Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tu luyện tâm pháp cần có một người tình nguyện làm vật dẫn mà truyền thụ khí. Tiên thể trong người quá mức cường đại, Triệu Tiểu Đường căn bản không có cách nào để giải phóng hoàn toàn, đả thông toàn bộ huyệt đạo trên người. Tất nhiên chuyện này nàng không có nói cho Ngu Thư Hân, nàng ấy nhất định sẽ đòi cùng nàng tu luyện, thể chết nàng ấy chính là điểm yếu duy nhất của người tu luyện tâm pháp để thông dẫn tiên khí. Mặc dù cơ thể Dạ Ái Lan khỏe mạnh lại tư chất hơn người nhưng Triệu Tiểu Đường vẫn không làm chủ được cường đại khí tức, ít nhiều sẽ tổn hại đến bản thân cũng như tổn hại đến Ngu Thư Hân.


Nhìn đến cánh tay ngày một biến đen, nghĩ đến một ngày cả cơ thể này bị thi hóa mà biến thành hạn bạc giết người vô số, Triệu Tiểu Đường cần phải nhanh chóng tìm cách chữa trị tránh thương tổn đến tiểu nương tử của nàng. Mặt khác, bùa chú trên người Ngu Thư Hân cũng chưa được giải hết, trong bí tịch có viết, để hoàn toàn bài trừ hết toàn bộ cần có tiên khí. Vừa vặn hai loại này cùng tâm pháp nàng luyện có can hệ cùng nhau, nếu cùng nhau tu luyện, khi Triệu Tiểu Đường đạt được cảnh giới giải phóng hoàn toàn cường khí tiên thể cũng chính là lúc loại yểm thuật bùa chú trên người Ngu Thư Hân biến mất, chỉ là như nàng đã nói, thân thể Ngu Thư Hân không thể chịu đựng được, nàng không muốn mạo hiểm lại càng không muốn Ngu Thư Hân gặp bất trắc gì.

Bộ dạng lúc này của Triệu Tiểu Đường thoạt nhìn rất nghiêm túc, rất có mị lực nhưng khi thu vào mắt Ngu Thư Hân, chính là một dạng khả ái. Hai chân mày hết dãn rồi lại nhăn, nàng lại muốn trêu chọc nàng ấy một chút.

"Triệu Tiểu Đường của ta lại có chuyện gì rồi?"

Ôm Triệu Tiểu Đường từ đằng sau, Ngu Thư Hân vòng tay qua cổ nàng âu yếm, đầu luôn ở vị trí trên vai người kia thỏ thẻ. Giọng nói tuy có chút không thật tình nhưng Triệu Tiểu Đường dần dà phát hiện, Ngu Thư Hân không chỉ trở thành cuộc sống của nàng mà còn là sự vui vẻ, chân thành. Sống trong phú quý từ khi sinh ra, Triệu Tiểu Đường trên dưới đều sẽ có người su nịnh lấy lòng nàng, họ tuy ngoài mặt chịu hạ mình nhưng trong lòng sớm đã nguyền rủa lấy cái danh hoàn tử khố của nàng mấy vạn lần rồi. Nàng cho dù có nương thân bảo bọc, có phụ thân sủng ái, chỉ cần mở miệng liền sẽ có kẻ dâng lên nhưng chưa bao giờ có được khoang hảo chân thành. Ngu Thư Hân dường như là thứ kỳ diệu nhất mà nàng gặp được, chỉ tiếc nàng không còn sống, không thể cùng nàng ấy trải qua sinh lão bệnh tử, mỗi ngày cho đến khi cơ thể này dần phân hủy thì nàng phải rời đi rồi. Xem như, khoảng thời gian ở bên cạnh Ngu Thư Hân nói nhiều không nhiều nói ngắn không ngắn, chờ đến lúc nàng trở thành một hồn ma không nhục thể nàng nhất định bảo hộ tốt Ngu Thư Hân, hảo hảo yêu thương nữ nhân này của nàng.


Bẹo lấy góc má phúng phính của người kia, Triệu Tiểu Đường vui vẻ kéo nàng ấy ngồi vào lòng thơm một cái ở bên mặt còn lại.

"Lo cho tiểu nương tử của ta không có đồ ăn đó thôi!"

Ngu Thư Hân bĩa môi nhưng vẫn để người kia ôm lấy, chỉ là mặc dù nàng ấy nói như vậy nhưng nàng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tay nàng vẫn chưa khỏi, nó..."

"Không sao, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."

Tuy nghe được lời này Ngu Thư Hân có chút an ủi nhưng tâm không thể không bức rức, không yên vị. Một trận nhói đau từ lồng ngực phát ra, Ngu Thư Hân chốc nhíu mày cắn răng lấy. Nếu nàng biểu hiện ra ngoài Triệu Tiểu Đường sẽ đứng ngồi không yên, nàng không nên để nàng aya biết bệnh tình của nàng. Tựa như bị bóp nghẹt lấy tâm, hơn một tháng nay nàng cứ cách vài ngày sẽ đau nhói ở tim, tần suất cũng ngày một gia tăng, nàng không biết bản thân là bị loại sự tình gì nữa.

"Nàng làm sao đấy?"

"Ta không sao, chỉ là hơi buồn ngủ."

"Vậy thì đi ngủ thôi."

Nếu chỉ nghe câu này chắc chắn người khác sẽ không cảm thấy nửa điểm bất thường, nhưng khuôn mặt Triệu Tiểu Đường thật sự không biết học ở ai ra cái biểu lộ lưu manh như vậy. Ngu Thư Hân hai tay ra sức véo má nàng, sau đó mới ôn nhu vỗ về.

" Nàng học ai mấy cái này, sắp hư rồi."

"Ta không hư."

"Không nói cùng nàng, Tuyết Nhi muội ấy vẫn an toàn sao?!"

Đúng rồi, Khổng Tuyết Nhi hơn mấy tháng nay các nàng dù có tìm đến chân trời gốc bể cũng không thu được chút tung tích gì. Triệu Tiểu Đường xoa xoa lòng bàn tay Ngu Thư Hân trấn an.

"Muội ấy hiện tại có thể nói là an toàn, bốn hài tử của chúng ta cũng nói Tuyết Nhi còn được chăm sóc rất tốt."

Chuyện là bốn tiểu quỷ tuy dò được khí tức Khổng Tuyết Nhi nhưng không cách nào lại gần được, một loại linh lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có chút nguy hiểm ngăn trở lấy tà ma. Được bao bọc trong một trận pháp vô cùng lời hại, ngọn núi Đỉnh Phong như một thành trì không thể công. Theo lời Thân Thanh kể lại, Đỉnh Phong sơn từ lâu được một đạo giáo chi tôn trấn áp, loại bỏ hoàn toàn yêu ma quỷ quái, tiên nhân cũng khó xâm phạm. Chỉ cần lỡ sa chân vào trận pháp kia ắt không có đường sống. Khổng Tuyết Nhi ở trong trận pháp tuy không hại nhưng không thể tiếp cận. Bốn tiểu quỷ trên đường nhìn thấy một yêu quái chạy vào bên trong ngược lại không có gì xảy ra nhưng cho đến khi Thân Khiết chỉ vừa chạm vào đã bị đánh bật ra xa. Điểm này ba tiểu quỷ còn lại không hiểu được, phàm là yêu ma quỷ quái một khi vào đều sẽ tan theo mây khói, chắc chắn có điều không đúng. Bản thân Triệu Tiểu Đường nghe đến cũng không tin, lại nghĩ đến nơi này một mực bất khả xâm phạm rất thích hợp để nàng tu luyện tâm pháp.

Đến khi Triệu Tiểu Đường phát giác, Ngu tiểu thư trong lòng nàng sớm đã an giấc. Chạm vào sườn mặt thịt thịt của Ngu Thư Hân, nhìn xem béo tròn như này rồi, nàng tự nghĩ nếu đem cân thì cũng được kha khá. Đặt Ngu Thư Hân lên giường, đem chăn đắp lên, còn giúp nàng ấy vén tóc mái qua hai bên. Loạt hành động ôn nhu đều không ai chứng kiến chỉ có người nằm ngủ say sưa được tận hưởng. Nàng ước nàng cùng Ngu Thư Hân có thể bình bình an an như vậy qua ngày, chỉ cần có nàng ấy ở đây.

...


Chính là Khổng Tuyết Nhi dường như gạt Hứa Giai Kỳ qua một bên, chú tâm chăm sóc vị cô nương bị thương kia, hoàn toàn không cho nàng dù một cái nháy mắt. Cho dù Hứa Giai Kỳ có bày trò mèo thu hút Khổng Tuyết Nhi bao nhiêu, nàng ấy vẫn lơ đi như chưa bao nhìn thấy.

Qua một lúc giúp người kia băng bó mới lia mắt sang nàng, nhìn xem bộ dáng hài tử giận dỗi bày ra hết rồi. Hứa Giai Kỳ khuôn mặt bí xị quay ngoắc đi chỗ khác, hơn nữa còn làm bộ làm tịch không quan tâm đến Khổng Tuyết Nhi đang nhìn mình, quá mức buồn cười đi.

" Nàng xem nàng giống như hài tử vậy."

"Ta đây là Hứa đại trại chủ uy uy mãnh mãnh không cùng nàng chấp nhất!"

Còn lại bĩa môi, Hứa Giai Kỳ lần nữa chọc cười Khổng Tuyết Nhi, tại sao trước kia nàng chưa bao giờ phát hiện ra một khía cạnh này của nàng ấy. Khổng Tuyết Nhi lau đi máu trên tay đi đến bên cạnh Hứa Giai Kỳ, thơm má nàng ấy một cái xem như an ủi lẫn xin lỗi, nàng biết Hứa Giai Kỳ sẽ mềm tâm ngay thôi. Đúng là như dự đoán của nàng đi, Hứa Giai Kỳ từ khuôn mặt giận dỗi biến thành tràn đầy sức sống, còn có ý muốn đòi thêm ưu đãi từ nàng. Vẫn là Khổng Tuyết Nhi cứng rắn cự tuyệt, trực tiếp răn đe nếu còn đòi hỏi sẽ cho nàng ấy ra ngoài trại ngủ. Ủy khúc bao nhiêu cũng không dám bộc bạch ra, Hứa Giai Kỳ nghĩ đến cái dặm chân đầy uy lực của Khổng Tuyết Nhi ban nãy thật không dám tưởng tượng, đến hiện tại vẫn còn có nhói đau. Đúng là nữ nhân không nên động.


Nhìn vị cô nương kia sắc mặt đã tốt hơn một chút nhưng bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống thì thật là kỳ tích. Khổng Tuyết Nhi quan sát một chút, nhìn đến chiếc vòng tay bằng bạch ngọc trên tay nàng ấy, tinh xảo như vậy, chắc chắn không phải loại mà thường dân có thể mua được. Bất giác, đôi mắt tốt của Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy hai chữ khiến nàng chú tâm không ít.


"Triệu gia?"

"Triệu gia là phú thương có tiếng, mặt hàng do Triệu gia làm ra ở trên người nàng ta ắt hẳn cũng là kẻ có tiền."


Hứa Giai Kỳ kéo Khổng Tuyết Nhi ôm lấy eo nàng, mùi hương đặc trưng của nàng ấy chưa bao giờ khiến nàng chán cả, còn có cảm giác bản thân mê mụi không ít. Cái mũi Hứa Giai Kỳ đúng là không ngoan ngoãn chút nào, một chút lại cọ vào hõm cổ nàng. Bàn tay bắt lấy lỗ tai Hứa Giai Kỳ kéo ra xa, Khổng Tuyết Nhi không phải loại nữ tử dễ dãi để nàng ta chiếm tiện nghi từ lần này đến lần khác, nhất là đối với người háo nữ sắc tựa như Hứa Giai Kỳ, đúng là đồ vô liêm sỉ.


Lực đạo Khổng Tuyết Nhi đúng là không hề nương tay, lỗ tai Hứa Giai Kỳ giống như sắp đứt ra rồi.


"Nương tử đại nhân, nàng buông ra a, đau chết ta rồi!"

"Ai là nương tử gì của nàng, bổn cô nương còn chưa thành thân, lấy đâu ra nương tử của Hứa Giai Kỳ nàng."

"Hảo hảo, nàng buông ra trước a, đau lắm nha."

"Để coi nàng sau này còn dám chiếm tiện nghi của ta không, hừ!"

Vừa buông tay, Hứa Giai Kỳ liền đáng thương xoa xoa vành tai bị nàng ấy nhéo đến phát đỏ. Nữ nhân đúng là đồ rắn độc mà, còn gì vành tai như ngọc của Hứa Giai Kỳ này nữa, Khổng Tuyết Nhi thật vô lương tâm. Tuy trong lòng Hứa Giai Kỳ ủy khuất nhưng ngay cả mở miệng nói cũng không dám, điểm này nàng tự bản thân mình cảm nhận thật mất mặt. Đôi co cùng nhau một lúc, cô nương kia cũng bị cả hai làm ồn đến tỉnh. Vừa mở mắt đã nhìn thấy hai cái dung mạo trời phú, vô cùng tổn hại lòng tự tôn nha. Khổng Tuyết Nhi xinh đẹp không nói, Hứa Giai Kỳ lại càng yêu nghiệt hơn, nàng có hơi sợ hãi.

"Các người là..."

Hứa Giai Kỳ nhướng mày với Khổng Tuyết Nhi ý bảo nàng trả lời, không phải nàng ngại giao tiếp mà chính là nàng sợ khi nàng mở miệng, nàng ấy nghe thấy giọng nói ngọt ngào của mình sẽ ngất mất. Hiểu rõ ý nghĩ đầy tính chất tự luyến của Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi chỉ biết lắc đầu nặn ra một nụ cười đối vị cô nương kia mà nói.

"Chúng ta thấy ngươi ngất xỉu bên đường, bị thương rất nặng nhưng ngươi yên tâm, đã ổn thỏa rồi."

"Chưa chết được đâu!"

Khổng Tuyết Nhi vừa nghe nụ cười trên môi đã tắt ngụt, đích thị là Hứa Giai Kỳ lưu manh. Bàn tay nhanh chóng bắt lấy chum trà trên bàn ném về phía nàng ta, nhưng Hứa Giai Kỳ một thân võ nghệ không tầm thường dễ dàng đỡ được, còn với nàng cười đắc ý. Thật tức chết nàng, trừng mắt cảnh cáo cuối cùng người cũng chịu ngồi xuống gặm màn thầu.

" Nàng là..."

"Đừng để tâm, chỉ là một hài tử to xác, béo mập, vô liêm sỉ, lưu manh, đê tiện, tự luyến mà thôi!"

Trình độ cà khịa của Khổng Tuyết Nhi ngày càng cao thâm rồi, Hứa Giai Kỳ ăn xém chút đã tức đến phát nghẹn, không ngừng uống hết một ấm trà để giữ lại mạng. Được lắm, Khổng Tuyết Nhi, lão nương không cùng nàng phân cao thấp. Nuốt một ngụm nước liền ngồi vào ghế ăn trái cây, Hứa Giai Kỳ quyết không để tâm đến những câu đả kích của Khổng Tuyết Nhi nữa.

Vị cô nương nhìn đến hai người, có chút hài hước đi nhưng cũng vô cùng thú vị. Cho đến giờ nàng vẫn chưa biết được cả hai là ai. Bộ dáng nghi hoặc của người kia thu vào mắt Khổng Tuyết Nhi.


" Ta là Khổng Tuyết Nhi, nàng ấy là Hứa Giai Kỳ. "

"Đa tạ nhị vị đã cứu giúp, không biết có ta có thể làm gì để báo đáp?!"

"Hằng ngày rửa chân, quét dọn, giặc đồ, chẻ củi, nấu cơm cho người trong sơn trang này là được."

Vẫn là Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi mí mắt khẽ giật giật, sau đó rút lấy thanh kiếm treo trên bên phải giường hướng người kia đâm tới.


"Hứa Giai Kỳ, hôm nay ta không chém chết nàng, ta không mang họ Khổng."

"Tiểu bảo bối, có gì từ từ nói, nàng sao có thể giết ta được chứ!"

Chỉ cần Khổng Tuyết Nhi vừa đuổi tới, Hứa Giai Kỳ liền nhanh nhẹn phóng đến hương đối diện, hoàn toàn trốn thoát khỏi sự truy sát của Khổng Tuyết Nhi. Nhìn xem hai người này như chó với mèo, đuổi nhau đến chạy khắp sơn trang thật vui vẻ, nàng lại có chút buồn, nếu như nàng và nàng ấy được như vậy thì tốt biết mấy, dù chỉ là một khắc cũng đã quá mãn nguyện đối với nàng rồi.

Đáng tiếc đều là mơ mộng của riêng nàng...


-------------
Tg: mụi người có đoán được vị cu nhang này là ai không :>>>





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top