Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78: Ma chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ma chủ Thu Ngâm lẻn vào Huyền Linh Tông, trước mặt mọi người trong tông phái lớn thứ hai, đã lừa trời đổi đất, ngay dưới mí mắt của những nhân vật hàng đầu, biến Huyền Linh Tông thành ngục giam, đánh cắp Sơn Hải kiếm trận vững chắc, gây thương tích cho vô số đệ tử Huyền Linh Tông, trọng thương sư muội thân thiết ngày xưa, cùng nhiều lần nói năng lỗ mãng, thậm chí còn cưỡng chế bắt cóc ân sư làm con tin, tuyên bố "sẽ làm nhục đủ kiểu", tội ác chồng chất, không còn nhân tính.

Sự tích hùng hồn như vậy, nhanh hơn cả ngự kiếm và chim bay, đã lan truyền khắp các ngóc ngách của tiên giới— Nhị sư tỷ kinh tài tuyệt diễm nhất Tiên giới của Huyền Nguyệt Phong, giờ đây đã biến thành ma đầu Nam cảnh không thể tha thứ.

Là cái nôi nuôi dưỡng thiên tài này, Thái Thanh Tông lập tức trở thành mục tiêu công kích, bị các bạn tông và đông đảo tiên nhân truy cứu trách nhiệm. Dưới áp lực...chỉ có Bàng Nghiễm chịu áp lực, đệ tử Thái Thanh Tông lòng đầy căm phẫn vì thương tích của Lục Uyển Tư và việc Nam Hận Ngọc bị bắt cóc, vì vậy Thái Thanh Tông, với tư cách là tông môn hàng đầu, cấp tốc ra mặt, chứng thực các tội danh của Thu Ngâm, đồng thời đẩy vị ma chủ Nam cảnh này đến đỉnh của phe đối lập, để mọi người trong tiên giới căm ghét, rút kiếm đối đầu.

Lục Uyển Tư mang lời nói và thư khiêu chiến của Thu Ngâm về, ngoài việc thể hiện nỗi đau thương như thường lệ, nàng ta hiếm khi không thêm mắm dặm muối, có lẽ vì sự phách lối của Thu Ngâm đã vượt qua cả những gì nàng ta có thể tưởng tượng.

Chiến thư không chỉ đơn thuần là "không được đặt chân vào biên giới Nam cảnh", mà còn có những lời lẽ không đứng đắn như "dám can đảm khiêu khích, ta sẽ mười phần hoàn trả. Còn nếu không khiêu khích... ừ, vậy để xem tâm trạng của ta" khiến người ta tức giận đến sôi máu chửi thề.

Các tông phái tự xưng là ổn định nhiều năm, giờ đây bị một nữ oa oa chưa qua nửa đời đạp lên hào khí ngàn năm, chọc vào lòng tự tôn, khiến các tiên nhân đang an hưởng tuổi già bỗng nhiên "hồi quang phản chiếu*" muốn đứng lên chiến đấu.

Có những người nóng tính, như Phong chủ Nghiễm Vân Phong của Thái Thanh Tông, cầm búa lớn đi về phía Nam cảnh, Tiên giới như được hắn khích lệ, nhiều người đi theo, muốn cùng vị lão nhân nổi tiếng nóng tính này công phá Nam cảnh, cho tên khốn này một bài học, Bàng Nghiễm cũng không ngăn cản.

Kết quả, Phong chủ đại nhân không vượt qua được bức tường của Nam cảnh, còn bị Thu Ngâm nghe báo cáo từ thuộc hạ, đặc biệt đến biên giới để tiêu cơm sau bữa ăn đánh gãy một chân và một hàm răng, trọng thương Tử Phủ, nắm cái búa nửa chết nửa sống trốn về Thái Thanh Tông, giờ vẫn chưa rõ sống chết ở Diệu Xuân Phong.

Còn những "món đồ nhắm" chưa đạt Nguyên Anh kia, ôm lòng nhiệt huyết trừ ác, nhưng nhiều kẻ còn không xứng để tứ đại hộ pháp ra tay, chứ nói gì đến việc gặp ma chủ.

Chí khí cao ngạo của Tiên giới bỗng chốc bị dập tắt, có những Nguyên Anh không phục vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm theo cờ đại nghĩa hướng về Nam cảnh để tìm kẻ nghịch tặc. Kết quả, hoặc là hôn mê mà chạy về phía Bắc, hoặc là không còn thấy tung tích, xếp sau Phong chủ của Nghiễm Vân Phong, các tiểu đội của các tông môn như những bờ đê bị vỡ, quân lính tan rã, cuối cùng thanh tỉnh từ cơn tức giận, mới nhớ ra cái gọi là sợ hãi.

Đúng vậy, thiên tài tuyệt thế, làm tiên cũng là lãnh đạo nghìn năm hiếm có, vậy làm ma thì có thể kém đi đâu được?

Có thể một mình đánh bại Lục Uyển Tư, người cùng là thiên tài dẫn đầu thế hệ trẻ hiện nay, sư muội của nàng, lại có thể bắt cóc Kiếm tiên làm con tin, nhiều Nguyên Anh liên tiếp bại trận, đây không phải là may mắn, mà là sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, như một vực thẳm không thể vượt qua.

Đó là ranh giới mà dù là tiên hay ma, mãi mãi cách biệt.

Ma chủ Nam cảnh với một bức chiến thư, đã hoàn toàn xé rách bức màn hòa bình giả tạo giữa Nam Bắc trăm năm, đồng thời kiêu ngạo đốt lên một ngọn lửa, như một nắm tro tàn từ phía Bắc.

Tiên giới bây giờ đều đang đàm luận về Nam cảnh và Thu Ngâm, làm chợ đen lớn nhất và trạm tình báo, Thính Phong Đạo một mình dẫn đầu, tửu lâu cùng thoại bản nhanh chóng bị nhân vật truyền kỳ này chiếm lĩnh, đủ loại suy đoán liên tiếp xuất hiện.

Có người nói Thu Ngâm vốn là ma tộc, nhìn có vẻ phóng khoáng, thực ra đã ẩn nấp trong tiên tông nhiều năm, chỉ để thu hút ánh sáng của tiên giới, trở về Nam cảnh kế thừa ngai vàng, góp phần vào sự nghiệp của ma.

Có người lại nói nàng dù là thiên tài nhưng luôn bị Thái Thanh Tông xa lánh, không thể nhịn được nữa, trong cơn tức giận đã tìm nơi nương tựa ở chỗ ma tôn, kết quả ma tôn không vừa lòng, nàng liền đá ma tôn để tự mình làm chủ.

Tin đồn lan rộng nhất đương nhiên vẫn là sư môn tình tay ba giữa nàng, Lục Uyển Tư và Nam Hận Ngọc, hai đại thiên tài đều bị lừa, cuối cùng phát hiện ra kẻ oan ức lại chính là nàng, từ yêu chuyển thành hận, trở thành biến thái, không thể có được thì phải phá hủy, ai cũng đừng mong tốt đẹp.

Dù sao Thính Phong Đạo cũng là chợ đen, xét về nghĩa đen thì không thể tính là chính phái, nói năng thì đáng sợ hơn cả mấy lão thái thái ở trần gian. Hơn nữa, những thủ đoạn truyền tin của Thính Phong Đạo ngày càng "tứ phương thông suốt", còn đáng tin hơn các tông môn liên hợp phát ra những tuyên bố nhảm nhí để "an ủi lòng người".

Các tông môn tức giận còn đặc biệt cảnh cáo Thính Phong Đạo, làm bộ phi thư, đối với sự việc này, chủ nhân của Thính Phong Đạo thể hiện quan điểm: "Biến, đừng làm phiền lão nương kiếm tiền."

"Thư còn chưa bay tới đi?" Thu Ngâm phì cười: "Có thể, có thể."

Vãn Nhi cười: "Vị đạo chủ này không tầm thường, kiếm tiền của cả Tiên và Ma, hai đầu lợi nhuận."

"Quản nàng làm gì, mặc kệ nàng ta nói thế nào, Nam cảnh vốn không có những thứ đạo đức lớn lao này, nói ra có được bao nhiêu quá phận đâu, còn chưa quá phận bằng những gì mà chúng ta làm nữa."

Thu Ngâm leo lên Hài Phong mới xây, mặc dù quần ma tự do, nhưng nàng vẫn cảm thấy Nam cảnh quá trống trải, ngoài những con ma chạy nhảy khắp nơi, xương cốt và đầm lầy, chỉ có một vùng đất phẳng hơi gồ ghề, khắp nơi đều thấy không hợp lý.

Nàng hỏi Tĩnh Trúc mới biết, là do năm xưa thiên lôi đánh phẳng, Nam cảnh trước đây không phải không có cỏ cây, sẽ mọc những loài hoa cỏ lạ, mặc dù hầu hết đều mang kịch độc, nhưng vẫn có thể coi là một loại "phong cảnh Âm phủ".

Tốt xấu gì cũng đặc sắc đi.

Thu Ngâm cho rằng rất có lý, liền gom những xương cốt có ở Nam cảnh lại, xây dựng nên một "Phong" trơ xương to lớn. (nên mới gọi là Hài Phong - "Hài" trong "hài cốt")

Nói là Phong (ngọn núi), thực ra là trên đất Nam lại có thêm một mảnh trải dài vô định, cao thấp không đều, bao gồm tất cả những điều kỳ quái và biến hóa của núi non, hoàn toàn nối liền đất biên giới Nam cảnh với Lân huyệt, hình thành những lối đi bằng xương như thác nước, rèn luyện cho đôi chân vốn đã phát triển quá mức của quần ma.

Lời của ma chủ đại nhân rất vô trách nhiệm: "Tăng thêm chút thú vị."

Rất nhanh chóng, lợi ích của Hài Phong liền thể hiện ra, những xương cốt chất đống không ngừng đã được xây thành những ngọn núi và hang động, kết nối với đầm lầy đất máu, không ngừng cung cấp dinh dưỡng, đất Nam vậy mà thực sự sinh ra hoa một lần nữa, sau đó bắt đầu xuất hiện nhiều loại ma thú chưa từng thấy, chúng lướt qua những khúc quanh của Hài Phong, thỉnh thoảng đột ngột xuất hiện làm quần ma giật mình, rồi đánh nhau với nhau.

Vì vậy, nghiên cứu những loài sinh vật kỳ quái này trở thành sở thích mới nhất của ma chủ đại nhân.

Vãn Nhi: "Ta tưởng là để đánh lùi những tu sĩ xâm phạm Nam cảnh, dọa cho tiên giới khiếp sợ?"

"À, ngươi nói chuyện đó à." Thu Ngâm dùng một cọng cỏ đỏ mọc đầy răng nanh để trêu đùa con cá trong đầm lầy: "Thư khiêu chiến không phải nói rất rõ ràng sao, ta chỉ tiện thể thực hiện lời hứa mà thôi, chỉ là tiện thể, bọn họ tự tìm đến muốn bị đánh, ta có thể có biện pháp gì? Ây ây, xuất hiện rồi, cắn nó! Tốt lắm, Vãn Nhi, ngươi biết cọng cỏ này tên gì không?"

Vãn Nhi tiến lại gần quan sát, sợi cỏ có răng nanh dày đặc đang chuyển động, nhai nát cá lớn: "Trước đây đã từng thấy, nhưng chắc không có tên, ma trong Nam cảnh nào có đầu óc để đặt tên cho cỏ."

"Đúng thật" Thu Ngâm gật đầu: "Vậy gọi là cỏ đuôi chó đi."

"......Thực ra không có tên cũng tốt."

Thu Ngâm quay đầu, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào nàng, không có chút cảm xúc, Vãn Nhi lập tức sửa lời: "Tên rất hay, vậy để Không Miệng ghi lại, bỏ vào văn thất của Lân huyệt."

Thu Ngâm miễn cưỡng gật đầu: "Nhanh chóng nhé."

Vãn Nhi thở phào, sợ rằng sau khi thả vạn ma trở về nguyên thủy, nếu ma chủ đại nhân không vui sẽ lại lấy đi mảnh đất nào đó, nếu nổ tung tiên giới cũng được, nhưng Hài Phong vừa mới ổn định không lâu: "Vậy đại nhân, thuộc hạ xin phép về làm việc, ngài tiếp theo sẽ làm gì?"

"Đi đi." Thu Ngâm biết Vãn Nhi sẽ đi tìm Tĩnh Trúc: "Ta sẽ đi xem địa lao."

Ánh mắt Vãn Nhi hơi động, ma chủ đại nhân đã bắt Đệ nhất nhân của Tiên giới về được hơn mấy tháng, nhưng chỉ lo vui chơi, đánh người xây Phong, quên cả trời đất, lại chưa một lần đi thăm Nam Hận Ngọc.

Chỉ là dựa theo thư khiêu chiến đã viết, mỗi một lần Tiên giới khiêu khích, con tin liền bị đem xuống dưới một tầng, càng ngày càng tới gần Vạn Ma Quật.

Đây là cuối cùng cũng nhớ ra trong Lân huyệt còn có một tôn Đại Phật rồi sao?

Thu Ngâm toàn quyền giao việc của địa lao cho thuộc hạ xử lý, về việc ai ở đâu thì không hay biết — mặc dù chỉ là ngoài mặt như thế.

Nàng hỏi: "Lưu Hàm ở đâu?"

Vãn Nhi sững sờ: "À?"

Thả lỏng thuộc hạ vội vàng đi nói chuyện yêu đương, Thu Ngâm dạo bước trong Lân huyệt.

Sau khi thả quần ma, tất nhiên chúng không muốn ở lại Lân huyệt, đều chạy đến Hài Phong vui chơi, Thu Ngâm liền dọn dẹp Lân huyệt một phen, bày đầy trận pháp, lưu giữ đủ thứ vật phẩm và người, bao gồm mẫu hoa cỏ và sách ảnh, xác hung thú có ích hoặc đan thú, cùng đủ loại tu sĩ tự tin đến đây chỉ để nằm chết.

Lân huyệt là con mắt của nàng, Thu Ngâm tuần tra một vòng, lướt qua bộ dạng thê thảm của bạch y, dừng lại ở Nhị hoàng tử đang tự thu mình.

Nàng lặng lẽ tiến vào hang động, địa lao trống trải tồi tàn, trong không khí ẩm ướt có thể nghe thấy tiếng rít từ nóc hang ở bên ngoài, nàng vỗ vai Lưu Hàm: "Nhị điện hạ?"

Lưu Hàm hoàn toàn không cảm nhận được, một phàm nhân chịu đựng sự tàn phá của ma cảnh, suýt bị Thu Ngâm dọa chết: "Ngươi......!"

Thu Ngâm tựa vào tường, hứng thú hỏi: "Ta cái gì?"

Nhưng khiến Thu Ngâm tiếc nuối là, Lưu Hàm rất nhanh bình tĩnh lại, với phong độ của hoàng tộc thi lễ với nàng thật sâu: "Bái kiến Ma chủ đại nhân."

Thu Ngâm tỏ ra kinh ngạc: "Xuất thân từ kim điện thật khác biệt."

"Không dám nhận." Lưu Hàm căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, dưới uy áp Nguyên Anh rõ ràng của Thu Ngâm, hắn ép mình phải bình tĩnh: "Chỉ là những thứ hư vô mà phàm phu tục tử yêu thích, không thể so sánh với khí phách thật sự của ma chủ."

"Ngươi dẻo miệng hơn nhiều so với khi ở Thính Phong Đạo." Thu Ngâm không né tránh những chuyện đã qua, hoặc có thể nói là không né tránh việc từng làm tiên, khiến Lưu Hàm ngạc nhiên, nàng cười nói: "Hóa ra sức mạnh là bản tính của mọi sinh linh, chỉ cần đạt đến đỉnh cao khiến người khác không dám mơ tưởng, thế giới này sẽ trở nên hiền hòa."

Lưu Hàm khen ngợi: "Ngài là người đầu tiên."

Thu Ngâm lại lắc đầu cười: "Đừng nói về chuyện đó, ta nghe nói ngươi bỏ lại đại sư huynh đáng tin cậy của ta mà quay về Nam Cảnh, có phải rất thích mảnh đất này của ta không? Đừng nói là sùng bái ta."

Lưu Hàm quỳ xuống: "Bởi vì ta có một việc muốn cầu xin, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt, xin ma chủ thành toàn."

"Nam Cảnh chết mở mắt nhiều lắm." Thu Ngâm lắc lư cây cỏ vừa đặt tên là "cỏ đuôi chó", nói chậm rãi: "Ngươi lúc đó cũng quỳ xuống cầu xin Thẩm Tĩnh Trúc như thế, vì hắn mà bán mạng, phản bội ta sao?"

Lưu Hàm tuy đã sớm đoán trước nhưng bị Thu Ngâm nói ra vẫn tái mặt, yếu ớt nói: "... đúng vậy."

"Ngươi vẫn khá thành thật." Thu Ngâm nói: "Vì Bình Dương phải không? Thẩm Tĩnh Trúc đã hứa hẹn gì với ngươi?"

Lưu Hàm không dám nói dối: "Hắn nói hắn rất quý trọng ta, sẽ giúp ta có được A Muội... chỉ cần báo cáo cho hắn thông tin về đệ tử tình báo mà Thái Thanh Tông phái đến."

"Quý trọng." Thu Ngâm nhẩm lại hai chữ này: "Quý trọng ngươi vì ngươi cũng động lòng với chính muội muội của mình, có tâm địa biến thái muốn chiếm hữu?"

Lưu Hàm mặt tái xanh không nói gì.

Thu Ngâm suy đoán cách nói của Thẩm Tĩnh Trúc: "Hắn có phải là còn nói với ngươi rằng lần này bắt cóc Bình Dương chỉ để dẫn dụ đệ tử của Thái Thanh Tông, có thù hằn với hắn, sau đó sẽ cho ngươi cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, ôm được mỹ nhân về?"

Tất cả đều bị đoán trúng, Lưu Hàm trong lòng khiếp sợ không thôi: "Đúng vậy."

Thu Ngâm hiểu rõ, nữ nhi của Thẩm Chước Lan đã mất tích ở Thái Thanh Tông, là Thẩm Tĩnh Trúc cố ý làm vậy, để dẫn Bách Mậu tiên nhân tới.

Nếu Bách Mậu không đi, giết chết đệ tử thân yêu của lão phụ nhân cũng tốt, dù sao cũng là việc dễ dàng, có thể khiến lão phụ nhân khó chịu một chút, chỉ là Thẩm Tĩnh Trúc không ngờ Bách Mậu lại thờ ơ, mà ngược lại là nàng, cái người xui xẻo này phải đến Nam Cảnh.

"Vậy ngươi muốn cầu xin ta điều gì, vẫn là để có được Bình Dương?" Thu Ngâm nói với vẻ thú vị: "Ngươi yêu nàng như vậy à, không giống nha, ta cứ tưởng ngươi muốn muội muội ngươi chết đi cơ."

Lưu Hàm vừa định gật đầu thì bỗng dừng lại: "Cái gì?"

"Đều là cường thủ hào đoạt, Thẩm Tĩnh Trúc ít nhiều cũng tự mình trải nghiệm, bên trong thì dây dưa với muội muội, bên ngoài thì ai dám đắc tội với Thẩm Chước Lan hắn có thể xé người ra thành tám mảnh, tra tấn không chết." Thu Ngâm nói: "Còn ngươi, cứu người còn phải cầu xin khắp nơi, không nói đến... Bình Dương bị Ma Sương mù nhắm đến, chẳng phải là do ngươi phát ra tin tức sao?"

Lưu Hàm chợt ngẩng đầu, không thể tin, như thể Thu Ngâm đã đào xới tới mộ tổ của hắn.

"Ngươi không thấy ngươi xuất hiện ở cung Từ Ninh rất đúng lúc sao? Bình Dương bị nhắm đến không chỉ vì bức tranh tiên nhân, mà còn vì trong người nàng có dòng máu giống Thẩm Tĩnh Trúc, ta không nghĩ Thẩm Tĩnh Trúc lại tin tưởng thuộc hạ đến vậy, mà rất có thể chính ngươi từ lời nói và hành động của hắn mà đoán ra điều gì, như mèo mù đụng phải chuột chết. Tin đồn Thái tử không đủ khả năng cũng do ngươi phát tán, chỉ để ngăn cản Bình Dương gả cho Hàn Thuận." Thu Ngâm cảm thán: "Thẩm Tĩnh Trúc còn không điên bằng ngươi, Ma Chủ còn phải bái phục."

Máu trong Lưu Hàm như đông lại, đã không còn nghe rõ lời Thu Ngâm: "Không phải... ta là thật lòng, phụ hoàng cũng vậy, huynh trưởng cũng vậy, hay là Hàn Thuận từ góc nghèo khổ đi ra kia, đều không phải thật sự muốn tốt cho nàng, chỉ muốn lợi dụng nàng, biến nàng thành quân cờ quyền thế..."

"Vậy nên ngươi dứt khoát gửi muội muội ngươi đi chết, để nàng không bị nhân gian làm khổ? Nàng vì ngươi mà nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, nếu không phải do ta xui xẻo thay nàng chịu chút tội, nàng đã gặp Diêm Vương mấy lần rồi." Thu Ngâm cười nhìn Lưu Hàm đang run rẩy: "Cô nương đó có người làm huynh trưởng như ngươi, có lẽ là quả báo của vài đời ác nghiệp."

Lưu Hàm mắt đỏ ngầu, gương mặt trắng bệch co giật, hắn vô thức cố gắng đứng dậy: "Nhưng đã đến bước này, ngươi muốn ta dừng lại sao!"

Thu Ngâm hạ ánh mắt: "Ngươi đang nói chuyện với ai?"

Lưu Hàm như phát điên liền im bặt, mồ hôi lạnh toát ra, lại quỳ xuống.

"Về Bình Dương, ta thật sự biết ở đâu." Thu Ngâm lại cười: "Ta giữ ngươi đến hôm nay, không phải để nuôi dưỡng tình cảm, thuộc hạ ta có câu mà ta rất thích, 'Ta thích những thứ có giá trị' ngươi thấy sao?"

Lưu Hàm chật vật giữ thể diện: "Xin ma chủ đại nhân chỉ giáo, ta không từ chối."

"Ta không hứng thú với muội muội ngươi, nhưng rất hứng thú với muội muội của Thẩm Tĩnh Trúc." Thu Ngâm nói đến nơi đến chốn: "Nghe nói mẫu thân của Bình Dương là tình yêu đích thực duy nhất của Nhân Khải Hoàng Đế?"

Lưu Hàm hiểu ra: "Ta sẽ cố gắng hết sức thay đại nhân điều tra."

Thu Ngâm: "Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa."

Hàn Thuận rốt cuộc vẫn không phải là người nhà của Nhân Khải hoàng đế, việc điều tra có hạn, nhưng Lưu Hàm thì khác.

Thu Ngâm để lại một dấu ấn trong cơ thể Lưu Hàm, không thèm nhìn hắn một cái đã rời đi.

Ra khỏi Lân Huyệt, Thu Ngâm đúng lúc gặp Trương Quỷ hùng hùng hổ hổ: "Phái ma đem hắn ném về Tương Quốc."

"Vâng." Trương Quỷ báo cáo: "Đại nhân, có tin từ biên giới, lại có kẻ không tin vào điềm xấu xuất hiện."

Thu Ngâm liếc sang, có thể khiến cho Hộ pháp của nàng tự mình báo cáo, xem ra là nhân vật có tu vi Nguyên Anh khó lường: "Ai vậy?"

"Các chủ Thiên Hải Các."







=========================

===============

*: Hồi quang phản chiếu là chỉ tình trạng đột nhiên tỉnh táo, khỏe mạnh trước phút cuối đời. Mấy lão tiên nhân già sắp chết cũng tức Thu Ngâm tới mức 'hồi quang phản chiếu', đánh xong lăn ra chết cũng được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top