàng hư ảo của quá khứ, không để cho nàng tự giác buông bỏ đao kiếm, trầm luân trong những hồi ức ấm áp.

Tí tách, tí tách. Thu Ngâm cúi xuống, áo đỏ thấm đẫm máu không cách nào khô, hòa cùng với nước mưa rơi xuống sàn nhà, điểm xuyết tạo thành những vệt đỏ nhạt, nàng quay lại nhìn, đã chảy ra một vết máu hẹp dài, từ bậc thang lan ra đến đá xanh và con đường đất bên ngoài lầu, mưa cũng không thể rửa sạch, đó là con đường mà nàng đã đi qua.

Thu Ngâm lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, hai ngón tay gập lại gõ nhẹ vào cửa, giả vờ khách khí một câu: "Có người ở đây không, ma cũng được."

Không có ai trả lời. Thu Ngâm: "Vậy thì thôi."

"Đã đi ngay như vậy?" Bi Phong vội gọi nàng lại: "Lão đầu đó là một trong hai tu sĩ có thể áp chế ngươi, nói không chừng còn đang ẩn nấp ở đây."

Thu Ngâm im lặng, bước đi quyết đoán, không hề có chút vẻ thư thái và dễ chịu như khi nàng đến dòng sông Giang Nam của Tương Quốc. Trong lầu tre tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng bước chân của nàng.

Cho đến khi nàng đến trước cửa, thật sự muốn rời đi, cánh cửa tre mới cuối cùng không nhịn được mà "bang" một tiếng đóng lại, không cho nàng ra ngoài.

Lại một mảnh tĩnh lặng, chỉ là cảm giác khó chịu hơn nhiều so với trước đó.

Nam Hận Ngọc vén tấm màn mỏng, tiếng ngọc châu chạm nhau phát ra âm thanh trong trẻo, như tiếng cá rơi xuống hồ. Ánh mắt của nàng trước tiên dừng lại trên chiếc áo đỏ dính máu của Thu Ngâm, sau đó mới nhìn vào Thu Ngâm, lạnh nhạt hỏi: "Đến Huyền Linh làm gì?"

Giọng nói đó như thể bên ngoài không phải mưa mà là tuyết, nàng là tiên chứ không phải ma.

Sư tôn của nàng đương nhiên như vậy, khiến nàng gần như nghĩ rằng, ở Nam cảnh các nàng chưa từng chĩa đao kiếm vào nhau.

Thu Ngâm bỗng nhiên động đậy, kiếm phong của của Bi Phong gần như xẹt qua gương mặt của Nam Hận Ngọc, bị linh khí của Nam Hận Ngọc chặn lại mới không làm sập cái lầu tre vốn đã mong manh này mà chôn sống cả hai người.

Lúc này Thu Ngâm mới quay lại, máu từ tà áo không ngừng chảy xuống, như thể mãi mãi không thể rửa sạch, không thể ngừng lại. Ánh mắt nàng mang theo sát khí làm rối loạn cái thế giới tĩnh lặng như tiên cảnh, đôi mắt hơi nhếch lên, nhẹ nhàng thả ra vài chữ, như con rắn độc trốn trong lá cây mềm mại: "Đến đây để giết người."

Nam Hận Ngọc không trả lời, chỉ chậm rãi tiến về phía nàng.

Bây giờ Thu Ngâm mới nhìn rõ, Nam Hận Ngọc cũng không còn bộ dạng thanh lãnh như lúc ở Huyền Nguyệt Phong. Bạch y không nhiễm bụi trần của nàng đã dính nước bùn, như thể cũng đã đi qua cơn mưa, khi đôi mắt ấy bình tĩnh nhìn Thu Ngâm, không có sự lạnh nhạt, không có uy áp, chỉ còn lại sự âm lãnh còn sâu hơn cả Thu Ngâm, đuôi mắt vương chút đỏ ửng, như thể những tâm tư đen tối nào đó cuối cùng không thể kìm nén, chảy ra từ đôi mắt, lan ra trên gương mặt vốn không bị thất tình ràng buộc.

Thu Ngâm thậm chí cảm nhận được một chút điên cuồng.

"Chỗ này hẳn không phải là địa bàn của ngươi." Thu Ngâm giả vờ: "Xin hỏi Bích Hoa Tiên Tử, ta đến để giết người, còn ngươi đến để làm gì, giết ta?"

Nam Hận Ngọc đáp: "Là vì ngươi."

Thu Ngâm khựng lại, thu lại dáng vẻ giả dối, cười nói: "Nàng không nên xuất hiện, nàng nên để ta đi."

Nam Hận Ngọc không phản ứng gì với hai chữ "giết người", nhưng khi nghe câu này, ánh mắt nàng trở nên nặng nề: "Chỉ riêng việc này, không thể được."

Kiếm quang của Bất Trần bỗng nhiên từ trong kẽ đất toát ra, như những mầm cây vừa chạm đất đã mọc lên, hướng về Thu Ngâm muốn trói lại.

Thu Ngâm khéo léo quay cổ tay, Bi Phong phản đỡ vào cánh cửa gỗ, gió mạnh cuốn theo áo đỏ của nàng, định cưỡng ép phá vỡ kiếm trận của Nam Hận Ngọc.

"Sư tôn!" Giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ từ xa vọng lại qua màn mưa mỏng, rơi vào tai hai sư đồ đang đối đầu, ôn nhu và thân thiết, như cô nương ở trong mưa đi tìm người trong lòng, khiến người không khỏi mềm lòng.

Là Lục Uyển Tư.

Nam Hận Ngọc bỗng dừng lại, nhìn ra cửa sổ, như muốn xuyên qua lớp lớp tre trúc để nhìn rõ người đến.

Thu Ngâm buông lỏng khí lực, chân nàng đột nhiên mềm nhũn, cả người như mất sức ngã xuống đất. Nam Hận Ngọc giật mình, lập tức không để ý tới người đang đến, kiếm quang tản ra, nàng tiến lên vài bước, đỡ lấy Thu Ngâm đang rơi xuống.

Không ngờ rằng, khi Thu Ngâm vừa ngã vào lòng nàng, liền trở tay đẩy một cái, đảo ngược vị trí, Nam Hận Ngọc bị đệ tử hung hăng đặt trên ván cửa, phát ra tiếng kêu khẽ, sau đó một bàn tay ấm áp còn mang theo khí ẩm che lên miệng Nam Hận Ngọc.

Thu Ngâm cách quá gần, mùi hương đất ẩm của mưa, hương cơ thể quyến rũ câu người, mùi máu không thể rửa sạch, cùng với hơi thở của nàng như hỏa khí muốn nổ tung, dễ dàng bao vây Nam Hận Ngọc.

Cơ thể đẫy đà mà mềm mại của Thu Ngâm nhẹ nhàng áp lên người nàng, đôi mắt không mang theo ý cười nào nhìn chằm chằm vào Nam Hận Ngọc. Nam Hận Ngọc cảm nhận được cái gì đó đang chạy theo hướng không thể kiểm soát, nhẹ nhàng vùng vẫy muốn đẩy nàng ra.

"Nàng có biết vì sao ta không muốn gặp nàng không?" Thu Ngâm tiến sát lại, vuốt ve vành tai của Nam Hận Ngọc, phun ra những lời độc ác: "Dù sao ta cũng là đệ tử mà nàng dạy dỗ, không ngốc như vậy, trong Vạn Ma Quật ta theo bản năng chạy trốn, là Bi Phong kéo ta trở lại vực sâu."

Nam Hận Ngọc đứng yên bất động, Thu Ngâm lại nói: "Có rất nhiều người và Ma muốn mạng của ta, những món nợ chôn dưới ba thước sông Minh Hà, ta sẽ không bỏ qua một ai. Chỉ là, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có nàng trong số đó. Nếu đã muốn ta chết, sao lúc đó nàng không trực tiếp ném ta xuống Bắc sườn núi để ta tan xương nát thịt, mà lại chờ đến khi ta sắp giang cánh bay thì nàng mới bẻ cánh của ta, muốn nói rằng 'ngươi chính là một con rùa không biết bay' sao? Nàng căm ghét ta đến vậy, ta còn ngu ngốc tự an ủi bản thân rằng do nàng có nỗi khổ tâm không thể nói. Nam Hận Ngọc, nàng có nỗi khổ tâm nào không?"

Thu Ngâm hỏi: "Sao nàng không giết ta?"

Thu Ngâm cảm nhận được Nam Hận Ngọc bỗng nắm chặt ống tay áo mình, mạnh đến nỗi như muốn xé rách, kéo trái tim mình xuống sâu.

Lần đầu tiên nàng từ ánh mắt Nam Hận Ngọc thấy được sự kiềm nén không thể nào che giấu, gần như muốn đẩy cảm xúc tràn ra ngoài, thâm thúy và rõ ràng như thể muốn quay ngược lại nhấn chìm mình, dập tắt đi phần nào khí thế của Thu Ngâm.

Nàng bỗng cảm thấy, nếu lúc này buông tay, có lẽ sẽ nghe được một câu trả lời nào đó. Từ lòng bàn tay áp sát đôi môi mỏng của Nam Hận Ngọc truyền đến một chút ngứa ngáy, còn có chút ẩm ướt không rõ ràng, như thể đang dụ dỗ nàng mở ra một khe hở, để những sự thật sâu kín được vạch trần cho nàng nghe. Tay nàng hơi do dự động đậy.

Thu Ngâm tự biết bản thân, mỗi khi chịu đựng một nỗi khổ ắt phải trả lại một món nợ, Bi Phong như chiếc cầu giữa nàng và Nam Hận Ngọc, sâu hơn cả ranh giới giữa Tiên và Ma. Nàng tự kiềm chế không để mình sa vào, cảnh báo bản thân đừng mắc vào cái bẫy ly gián mà Thiên Đạo giăng ra, nhưng lại cảm thấy giữa các nàng đã xa lạ đến vậy, thực sự không còn gì để khích bác. Hoặc có lẽ chỉ là mong muốn đơn phương của nàng, không thể nào nuốt trôi cơn tức này.

Nàng tự nhủ không nên nghĩ, sợ rằng một ngày nào đó, sự chua chát không biết từ lúc nào biến thành hận thù, lại đẩy nàng vào một cái chết khác, chết vì tình yêu không thành.

Nàng nghĩ, có lẽ tình yêu không hề tốt đẹp, chỉ là thứ mà trời cao dùng để xô đẩy con người vào rắc rối.

Bên ngoài, sau tiếng gió ngự kiếm, những bước chân nhẹ nhàng vang lên, với tu vi Nguyên Anh của hai người, Lục Uyển Tư đã vượt qua đại trận trấn sơn của Tĩnh Hải Phong, càng lúc càng gần Yên Vũ Lâu.

Kiếm Bi Phong bỗng dưng vùng dậy chấn động trong tay Thu Ngâm. Một cái chớp mắt khiến nàng run lên.

Thu Ngâm không kịp phòng bị, buông lỏng bàn tay đang che miệng Nam Hận Ngọc.

Nhiệt độ đột ngột rời xa, Nam Hận Ngọc cảm thấy một khoảnh khắc trống trải, cổ họng không tự chủ nuốt nước bọt, nàng vô thức kéo Thu Ngâm về phía mình, không cho người rời đi. Kết quả nàng vừa định mở miệng, lại bị một nhiệt độ nóng bỏng phong bế miệng lưỡi.

"Ta không muốn nghe." Trong mắt người đó là ý cười âm lãnh, ác liệt nghiền nát giải thích của nàng, đôi môi mạnh mẽ báo thù: "Hiện tại ta chỉ muốn hôn nàng."

















=====================

=============

Editor: Truyện đăng trên Tấn Giang nên tất nhiên sẽ không có xôi thịt roài. Nhưng mà tác giả bù đắp cho quý vị rất nhiều cảnh hôn🤫

Bắt đầu đếm cảnh hôn từ chương này đi là vừa =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top