Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Nguyên Cảnh thứ 6, Ngu phủ được tứ hôn cùng với Khổng phủ. Ngu Nha một đời làm quan, lập nhiều công lớn đối với tiền triều lẫn hiện tại, quyền cao chức rộng, sản nghiệp con cháu có thể dùng đến tận ba đời sau nữa. Hơn ba mươi tiền trang, trà lâu, tửu lâu lớn nhỏ ở kinh thành đều thuộc sở hữu của Ngu gia. Nhưng có phải hay không ông trời ban cho ta thứ gì sẽ lấy lại cho ta thứ khác, chính là Ngu Nha dưới gối chỉ có duy nhất một nữ nhi mặc dù thê thiếp đếm không xuể.

Nói về nữ nhi duy nhất của Ngu phủ, trời sinh khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử, nhưng bởi vì chào đời trong phú quý mà tính cách có đôi chút khác người. Có người nói nàng bị điên, có người nói nàng kiêu ngạo, luôn coi thường người khác. Nhưng đó chỉ là lời nói qua miệng lưỡi nhân gian, còn nàng, chẳng ai gặp được.

Mặt trời đã lên đến ba sào, nữ nhân mỹ mạo vẫn còn say giấc trong chăn êm. Ngu Thư Hân tóc xõa toán loạn trên gối, khuôn mặt cho dù xinh đẹp nhưng cũng bị nàng làm cho khó coi, đó chính là thói quen đặc biệt của đại tiểu thư Ngu phủ. Nha hoàn ở bên ngoài chờ cũng hơn một canh giờ vẫn không thấy tiểu thư của mình thức dậy, nàng thở dài, tiểu thư như vậy, gả đi rồi thì sẽ thế nào đây.

" Tiểu thư, người nên dậy rồi, lão gia lâm triều rồi về sẽ mắng người mất."

Vẫn không có ai trả lời, Tiểu Nhan, nha đầu đi theo nàng từ khi là một đứa trẻ thoáng lo lắng. Ngu lão gia tuy cưng chiều Ngu Thư Hân, nhưng mấy quy tắc cơ bản của một tiểu thư con nhà gia giáo tất nhiên không bỏ qua. Bình thường Ngu Nha đều sẽ lên triều sớm nên Ngu Thư Hân sẽ không cần lo lắng mà dậy sớm. Nhưng hôm nay, nàng ngủ hơi nhiều rồi, tiểu Nhan lo rằng nàng còn ngủ nữa sẽ trở thành Ngu Trư Hân mất. Hít một hơi, Tiểu Nhan đem cửa mở ra, nhanh chóng bước vào hất chăn ra khỏi người vị tiểu thư không có nết của mình.

" Tiểu Nhan a, cho ta ngủ thêm một chút nữa~~~"

Ngu Thư Hân dùng cái giọng ngái ngủ của mình nói với Tiểu Nhan, phận làm nha hoàn tất nhiên không có quyền dị nghị đối với chủ tử của mình. Nhưng Ngu Thư Hân là một đại tiểu thư không giống bộ dạng của đại tiểu thư gì cả. Nàng dậy muộn, cái gì cũng không biết, ngay cả may vá nàng còn không chịu học lấy, thứ nàng giỏi nhất có lẽ là cùng bọn trẻ ngoài phủ chơi đuổi bắt cùng và thiên phú vẽ tranh của mình. May là Ngu Thư Hân còn biết nghe theo Ngu Nha học nữ huấn căn bản, nếu không sớm đã bị lão gia đuổi ra khỏi nhà rồi.

" Không được, lão gia về đến chúng ta đều sẽ bị mắng đó tiểu thư."

"Aaaa, ta dậy, ta dậy được chưa."

Ngu Thư Hân bĩa môi dựng dậy bản thân trong khi mắt vẫn còn nhắm tịt lấy. Tiểu Nhan cơ bản thay nàng chải lại tóc, thay y phục cho nàng, vốn đã quen tay nên rất nhanh đã hoàn thành.

"Việc được tứ hôn, tiểu thư không lo lắng gì sao?"

Tiểu Nhan đại khái nghe được lão gia lên triều mấy ngày trước được hoàng thượng tứ hôn với Khổng gia ở thành Tây. Ban đầu nàng còn nghĩ đến cảnh Ngu Thư Hân cự tuyệt, mà bình thản thế này làm nàng rất khó hiểu. Ngu Thư Hân lười biếng chỉnh lại trâm cài tóc xong mới xoay sang nói với Tiểu Nhan, tiện thể trả thù nàng bằng cái cú đầu không nặng cũng không nhẹ.

" Em nha, sớm hay muộn cũng phải gả, chi bằng gả bây giờ, ta cũng đã hai mươi tuổi rồi."

"Tiểu thư còn trẻ!"

"Vậy ra ta già rồi sao?!"

Ngu Thư Hân biết Tiểu Nhan đối với câu hỏi này sẽ lúng túng, mà bộ dạng khi lúng túng của nàng ta thật sự rất buồn cười. Ôm bụng cười một trận, cho đến khi Tiểu Nhân xụ mặt bất mãn nàng mới thôi, cùng lắm chỉ còn vài tiếc nghẹn lại.

" Ta nghe nói, công tử Khổng gia cũng không tệ, cơ bản vừa đúng tiêu chuẩn của phụ thân. "

"Còn tiêu chuẩn của tiểu thư, Khổng thiếu gia không đạt sao?"

Nàng nhếch nhếch môi, biểu cảm đắc ý, tay đem ra trải trước mắt Tiểu Nhan một bức họa.

" Đây là..."

"Tiêu chuẩn của ta."

Nàng chính là nghiêm túc nói ra, người trong tranh đơn giản từ trong mơ nàng họa ra được. Điệu dáng thanh thoát, bạch y phất phới tựa như cánh hạc trắng đang động. Đường nét trên khuôn mặt hài hoài, không lẫn một tia tạp niệm, mày sắc, mắt sáng, sóng mũi thanh tú cùng với đôi môi hồng hào tự nhiên hòa hợp tạo nên một tổng thể cân đối. Người trong bức họa chỉ sợ trên đời này không có, mặc dù có khí chất vẫn không bì được. Ngu Thư Hân vui vẻ cất đi bức họa, còn mỉm cười với Tiểu Nhan.

" Tiểu thư, mặc dù biết người này không tồn tại nhưng nô tỳ thật sự tò mò, người trong họa rốt cuộc là nam hay nữ??"

Tiểu Nhan quả là nha hoàn thiếp thân của nàng, điều nàng để tâm cùng mình thật giống nhau. Ngu Thư Hân nàng chỉ lắc đầu, cơ bản nàng cũng không phân biệt được, là nam nhân hay nữ nhân, nàng chỉ thấy ở người này khí chất sánh ngang với bậc tiên nhân, tựa như bạch hạc thanh khiết.

"Nam hay nữ không quan trọng, tiêu chuẩn của ta chính là như vậy."

Lời này vừa vặn Ngu lão gia đi vào liền nghe thấy, Tiểu Nhan phản ứng nhanh nhẹn cúi người xuống. Tiếp theo đó chính là điệu bộ chảy nước của Ngu Thư Hân khiến Tiểu Nhan nổi cả da gà da vịt lên, đại tiểu thư bọn họ chính là đệ nhất làm nũng.

"Phụ thân, nữ nhi nhớ người a~"

Ngay cả Ngu Nha nghe thấy cũng một phen lắc đầu, nữ nhi là do hắn sinh, hắn thân trách ai được đây. Cánh tay bị Ngu Thư Hân ôm lấy cũng sắp đứt ra rồi, lắc lắc thoát khỏi cái ôm nhũng nước của nàng ngồi xuống ghế.

"Nghiêm chỉnh lại một chút, vài ngày nữa con đã là dâu Khổng gia, không thể cứ tùy hứng như vậy."

"Phụ thân, nữ nhi không nỡ xa người thôi mà, nên mới tranh thủ ôm ôm người nhiều một chút."

Tính tình Ngu Thư Hân còn có ai rõ hơn Ngu lão gia, nàng tuy điệu bộ chảy nước, nhão nhoẹt nhưng là một cô nương tốt, nói nàng cái gì cũng không thông cũng không phải, ít nhất là một danh họa ẩn dật. Giờ phút này, Ngu Nha mới để ý đến bức họa nàng để trên bàn, bàn tay vừa chạm đến đã bị Ngu Thư Hân cướp lấy rồi cười tủm tỉm.

" Cái này không thể cho người xem được, là bí mật của nữ nhi."

"Bí mật cũng không nói cho ta, có phải xem cái gì không tốt rồi không?!"

Ngu Nha thừa biết nữ nhi này của mình cho dù bí mật lớn nhỏ tuyệt không xấu, lần này cũng không ngoại lệ, nhìn xem nàng nâng niu bức họa như vậy chỉ có thể thở dài, vài ngày nữa thôi, nữ nhi hắn yêu thương nhất sẽ gả đến nhà người ta rồi.

"Phụ thân, nữ nhi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà, tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt."

Nghe thấy Ngu Thư Hân an ủi, tâm hắn càng thêm phức tạp, hắn trách hoàng thượng, rõ ràng hai nhà vốn dĩ không quen không biết, một đạo thánh chỉ liền biến cả hai thành người nhà. Chỉ là hắn cảm thấy không đúng, Khổng gia ở thành Tây , đều là dòng dõi nhà tướng, vốn dĩ quanh năm trinh chiến sa trường, há có thể biết đến viên quan trong triều. Suy đi nghĩ lại việc này chỉ có thể là chủ ý của hoàng thượng.

Nhìn nữ nhi xinh đẹp của mình, đúng là hồng nhan bạc phận. Nếu không vì dáng vẻ ngốc nghếch hàng ngày của nàng, Ngu Nha cũng không cưng chiều nàng như vậy.

"Sắp đến giờ cơm, đi với phụ thân ngươi."

"Hảo."

...

Chớp mắt một cái, đã đến ngày thành hôn, Ngu phủ được trang hoàn đỏ rực. Đại môn được dán hai chữ hỉ to thật to, pháo được treo ở hai bên để chuẩn bị đưa dâu đi. Ngu Thư Hân vốn xinh đẹp, nay vận hỉ phục càng thêm diễm lệ. Đội khăn voan lên, cầm lấy tay bà mai bước lên kiệu lớn.

Đoàn đưa dâu hùng hùng hổ hổ, khua chiên đánh trống di chuyển, đi đến đâu liền có giấy hoa rải đến đó, cả bầu trời một màu đỏ rực. Ngu Thư Hân ngồi trong kiệu tuy đã sẵn sàng gả đi, nhưng rốt cuộc vẫn hoài niệm về Ngu gia phủ, cũng may lần này vả đi Khổng gia, phụ thân cho phép nàng mang theo Tiểu Nhan, nếu không sẽ buồn chết nàng. Hé một chút cửa sổ trên kiệu, nàng khẽ gọi lấy Tiểu Nhan đi bên cạnh.

" Tiểu thư có chuyện gì sao?"

"Không có gì, ta chỉ muốn kiểm tra xem em có ở đó không thôi."

Tiểu Nhan cười cười, nói nhỏ vào tai Ngu Thư Hân, sau đó liền lơ đi nàng. Chính là Tiểu Nhan nói nàng thật giống hài tử sợ lạc mất mẫu thân, phi, nàng có chỗ nào giống với hài tử đâu chứ. Bỏ xuống mành che cửa sổ, Ngu Thư Hân trong lòng nặng trĩu vài phần, nàng lại nhớ phụ thân, mẫu thân cùng các di nương rồi.

Chăm chú giữa tiếng in ỏi của đoàn đưa dâu, đột nhiên tất cả như rơi vào tĩnh lặng giây lát. Ngu Thư Hân tính vốn tò mò, đem mành che nâng lên, vô tình một chữ tang to lớn đập vào nhãn quan của nàng. Bà mai nhìn thấy đã kinh hô vội vã kéo nàng che xuống.

"Ngu tiểu thư, như vậy sẽ mang theo xui xẻo, không tốt."

Thật nhiều lễ nghi, rốt cuộc nàng nghe lời bà mai mối ngồi im trong hồng kiệu. Nhưng một luồng gió lạnh buốt thổi qua cổ nàng, tựa được ai đó vừa hôn lấy. Khẽ rùng mình một cái, Ngu Thư Hân sau đó đôi mắt dần nhắm lại.

Nàng nhìn xung quanh, không phải ở trong kiệu hỉ, không có Tiểu Nhan, bà mai mối cũng không thấy. Chỉ thấy mình đang đứng ở một nơi thật lạ lẫm. Mọi thứ đều bi thương ảm đảm, có rất nhiều người khóc lóc trước một cỗ quan tài.

Quan tài được đặt ở chính phòng, trên tường một chữ tang thật lớn, vải trắng phủ lên khắp nơi, bài vị ngay ngắn tại ở trên bàn cao. Cách bài trí của ngôi nhà này không phải là nhà dân bình thường, gần nhất là một viên quan hay một phú hộ nào đó. Ngu Thư Hân cảm thấy bản thân một thân hỉ phục thật đối lập với nơi này, nhưng nàng phát hiện, mọi người dường như không thể nhìn thấy được nàng. Tuy vậy, nàng muốn thoát ra khỏi nơi này, làm thế nào đây.

Giữ ý nghĩ của nàng, ánh sáng từ bài vị lóe lên, một đạo ánh sáng bay vào mi tâm Ngu Thư Hân giữ lúc nàng không hay biết. Không gian lần nữa đảo lộn, mở mắt đã trở lại trong kiệu hồng. Ngu Thư Hân nhíu chân mày, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp giải đáp thắc mắc tiếng Tiểu Nhan đã hối thúc lấy nàng.

" Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi."

"Ta ...biết rồi"

Sau khi tân lang đá xong chân kiệu, bà mai vội vã đỡ lấy tân nương cõng vào bên trong. Ngu Thư Hân mím môi, lúc khởi hành nàng không có hồi hộp như thế này, hiện tại đến tay cũng đổ mồ hôi không ít. Cho đến khi, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay tràn ra, nàng mới thu lại lo lắng mà nhìn xuống. Bàn tay đang nắm lấy tay nàng thật ấm, nhìn lấy vạt áo đỏ thẫm, nàng đoán đây là Khổng công tử, phu quân của nàng. Nhưng, vì cái gì lại mềm mềm trắng trắng như thế a, còn có đẹp như vậy, còn đẹp hơn tay nàng. Đây rốt cuộc là tay nam nhân sao, không thể, trừ phi hắn là đoạn tụ. Nếu Tiểu Nhan biết được suy nghĩ của Ngu Thư Hân hiện tại, chắc chắn sẽ tìm lỗ để chui xuống, tiểu thư nhà nàng quá mức dọa người rồi.

Ngu Thư Hân cơ bản còn chưa thu lại nghĩ vấn, tiếng hô bái đường đã lanh lãnh vang lên.

"Nhất bái thiên địa."

Bàn tay người kia dẫn dắt nàng hướng ra ngoài cửa, rồi lại cùng nàng cúi đầu bái lạy thiên địa. Đến cái bái lạy thứ hai, cũng là bàn tay ấm áp đó ôm lấy bàn tay của nàng.

"Phu thê giao bái."

Vừa dứt, nàng theo quy củ xoay người, đem bản thân cùng đối phương đứng đối mặt vào nhau. Sau khăn hỉ nàng chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của phu quân mình bên dưới, nàng tò mò muốn biết dung mạo của người này. Cái cúi đầu cuối cùng, nàng chính thức là người của Khổng gia, dĩ nhiên tân lang sẽ bị giữ lại tiếp tửu, còn nàng được đưa vào hỉ phòng.

Ngu Thư Hân quả thật không thể ngồi ngay ngắn trên giường được, còn có hiện tại nàng đã rất đói, Tiểu Nhan lại không có ở đây, nàng đói chết mất. Tiếng lòng rốt cuộc chiến thắng, đem khăn hỉ vén lên một nửa, nhưng còn chưa chạm tay vào đã bị gió thổi bay đi xuống đất. Luồng gió này cảm giác giống với lúc nàng còn ở trên kiệu hoa, lắc lắc cái đầu nhỏ, hiện tại lấp đầy cái bụng trước đã.

Khi còn ở Ngu gia, sức ăn của Ngu Thư Hân không lớn nhưng do phải nhịn đói từ lúc sáng sớm nên bụng cho dù ăn thế nào cũng không no được. Trong chốc lát, trái cây lẫn thức ăn trên bàn đã sắp bị nàng quét sạch hết.

Chính là lúc nàng còn đang mãi mê ăn no, người được cho là Khổng thiếu gia rốt cuộc cũng về đến tân phòng. Ngu Thư Hân bị hắn làm cho giật mình, vội vàng trở về giường đội lại khăn hỉ, hoàn toàn là bộ dáng trang nhã vốn có của tiểu thư nhà danh giá.

Tên họ Khổng sắc mặt không tốt, bị rượu làm cho say khướt, bước đi có chút lảo đảo. Hắn mắt nhắm mắt mở đi về phía nàng, vừa đến gần liền ngửi được mùi hương dễ chịu nhưng cũng đầy câu dẫn mà trên người Ngu Thư Hân mang. Hắn nuốt nước bọt vào trong, bắt lấy cánh tay trắng nõn của nàng đem nàng kéo lên. Động tác vô cùng thô bạo, không đúng với những gì nói về hắn, ôn nhu, hòa nhã sao??? Ngu Thư Hân khẳng định mình bị lão già ở nhà gạt rồi. Vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của hắn nhưng căn bản không đủ sức, Ngu Thư Hân giờ phút này lại có chút hoảng loạn.

Hắn đem nàng ôm lên giường, rượu giao bôi còn chưa uống, chỉ là mùi hương trên người nàng dẫn dụ hắn vào trầm mê, hắn muốn chiếm lấy nàng.

Ngu Thư Hân đáy mắt tràn đầy sợ hãi, nàng biết sớm muộn cũng sẽ là người của hắn, nhưng không phải trong hoàn cảnh như thế này. Vùng vẫy một lần nữa, rốt cuộc có chút chuyển biến, thoát khỏi bàn tay của hắn, Ngu Thư Hân nhảy khỏi giường ngay sau đó. Không thưởng thức được món ngon, hắn tức giận nhìn nàng, đôi đầy tơ máu đỏ thẫm ghim chặt lấy nàng, Ngu Thư Hân càng lùi hắn càng tiến đến. Cho đến khi nàng cảm nhận được lần nữa cơn gió lạnh buốt đó, như trấn an lấy nàng, nó không lạnh như nàng nghĩ, hơn hết còn mang theo hơi thở ấm áp của ai đó. Ngu Thư Hân tuy không nhìn được nhưng nàng cảm nhận được cơn gió đó đang vây lấy hắn, nàng nhìn rõ sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, đến mức không còn một tí máu trên cơ mặt hắn mới thôi giãy giụa. Ngu Thư Hân hai mắt như không tin vào thứ mình vừa nhìn thấy, nàng khẳng định trong căn phòng này không chỉ có một mình nàng cùng hắn, còn có thứ khác, thứ đã giết chết tên họ Khổng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top