Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ho khan liên tục vô tình đánh thức Triệu Tiểu Đường, trước mắt Ngu Thư Hân không ngừng ôm ngực khàn khàn ho. Để bằng tựa vào người, Triệu Tiểu Đường phát hiện nàng ấy làm sao lại lạnh như thế này, không phải chỉ là cảm mạo bình thường hay sao. Lần trước nàng ấy sốt cao, nàng cùng tiên sinh dùng phương pháp giữ lấy dương khí cho Ngu Thư Hân lẽ nào không có hiệu quả. Càng lúc những trận ho càng lợi hại, vẫn là không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp khoác lên người Ngu Thư Hân áo choàng ra khỏi tư phòng.

"Tiên sinh nàng ấy...."

"Trước ngươi đem nàng đặt lên giường để ta bắt mạch."

Nhẹ nhàng mang Ngu Thư Hân đặt xuống giường, lấy thêm một tấm chăn đắp lên tránh cho nàng thêm lạnh. Vị đại phu sau khi bắt mạch cho nàng lại bấm bấm vị đạo một chút, đôi lông mày sắp bạc trắng nhíu chặt lại hướng Triệu Tiểu Đường quát lên.

"NÀNG CÓ ĐỤNG PHẢI THỨ GÌ KHÔNG SẠCH SẼ KHÔNG!!"

Triệu Tiểu Đường chưa từng thấy ông khẩn trương như vậy, nhanh chóng lắc lắc đầu, nàng ấy cả ngày đều cùng nàng quanh quẩn bên nhau, lẽ nào nàng ấy đụng phải thứ không sạch sẽ nàng không biết. Đúng rồi có một khoảng thời gian nàng ấy từ Triệu gia trở về, Tiểu Nhan, khi ấy là Tiểu Nhan hộ tống nàng ấy. Không chậm trễ, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng cho gọi lấy Tiểu Nhan, còn vị đại phu kia đã lấy từ trong rương hành lý một bộ đạo bào. Hào quang từ áo bào đánh tới Triệu Tiểu Đường khiến nàng văng ra khỏi phòng, uy lực quá mạnh, rốt cuộc đó là cái gì đây. Vị đại phu kia đi ra ngoài cửa nói với nàng.

"Khi Tiểu Nhan đến, cho nàng ấy vào, ngươi không thuộc dương gian, đạo bào sẽ giết chết ngươi."

Nàng không trả lời, nàng thông qua cảm nhận có thể biết đạo gia chi bào không phải là hư danh, uy lực mạnh mẽ đến mức chỉ cần nàng chạm vào liền sẽ hóa thành tro bụi. Nàng chăm chăm về phía căn phòng kia, vị đại phu này rốt cuộc là ai?

Tiểu Nhan được gọi đến liền trực tiếp bị nàng đẩy vào phòng, trải qua hơn hai canh giờ cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy đạo quang vàng nhạt từ bệ trong phát ra, Triệu Tiểu Đường không quen thuộc loại khí tức này không tiện lưu lại.

Cách xa một chút phòng của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường mới có thể thoái mái một chút, thứ kia quá mức uy hiếp nàng. Mệt mỏi còn chưa tan, một luồng tanh tưởi len lỏi qua khứu giác Triệu Tiểu Đường. Khi còn sống, loại mùi vị này nàng đã ngửi qua, là mùi tử thi. Nương theo hướng gió, mùi càng lúc càng nồng đậm, âm khí so với nàng còn có thể nhiều hơn, vật này đồng dạng không thuộc dương gian. Lá cây xào xạc xung quanh báo hiệu một điềm không tốt xảy đến, cơn gió mang đậm hơi thở máu tanh. Một chưởng đánh tới trước ngực Triệu Tiểu Đường, uy lực xé gió thành hai luồng riêng biệt, cơ thể dẻo dai khẽ lách người tránh đi trưởng lực đòi mạng. Bóng đen âm khí nặng nề, khuôn mặt biến dạng đến khó coi cứ không ngừng hướng nàng đánh tới. Tình thế tiếng thoái lưỡng nan, Triệu Tiểu Đường chỉ vừa đả thông kinh mạch, tiên thuật vẫn chưa lãnh hội cơ bản địch không được tử thi cường hãm trước mắt. Tránh tới tránh lui cũng không là cách, làm liền một chút, tập trung tiên khí vào đan điền, kinh mạch dẫn khí trở lại lòng bàn tay rồi phóng ra, chuẩn xác đánh vào yếu điểm trên đầu tử thi hung hăn. Không như nàng nghĩ, tử thi kia không những không bại mà còn mạnh hơn lúc nãy, bắt lấy cánh tay Triệu Tiểu Đường liền xoay một vòng đem nàng quẳng xuống đất. Cứ va chạm mạnh khiến cơ thể này thương tổn không ít, huyết hồng loan lỗ trên bạch y, Triệu Tiểu Đường nương nhờ núi giả bên cạnh mà đứng dậy. Tử thi càng lúc càng hưng phấn, tung chưởng lực về phía nàng, vô cùng nhanh khiến Triệu Tiểu Đường không tránh được bị trúng một chưởng, lại hứng trọn lực đạo từ chân tử thi, lồng ngực tựa như sắp nát rồi thì đạo bào phất phới bay đến. Giáng một đường quang khí vào hai mắt tử thi, nó rú lên vài tiếng sau đó lại hướng các nàng quơ quào. Lấy ra kiếm gỗ, vị đại phu kia thầm niệm chứ thuật, chưa đầy một giây đã cắm thẳng mũi kiếm vào ngực tử thi. Giãy giụa không thôi một lúc lâu tử thi kia mới hoàn toàn bất động. Triệu Tiểu Đường nhíu mày, một màn còn chưa đến hai chiêu đã đánh bại tử thi cường hãm kia, vị đại phu này đúng là không tầm thường.

Ông hướng Triệu Tiểu Đường đi đến, mamg nàng đỡ lên vai sau đó gằng giọng.

"Ngươi đúng là không biết tự lượng sức, nếu ngươi bị đánh tới hồn phi phách tán, ta sẽ không giúp ngươi nói với thê tử của ngươi đâu."

"Lại làm phiền tiên sinh rồi."

"Hừ, đúng là kiếp trước ta thiếu nợ các ngươi nên kiếp này giúp người giúp cho trót đi."

Nàng chỉ cười trừ, hiện tại nàng ngay cả nói chuyện cũng không lấy ra khí lực nào, thương tổn lần này không nhỏ.

...

"Nàng ấy vẫn không ăn gì sao?"

Hứa Giai Kỳ cầm lên một đôi hoa tay được uốn nắn tỉ mỉ nhìn ngắn, họa tiết là một đóa hoa sen trắng đính thêm những viên đá quý xinh đẹp. Thầm nghĩ nếu Khổng Tuyết Nhi mang nó sẽ rất ưu nhã môi liền không hẹn mà cong lên. Nhìn lấy chủ tử dung mạo động lòng người của mình, ả nô tỳ có chút chột dạ. Chủ tử là con gái của đại sơn tặc khét tiếng Hứa Nhạn Gia, sinh ra vẻ đẹp kiều mị, câu người như Hứa Giai Kỳ cũng kiêu ngạo không ít. Hứa Giai Kỳ cùng lớn lên cùng sinh tử cùng Nhạn Gia sơn trang nên tính khí thất thường thay đổi, lúc nóng lúc lạnh. Từ nhỏ cùng đám nam nhân tay chân thô kệch xưng huynh gọi đến, lớn lên tuy dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn hoàn không có cái gì giống với nữ tử bình thường, hơn nữa còn thích gần nữ sắc. Nếu không nói lần trước nàng mang về là một tiểu cô nương chừng 15 16 tuổi, qua ngày hôm sau trong lúc hầu hạ Hứa Giai Kỳ vô ý làm đổ một chum trà đã bị nàng đoạt mạng không thương tiếc. Lần này Khổng Tuyết Nhi chẳng những cứng rắn mà còn cùng nàng đối nghịch, Hứa Giai Kỳ không giết mà còn đối nàng ấy tốt như vậy, ả nô tỳ có chút ghen tị, nhân cơ hội này nói xấu nàng ta một chút.

"Dạ bẩm, nàng ta nhất quyết không ăn, chúng ta cũng đã ép nàng ta, nhưng dùng mọi cách cũng không khiến nàng ta phục tùng được."

"Hay cho một nữ nhân ương ngạnh, mang đồ ăn cho ta."

Hứa Giai Kỳ thu lại đôi hoa tay vào trong ngực áo, vạt y phục phất phơ một thanh rời đi.

Khoảng thời gian không có Hứa Giai Kỳ đến làm phiền, dù không có gì để lắp bụng Khổng Tuyết Nhi cũng vô cùng thoải mái, có thể tỉnh táo tìm cách thoát khỏi nơi này. Hứa Giai Kỳ thoạt nhìn rất tinh ranh, giảo hoạt nhưng cũng không nghĩ Khổng Tuyết Nhi dùng chính máu của mình viết mật thư lên vải trắng. Nàng chính là đợi vài ngày nữa khi Hứa Giai Kỳ mềm lòng sẽ hướng nàng cầu tình đi dạo bên ngoài đi. Cất vào mảnh vải chi chít chữ, Khổng Tuyết Nhi khuôn mặt xanh xao âm thầm dò xét căn phòng một chút.

Cửa phòng bị đá phanh một tiếng, Hứa Giai Kỳ hùng hùng hổ hổ tiến vào. Theo đó, thuận theo bản năng mà lùi về phía sau, Khổng Tuyết Nhi nhìn ra đối phương là đang sinh khí nhưng vẫn cao giọng với nàng ấy.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Hứa Giai Kỳ môi vẫn giữ nguyên lấy nụ cười giảo hoạt của mình, hướng ả nô tỳ khi nãy ra lệnh.

"Ngươi đặt thức ăn ở đó, ra ngoài, đóng chặt cửa cho ta."

"Vâng thưa chủ tử."

Cánh cửa khép lại cũng chính là lo lắng của Khổng Tuyết Nhi mở ra, nhìn đến bộ dáng lưu manh của Hứa Giai Kỳ, nàng chắc chắn đến đều là không tốt lành gì. Phát giác ánh mắt dò xét của Khổng Tuyết Nhi, Hứa Giai Kỳ mặt dày ngồi xuống bàn ăn lấy cơm.

" Ta biết ta mỹ như thế nào, nàng không cần nhìn ta nhiều vậy."

"Đồ tự luyến!"

"A, ta chính là tự luyến như vậy đó, chỉ trách ông trời ban cho ta dung nhan khuynh đảo chúng sinh này a."

Hứa Giai Kỳ vừa nói vừa phóng mị lực về phía Khổng Tuyết Nhi còn đang đề phòng kia, cũng không nghĩ nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng lại cứng rắn như thế, đúng là có chút tư vị riêng.

"Đê tiện!"

Đặt đũa xuống mặt bàn, Hứa Giai Kỳ dùng một chiếc khăn tay đưa lên miệng lau sạch vụn thức ăn, bộ dáng nho nhã này làm Khổng Tuyết Nhi buồn nôn đi. Nhìn đến bàn thức ăn thịnh soạn, nàng ấy chỉ ăn đến vài miếng cá cùng nửa bát cơm, nữ nhân Hứa Giai Kỳ này chả trách lại gầy như vậy. Đúng là ban đầu gặp nàng ta, Khổng Tuyết Nhi không nghĩ đến bộ dạng lưu manh đê tiện hạ lưu khi nàng ta cưỡng ép lấy nàng, đúng là nhìn lầm người đi, uổng phí cho khuôn mặt xinh của nàng ta.

Nhìn xem Khổng Tuyết Nhi đứng cũng lâu Hứa Giai Kỳ không phải loại không biết thương hoa tiếc ngọc. Cánh tay vươn đến kéo nàng ấy ngồi lên người mình, cố định nàng ấy trong vòng tay không để Khổng Tuyết Nhi có nửa điểm cơ hội trốn thoát. Cảm thụ da thịt non mềm của nữ nhân trong lòng, hương thơm từ tóc nàng phả vào trong không khí thật làm cho đầu óc Hứa Giai Kỳ đê mê hưởng thụ một phen.

"Ngươi buông ta ra đồ vô liêm sỉ!"

"Nàng ngoan ngoãn ăn cơm ta liền tha cho nàng."

Chát

Một bàn tay không chần chừ giáng xuống nhung nhan xinh đẹp, trải qua vài giây liền hiện lên những dấu hằng màu đỏ. Cảm giác đau rất dần dần ăn sâu vào trong tâm trí Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nữ nhân bướng bỉnh này cần phải dạy dỗ lại một phen. Mặc sức cho Khổng Tuyết Nhi giãy giụa, khí lực mạnh bạo của Hứa Giai Kỳ vẫn chế trụ áp đảo nàng. Lần nữa bị nàng ấy quăng lên giường, Khổng Tuyết Nhi lần này không bị cơn đau lấn áp nhanh chóng ngồi dậy bỏ chạy. Chính là Hứa Giai Kỳ phản xạ người học võ nhanh hơn, bắt được cái eo gầy guộc của nàng kéo về giường. Sau đó một màn vật vã khiến Khổng Tuyết Nhi nằm im thật cực khổ, nữ nhân kiêu ngạo lại bướng bỉnh như nàng, hiếm thấy, quả là hiếm thấy.

"Nói cho ta tên của nàng."

"Sao ta phải trả lời ngươi, đê tiện."

Nắm lấy sau gáy Khổng Tuyết Nhi, Hứa Giai Kỳ hai mắt đỏ ngầu khoáy sâu vào đáy mắt nàng, tràn đầy giận giữ.

"Ngươi một câu nói ta đến tiện, hai câu cũng nói ta đê tiện, có phải muốn chết rồi không?!"

"Đúng, ngươi nên giết quách ta cho rồi, ta thà làm ma còn hơn cùng ngươi đối đãi."

"Tiện nhân!"

Lực đạo lớn đến nỗi cái tát của Hứa Giai Kỳ vừa giáng xuống, môi Khổng Tuyết Nhi cũng bật máu. Quả thật nhìn lấy nữ nhân bên dưới cắn răng chịu đựng nàng có chút mềm lòng. Thu lại giận dữ, Hứa Giai Kỳ đưa tay đến lâu đi vệt máu trên khóe miệng Khổng Tuyết Nhi, lại thu lại là cái cắn vào ngón tay của nàng.

"Hừ, không biết tốt xấu!"

Nàng không muốn cùng Hứa Giai Kỳ đôi co, tốt nhất liền cùng nàng ấy làm lơ đi. Ngảnh mặt đi nơi khác, Khổng Tuyết Nhi bộ dáng này thật giống tiểu nương tử ủy khuất, rất khả ái. Cũng vì động tác nhỏ này của Khổng Tuyết Nhi, những vết hằn đỏ tím dọc dài trên vai nàng lộ rõ ra. Nhíu chặt chân mày, Hứa Giai Kỳ bàn tay đem vạt áo mỏng của nàng kéo xuống không có để ý đến thái độ căm phẫn của Khổng Tuyết Nhi.

Da thịt trắng nõn lại có những vết hằn của roi da xấu xí, hơn nữa còn có vài nơi tụ máu bầm. Ánh mắt càng lúc càng hiện rõ sự giận dữ, lật lại Khổng Tuyết Nhi, lần lượt mạnh bạo đem y phục trên người đối phương thoát xuống. Đúng như nàng nghĩ, thân thể Khổng Tuyết Nhi không có nơi nào là không có vết thương, không những vậy, còn có vài nơi sưng tấy đến đáng thương. Bị người kia nhìn chằm chằm vào thân thể trần như nhộng của mình, Khổng Tuyết Nhi cắn môi quát nhẹ.

"Ngươi nhìn đủ chưa..ưm "

Hứa Giai Kỳ ngồi bên cạnh nhìn xuống tấm lưng thon gọn của Khổng Tuyết Nhi, nhìn đến vòng eo hoàn mỹ nhịn không được ngón tay lướt qua một chút. Lành lạnh cảm giác quét qua lưng nhạy cảm, Khổng Tuyết Nhi đạo mạo ưm lên một tiếng, sau đã liền rơi vào ngượng ngùng không thôi.

"Những vết thương, là ai làm?"

"Ngươi..."

"Nói!"

"Ngươi sẽ không giết họ nếu ta nói sao?!"

Đúng vậy, nàng sẽ giết họ, nữ nhân của Hứa Giai Kỳ các nàng cũng dám động vào, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy. Nhưng điều nàng hiếu kỳ nhất, nữ nhân này vì cái gì ngay cả một tiếng kêu đau cũng không có, còn thay những người kia nói nương. Phủ chăn lên người Khổng Tuyết Nhi, ngay khi nàng còn chưa định hình được vấn đề Hứa Giai Kỳ đã không còn bóng dáng.

Sau đó cũng không trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top