Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Nàng ghen tỵ

Nơi đây tại sao đột nhiên xuất hiện người bộ lạc khác? Dựa theo lời nói Ngả Nhã, nơi này con mồi không phong phú bằng địa phương khác, như vậy những người này đột nhiên xuất hiện ở nơi này lý do là gì? Tranh đoạt địa bàn? Hay là....

Đao Nhất Nhất chú ý tới cung tên phía sau lưng những 'người xa lạ' này, bên hông treo túi nước, răng thú, dao găm bằng ngà voi, có thể nói trang bị hoàn mỹ. Chí ít, trình độ văn minh so với bộ lạc Ngả Nhã tiến bộ hơn.

Đối diện đi tới một người nam nhân, chắc là người vừa rồi bắn cung tên, bởi vì còn cầm cung trên tay, không có treo ra sau. Hắn đi tới trước, Ngả Nhã cũng đi về phía trước. Đao Nhất Nhất nghĩ, có lẽ nên đầu hàng a! Nàng có chút lo lắng Ngả Nhã, nếu như bọn họ thực sự tới đoạt địa bàn làm sao bây giờ? Ngả Nhã mới vừa bị thương, vạn nhất đánh không lại...

Một phút sau, Đao Nhất Nhất không lo lắng Ngả Nhã nữa, bởi vì nàng biết, nàng lo lắng nhất chính là nàng a. Hầu như tất cả mọi người tại chỗ đều nghe được nam nhân giương cung hướng về phía Ngả Nhã nói: "Đem nữ nhân đó giao ra đây. Nàng là người ta bắn từ trên trời rơi xuống, là của ta."

Đao Nhất Nhất: Nữ nhân đó? Người nào người nào? Trên trời.... Sẽ không nói chính là nàng a!!!

Đao Nhất Nhất mắt không tự chủ liếc cái người nguyên thủy kia, phong cách tổng tài bá đạo này thật làm người khác cạn lời mà.

Ngả Nhã hiển nhiên sẽ không đồng ý, mặc dù nàng có chút tức giận, nhưng nàng biết, dựa theo tập tục bọn họ, người nào đánh con mồi rớt xuống, tất cả con mồi thuộc về người đó. Mà Đao Nhất Nhất thực sự được hắn bắn xuống. Cho nên, Ngả Nhã trả lời: "Nàng là người bộ lạc của ra, ta sẽ không giao cho ngươi. Bọn ta sẽ dùng những thứ đồ khác hồi đáp lại cho ngươi."

Ý tứ Ngả Nhã rất đơn giản, đó chính là dùng những vật khác để đổi Đao Nhất Nhất.

Trao đổi vật là loại chuyện thường gặp, những bộ lạc khác xuất hiện chiến tranh, cùng nô lệ, đồng thời bọn họ đem người thua cuộc của bộ lạc khác trao đổi những vật phẩm khác.

Theo lý thuyết, Đao Nhất Nhất không thể ăn, không đúng, nếu ăn cũng không ăn mấy miếng thịt, nhìn thân thể nhỏ kia của nàng làm không được bao nhiêu việc, còn không bằng đổi mấy tấm da thú có lời hơn. Có thể người nam nhân này không biết bị phát bệnh thần kinh gì, dĩ nhiên từ chối yêu cầu Ngả Nhã, "Ta muốn nàng."

Đao Nhất Nhất: Ta có cái gì tốt, ta đổi thứ khác còn không tốt!

"Dung mạo của nàng rất kỳ quái."

Nghe được câu này, Đao Nhất Nhất đơn giản là vô lực nhổ nước bọt, bởi vì nàng cảm thấy nguyên nhân nam nhân này kiên quyết như vậy có thể là 'Vật quý hiếm', không sai, cảm thấy dung mạo của nàng kỳ quái, cho nên phải xem nàng như bình hoa, để ở nơi đó, thỉnh thoảng 'khoe khoang'.

Chưa nhìn thấy? Các ngươi chưa thấy qua người trưởng thành như vậy a! Ta đây là từ trong miệng chim to quái rơi xuống.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất tức giận đến mức cả người run run.

Mặc dù người nam nhân kia không có quyết đoán, có thể chung quanh hắn còn có một đoàn người, bọn họ không có tư tưởng xem vật kỳ lạ, có người không hiểu đề nghị: "Tư Khố, ta xem nữ nhân kia gầy yếu như vậy lấy cũng không có lợi gì. Xem bộ dáng của bọn họ chắc là bộ lạc sống ở nơi này. Ngươi đừng quên, chúng ta đi ra ngoài là tìm kiếm Tháp Nạp. Hỏi tung tích Tháp Nạp, dùng nữ nhân kia đổi lại một ít vật phẩm thì tốt hơn."

Nam nhân giương cung, chính là Tư Khố có chút xíu thất lạc, "Đối với ta, thực sự rất muốn nàng a, ta có một con nhện đủ màu sắc, còn có một chim nhỏ màu xanh biếc, chưa từng thấy nữ nhân nào trắng noản như vậy."

Bọn họ đứng xa, lại nhỏ giọng thầm thì, cho nên Đao Nhất Nhất không có nghe rõ, bọn họ nói gì đó. Chỉ thấy người nam nhân kia vẫn không ngừng 'Ai oán' liếc nàng, Đao Nhất Nhất sợ đến mức lập tức trốn sau đoàn người. Nếu như Đao Nhất Nhất nghe được, trong lòng Tư Khố coi nàng là một 'con nhện đủ màu sắc', 'tìm kiếm vật lạ' tồn tại, khả năng tức nổ tung người.

Tư Khố bất đắc dĩ nói rằng: "Vậy được rồi, ta đồng ý cùng các ngươi trao đổi, ta muốn hai con heo rừng."

Đao Nhất Nhất: Heo rừng? Còn hai con, ngươi tại sao không tới cướp luôn đi.

A? Chẳng lẽ mình còn không bằng hai con heo rừng.

Đao Nhất Nhất thẹn thùng, tư tưởng của mình quả nhiên bị thay đổi.

Ngả Nhã nhíu mày, dĩ nhiên không phải bởi vì luyến tiếc hai con heo rừng, mà bởi vì bây giờ không có nhiều heo rừng như vậy. Ngả Nhã đang chuẩn bị dùng thứ khác để đổi, Đao Nhất Nhất đảo mắt nhìn lửa đã tắt, sau đó nhãn cầu xoay động, chạy tới Ngả Nhã nói rằng: "Chúng ta dùng chim to quái đổi cho bọn họ."

Ngả Nhã kỳ quái nhìn Đao Nhất Nhất, nghe qua giải thích của nàng sau đó gật đầu đồng ý.

Vì vậy, Ngả Nhã nói rằng: "Trong bộ lạc bọn ta không có heo rừng, các ngươi xem dùng chim to quái để đổi, thế nào."

Kỳ thực không nhất định là heo rừng, thịt gì mà không ăn đâu? Đám người kia thương lượng một chút, cũng đồng ý, vì vậy Ngả Nhã chỉ vào khu rừng rậm, nói rằng: "Mới vừa rồi chúng ta ở chỗ này săn bắn, chim to quái ở nơi đó các ngươi tùy ý nhặt."

Người nguyên thủy đối diện sửng sốt một chút, chính mình đi nhặt? Điều này có thể sao.

Đao Nhất Nhất: Hừ, để cho ngươi nói khoác mà không biết ngượng, không tôn trọng ta. Phạt các ngươi, lao động miễn phí cho chúng ta, quét dọn chiến trường.

Ngả Nhã sau khi nói xong, còn nói thêm: "Nơi đây là lãnh địa của chúng ta, các ngươi lén xông vào lãnh địa của chúng ta, là muốn khơi mào chiến tranh sao? Cho nên sau khi nhặt được chim to quái, các ngươi phải lập tức rời đi."

Đây là hạ lệnh trục khách.

Lúc này, nhóm người nguyên thủy đối diện mới bắt đầu cảm giác được, nữ thủ lĩnh này khó đối phó a. Điển hình dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, đồng thời nói có lý, bọn họ thực sự là tự tiện xông vào lãnh địa người khác, bị đuổi là chuyện bình thường.

Lúc này, Tư Khố chợt hét lớn: "Không đổi. Ta không đổi."

Trải qua khoảng thời gian này được nghỉ ngơi chốc lát, cánh tay Ngả Nhã hồi phục tri giác đã khá nhiều. Nàng thử nắm quả đấm, lúc trước bởi vì quan hệ với bộ lạc khác, nàng không có tùy tiện đuổi trực tiếp những người này, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn bị chọc giận. Ngươi cho rằng ngươi là ai a, ngươi muốn đổi thì đổi, không muốn đổi thì không đổi. Đao Nhất Nhất của nàng là....người trong bộ lạc, người nào cũng đừng nghĩ cướp đi.

Khuôn mặt Ngả Nhã biến thành đen, "Đây không phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Hiện tại các ngươi lập tức rời khỏi lãnh địa của ta."

Ngả Nhã phát hiện một việc, đó chính là những người này cùng nữ nhân nàng cứu mặc đồ giống nhau, nên có thể cùng bộ lạc, cho nên nàng không có chút lo lắng nào, bởi vì trong tay nàng có con tin.

"Ngươi..." Tư Khố bị Ngả Nhã đột nhiên trở nên cường liệt không biết làm sao.

Người bên cạnh lập tức kéo hắn lại, hướng Ngả Nhã kêu: "Chúng ta cầm chim to quái sẽ lập tức đi. Hiện tại, ta muốn hỏi một chút, thủ lĩnh ngươi có thấy qua nữ nhân mặc váy da báo màu đen không."

"Nàng là người bộ lạc chúng ta. Chúng ta đang tìm kiếm nàng."

Rất hiển nhiên người Ngả Nhã cứu là người bọn họ muốn tìm, Ngả Nhã suy nghĩ, nói: "Ta thấy chim to quái tấn công một người, không biết có phải là người ngươi muốn tìm hay không?".

Những người đó lập tức trở nên kích động, bởi vì Tháp Nạp chính là bị chim to quái bắt đi, "Tôn kính thủ lĩnh, nàng có mạnh khỏe hay không?"

Bây giờ, ngay cả tôn kính đều đem ra sử dụng.

Ngả Nhã cảm giác có một ánh mắt đâm nàng khó chịu, kết quả vừa nghiêng đầu thấy con mắt Đao Nhất Nhất tỏa ra ánh sáng sâu kín nhìn nàng chằm chằm.

Đao Nhất Nhất con mắt híp lại: Nữ nhân!, Ngả Nhã... Cứu nữ nhân khác.

Bởi vì vừa rồi tới truyền lời, Đao Nhất Nhất đứng cũng không xa, vì vậy đem lời bọn họ nói đều nghe rõ ràng, Ngả Nhã chẳng những cứu một nữ nhân, rất có thể nữ nhân kia thu hút bầy chim to quái tới tập kích.

Nàng còn khổ sở vì cho rằng chim to quái là do nàng gây ra, còn muốn xin lỗi Ngả Nhã, xin lỗi bộ lạc, vì cứu bọn họ, lương tâm che giấu ' Vây Nguỵ cứu Triệu'...

Kỳ thực, trong lòng của nàng chịu bao nhiêu khó khăn, các người biết không.

Nhưng là nàng làm nhiều như vậy, kết quả lại phát hiện chim to quái cùng với nàng một sợi lông quan hệ cũng không có, Ngả Nhã sở dĩ làm như vậy, là vì cứu nữ nhân khác!

Trời ạ, cỡ nào châm chọc!

"Tháp Tháp, thủ lĩnh đại nhân còn có việc phải bận rộn, chúng ta đi trước. Cây tre chúng ta còn để nửa đường, phải mang trở về." Đao Nhất Nhất tìm một lý do, chuẩn bị rút lui.

Ngả Nhã chuẩn bị nói cái gì đó, chỉ thấy Đao Nhất Nhất đi hai bước, lại quay trở lại, dĩ nhiên chỉ nói với nhóm người mà Ngả Nhã mang ra ngoài: "Các ngươi một hồi thu dọn rừng rậm, nhìn thấy trứng chim nướng chín, đừng quên giúp ta mang về."

Ngả Nhã: Nhất Nhất dĩ nhiên không cho ta giúp nàng nhặt trứng chim.

Tư Khố: Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản!

Người ngoại lai: Các ngươi đến cùng ai là thủ lĩnh!

Đao Nhất Nhất đi cũng không quay đầu lại, Ngả Nhã tùy tiện cùng những người đó nói hai câu thì đi theo, bọn họ vốn muốn cùng theo Ngả Nhã tới bộ lạc tìm Tháp Nạp, nhưng Ngả Nhã không đồng ý, cho nên bọn họ ước định, ngày mốt dùng hai con sơn dương, hai đầu cừu, mười con gà rừng, còn có một chút đồ đạc kỳ quái đổi Tháp Nạp.

Mấy thứ này quá khó tìm, cho nên bọn họ muốn thêm một ngày để chuẩn bị vật phẩm để trao đổi.

Ngả Nhã vội vàng đuổi theo Đao Nhất Nhất, nàng vừa rồi rõ ràng là muốn dùng nữ nhân kia để cho Đao Nhất Nhất đổi đồ vật ưa thích, nàng biết Nhất Nhất thích động vật cừu, nhưng loại cừu này, nơi đây bọn họ không có, nàng và đội săn bắn tìm thật lâu đều không tìm được. Lúc đầu muốn giao đổi, đi bên ngoài, nhưng những người này đột nhiên xông vào lãnh địa bộ lạc bọn họ, nghĩ bọn họ ở phía ngoài liền hỏi một chút có hay không.

Không nghĩ tới, bọn họ gặp qua loại dê nhiều lông.

Ngả Nhã trong lòng nghĩ, Nhất Nhất nếu như nhìn thấy dê nhiều lông, nhất định rất vui vẻ.

Người bộ lạc Nham Thạch không biết đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao, vừa mới bắt đầu bọn họ và Ngả Nhã trao đổi vật phẩm, thì chỉ được một tí chim to quái bị đốt cháy, đồng thời tự mình động thủ đi nhặt, mà trong nháy mắt Ngả Nhã dĩ nhiên bắt bọn họ trao đổi hai con sơn dương, hai con dê nhiều lông, còn có mười con gà rừng. Loại gà rừng này bắt khó nhất. Đồng thời, cừu nhiều lông, phải đi rất xa mới có thể thấy được...

Bất quá, bọn họ lại không thể không dáp ứng điều kiện đối phương.

Bọn họ trốn khỏi bộ lạc Nham Thạch, mà Tháp Nạp là Vu Y duy nhất trong bộ lạc của bọn họ, chỉ cần Tháp Nạp có thể chữa bệnh. Mặc kệ trả giá bao nhiêu, đều muốn đoạt lại Tháp Nạp.

Những người trốn khỏi bộ lạc Nham Thạch , vì sợ Ngả Nhã không trả lại Tháp Nạp, nên không nói ra thân phận chân chính của Tháp Nạp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngả Nhã: Nhất Nhất, ngươi tại sao đi nhanh như vậy?

Đao Nhất Nhất: Bị đả kích rồi.

Ngả Nhã: Tại sao không để cho ta giúp ngươi nhặt trứng chim.

Đao Nhất Nhất: Vậy ngươi sẽ đi nhặt trứng chim cho nữ nhân khác sao?

Ngả Nhã: Sẽ không.

Ta chỉ nhặt cho ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top