Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quả thật...hảo rắn chắc nha!"

Ngu Thư Hân bàn tay không yên phận sờ tới sờ lui trên vùng bụng Triệu Tiểu Đường, lại một chút dã tâm trêu chọc người kia. Nàng âm thầm cười khổ, nữ nhân này rốt cuộc có liêm sỉ hay không, nhìn tới nhìn lui thân thể trần như nhộng của nàng cũng đã suốt một canh giờ, còn có tay từ chỗ này di chuyển đến chỗ khác hơn nữa còn sờ loạn. Ngu Thư Hân đích xác không để ý vẻ mặt bất đắc dĩ của Triệu Tiểu Đường, vẫn chuyên tâm dò xét. Bắt lấy bàn tay hư hổng của nàng, Triệu Tiểu Đường thở dài đem người đối diện ôm vào trong ngực áo, nữ nhân này đúng là không khác gì một tiểu hài tử. Ôn nhu dỗ dành Ngu Thư Hân một chút, song lại khoác trung y lên người.

"Nàng cũng nên dùng thuốc rồi."

"Có đắng không?!"

"Thuốc đắng giã tật, nàng đừng có giở trò ở đây."

Khuôn mặt nũng nịu lập tức xụ xuống, Triệu Tiểu Đường đúng là đồ vô tâm, nàng không thích nhất là thuốc đắng, trong lòng không ngừng mắng nàng đồ vô lương tâm.

...


Nhà bếp phủ trạch này không lớn nhưng cũng xem như đầy đủ, Triệu Tiểu Đường sau khi nhờ vị đại phu kia bốc thuốc liền đến đây nấu. Thoạt nhìn nàng xuất thân là thiên kim Triệu phủ cao quý, sẽ không động tay động chân vào những việc như thế này, nhưng thực chất từ nhỏ cùng phụ thân đi khắp nơi, sớm đã thuần phục. Dáng vẻ Triệu Tiểu Đường khi chuyên tâm làm một việc gì đó thật sự rất có mị lực, ánh mắt vô tình va vào la là của Khổng Tuyết Nhi. Sau đó một tràn ngượng ngùng không thôi, đại khái Khổng Tuyết Nhi lo lắng Triệu Tiểu Đường không làm được nên đã đến xem xét. Nhưng càng không ngờ đến lại bị người kia thu đi nhãn lực, một mảng hồng thấu trên mỹ quan rốt cuộc cũng không có lọt vào trong mắt Triệu Tiểu Đường.

"Ngươi cũng biết sắc thuốc sao?"

Khổng Tuyết Nhi lấy nghi vấn che giấu sự ngượng ngùng, chỉ là một cái lý do thật phi lý đi, thế nhưng Triệu Tiểu Đường vẫn đầu gỗ gật gật đầu.

"Chỉ là việc nhỏ, ta không phải loại tiểu thư chân yếu tay mềm như các ngươi."

"Ngươi... Ngu tỷ tỷ, tỷ ấy như thế nào rồi?!"

Lời đến miệng rốt cuộc cũng thu lại, đành lần nữa đem Ngu Thư Hân ra làm khiêng chắn vậy. Triệu Tiểu Đường vừa nghi nàng nhắc đến Ngu Thư Hân lập tức khuôn mặt như ngàn đóa hoa hải đường nở rộ, vô cùng vui vẻ. Khổng Tuyết Nhi không đoán cũng biết là rất hảo đi, nhưng biểu hiện này của Triệu Tiểu Đường làm nàng có chút khó chịu.

"Nàng ấy rất hảo, cũng cảm tạ các ngươi chiếu cố nàng ấy thay ta."

"Không...Không sao, ngươi mau mang thuốc cho tỷ ấy, để nguội không tốt."

Bối rối, đây khẳng định là bối rối, là vì cái gì, chính là giọng điệu Triệu Tiểu Đường quá mức ôn nhu đi, làm cho nàng tâm không vững trãi rồi.

"Ân."

Nàng ấy rời đi, Khổng Tuyết Nhi cũng thoải mái một chút, nhưng còn chưa kịp bình tâm trở lại, bốn tiểu quỷ đã đứng trước mặt nàng chất vấn.

"Ngươi có ý với mẫu thân bọn ta?!"

Nàng dù sợ hãi nhưng vẫn cố gắng không bỏ chạy, bốn tiểu quỷ này rốt cuộc lần nào cũng xuất hiện thần không biết ngươi không hay như vậy sao, dọa chết nàng. Vội vã thu lại dáng vẻ sợ hãi ban nãy, Khổng Tuyết Nhi hất hất cằm, chỉnh chu lại bộ dạng tiểu thư khuê cát dõng dạc nói.

" Ta làm sao lại có ý với nàng ta được chứ!"

"Ngươi rõ ràng có."

Tiểu quỷ lớn nhất cầm cầm quả táo cho vào miệng cắn lấy, điệu bộ vô cùng khinh rẻ câu nói của nàng. Đúng là nàng bị chọc cho tức đi, không cùng bốn tiểu quỷ này đối chuyện nhanh chóng rời đi.


"Rõ ràng là thích mẫu thân, xùy ."

Khổng Tuyết Nhi xác thực đối với Triệu Tiểu Đường có chút mơ mơ hồ hồ, loại này cảm giác nàng cũng không biết gọi là cái gì đi. Chỉ là bộ dạng chuyên tâm của Triệu Tiểu Đường rất có mị lực rất có sức câu dẫn. Cái cổ trắng ngần, nõn nà, cái mũi thẳng, thanh y vô cùng ưu nhã, vừa thanh thoát vừa hài hòa, có chút khác với những lần nàng gặp Triệu Tiểu Đường trong mộng. Chính là kiểu ác quỷ biến thành tiên nhân, một cái thì đáng ghét lại đáng sợ, u ám vô cùng, còn một cái thì quá mức tuấn tú đi. Bất giác mặt lại đỏ lên rồi, Khổng Tuyết Nhi nghĩ nghĩ có chút chột dạ.

" Không được, nàng ấy là của Ngu tỷ tỷ, Khổng Tuyết Nhi không được suy nghĩ không đứng đắn...A!"

Một cú va chạm mạnh, đầu óc dần trở nên ong ong liên hồi, Khổng Tuyết Nhi mơ hồ ngửi được hương hoa thật thơm ngát, sau đó liền ngất đi không biết trời trăng mây nước gì nữa...

Tiếng lộc cộc đinh đinh đang đang bên tai, nháy mắt một chút liền tỉnh. Nhận thức ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ, Khổng Tuyết Nhi nhíu mày, di đôi mắt xinh đẹp đến xung quanh. Cộng với loại chuyển động này, đích thực là nàng bị bắt cóc bỏ lên một chiếc xe ngựa không rõ lai lịch. Vội vã nhìn lại y phục, từ lúc nào đã bị đổi thành hồng y đỏ rực rồi, lại còn là loại dễ đốt mắt người nhất. Thất thanh một tiếng, người bên ngoài nhăn nhó liền dừng lại xe ngựa.

Người bước vào nàng nhìn không rõ, nhưng có thể xác định nàng trước đây chưa từng gặp, có khi nào là đạo tặc, vội vã che lấy điểm nhạy cảm trên người, anh mắt đe dọa hướng người kia phóng ra.

"Ngươi ồn ào quá rồi."

"Ngươi là ai!?"

Tiến một chút về phía nàng, Khổng Tuyết Nhi lại càng lùi về phía góc, phút chốc đã bị ép chặt rồi. Nương theo ánh sáng lấp ló phả trên sườn mặt đối phương, nàng có thể đoán được nàng ấy là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp.

"Nữ nhân kia, ngươi bắt ta rốt cuộc có dụng ý gì chứ?"

"A, nhận ra sao? Ngươi xem ra có chút tư vị nha!"

Tựa như giả vờ kinh ngạc, nhưng cũng vô lại không ít. Người kia chăm chú ánh mắt nhìn vào khuôn mặt lẫn dáng dấp Khổng Tuyết Nhi, sau đó gật gật đầu.

" Không tệ."

Lần nữ thẹn thùng, Khổng Tuyết Nhi mím môi, ánh mắt hoảng loạn nhìn nàng ấy. Khẽ nhíu mày trước hành động của nàng, người kia tay nhanh chóng bóp chặt cằm nhỏ nâng lên, đưa đến gần nhất khuôn mặt của mình.


"Đừng làm bộ dạng này trước mắt ta, ta ghét nhất nữ nhân mềm yếu như ngươi."

Ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm lấy nữ nhân xinh đẹp trước mắt, Khổng Tuyết Nhi đanh thép đáp trả.

" Ta không phải nữ nhân mềm yếu!"

"Để ta đây kiểm chứng một chút."

"Ngươi muốn làm gì!?"

Tay nắm chặt gáy đưa Khổng Tuyết Nhi đang chống chế vô ích đến trước mắt, cảm thụ môi mộng mềm mại của nàng ấy, người kia bất giác chìm đắm trong loại cảm giác khó tả này. Cho đến khi khoang miệng tanh nồng mùi máu, bị một lực đạo đẩy mạnh ra,người kia mới buông tha lấy Khổng Tuyết Nhi đáy mắt đầy giận dữ mà rơi lệ.

"Ngươi khóc cái gì?!"

"Ngươi vô sỉ!!!"

Vẫn giữ chặt lấy gáy Khổng Tuyết Nhi, nữ nhân này vừa kiên cường vừa mềm yếu là loại gì đây, muốn khi dễ nàng ấy, nàng ấy liền cắn nàng, giờ lại oa oa khóc lóc. Lau đi máu trên khuôn miệng, nàng tiếp tục giáng một nụ hôn bá đạo chiếm hữu xuống môi Khổng Tuyết Nhi. Lần này người kia cũng phản ứng kịch liệt đẩy ra nàng, nhưng đều phí công với ích. Hơi thở gấp gáp, ánh mắt đầy lệ cùng giận dữ nhìn nàng, rất giống, giống đến độ khó tả.

"Sau này gọi ta Hứa Giai Kỳ, ta cũng có tên đấy."

"Vô lại!"

Vô cùng vui vẻ, Hứa Giai Kỳ để lại Khổng Tuyết Nhi còn đang câm phẫn, bản thân quay trở lại bên ngoài đánh xe ngựa. Kỳ thật, lần này xuống núi không nghĩ lại bắt được một nữ nhân xinh đẹp như nàng ấy, Hứa Giai Kỳ cảm giác thật có chút thành tựu. Bao nhiêu năm nàng làm sơn tặc, cũng nếm qua mùi vị nữ tử ngọt nước yêu kiều, nhưng loại nữ nhân bất trị như Khổng Tuyết Nhi cũng chưa từng thử qua. Mặt kệ nàng ta gia thế thế nào, nàng nhất định khiến Khổng Tuyết Nhi khóc đến thương tâm hahaha.

...


Tiểu Nhan cùng mọi người trong phủ đi đi lại lại tìm kiếm Khổng Tuyết Nhi, rốt cuộc thu về đều không thấy. Triệu Tiểu Đường cùng bốn tiểu quỷ cũng thi triển ám thuật dùng vật tìm người cũng không thấy, đều bất lực không thôi. Không thể một người trưởng thành lại mất tích không dấu vết, chỉ vẻn vẹn một canh giờ đã tựa như hư không tan biến. Vỗ vỗ tấm vai Ngu Thư Hân, Khổng Tuyết Nhi biến mất phần nào khiến nàng ấy lo lắng đi.


" Ta nhất định tìm cho bằng được nàng ấy mà!"

"Triệu Tiểu Đường, nàng nhất định phải tìm cho ra Tuyết Nhi muội ấy, lỡ như muội ấy ..."

"Được rồi, sẽ không có gì đâu. Nàng cũng nên đi nghỉ ngơi đi."

"Không..."

"Nàng ấy thọ chưa tận, chưa chết được, nàng lo cái gì."

"Nhưng"

Ngu Thư Hân lời còn chưa dứt, một thanh đã bị Triệu Tiểu Đường bế ngang lên trở về tư phòng. Tiểu Nhan vỗ trán ba cái nhìn hai người trước mắt, biểu lộ trên mặt chính là "ở đây không nhận cẩu lương ". Còn bốn tiểu quỷ thì đại khái bộ dạng sớm đã quen thuộc nên chỉ lặng lẽ biến mất.


...

Tiếp theo nhiều ngày sau đó cũng không tìm được tung tích Khổng Tuyết Nhi, Ngu Thư Hân vì lo lắng quá độ mà đổ bệnh. Triệu Tiểu Đường vừa sinh khí vừa đau lòng liền mắng nàng ấy một trận. Nhưng Ngu Thư Hân là ai, là đệ nhất làm nũng lắm chiêu trò.


" Tiểu Đường, đừng giận nữa..."


Giọng điệu chảy nước này, Triệu Tiểu Đường nghe thôi cũng muốn nổi cả da gà, trước đây cũng nghe Tiểu Nhan nói đến biệt tài làm nũng giả manh đáng sợ này của nàng, hôm nay mới được lãnh hội, Triệu Tiểu Đường bái phục bái phục.


"Ngủ đi!"

"Nàng sẽ không sinh khí nữa sao?"

"Ừ."

"Ta biết mà, ta rất lợi hại nha."

Triệu Tiểu Đường nhéo nhéo hai cái má phúng phính của nàng, chính là Triệu Tiểu Đường phát hiện, nữ nhân của nàng phát tướng rồi. Thầm nghĩ có phải bản thân chăm nàng ấy quá tốt không, xem kìa, khuôn mặt trở nên tròn tròn rất khả ái. Tuy là như vậy nhưng sức khỏe nàng ấy cũng không ổn định như trước. Tiên sinh ở phủ trạch cũng đã nói, bề ngoài Ngu Thư Hân hoàn toàn không có nguy hại nhưng nàng là ma, âm khí rất nặng, vô tình sẽ hút vào thân thể khiến nàng ấy sinh ra yếu ớt. Nhưng Ngu Thư Hân phản bác kịch liệt, không cho nàng rời đi dù nửa bước. Nàng ấy khóc đến độ thương tâm, đến mệt mỏi ngất đi cũng không buông tay nàng ra, Ngu Thư Hân không cần phải ngốc như vậy. Nhiều chuyện xảy đến, nữ nhân đa tâm này cũng đã kiệt quệ say giấc rồi. Thời khắc này Triệu Tiểu Đường mới dám thở phào một chút, nhìn Ngu Thư Hân ngủ say đến như vậy, tâm não nề cũng thay nàng ấy lo lắng cho Khổng Tuyết Nhi.


Điều nàng thấy kỳ lạ nhất chính là khí tức Khổng Tuyết Nhi tuy lưu lại, nhưng vô cùng mỏng manh, cơ bản dùng ám thuật thành hoàn chỉ dẫn có thể tìm được. Vì lý do gì hạc dẫn đường sau nửa đã bị cháy rụi. Triệu Tiểu Đường nghĩ nghĩ cũng không ra được nguyên do, chỉ có thể nhắm mắt đợi đến ngày mai mà thôi. Cứ như vậy, một đêm yên tĩnh ở phủ trạch biệt ngoại này trôi qua.


...

"Ngươi không ăn sẽ đói chết đấy!"

"Ta chết cũng không ăn đồ ăn của ngươi, đồ vô liêm sỉ!"

Khổng Tuyết Nhi vươn tay hất tung toàn bộ thức ăn trên bàn, tiếng loảng xoảng đánh tới thần trí người kia. Nàng dày công chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn cho nàng ấy, rốt cuộc đều bị hất đổ. Bắt lấy cánh tay gầy guộc vì nhiều ngày không ăn của nàng ấy, khí lực có chút mạnh bạo ném lên giường lớn.


"Ngươi đừng nghĩ ta không dám làm gì ngươi, ngoan ngoãn ăn vào cho ta!"

Cầm lấy cái màn thầu còn sót lại trên tay nhét vào trong miệng Khổng Tuyết Nhi, ép nàng ấy ăn. Nước mắt không tự chủ rơi xuống nhưng biểu lộ vẫn rất kiên trì không nhận lấy. Hứa Giai Kỳ ngồi trên người Khổng Tuyết Nhi, đem màn thầu không ngừng ép nàng ấy nuốt vào, cũng vô tình không hay biết bản thân đang làm nàng ấy nghẹt thở. Móng tay bắt được cánh tay trắng hồng của Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi xem nó như tấm bè gỗ bấm lấy, còn ra sức cào xé. Máu tươi vươn vãi trên y phục trắng sứ, Hứa Giai Kỳ mới phát giác khuôn mặt không còn khí lực của người bên dưới.

Vứt màn thầu đi, Hứa Giai Kỳ mới chỉnh đốn lại thần trí, có lẽ nàng quá tay rồi. Nhìn xem Khổng Tuyết Nhi không ngừng thu lấy khí mà hì hục thở mạnh. Y phục vì một trận nháo mà hỗn độn không ít, lộ ra xuân sắc phập phồng dưới bạch y. Lắc đầu, Hứa Giai Kỳ rời khỏi người Khổng Tuyết Nhi, bỏ lại một câu nói liền rời đi.


" Ta cho người chuẩn bị cơm cho ngươi, nếu còn không ăn, ta không chắc sẽ giữ ngươi trong sạch lâu hơn nữa."

"Vô sỉ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top