Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Cách một cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh âm của Lục Uyển Tư theo tiếng bước chân tới gần, thấy Yên Vũ Lâu yên tĩnh, vô thức nhìn lên lầu hai đang mở cửa sổ mà vẫn chưa thấy được người: "Sư tôn!"

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thu Ngâm dán lên bụng Nam Hận Ngọc, bạch y ẩm ướt bị gió thổi lạnh buốt. Nàng cảm nhận được người đó khẽ run lên trong tay mình, lại nhích lại gần trên cửa.

"Suỵt." Thu Ngâm thân mật cùng Nam Hận Ngọc, giọng nói khàn khàn như đã uống rượu mạnh: "Tiểu sư muội ở bên ngoài, nàng muốn để nàng ta nghe thấy sao?"

Cái bóng đen tối của Thu Ngâm di chuyển tới lui trên mặt đất, ngo ngoe quấn lấy tà áo dính bùn của Nam Hận Ngọc, khiến bạch y càng thêm tả tơi. Chúng như có hình thù sống động, như rắn độc bò lên ống quần của Nam Hận Ngọc, chui vào bạch y của tiên nhân, quấn quanh da thịt hơi run rẩy của nàng, lưu lại những ác ý nóng bỏng, thân hình trắng ngần như ngọc nhuốm một lớp hồng nhạt.

"Ưm!" Bóng đen từ tà áo chui vào, đã từ cổ áo chui ra, vừa xoa nhẹ lên vết kiếm dữ tợn bắt mắt ở xương quai xanh, vừa ép Nam Hận Ngọc nửa ngẩng đầu, lộ rõ hàm răng đang nghiến chặt và đôi mắt giận dữ của nàng.

Khóe miệng Thu Ngâm khẽ nhếch lên, liếm liếm môi khô, nhìn chằm chằm vào vết kiếm, truyền âm cho nàng: "Làm thế nào mà không cẩn thận như vậy, ta nhìn thấy muốn đau lòng rồi. Là do Thẩm Tĩnh Trúc sao? Yên tâm, dù sao cũng là sư đồ, khi ta cướp lấy vị trí của hắn, ta cũng cho hắn nếm trải cảm giác bị kiếm xuyên qua. Ta quan tâm nàng như vậy, nàng có định thưởng cho ta chút gì không? Ta nghĩ, không bằng lại tặng thêm một thanh Bi Phong?"

"Thu Ngâm..." Nam Hận Ngọc ngay cả truyền âm cũng không giữ được bình tĩnh: "Buông ra."

Thu Ngâm cười một cách trắng trợn: "Không."

Ngón tay Thu Ngâm lướt qua váy đỏ, dính máu không biết của vong hồn nào dưới kiếm, nàng nắm lấy cằm Nam Hận Ngọc, âm lãnh nhìn nàng ấy, ngón tay chạm vào đôi môi mỏng lạnh của Nam Hận Ngọc, vẫn còn lưu lại hơi ấm từ nàng, nàng chậm rãi dùng sức xoa mở, đôi môi không còn huyết sắc của Nam Hận Ngọc nhanh chóng có lại màu hồng, thậm chí còn đỏ hơn mức cần thiết, như thể bị ép phải nhuộm màu bởi những tội ác của Thu Ngâm.

Bên ngoài, Lục Uyển Tư đã đến trước cửa, mỗi bước đi như thể dẫm lên trái tim loạn nhịp của hai sư đồ đang làm chuyện cấm kỵ ở sau cửa, chưa bao giờ rõ ràng như vậy. Tiểu sư muội của Huyền Nguyệt Phong từ Tĩnh Hải Phong đội mưa đến, nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ tre: "Sư tôn có ở đây không? Uyển Tư có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Sự khống chế của Nguyên Anh đối với năm giác quan hoàn toàn mất kiểm soát khi có người thứ ba đến, tiếng gõ nhẹ của thiếu nữ truyền qua cánh cửa, như mực tan vào nước, lan tỏa trên lưng Nam Hận Ngọc đang căng thẳng. Nàng không thoải mái hơi cúi người tới trước, lại bị bàn tay ướt lạnh máu tanh của Thu Ngâm dán chặt lên vết thương cũ, rơi vào thế khó.

Nam Hận Ngọc nhất thời cảm thấy âm thanh bên trong lẫn bên ngoài đều lớn đến chói tai, mỗi nhịp thở của Thu Ngâm đều tản ra trên mặt nàng, nửa người trên của nàng đè lên cánh cửa, sau lưng chỉ cách một cánh cửa, một đệ tử khác của nàng đang chờ lời hồi đáp.

Lục Uyển Tư nghĩ rằng Nam Hận Ngọc không có ở đó, lại gõ gõ: "Sư tôn không có ở đây sao?"

Lục Uyển Tư thử đẩy cửa.

Nam Hận Ngọc càng lúc càng căng thẳng, như một cây cung bị kéo căng sắp đứt gãy, nàng mím môi không nói lời nào.

Thu Ngâm nhấc một tay khác thờ ơ chặn cánh cửa, nhẹ nhàng linh hoạt đè lại cánh cửa đang bị người bên ngoài đẩy vào, nhìn Nam Hận Ngọc với nụ cười trêu chọc, đôi mắt hồ ly tràn đầy sự châm biếm.

"Hửm?" Lục Uyển Tư thu tay lại, nghi hoặc: "Cửa khóa rồi sao?"

Rõ ràng không có nụ hôn điên rồ nào, rõ ràng chỉ là thân thể dán vào nhau, nhưng Nam Hận Ngọc lại giật mình vì môi lưỡi và trong mũi nồng đậm hơi thở mạnh mẽ của Thu Ngâm, bóng dáng như oán quỷ từ từ siết chặt, như lửa nhẹ nhàng thiêu đốt, như muốn xâm nhập vào da thịt nàng, trói buộc thần hồn đang ẩn sâu nàng.

Đệ tử ngày xưa của nàng đang điều khiển sự bối rối của nàng, thưởng thức sự chật vật của nàng, còn tiếp tục đại nghịch bất đạo trêu chọc nàng: "Sư tôn, tiểu sư muội đang hỏi kìa, không trả lời nàng ta sao?"

Nam Hận Ngọc tiếp tục nắm chặt tay áo của nàng, siết chặt đến mức trắng bệch, không muốn trả lời.

Thu Ngâm chống đỡ Nam Hận Ngọc đang lảo đảo, nhíu mày, tay dựa vào cửa nới lỏng: "À, nàng muốn tiểu sư muội vào, sao không nói sớm."

Nam Hận Ngọc nâng tay lên đè lại tay Thu Ngâm, yết hầu nàng khẽ động, trong ánh mắt đùa cợt của Thu Ngâm, nàng gắng gượng ổn định thần hồn, nỗ lực chuyển một phần chú ý ra ngoài cửa, giọng hơi khàn nói: "Ta đang nghỉ ngơi, có việc thì đi hỏi Huyền... Ưm!"

Thu Ngâm một tay siết chặt cổ Nam Hận Ngọc, nhẹ nhàng đè vào cánh cửa, cắt ngang sự bình tĩnh mà Nam Hận Ngọc vừa mới vất vả ổn định được. Bên ngoài, Lục Uyển Tư nghi hoặc và lo lắng hỏi thăm: "Sư tôn, ngài làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao? Có gì cần Uyển Tư giúp không?"

"Thật là quan tâm nàng." Thu Ngâm học theo Lục Uyển Tư giả giọng dịu dàng, rồi từ từ siết chặt hơn, nhìn thấy gương mặt Nam Hận Ngọc ngày càng đỏ, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, Thu Ngâm nhấc cằm lên, lãnh khốc nói: "Tiếp tục."

Nam Hận Ngọc im lặng một lúc, lâu đến nỗi Lục Uyển Tư lo lắng nàng bị địch tập kích, sắp sửa phá cửa vào thì nghe thấy giọng nói của sư tôn mình trong trẻo đến lạnh lùng: "Đi đi."

Thu Ngâm nheo mắt lại, Nam Hận Ngọc dường như đã thoát ra khỏi trạng thái khó khăn chật vật, nàng cụp mắt xuống, nhìn Thu Ngâm một cách ảm đạm mờ mịt. Hai tay nàng nắm chặt tay Thu Ngâm nhưng không phản kháng, ngược lại còn thả lỏng cơ thể căng thẳng, như thể dung túng Thu Ngâm làm xằng làm bậy.

"Cái gì?" Lục Uyển Tư không hiểu.

"Có việc thì tìm Chưởng môn của Huyền Linh và Bích Vân." Nam Hận Ngọc lạnh lùng hạ lệnh trục khách: "Đừng làm phiền ta thanh tịnh."

"Sư tôn..." Giọng nói của Lục Uyển Tư có chút không thể tin được, không ngờ dù ở tông khác nhưng sư tôn vẫn không muốn gặp mình như vậy.

Thu Ngâm vốn cho rằng tiểu sư muội dính như keo sẽ lại dây dưa không ngớt, nhưng bên ngoài im lặng một lúc, rồi nghe thấy tiếng Lục Uyển Tư hơi buồn bã: "Là con đến đến không đúng lúc, làm phiền sư tôn tu hành. Trong Huyền Linh Tông có thể có gian tế hoặc Ma tộc từ Nam cảnh xâm nhập, sư tôn cẩn thận, đệ tử cáo từ."

Thu Ngâm hơi ngạc nhiên nghiêng đầu, lâu không gặp, nàng ta trở nên bình thường như thế sao?

Bất quá Thu Ngâm vẫn không quên chính sự, lợi dụng lời nói nghiêm túc của tiểu sư muội để trêu chọc Nam Hận Ngọc, cười nhẹ: "Nàng ta đúng là đến không đúng lúc, nếu muộn hơn một chút nữa thì có thể thấy được thần tiên trên trời mà nàng ta thầm mến như thế nào bị ta, ma đầu này, gạo nấu thành cơm."

Trong phòng tĩnh lặng, Nam Hận Ngọc không còn chú ý đến bản thân nữa, Lục Uyển Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn hành lễ cáo lui, giờ còn có việc quan trọng hơn phải làm, rời khỏi Yên Vũ Lâu mưa phùn sương mù.

"Đi rồi." Nam Hận Ngọc nhẹ nhàng nói.

Thu Ngâm không hiểu sao lại cảm thấy trong câu nói ngắn gọn ấy có chút ý nghĩa "dỗ dành nàng", nàng kéo dài âm "Ờ", biết mà vẫn hỏi: "Vậy chúng ta có thể tiếp tục không? Chủ đề bị nàng ta ngắt quãng."

"Được." cái cổ yếu ớt của Nam Hận Ngọc còn bị Thu Ngâm nắm chặt, nàng nói: "Khoảng chín năm trước, tại Thiên Hải Các, chợ Bách Bảo, ngươi còn nhớ không?"

Thu Ngâm khựng lại, tự nhiên nàng không nhớ rõ những điều này. Nàng cố tình xuyên tạc ý của Nam Hận Ngọc: "Chợ trong Thiên Hải Các, ngoài Thính Phong Đạo ra thì đó là chợ 'giao dịch tu sĩ' lớn nhất, người ra kẻ vào tấp nập, sư tôn muốn đến đó sao? Oaa, giữa chốn đông người, sư tôn vậy mà lại thích những thể loại này sao?"

Nam Hận Ngọc bị Thu Ngâm siết đến mức khó chịu, không thể chịu nổi mà ho khan, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, càng ngày càng nghiêm trọng. Thu Ngâm ngược lại vẫn nhớ bệnh cũ của sư tôn mình, nắm bắt mọi cơ hội để khiêu khích: "Có muốn thử cầu xin ta không? Biết đâu tâm trạng ta tốt thì sẽ thả nàng ra cho nàng nói."

"Xin ngươi." Kiếm tiên mở miệng lạnh nhạt như nước suối, nói ra từng chữ một, còn có chút khàn khàn do bị khống chế. Hai chữ từ đầu lưỡi lướt qua, nhẹ nhàng nói ra, giọng điệu như thường, không giống như một thỉnh cầu nhục nhã, mà giống cái cách nàng bình thản gọi tên Thu Ngâm như ngày xưa.

Ánh trăng cao vời vợi, luôn không thể khinh nhờn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, giờ đây lại rũ xuống đôi mi, khiến Thu Ngâm người đang chiếm ưu thế, có chút không phản ứng kịp.

"......" Thu Ngâm buông lỏng đầu ngón tay, lại nâng cằm Nam Hận Ngọc lên, để gương mặt bình thản của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt mình: "Nàng đang câu dẫn ta sao?"

Kiếm tiên kỳ tài ngút trời, trăm năm đứng trên đỉnh, từ một sư muội nhỏ bé đến Phong chủ Vọng Bắc, suốt chặng đường chỉ nhận sự công nhận và kính ngưỡng, có lẽ cả đời này chưa từng bị nhục nhã như vậy, lại còn từ đệ tử mà nàng một tay nuôi nấng, từ một tiểu hài tử đến thành mỹ nhân xinh đẹp như bây giờ.

Nam Hận Ngọc nghĩ thế nào thì không biết, nhưng Thu Ngâm phỏng đoán, chắc chắn nàng ấy đang tức giận sôi lên, dù phải đào sâu ba thước cũng phải đánh gãy tay chân của nghiệt đồ, nghiền thành tro để nuôi ngỗng.

Vết kiếm ấy vốn chính là do kiếm Bi Phong để lại, thần hồn của Thu Ngâm được vạn ma may vá, lại liên kết với Bi Phong, bóng người màu đen như chim về tổ, lượn lờ trên làn da trắng nõn rồi cùng hướng về vết kiếm mà tụ lại, như dòng suối chảy vào trong cơ thể Nam Hận Ngọc.

Cảm giác nóng rát trong cơ thể dần dần xâm nhập hòa vào linh căn, quấn lấy Nguyên Anh, đau nhói như kim châm, cuối cùng khắc xuống dấu ấn.

Là ma khí của vạn ma.

"Sư tôn, có ai từng nói rằng ngươi rất dễ gần không?"

Chắc chắn là không, ngoài tên đại lưu manh làm càn đến mức coi thiên địa như cái rắm giống nàng ra, còn ai dám cưỡng hôn Kiếm tiên, lại còn như chó vừa gặm vừa cắn, mà đâu chỉ một lần, người không biết còn tưởng là trẻ nhỏ đói khát bao nhiêu ngày không được ăn cơm. Như thể đời này chưa từng thấy mỹ nhân.

Nhưng nói như vậy cũng đúng, ngày ấy bạch y tiên nhân đạp tuyết bước đến, Thu Ngâm đã nghĩ, sẽ chẳng bao giờ có ai đẹp hơn nàng ấy.

Thu Ngâm lưu manh lại buông lời trêu chọc: "Ta đánh ấn ký của riêng mình, để khỏi thèm ăn mà không tìm được người giải khát."

Mặc dù kiếm ý của Bi Phong khắc vào Tử Phủ, nhưng Nam Hận Ngọc không phải là cách Thu Ngâm một cái đại cảnh giới để mà đánh mất Nguyên Anh như Nghiêm Lương Tài, bị ép ký vào "khế ước bán thân" của Thu Ngâm, mà chỉ để lại một dấu "cảm ứng" không thể xóa nhòa, khi lại gần sẽ cảm nhận được sự tồn tại của Nam Hận Ngọc.

Nói không chừng Kiếm tiên vô địch cũng có cách xóa đi.

"Chủ nhân cũ của kiếm Bi Phong là Thẩm Chước Lan, ngươi chắc hẳn đã biết. Kiếm này ta đã đoạt được từ tay Thẩm Tĩnh Trúc sau khi nàng ta chết." Nam Hận Ngọc dừng lại một chút: "Ngày ngươi đạt Trúc Cơ, ta đã tặng Bi Phong cho ngươi như một món quà."

Khi đã nói đến cái hố sâu không thấy đáy này, Thu Ngâm ngay lập tức mất đi hứng thú trêu chọc, nàng buộc phải đối mặt với chính mình, vừa rồi đùa nghịch lưu manh cũng chỉ để bịt miệng sư tôn, giờ lại không thể ngăn chặn được nữa.

Nàng lùi ra khỏi người Nam Hận Ngọc, tựa lưng vào một bên, vẻ mặt lạnh lùng như đổi thành một người khác: "Thế à."

Lửa và máu nồng nặc bức người dần rút lui, hô hấp của Nam Hận Ngọc tự nhiên dừng lại, giữ lấy hơi ấm còn sót lại của Thu Ngâm, sau đó nàng cũng lãnh đạm đỡ lấy cánh cửa gỗ, như thể giữa hai sư đồ vừa rồi không có sự đối chọi gay gắt nào, họ đã chạm đến ranh giới nguy hiểm.

"Ngày hôm ấy ngươi đã đi lạc, trong chợ Bách Bảo ở Thiên Hải Các." Nàng hít một hơi: "...... Ta hôm ấy không có mặt ở đó."

"Ồ?" Thu Ngâm cười nhạt, vô tâm trêu chọc: "Ta đâu phải là hạt bụi dính vào tà áo của nàng, đi đâu cũng đi theo, à đúng, trên người Kiếm tiên cũng không có khả năng sẽ có bụi."

"Ta..." Nam Hận Ngọc thân hình chao đảo, như thể cuối cùng cũng cảm nhận được vạn ma nóng hổi mang lại cảm giác đau đớn tê dại nơi thần hồn, cánh tay không còn sức đỡ cửa, nàng ngã về phía trước.

Đã từng tự làm mình yếu thế để lừa gạt người khác, Thu Ngâm lẽ ra không nên tin vào cảnh tượng quen thuộc này, hơn nữa tu vi của Nam Hận Ngọc còn cao hơn nàng, nếu không phải do áy náy dùng Bi Phong làm công cụ kiểm soát, nàng hoàn toàn không thể khi dễ Nam Hận Ngọc một phân một hào, có khi còn bị nàng ấy đè xuống đất ma sát.

Nhưng cơ thể vẫn hành động trước lý trí, Thu Ngâm một tay đỡ lấy Nam Hận Ngọc, tay kia luồn qua đầu gối nàng, không cho phép từ chối mà bế bổng nàng lên, hướng về phía lầu hai có giường ngủ.

Ma chủ đại nhân ngang tàng luôn nhớ rằng giữa các nàng có sự khác biệt giữa Tiên và Ma, không quên trào phúng thêm một câu: "Trông như người bệnh mà còn có tâm tư đến nhà người khác đón mưa, chỗ này nhìn cũng chẳng khá hơn ở Huyền Nguyệt là bao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top