Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Muốn ăn rau dại

Trong bộ lạc vốn không có bao nhiêu da thú, còn có hai mươi mấy người tăng lên gần ba mươi, da thú càng giảm nhanh. Nếu như đều dùng túi, hiển nhiên là không đủ, nhưng lại quá mức cần thiết. Mỗi lần đi săn bắn gì gì đó đòi hỏi phải dùng túi để đựng đồ vật.

Hơn nữa, Đao Nhất Nhất lại cấp cho đội săn bắn thêm một công việc, đó chính là gặp phải trái cây nhỏ nhỏ không thể ăn gì gì đó, mang về một ít để Đao Nhất Nhất nhìn.

Đao Nhất Nhất kỳ thực muốn nhìn một có một số loại nàng biết hay không, nhất là đồ gia vị. Cứ như vậy trong bộ lạc túi da thú càng thêm không đủ dùng.

Phải dùng vật gì đó thay cho túi da thú, đồng thời có thể dùng để đồ đạc. Đao Nhất Nhất quen thuộc nhất chính là cái làn, khi còn bé nàng thường khoác một cái làn nhỏ cùng mụ mụ vào trong ruộng hái rau dại, bà ngoại Đao Nhất Nhất cực kỳ thích rau dại, cây tề thái, ngải cứu, lá cây bồ công anh, rau sam, cây cải trời, rau đắng. Vì vậy mụ mụ Đao Nhất Nhất mỗi lần đều hái đầy làn đưa cho bà ngoại nàng. Bà ngoại Đao Nhất Nhất thích ăn rau đắng nhất, mà nàng lại không thích, bởi vì rau ăn vào có vị đắng, Đao Nhất Nhất thích ăn cây tể thái, rau sam.

Bởi vì vậy Đao Nhất Nhất nhận thức rất nhiều rau dại, nghĩ tới đây, nàng muốn chảy nước miếng a.

Hiện tại quan trọng là cái làn, làn có nhiều loại, cỏ bàng đan gọi là làn bàng, cây tre đan thì gọi là làn tre, cành liễu đan gọi là làn cành liễu, rất nhiều loại có thể đan làn, chỉ cần trơn truột, rắc chắc, thẳng tắp là được.

Bất quá, ở nông thôn, cỏ bàng thường thấy nhất, lại dễ dàng thu thập. Đao Nhất Nhất nhìn cậu nàng đan khéo tay, tay lại khỏe xiết chặt, làn lớn hay nhỏ ở nhà Đao Nhất Nhất đều là cậu nàng làm, chỉ là Đao Nhất Nhất không biết làm a.

Đao Nhất Nhất biết phương pháp đan khung, khi còn bé học trong lớp làm đan nong thủ công bằng giấy, nếu dùng cỏ bàng liên tục chồng lên xuống ép cùng một chỗ, làm thế nàng cũng không biết ra hình dạng gì a.

Đao Nhất Nhất hiện tại thực kỳ hối hận, sớm biết tay nghề những thứ này quan trọng như vậy, nói thế nào nàng cũng phải học a, mà không phải là nhìn.

Đao Nhất Nhất đã tìm được cỏ bàng, đồng thời lựa những cây thẳng, đồng đều, cùng cây chi cối xay để trong nước đã mềm nhũn, đều chuẩn bị xong, chỉ là nàng hì hục làm nừa ngày, đan ra một cái mặt phẳng, hơn nữa khe hở thật lớn.

Làm sao khiến cho chúng nó cong lại, Đao Nhất Nhất tìm không ra cách thức.

Mu Mu ngồi ở một bên nhìn đã lâu, chính là đồ đệ Đao Nhất Nhất, cô gái trẻ tuổi chuyên môn làm đồ lót, từ dưới chân Đao Nhất Nhất rút ra một ít cỏ bàng nhanh chóng đan lại, chỉ chốc lát sau, đan được một làn, mặc dù hình dạng có chút dị dạng, nhưng những cọng cỏ bàng thắt thật căng, hơn nữa rất rắn chắc, tin tưởng chỉ cần làm thêm vài cái sẽ lên tay đan rất đẹp mắt.

Đao Nhất Nhất bị đả kích.

Lẽ nào thủ công gì gì đó, thực sự hoàn toàn dựa vào bẩm sinh.

Nàng bị một người nguyên thủy đánh bại, rất mất mặt có được hay không. Đao Nhất Nhất đem cái làn mình làm chưa thành hình giấu đi, nàng không tin, lẽ nào tất cả người nguyên thủy đều có thể làm được.

Nhìn một chút thì học được.

Đao Nhất Nhất đem cỏ bàng còn dư lại kêu tất cả mọi người đi qua, cùng nhau đan làn, sự thật chứng minh bọn họ đan thực sự xấu, ngay cả hình dạng cũng không nhìn ra.

Thì ra chỉ có Mu Mu khéo tay mà thôi, trách không được được nàng chọn lựa ra làm đồ lót, rất tốt, rất cường đại!

Vì trị cho mình bệnh nhìn đỏ mắt, những người nguyên thủy kia còn không bằng chính mình đâu, Đao Nhất Nhất trong nháy mắt được chữa hết.

Tốt, về sau loại tốn thời gian tốn sức này đều giao cho Mu Mu.

Nhưng mà, Đao Nhất Nhất vẫn có ý xấu, đợi Ngả Nhã lúc săn bắn trở lại, Đao Nhất Nhất làm khó Ngả Nhã, kêu nhóm săn bắt cùng học đan làn, sự thật chứng minh: Ngả Nhã là người đan tốt nhất, dĩ nhiên so với Mu Mu đan tốt hơn!

Hơn nữa, nhóm săn bắt học rất nhanh.

Đao Nhất Nhất lại một lần nữa bị đả kích rồi, không vui.

Còn có một việc nghi ngờ, Đao Nhất Nhất vẫn không nghĩ ra, vì sao Ngả Nhã đan làn thành thạo như thế, lại không thể thắt bím cho tóc. Rất là kỳ quái.

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất có chút không vui, vội vàng đan một cái làn nhỏ, đưa cho Đao Nhất Nhất, bởi vì Đao Nhất Nhất chỉ đạo, bọn họ đã học xong đan làn, Đao Nhất Nhất nhận được một cái làn nhỏ, ở trên rìa làn quấn một vòng đóa hoa, trang trí thật dễ thương.

Đao Nhất Nhất nghĩ tới chính mình khi còn bé cái làn nhỏ kia, giờ có cảm giác niềm vui trở lại.

Cái làn, rau dại, mấy thứ này đều tồn tại khi nàng còn bé, mà lúc này đây hết thảy dường như trở về lúc đó, Đao Nhất Nhất cảm giác được chính mình khi còn bé không buồn không lo như vậy.

Khi đó, đồng ruộng chưa bán. Vui sướng cầm trong tay cái làn nhỏ....

Đao Nhất Nhất nhìn cái làn nhỏ tinh xảo, mắt trở nên ôn hòa, hồi lâu mới lên tiếng: "Ngả Nhã, thu được lễ vật của ngươi, ta thật cao hứng."

Đao Nhất Nhất vui sướng lây lan Ngả Nhã, Ngả Nhã ưỡn ngực, rất tự hào, tròng mắt của nàng sâu thẳm như nước, nhìn khuôn mặt Đao Nhất Nhất.

Hai tay sau lưng nắm chặt, nắm thành quả đấm

Cái làn nhỏ này, là cái làn nàng làm tốt nhất, vì muốn làm cho người này vừa lòng, không có ai biết tay nàng bị xước bao nhiêu lần. Vì để cho cái làn nhỏ này trắng đẹp, mà không phải màu xanh hoặc màu đen, Ngả Nhã đầu tiên là dùng cốt đao tước vỏ ra, lộ ra bên trong màu trắng, sau đó đem cắt đồng đều nhau, bởi vì lúc nàng cắt càng lúc càng ngắn, cho nên mới biến thành nhỏ như vậy.

Lúc đầu Ngả Nhã còn lo lắng Đao Nhất Nhất cảm thấy quá nhỏ, không thích, bởi vì bọn họ đều thích vật lớn, da lớn, trái cây lớn, con mồi lớn. Nhưng Ngả Nhã biết Đao Nhất Nhất rất đặc biệt, nàng thích mọi thứ đều nhỏ. Trái cây nhỏ đẹp, ngay cả cục thịt cũng bị nàng cắt thành khối nhỏ, còn có lược xương kia.

Đao Nhất Nhất đầu cũng rất nhỏ, tối thiểu đối với nàng mà nói rất nhỏ, nhất là tay, nho nhỏ nắm thành quả đấm thành bé tí tẹo như thế, mỗi khi thấy bàn tay nhỏ bé của Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã cảm thấy lòng ngứa ngáy.

Vì sao mọi thứ của nàng đều đặc biệt.

Để cho đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

"Ngả Nhã, ngươi làm sao vậy?"

Ngả Nhã phục hồi tinh thần lại, cười cười, "Không có gì, ngươi thích là tốt rồi."

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã ngày hôm nay có chút kỳ quái, bởi vì tay nàng vẫn ở sau lưng, suy nghĩ, vừa rồi nàng đan làn, Đao Nhất Nhất dường như liếc thấy bàn tay của nàng hồng hồng.

"Ngả Nhã, đem tay ngươi lấy ra, ta xem một chút."

Tay Đao Nhất Nhất trắng trắng mềm mềm, rất đẹp mắt, Ngả Nhã nghĩ đến tay của mình vừa đen vừa thô, mặt trên còn có một tầng vết chai thật dầy, "Không cần. Ta đi đây."

Ngả Nhã vung tay một cái, không mang theo chút mây.

Nhìn bóng lưng Ngả Nhã, còn có làn nhỏ trên tay, Đao Nhất Nhất cảm thấy Ngả Nhã thật soái a!

Đao Nhất Nhất trở về tiểu sơn động, đem tài sản xa xỉ nhất chính là lược xương tặng nàng bỏ vào trong làn nhỏ. Trong lòng bỗng nhiên rất thỏa mãn, cuộc sống như thế còn có thể chịu được nha.

Đao Nhất Nhất tựa hồ cảm thấy sinh hoạt vô cùng hăng hái, trong sơn động động vật nhỏ ngày càng nhiều, đem bọn chúng ra ngoài phơi nắng, mặt khác, hang thỏ và chuột đều phải dọn sạch, bằng không động vật nhỏ sẽ bị bệnh. Trong sơn động có người ở, nói không chừng lây cho người , cái này mất nhiều hơn được.

Đao Nhất Nhất làm cho Oa Ca dùng đầu gỗ làm một cái khung xương hình chữ nhật. Sau đó dùng cây chi cối xay quấn xung quanh, chỉ có phía trên để một lỗ trống.

Cây chi cối xay rất rắn chắc, so sánh với dây ni lông hiện tại. Cứ như vậy, một cái lồng thỏ đã làm xong, sau đó Ngả Nhã đem thỏ trong hang đem bỏ vào, bắt đầu dọn dẹp sơn động.

Trong sơn động có nhiều đồ gỗ, hầu như mỗi người đều có chén gỗ, nuôi động vật nhỏ, Đao Nhất Nhất cảm giác sơn động càng chật chội.

Đương nhiên nàng ở trong tiểu sơn động Ngả Nhã, chen không đến nàng, chẳng qua là cảm thấy không khí trở nên rất đục.

Nếu như có thể, thật sự rất muốn dọn ra ngoài ở. Nhưng bây giờ tình huống bộ lạc căn bản không cho phép a.

Mặc dù bây giờ vẫn không thể dọn ra ngoài, Đao Nhất Nhất yên lặng chuẩn bị đầu gỗ, dây thừng, nàng còn muốn làm thật nhiều.

Mọi người đều biết, bình thường ăn thịt nhiều sẽ táo bón, nhưng người nguyên thủy lại vô cùng thích ăn thịt, có thịt ăn các nàng kiên quyết không ăn thực vật. Mặc dù Đao Nhất Nhất ép buộc, làn bọn họ có nhiều rau dại hơn, nhưng vẫn rất ít, hơn nữa ngoại trừ Đao Nhất Nhất cơ bản sẽ không có người ăn.

Bọn họ cảm thấy có thịt ăn còn không ăn, Đao Nhất Nhất ăn cỏ rất ngốc.

Thế nên, đột nhiên có một ngày, tập thể bọn họ táo bón.

Ân, tình cảnh này có thể tưởng tượng.

Đao Nhất Nhất vốn đang chuẩn bị xem chuyện vui, phát hiện mình trở thành người bị chê cười, bởi vì mỗi khi những người nguyên thủy này táo bón, bọn họ sẽ đi hái một loại cỏ trở về, ăn xong sau đó liền trót lọt.

Đao Nhất Nhất: Vậy ta còn đau khổ kiên trì ăn cỏ là vì cái gì!

Đao Nhất Nhất thậm chí đạt tên cho gọi cỏ này là "Thông - cỏ"

Đến khi bổn cô nương tìm được gia vị rồi, các ngươi đám người nguyên thủy này đừng cầu ta ăn cỏ! Hừ.

Đao Nhất Nhất mang đến cho bộ lạc cải biến rõ ràng, cho nên Đao Nhất Nhất tay không mà trở thành biểu tượng.

Hiện tại là mùa xuân...

Đao Nhất Nhất căn bản không biết nàng đối với đàn 'hầu tử' này mị lực có bao nhiêu lớn.

Đao Nhất Nhất bắt đầu thu được đủ loại vật nhỏ....

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có một ngày Đao Nhất Nhất bỗng nhiên tìm không thấy Ngả Nhã....

Đao Nhất Nhất: "Ngả Nhã đâu?"

Những người khác: "Thủ lĩnh đại nhân đi thở dài."

Đao Nhất Nhất: "Nếu như ta nhớ không lầm, đã đi mấy lần rồi."

Nghe nói Ngả Nhã ngày hôm nay ăn thật nhiều thịt, nàng sẽ không phải là... Ân không phải đi ấy sao!

Ngả Nhã: Ngươi nhớ nhầm rồi, một lần cũng không có....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top