Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường trầm ngâm nhìn cánh tay được băng hoàn toàn của mình. Từng lớp vải tách ra lộ rõ cánh tay bị thi hóa đến mức khó coi, khẽ nhíu mày , nàng không nghĩ nó lại nhanh đến như vậy, nếu còn tiếp tục không chữa trị chỉ sợ là sẽ phải phế đi cánh tay này. Nhân lúc Ngu Thư Hân chưa tỉnh, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng quấn chặt lại cánh tay, nàng ấy nhìn thấy nhất định sẽ lo lắng, nàng hiểu rõ cái tính hay khóc lóc của nàng ấy. Nghĩ đến cũng thật kỳ lạ, khi còn ở phủ trạch của Khổng Tuyết Nhi nàng cũng chưa từng thấy nàng ấy khóc trước mặt ai, thế mà chỉ cần nàng không khỏe nàng ấy sẽ nằng nặc đòi tìm đại phu rồi nằm vạ khóc ra đó, nếu không phải đã hành sự nàng còn nghĩ mình đang nuôi một tiểu hài tử thích khóc đó chứ.

Những ngày hai người cùng ở đây trải qua rất nhàn rỗi, nhưng vài hôm liền sẽ có người trong thôn đến tìm Dạ Ái Lan, tức là nàng. Điểm nàng không ngoài dự đoán, họ đều chăm chú vào khuôn mặt của nàng, còn có Ngu Thư Hân. Đám đê tiện sắc dục không động nàng cũng sẽ đi bằng đầu, nương tử của nàng sao lại đẹp như vậy chứ, hại nước hại dân. May mắn những người đó bị sát khí của nàng áp đảo càng không dám hành xử lỗ mảng. Đáng thương nhất là tên lưu manh họ Lý, động tay động chân với Ngu Thư Hân liền bị phê bỏ hai cánh tay. Việc này truyền đến tai quan phủ vài ngày sau đó, kể ra cũng rất quỉ dị, nàng nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người nhưng lúc sau đã biệt vô âm tính, chỉ còn lại mùi vị hôi thối của tử thi. Cho dù nàng đã dùng pháp thuật phong tỏa nhưng mùi tử thi hoàn toàn lấn át khứu giác của nàng, Triệu Tiểu Đường không có vấn đề chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe Ngu Thư Hân, nàng ấy cũng hay nôn thốc đến mệt mỏi. Nàng muốn kiểm tra xem đã có gì xảy ra.

Theo bí tịch tâm pháp mà bày trận, nàng phải đảm bảo Ngu Thư Hân an toàn. Nhưng nàng vẫn bất an không ít, trực giác cho nàng biết điềm chẳng lành sắp xảy đến. Ngay lúc nàng lưỡng lự thì bốn tiểu quỷ xuất hiện, còn vỗ ngực chắc chắn với nàng.

" Người yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ nương thật tốt."

"Hài tử ngoan, ta tin các con."

Để Ngu Thư Hân cho đám hài tử đó chăm sóc Triệu Tiểu Đường cũng yên tâm phần nào, dù có chết quỷ linh nhi cũng sẽ bảo vệ các nàng.

Triệu Tiểu Đường có tiên khí hộ thể vẫn không khỏi khó chịu trước mùi hôi thối đó, cảm nhận được trong không khí còn có tà khí không sạch sẽ. Quả thật đêm qua Thành Hoàng đã vào giấc mơ của nàng mà nhắc nhở, nàng không hiểu ý nghĩa của câu tiền kiếp quy lai, chỉ có đại khái rằng nó không phải điềm tốt lành. Phận là thần tiên vốn dĩ không được tiết lộ thiên cơ, Thành Hoàng lần này đến báo cho nàng ắt hẳn rất hệ trọng. Dương gian tuy có thể tận hưởng hỉ nộ ái ố nhưng cũng đầy ắp nguy nan, lưu lạc làm âm hồn khắp nơi, Triệu Tiểu Đường cũng thấu đáo được một số chuyện. Luật nhân quả vốn dĩ định đoạt từ trước, chỉ có thể căn cứ vào tích công đức mà hưởng thêm thọ mệnh. Kẻ đi người tiễn, chứng kiến quỷ sai dẫn người đi, Triệu Tiểu Đường cảm giác gai tâm, có lẽ là nàng quá mức mềm yếu đi.

Bầu không khí càng lúc càng quỷ dị, thoang thoảng ra loại mùi vị khiến người khác nôn thốc, thật may nàng sớm đã phong tỏa khứu giác của mình. Triệu Tiểu Đường cảm giác tựa như có thứ gì theo dõi mình, xung quanh lẩn quẩn một loại tà khí không thể hình dung. Nàng không có thiên nhãn cũng không phải một thần tiên chính tông chỉ có thể dựa vào tiên khí mà cảm thụ nguy hiểm đang sắp tới. Đúng như nàng dự đoán, đám nha sai hiện tại chỉ còn là những bộ xương khô trắng xóa. Nếu đã ra tay độc ác như vậy chắc chắn không phải người bình thường, là ma hay yêu, đều phải cảnh giác cao độ.

Tựa như mê cung, càng đi sâu vào rừng Triệu Tiểu Đường cứ như đi lòng vòng trong mê cung, hoàn toàn không còn phân biệt được đâu là lối vào. Lần này đúng là gặp nguy rồi. Tìm một chỗ thoáng ngồi xuống, đẩy toàn bộ tiên khí đi khắp người, cả cơ thể triệt để được tiên khí hộ thân phát quang. Luồng tà khí dường như sợ hãi nên lùi lại không dám động, chúng chỉ cần đến gần liền tiêu tan ngay. Triệu Tiểu Đường thi triển thành công đứng dậy, quan sát một chút xung quanh, đều bị bóng tối bao phủ. Nàng phải nhanh chóng phá trận nếu không thời gian lâu dần tiên khí cạn nàng sẽ thi biến rất nhanh.

Trận pháp bề ngoài không tổn hại gì đến nàng nhưng là thâm cơ khó lường, chỉ cần đi sai một nước cũng đủ để giết chết nàng.

...

Bốn tiểu quỷ vô cùng cảnh giác, một khắc cũng không rời Ngu Thư Hân, đôi mắt to tròn của chúng hết quan sát bên này liền nhìn đến bên kia, đảo quanh liên tục. Tĩnh lặng không có nghĩa là an toàn, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.

Cho đến khi Ngu Thư Hân tỉnh dậy thì trước mắt là một cảnh hỗn loạn, bốn tiểu quỷ cùng với bóng đen giao chiến kịch liệt. Thân Băng bị thương không nhẹ, tuy là âm hồn nhưng cũng sẽ bị đánh đến tan hết bảy phách ba hồn, nhìn đến tình hình hiện tại liền biết đánh đến một nửa hồn phách tứ tán. Ngu Thư Hân không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn lấy bóng đen kia vô cùng quen mắt.

Một tiếng va chạm mạnh mẽ đánh tan suy nghĩ Ngu Thư Hân, bốn tiểu quỷ đều bị ma khí người kia đánh bật ra xa, chúng vốn không phải đối thủ. Thân Băng nhìn sang hai muội muội của mình rồi lại nhìn sang Ngu Thư Hân. Dùng lấy thiên lý truyền âm giao tiếp, cuối cùng nhìn đến Thân Khiết không bị thương quá nặng kiên định.

"Khiết nhi, muội đưa nương đến Đỉnh Phong sơn, nhanh!"

"Còn các tỷ tỷ thì sao, không, muội không thể bỏ tỷ lại!"

"Muội quên mẫu thân căn dặn gì sao?"

"Nhưng...."

"ĐI MAU!"

Thân Băng Thân Thanh Thân Ngọc đồng loạt lao lên hướng bóng đen giao chiến liên hồi, tuy tấn công dồn dập nhưng dường như chẳng là gì đối với người kia. Thân Khiết cắn răng tựa như muốn khóc đến nơi nhưng vẫn nhịn, chạy một mạch đến bên Ngu Thư Hân cầm tay nàng kéo đi. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngu Thư Hân cơ thể lao đi như một cơn gió, dần dần mất hút.

Cho đến khi không nhìn thấy hai người ba tiểu quỷ mới an tâm tiếp tục giao đấu với bóng đen kia. Nhưng hắn quá mạnh, ma công hắn sử dụng bọn chúng cũng chưa từng biết qua, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Thân Khiết không biết chạy đi bao lâu, đến khi bị một lực bạo mạnh mẽ đánh bật ra mới dừng lại. Trước mắt Đỉnh Phong sơn bao phủ hào quang, Thân Khiết không thể nào đưa Ngu Thư Hân vào đó được.

"Nương, người mau vào đó, hắn sẽ đuổi đến rất nhanh."

"Còn con?!"

"Hài nhi không vào được, nương,người mau vào đi!"

"Kẻ nào la lói om sòm trước sơn trang của ta."

Dõng dạc từ phía sau các nàng đi tới, Hứa Giai Kỳ một thân cẩm y cưỡi ngựa, phía trước ôm lấy Khổng Tuyết Nhi đi đến. Nhìn đến Ngu Thư Hân, Khổng Tuyết Nhi xúc động không thôi, không đợi Hứa Giai Kỳ đỡ lấy trực tiếp nhảy xuống chạy về phía Ngu Thư Hân.

"Thư Hân tỷ, gặp được tỷ ta thật vui!"

Thấy nữ nhân của mình ôm nữ nhân khác, Hứa Giai Kỳ chua đến đỏ người kéo hai nàng ra.

"Khổng Tuyết Nhi, nếu nàng không giải thích rõ ràng là không được đâu nha."

"Họ Hứa, nàng còn ngang ngược, nàng liền biến ra ngoài hậu viện ngủ."

"Ta là Ngu Thư Hân, là tẩu tẩu của muội ấy!"

Vẫn là Ngu Thư Hân đứng ra giảng hòa, Hứa Giai Kỳ cầm tay Khổng Tuyết Nhi kéo kéo chứng tỏ với đối phương một chút. Mắt nhìn thấy có chút buồn cười, cũng không ngờ có thể gặp lại Khổng Tuyết Nhi. Chỉ là chưa vui vẻ được bao lâu, bóng đen kia đã tìm đến, trên tay còn cầm theo ba cái đầu của ba tiểu quỷ. Thân Khiết nhìn thấy liền phát tiết xông đến nhưng ngay sau đó lần nữa bị đánh bật ra xa.

Ngu Thư Hân một bên đỡ lấy Thân Khiết, một bên nhìn bóng đen kia đầy hận thù, ánh mắt tựa như đòi mạng.

"Tên kia, Nhạc Gia sơn trang không phải chỗ để ngươi sát sinh, biết điều liền rời khỏi đây."

Khẩu khí Hứa Giai Kỳ vốn dĩ rất lớn, đẩy Khổng Tuyết Nhi ra sau để bọn thuộc hạ bảo hộ. Bản thần cầm một thanh giáo điêu khắc tinh xảo thủ thế, đối phương không phải người bình thường, nàng tuyệt không thể lơ là. Nhìn lấy vũ khí trong tay Hứa Giai Kỳ, hắn vài phần lưỡng lự, thần khí tại sao lại nằm trong tay một nữ nhân, tuy không thua nhưng chắc chắn hắn sẽ bị đánh đến trọng thương. Vẫn là hơn hết không nên cùng nàng ta giao tranh, vứt đến ba cái đầu cho nàng rồi biến mất, trước đó còn bỏ lại một câu.

" Ngu Thư Hân, ta nhất định tìm nàng!"


"Hừ, đúng là đồ thỏ đế, bổn trại chủ còn chưa ra tay đã chạy!"

Hứa Giai Kỳ kịch một tiếng, ngọn giáo liền phất sáng trong tay nàng, dường như đang cộng hưởng với thứ gì đó. Hào quang đột nhiên phát ra bao bọc lấy ba cái đầu của mấy tiểu quỷ, dần dần cơ thể được ánh sáng tạo ra hoàn chỉnh. Chúng chính là sống lại nhưng lại rồi tan biến, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngu Thư Hân sau đó liền ngất đi, thần sắc tái nhợt.


...


Lòng vòng hơn ba canh giờ vẫn không tài nào tìm ra được chỗ phá trận, Triệu Tiểu Đường tuy vậy nhưng vẫn không có dấu hiệu bỏ cuộc. Lần theo nguồn tà khí nặng nề nhất mà đi, đôi lúc sẽ chạm phải thứ không sạch sẽ nhưng ngay sau đó chúng nhìn đến tiên thể của nàng mà lùi về sau.



Nàng hiện tại tựa như một con đom đóm phát sáng trong bóng đêm vậy, có bao nhiêu thứ đang rình rập lấy nàng nàng cũng không biết nữa.



....


"Kỳ Kỳ, tỷ ấy có sao không?"

Cắn một miếng táo to ngấu nghiến trong miệng, Hứa Giai Kỳ ngồi vắt chân lên đưa đẩy.

"Ỉ à ị uy ược ột út...ưm...sẽ không sao đâu."
(Chỉ là bị suy nhược một chút, sẽ không sao đâu)

Vừa ăn vừa nói đúng mà muốn chọc tức Khổng Tuyết Nhi, nhéo một bên tai của Hứa Giai Kỳ xách lên, nữ nhân này một ngày không dạy dỗ liền trở thành hài tử ngỗ nghịch, còn biến nàng thành bà la sát, đúng là có Hứa Giai Kỳ thì nàng từ an tĩnh cỡ nào cũng sẽ phát điên. Tiếng than đau của Hứa Giai Kỳ vô ý đánh thức Ngu Thư Hân, trước mắt mơ hồ nhìn một hồng một xanh đang cãi nhau chí chóe càng khiến Ngu Thư Hân thêm khó xác định được.

"Tỷ tỉnh rồi, có còn mệt mỏi gì không?"

"Ta không sao, muội không cần lo cho ta."



"Người ta đã không cần nàng lo, nàng lo làm gì, a, nàng định giết ta sao nương tử."


Hứa Giai Kỳ chính là bị Khổng Tuyết Nhi cho hẳn một đôi hài vào mặt, không hề nương tay, lực đạo cũng gia tăng hơn trước.

" Nàng trước đi ra ngoài một chút!"

"Ta không đi, đây là chỗ của ta, ta không đi!"

Khổng Tuyết Nhi không phải rèn luyện được một chút kiên nhẫn thì sớm đã cầm kiếm đâm chết Hứa Giai Kỳ rồi. Thở dài một chút, Khổng Tuyết Nhi đi đến bên cạnh nói vào tai Hứa Giai Kỳ, ngày lập tức người kia dù không đồng ý nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Cảm giác thật thành tựu đi, dỗ được hài tử cứng đầu đúng là một loại công việc lớn lao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top