Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Đại hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ tiết ngày cưới rườm rà, đối tượng kết hôn là công chúa lại càng rườm rà hơn.

Thu Ngâm mặc người khác loay hoay trên người mình nửa ngày, chút lương tâm cuối cùng còn sót lại cũng triệt để không còn, quả nhiên mỗi người có một nỗi khổ riêng. Bọn họ trên này ôm kiếm chịu đựng thế sự biến đổi cùng cô đơn, mà người phàm thì một lần thành hôn cũng không kém là bao, giống như đi đầu thai lần hai.

Đội ngũ đón dâu ngừng ngay tại cửa ra vào, quản gia vừa mở cửa liền thấy Phò mã gia toàn thân khoác áo bào đỏ, thần thái anh tuấn lãng tử, đuôi mắt còn phảng phất một chút ý vị đào hoa, hắn không khỏi ngẩn ra, luôn cảm thấy công tử hôm nay không giống ngày thường? Liền nói: "Ai u, quả nhiên hôm nay người gặp việc vui, diện mạo cũng thật khác, công tử hôm nay tinh thần thật phấn chấn!"

Nếu là Hàn Thuận thật ở đây, hẳn sẽ không chịu nổi mà phất tay, Thu Ngâm nhịn một chút, thận trọng không quá ba giây, trêu ghẹo đáp: "Chỉ tinh thần thôi sao?"

Quản gia vui vẻ nhẹ tát bản thân một cái: "Haha, cái miệng này của lão nô a, ngài phải là phá lệ anh tuấn mới đúng, tân nương tử mà thấy, khẳng định sẽ không rời mắt!"

Đám người liền vội vàng chúc phúc.

Thu Ngâm cười qua loa với bọn họ, ánh mắt lại nhìn về phía ngoài cửa.

Cách cửa vài bước nhưng nàng ở nơi này nhìn ra, khắp nơi trời đất đều màu hồng, đột nhiên cảm thấy kết hôn không chỉ là chuyện của hai người ở trần thế, mà là chuyện cả thiên địa chứng giám.

Tuấn mã đeo Hồng Tú Cầu ở đỉnh đầu dẫn trước, Thu Ngâm trở mình lên ngựa, kéo dây cương, tấu nhạc kèn vang, nàng liền từ đây tiến vào bầu không khí vui mừng bên trong kia, dọc theo đường đi là một màu đỏ tươi rạng rỡ, tân lang cùng tân nương như kéo sợi tơ hồng của Nguyệt lão, băng qua màu đỏ này, kết thành phu thê.

Đáng tiếc, hôm nay là ngày Công chúa xuất giá, lại gả cho một tên phò mã giả; mười dặm hồng trang, mà người trang điểm đi trong mười dặm ấy cũng không phải công chúa thật.

Nàng có một sai lầm. Thu Ngâm nghĩ, ma tu kia không biết tu vi thế nào, việc hóa sương mù ẩn trốn như kia rất khó làm, nếu không sao có thể khiến nguyên chủ chật vật như thế, tay nàng vốn đã có chuẩn bị, nó lại có thể trốn thoát. 

Mục đích của ma tu là bức tranh bí cảnh kia, hôm nay đại hôn nhất định nó cũng sẽ có mặt. Bức tranh bí cảnh là lễ vật tặng cho Bình Dương công chúa cùng phò mã, không ai biết nó ở đâu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ được trao cho hai người, nếu nhập vào Phò mã thất bại, ma tu có thể quay lại, chỉ mũi nhọn vào công chúa giả.

Nhưng Hoàng đế cùng Thái tử đã biết công chúa là giả, sẽ mang bức tranh bí cảnh trao cho nữ nhân không cùng huyết mạch thật sao?

Đại hôn đến bước cuối cùng, trước đó các nghi thức đính hôn, tặng lễ, Hàn Thuận đều tự mình trải qua, bây giờ đến được cửa cung, như vượt qua tám mươi mốt kiếp nạn.

Thu Ngâm vốn định xuống ngựa bái kiến Đế hậu, lại bị công công quản sự ngăn lại, Nhân Khải hoàng đế có ý "Ngươi cùng Bình Dương có thể thành thân hết thảy đều không dễ dàng, lúc này là lúc đặc thù, có thể miễn lễ."

Xem ra trong lòng Hoàng đế rõ ràng. Thu Ngâm ngoan ngoãn đợi "tân nương tử" của nàng trước cửa.

Tân nương tử rất khó chịu. "Bình Dương công chúa" nghe lời dặn dò giả dối của Đế hậu, đi theo làm xong hết mọi lễ nghi lớn bé trước sau — Lễ nghi, vì sợ công chúa giả bị lộ tẩy, đã cắt giảm hết mức có thể.

Gương mặt lạnh lùng giấu sau lớp vải hồng thêu chữ "Hỷ", tơ vàng trên màn che mặt hơi lay động theo di chuyển của nàng, tà áo đỏ lướt qua nền gạch lạnh lẽo trên đài cung.

"Tân nương vào kiệu—"

Thu Ngâm tinh thần phấn chấn, ngồi thẳng lưng, tân nương tử áo đỏ lướt qua bên người nàng, nàng luôn cảm giác tân nương tử nhìn nàng một cái rồi mới bước chậm vào kiệu hoa. Thu Ngâm giật mình, suy nghĩ một lúc xem chỗ nào quái dị, không phải ma tu bám vào công chúa giả đi, thứ kia nhanh như vậy sao?

"Phò mã gia, chúng ta phải đi" có người bên cạnh tằng hắng một cái nhắc nhở nàng, Thu Ngâm lúc này mới thấy thị vệ cách tân nương nửa bước — chính là nhận lời thỉnh cầu của Thái tử, hộ giá cho công chúa xuất giá, Trần Văn Xương.

Thu Ngâm lại liếc nhìn kiệu hoa, tạm gác lại suy nghĩ trong lòng. "Hừm" một tiếng, trở mình lên ngựa.

Đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến lên, nàng đi đầu, kiệu hoa ở sau lưng nàng, ra khỏi cửa cung là tới đường, pháo đỏ giăng đầy hai bên, pháo nổ lên giống một trận tuyết hồng. Thu Ngâm không hiểu sao thấy có chút mê hoặc.

Kết hôn ở Tương quốc, có một truyền thống là mọi người ở bên đường sẽ hét lên lời chúc phúc, được gọi là "Gửi hạnh phúc" cũng coi như "xin hỷ", thường có một bài hát nhỏ tên là "Tống hồng", kiệu hoa đi qua, ai cũng có thể hét lên một câu, người đi đường ai cũng có thể góp một câu vui mừng, quân đội hoàng gia cũng không ngoại lệ.

"Miếu Nguyệt lão, quấn chỉ đỏ, dắt tay cùng đi về phía uyên ương gọi -–"

"Hồng trang đi, kiệu tân nương, bước qua cửa trăm con bồng bế–"

"Di qua đừng quên cười, hỷ toàn thành, niềm vui đến, hạnh phúc đến–"

"Thu Ngâm"

Thu Ngâm đột nhiên hoàn hồn, vừa rồi có phải có người gọi nàng? Nàng bình tĩnh nghe lại, từ trong những tiếng ồn ào nhiệt liệt kia dò xét tia khác thường – người đi đưa trong đội ngũ, che chở kiệu hoa, thiếu một tiếng bước chân.

Nàng bỗng kéo căng dây cương, con ngựa đứng lại hí lên một tiếng, dừng lại ngay trước cửa phủ phò mã, Thu Ngâm dẫn ngựa cao đầu quay lại, gió thổi lên một góc màn kiệu, nhìn thấy một góc áo cưới đỏ, người nâng kiệu ở bên trái phía trước đột nhiên chao đảo.

Trần Văn Xương vội vàng bảo vệ kiệu hoa, đưa kiếm chỉ vào kiệu phu, mọi người vây lại mới phát hiện thì ra kiệu phu giẫm lên pháo nên trượt chân.

Gần đến nhà tân lang, kiệu xém chút ngã, không may mắn.

Quản sự cấp tốc thay người khác tới, người bên ngoài hỏi thăm Bình Dương công chúa bên trong có ổn hay không, Thu Ngâm cưỡi ngựa muốn tiến lên, bị Trần Văn Xương cảnh giác ngăn lại, sắc mặt hắn khó coi: "Phò mã dừng bước, người còn chưa bái đường đâu."

Thu Ngâm im lặng, trong lòng mắng Trần Văn Xương ngu ngốc, lúc quan trọng thì lại khoe mẽ thể hiện, trên mặt vẫn bộ dáng tài tử: "Công tử nói đùa, bệ hạ đã đích thân chỉ hôn, bát tự cũng hợp qua, bây giờ đã đến cửa nhà ta, cư nhiên chính là nương tử của ta, phiền ngươi tránh ra."

Trần Văn Xương không nghĩ rằng mình ở tông môn bị Thu Ngâm đẩy lui, ở nhân gian lại bị người phàm phu tục tử ghét bỏ, kiếm hắn khẽ động, khí thế uy hiếp dọa người: "Phụng mệnh bệ hạ cùng Thái tử điện hạ ra lệnh, bảo hộ công chúa điện hạ an toàn."

Thu Ngâm không thể tin được: "Công tử lại nói đùa, nương tử nhà ta lại để ngươi bảo vệ thay sao —"

"Ta không sao". Từ trong kiệu hoa truyền đến một giọng nữ lạnh lẽo, đại khái là tân nương tử ghét bỏ một đám nam nhân ồn ào ngoài này, nên mở miệng vàng, báo bình an cho bọn họ xong chuyện. Thu Ngâm lại hơi kinh ngạc, ai cũng nói Bình Dương công chúa ngang ngược tùy hứng, thế nào lại nghe giống như sư tôn mỹ nhân lạnh lùng của nàng? Đoạn này công chúa giả diễn chưa đạt nha.

Tân nương tử được đỡ xuống khỏi kiệu, người dắt tay nàng đưa đến trong tay Thu Ngâm, các nàng cách lớp vải đỏ nhìn nhau, cùng nhau bước qua cửa.

Bởi vì Bình Dương công chúa hôn mê mấy ngày, vừa tỉnh lại không lâu, còn rất yếu ớt, đại hôn cũng chỉ vì an ủi lòng dân, vì vậy đối bên ngoài bày biện phô trương, bên trong lễ nghi có thể tiết giảm được bao nhiêu liền tiết giảm, như hận không thể cắt hết trình tự đi thẳng đến bước cuối cùng mà trói hai nàng trên giường.

Thu Ngâm làm tân lang, vốn là phải bị chuốc rượu, nhưng nàng dựa vào bản thân giả vờ từ tài tử say rượu biến thành sâu rượu, nâng chén đi du tẩu khắp yến tiệc, tìm kiếm tung tích ma tu — con cá chạch kia trên thân có dấu vết của Bi Phong.

Không chừng thấy nàng anh khí không dám xuống tay, liền chui vào buồng tân nương giở trò với cô nương yếu đuối đi.

Thu Ngâm một mình uống hạ ba bàn, bỏ họ chạy, trên đường mới chậm nửa nhịp liền khẩn trương lên, nàng dặn bản thân bất quá chỉ là làm nhiệm vụ vì chính nghĩa, sau đó bị "đại diện chính nghĩa" chặn tại cửa phòng.

Nàng có chút sụp đổ: "Đại ca, sao lại là ngươi nữa?"

Trần Văn Xương trừng mắt nhìn nàng, rất là vì chính nghĩa: "Vẫn là câu nói kia, phụng mệnh bệ hạ cùng thái tử ra lệnh, bảo hộ công chúa an toàn"

"Ta lần đầu tiên thấy có người nghe lén chuyện giường chiếu lại nói ra một cách đường đường chính chính như vậy nha, còn lấy Hoàng đế ra dọa người, nhạc phụ đại nhân của ta có biết ngươi mượn danh của hắn không?" Thu Ngâm đẩy cửa ra: "Ta muốn vào động phòng, thế nào, ngươi muốn vào cùng luôn không?"

Trần Văn Xương đường đường là đệ tử dưới trướng Chưởng môn đệ nhất tiên tông, hắn tự thấy mình trời quang trăng sáng, lại bị tên phàm phu ăn bám nói thành kẻ tiểu nhân, quả thực so với việc bị Thu Ngâm hỗn đản kia mắng còn cáu hơn: "Ai muốn nghe các ngươi làm chuyện đó?!"

"A, quả nhiên là quân tử" Thu Ngâm bội phục chắp tay, trực tiếp đóng cửa: "Quân tử, gặp lại sau."

Trần Văn Xương ăn canh bế môn*: "..."

Tên tiểu bạch kiểm này quả nhiên chán ghét y hệt Thu Ngâm!

Vì phụng mệnh, Trần Văn Xương bất đắc dĩ, trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, cuối cùng vì hoàn thành nhiệm vụ, bò lên mái nhà, tiểu sư muội phải một mình sợ hãi trong cung, hắn lại không thể bên cạnh nàng, lại tới đây hộ tống thành hôn.

Nếu không phải Bình Dương công chúa đột nhiên tỉnh lại, sợ nàng lần nữa bị ma tu nhập, ai lại mặc kệ mà bỏ lại tiểu sư muội để đến đây chịu cảnh này chứ?

Đều trách Thu Ngâm, nếu không phải do nàng muốn hành động một mình, nói là đi quan sát phò mã, phò mã hiện tại còn không phân biệt được tân nương tử liền muốn vào động phòng, nàng thì không biết đi nơi nào rồi.

Trở về nhất định phải bẩm báo Sư tôn chưởng môn, nàng tự ý rời vị trí, để cho nàng chịu phạt.

Thu Ngâm vào nhà, liếc mắt nhìn lên, còn không chịu thừa nhận mình biến thái, góc tường đứng không được, liền trốn lên nóc nhà.

Nhưng giờ không có thời gian đếm xỉa kẻ trên mái.

Hỷ phòng cũng như bên ngoài, đều một màu đỏ, ánh nến yếu ớt chiếu đến chữ "Hỷ" như dấu ấn của trời đất, chén rượu giao bôi bày trên bàn, Thu Ngâm nhìn về phía tân nương tử ngồi yên lặng ở bên giường, đang chờ nàng đẩy rèm ra, trong lòng nàng lại thấp thỏm, làm sao bây giờ, nàng chưa từng trải qua hôn lễ, lại còn là lễ cưới cổ đại.

Vừa rồi bái đường đều là lừa gạt qua, nàng là kiếm tu tiên nhân, thiên địa chưa chắc để vào mắt, cao đường chỉ là hình thức, phụ mẫu đều đã mất, nếu nói người có thể bái, chắc chỉ có sư tôn nàng.

Bây giờ để nàng vén rèm, cùng cô nương không quen biết này uống rượu giao bôi, sau đó là đêm động phòng hoa chúc...

Cái này không phải nói nhảm sao!

Công chúa giả cũng không được, trinh tiết của nàng cũng là trinh tiết mà.

Thu Ngâm cầm ngọc như ý, tay run rẩy, đây không phải lúc để thấp thỏm, tân nương tử thông qua khe hở của vải che đầu thấy nàng do dự, trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn lên.

Rõ ràng không thể nhìn xuyên thấu, mà Thu Ngâm lại ảo giác rằng tân nương tử đang nhìn ánh mắt của nàng, bên trong còn lạnh lùng suy nghĩ: "trẻ con khó dạy"

Thu Ngâm: "...Ặc." Có phải nàng đang bị xem thường không.

Thế là Nhị sư tỷ có tính hiếu thắng nhanh chóng ổn định tinh thần, ngọc như ý nhẹ nhàng vẩy một cái, khăn che màu đỏ lướt qua mặt, kim châu kêu leng keng, lộ ra một mặt mỹ nhân đẹp như hoa phù dung.

Thu Ngâm thấy qua vô số người đẹp, không hề bị lay động, lại còn có thể đẹp hơn sư tôn của nàng sao? Sau đó mỹ nhân vừa nâng mắt nhìn lên, Thu Ngâm liền sững sờ, suýt chút nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình.

Không phải... Nàng tùy tiện nghĩ lại, có khi nào... Do nàng ở núi tuyết kia bị sư tôn hù sợ rồi, nên nhìn ai cũng thấy giống sư tôn của nàng đi? Sợ sẽ để lại ám ảnh. Về sau nàng không thể thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân lạnh lùng nữa sao?

Không được, ánh mắt giống sư tôn thì sao. Mỹ nhân lạnh lùng không chỉ có sư tôn nàng. Thu Ngâm không thể mất mặt, cố tỏ ra thâm trầm: "Phu... điện hạ, nên uống rượu hợp cẩn."

"Bình Dương công chúa" lẳng lặng nhìn nàng, gì cũng chưa hề đụng tới, nửa chữ chưa nói.

"Điện hạ?" Thu Ngâm có chút kỳ quái, trong lòng tự nhủ biết ngươi là giả mạo, nhưng tốt xấu gì cũng nên đáp lời chứ, ngoài mặt nhận ra rồi nhưng lại giả vờ hối tiếc: "Là ta sắp xếp không chu toàn, điện hạ vừa tỉnh, thân thể còn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại đi đường mệt mỏi, như ý bệ hạ, có thể miễn bớt lễ nghi liền miễn, rượu giao bôi có thể coi như bỏ qua."

Bởi vì ma tu mở ra thất khiếu của Bình Dương công chúa, Nam Hận Ngọc giữ lại một tia thần thức vì Thu ngâm, thay vì nhập vào chim trắng lại nhầm vào Bình Dương công chúa, đề phòng ma tu quay trở lại, lại thêm không yên lòng Thu Ngâm, Nam Hận Ngọc cũng tạm thời lưu lại thần thức trong người Bình Dương công chúa, mấy ngày nay đương nhiên bị giày vò không ít.

Nàng nội thương quá sâu, một khi phát tác liền mất mạng, ổn định bản thể thật đã hao tổn tinh thần, chứ nói gì điều khiển một thân thể khác từ phương xa.

Mất vài ngày, Nam Hận Ngọc cũng ổn định được thần hồn, đệ tử xui xẻo kia một bên muốn lui cửa sau trốn tránh, một bên muốn cứng rắn thể hiện năng lực bản thân, hỏi nàng: "Rượu giao bôi không uống, vậy điện hạ, bước kế tiếp... nên vào động phòng" .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top