Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hộc, hộc!"

Hơi thở gấp gáp xé rách sự yên tĩnh đông cứng trong phòng, chạm đến đỉnh điểm nhân tâm, làm không khí cũng trong nháy mắt khẩn trương lên.

Đường Triều Vũ đang nằm trên giường bỗng nhiên co giật như cá mắc cạn, mở mắt ra kịch liệt thở dốc.

Tuy nhiên, việc nhanh chóng hút vào dưỡng khí cũng không làm giảm cơn choáng váng do đại não thiếu oxy mang đến, Đường Triều Vũ chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả bao phủ toàn thân, bàn tay trắng đến mức lộ ra gân xanh gắt gao bắt lấy chăn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hoãn thật lâu sau, nàng mới thả lỏng thân thể. Nhưng nỗi sợ hãi chợt bao trùm lấy nàng vẫn còn đọng lại, khiến tim nàng từng đợt đập nhanh.

Nàng giống như vừa gặp ác mộng.

Qua nửa ngày, Đường Triều Vũ mới tỉnh lại, nhớ tới hôm nay còn có việc phải làm, nàng hôn hôn trầm trầm quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường, 7: 59 phút.

Nàng nhắm mắt xoa xoa đầu, rõ ràng nàng đã đặt báo thức lúc 7: 20, nhưng nàng lại không nghe thấy gì cả.

Hiện giờ đã sắp muộn làm, e rằng sẽ bị trừ tiền lương.

"Tê!" Đường Triều Vũ muốn ngồi dậy, lại thống khổ mà nhíu chặt mi, chỉ có thể lại nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

Đồng hồ sinh học của nàng luôn chuẩn xác, nàng ngủ rất cạn, cho dù không đặt báo thức, nàng cũng sẽ dậy trước 7 giờ rưỡi, càng đừng nhắc đến có cài báo thức. Nàng hơi nghi hoặc, phải chăng mình sinh bệnh rồi.

Nàng cố nén không khoẻ, giãy giụa ngồi dậy.
Ngủ một đêm chẳng những không có thần thanh khí sảng ngược lại chóng mặt nhức đầu, Đường Triều Vũ giơ tay đấm đấm đầu, thấp thấp tê thanh.

Nàng sờ sờ chính mình cái trán cổ, không có phát sốt.

Sau khi xỏ dép vào phòng khách lấy cốc nước uống hai ngụm, nàng mới cảm thấy người thanh tỉnh một chút.

Nàng uống nước, ánh mắt không tự giác dừng trên bàn phòng khách.

Có một số mảnh báo cũ được dán trên bàn, và một cái notebook đang mở, bên trái là ống đựng bút làm bằng lon, chỉ có một cây bút nước không nắp cắm ở đó. Ngoài ra chẳng có gì cả, trong ánh sáng tối tăm, cô tịch, ủ dột.

Đúng lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi tiến vào, Đường Triều Vũ đang xuất thần tức khắc rùng mình.

Notebook xôn xao phiên trang, âm thanh trang giấy phiên động rõ ràng mà dày đặc, giống một đoạn nhạc cổ quái, không ngừng gõ vào dây thần kinh của Đường Triều Vũ, khiến nàng nhịn không được thẳng ngơ ngác nhìn chằm chằm nó.

Cho đến khi vang lên một tiếng lạch cạch, bút kẹp bên trong lăn xuống đất, đồng thời một mảnh giấy ám vàng bay ra khỏi cuốn sổ, ngay sau đó hết thảy
lại đột nhiên im bặt.

Tiếng giấy phiên động dừng lại, giống như ai đó vừa nhấn công tắc, làm trái tim Đường Triều Vũ ngừng đập trong giây lát.

Đầu óc hỗn độn của nàng bị cơn gió này khấy động, cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Đó là thứ gì? Là ai đã ở đây?

Mảnh giấy dai ám vàng mà Đường Triều Vũ không hề ấn tượng gì, giờ phút này đang dừng nơi mép bàn, chính diện úp xuống, trên mơ hồ vẽ cái gì.

Đường Triều Vũ đi qua cầm lấy tờ giấy kia, duỗi tay mở ra, ngay khi nàng thấy rõ hình vẽ trên đó, đồng tử nàng bất giác co rút lại. Họa tiết này có chút quen mắt, dường như ở nơi nào gặp qua, nhưng mảnh giấy lại rất lạ lẫm với nàng.

Giấy dai này có chút thô ráp, mặt trên vẽ một cái vòng tròn, bên trong vòng tròn là ngọn lửa đang bốc lên, lẽ ra lửa phải màu đỏ, lại ám trầm hắc sắc.

Ngọn lửa trương dương rồi lại vặn vẹo, cháy lặng lẽ trong vòng tròn, không mang theo sắc thái khác, lại hiển lộ vài phần dữ tợn.

Phía dưới đồ án còn vẽ một ký hiệu màu đen——??

"Mảnh giấy này là ai bỏ vào?" Đường Triều Vũ nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm. Loại giấy dai này rất hiếm gặp, không thể nào là nàng nhét nhầm vào sổ.

Đường Triều Vũ cầm nó nhìn thật lâu, lại chết sống nghĩ không ra trong nhà chính mình khi nào có tờ giấy này.

Có chút đồ vật quỷ dị làm trong lòng Đường Triều Vũ bịt kín một tầng khói mù, nàng luôn cảm thấy có chút bất an, rồi lại không có đầu mối.

Đường Triều Vũ ninh mi, chỉ có thể từ bỏ. Nàng thở ra, miễn cưỡng mỉm cười, điều chỉnh tốt tâm tình.

Hôm nay nàng có công tác ở quận bên kia, không thể lại trì hoãn.

Vội vàng rửa mặt xong, Đường Triều Vũ nhìn chính mình trong kính, vốn là gương mặt không có huyết sắc giờ phút này càng có vẻ tái nhợt.

Hoa văn giống như tơ máu nổi lên trên làn da trắng nõn bên trái cổ, giống như tơ nhện lan tràn đến cằm cùng tai, tuy rằng bị tóc che khuất, không dễ nhận ra, nhưng nó cũng có thể khiến người chú ý.

Nhiều năm như vậy, Đường Triều Vũ đã tiếp nhận sự tồn tại của nó, chỉ là không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy họa tiết màu đỏ này ngày càng thêm rõ ràng.

Nàng sờ sờ, không đau không ngứa. Đường Triều Vũ vuốt vuốt mái tóc dài, cố gắng che khuất cái cổ, lại cúi đầu điều chỉnh đồng hồ trên tay. Đây là loại đồng hồ nữ kiểu dáng cổ điển, có chút lâu đời.

Đường Triều Vũ nhìn, trong mắt có tia hoài niệm. Nàng xoa xoa mặt đồng hồ, thoáng liếc nhìn thời gian, đã là 8: 25 phút.

Thế giới trước mắt tài nguyên thiếu thốn, kinh tế tiêu điều, trải qua mấy vòng chiến tranh hạt nhân tàn phá, dịch bệnh thiên tai bùng nổ, muốn tồn tại thực gian nan. Nàng cũng trở thành một trong muôn vàn thường dân khốn khổ khác, vì sinh tồn khắp nơi bôn tẩu.

Bất quá nàng tâm thái khá tốt, rốt cuộc so với những người chưa kịp giãy giụa đã phải chết kia, nàng càng có nhiều lựa chọn.

Ra cửa đứng ở hàng hiên, nàng ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết vẫn âm u như mọi khi, nhưng trời không mưa, cũng không tệ lắm.

Phóng nhãn nhìn lại, sắc trời xám xịt, những tòa nhà cao chót vót nơi xa đâm thẳng vào phía chân trời không ánh sáng, tựa như những gã khổng lồ bằng thép đông cứng.

Mà trước mắt từng dãy nhà nằm san sát nhau, cùng với rác rưởi bị áp súc chồng chất lên nhau, lại là một cảnh tượng khác.

Những bức tường loang lổ bong tróc, những lan can bị nước mưa ăn mòn rỉ sét lốm đốm, mỗi một cái đều kể lên câu chuyện về một thế giới hoang tàn đổ nát.

Tầng tám, có cầu thang, chen chúc cũ nát.

Khi đi tới tầng sáu, Đường Triều Vũ thoáng nhìn phòng 602 nằm đối diện chân thang lầu. Nàng vô thức dừng lại, nhìn nhiều thêm một cái.

Vừa liếc mắt, cửa nhà rầm một tiếng mở ra, túi rác từ bên trong bay tới bất ngờ, mang theo cuồn cuộn nước canh thừa, nện vào hai bậc thang dưới chân Đường Triều Vũ.

Đường Triều Vũ giật mình một chút, vội vàng lui về phía sau, đứng yên nhìn giày chính mình, một giọt nước canh màu vàng bắn ngay bậc thang dưới chân nàng.

Ân, đôi giày lành lặn duy nhất của nàng, thiếu chút nữa bẩn rồi.

Trong phòng vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ, cùng với tiếng chửi bới thô bạo của đôi nam nữ, Đường Triều Vũ đã quá quen với chuyện này. Nàng thở dài, duỗi tay nhặt lên túi rác, đi vòng qua nước canh tiếp tục xuống dưới.

Nơi nàng ở là một khu chung cư kiểu cũ, bốn tòa nhà xếp thành hai hàng tương liên với nhau bằng cửa ở tầng dưới cùng, ở giữa có một cái sân nhỏ. Muốn ra ngoài, nàng phải xuống dưới lầu và đi ra cửa lớn tòa nhà thứ hai.

Chỉ còn lại cành sung khô héo, đất cứng kết tụ, gạch lát sàn nứt nẻ không thay đổi, rác thải chất đống xung quanh. Hai mươi mét lộ trình này, Đường Triều Vũ nhắm mắt lại cũng có thể đi.

Ngay khi nàng sắp bước khỏi tòa nhà, nàng mạc danh giật mình một cái, theo bản năng ngẩng đầu.

Chỉ là động tác này mới làm được một nửa, một đạo hắc ảnh dày đặc từ trên cao rơi thẳng xuống. Đường Triều Vũ căn bản không kịp làm ra bất luận phản ứng gì, thậm chí não bộ còn chưa kịp thiết lập tín hiệu phản xạ, đã vang lên một tiếng rầm, hết thảy lâm vào một mảnh hắc ám.

————————

"Phù!" Đường Triều Vũ bỗng nhiên mở mắt ra, hít một hơi thật mạnh, thân thể giống như bị xe nghiền nát, đau đến làm người hận không thể phát điên, nhưng cũng may nó tới nhanh, đi cũng nhanh.

Chờ Đường Triều Vũ hôn đầu trướng não từ trên giường ngồi dậy, nàng theo bản năng quét mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, 7: 59 phút.

Nàng nhăn lại mi, cảnh tượng này sao lại quen đến thế? Có vẻ như nàng đã thức dậy lúc 7: 59 trước đó.

Bất quá con người luôn xuất hiện loại ảo giác này, cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Tuy Đường Triều Vũ cảm thấy chính mình ngủ đến có chút không thích hợp, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, miễn cưỡng rời khỏi giường.

Miệng khô khốc, nàng uống từng ngụm nước, giảm bớt đầu óc trướng đau, dư quang dừng ở trên bàn. Vù vù, đột nhiên một trận gió thổi qua tới, ào ào, bút ký bị thổi bay....

--------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:

Đã lâu không gặp các bạn, tân văn ngàn hô vạn gọi, rốt cuộc tái ngộ cùng mọi người. Trạng thái của ta vẫn luôn không tốt, viết thực sự chậm, trước mắt cũng không đảm bảo mỗi ngày sẽ up một chương, nhưng ta sẽ tận lực. Cảm tạ mọi người vẫn luôn chờ đợi cùng duy trì.

Truyện còn có tên là "360 kiểu chết của Đường Triều Vũ"

Đường Triều Vũ: khi nào tôi mới được gặp vợ?
Tác giả: để ta tính, đại khái sau khi chết mấy trăm lần...
Đường Triều Vũ: ....
Tống Vãn Phong (rút đao): đừng cản tôi!
Đường Triều Vũ: đừng, xuống tay rồi, ai sẽ viết đến lúc chúng ta gặp nhau?
Tống Vãn Phong: ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top